WN Vol 2 - Tôi, cô ấy, và tên gọi của cảm xúc đó.
Chương 01
25 Bình luận - Độ dài: 1,243 từ - Cập nhật:
Trans: Chí mạng
_______________________
(Minamino) Cậu có muốn đi ăn bánh crepe không?
Hai ngày sau, hôm thứ Hai khi đang chuẩn bị về nhà sau giờ học, tôi bỗng nhận được tin nhắn như vậy từ Minamino trên điện thoại thông minh của mình. Ngay lập tức tôi phản hồi rằng mình muốn đi.
Còn Minamino vừa nhìn vào điện thoại thông minh của mình ở bàn học, vừa chào hỏi vui vẻ các bạn nữ và nam đang chuẩn bị đi tham gia các hoạt động câu lạc bộ của họ.
Tôi cảm thấy thật hèn nhát khi vẫn chưa hỏi Minamino về ý nghĩa của nụ hôn đó. Ngay cả vào Chủ nhật, tôi đã nhiều lần cố gắng gửi tin nhắn nhưng cuối cùng lại đóng ứng dụng mỗi lần như thế. Ngón tay cái của tôi dường như đã bị mắc một chứng bệnh mà không thể bấm nút gửi được nữa. Và, như một hệ quả, tôi không nhận được tin nhắn nào từ Minamino ngoài tin nhắn đó.
Tôi không hiểu rõ mối quan hệ giữa Minamino và tôi là như thế nào. Khi gặp Minamino vào buổi sáng, cô ấy chào tôi như thể chẳng có gì xảy ra và tiếp tục nói chuyện với nhóm bạn nữ của mình như thường lệ. Cho đến tuần trước, chúng tôi vẫn trao đổi ánh mắt mà không ai khác để ý và giao tiếp thông qua những cử chỉ khéo léo. Nhưng vào cái hôm định mệnh đó, cô ấy thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.
Tôi không nghĩ rằng cô ấy ghét tôi. Nếu cứ nghĩ vậy với những gì đã xảy ra, tôi biết rằng mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy bóng tối nếu suy nghĩ của tôi cứ đi theo hướng đó. Chỉ từ ngày Chủ Nhật đó, lịch sử tìm kiếm trên Google của tôi đã dày đặc những cụm từ như "Lý do để hôn?" và "Cách trò chuyện sau khi hôn," và khi nhìn lại, nó thật xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.
(Minamino) Sau khi thay thường phục xong, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi trước cổng soát vé của Nishihachi nhé.
Âm thanh thông báo vang lên.
(Satou) Hiểu rồi.
Tôi trả lời ngay lập tức. Thật mỉa mai làm sao khi tôi ngần ngại khởi đầu nhưng lại có thể trả lời nhanh chóng đến vậy, điều này rõ ràng cho thấy đó là sự hèn nhát của tôi.
◇◆
Tôi đã thay đồ ở nhà và đến cửa hàng tiện lợi gần nhà Minamino, có lẽ là cửa hàng duy nhất thuộc loại này trong cả nước, nằm ngay trước nhà ga. Vì Minamino đã nhắn rằng đang trên đường đến nên tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã ở đó rồi. Nhưng khi nhìn quanh cửa hàng, tôi không thấy ai trông giống cô ấy cả.
Dù là sau giờ học, nhưng ngoài thời gian với Shiro, đây là lần đầu tiên Minamino và tôi ra ngoài cùng nhau vì lý do khác ngoài việc chơi bóng rổ đường phố.
(... Đây chắc chắn là một buổi hẹn hò, đúng không?)
Những sự kiện từ bữa thứ Bảy khi tôi gặp Kanazaki, những lời nói của Minamino sau đó, và cả màn độc thoại nội tâm của tôi- tất cả những thứ đó đều được khắc sâu trong ký ức bản thân. Nhưng hiện tại, tâm trí tôi bị chi phối bởi những suy nghĩ về Minamino đến mức nó ghi đè lên mọi thứ khác.
Có lẽ vì lý do đó mà tôi đột nhiên ngửi thấy mùi hương của Minamino. Tôi liếc nhìn xung quanh, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là một nhân viên văn phòng, hai cậu bé tiểu học vừa xuống xe đạp, và một nữ sinh cao trung đeo kính với tóc tết đang hơi cúi đầu nhìn xuống.
Thật xấu hổ khi nghĩ rằng tôi có thể cảm nhận được mùi hương của cô ấy chỉ vì tôi đã suy nghĩ quá nhiều về cô ấy. Nhưng não tôi dường như không muốn quên đi mùi hương đó.
(... Hửm?)
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi nhìn quanh một lần nữa. Vẫn không thấy Minamino đâu, và người nhân viên văn phòng cùng hai cậu bé tiểu học lúc nãy cũng đã biến mất. Người duy nhất đứng đó là nữ sinh cao trung đeo kính với tóc tết, đang say sưa với chiếc điện thoại.
"Minamino?"
Tại sao tôi lại nói thế nhỉ? Miệng tôi tự ý gọi tên cô ấy mà không có chủ đích. Ngay lập tức, vai của cô gái giật mạnh, và cô ấy cúi đầu xuống.
"... Kuku, cậu nhận ra rồi sao?"
Một giọng nói không thể kìm nén tiếng cười - chắc chắn là của Minamino - vang lên bên tai tôi.
"... Ể?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái đang nhìn thẳng vào tôi. Khi quan sát kỹ hơn, tôi nhận ra đôi mắt đằng sau cặp kính đó. Mái tóc và trang phục đã thay đổi, thậm chí cả bầu không khí xung quanh cũng khác, nhưng không thể nhầm được, đó chính là Minamino.
"Chào, đã lâu không gặp từ thứ Bảy… À mà, mình nghĩ chúng ta cũng gặp nhau ở trường rồi nhỉ."
"Thật sự là cậu đó sao, Minamino? Bộ đồ này, cặp kính và kiểu tóc của cậu..."
Khi tôi nói điều đó, Minamino tỏ ra hơi không hài lòng.
"Ơ, phải xác nhận lại nữa á? Mà thật ra, kiểu hóa trang này đúng là thực sự hiệu quả. Dù đã lang thang quanh ga gần trường nhưng chẳng ai nhận ra mình cả, nên mình cũng khá tự tin... Thật sự thì, mình nghĩ Satou có thể nhận ra, và khi cậu nhận ra, điều đó làm cho mặt nữ tính của mình cảm thấy vui vẻ hơn."
Cười khúc khích với tiếng "ehehe" trong diện mạo không quen thuộc đó thật sự làm tôi nghĩ rằng đó không ai khác ngoài Minamino.
Tôi ngay lập tức quyết định rằng mình sẽ giữ bí mật việc nhận ra cô ấy từ mùi hương cho đến khi xuống mồ.
"Dù sao thì, tớ đã rất ngạc nhiên đấy. Nó làm tớ nghĩ, 'Minamino có thị lực kém sao? Hay cô ấy đã thay đổi hoàn toàn vậy?' Thực sự thì tớ hơi sốc một chút."
"Fufu, mà thôi, trước tiên hãy đi ăn bánh crepe đã. Đi nào, lối này."
Nói xong, Minamino nhanh chóng nắm lấy tay tôi và bắt đầu bước đi. Trái ngược với trái tim đang đập loạn nhịp của tôi, Minamino dường như hoàn toàn thoải mái, điều đó khiến tôi cứ càng bối rối hơn về chuyện gì đang thực sự diễn ra.
Nhưng dù ngoại hình có thay đổi, cảm giác bàn tay của cô ấy vẫn như sự ấm áp mà tôi đã cảm nhận khi cô ấy nắm lấy tay tôi vào ngày hôm đó. Đó là một cảm giác mang lại một cảm xúc phức tạp trong tôi- một sự xao xuyến nhưng cũng bình yên mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
Mặc dù vẫn còn sớm để hoàng hôn buông xuống, nhưng ánh mặt trời đã nhẹ nhàng nhuộm đỏ đôi má tôi.
25 Bình luận