• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nỗi Kinh Hoàng Từ Không Gian

Đêm Tăm Tối

3 Bình luận - Độ dài: 5,804 từ - Cập nhật:

Không gian vũ trụ vô tận lặng lẽ và vô cảm. Những vì sao xa xăm vẫn cháy sáng, nhưng chẳng ai trên chiếc tàu "Providence" có thời gian để ngắm nhìn chúng. Đâu đó trong khoang tàu, kim loại rên rỉ như tiếng than của những linh hồn lạc lối, theo mỗi nhịp lắc lư chậm chạp khi con tàu trôi nổi vô định. Ánh sáng leo lét từ vài ngọn đèn còn sót lại rọi lên những vết rỉ sét, bám đầy trên các bức tường bị thời gian và lửa đạn tàn phá. Không khí nồng nặc mùi ẩm ướt, dầu máy cũ kỹ và hương vị của cái chết lảng vảng trong từng ngóc ngách.

Ở trung tâm của tất cả sự hoang tàn này, hai người đàn ông ngồi tựa lưng vào nhau, đôi mắt trống rỗng như không còn nhìn thấy gì.

Viktor Kane, người đàn ông đã trải qua quá nhiều cuộc chiến để không còn cảm nhận được nỗi sợ hãi. Năm nay anh đã ngoài ba mươi lăm, nhưng khuôn mặt hốc hác và thân hình gầy rộc sau những ngày dài thiếu ăn khiến anh trông già hơn nhiều. Hai gò má nhô cao như thể da mặt anh đã bị hút cạn, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ những vệt quầng thâm đen sì, giống như chúng đã bị đóng đinh bởi bóng tối của không gian. Đôi môi khô nứt, đến mức rỉ máu khi chỉ cần anh cắn chặt một chút để không run lên vì cái đói cào xé trong bụng.

Viktor không nói nhiều, anh cũng không cần nói. Những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay, đôi bàn tay chai sần với những vết xước rách rưới do vô số lần sửa chữa con tàu kể từ khi hệ thống chính bị hư hỏng, đã nói lên tất cả. Anh là người thực tế, từng giây từng phút, anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: giữ cho Providence không trở thành mồ chôn của mình và đồng đội.

Ngồi cạnh Viktor là Elias Rook, người thợ máy trẻ chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Elias từng có khuôn mặt đầy sức sống và đôi mắt sáng ngời mơ mộng về những cuộc phiêu lưu trong không gian, nhưng giờ đây, đôi mắt ấy mờ mịt, dính chặt vào màn sương dày đặc của nỗi tuyệt vọng. Khuôn mặt anh không còn chút sinh khí nào, hốc hác và nhăn nheo, xương gò má nổi bật dưới làn da khô cứng như giấy. Đôi môi anh trắng bệch, khô như sa mạc, lâu lâu lại run lên mỗi khi cơn đói quá sức chịu đựng. Elias còn quá trẻ để phải đối mặt với cái chết cận kề này, nhưng anh đã dần hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh vũ trụ không khác gì những người lính già nhất.

Mái tóc đen rũ rượi bết dính, mồ hôi và bụi bẩn tích tụ suốt nhiều ngày không tắm gội, còn đôi tay vốn khéo léo giờ đây run rẩy, rỉ máu từ những vết cắt và vết bỏng do sửa chữa con tàu giữa cuộc tấn công của bọn sinh vật. Elias vẫn luôn tự hỏi liệu họ có thoát khỏi địa ngục này hay không, nhưng mỗi ngày trôi qua, hy vọng đó lại càng trở nên mong manh.

Bên ngoài cánh cửa thép nặng nề của căn phòng, loài "chuột ngoài hành tinh" vẫn lặng lẽ bò qua những khe nứt trong cấu trúc của tàu. Chúng đã cắt đứt mọi tuyến phòng thủ, làm tê liệt hệ thống chính, và giờ đây bọn chúng chỉ còn cách hai người chưa đầy vài mét. Viktor và Elias đã phải chịu đựng sự thiếu thốn không chỉ thức ăn mà cả nước uống, còn bọn chuột lại sinh sôi nhanh đến mức đáng sợ, tiếng rít của chúng vang lên mỗi đêm, khiến cả hai thợ máy không thể chợp mắt.

Mỗi giây đều là sự dằn vặt giữa cái đói khát, cái chết đang cận kề và sự tuyệt vọng kéo dài như một cơn ác mộng vô tận. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là việc cả con tàu đang bị loài chuột chiếm giữ, mà là cảm giác rằng, vào một lúc nào đó, chính họ sẽ không còn là con người nữa, chỉ còn lại là những sinh vật đói khát, chẳng khác gì lũ chuột kia.

...

Hai tuần trước, Trong buồng máy chật chội của tàu Providence, không gian dày đặc khói bụi và âm thanh của những cỗ máy cũ kỹ. Viktor và Elias ngồi cạnh nhau, ánh sáng nhấp nháy từ màn hình điều khiển hắt lên khuôn mặt vô cảm của họ. Đột nhiên, ánh sáng cảnh báo đột ngột nhấp nháy từ các màn hình điều khiển trong phòng máy của tàu Providence phản chiếu lên khuôn mặt của Viktor và Elias, tạo nên một không gian tối tăm như chính bầu không khí bên ngoài. Hệ thống cảnh báo vang lên âm vang, những tiếng bíp bíp liên tục như những nhịp tim đứt đoạn của một cỗ máy đang hấp hối.

"Hệ thống nhận diện kẻ thù kích hoạt!" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên qua loa. Cả hai thợ máy không kịp thở phào thì đã thấy màn hình hiển thị hình ảnh của một khối thiên thạch khổng lồ đang tiến gần tới con tàu.

Đó không chỉ là một mảnh đá vũ trụ; nó giống như một sinh vật sống, với những xúc tu dài, lấp lánh như những ngón tay của quái vật, chao đảo trong không gian vô tận. Những ánh sáng xanh dương kỳ lạ phát ra từ khối thiên thạch, hòa quyện với những màu sắc khác lạ tạo nên hình ảnh mờ ảo như trong một giấc mơ tăm tối. Đầu óc Viktor lập tức gợi nhớ đến những câu chuyện huyền bí về các sinh vật vũ trụ đã từng được nghe, những câu chuyện được kể lại như những bài học để cảnh báo về sự nguy hiểm ngoài tầm với.

"Hệ thống tự động phòng vệ đã bị hỏng!" Elias thốt lên, giọng run rẩy. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Viktor gạt đi nỗi sợ đang cuồn cuộn trong lòng, anh chầm chậm làm một hơi thuốc lá điện tử, mùi khói mang theo tinh dầu đặc quánh trong không khí. "Theo tao, lính mới."

Trong lúc cả hai đang tiến sâu hơn vào phòng máy, “Có gì đó khác thường…” Viktor lẩm bẩm, lòng đầy lo lắng. Họ đã nghe đủ những câu chuyện về những sinh vật lạ trong vũ trụ, những điều mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, khiến con tàu rung chuyển. Màn hình hiện lên hình ảnh mờ mờ của khối thiên thạch. Đó không chỉ là một mảnh đá vũ trụ; nó giống như một sinh vật sống, những xúc tu dài, nhấp nhô như những con rắn đang tìm cách bám vào bề mặt tàu.

“Chúng ta không thể để nó tấn công! Phải làm gì đó ngay bây giờ!” Elias kêu lên, giọng run rẩy. Viktor gật đầu, quyết tâm phải tìm cách ngăn chặn khối thiên thạch trước khi quá muộn.

“Yên tâm đi nhóc, họ có thể sẽ chuẩn bị kích hoạt hệ thống gây nhiễu! Nó có thể làm chậm lại sự tiếp cận của nó!” Viktor trấn an. Anh nắm chặt tay vào bảng điều khiển, các ngón tay run rẩy khi di chuyển qua các nút bấm.

Khi Viktor và Elias tập trung vào bảng điều khiển, không gian xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt. Hệ thống báo động vẫn réo rắt, cảnh báo cho họ biết rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng. Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng họ, nhưng không ai dám thốt ra tiếng nói nào, chỉ còn lại âm thanh của sự hoảng loạn trong không khí.

Đột nhiên, những xúc tu của khối thiên thạch vươn ra, như thể chúng đã tìm thấy mục tiêu. Những chiếc xúc tu dài và dẻo dai vươn vào khoang tàu, kéo theo là âm thanh ghê rợn của kim loại bị bẻ cong. Một bóng đen trượt qua màn hình điều khiển, khiến Viktor cảm thấy như có một con quái vật đang nhìn thẳng vào tâm hồn anh.

"Vào vị trí!" Viktor gào lên, giọng anh dâng trào sự quyết tâm. Họ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nguy hiểm. Hai người thợ máy lao vào làm việc, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Bỗng nhiên, một cơn lốc bụi và mảnh vụn từ bên ngoài ập vào trong khoang, và những sinh vật kỳ dị chui ra từ các xúc tu. Chúng có hình dáng như chuột, nhưng lớn hơn và đáng sợ hơn rất nhiều. Với bộ lông đen nhánh và đôi mắt đỏ ngầu, chúng chớp chớp, như thể đang tìm kiếm mục tiêu.

"C- cái quái gì vậy!" Elias kêu lên trong hoảng loạn.

Những con chuột ngoài hành tinh lao tới, với tiếng rít ghê rợn, và chỉ trong tích tắc, chúng đã tấn công những người lính và phi hành đoàn còn lại trên tàu. Những cái móng sắc nhọn của chúng cắt xé mọi thứ trên đường đi, máu bắn tung tóe, tạo nên một bầu không khí tăm tối và ghê rợn. Cảnh tượng ấy không chỉ là sự sống và cái chết, mà còn là một cuộc tàn sát không thương tiếc. Những tiếng thét vang vọng trong không gian, nhưng lại chẳng ai có thể cứu giúp ai.

Viktor và Elias nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo này với đôi mắt trống rỗng, họ không thể làm gì hơn ngoài việc tìm chỗ trú ẩn. Cảm giác bất lực, sự sợ hãi cộng hưởng, khiến họ gần như không còn tỉnh táo và minh mẫn.

"Đóng cửa lại! Chúng ta phải chặn chúng lại!" Viktor gào lên, đưa mắt về phía cánh cửa thép.

Elias không chần chừ, tay anh run rẩy nhưng quyết tâm, vội vàng lùi lại và nhanh chóng điều khiển bộ điều khiển. Những tiếng rít từ bên ngoài càng lúc càng gần, trong khi những tiếng thét đau đớn của đồng đội dần lắng xuống. Một khoảng lặng ghê rợn bao trùm trước khi những con chuột dồn dập xô vào cánh cửa, đe dọa sẽ phá vỡ mọi thứ.

"Còn chút nữa, gần xong rồi!" Elias la hét, mồ hôi đổ ròng ròng trên trán.

Cuối cùng, tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa thép đóng sập lại với một âm thanh nặng nề, chặn lại những con chuột hung ác bên ngoài. Nhưng bên trong khoang, không khí căng thẳng vẫn dày đặc. Họ đã cứu sống một phần ba không gian của con tàu, nhưng giá phải trả thật đáng sợ.

Hai người thợ máy ngã quỵ xuống sàn, thở hồng hộc, mắt nhìn nhau trong sự sợ hãi. Họ đã sống sót, nhưng điều gì đang chờ đợi họ tiếp theo? Cảm giác trống rỗng và cô đơn dần dần lan tỏa trong tâm trí họ, khi bóng tối xung quanh bao trùm và sự chờ đợi trở thành một cơn ác mộng. Không còn ai để cứu giúp, chỉ còn lại họ trong cái không gian lạnh lẽo này. 

Cửa khoang rung chuyển, một tiếng động như sấm sét đổ ập xuống. Viktor và Elias nhận ra rằng sự xâm lăng của lũ chuột không thể dừng lại. Khi cánh cửa bít lại, âm thanh loảng xoảng của móng vuốt và tiếng gầm gừ trong bóng tối ngày càng rõ ràng hơn.

Song, đột nhiên, những âm thanh từ bên ngoài dừng lại một cách đột ngột, như thể một mệnh lệnh đã được ban ra. Viktor và Elias nhìn nhau, sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt họ. Không có tiếng gầm gừ, không có tiếng va chạm. Một cảm giác yên tĩnh kỳ lạ bao trùm.

“Chúng… đã dừng lại?” Viktor thì thầm, cảm giác như có gì đó không ổn.

Nhưng ngay sau đó, họ thấy bóng dáng những con chuột khổng lồ bắt đầu lùi lại, từng con một, như thể bị một lực lượng vô hình nào đó điều khiển. Chúng di chuyển trong sự im lặng đáng sợ, không hề có tiếng động, không hề có một cử động dư thừa. Viktor cảm thấy da gà nổi lên, một sự rùng mình chạy dọc sống lưng anh.

“Có gì đó không đúng…” Elias khẽ nói, đôi mắt anh dán chặt vào bóng tối bên ngoài.

Một âm thanh vang lên từ sâu trong bóng tối—một tiếng kêu âm thầm nhưng rõ ràng. Viktor cảm thấy lòng mình thắt lại. Đó không phải tiếng kêu của những con chuột thông thường; đó là tiếng kêu của một con mẹ, hay con chúa, điều khiển bầy đàn. Hơi thở của chúng như âm thanh kỳ lạ hòa quyện, tạo nên một bản giao hưởng rùng rợn.

“Chúng… đang rút lui,” Viktor nhận ra, giọng anh gần như thì thầm. “Chúng đang tuân theo một ai đó!”

Dưới ánh sáng yếu ớt, những con chuột bắt đầu lùi lại, không còn vội vàng, không còn hung hãn. Thay vào đó, chúng di chuyển một cách có tổ chức, như thể một bản đồ đã được vạch ra từ trước. Qua cửa kính của chiếc cửa sắt, Viktor nhìn ra những con chuột còn lớn hơn, mạnh mẽ hơn, đứng đầu bầy, đôi mắt đỏ rực của chúng như những ngọn lửa trong bóng tối.

“Tại sao chúng lại rút lui?” Elias hỏi, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt anh.

“Có thể… có thứ gì đó đang điều khiển chúng,” Viktor gợi ý, trong lòng dấy lên cảm giác hồi hộp. “Nhưng điều đó cũng có thể là một cái bẫy.”

Những con chuột lùi lại từng bước một, tạo thành một đường vằn vện trong không gian, như thể một quân đoàn đang rút lui theo lệnh của vị tướng. Viktor cảm thấy một sự rùng mình khi thấy các con chuột khổng lồ, một con trong số đó đang đứng chễm chệ ở phía trước, đôi mắt của nó sáng rực như đèn pha trong bóng tối.

“Chúng ta phải rời khỏi đây!” Viktor hét lên. “Nhanh lên!”

Khi họ quay lưng, ánh sáng đèn LED vụt tắt, và căn phòng chìm vào bóng tối. Trong không khí, mùi tanh của máu và mồ hôi hòa lẫn với hơi thở lạnh lẽo. Viktor và Elias chạy theo hành lang, nhưng sự yên lặng của không gian vẫn khiến họ cảm thấy bị theo dõi. Những tiếng bước chân của họ vang lên, nhưng không một âm thanh nào từ phía sau. Chúng không đuổi theo? Hay chúng đang chờ đợi?

Bỗng dưng, một tiếng rít vang lên từ phía sau, và cả hai quay lại. Một con chuột khổng lồ, to hơn bao giờ hết nhảy xuống từ ống thông gió. Nó đứng lặng lẽ, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào họ, và cả bầy đàn lại xúm quanh nó, như thể đang chờ mệnh lệnh tiếp theo.

“Chạy!” Viktor hô lên, và cả hai lao vọt về phía trước, nhưng trong lòng họ, sự im lặng đáng sợ vẫn gặm nhấm. Mỗi giây trôi qua đều mang theo sự căng thẳng, như thể cuộc sống của họ đang treo lơ lửng giữa cái chết và sự sống.

Khi họ đến ngã rẽ, Viktor nghe thấy tiếng kêu thét vang vọng, nhưng không phải từ đồng đội của họ. Đó là tiếng kêu của những con chuột, phát ra từ phía sau—những âm thanh tôn thờ, như thể chúng đang cầu nguyện cho một vị thần.

Viktor biết rằng họ không thể dừng lại. Họ phải thoát khỏi nơi này trước khi cái ác đang điều khiển bầy chuột ấy tìm đến họ. Hơi thở dồn dập, chân họ không ngừng chạy, nhưng những hình ảnh ghê rợn và cảm giác bị theo dõi không ngừng ám ảnh tâm trí họ.

“Cẩn thận!” Viktor quát, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tâm trí anh như sắp vỡ tan, không có thời gian để suy nghĩ—chỉ còn lại bản năng sinh tồn, đẫm máu.

Mặt đất rung chuyển khi lũ chuột tấn công, đập vào cánh cửa với sức mạnh như bão tố. Viktor lao vào bảng điều khiển, trong tâm trí anh chợt hiện lên những kỷ niệm về những con vật thí nghiệm mà họ từng nghiên cứu hồi ở học viện. “Chúng ta không thể bỏ cuộc!” Giọng anh gào lên, nhưng trong lòng, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm.

Khi đến một ngã rẽ, nơi có chiếc tủ đựng dụng cụ sửa chữa của con tàu, Viktor ngay lập tức đập vỡ tủ kính, “Đưa tay lên! Sử dụng máy phát điện dự phòng!” Viktor quát, quyết tâm dâng trào.

“Nhưng máy phát điện không đủ công suất!” Elias hét, hoảng loạn. Viktor không còn lắng nghe. Ánh sáng từ các đèn LED đột nhiên lại chập chờn, chiếu sáng khuôn mặt đầy mồ hôi của họ, nơi nỗi sợ hãi hiện rõ như những vết rạn nứt trên tường.

Tiếng gầm gừ bên ngoài như xé toạc không khí, chuẩn bị cho một cơn bão. Bất ngờ, một con chuột khổng lồ, dài gần một mét, lao vào từ một khe hở trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực sáng lòa như lửa địa ngục. Viktor không kịp né tránh. Nó lao tới như cơn lốc.

“Tránh ra!” Viktor thét, anh đẩy người đồng đội ra, nhưng điều đó lại vô tình trở thành mục tiêu thay thế. Cái móng sắc nhọn của con chuột đâm thẳng vào cánh tay anh, khiến máu phun ra như suối, hòa lẫn với những giọt mồ hôi và sự sợ hãi.

Elias hoảng loạn, tay anh quơ quào, tìm kiếm một vật gì đó để chống lại quái vật. “Tao sẽ không để mày lấy mạng chúng tao!” Anh gầm lên, nắm chặt một chiếc cờ lê, chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử.

Viktor với tay vào bảng điều khiển, máu vẫn chảy ròng ròng. “Mày phải bật hệ thống tự động phòng vệ! Ngay bây giờ!”

Elias thở hổn hển, ánh mắt lóe lên quyết tâm, dù tim anh đập rộn ràng. “Được! Nhưng nếu chúng ta không thoát được—”

“Im đi! Chỉ cần làm theo lời tao!” Viktor cắt ngang rồi ấn nút, sự kiên định đã tràn ngập trong anh. Hệ thống bắt đầu hoạt động trở lại, ánh sáng từ các đèn báo lóe lên, nhưng sức lực của mình Viktor gần như không đủ kể kích hoạt toàn bộ. Bên ngoài, tiếng rít và gầm gừ trở nên điên cuồng. Lũ chuột bỗng chốc dồn dập, như thể chúng đang nếm được mùi máu.

“Bấm nút! Bấm nút!” Viktor gào lên, mỗi giây trôi qua như hàng thế kỷ.

Elias không còn thời gian để do dự, anh nhấn nút với tất cả sức lực còn lại. Ngay lập tức, một ánh sáng chói lóa phát ra từ hệ thống phòng vệ, tạo ra một sóng xung kích đẩy lùi lũ chuột. Nhưng không đủ! Chúng vẫn quay lại, như thể không thể bị ngăn cản.

“Chúng ta không thể giữ mãi như thế này!” Viktor thét lên, hoảng loạn khi thấy ánh sáng yếu dần đi. “Cần một giải pháp! Nhanh lên!”

“Để tôi!” Elias hô, đôi mắt anh sáng rực với quyết tâm. Anh lao ra khỏi chỗ nấp, sẵn sàng đương đầu với cái chết.

“Không! Quay lại!” Viktor gào lên, nhưng Elias đã không nghe thấy. Anh vung chiếc cờ lê, đánh trúng một con chuột đang lao tới. Máu và thịt bắn ra, nhưng chưa đủ. Hàng chục con khác tiếp tục xông lên, tràn vào khoang, khiến Viktor cảm thấy tuyệt vọng.

“Giữ chặt! Đừng để nó vào!” Viktor rít lên, nhưng lũ chuột đã đông hơn, chúng chồng chất lên nhau, như những cơn sóng hung tợn. Thời gian như ngưng đọng, cái chết không còn là điều xa vời; chúng đã ở đây, bên cạnh họ. Và ngay cả khi không còn hy vọng, một điều gì đó vô hình, mù mịt và ghê rợn vẫn đang dẫn dắt lũ chuột, một thế lực không thể hiểu nổi, sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Bất chợt, một tiếng nổ vang lên như sấm sét từ phía sau Elias. Âm thanh chói tai xé toạc không gian yên tĩnh của tàu vũ trụ, mang theo một làn sóng hoảng loạn. Viktor không kịp suy nghĩ. Anh vội vã chộp lấy khẩu súng hàn từ chiếc tủ gần đó, đầu óc chỉ còn là một mớ hỗn độn của bản năng sinh tồn. Ngay lập tức, họp âm của tiếng bắn và tiếng kêu thét vang lên như nhạc nền cho một cơn ác mộng.

“Bắn!” Viktor gào lên, giọng anh dứt khoát như tiếng súng vang dội. Khẩu súng hàn phun ra những tia lửa đỏ rực, cắt gọn từng thớ thịt của lũ chuột đang tràn tới như cơn sóng dữ. Những mảnh thịt nát bươm bắn tung tóe, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc vào mũi, khiến họ cảm thấy như đang đứng giữa một cuộc thảm sát ghê rợn.

Elias hốt hoảng, nhưng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần. Viktor vứt thêm cho anh một khẩu súng, ánh mắt kiên định. “Giữ vững! Chúng không thể vào đây!”

Elias cầm chặt khẩu súng, nhắm bắn vào những con chuột khổng lồ, từng viên đạn găm vào thịt chúng như những mũi kim nhọn. Trong khoảnh khắc ấy, không còn thời gian cho sự sợ hãi. Mỗi tiếng nổ vang lên, mỗi giọt máu văng ra, càng làm tăng thêm sự điên cuồng trong họ.

Viktor không thể để tình thế này kéo dài. “Tao đã bảo là chúng ta phải kích hoạt hệ thống tự động phòng vệ!” Anh gào lên, bàn tay di chuyển nhanh nhẹn trên bàn phím thủ công, những ngón tay dường như không chạm đất. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, hòa lẫn với mùi khét của kim loại nóng bỏng.

Mỗi cú gõ phím như một nhịp đập của trái tim. Anh thấy các thông báo cảnh báo hiện lên, sự hủy diệt không thể tưởng tượng nổi đang xảy ra quanh họ. “Đưa chúng vào vùng hủy diệt!” Viktor quát, nỗ lực tập trung vào từng thao tác. Từng giây phút trôi qua như hàng thế kỷ.

Cuối cùng, anh kích hoạt thành công “Phương Án Cuối Cùng.” Hệ thống khởi động lại, từng mạch điện trong tàu sáng lên, ánh sáng chói lóa như những đốm sao rơi xuống từ bầu trời.

“Thành công!” Viktor thở phào, nhưng sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong chốc lát. Các khoang tàu bị hư hại, nơi mà lũ chuột đã xâm nhập, bắt đầu đóng lại như một cánh cửa khổng lồ.

Tuy nhiên, điều đó chỉ càng làm tăng thêm cơn điên loạn của lũ sinh vật. Chúng không dừng lại, mà chỉ càng thêm hung hãn. Những tiếng rít gào vang lên, như thể chúng đang phản đối sự cố gắng ngăn cản của Viktor. Những cặp mắt đỏ rực lấp lánh trong bóng tối, như những ngọn lửa địa ngục đang đuổi theo họ.

“Chúng không dừng lại đâu!” Elias hét lên, bắn điên cuồng vào bầy chuột, nhưng càng bắn, số lượng của chúng càng tăng. “Chúng ta phải rút lui!”

“Không! Chúng ta phải giữ vững vị trí!” Viktor quát lại, nhưng tiếng súng của anh giờ đã yếu đi, từng tiếng súng phát ra như những mảnh hy vọng cuối cùng. Khoang tàu như một đấu trường đẫm máu, nơi sự sống và cái chết giao tranh trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi.

Hơi thở của họ trở nên dồn dập, trái tim đập như trống trận. Mồ hôi và máu hòa lẫn vào nhau, tạo thành những dòng chảy đau thương, cùng với nỗi sợ hãi không thể tách rời. 

...

Một tuần sau vụ tấn công, tiếng kim loại kêu cót két vang vọng trong bóng tối vô tận của tàu Providence, như tiếng rên rỉ của một con quái vật đang hấp hối. Ánh sáng duy nhất còn sót lại phát ra từ những tấm pin mặt trời bị nứt nẻ, chập chờn giữa các hành lang bám đầy bụi và máu khô. Không gian ngột ngạt, tĩnh lặng đến mức mỗi tiếng bước chân vang lên như tiếng súng nổ trong đêm đen. Cảm giác cô lập bao trùm lên mọi thứ, như thể cả con tàu đã trở thành một phần của bóng tối vô tận bên ngoài.

Viktor, gã đàn ông lúc này với bộ râu lởm chởm và đôi mắt sâu hoắm, lê bước qua hành lang hẹp, chiếc đèn pin sứt mẻ trên tay chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ bé trước mặt. Gã dừng lại khi nghe thấy tiếng cào xé khe khẽ từ sau một cánh cửa kim loại bị méo mó. Lũ "chuột", những sinh vật ngoài hành tinh nhỏ bé nhưng đầy hung tợn, đang lẩn khuất đâu đó, đợi chờ thời cơ để lao ra.

"Mày có nghe thấy chúng không?" Viktor thì thầm, quay sang nhìn đồng đội duy nhất còn lại.

Elias, cơ thể gầy gò và đôi mắt ánh lên sự lo lắng, bước theo ngay phía sau. Tay cậu run lên khi siết chặt khẩu súng hàn, vũ khí duy nhất họ có thể tin cậy. Cậu gật đầu, dù tiếng tim đập trong lồng ngực dường như đã át đi mọi âm thanh xung quanh.

“Chúng đang ở khắp nơi…” Elias đáp, giọng yếu ớt.

Cả hai dừng lại trước cửa khoang hệ thống năng lượng, nơi mà các bảng điều khiển bị đốt cháy và những đèn báo hiệu nhấp nháy đỏ rực trong bóng tối. Đây là trung tâm của mọi vấn đề — nơi mà hy vọng sửa chữa con tàu, giữ cho họ còn thở, và tiêu diệt loài chuột, có thể biến thành hiện thực... hoặc thất bại hoàn toàn.

Cánh cửa kim loại bị rỉ sét kẹt chặt. Viktor thở dài, đặt tay lên tay cầm và gắng sức kéo nó ra, nhưng chỉ có tiếng kim loại rít vang. Cậu thanh niên lúng túng nhìn quanh, như thể hy vọng có một giải pháp từ chỗ khác.

"Đừng mong đợi kỳ tích," Viktor lẩm bẩm, mồ hôi chảy dài trên trán. "Chỉ còn hai ta, và chẳng có ai đến cứu. Không còn hy vọng nào đâu, nhóc."

Elias cúi đầu, nhưng vẫn cố không để sự sợ hãi lấn át. Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên của cuộc hành trình, khi mọi thứ còn sáng sủa, khi những giấc mơ về vũ trụ bao la và tương lai tươi đẹp vẫn còn. Bây giờ, tất cả chỉ còn là đống đổ nát — cả tàu lẫn tâm hồn.

Từng ngày trôi qua trên con tàu Providence, hai thợ máy chiến đấu không chỉ để sửa chữa hệ thống mà còn phải đương đầu với chính cơn ác mộng của sự sống còn. Những sinh vật ngoài hành tinh, loài chuột ký sinh, với kích thước ban đầu không lớn hơn bàn tay, đã bắt đầu sinh sôi nhanh chóng và biến thành những con quái vật khổng lồ, hung hãn. Chúng ẩn náu trong các khe nứt và không gian tối, đợi chờ đến khi con người kiệt sức để tấn công.

"Cậu có biết điều kinh khủng nhất là gì không?" Viktor hỏi, phá vỡ sự im lặng khi họ tiếp tục cố kéo cánh cửa nặng nề. "Không phải lũ chuột. Không phải con tàu này. Mà là ý nghĩ rằng... có khi nào chúng ta là những người cuối cùng còn sống trong vũ trụ này."

Elias im lặng, không dám trả lời. Thế giới của họ thu nhỏ lại, không còn gì ngoài bóng tối, tiếng thở khó nhọc và những tiếng cào xé của lũ chuột ngoài hành tinh đang chờ đợi cơ hội.

...

Hai tuần sau vụ tấn công, con tàu Providence không còn là nơi an toàn. Nó giống như một xác chết khổng lồ trôi lơ lửng giữa không gian vô tận, những hành lang kim loại trống rỗng vang lên tiếng rên rỉ của kim loại đang dần bị tước đoạt sự sống.

Trong bóng tối ngập tràn, Viktor và Elias cố gắng di chuyển qua các khoang tàu, nhưng sự sống trên tàu đã bị bọn sinh vật ngoài hành tinh nuốt trọn từng mảnh. Tiếng kim loại lạch cạch, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh của những kẻ săn mồi không nhìn thấy, chúng len lỏi qua mọi khe hở, mọi hệ thống dẫn khí của con tàu. Giống như bóng ma vô hình, chúng bủa vây, nhưng không bao giờ lộ diện hoàn toàn, chỉ để lại những dấu vết của sự tàn phá.

Elias trượt ngã trên sàn tàu trơn bóng khi đẩy cánh cửa thép nặng nề. Bàn tay anh, chai sần và rách nát, chạm vào thứ chất lỏng nhớp nháp bám trên nền kim loại. Trong ánh sáng xanh mờ mịt, anh nhìn thấy đó không chỉ là dầu máy, mà còn lẫn với máu. Máu khô cứng của những đồng đội đã ngã xuống, bị xé xác bởi lũ chuột khổng lồ. Mùi tanh tưởi của cái chết vẫn còn vương lại trong không gian.

“Chúng ta sẽ không chết ở đây,” Viktor lẩm bẩm, nhưng lời nói đó không có trọng lượng. Đôi mắt anh như đang nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt, không còn phản chiếu chút ánh sáng nào từ các đèn hiệu còn sót lại.

Những hành lang của con tàu trở thành một mê cung lạnh lẽo, chẳng khác gì tử địa. Mỗi bức tường đều có dấu vết của những cuộc chiến, vết đạn, vết chém của những lưỡi dao plasma, và những lỗ thủng lớn do hệ thống đã nổ tung khi lũ chuột xâm nhập vào bên trong. Các máy móc lộ ra như nội tạng của một cơ thể bị phanh thây. Providence không còn là một cỗ máy bảo vệ con người, mà trở thành một sinh vật đang chết dần chết mòn, một xác sống bị gặm nhấm từ bên trong.

Trong một khoang tàu khác, tiếng gầm gừ rít qua không khí mỏng. Viktor đột ngột dừng lại, cơ thể căng lên như dây đàn, tay siết chặt thanh kim loại cũ kỹ mà anh tìm thấy từ một ngăn kỹ thuật. Elias, người luôn đi sau, dừng bước theo, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

“Mùi chúng... gần đây thôi,” Viktor thì thào, giọng khàn khàn như người đã không nói chuyện quá lâu.

Bọn chuột ngoài hành tinh không chỉ có mùi tanh nồng của xác chết, mà chúng còn để lại một thứ gì đó ám ảnh hơn — cảm giác bị săn đuổi, cảm giác rằng bạn chỉ còn là một con mồi chờ đến lượt bị nuốt chửng. Chúng không chỉ giết chết mà còn thèm khát sự chết chóc hơn bất cứ loài sinh vật nào Viktor từng đối mặt. Cơn đói không bao giờ nguôi ngoai của chúng giống như chính sự trống rỗng của không gian vũ trụ này.

Bóng tối như nuốt chửng tất cả. Những tia sáng yếu ớt của đèn pin không thể xuyên qua lớp màn đen đặc bao quanh họ. Viktor cảm thấy từng nhịp tim của mình, mạnh và rời rạc, giống như một cỗ máy đã chạy quá công suất. Cơ thể anh gầy gò, mệt mỏi, nhưng ý chí sinh tồn vẫn còn đọng lại trong từng mạch máu.

Elias thấy mình lạc lõng giữa không gian tĩnh lặng nhưng chết chóc này. Mỗi hơi thở của anh là một cơn đau rát nơi lồng ngực, mỗi bước đi là một sự nhắc nhở rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng nỗi sợ lớn nhất của anh không phải là lũ chuột đang rình rập, mà là bóng ma của chính bản thân mình — hình ảnh của Elias, trong một tương lai gần, nằm lạnh lẽo trên sàn tàu, như bao đồng đội khác.

“Chúng ta phải đến được khoang động cơ,” Elias nói khẽ, như đang tự trấn an mình. Anh nghĩ đến kế hoạch điên rồ của Viktor — kích nổ các hệ thống dự phòng để tiêu diệt đám chuột cùng mảnh thiên thạch trước khi chúng kịp sinh sôi đến mức không thể kiểm soát. Nhưng cả anh và Viktor đều hiểu rằng kế hoạch đó cũng có thể giết chết chính họ.

Trong tâm trí Elias, những hình ảnh rời rạc của quá khứ hiện lên, nhưng chúng đã mờ nhạt như một giấc mơ xa xôi. Gia đình, Trái Đất, và những ngày còn mỉm cười... tất cả giờ chỉ là mảnh vỡ, tan biến vào hố đen vũ trụ đang nuốt chửng con tàu Providence.

Họ đến gần khoang động cơ. Nhưng trước khi kịp vào trong, âm thanh lách cách của những bộ hàm sắc nhọn vang lên từ mọi phía. Viktor quay người, đưa ánh sáng từ đèn pin rọi qua các hành lang. Trong khoảnh khắc, anh nhìn thấy hàng chục con chuột, mắt đỏ rực, bò lổm ngổm trên tường, trần nhà, và dưới chân.

“Chạy!” Viktor hét lên, và cả hai lao về phía cửa khoang động cơ như những kẻ sắp chết. Tiếng kim loại rít lên sau lưng, những bóng đen của lũ chuột lướt qua từng góc tối.

Trong khoang động cơ, Viktor và Elias chỉ có vài phút để thiết lập hệ thống kích nổ. Tay họ run rẩy khi kết nối các dây cáp vào cổng năng lượng dự trữ. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt gầy gò, đôi mắt đầy máu của họ nhìn nhau trong giây lát, không cần lời nói — họ đều hiểu rằng không có đường lùi.

Viktor nhìn đồng hồ, đôi mắt đã từng thấy nhiều cái chết hơn bất cứ ai khác. “Chỉ cần chúng ta sống lâu hơn chúng vài giây…”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ồ. Vậy là hết rồi à. Mấy bữa nay, tui toàn nghe mùi tanh rình nhề... Mà thôi, truyện ngắn thôi, nhưng làm được đấy. Có một số chỗ còn chưa được lắm, có thể do tác hơi speed nhanh quá. Nhờ speed khá nhanh mà độc giả như tui cũng cảm giác rằng mình là một người quan sát đằng sau, hoà từng nhịp tim với Viktor và Elias. Truyện chưa làm tui có thể nói rằng perfect, tui cảm giác như còn thiếu một cái gì đó, có lẽ là thời gian chăng? Mà này là one shot nên không thể đòi hỏi dài thêm được. Nói chung, truyện xứng đáng 1 like!
P/S: tui đọc mà không thấy lỗi chính tả luôn!
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ui! Em cảm ơn bác đã nhận xét ạ 😋
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời