• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Ngày thứ 45: Cho kẹo hay bị ghẹo!

26 Bình luận - Độ dài: 1,367 từ - Cập nhật:

#    #    #

Tiết thu đã đậm lắm rồi, và trời cũng dần lạnh hơn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười.

Đúng vậy. Sau ngày hôm nay tháng mười sẽ kết thúc, hay nói cách khác, hôm nay là 31 tháng mười.

Chính là ngày Halloween.

Đây là ngày mà trẻ con sẽ đi xin kẹo từ người lớn, và nói rằng nếu không cho kẹo sẽ bị chúng trêu ghẹo.

“Chào buổi sáng.”

Giọng kouhai-chan có vẻ hăng hái hơn mọi khi. Em cũng biết hôm nay ngày gì phải không?

Vừa trông thấy tôi, em ấy liền quay sang, nhún nhảy một cái (điệu lắm cơ), rồi chào tôi.

“Chào.”

“Em đang háo hức lắm!”

“Có gì à?”

“Còn gì nữa? Anh không biết hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười à? Là Halloween đấy. Tim em đang đập thình thịch đây này!”

“Là ‘Doki! Doki! HALOWEEN’, phải không nhỉ…”

Nghe chữ Halloween và tim đập, tôi vô thức nhớ lại tên của một bài hát.

Cơ mà, nghe tên giống kiểu “Kira Kira Sensation!” nhỉ.

“Đấy là gì thế?”

“Love Live! School Idol Project.”

“Em chưa nghe cái đó bao giờ cả.”

“Nó ở trong manga, đoạn trong phòng câu lạc bộ ấy.”

Có thể xác nhận điều này bằng cách mở tập mười season hai lên. Nhưng nếu tra google thì sẽ chẳng ra cái gì đâu.

“Senpai, ai thèm quan tâm chứ.”

“Ừ, xin lỗi.”

Nhưng dù sao thì…

“Mặc dù hôm nay là Halloween, nhưng sẽ chẳng có gì đặc sắc đâu.”

“Ra Shibuya vui lắm, anh không biết à?”

“Anh thích đón Halloween ở nhà hơn. À, hay nói thế này đi, anh đang cosplay một nam sinh trung học chán đến trường.”

Tôi gục đầu, tỏ vẻ chán nản.

“Nghe nhạt thế.”

“Vậy cái gì mới hay?”

“Nếu senpai đã định cosplay, sao không làm cái gì kiểu như là ‘một nam sinh trung học bị bắt phải mặc đồng phục nữ sinh ở lễ hội trường’ ấy.”

“À… khoan. Đồng phục nữ á? Quên đi.”

“Người anh cũng thon mà, em đảm bảo là hợp luôn.”

“Thế thì em làm ‘nữ sinh trung học bị ép phải mặc đồ thỏ ở lễ hội trường’ đi.”

“Em không muốn.”

Trong khi chúng tôi đang tán nhảm thì tàu đã cập bến.

*    *    *

Cả hai lại về vị trí cũ trên tàu.

“Senpai, đầu tiên thì…”

Khi chúng tôi đã yên vị, tôi nói với senpai.

“Cho kẹo hay bị ghẹo!”

“Nếu nói câu này để mở đầu, thì nghe như kiểu một loại thần chú gì ấy nhỉ.”

“Nó là thần chú để xin kẹo từ người khác mà, phải không?”

“Ừ đúng. Đây.”

“Cảm ơn anh nhiều.”

Senpai lấy ra một vật từ trong túi và đưa cho tôi.

Đó là một chiếc kẹo màu đỏ mà tôi nhìn thấy thường xuyên - một thanh KitKat không lẫn đi đâu được. Tôi thì không hẳn là ghét chocolate, nhưng vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

“Không phải kẹo Halloween thì nó phải đặc sắc hơn thế này sao?”

“Cái KitKat đấy tượng trưng cho lượng nhiệt tình của anh với Halloween.”

“Vỏ nó màu đỏ, tức là nhiệt huyết cháy bỏng đúng không anh?”

“Không.”

Tôi đọc mặt sau của giấy gói kẹo.

“Là một lượng bằng 100g chứa 552 kilocalories à?”

“Cũng không nốt!”

“Vâng, vâng.”

#    #    #

“Mà nhân tiện, senpai này.”

“Hử?”

Nhét một mẩu KitKat vào miệng tôi, kouhai-chan nói tiếp.

“Đây là ‘câu hỏi ngày hôm nay’ của em. Hôm nay em không mang cái kẹo nào cả… nếu như em nói thế, thì câu trước đó của anh sẽ là gì?”

Haa…

Trong giây lát, tôi chẳng hiểu em ấy đang hỏi gì.

Nhưng mà hôm nay là Halloween.

“Ừ thì, ai biết. Chắc là anh sẽ hỏi ‘cho kẹo hay bị ghẹo’.”

“Rất tiếc, lúc này em không có cái kẹo nào cho anh cả.”

Mặc dù kouhai-chan vẫn đang cầm thanh chocolate tôi vừa đưa, em ấy không thể đưa nó trả lại cho tôi được.

“Thế thì anh đành phải ghẹo em thôi.”

“Điều em muốn hỏi thực ra là cái này đấy, senpai.”

Kouhai-chan nhe răng cười.

“Em không biết liệu anh có đủ dũng khí để làm trò gì đó tinh nghịch với em không.”

Ơ cái con nhóc này. À, không đúng.

Con thiếu nữ này? Không, nghe dị lắm.

Con ranh? Tôi có nên dùng cái này không nhỉ?

“Tất nhiên anh tối thiểu phải làm được cái đó chứ. Em nghĩ chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Hình như mới đang được khoảng một tháng rưỡi.”

Những lúc thế này, tôi nhận ra rằng ý kiến mọi người sẽ khác nhau về việc dùng từ “đang” hay “đã”.

Đối với tôi thì là “đang”. Mặc dù mới chỉ một tháng rưỡi kể từ khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, tôi ở hai tháng trước sẽ không tài nào tin nổi chúng tôi sẽ có một mối quan hệ như thế này. Ai mà tin được rằng trong tương lai mình sẽ được đến trường mỗi ngày cùng một em kouhai xinh xắn chứ?

Mà giờ nghĩ lại, cái câu hỏi “em nghĩ chúng ta quen nhau bao lâu rồi” của tôi nghe có vẻ hơi không hợp lý.

“Được, thích thì chiều. Nào, quay lưng lại đây.”

“Như này à?”

Nếu tôi không nhầm, hồi đầu tháng em ấy có cù lưng tôi cũng ở cái tư thế như này.

Tôi chưa bao giờ nhận ra mình có máu buồn, tại cũng chưa có ai cù tôi đến mức đó cả.

Thế nên bây giờ tôi sẽ làm điều tương tự với kouhai-chan.

Tất nhiên, tôi vẫn chưa quên những gì em ấy nói về chuyện áo lót.

À phải rồi, tôi là một người có thể thay đổi cơ mà. Chơi mãi một bài thì chán lắm.

Thế nên, xem đây.

Kouhai-chan quay tấm lưng nhỏ nhắn về phía tôi và chuẩn bị tinh thần để bị cù lét, nhưng tôi lại ôm chầm lấy em ấy từ phía sau và dồn nhiều lực hơn một chút lên cánh tay.

Đó chính là tư thế “cái ôm Asunaro” nổi tiếng. Cách biệt chiều cao 10cm giữa chúng tôi đã tỏ ra có hiệu quả.

“Eh, senpai!?”

Tôi thì thầm vào tai kouhai-chan đang hoảng loạn trong vòng tay mình bằng giọng trầm nhất có thể tạo ra được.

“Bình tĩnh nào, chú mèo nhỏ dễ thương.”

Hình như tôi diễn nhập vai quá mất rồi. Sau vụ này chắc tôi phải đâm đầu vào gối tự tử vì xấu hổ mất.

“Ai là mèo nhỏ chứ…”

Dù nói vậy, nhưng em ấy liền trở nên im lặng và chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc.

Dáng người của kouhai-chan nhỏ hơn tôi, tỏa mùi thơm, và còn ấm nữa.

Tôi cảm giác như tâm trí mình đang mờ đi.

“Senpai! Thả em ra nào! Kìa, đến nơi rồi!”

Khi em ấy vùng mình, đầu óc tôi mới trở lại mặt đất.

Tàu đã dừng ở nhà ga gần nhất tính từ trường. Chúng tôi liền vội vàng chạy xuống.

 Sau khi ra khỏi cổng soát vé, tôi quay lại hỏi kouhai-chan trong khi đi bộ về trường.

“Ừm, ‘câu hỏi hôm nay’ của anh đây. Nếu em biết chuyện vừa rồi sẽ xảy ra, sao em vẫn còn cố gài anh?”

“Em đâu có nghĩ là anh lại làm đến mức đó…”

“Xin lỗi nhé. Anh biết mà, anh quá đà rồi phải không?”

Nếu em ấy không thích điều tôi vừa làm, tôi cần phải xin lỗi đàng hoàng thôi.

“Không sao. Em chỉ nghĩ là bởi vì đó là senpai mà, anh chắc chắn sẽ làm gì đó thú vị. Chỉ vậy thôi.”

Em sẽ cho anh ít kẹo, coi như là phần thưởng, kouhai-chan nói thêm.

Em ấy liền nhét một mẩu KitKat đã bóc ra hồi nãy vào miệng tôi.

Rất ngọt.

-------------------------------

Những điều mình biết về senpai (45)

Anh ấy rất ấm.

Bình luận (26)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

26 Bình luận

main bạo phết =]]
Xem thêm
Container đường is comingggg
Xem thêm
Cưới nhau mẹ đi
Xem thêm
anh trai dạo này hơi bạo nhỉ
Xem thêm
hôm nay ảnh bạo v
Xem thêm
Ôm luôn , senpai ngày càng bạo , cố lên trans cố xong 100 chap và vài chap ngoại truyện nữa.
Xem thêm
Cổ vũ cùng luôn, gắng lên nha Trans
Xem thêm
cơm chó :v
Xem thêm
Hành khách trên tàu ngày nào cũng phải xem cải lương thế này chắc kiểu: "Sao chúng mày không cưới nhau luôn đê". :)))
Xem thêm
Đúng đúng, ra mắt rồi còn "thăm nhà" nữa rồi mà :)
Vấn đề chỉ còn là thời gian
Xem thêm
:)) bạo đéy
Xem thêm
Được đấy được đấy ~~
Xem thêm