Ở cấp 2, tôi từng kém hòa nhập hơn so với bây giờ.
Nhờ Hanazono mà tôi đã có thể làm quen với cuộc sống học đường.
Những kí ức đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
"[Đồ ngốc! Thứ đó không ăn được đâu!]"
"Sao cậu làm vậy? Tôi cũng muốn chơi cùng những người khác...]"
"[Hử? Cậu chưa bao giờ đi tàu ư? Giỡn hả?]"
"[Ha, cậu không còn là con nít đâu, đừng có nghịch cát nữa.]"
"[Đây, xin lỗi nhé...]"
"[Thôi đừng buồn! Dù sao thì cậu là bạn thuở nhỏ của tôi mà. Tí về tụi mình đi ăn kem đi.]"
"[Thấy chưa, cậu có thể cười bình thường được mà. Tôi lo lắm... À, không phải là tôi đang lo lắng hay gì đâu!]"
Nhớ lại những điều đó, tôi không còn cảm giác gì. Vì tôi đã "Reset" hết mọi xúc cảm.
───
Lớp học vẫn bình yên như thường.
Tôi không thích sự yên ắng này. Ít nhất, tôi không phải làm bài kiểm tra với những chiếc máy kỳ lạ trên đầu hoặc tập thể dục đến mức muốn chết. Tôi yêu cuộc sống lãnh đạm như vầy.
Lớp học tràn ngập tiếng cười đùa trong giờ ra chơi. Tất nhiên, tôi không có mặt trong những cuộc trò chuyện đó.
"Hey, Yamada, bài kiểm tra của mày thế nào rồi?"
"Tệ nhất thì rớt là chắc!"
"Tao cũng chả khá hơn! Vậy là tao thắng! Hôm nay mày phải trả tiền hát karaoke."
"Hả? Mày đùa à? Mày mới là người phải trả tiền mới đúng?"
Thật ngạc nhiên khi mà họ có thể vui như vậy sau bài kiểm tra.
... Tôi cũng muốn trò chuyện bình thường với bạn cùng lớp. Nhưng với tính cách khó gần, thì nằm mơ mới có.
Ngay cả khi đã lấy hết can đảm bắt chuyện với họ, cuối cùng tôi lại nói điều gì đó kỳ lạ… Hồi cấp 2, tôi đã thất bại nhiều lần. Lên cấp 3 cũng y hệt – khi tôi cố gắng bắt chuyện với các bạn cùng lớp, bầu không khí trở nên gượng gạo. Tôi không hiểu tôi nói gì sai.
Các bạn cùng lớp vui vẻ trò chuyện cùng nhau về bài thi. Nhìn bọn họ như đang tỏa sáng.
Bài kiểm tra ở trường này không khó lắm. Tôi cố tình điền đại khoảng một nửa và để trống phần còn lại để không nổi bật với số điểm cao. Vì thế điểm số của tôi chỉ ở trung bình.
Một học sinh bình thường, vô hại và không có gì đáng để tâm. Đó là cách các bạn cùng lớp nghĩ về tôi.
“Ồ! Sensei, bài kiểm tra của cậu thế nào rồi? Như thường lệ cậu không coi trọng chuyện đó, nhỉ?”
Lớp trưởng Michiba Rokka đến bắt chuyện với tôi.
Cô ấy là bạn duy nhất trong lớp mà tôi có thể nói chuyện, và tôi không có bạn khác.
Thường thì chúng tôi chỉ nói chuyện trong thư viện, nên hiếm khi cô ấy nói chuyện với tôi trong lớp.
Dù sao thì, mỗi khi cô ấy nói chuyện với tôi, trái tim tôi đập nhanh hơn. Đó là cảm giác hạnh phúc.
Việc nói chuyện với Michiba giúp tôi cảm thấy tôi đang sống một cuộc đời học sinh bình thường.
Michiba vô tình đặt tay lên vai tôi.
Michiba là một người thân thiện và vui vẻ, được cả lớp yêu quý. Hầu hết con trai trong lớp đều bị thu hút bởi tính cách thân thiện của cô.
Tôi không dám nói là cô ấy xinh, nhưng cổ hay tự nhận mình là cô gái dễ thương nhất lớp. Điều đó chắc chắn là sự thật.
Tôi thường nghe tụi nam sinh trong lớp nói rằng "Hình như cậu ấy thích tao".
"Xin lỗi, tôi nghiêm túc đấy... Có lẽ tôi nỗ lực vẫn chưa đủ."
"Hừ, thật sao? Cậu là thiên tài mà. Tan học, chúng mình đi karaoke nhé! Cậu toàn ở một mình nên đôi khi cũng cần ra ngoài một chút!"
Giống như những người khác trong lớp, tôi cảm thấy bối rối trước tính cách thân thiện của Michiba.
Trước đây, khi Michiba học một mình trong thư viện giờ nghỉ trưa, tôi khá tò mò và cuối cùng đã đưa ra lời khuyên cho cô ấy về việc học.
Kể từ đó, việc giúp đỡ Michiba trở thành một thói quen hàng ngày.
Theo Michiba, "[Cách dạy của Toudou thực sự rất dễ hiểu!]" là những gì cô ấy nói.
Thực tế, Michiba là người đạt điểm cao nhất trong lớp. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tiếp tục học cùng nhau.
...Vì ít khi có học sinh nào đến thư viện trong giờ nghỉ trưa, nên chả ai biết cả.
Ở bên Michiba, tôi rất vui. Tôi biết cô ấy chỉ lợi dụng tôi để giúp cho việc học của cô, hay đó người khác nói sau lưng tôi như vậy.
Tuy vậy, Michiba vẫn nói chuyện với tôi. Chỉ có điều đó cũng đủ để tôi cảm thấy thoải mái với tư cách là một người bạn cùng lớp.
"Karaoke à... Tôi sẽ lo việc đó."
"Haha, 'lo việc đó à'? Cậu không phải là một ông già đâu, biết chứ. À, nhân tiện, cậu đã chia tay với Hanazono à?"
"Đâu ra? Ngay từ đầu chúng tôi chẳng hẹn hò. Thực ra, tôi và cô ấy chỉ là bạn từ thuở nhỏ thôi. Không có gì khác cả."
Sau một lúc bối rối, Michiba cười.
"Hmm, như này thì sao. Về việc hát karaoke... chúng mình đi nhé, chỉ hai ta thôi?"
“Không, bỏ qua đi.”
Michiba là một người bạn cùng lớp quan trọng. Sẽ thật rắc rối nếu cô ấy hiểu lầm mọi chuyện. Dù tôi có thiện cảm nhưng cũng chỉ là bạn cùng lớp thôi, chả phải yêu đương gì.
“–Huh, 'Bỏ qua đi.'. Câu trả lời lập tức đó thật khó chịu… Vậy, nếu cậu không muốn riêng hai đứa, thì hãy đi chung cả bọn sau tan học ha. Nếu cậu không đến, mình sẽ bơ cậu luôn, được không?:
Hmm, nếu điều đó xảy ra thì buồn lắm.
"Tôi biết rồi. Vì chưa bao giờ đi hát karaoke nên tôi rất lo lắng”.
“Ahaha, ổn thôi! Cậu chắc chắn sẽ hòa hợp hơn với cả lớp! Vậy sau giờ học, được chứ? Tớ sẽ gọi cho cậu sau!
Cuối cùng tôi bị Michiba ép đi karaoke.
Đi karaoke với bạn cùng lớp sau bài kiểm tra. Tôi cảm thấy có thứ gì đó dâng lên trong lòng.
Tôi có hơi mong chờ điều đó.
───
Hôm nay là thứ bảy. Về đến nhà, chúng tôi đã hẹn gặp nhau trước quán karaoke trong khu mua sắm.
Tôi quyết định mặc đồ khác bình thường và đến đúng nơi đã hẹn.
Tôi chỉnh lại mái tóc rối bời và thay đồ để đi chơi.
Nghĩ lại, bộ quần áo này là do Hanazono chọn cho tôi.
"[Cậu không có gu thẩm mỹ à!? Dù đây không phải là một cuộc hẹn hò— đợi đã, tuy không phải là buổi hẹn, nhưng khi đi chơi với một cô gái thì cậu không nên mặc đồng phục học sinh của mình đâu!]"
Tôi đã bị mắng như vậy. Hôm đó, cô ấy đã chọn quần áo cho tôi.
…Tại sao tôi lại nhớ lại ngày đó? Tôi nên xoá bỏ tất cả những cảm xúc này.
"[Hmm, bộ này nhìn trông hợp với dáng cậu lắm. K-không phải là tôi nghĩ cậu ngầu hay gì đâu!]"
Cảm xúc lúc đó của tôi như thế nào?
Tâm trí tôi trống rỗng. Chỉ như đang xem ký ức của một người xa lạ.
Trái tim tôi sẽ không còn đau nữa.
–Nó sẽ ổn thôi.
Tôi chuyển suy nghĩ sang việc hát karaoke và bắt đầu đi.
Hôm nay là thứ bảy. Về đến nhà, chúng tôi đã hẹn gặp nhau trước quán karaoke trong khu mua sắm.
Tôi quyết định mặc đồ khác bình thường và đến đúng nơi đã hẹn.
Tôi chỉnh lại mái tóc rối bời và thay đồ để đi chơi.
Nghĩ lại, bộ quần áo này là do Hanazono chọn cho tôi.
"[Cậu không có gu thẩm mỹ à!? Dù đây không phải là một cuộc hẹn hò— đợi đã, tuy không phải là buổi hẹn, nhưng khi đi chơi với một cô gái thì cậu không nên mặc đồng phục học sinh của mình đâu!]"
Tôi đã bị mắng như vậy. Hôm đó, cô ấy đã chọn quần áo cho tôi.
…Tại sao tôi lại nhớ lại ngày đó? Tôi nên xoá bỏ tất cả những cảm xúc này.
"[Hmm, bộ này nhìn trông hợp với dáng cậu lắm. K-không phải là tôi nghĩ cậu ngầu hay gì đâu!]"
Cảm xúc lúc đó của tôi như thế nào?
Tâm trí tôi trống rỗng. Chỉ như đang xem ký ức của một người xa lạ.
Trái tim tôi sẽ không còn đau nữa.
–Nó sẽ ổn thôi.
Tôi chuyển suy nghĩ sang việc hát karaoke và bắt đầu đi.
───
Khi đến nơi hẹn, có vẻ như tôi đến sớm vì chưa có ai ở đó.
Tôi quyết định chờ đợi và dòm ngó xung quanh.
Vì quán karaoke ở gần trung tâm thành phố, nên có nhiều người đi qua theo nhiều phong cách ăn mặc khác nhau.
Chẳng hiểu sao, vài người liếc nhìn về phía tôi và tôi thực sự không thích chút nào. Nhưng tôi cũng đang nhìn họ, vậy nên giống nhau cả thôi.
Giờ hẹn đã trôi qua từ lâu.
Sau khi quan sát mọi người một lúc, tôi chơi với con mèo đang đứng dưới chân tôi.
Tôi vuốt ve đầu con mèo. Động vật thực sự dễ thương, dễ tương tác. Không có vấn đề khi giao tiếp.
"Mày cũng ở một mình à?”
"Meo.."
“Hmm, xin lỗi mày, nhưng tao không có đồ ăn đâu”
Ở không xa, một con mèo khác kêu meo meo. Con mèo mà tôi đang vuốt nghe tiếng kêu và đi tới chỗ con mèo kia.
Tôi lại đơn côi lẻ loi.
“…Thật vui khi có bạn bè.”
Dù đã chờ đợi mòn mỏi, Michiba và những người khác vẫn chưa đến.
Đã cỡ hai tiếng rồi? Đứng chờ một mình thật lạnh lẽo.
Liệu tôi đã nhầm giờ? Hoặc địa điểm? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
– Sao mà lầm được. Khi cổ nói giờ và địa điểm, tôi đã ghi lại ngay lập tức.
“…Có lẽ nên quay về nhà nhỉ?”
Chắc tôi sai ở đâu rồi. Tôi sẽ xin lỗi Michiba vào ngày mai. Quay về nhà, điện thoại tôi reo lên. Đó là cuộc gọi từ Michiba.
"Alô-"
“À! Toudou! Cậu tới nhầm chỗ rồi!! Thôi cũng đã lỡ. Cậu nhanh đến đây đi! Mọi người đang đợi đấy!”
Cô ấy ngắt máy. Cô ấy nói với tôi một địa điểm khác so với những gì tôi đã ghi chép.
…Đây có phải là một trò đùa không? Hay tôi đã nhầm? …Dù sao đi nữa, tôi cũng phải đến nơi mà Michiba đã báo.
───
Đến quán karaoke, tôi bước vào phòng mà cô ấy nói, bên trong là hai nam sinh và 1 nữ sinh trung học mà tôi không quen, dáng vẻ hung dữ hệt du côn.
Không có bóng dáng của Michiba hay bạn cùng lớp của tôi đâu cả. Tôi nhớ là đúng số phòng mà ta. Tôi bối rối nhìn quanh phòng.
"Mày nhìn giề!? Cút xéo, nhầm phòng rồi!"
"Khoan, Toudou? Cậu đang làm gì ở đây? Tới quầy lấy nước ngọt đi chứ!"
"Hả, mày quen Haru à?"
"Quen? Chúng tớ làm bán thời gian cùng nhau. Dẹp đi. Tsuyoshi đi lấy thêm đồ uống nào!"
"Tch, thôi đi đi."
...Tôi có điều muốn nói, nhưng để chuyện không đi xa hơn, tôi chọn đi lấy đồ uống mà không phàn nàn. Tranh cãi sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.
Tôi đi lang thang quanh quán karaoke xa lạ và đến quầy để lấy đồ uống.
Cô gái trang điểm lòe loẹt đó là đồng nghiệp của tôi, Tanaka Haru.
Tanaka là cấp trên ở chỗ làm của tôi.
Tuy học cùng trường nhưng bọn tôi chưa bao giờ nói chuyện ở trường.
Dù có vẻ ngoài giống như gyaru, nhưng cô ấy là một cô gái rất tốt bụng, luôn giúp đỡ tôi khi tôi mắc lỗi hoặc phạm sai lầm.
Thỉnh thoảng chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà khi ca làm của hai đứa tan cùng lúc. Cô ấy lắng nghe khi tôi gặp rắc rối với Hanazono. Cô ấy là người duy nhất lắng nghe những gì tôi nói.
...Tôi sững người trước quầy nơi có máy phục vụ đồ uống.
Tôi không biết cách sử dụng cái này. Ấn nút nào cũng được hả?
Nhân viên phục vụ nhìn tôi nhưng lại phớt lờ và mất hút.... Ừm.... Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ được giao và gặp Michiba.
"Đúng là cậu không biết cách xài sao ha! Hahaha, lỗi tôi."
"Tanaka?"
Tanaka đứng cạnh tôi. Hương thơm dịu dàng và ngọt ngào tỏa ra từ cô. Đó không phải là một mùi hương khó chịu. Ngược lại, hương thơm tạo cảm giác dịu nhẹ.
Với vẻ mặt vui vẻ như ở chỗ làm, Tanaka bắt đầu giải thích cho tôi.
"Vì vậy, cậu lấy cốc, chọn đồ uống cậu thích và chỉ cần nhấn nút!"
"Tôi hiểu rồi, vậy nên tôi có thể sử dụng nó theo ý muốn. Thật là một cỗ máy tiện lợi."
"Đợi đã, cậu chưa bao giờ sử dụng nó trước đây phải không? Cái này cũng có ở nhà hàng gia đình mà."
"Là vậy sao? Tôi chưa bao giờ đến nhà hàng gia đình."
"Hả!? Chưa bao giờ ư!? Lần sau chúng ta hãy đi cùng nhau nhé!"
"Ừm, cái đó…"
"Nếu cậu không muốn cũng không sao. Đây, ấn cái này đi!"
"Ừm."
Tôi đặt một chiếc cốc vào rồi nhấn nút. Tôi hiểu rồi, nó rất đơn giản để một đứa trẻ có thể làm được. Rồi chiếc cốc chứa đầy nước có ga.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy những cảm giác khó chịu đang trôi nổi trong tôi vỡ tan như bong bóng.
"Được rồi, chúng ta quay lại thôi!"
"Ừm, tôi…"
Tôi đi đằng sau Tanaka, tay cầm ly nước.
Khi chúng tôi trở về phòng và đặt cốc nước ngọt lên bàn, Tanaka ngồi trên ghế sofa vỗ vào chỗ bên cạnh. Anh bạn kia cũng nhìn tôi.
"Nào, Toudou, cùng hát karaoke với chúng tớ nhé!"
"Hả? Hiếm khi thấy Haru mến ai đó. Nếu cô ấy đã nói vậy thì tao không ý kiến."
Nhưng, Tanaka đến đây để hẹn hò. Tôi sẽ thành kì đà cản mũi mất. Hơn nữa, tôi đã có hẹn với Michiba rồi.
"Xin lỗi, tôi được Michiba mời nên không thể tham gia được."
"Ồ vậy sao? Tiếc quá mà biết sao giờ."
Không biết cổ sẽ mời tôi nữa không?
Tôi muốn nói với Tanaka rằng lần sau tôi muốn đi cùng cô ấy, nhưng tôi không biết nói thế nào.
"Cảm ơn Toudou! Hẹn gặp lại ở chỗ làm!"
"Tch, tạ ơn. Không có chú em cũng chả sao."
Anh chàng vẻ mặt hung dữ lấy một ít kẹo từ trong túi ra và đưa cho tôi.
…Cái này là cái gì? Tôi cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ từ anh ta. Trông bình thường nhưng chuyển động dứt khoát, không một động tác thừa.
"Cảm ơn anh. Tôi khá thích kẹo nên tuyệt lắm. Vậy xin lỗi nhé. T..Tanaka, hẹn gặp lại…lần sau.”
Tanaka vẫy tay nhiệt tình tiễn tôi đi. Vì lý do nào đó tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi vào hết các phòng để tìm Michiba và những người khác. Michiba không có trong các phòng mà tôi đã vào.
…Ngay khi tôi nghĩ mình có thể trò chuyện với các bạn cùng lớp.
Tôi không biết cách trò chuyện khi khả năng giao tiếp của tôi rất kém.
Ngay cả khi được rủ đi hát karaoke, tôi cũng ngần ngại khi nghĩ “Người như mình đi có được không?” và cuối cùng là tôi từ chối.
Tôi nghĩ nếu thông qua Michiba tôi có thể nói chuyện với mọi người, nhưng có lẽ họ đã về nhà rồi.
–Mình muốn thử hát karaoke…
Tôi quyết định rời khỏi quán karaoke. Tôi chán nản bước ra ngoài, nhìn thấy các bạn cùng lớp và Michiba đang đứng trước quán.
Họ chỉ vào tôi và cười lớn. Không phải là cười tử tế. Đó là kiểu cười khó chịu mà tôi đã nhiều lần trải qua khi bị ai đó chế nhạo.
- Tại sao?
"Nó ăn nguyên vố lừa kìa. Rảnh nợ hay gì lại mời tên cô độc như nó đi chứ."
"Ý là, rủ một đứa chưa nói chuyện qua làm chó gì?"
"Đếch tin nổi thằng đó đã chờ hai tiếng, ổn không đó ba?"
"…. Cậu ta luôn như vậy sao? Nhìn hơi khác so với bình thường…"
"Chả sao, cậu ta thích tớ lắm cơ… Hahaha."
"Rokka-san nổi tiếng ghê!"
Họ nghĩ tôi không nghe thấy vì họ đang xì xầm với nhau.
Nhưng nhờ thính giác nhạy bén. Và tôi đã thành thạo việc đọc khẩu hình. Tôi biết rõ họ đang nói gì.
–Mình chỉ muốn đi hát karaoke với các bạn cùng lớp bình thường. Mình thực sự rất vui khi được Michiba mời.
Nhưng cuối cùng họ lại lừa tôi?
Những cảm xúc ấm áp mà tôi dành cho Michiba khi còn là bạn cùng lớp.
Sau cuộc trò chuyện vui vẻ với Tanaka trước đó, trái tim tôi héo úa nhanh chóng.
Những gì ở họ chỉ là sự ác ý. Một ác ý vô hại. Có lẽ họ nghĩ đó chỉ là trò đùa. Tôi chưa bao giờ được dạy về những điều này ở trường.
Tán gẫu cùng Michiba ở thư viện. Những buổi học vui vẻ mà chúng tôi đã trải qua . Michiba mỉm cười khi nói điểm của mình đã cải thiện.
Cô ấy luôn cười và lo lắng khi tôi ở một mình.
Một người bạn cùng lớp quan trọng.
Nhưng với cô ấy, tôi chỉ là một kẻ cho cô lợi dụng.
Ngực tôi đau quá.
Tôi tưởng mình đã có được người bạn đầu tiên ngoài người bạn thời thơ ấu.
Khi chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc trên ứng dụng nhắn tin, tôi rất vui.
Những cuộc trò chuyện vô nghĩa khiến tôi cảm thấy như bản thân đang có một cuộc sống thường nhật bình thường.
Nếu đau đến mức này thì quên quách đi cho xong.
- Reset.
Nếu tôi reset mọi thứ như chưa từng xảy ra, thì trái tim tôi sẽ không đau nữa.
Tôi nhìn lên bầu trời và định hình lại.
Làm cho bánh răng trong tâm trí dao động. Nghĩa đen là chuyển đổi cảm xúc.
Tôi có thể để cho ác ý từ người lạ bao quanh. Nhưng ác ý từ những người quen là điều đau đớn.
Tôi nhanh chóng nhớ lại tất cả những ký ức của mình với Michiba, mặc kệ cơn đau ở ngực.
Cô đọng tất cả những cảm xúc mà tôi đã có khi trò chuyện với Michiba.
Và phá hủy hoàn toàn những cảm xúc cô đặc đó.
– Tôi reset tất cả những thứ liên quan đến Michiba.
Cơn đau sâu trong ngực tôi biến mất ngay lập tức, lúc này tôi cảm thấy tâm hồn mình bình thản.
Reset tất cả cảm xúc về ban đầu.
Đây không phải là phép ẩn dụ. Tôi có thể xóa hoàn toàn tình cảm, ký ức và cảm xúc.
Tôi sẽ không reset nhầm ký ức như khi còn nhỏ và làm hỏng reset.
Bây giờ, tôi sẽ ghé qua siêu thị trên đường về để mua nguyên liệu cho bữa tối và bữa trưa ngày mai. Tối nay chắc sẽ nấu cà ri.
Michiba và những người khác chạy tới chỗ tôi và cười khúc khích.
“Haha, Sensei! Đùa thôi mà. Nào, chúng mình hãy đến địa điểm karaoke tiếp theo ha! Chúng mình chỉ trêu cậu thôi. Vậy, cậu cũng sẽ dạy những người khác mà nhỉ? Nếu mình nói cho họ biết bí mật về điểm số của cậu thì họ sẽ tò mò—"
"Đi nào!"
“Michiba đã nói với bọn tớ rồi? Cậu học rất giỏi mà nhỉ!
“Hãy hát karaoke nào!”
Không chút chút thiện cảm nào từ họ cả.
Thứ tình bạn giả tạo này thì vứt.
"Xin lỗi, nhưng tôi đang về nhà."
Lúc đó, Tanaka xuất hiện. Cô ấy trông rất vui vẻ, như đã giải tỏa căng thẳng bằng ca hát. Cô ấy vẫy tay khi thấy tôi và tôi cũng vẫy lại. Tanaka có vẻ hài lòng và cùng bạn của mình rời đi.
Michiba có vẻ choáng váng.
"Hở, sao vậy? Cậu bực hả? Chỉ giỡn thôi mà, cậu biết chứ? Vậy nên hãy tiếp tục dạy mình nhé, Sensei."
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ không liên quan đến cậu nữa."
"Đ-Đợi chút! Mọi người ở đây đều là vì lợi ích của cậu! Đọc bầu không khí đi..."
Đọc bầu không khí, một kỹ năng quan trọng của học sinh hiện đại. Vậy điểm của tôi chắc tận đáy.
"Ồ, xin lỗi vì bỏ đi mà không quan tâm đến hoàn cảnh của cậu... Tôi thành thật xin lỗi. Xin lỗi, Michiba."
"A-Toudou! Đợi đã!! Tớ xin lỗi, xin hãy tha thứ cho mình?"
Mọi người có xu hướng bị kích động.
Dễ hiểu thôi. Chúng tôi vẫn chỉ là học sinh. Chúng tôi chỉ mới sống được 17 năm.
Đó là lý do tại sao mọi người không do dự khi làm tổn thương người khác. Bởi vì họ không hiểu cảm giác tổn thương nó đau đớn đến mức nào.
Dù họ xin lỗi tôi, tôi biết rằng chỉ vì họ muốn tôi dạy họ mà thôi.
Với Michiba, tôi là kẻ để lợi dụng. Tôi đã reset cái quan hệ này rồi.
"Cậu không cần xin lỗi. Cậu nói sao thì tôi cũng chẳng thấy gì đâu."
"S-Sensei, mặt cậu, đáng sợ quá..."
"Xin đừng gọi tôi như vậy."
Michiba có vẻ sốc khi nghe lời tôi nói.
Nhưng tôi không có một chút cảm giác khi nhìn thấy vẻ mặt của cô. Cơn đau trong lồng ngực đã tan biến. Vì tôi đã reset tất cả cảm xúc của mình từng có với Michiba.
Có làm gì đều vô ích.
Tôi cất bước, phớt lờ Michiba.
Tâm trí tôi suy nghĩ về những thứ nên mua cho bữa tối.
Chợt nhớ viên kẹo trong túi. Tôi ngậm vào miệng. Kẹo ngọt nhưng lạ là miệng tôi thấy phần nào chua chát.
14 Bình luận