...Hoshimiya-san có vẻ khá dễ gần.
Ngay từ đầu tôi đã luôn nghĩ cô ấy rất khó gần, và nếu có thể bắt chuyện với cô ấy thì chắc chắn sẽ nhận được những câu trả lời cộc lốc.
Và chắc chắn tôi không phải là người duy nhất có suy nghĩ như vậy.
Những bạn cùng lớp... à không, mọi người trong trường này đều có vẻ khá kính cẩn đối với Hoshimiya-san, vậy nên tôi cảm thấy mình cũng không nên quá thoải mái đối với cô.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng lại toát ra một khí chất điềm tĩnh, nó khiến tôi cũng cảm thấy khó mà tiếp cận được
Nhưng khi đã thử nói chuyện với nhau... Hoshimiya-san không những không lạnh nhạt với tôi mà ngược lại còn rất thân thiện nữa.
Mặc dù rất lịch sự nhưng lại không hề có một dấu hiện nào của sự giả tạo. Nói ngắn gọn thì... cô ấy khá thật thà và ngoan ngoãn đấy chứ.
「Ah. Thôi chết... vì nó ngon quá em đã lỡ ăn hết socola của anh rồi. Xin lỗi anh nhé Yohei-kun」
Như thế đấy, cô ấy không bao giờ tỏ ra kiêu căng hay áp đặt gì, với tôi Hoshimiya-san luôn đối xử một cách lích sự và tôn trọng nhất cả thể.
Có lẽ không thể gọi đó là hành vi của một đứa trẻ rồi nhỉ. Bỏ qua phần ngoại hình thì thái độ của Hoshimiya-san đã rất trưởng thành rồi nên việc nói chuyện với cô ấy đối với tôi cũng khá đơn giản.
「Không, thật ra thì anh cũng không có cảm giác thèm ăn... em đã ăn hết như thế thì anh cũng khá biết ơn em đấy. Nếu một mình ăn hết mớ này thì có lẽ anh sẽ ngán đến tận ngày hôm sau mất」
「Không có cảm giác thèm ăn? Anh đang không khỏe sao?」
「Không hẳn là thế, vì anh đã thức cả đêm... Nên bây giờ có hơi mệt mỏi trong người」
「Ra là vậy. Em thấy anh cứ ngủ gật suốt trong giờ học. Thành ra cũng hơi lo lắng cho anh một chút」
「…Em thấy rồi sao?」
「Vâng. Trông anh ngủ có vẻ không thoải mái, nhìn hơi buồn cười. Nhưng ngủ gật trong lớp là không nên đâu nhé!」
Hoshimiya-san có vẻ khá quan tâm đến những người xung quanh đấy chứ.
Mà, có lẽ vì ngồi cạnh nên việc để ý nhau cũng là chuyện thường ở huyện mà thôi.
Dù trông có vẻ tách biệt với mọi người nhưng khi nói chuyện thì cũng dễ gần và thân thiện đấy chứ.
Có lẽ vậy, nhỉ?
Nhờ vậy mà tôi cũng khá thoải mái trong cuộc trò chuyện này. Nó khiến tôi muốn hỏi nhiều hơn về cô ấy.
「À mà này, Hoshimiya-san, tại sao em vẫn còn ở đây vậy? Không lẽ em mãi mê đọc sách đến mức quên luôn thời gian sao?」
「Không, không phải. em chỉ đang đợi chị gái đến mà thôi」
Chị gái?
Nhắc mới nhớ, chị gái của Hoshimiya Hime là Hoshimiya Hijiri. Hai người họ nổi tiếng đến mức hầu hết học sinh trong trường đều biết đến họ.
Cô em gái thì là một thiên tài, kể cả khi không làm gì thì cũng đã rất nổi bật... Còn cô chị thì ít nhất trên danh nghĩa vẫn là một học sinh năm hai bình thường.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, cũng đã nổi bật theo cách của riêng mình rồi. Chung quy lại thì hai người học chính là cặp đôi chị em mỹ nhân.
Hai chị em nhà Hoshimiya đang học cùng trường với nhau, mặc dù khác lớp nhưng vẫn thường xuyên thấy hai người họ đi cùng nhau.
Ra là vậy, đợi chị gái nhỉ.
「Onee-chan hình như đang có công chuyện ở hội học sinh. Cuốn sách này... chỉ là để giết thời gian mà thôi」
「Là vậy sao, anh tưởng cuốn sách này thú vị đến mức khiến em không thể rời mắt chứ
「Không biết nữa. Đây là một cuốn sách học thuật do một người bạn nghiên cứu viết ra, vì được tặng em nghĩ sẽ đọc thử một chút xem sao, nhưng... nội dung thì không hay lắm」
「...Nhưng nó được viết bằng tiếng Anh đó. Anh không ngờ là em có thể đọc nó một cách dễ dàng như vậy」
「À, em có thể nhớ được những gì mình đã từng thấy hoặc nghe một lần. Vì thế nên em cũng khá giỏi trong việc học ngôn ngữ」
「Như thế thì ngầu thật đấy. Anh cũng từng thấy trong manga có những nhân vật chính có khả năng như vậy」
「N-ngầu thật sao? Vậy à... Ehehe, em rất vui khi đươc anh khen như vậy đấy. Yohei-kun, anh biết cách nịnh con gái lắm đấy, nói chuyện với anh cứ khiến em phải cười tủm tỉm suốt」
Thành thật quá nhỉ.
Cô ấy đã tiếp nhận lời của tôi một cách thẳng thắn và vui vẻ như vậy.
Tất nhiên là tôi không khen để lấy lòng hay có ý đồ gì cả, mà thật lòng cảm thấy vui khi cô ấy có thể mìm cười vui vẻ như thế.
4 Bình luận
Hi vọng không lặn sớm