Biên Niên Sử Đế Chế Alexis - Tập 1
Chương đọc thử
Trong lúc nóng vội ấy, Garay đã QUÊN CẢ THỜI GIAN. Cánh tay cầm cây cung lớn dài 2 thước (khoảng 1m8) nay đã ngừng run. Với năng lực tập trung thiên bẩm phi thường của một người thợ săn, chàng đã làm được điều đó. Tay phải rút một mũi tên dài đặc biệt. Chàng kéo căng dây cung được làm bởi những người thợ rèn vào mùa đông mà người thường không sao có thể kéo được. Mắt phải nhắm hờ, mắt trái quan sát tạo thành thế một mắt. Mắt thuận của Garay chính là mắt trái. Đây chính là khiếm khuyết duy nhất của anh chàng có tài năng thiên phú với nghề thợ săn.
… Con mắt vừa có khả năng nhìn xa và nhìn xuyên bóng đêm của chàng cũng đã nhận ra việc bọn quan quân đang cầm những cây đuốc dài, rất dài. Hình ảnh bọn lính cầm khiên đang âm thầm tiến tới cũng đã lọt vào đôi mắt ấy. Tên chỉ huy đang ở ngay đầu đám lính đó. Bóng dáng cưỡi trên lưng ngựa, đeo mặt nạ hình đầu lâu đó khiến Garay liên tưởng tới thần chết. Sự sợ hãi khiến chàng luống cuống, chàng bắt đầu giương cung lên. Khoảng cách từ Garay đang ở trên cành cây du cho tới tên chỉ huy đo bằng mắt khoảng chừng hai đinh (tầm 200m). Đây là khoảng cách mà ngoài Garay ra không ai có thể nhắm trúng mục tiêu được. Kể cả đối với Garay, đây cũng là một khoảng cách khó khăn. Tuy nhiên, không thể bắn trượt được. Kẻ địch lần này rất mạnh. Bọn chúng đã tránh được làn mưa tên, chẳng mấy chốc sẽ tiến đến chỗ các đồng đội. Phải nhanh chóng. Mà lại không được phép bắn trượt. Những sứ mệnh mâu thuẫn với nhau cứ như săn đuổi lấy Garay.
Thực ra lúc ban đầu Garay cũng chỉ nằm trong tốp dưới của những tay thợ săn hạng trên mà thôi, những người ở thời đại này cũng chưa ý thức được về mắt thuận, nên chàng cũng đã nghĩ với người mới vào nghề như vậy là quá đủ rồi. Điểm bất lợi ấy đã được chàng khắc phục vào năm 17 tuổi. Vào mùa đông khi không thể săn thú, Garay giúp đỡ các tay thợ rèn hàng xóm để có đủ miếng ăn. Những người đó, để có thể nhìn lâu vào lò rèn với ánh sáng chói lóa, đã phải nhắm một mắt lại làm việc. Garay chợt nghĩ ra và khi chơi đùa với cung tên chàng cũng thử làm như vậy. Nếu nhắm hoàn toàn mắt trái thì sẽ không cảm nhận được khoảng cách xa gần, khi chàng nhắm hờ mắt thì lại trúng mục tiêu một cách thú vị.
Có thể cũng là do một phần ngẫu nhiên, nhưng đó chính là một thu hoạch bất ngờ. Sau này, việc dùng mắt thuận để điều chỉnh được coi là một trong những kỹ thuật cơ bản của các xạ thủ và được phổ cập rộng rãi, vậy mà Garay đã tự mình nắm vững được điều đó. Người xạ thủ được mệnh danh là “tên khổng lồ một mắt” ấy hiện đang dùng một mắt để nhắm bắn tên chỉ huy. Ngoài điều đó ra chàng không nhìn thấy gì khác. Cả bầu trời đêm, cả quang cảnh khu rừng, cả vô số những ngọn đuốc, cả lính bộ binh của địch, tất cả đều bị xóa khỏi tầm mắt.
“Nhanh lên! Cung tên không có tác dụng gì, chẳng phải mọi người đang cuống lên rồi sao?”
Cả tiếng nói đó của Tiki cũng không còn đến được tai chàng. Năng lực tập trung sắc bén như xuyên thấu của chàng đã thanh lọc, xóa đi tất cả những gì nằm ngoài “thế giới” riêng đó. Giờ đây, giữa Garay và tên chỉ huy có một đường thẳng nối giữa. Chỉ có duy nhất một đường thẳng đó mà thôi. Garay chỉ còn biết phóng tên theo đường thẳng đó. Bằng cảm giác nhạy cảm của độc nhãn, Garay đã, vụt, phóng mũi tên đi. Tên bay xuyên qua màn đêm, lao thẳng tới mục tiêu. Tiếng xé gió của cánh mũi tên gây cảm giác thật lạnh lẽo. Một phát bắn thật hài lòng.
Mũi tên đã bay theo đường thẳng ấy một cách chính xác. Như thể do một vị thần bắn. Như thể mũi tên ma thuật. Garay không nghi ngờ gì việc chỉ trong vòng chưa đầy 5 giây nữa thôi, là não của tên chỉ huy sẽ bị xuyên thủng. Rồi bỗng nhiên, cổ của tên chỉ huy quay về hướng này. Tư thế như hắn đang ngẩng đầu lên. Garay cũng đã nhìn rõ ánh sáng đỏ rực phát ra từ cặp mắt đó. Đúng thế. Cứ như thể hai người không phải đang cách xa nhau, từ đằng này đang nhìn đằng đó, từ đằng đó chắc chắn cũng đang nhìn về đằng này.
Trong “thế giới” chỉ có riêng hai người ấy, bằng năng lực tập trung có một không hai của mình, Garay có thể chắc chắn điều đó. Hơn nữa, ở giữa có một đường thẳng nối hai người với nhau, mũi tên cũng đang chạy trên chính đường thẳng đó. Không có lẽ gì tên chỉ huy của địch lại nhìn thấy đường thẳng ấy cả. Tại sao lại bị hắn phát hiện ra vậy? Là khứu giác nhạy bén đã ngửi thấy Garay hay từ hành động quái lạ của con cú? Hay là thính giác đã nghe thấy tiếng xé gió của mũi tên? Thế nào cũng được, Garay nghĩ. Bởi vì niềm tin mũi tên này sẽ trúng đích vẫn không hề lung lay một chút nào.
Có thể nhận ra mũi tên đó thì mặc dù là địch nhưng cũng thật đáng nể, tuy nhiên vào thời điểm này thì cũng quá muộn rồi. Mũi tên của Garay sẽ không chậm trễ chút nào. Với một tên chỉ huy có giác quan nhạy bén như vậy có lẽ cũng đã nhận ra điều đó. Niềm tin của Garay hoàn toàn chính xác. Tên chỉ huy đã không thể tránh được mũi tên ma thuật. Thế nhưng, hắn đã không chút do dự chọn hy sinh cánh tay trái. Tên chỉ huy đã dùng bao tay sắt để bảo vệ cho đầu. Mũi tên của Garay không vì thế mà dừng lại, nó xuyên qua cả tấm giáp sắt vào cánh tay. Nó vẫn chưa dừng lại mà như còn muốn đâm vào đầu hắn, tên chỉ huy chỉ nắm chặt nắm đấm vào, mũi tên lùi từ cùi chỏ đến múi cơ phía trước rồi dừng lại ở đó. Mũi tên như thể bị vặn lại. Một cánh tay có sức mạnh thật khủng khiếp! Một nhãn lực khủng khiếp! Một lòng can đảm khủng khiếp!
Chỉ cần thiếu một trong những điều ấy thôi là mũi tên chắc chắn đã xuyên vào trán hắn rồi. Garay chỉ có thể ngả mũ thán phục. Ngay cả trong lúc bất ngờ như vậy mà tên chỉ huy vẫn có thể hành động kịp thời. Hắn giao lại cây đại kích đang cầm trên tay cho quân lính (có lẽ nó rất nặng đến nỗi tên lính cũng cong cả lưng xuống!). Thay vào đó hắn cầm lấy cây giáo, bẻ đôi nó ra rồi cầm cây giáo đã bị bẻ ngắn bằng tay phải. Hắn không dùng tay trái, nhưng cũng không hề sơ cứu hay rút mũi tên ra. Có lẽ nào hắn lại không biết đau? Cứ như thể một con quái vật vậy.
Hắn nâng chiếc mặt nạ đầu lâu lên, dùng mồm ngoạm lấy dây cương như nghiến nát nó. Rồi hắn bắt đầu cho con chiến mã chạy về phía này. Binh lính vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ duy nhất hắn bỏ hàng tiến lên phía trước. Con ngựa lao vào trong rừng, vừa tránh những cây trái phải hai bên vừa phi nước đại. Trong bóng tối như vậy mà không hề giảm tốc độ. Nếu là bình thường thì sẽ bị vướng vào những bụi cây mà quỵ chân. Ngồi trên một con ngựa rung lắc đến như vậy thì bình thường cũng đã phải ngã nhào. Quả là một con ngựa ngoài sức tưởng tượng, và một kỵ sĩ ngoài sức tưởng tượng. Như thể người và ngựa đã nhập làm một. Chính là sự kết hợp của quái vật và quái vật. Bằng đôi mắt đỏ rực như lửa, khoác chiếc áo choàng như màu bóng đêm, kỵ sĩ thần chết đang lao tới. Tiki sai 5 con sói đang phủ phục dưới bụi cây cùng lao ra một lúc nhưng cũng không thể nào cản lại được. Hắn thậm chí không cần ra tay, con ngựa đang đi nước đại đã đá tung cả 5 con sói.
“Không được rồi, Garay!” – Tiếng Tiki hét từ trên đầu xuống. Garay như bừng tỉnh.
“Hắn không phải là con người!”. Đó là tiếng hét hoàn toàn mất bình tĩnh, nhưng Garay cũng không thể phủ nhận được điều đó.
“Con ngựa như con quái vật ấy, đến cả ta cũng không thể nói chuyện với nó được, vậy mà hắn còn cưỡi lên nó! Dưới bộ giáp kia chắc chắn là một con quỷ đang ở bên trong!”
Tiki đang run rẩy khi nhận thấy sự khác thường của tên chỉ huy bằng những cảm nhận của riêng nàng.
“Hãy đầu hàng thôi, Garay? Ta không thể thắng thứ đó được…”. Tiki tụt từ trên cành cây xuống, nước mắt nhòe nhoẹt nói bằng giọng yếu ớt. Garay không trả lời, chàng cầm cây cung lên. Tay trái nắm chặt, chàng hướng cung về phía tên chỉ huy.
“Nếu tất cả cùng xin tha mạng thì có lẽ Hoàng tử khát máu sẽ đồng ý, ta cùng cược xem!” Tiki khiến cho chàng vô cùng ngạc nhiên, nhưng Garay lại không nghĩ như vậy.
“Nếu cứ thế này thì sẽ bị giết đấy, Garay!”. Nếu chỉ có một mình mình thì thế nào cũng được.
“Chàng vốn là kẻ nhút nhát cơ mà!”
Bởi vì dù có sợ hãi thế nào, thì cũng cần phải bảo vệ Tiki. Khoảng cách đo bằng mắt là mười trượng (khoảng 30m). Vẫn kịp cho một mũi tên nữa. Garay bắt đầu tra tên vào cung. Tên chỉ huy cầm cây giáo ngồi trên ngựa. Khoảnh khắc rùng rợn nhất mà Garay trải qua chính là khi cây giáo ấy được nhắm lao thẳng về phía này. Đúng thật là đã bị hắn ra tay trước rồi! Không có thời gian mà lo lắng xem rằng nó có tới được đích hay không, bằng tốc độ cũng như lực mạnh dường ấy, một thứ còn hung ác hơn mũi tên rất nhiều đã bay đến. Và Garay đang ngồi trên cành cây không có cách nào để có thể tránh được nó. Chính vì thế, chàng thả lỏng đôi chân mà từ nãy đến giờ vẫn kẹp chặt vào cành cây để giữ vững tư thế. Một cách tự nhiên sự cân bằng của phần thân trên mất đi, chàng đổ nhào từ trên cây xuống. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà chàng đã né được ngọn giáo đang bay tới.
“Garay!!”
Chàng đã không còn nghe được tiếng hét thất thanh của Tiki. Bởi Garay hiện giờ cũng đã quên cả việc chàng đang đổ nhào từ trên cây xuống. Một lần nữa chàng lại dùng sự tập trung cao nhất của mình, và trong cái “thế giới” ấy nay chỉ còn lại tên chỉ huy. Khi đang rơi xuống, Garay như nhào lộn và đồng thời bắn mũi tên ra. Từ một khoảng cách còn gần hơn lần trước nhiều, một mũi tên đang bay tới.
“Tuyệt vời…”
Có thể nghe được những lời thì thầm của tên chỉ huy như vậy, là do Garay đã đi vào “thế giới” riêng chỉ có hai người họ. Hắn đưa tay đến thanh kiếm giắt ở hông. Rồi rút nó ra với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được. Dưới ánh trăng, một tia sáng lóe lên. Chỉ có vậy mà mũi tên của Garay gãy làm đôi rồi rơi xuống. Chỉ còn cách chấp nhận mà thôi. Một đẳng cấp khác… vốn tưởng rằng hắn là thần chết, nhưng có vẻ như hắn giống với thần chiến tranh. Garay rơi xuống mặt đất trong tuyệt vọng. Một sự đau đớn khủng khiếp chạy dọc từ vai phải tới lưng. Nhờ vậy mọi thứ đã kết thúc mà chàng không hề bị mất ý thức. Cả thân mình tê liệt theo hình chữ đại như khi vừa ngã xuống, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Có lẽ là do đám bụi rậm như một cái đệm, hoặc cũng có thể nên cảm ơn người mẹ đã sinh ra chàng thật cường tráng. Dù sao đi chăng nữa điểm rơi cũng thật may mắn. Nếu như đầu rơi xuống trước, lại gẫy xương cẳng chân nữa thì thật không thể cứu vãn. Thế nhưng, Garay cũng đã ý thức được rằng đó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Tên chỉ huy của địch tiến tới gần, xuống khỏi lưng ngựa. Có lẽ hắn định đâm một nhát kết liễu chăng? Chàng đã nghĩ như vậy, vậy mà.
“Nhà ngươi, tên là gì vậy?”
Tên chỉ huy đã nói ra những lời quả thực không thể ngờ tới. Chàng mất luôn cả ý định sử dụng ý chí để cử động cơ thể đã tê liệt của mình, chỉ nằm đó như kẻ đã chết. Nếu nhìn thật kỹ thì sẽ thấy kẻ địch đang tra lưỡi gươm vào vỏ. Chàng biết được rằng chỉ là mình tự nghĩ rồi lại tự run sợ mà thôi. Thật đáng hổ thẹn. Rồi chàng lại nhận ra, bên dưới mặt nạ kia là một gương mặt trông còn rất trẻ chỉ mười mấy tuổi.
“Ngươi không chịu xưng tên cho kẻ thù sao?” – Người thanh niên tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ta tên là Leonart, ta đã rất cảm phục tài bắn cung của ngươi. Nhìn xem.” Nói đoạn người đó giơ cánh tay trái vẫn còn cắm nguyên mũi tên lên.
Biểu cảm của hắn lúc đó khiến cho Garay sau này cả đời cũng không thể nào quên. Như thể lần đầu nhận thấy nỗi đau đớn ở cánh tay trái mà nãy giờ không cảm thấy, hắn giật mình rồi làm bộ nhăn nhó. Khuôn mặt nhăn nhó vô tư lự ấy khiến cho Garay cũng phải cảm thấy hòa hoãn. Chàng bất giác bật cười.
“Ngươi không cần phải cười cũng được mà!” – lần này chàng thanh niên chỉ huy của địch lại có phần thất vọng. Chắc chắn là như vậy rồi. Vì kẻ gây ra vết thương ấy cho hắn chính là Garay.
“Xin lỗi” – chàng lên tiếng.
Chàng cũng không thể ngờ rằng mình lại có thể nói một cách chân thành như vậy. Tên chỉ huy gật đầu, hắn lại gần phía chàng rồi quỳ một chân xuống. Hắn chìa thẳng tay về phía chàng. Thái độ sao lại tự tin đến vậy. Đúng là chỉ có mười mấy tuổi thôi nhưng sao đứng trước hắn chàng mất hết cả tự tin.
Thế nhưng “Ngươi có thể đầu hàng được không? Ta sẽ không làm gì xấu cả, ta đã ra lệnh nghiêm ngặt cho các binh lính như vậy rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó của hắn thì Garay cũng thấy, à, chàng đã hiểu ra vài điều. Người thanh niên này là một người vô cùng chính trực, sống một cuộc đời sáng rực dưới ánh mặt trời, dù có rơi vào vực sâu tăm tối, chàng ta vẫn sẽ ngạo nghễ đứng dậy, cả tinh thần và thể lực đều cứng rắn như thép, nhất định không quỳ gối, không cúi đầu. Nếu đây là Hoàng tử khát máu thì thật khác xa với lời đồn đại. Thở dài nhẹ nhõm, Garay nắm lấy bàn tay ấy. Tiki từ ngọn cây huýt sáo, tiếng huýt sáo của Garay báo hiệu cuộc chiến bắt đầu, còn của Tiki là nhắc nhở mọi người hãy buông vũ khí đầu hàng, họ đã thua trận. Nhưng không hiểu sao Garay lại thấy an tâm, chưa bao giờ chàng thấy an tâm hơn vậy…