A Sword Master Childhood...
Shingyou Gaku Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần Hai: Thành phố thú nhân tộc Inbahanes

Chương 62: Bài giảng say mê về Wyvern

3 Bình luận - Độ dài: 1,154 từ - Cập nhật:

Tôi đang giảng giải về thói quen ăn uống của Wyvern cho Noelia, người đã hoàn thành việc lột da Spring Gazelle.

“Những con Wyvern như Dimol có thói quen nuốt chửng con mồi, chúng có răng nhưng chúng không dùng nó để nhai mà là để không làm rơi thức ăn khi nuốt. Đó là lý do tại sao cô phải cắt thức ăn thành từng miếng nhỏ để nó dễ nuốt.”

Tôi nói về những điều tôi học được khi chăm sóc Dimol.

Nếu chẳng may tôi phải chuyển đi một mình và không thể chăm sóc Dimol, tôi muốn nhờ cô ấy chăm sóc nó. Dù sao thì Noelia cũng có vẻ thích mà.

Vì vậy, tôi nói chuyện một cách rất hào hứng.

“T-tôi hiểu rồi. Frick-sama có vẻ rất nhiệt tình trong việc chăm sóc Dimol.”

Ngay cả khi đang lắng nghe chuyện của tôi, Noelia vẫn không ngừng vung tay chém con Spring Gazelle đã bị lột da bằng con dao săn của mình.

Mặc dù cô ấy là con gái của một quý tộc, nhưng là một mạo hiểm giả, cô dường như đã quen với điều này bởi vì đã tham gia các hoạt động ngoài trời nhiều hơn người bình thường.

“À, có vẻ như khi Wyvern bắt được con mồi không vừa miệng, chúng sẽ xé xác nó bằng móng vuốt ở chân để làm cho nó nhỏ hơn. Con Madness Boar hồi trước được Dimol ăn như thế, vì vậy tôi nghĩ rằng những con hoang dã cũng ăn theo cách đó.”

“Chắc chắn rồi, tôi đã nhìn thấy khá nhiều xác quái vật bị xé nát trong bãi săn Yasuba. Đó là thứ còn sót lại sau bữa ăn của con Wyvern phải không. Nhưng Wyvern hoang dã tự ăn uống mà, vậy tại anh bạn lại cho Dimol ăn?”

Việc cắt con Spring Gazelle tiếp tục, Noelia bắt đầu cắt nó thành những miếng nhỏ để Dimol có thể dễ dàng ăn.

“Bởi vì tính cách của Dimol khá đặc biệt, cách mà nó xin phép trước khi ăn giống như một đứa trẻ ấy. Nó làm tôi có cảm giác muốn tự mình đút cho nó ăn. Nếu tôi để nó tự ăn thì cũng sẽ ổn thôi, nhưng để nó ăn một mình trông buồn lắm, đây cũng là cách hay để thắt chặt tình cảm mà.”

"Hể? Chỉ vì lí do đó thôi sao?”

Bàn tay đang cắt của Noelia dừng lại.

Tôi vừa nói gì lạ lắm à.

Nhưng nếu như bạn có cảm tình với ai đó, thì việc bạn muốn làm điều gì đó cho họ là điều rất bình thường mà.

Cách nghĩ này đâu có sai nhỉ ?

Sau khi thấy phản ứng kỳ lạ của Noelia, tôi quyết định thêm bừa một lý do.

“À, tôi cũng muốn quan sát xem nó có dấu hiệu biến thành quái vật hay không!”

“V-vâng. Phải cẩn thận mọi lúc. Vì vậy, đó là lý do tại sao Dimol rất thích Frick-sama… Giờ thì, việc chuẩn bị đã xong. Dimol, xin lỗi đã để mày phải chờ.”

“Kueee!!”

Noelia nhìn có vẻ hơi thất vọng, đặt những miếng thịt của Spring Gazelle trước mặt Dimol.

“Dimol, mày có thể ăn rồi. Phải cảm ơn Noelia đàng hoàng, được không?”

“Kueee!!

Dimol sau khi đã được sự cho phép của tôi kêu lên một tiếng với Noelia, và nuốt miếng thịt đã cắt.

Noelia lơ đãng quan sát với ánh mắt có chút thất thần.

Bộ mấy chuyện tôi nói lạ lắm hay sao hả ?

Rõ ràng là cô ấy đang cảm thấy thất vọng vì lý do nào đó, thật khó hiểu.

Do việc chăm sóc và sơ chế thức ăn cho Dimol khó hơn cô ấy tưởng ?

Hay là tôi đã lải nhải quá nhiều về mấy chuyện quanh con Wyvern?

Sau khi chuẩn bị xong thức ăn cho Dimol và quan sát vẻ ngoài khác hẳn thường của Noelia thì Suzana, tiến lại gần sau khi chuẩn bị xong bữa trưa.

“Frick-sama, Noelia-sama, bữa trưa đã sẵn sàng. Hai người vừa xử lý quái vật, vì vậy hãy rửa tay thật sạch nhé. Nếu không sẽ đau bụng đấy.”

Trong đống lửa, tôi thấy vài xiên thịt khô và một cái nồi đựng canh rau củ muối.

Một bữa ăn đơn giản, nhưng cũng khá sang trọng cho một chuyến đi dài ngày ngoài trời.

Đó là khoảnh khắc tôi cảm thấy biết ơn vì mình di chuyển trên một toa xe chất đầy nhu yếu phẩm.

“Không chỉ quái vật, mà còn――”

"Em biết mà. Em không còn là một đứa trẻ nữa, vì vậy ít nhất em cũng biết mấy chuyện như này.”

"Tôi có nhớ là mình từng bỏ qua việc rửa tay và bị đau bụng.”

Suzana có vẻ như sắp bắt đầu bài thuyết giảng về việc rửa tay, nên tôi cùng với Noelia đi đến xe và vặn vòi của thùng nước gắn vào khoang hành lý.

Du hành với một cái xe thế này thực sự thuận tiện.

Có cả nước để rửa tay luôn mà.

Tôi nhớ rằng khi tôi mới bắt đầu, tôi đã phải di chuyển rất mệt mỏi mà không có nước để rửa tay, vì vậy tôi đã không rửa bàn tay đẫm máu sau khi chém quái vật mà chỉ lau nhẹ bằng một miếng vải và sau đó cứ thế ăn luôn. Đêm đó, tôi bị cơn đau bụng kinh khủng hành ra bã.

Bụng tôi đau đến mức tưởng mình sắp chết, ngày hôm sau tôi không thể cử động được, và Alfine phàn nàn rất nhiều.

Kể từ đó, sau khi xử lý lũ quái vật, ưu tiên hàng đầu của tôi là rửa tay, bất kể tôi bận rộn đến đâu và cho dù nguồn nước có hạn đến đâu.

Tôi rửa sạch bàn tay vấy máu của mình rồi lấy khăn sạch lau lại.

“Giờ thì rửa tay xong rồi, ăn thôi nào.”

"Vâng đúng vậy. Tôi đói vì phải xử lý nhiều chuyện. Chắc là để về sau nghĩ cũng được, trước hết, phải lấp đầy cái bụng đã.”

Noelia dường như đã lấy lại được tinh thần, cũng đã rửa tay xong.

Vì vậy, chúng tôi cùng nhau trở về và quyết định thưởng thức bữa ăn do Suzana làm.

Lý do Noelia cảm thấy không được khỏe chắc là do việc sơ chế thức ăn cho Dimol khó khăn cộng với cô ấy đang đói.

Ừm, hẳn là vậy rồi. Tôi cứ tưởng mình sai ở đâu cơ.

Nếu vậy thì thật tốt, vì cứ thể nhờ cô ấy chăm sốc Dimol sẽ rất khó. Và mối quan hệ của hai người chúng tôi vẫn còn khá phức tạp.

Tôi liếc nhìn Noelia đang ăn và thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ozu
Tkssss
Xem thêm