Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- POV: Aurora -
Trận đánh bắt đầu bằng việc Sid bay lên trời. Cậu ta đâm sầm vào sàn nhà bằng đá bằng một lực khá khủng khiếp, rồi cậu ta ho ra máu. Olivia thì lại không tỏ ra thương xót trước một tên Sid đứng còn không vững. Thanh Thánh Kiếm của cô ta quét một đòn ngang, nhắm thẳng vào cổ cậu ta.
Đầu cậu ta bay lên trời… hay chí ít đó là những gì mà những người ở đây nghĩ. Đòn chém của cô ta quá nhanh để có thể theo kịp…
Thực tế thì Sid đã sấp người xuống đất và né đường kiếm của Olivia trong gang tấc. Một đường sọc ngang khắc trên bức tường bằng đá ngay sau lưng cậu ta.
Tuy nhiên, cậu ta đã biết đòn tiếp theo sẽ tới ngay sau đó, và vì vậy, cậu ta bước tới trước để tránh khỏi phạm vi tấn công của cô ta.
Nhưng nỗ lực câu ta bỏ ra đã hoài công… Olivia đã nhanh chân lui lại nửa bước với tốc độ còn nhanh hơn cậu ta. Đòn công kích của Olivia đã cắm vào một Sid không phòng bị, người chỉ mới hoàn thành nửa bước di chuyển của mình.
Với một tiếng ‘rắc’ cao độ, thanh kiếm của Sid gãy nát.
Có vẻ như cậu ta đã phòng ngự kịp thời, nhưng cái giá phải trả là thanh kiếm của cậu ta đã bị gãy làm đôi, chưa kể tới việc cậu ta vẫn cắm đầu mình xuống đất, nảy tưng tưng mấy lần.
Đây không còn là một trận đánh nữa. Đây là cuộc tàn sát một chiều. Nhưng trách sao được…
Giờ không phải là lúc để bàn về kỹ thuật hay bất kì điều gì khác. Sức mạnh, tốc độ, thể lực, và những thực lực chung của cả hai bên hoàn toàn cách biệt, tựa như trời và đất. Cũng như người ta không thể để người lớn và trẻ sơ sinh giao chiến với nhau, việc một cậu bé không thể sử dụng pháp thuật phải giao kiếm với một nữ anh hùng, mà người nữ anh hùng đó còn có thể sử dụng pháp thuật tùy ý, đã tạo nên một bi kịch không thể tránh. Trận đánh không kết thúc sau đòn đầu tiên đã là kỳ diệu lắm rồi.
“Olivia, đừng để tên nhãi đó làm khó cô.”
Nelson nói bằng mội giọng điệu ra chiều thất vọng, đi kèm với một cái tặc lưỡi.
Lúc Olivia dừng di chuyển cũng là lúc Sid đứng lên. Nỗ lực lau đi máu mũi của Sid đã khiến một vệt đỏ xuất hiện trên mặt cậu. Cậu ta phụt ra một cục đờm mà không còn nghi ngờ gì nữa, nó nhuốm đẫm máu. Cậu ta nhìn về phía nửa mảnh thanh kiếm đã bị gãy rời rồi thử vung nó như thể cậu ta tin rằng nửa mảnh đó vẫn còn có thể sử dụng lại được.
“Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì thế?”
“Hả?”
Sid nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Nelson.
“Ngươi thực sự đang nghĩ ngươi có thể làm gì với thanh kiếm gãy đó à?”
“Gần như thế. Nhưng đúng là tôi đã nghĩ về những lựa chọn mà tôi có thể sử dụng. Nhiều phương án không còn sử dụng được nữa.”
“Vẻ mặt đó là sao?”
“Hửm?”
“Sao ngươi vẫn có thể cười được cơ chứ?”
Khi bị hỏi thế, Sid chạm vào khuôn mặt mình và thấy bản thân đang nhoẻn miệng cười.
“Không có gì báng bổ hơn cái bọn không nhận ra tình thế hiện tại của mình. Lí do duy nhất mà ngươi còn sống lúc này chỉ đơn thuần là do may mắn thôi đấy. Ngươi có biết không?”
Nelson vẫy tay. Một lần nữa, Olivia lại hành động. Cô ta di chuyển tới lui một cách dễ dàng, rồi vung Thánh Kiếm xuống. Không còn thời gian để né hay đỡ nữa. Điều duy nhất Sid có thể làm là ném mình về phía trước.
Rồi máu phụt ra từ lưng cậu ta. Da cậu ta bị xé toạc, cơ bắp bị đâm thủng, nhưng chí ít đó không còn là một đòn chí mạng nữa. Đây là lí do mà cậu ta vẫn còn sống sót cho tới lúc này.
Olivia tiếp tục tung đòn về phía một Sid không phòng bị. Trận đánh tàn nhẫn này không cho cậu lấy một tí thời gian ngơi nghỉ.
Máu lại tóe liên hồi, và số lượng vết thương sâu trên cơ thể Sid càng lúc càng tăng. Tuy thế, cậu ta vẫn chưa chết.
“Cá-, sao lại…?”
Nelson hỏi. Gã không tin vào cảnh tượng ngay trước mắt mình.
“Sao ngươi vẫn còn sống?”
Khi thấy Nelson ra lệnh cho Olivia lui lại, Sid kéo cái cơ thể đẫm máu của mình dậy.
“Một trận đánh không tạo ra được một cuộc trò chuyện đúng là đơn điệu mà. Đấy là lí do tại sao tôi vẫn còn sống.”
“Nói cái gì thế?”
“Cô ta không có một trái tim. Câu hỏi tôi dành cho cô ta đã không chui lọt được đôi tai điếc đặc ấy.”
Cậu ta cười với một giọng điệu buồn bã với dòng máu đỏ long lanh nơi khóe miệng.
“Đủ rồi. Giết nó.”
Ánh mắt của Nelson như đang bảo mọi người rằng thứ gã đang nhìn là một giống loài đáng kinh tởm.
Vào giây phút Olivia ra tay, một người nhảy vào giữa trận đánh.
“Làm ơn ngừng lại.”
Người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc màu đen tuyền cùng đôi mắt tím phớt đã túm lấy vai Sid đỡ cậu ta dậy.
“Sao?”
“Làm ơn, dừng lại đi…”
Aurora nói bằng một giọng nghe như van nài. Cô đã biết chuyện này sẽ diễn ra ngay từ đầu. Giây phút Aurora bắt gặp Olivia cũng là lúc cô biết con quái vật đó rất mạnh.
Kí ức của Aurora không hoàn thiện nên chỉ có thể cho bà ta biết phần nào đó quá khứ của bản thân. Tuy nhiên, Olivia không nằm trong mớ kí ức đó. Thế mà chẳng hiểu sao, cô biết Olivia thật sự nguy hiểm. Không có kí ức nào bảo cô những điều đó, nhưng nỗi sợ ấy xuất phát tự tận đáy lòng, như thể linh tính cô hoàn toàn hiểu thấu Olivia vậy.
Đó là lí do tại sao cô cố dừng cuộc chiến này lại. Nhưng trái với sự mong đợi của Aurora, Sid lại cầm kiếm của mình lên.
Nếu là cậu ta thì cậu ấy có thể…
Niềm hy vọng nhạt nhòa đã làm cô can thiệp vào trận đánh khá trễ. Nó giống như giọt nước làm tràn ly vậy.
Aurora đã bị khinh bỉ và miệt thị suốt cuộc đời mình. Từ đó đến giờ chưa có một ai đứng lên hỗ trợ cô cả, huống chi hi sinh mạng mình vì cô. Giờ đây Aurora đã có một kí ức không thể nào quên, và với cô ta, như vầy đã là quá đủ rồi.
“Cậu không cần phải bỏ mạng. Ta sẽ xoay sở lo liệu những chuyện còn lại.”
“Một ả phù thủy mất hết pháp thuật thì làm được gì chứ?”
Nelson chế giễu.
“Chí ít ta có thể mở đường máu để cậu nhóc chạy thoát.”
Aurora bước về phía trước như thể che chở cho Sid vậy.
“Ai mà nghĩ sẽ có ngày ả phù thủy này đi bảo vệ cho người khác chứ. Còn chuyện gì nực cười hơn thế không? Nhưng… nếu ngươi thề sẽ hợp tác với bọn ta, ta sẽ không phiền để cho thằng nhãi đó rời khỏi đây đâu.”
“Hợp tác?”
“Đúng thế, hợp tác. Bọn ta đã mất biết bao thời gian chỉ vì sự phản kháng không ngừng của ngươi đấy.”
“Ngươi nói cái gì thế?”
“Hừm. Vậy ra người không nhớ. Dù sao thì, những gì ngươi cần làm chỉ là thề sẽ hợp tác thôi. Nếu nhây nhưa nữa thì thằng nhãi đó sẽ khó mà toàn mạng đấy, ngươi biết chứ?”
Aurora quay lại để nhìn khuôn mặt của Sid một chốc, rồi…
“Ta hiểu rồi…”
“Ừm… Mọi người có thể dừng tự biên tự diễn cái cuộc hội thoại này được không?”
Giọng nói thoải mái của Sid đâm bang vào cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ. Aurora xoay người lại. Lần này là để lườm Sid.
“Nghe này. Vì cậu mà ta…”
“Không cần thiết.”
Sid bước tới trước và đứng án ngữ trước mặt Aurora.
“Nghe từ nãy tới giờ là đủ rồi. Sao mấy người lại nghĩ là tôi sẽ thua chứ? Đau lòng quá đi.”
“Càng lúc ta càng thấy ngươi thảm thương đấy, nhãi ranh ạ. Ai mà ngờ được ngươi không hiểu tình hình của mình chứ. Nếu ngươi ngậm miệng lại và ngoan ngoãn thì ta đã có thể cho ngươi rời khỏi đây rồi.”
“Tôi đã nói rồi. Không cần thiết.”
Sid quay người để nhìn Aurora.
“Và bà đấy. Chỉ cần đứng yên đây và theo dõi thôi.”
“Mệt quá đỗi. Giết nó ngay đi.”
“CHỜ ĐÃ!”
Nhưng bàn tay của Aurora đã không đủ dài để níu giữ Sid lại.
Sid lao tới để giao kiếm với Olivia. Cô ta đáp lại sự thẳng thắn của cậu ta bằng cách vung Thánh Kiếm về phía trước.
Cô ta sử dụng một đòn đâm tới. Đó là một đòn tấn công nhanh không tưởng như xé toạc cả không trung, nhắm thẳng vào bụng Sid. Sau đó, đường kiếm chuyển hướng một cách tàn nhẫn và xuất hiện ở phía sau lưng Sid.
“... Ngon.”
Khi bị đâm, Sid đã mỉm cười và phô ra hàm răng nhuộm trong máu đỏ. Sau đó cậu ta tóm lấy cánh tay của Olivia và kéo cô ta về phía cậu ấy bằng hết sức mình. Cơ bắp cậu ta bùng nổ vì vượt quá giới hạn của chính nó.
Trong một khắc ngắn ngủi, chuyển động của Olivia dừng lại. Khoảng cách hai bên giờ chỉ ngắn đủ để cô rơi vào tầm đánh của thanh kiếm gãy phân nửa kia.
Thanh kiếm của Sid nhắm vào tĩnh mạch cảnh của Olivia, nhưng cô đã xoay sở né được bằng cách ném phần thân trên của mình ra đằng sau. Tuy thế, cô đã mất thăng bằng sau hành động đó.
Sid buông bỏ thanh kiếm cầm trên tay để ôm chầm lấy người Olivia, ép đè cô ta xuống đất. Sau đó, răng của cậu ta cắm phập vào tĩnh mạch cảnh của Olivia. Hai hàm răng sắc bén xé toạc chiếc cổ mỏng manh ấy và bứt mọi van tĩnh mạch ra khỏi vị trí vốn có của nó.
Sid đã khóa cứng cô ta lại bằng mọi sức lực trong người, ghìm chặt hai cánh tay mảnh khảnh và bứt nát từng sợi tĩnh mạch nằm trên cổ. Mỗi lần cậu ta cắn vào cổ Olivia, toàn bộ cơ thể cô ta co giật.
Cuối cùng, Olivia vỡ tan thành từng mảnh vụn, giống như gương bể vậy. Cô ta tan biến đi và tại đó chỉ còn mỗi Sid, người ngợm đầy máu.
“Kh-Không thể. Nhưng Olivia là… Mày là cái quái gì thế!! Sao mày lại không chết khi bụng đã bị đâm lủng chứ!!”
Câu hỏi Nelson thốt ra hoàn toàn có lý. Vết thương trước bụng Sid là cực kì nghiêm trọng. Thế mà chẳng những Sid không chết mà cậu ta còn giết được Olivia nữa? Với vết thương đó sao? Đây không phải là điều mà con người có thể làm được.
“Con người dễ chết lắm. Không hiếm để bắt gặp người nào đó chết chỉ vì họ đập đầu mình vào đâu đó. Tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Một cú va đập nhẹ nhưng lại vào một điểm quan trọng nằm trên đầu cũng đủ để tiễn tôi tới suối vàng.”
Cậu ta đứng dậy xem xét vết thương của mình, như thể để xác nhận lại tình trạng cơ thể của bản thân.
“Nhưng nếu mọi yếu điểm trên người được che đậy kĩ càng thì con người sẽ trở thành một sinh vật bất khuất. Dù bụng có bị đâm thủng nhưng tôi vẫn bảo vệ được những van máu chính và những bộ phận quan trọng thì, đây, tôi vẫn sống. Ông không nghĩ điều đó thật tuyệt vời sao?”
“Tuyệt vời ư…?”
“Đúng quá chứ còn gì nữa! Bằng việc phản công lại đòn đánh của đối phương, tôi không cần phải tiếp cận kẻ thủ của mình, tiết kiệm được biết bao công sức. Nếu tôi bị đấm vào mặt, tôi có thể nhân lúc đó đấm trả lại. Nếu tôi bị đâm lủng bụng, tôi có thể phản đòn bằng cách dùng răng xé toạc cuống họng của kẻ ra đòn. Một khi tấn công và phòng thủ đã hòa quyện vào nhau, độ trễ của đòn phản công được giảm thiểu tới mức tối đa và đòn phản công đó sẽ nhanh tới nỗi dù đối thủ cao siêu tới đâu cũng không thể né tránh được.”
“Mày… mày bị điên rồi!!”
“Rồi… Cậu ổn chứ?”
Aurora lo lắng hỏi. Sid gật đầu trả lời.
“Vậy thì cô gái elf đã biến mất, nghĩa là đối thủ tiếp theo sẽ ông chứ, lão già?”
Nelson cực kì bối rối.
“O-OK. Nhà ngươi thắng! Ta chưa bao giờ tưởng tượng được Olivia sẽ thua! Ngươi quá mạnh! Tất cả là do tính toán sai lầm của ta, là lỗi của ta. Nên hãy tha cho ta!”
Nelson cúi đầu, nhưng gã bắt đầu cười khúc khích.
“... Bộ mày nghĩ ta sẽ nói mấy lời như vậy chăng? Thật sự thì ta đã rất bất ngờ khi có một kẻ không sử dụng pháp thuật vẫn có thể hạ gục được Olivia đấy. Mày có thể mạnh, nhãi ranh ạ, nhưng may mắn mới là thứ quan trọng. Dù sao thì, chiến thắng vẫn là chiến thắng, cho nên chúc mừng mày nhé!”
Nelson ngẩng đầu nhìn rồi vỗ tay.
“Nhưng mày đừng có mà tự mãn khi mới chỉ hạ gục được một bản sao kém chất lượng. Lượng pháp thuật Thánh Địa lưu trữ vượt quá giới hạn cơ thể mày, và với nhiêu đó, ta có thể làm được nhiều thứ. Ví dụ như…”
Nelson vung tay, khiến cho ánh sáng lấp lánh chiếu sáng xung quanh. Khi ánh sáng dịu đi, Olivia xuất hiện.
Nói thẳng ra, không chỉ có một Olivia.
Vô số Olivia xuất hiện, đủ để lấp đầy khu di tích cổ đại này.
“S-Sao có thể…”
Aurora run rẩy.
Dù Sid vẫn chưa nhận phải một vết thương chí mạng nào nhưng điều đó không có nghĩa là những vết thương trước không nặng. Cơ thể của cậu ta không đủ sức để đánh với một Olivia, huống chi đánh với nhiều Olivia như thế…
“Đây chính là sức mạnh của Thánh Địa!!!”
Vô số Olivia đồng loạt xông tới chỗ Sid. Cậu ta chỉ cười khẽ.
“Thật sự bất ngờ đấy. Nhưng… giờ chơi hết rồi.”
Đám Olivia tiếp cận cậu ta từ mọi hướng để rồi… bị xẻ ra làm đôi hết.
“CÁI GÌ?!”
Thanh kiếm đen tuyền đó nằm trên tay cậu ta từ lúc nào thế?
“Thứ đó từ đâu ra… không, mày… mày có thể sử dụng pháp thuật?!”
Cơ thể Sid được bao bọc trong luồng pháp thuật màu tím. Đây là loại pháp thuật có mật độ cực cao đủ để hiện hữu trước mắt con người. Đẳng cấp của nó cao tới mức không tưởng, bằng chứng là từ ánh sáng nó chiếu ra đẹp trên cả tuyệt vời.
“Nếu pháp thuật xuất ra bị hút đi hết thì nhũng gì tôi cần làm chỉ là cô đặc nó đủ để nó không còn có thể bị hút đi nữa thôi. Công đoạn thực hiện dễ lắm đấy, chỉ là mất chút thời gian thôi.”
Dễ thế quái nào được! Ngay cả Aurora, người bị coi là ‘Phù Thủy’, cũng không thể làm được một chuyện như thế.
“K-Không… Không thể nào!! Làm gì có chuyện có người làm được điều đó!! Gi-Giết nó ngayyyyy!!!”
Nelson thét lên với một khuôn mặt biến dạng vì sợ hãi, và lại một lần nữa, vô số Olivia lao về phía trước. Nhưng Sid đã kéo dài thanh kiếm đen của mình ra và vòng thành một đòn chém.
“Đây không thể nào là sự thật được!! Olivia, là Olivia… sao lại có thể…”
“Đã bảo rồi mà! Hết giờ chơi rồi.”
Đã bao nhiêu lần đám Olivia lao về phía Sid và cậu ta chém hạ bọn chúng hết. Lần công kích nào cũng đều kết thúc chỉ sau vài giây. Nhưng càng về sau, máu lại càng trào ra nhiều hơn từ vết thương của Sid, khiến cho mặt cậu ta méo đi vì đau đớn. Những pha giằng co này không thể kéo dài mãi. Điều này hiển thị rõ trong mắt mọi người.
“Hahahaaha. Đây chính là cách để giành chiến thắng. Ghim nó đi. Tiếp tục ép nó đi!!!!”
Nelson cười hoang dại khi đối mặt với con chuột đang bị dồn vào chỗ chết.
Khi Aurora nhìn Sid lâm vào tình trạng hiểm nghèo đến thế, cô đã không thể ngắn hai dòng nước mắt của mình.
‘Nếu là cậu ta…’ niềm hi vọng mỏng manh lại một lần nữa trỗi dậy từ tận đáy lòng của cô.
Nhưng lần này còn hơn thế.
“Làm ơn… sống sót…”
Aurora cầu nguyện cho sự sống còn của cậu ta.
Ngay giây phút đó…
“Này, chúng ta phải rút Kiếm Thánh ra, dùng nó cắt dây xích và phá hủy cái lõi bên trong. Đúng không?”
“Ể? Đúng thế…”
Aurora bối rối xác nhận.
“Nếu tôi bỏ qua hết mớ quy trình rườm rà và nhảy thẳng tới khâu ‘hủy diệt mọi thứ trên đường đi’ thì cũng đâu là vấn đề chi. Đúng chứ?”
“Không thành vân đề, nhưng… đừng nói là… Hể, chờ đã. Cậu đang đùa sao…?”
Sid nhoẻn miệng cười, rồi đánh một vòng 360 độ bằng thanh kiếm của mình, khiến cho đám Olivia bị thổi bay đi hết và mở ra một khoảng trống. Sau đó, cậu ta ném thanh kiếm sang tay kia rồi giơ nó lên quá đầu. Luồng pháp thuật tím xoáy cuộn thành một hình trôn ốc và tập hợp hết về chỗ thanh kiếm đen tuyền của cậu ta.
“TA LÀ…”
“C-Cái lượng pháp thuật đó là sao?! K-Không… KHÔNGGGGGGGGGGGGGG!!!”
Đám Olivia lao tới bằng hết tốc lực bọn chúng có. Olivia gần Sid nhất đâm cậu ta bằng thanh Thánh Kiếm. Đòn đánh đó đã trúng vòm ngực không hề phòng bị của cậu ta, xuyên thủng tim một cách chuẩn xác.
Mũi kiếm rướm máu nhô lên từ sau lưng…
Aurora thét lên. Cô vươn tay về phía trước. Thế nhưng…
“... ĐẦU ĐẠN HẠT NHÂN DIỆN RỘNG!!”
Dù lồng ngực đã bị đâm lủng, cậu ta vẫn vung thanh kiếm của mình xuống và cắm nó vào nền đất. Luồng pháp thuật màu tím tô điểm toàn bộ mọi thứ trong giây lát.
Toàn bộ đám Olivia bốc hơi.
Lão Nelson cũng bốc hơi.
Thanh Thánh Kiếm bốc hơi nốt.
Luồng pháp thuật tím đó đã nuốt chủng hết mọi thứ trong tầm mắt.
Thứ Sid vừa sử dụng là một kĩ thuật kết liễu bí mật có khả năng hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh trong một phạm vi ngắn. Kĩ Thuật ‘Ta Là Đầu Đạt Hạt Nhân Diện Rộng’.
Vào ngày hôm đó, Thánh Địa bị xóa sổ.
117 Bình luận
Rip thánh địa của hội diabolos
ngắn chỗ nào
- Đọc cho chú cái địa chỉ nào