Họ nói rằng có một thứ được gọi là "trần nhà xa lạ"... đúng không?
Khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi từng nghĩ rằng đó là một câu nói sáo rỗng.
Tôi tự hỏi, làm sao mà bí ý tưởng đến mức phải nói một thứ như thế?
Nhưng rồi đột nhiên, tôi thấy mình rơi đúng vào tình huống đó.
Lúc đó, tôi mới có thể hiểu được cảm giác của những nhân vật chính đã từng nói lời như vậy.
"Một bầu trời xa lạ..."
Nó không phải là trần nhà, nhưng mà là bầu trời.
Thế nhưng, khi mà nhìn thấy hai mặt trăng đỏ kỳ lạ treo lơ lửng trên bầu trời, tôi không thể nào không nghĩ như vậy cả.
Hai mặt trăng trên bầu trời – điều đó có hợp lý không vậy?
Nếu như những sinh viên ngành khoa học có mặt ở thế giới này, họ hẳn sẽ phát rồ ( phát điên ) lên, gọi đây là điều vô lý ( viễn vong ).
Nhưng mà ở đây, trong khu rừng này, tôi chẳng làm được cái gì cả.
Nằm trong sự thoải mái của một chiếc giường hiện đại, bạn sẽ cảm nhận được thế nào là phẩm giá của một người hiện đại; nhưng mà ở nơi này, cô đơn trong khu rừng kỳ lạ và đáng sợ ( rùng rợn ) này, tôi chẳng là gì khác ngoài một con mồi dễ dàng.
Khi tôi bước đi trong rừng, tôi cảm thấy tầm nhìn của mình hình như đã thấp hơn.
Mặc dù trời đã tối rồi, nhưng mà tôi vẫn có thể nhìn rõ khu rừng, điều này làm tôi thấy bất an.
Loạt soạt,loạt soạt.
Rồi tôi nghe thấy một âm thanh mơ hồ, như thể có thứ gì đó đang lướt qua bụi cây.
Chắc hẳn đó phải là một con vật hoặc một con quái vật.
Bước chân tôi ngày càng vội vàng hơn.
Ở thế giới này, nếu bạn có bị bắt lại, thì việc bị xé xác sẽ là một điều hiển nhiên.
Tôi bắt đầu chạy nhanh hơn, nhưng mà dường như tôi không di chuyển nhanh chóng như tôi nghĩ.
‘Mình phải chạy trốn!’
Việc chạy trốn khỏi một thứ không rõ ràng là một trải nghiệm mới đối với tôi, vì vậy tôi loạng choạng, hoang mang không biết chạy về đâu.
Trong khi đó, tiếng loạt soạt ngày càng tiến gần hơn.
Trong tình huống sinh tử này, thứ đang tiến lại gần tôi cuối cùng cũng đã đến bên cạnh tôi.
Nhưng mà nó không phải là một con quái vật hay là một con vật.
May mắn thay!, đó là một người nào đó.
Tôi thở phào trong nhẹ nhõm và cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ của người đó.
Nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thấy họ đang cầm một con dao dính máu và có vẻ ngoài đáng sợ.
Kinh hãi, tôi bật khóc và quay lưng bỏ chạy, nhưng đôi chân ngắn ngủn của tôi không thể vượt qua sức lực của "người lạ mặt" cao lớn này và tôi nhanh chóng bị bắt lại.
‘Làm ơn, tha cho tôi! Tôi xin lỗi!’
“Ư… Ư ư…”
Thay vì là tiếng Hàn rõ ràng, những âm thanh kỳ lạ, khó thể nào mà hiểu được lại tràn ra từ miệng tôi.
May mắn thay, dường như họ không muốn giết tôi.
Họ nhấc tôi lên bằng eo và mang ( vác ) tôi đi đâu đó.
“Ư ư ư!”
Tôi hét lên cầu cứu, nhưng chỉ có những từ ngữ kỳ quặc phát ra.
Tiếng tôi vang vọng, lạc lõng trong không gian trống rỗng.
4 Bình luận