Trans: The Dark
Edit: Tama07
____________________
Sóng thần khổng lồ phủ lấy mặt đất.
Dòng nước áp chế lửa mang màu xanh lam nuốt chửng lấy đám cháy. Rồi nó cũng nuốt hết tất cả những thứ trong khu vực.
"Cale-nim!"
"Thiếu gia-!"
Dòng nước ấy cũng nuốt chửng lấy cả Cale.
Bàn chân vừa khựng lại của Choi Han nhanh chóng di chuyển. Rosalyn sử dụng ma thuật gia tốc, vượt qua Choi Han và đi trước.
Họ không nhìn thấy Cale.
Con sóng mạnh mẽ nuốt chửng mọi thứ mà không phân bạn thù.
Soạttttttt------
Một lượng hơi nước cực kì lớn bắt đầu bốc lên từ Khu Vực 1. Hơi nước nhiều đến mức không thể nhìn rõ phía trước.
Điều đó nói lên một điều.
Ngọn lửa đã bị dập tắt.
Hơi nước trắng xóa cuồn cuộn bốc lên bầu trời đang mưa thay vì khói đen. Thiếu niên tộc Sói, Lock ngẩn ra nhìn khung cảnh ấy. Cậu nhìn xuống dưới khi cảm thấy chân mình bị lạnh.
Sau khi bao phủ lấy Khu Vực một, thì dòng nước bắt đầu tràn tới chỗ Lock, cũng như tới cả khu vực an toàn. Tuy nhiên, dòng nước chạm vào chân Lock không còn mạnh như con sóng trước đó.
"Ah."
Lock quay đầu lại khi nghe thấy tiếng thốt lên. Đó là những thuộc hạ của Nữ Vương, những người đã định đuổi theo cô. Họ ngẩn ra nhìn nước ở dưới mặt đất. Tất cả những người vì tò mò mà đã ra ngoài lều và cả những người đang nhìn từ bên trong lều đều đi ra ngoài.
Rào- Rào---
Trời đang mưa. Họ đứng dưới mưa và nhìn về nhà của mình.
Soạtttt----
Hơi nước vẫn tiếp tục bốc lên. Không nhìn thấy phía trước, nhưng cũng không nhìn thấy ngọn lửa đỏ.
"Th, thiếu gia!"
Tới lúc ấy thì Lock mới sực tỉnh. Cậu theo chân Choi Han và Rosalyn chạy thẳng về Khu Vực 1. Hai người họ đã tới được nơi mà Litana và Ten đang đứng. Litana cũng sực tỉnh khi có người tới gần.
Cả người cô bị nước làm cho ướt sũng. Và cô đã nhìn thấy rõ.
"Cale-nim!"
"Thiếu gia Cale-!"
Cô đã hình thấy chuyện xảy ra với Cale, người được Rosalyn và Choi Han hét tên.
Làn sóng đã nuốt chửng lấy Cale trước cả ngọn lửa. Cậu là người đầu tiên bị nước cuốn.
"Te, Ten!"
Ten ngay lập tức di chuyển khi nghe Litana gọi. Ten nhảy thẳng vào hơi nước đang bốc lên bên trong đường ranh giới. Đúng vào lúc đó.
Soạttttt---
Rào----
Giữa tiếng hơi nước và cơn mưa, cô nghe thấy một âm thanh khác.
Huỳnhhhhh----
Đó là tiếng gió.
Ngọn gió dịu dàng hệt như gió xuân lướt qua Ten và Litana. Rồi ngọn gió chạm tới cả Choi Han và Rosalyn. Khi nhận thấy ngọn gió ấy thì hai người họ mới ngừng chạy tới.
"Ah, đúng rồi."
Ha. Rosalyn phát ra tiếng cười giống như tiếng than. Trong khoảnh khắc vì hoảng hốt mà cô đã quên mất. Đã không thể suy nghĩ một cách lý trí.
Cô dùng hai tay vuốt mắt và nhìn khung cảnh mới được hình thành.
"Cale-nim."
Choi Han có thể thấy một con đường xuyên qua làn hơi nước được tạo ra bởi luồng gió dịu dàng. Cậu nhìn thấy ánh sáng bạc ở giữa đó.
Choi Han biết ánh sáng đó là gì.
Thông qua con đường mà gió tạo ra, cậu có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh bên trong đó. Vùng đất rộng lớn toàn màu đen. Cậu nhìn thấy những vết tích còn lại sau đám cháy.
Và còn nhìn thấy cả một người đang dẫm lên những tàn tích ấy. Chàng trai với mái tóc đỏ giống với màu của ngọn lửa đã biến mất.
Một tấm khiên lớn với đôi cánh bạc đang bao bọc lấy chàng trai. Litana còn không nhận ra rằng Ten đã dừng lại, cô không thể rời mắt khỏi khung cảnh ấy.
Paaaat.
Đôi cánh bạc mở rộng rồi biến mất cùng với tấm khiên. Tại đó chỉ còn lại Cale đang đứng. Cale hơi lảo đảo.
Litana mở to mắt, và Báo Đen Ten bắt đầu di chuyển. Choi Han và Rosalyn cũng vượt qua ranh giới để tiến tới chỗ Cale. Cale đưa tay ôm đầu và nhăn mặt.
Cậu nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu.
- Ta mải ngắm nước nên quên khuấy đi mất không dựng lá chắn! Nên bị trễ một chút! Xin lỗi, Nhân loại!
Cale cũng chẳng khác gì Raon. Cậu cũng vì chiêm ngưỡng làn sóng do mình tạo ra mà quên mất [Khiên Bất Hoại].
- À đúng rồi, lá chắn!
Rồi khi nghe thấy Rồng đen hét lên như vậy và dựng lá chắn, thì Cale mới định thần và kích hoạt tấm khiên của mình. Đó là lý do tại sao Cale đang ôm lấy cái đầu bị choáng vì đột ngột phải nhận một cú dội bom nước.
'Mình đã sử dụng nước quá nhiều một cách lãng phí'.
Chuyện này là thế quái nào vậy. Bị ướt sũng và lạnh run cả người.
- Ta thực sự xin lỗi! Ta, ta không vĩ đại gì hết!
Trước giọng nói chứa đựng sự kinh hãi của đứa trẻ 4 tuổi, Cale ôm lấy cái đầu còn choáng váng của mình, và thì thầm.
"Nhờ có ngươi mà ta vẫn còn sống."
- N, nhân loại yếu đuối đến thế này sao! Ta đúng là một đứa ngốc!
Cale muốn khuyên nhủ Raon đừng như thế nữa, nhưng cậu lại không thể. Bởi vì Choi Han, Rosalyn, cũng như Litana và Ten đang đến gần cậu. Choi Han lập tức đỡ Cale.
"Ngài không sao chứ?"
"Cậu ổn chứ?"
Rosalyn lập tức sử dụng ma thuật duy trì thân nhiệt cho Cale, người đang bị ướt sũng.
"Có lẽ nào tôi lại bị thương được sao? Rosalyn-ssi cũng biết rõ mà."
Choi Han và Rosalyn nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói thản nhiên của Cale. Cale có Raon ở cạnh, và còn có cả [Khiên Bất Hoại]. Tới giờ thì họ mới sực nhớ ra điều đó.
Rồi hai người họ nghe thấy giọng nói thờ ơ tới mức khiến người ta cảm thấy lỗ mãng.
"Sao lại la lớn tên tôi như vậy chứ. Vì thế mà tôi phải đi ra thật nhanh đấy."
Cale bắt đầu càu nhàu trong khi chỉnh lại mái tóc ướt và bộ đồ của mình. Trông cậu cực kỳ thong thả. Tuy nhiên, nơi cậu đang đứng là vùng đất rộng lớn với tất cả mọi thứ đã bị thiêu rụi.
'Mình không tương thích với nước thì phải?'
Lần trước khi gặp Witira lần đầu cũng thế. Cậu chẳng hề thích việc lúc nào cũng bị ướt khi tới gần nước. Bởi vì cậu cảm thấy vướng víu vì bộ độ ướt dính.
Cale tách ra khỏi Choi Han, người đang đỡ mình, và đứng thẳng. Dẫu sao thì cậu cũng chẳng bị thương, và nhờ có [Sinh Lực Trái Tim] mà thể trạng của cậu luôn rất tốt.
"Đi thôi."
Cậu bước đi và theo sau cậu là Choi Han và Rosalyn. Cả hai người đang cười, nhưng Cale chẳng quan tâm và tiến lại gần Litana, người đang đứng khựng lại ở gần đó. Cô xuống khỏi lưng của Báo Đen.
"Lina-ssi."
Trước giọng nói dịu dàng của Cale, Litana mới có thể thấy rõ cậu. Sau khi xác nhận việc Cale vẫn ổn thì cô không thể định thần được vì mải nhìn những thứ khác.
Vượt qua địa phận của Vương Quốc Whipper thì sẽ tới cánh rừng xanh tươi. Khu Vực 1 của Đại Ngàn, nơi mang cảnh sắc thơ mộng nổi tiếng đến mức được ghi vào trong sách vở, nay đã biến thành một màu đen kịt.
Khung cảnh ấy làm Litana nghẹt thở.
"Grrrr."
Nghe thấy tiếng gầm gừ của Ten, Litana rời mắt khỏi Cale và nhìn về phía nó.
Báo Đen Ten đứng trước thiên nhiên nay chỉ còn lại tro tàn và đất đen, nó dụi đầu vào đất. Litana cắn môi.
Lúc ấy, cô lại nghe thấy giọng nói của Cale.
"Có vẻ như cô cần phải đi."
"...Vâng?"
Khi nhìn Cale thì Litana cũng thấy được nơi mà cậu chỉ.
"Ah."
Cô thấy các thuộc hạ, người dân Đại Ngàn, động vật và khu vực an toàn. Litana nhận ra là lúc này cô phải nhìn vào đâu. Cô phải nhìn về phía đó chứ không phải là nhìn khu rừng đen kịt. Litana lại nghe thấy giọng nói của Cale.
"Có vẻ như không còn việc gì cho tôi ở đây nữa."
Litana lại đối mắt với Cale một lần nữa. Dáng vẻ dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ, và còn thư thả. Cô đã nhìn thấy việc Cale làm. Những làn hơi nước vẫn đang bốc lên. Cale chính là người đã tạo ra dòng nước dập tắt đám cháy.
Litana đã lầm. Cậu ta không phải là một người yếu đuối. Mà là người mạnh mẽ.
"...Cậu đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh vậy?"
Cale đã nói là sức mạnh ấy có giới hạn sử dụng. Litana đang tò mò muốn biết về lượng nước còn lại.
"Tôi vẫn còn lại một lượng kha khá." <Cale>
Mặc dù Cale đã cảm thấy rất thích thú khi sử dụng nó, nhưng giờ cậu lại thấy hơi xót xa vì sử dụng nhiều một cách lãng phí. Cale vô thức nở một nụ cười cay đắng trên môi. Cậu cảm thấy tiếc rẻ.
"...Tôi hiểu rồi." <Litana>
Litana thấy Cale cố gắng gượng cười và giấu đi vẻ cay đắng, cô hỏi cậu trong khi đang nhìn những thuộc hạ không thể vượt qua đường ranh giới và những người dân đang tiến tới từ khu vực an toàn.
"Cale-ssi, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"
Tại đây, cậu ấy chính là Anh Hùng. Cậu ấy phải nhận được những tràng vỗ tay và lời khen ngợi xứng với hành động mà cậu ấy đã làm. Vậy nhưng, phản ứng của Cale lại khác với suy nghĩ của Litana.
"Nữ Vương Bệ Hạ" <Cale>
"Lina." <Litana>
Cô lập tức chỉnh lại cách xưng hộ.
"Không phải đâu, điều cần thiết nhất bây giờ chính là Nữ Vương Bệ Hạ, Lina-ssi"
Cale quay đầu nhìn về phía khu vực an toàn. Litana cũng nhìn theo. Người dân Đại Ngàn đang dầm mưa và vừa cười vừa khóc. Kể cả khi nhìn thấy vùng đất đen khịt lộ ra khi hơi nước biến mất, họ vẫn cứ vậy bộc lộ cảm xúc của mình và ôm ghì lấy nhau.
Cale cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến việc phải đứng trước những người đó. Bởi vậy nên Cale chỉ muốn kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.
"Tôi tin rằng đây là thành quả của sự kiên nhẫn bền bỉ của cô trong hai tuần vừa qua. Tôi không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý."
Chàng trai mang khuôn mặt nhợt nhạt vì bị dội nước nói.
"Tôi muốn tới nơi xinh đẹp có cảnh hoàng hôn. Tôi thật muốn lập tức tới đó ngắm mặt trời lặn"
Cale muốn nhanh chóng lấy đá ma thuật và rời đi. Vì việc của Đại Ngàn lần này mà cậu đã phải di chuyển nhiều hơn so với thuờng ngày
"...Tôi thật ghen tị với Vương Quốc Roan."
"Vâng?"
Cale nhìn Litana vì không nghe thấy rõ được cô nói gì. Litana mỉm cười và lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Litana nhẹ nhàng leo lên lưng Ten và vượt qua đường ranh giới. Dù có vóc người bé nhưng khi cưỡi Báo đen và ngồi ưỡn thẳng lưng thì Litana ở vị trí cao hơn so với những người dân Đại Ngàn. Cô hô vang.
"Ngọn lửa đã bị dập tắt! Ta chắc rằng mọi người đều đã nhìn thấy!"
Cô hét lên.
"Thiên nhiên cũng công bằng như thời gian. Thời gian trôi đi thì chúng ta sẽ lại có thể khôi phục lại khu rừng của mình! Bởi vậy nên hôm nay chính là ngày chúc phúc cho một khởi đầu mới!"
Grrrrraaaaa!
Báo Đen Ten gầm lên như đồng tình với Litana.
Rào----
Tiếng mưa lấp đầy sự im lặng. Và rồi một lát sau.
Woaaaaaaaaaa!
Tại nơi mà đám cháy đã biến mất, tiếng hò hét của mọi người vang vọng khắp nơi. Kể cả lúc này thì dòng nước mà Cale tạo ra vẫn đang tràn từ Khu Vực 1 ra tận biển và dập hết những ngọn lửa còn sót lại.
- Nhân loại, bị cảm đấy! Nhanh đi nghỉ đi!
Cale bỏ ngoài tai lời gắt gỏng của Raon trong khi được các thuộc hạ của Litana tháp tùng. Nơi mà họ đưa Cale tới là một căn lều yên tĩnh và sạch sẽ mà họ đã vội vã chuẩn bị cho cậu.
"Hãy cho chúng tôi biết nếu như ngài cần bất cứ thứ gì."
"Tôi không cần gì cả. Chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thôi. Nếu được thì tôi muốn rời đi vào ngày mai."
Những thuộc hạ của Litana đã cùng Cale vượt qua rừng mưa, tỏ nét mặt không thể tin được, những vẫn đáp lại bằng câu trả lời ở dạng khẳng định.
"Vâng, bất kể là gì thì chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể."
Khi đám thuộc hạ của Litana rời đi, Cale nhìn xung quanh lều. Choi Han và những người còn lại được dẫn đến những căn lều khác. Vậy nhưng, có một người đi theo Cale.
"Raon."
Được Cale gọi, Raon đang tàng hình lộ diện.
Tsk. Cale tặc lưỡi. Cậu cầm một chiếc khăn và lau khô cơ thể ướt sũng của con rồng. Rồng quên mất cả việc dựng lá chắn cho bản thân nó vì mải ngắm nhìn làn sóng.
"Tự lau khô cho ngươi ấy, Nhân loại! Bị cảm lạnh đấy!"
Ối chà! Cale cười mỉa trước phản ứng của đứa trẻ 4 tuổi, rồi lau mặt cho nó một cách thô bạo. Raon phụng phịu nhưng vẫn để yên cho Cale lau.
Cale ném cái khăn đi, rồi lấy cái khăn khác để lau sơ qua tóc mình. Cậu lấy ra một quả cầu mà mình đã nhận được từ Billos.
"Kết nối."
"Biết rồi, Nhân loại."
Chẳng biết Raon thấy vui vì chuyện gì mà nó cười, rồi kết nối thiết bị liên lạc mà không nói gì thêm. Cale ngồi xuống ghế gỗ. Khi thiết bị liên lạc ma thuật bay tới phía trước Cale thì kết nối đã được hoàn tất.
Một người xuất hiện trên màn hình của thiết bị liên lạc.
-"Gì thế? Bộ dạng ngươi sao lại thế kia?"
Là Hoàng Thế Tử Alberu.
-"Ướt như chuột lột ấy nhỉ"
Thấy khóe miệng nhếch xéo một bên như đang mỉa mai của Alberu, Cale nở nụ cười mà mình thường dùng với Litana.
- "Đừng có cười kiểu đó chứ?"
Quả nhiên là nụ cười ấy chẳng có hiệu quả với Alberu. Cale ngay lập tức nở nụ cười như thường ngày và dựa lưng vào ghế. Alberu đã quen với dáng vẻ lười biếng và nhàn rỗi ấy của Cale.
"Thưa điện hạ, vì tinh tú của Vương Quốc Roan. Nhà Hầu Tước Stan thế nào rồi ạ?"
3 tuần là quãng thời gian tiêu tốn để di chuyển tới được làng Hoik. Trong thời gian ấy cậu đã tiến hành nhiều việc. Và một trong số đó,
-"Thế nào ấy hả? Đang đổi chủ. Mà sao ngươi lại tò mò chuyện này?"
Lúc ấy Cale nghe thấy giọng nói của Raon phát ra trong đầu.
- Cuối cùng cũng tới lúc báo thù rồi sao!
Hầu Tước Stan, Venion, và những điều mà chúng đã làm với Raon.
Để Raon hoàn toàn có thể vượt qua được quá khứ bị bạo hành, thì việc báo thù những kẻ liên quan là cần thiết. Mỗi khi chỉ còn lại Cale và Raon thì Cale phải lắng nghe kế hoạch trả thù của Raon như là nghe hát ru.
Loài Rồng tuyệt đối không quên những gì mà chúng phải chịu. Rồng phải nhận được sự bù đắp cho lòng tự tôn đã bị chà đạp và quãng thời gian đã bị hủy hoại.
Đó là bản năng tự nhiên của Rồng, sinh vật được gọi là kẻ thống trị đầy hung bạo,.
Alberu quan sát Cale với một ánh mắt thăm dò.
- "Ta nói cho ngươi biết vì đã được nhận thứ khác từ ngươi. Ta thật sự không hiểu nổi ngươi."
"Tôi chỉ là làm việc mà điện hạ sẽ thấy hài lòng thôi ạ."
Thấy Cale nói dối mà không ngượng mồm khiến cho Alberu cười mỉa.
Thế nhưng điều Cale nói là thật
"Điều tôi nói là thật lòng."
Việc đó cũng là chuyện tốt đối với Alberu. Alberu cảm thấy không thoải mái với vẻ mặt của Cale, nhưng trước hết thì anh cũng có chuyện cần gặp cậu ta. Vậy nên, Alberu nói.
- "Hãy nhanh chóng tới Hoàng Cung"
"Vâng."
Cale ngoan ngoãn đáp lại bởi vì cậu cũng có ý định tới Hoàng Cung. Tất nhiên là Cale dự định sẽ làm hết việc của mình và giải toả hết mệt mỏi rồi mới định tới đó.
Cale nói thêm vài điều với Hoàng Thế Tử trước khi cuộc trò chuyện kết thúc. Sau khi ăn xong thì cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Tất nhiên là cậu vẫn phải nghe bài hát ru là kế hoạch báo thù của Raon.
Và ngày hôm sau.
"Lina-ssi, tôi muốn đi."
Cale nói với Litana rằng cậu muốn ra bờ biển. Không lý do gì để cậu ở lại thêm nữa.
50 Bình luận
Raon dễ thương quá
Tks trans
Phần gần cuối, đoạn "Tại nơi mà đám cháy...khắp///..." => thiếu từ "nơi" và đoạn "Cale ném cái khăn...khăn khắc..." => "khác", thêm đoạn "Quả nhiên là...ở nụ cười..." => "nở".
Mong bạn sẽ xem xét và sửa lỗi. Đồng thời cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã bỏ nhiều công sức ra dịch truyện <3 '/
mọi thứ hãy để dầu ăn lo :3
meo~~