Tùy chỉnh

Diệt Slime Suốt 300 Năm Tôi Level Max Lúc Nào Chẳng Hay - Tập 2

Chương đọc thử

CHƯƠNG 3: HARUKARA HÓA GIẢI NGHI NGỜ

Cuối cùng ngày ấy cũng tới. Nhưng vẫn còn vấn đề. Harukara cứ ở nhà suốt nên chúng tôi không thể chuẩn bị được gì.

“Harukara, sau buổi trưa ta muốn đi hái chút nấm. Em giúp ta được chứ?”

“A! Vâng, thưa sư phụ!”

Yay! Kế hoạch đưa Harukara ra ngoài thành công!

Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi cùng đi vào rừng. Chính là khu rừng tôi đã đi không biết bao nhiêu lần trước khi Harukara tới đây. Vậy mà có đến vài loại nấm tôi vẫn cần Harukara chỉ cho tên của chúng.

“Hôm nay chúng ta đi hái nấm muộn nhỉ? Bình thường đều làm trong buổi sáng cơ mà.”

“Ừ. Vì có chút chuyện.”

Cứ nghĩ tới việc đây là lần cuối cùng chúng tôi được ra ngoài làm việc cùng nhau là lòng tôi lại trĩu nặng.

“Sư phụ, sao trông người buồn vậy? Có chuyện gì thế ạ?”

“Ừ, ta vừa nghĩ đến chuyện chia tay.”

“Ý sư phụ là ngày định mệnh với người tình ạ?”

Harukara hiểu nhầm rồi, nhưng cũng giống vậy đấy.

“Cũng không phải chia tay, nhưng có lẽ là kiểu tạm biệt một cách đột ngột.”

“À vâng, cũng có trường hợp ấy, cả phía người nói lời chia tay cũng băn khoăn không biết phải nói lúc nào.”

Bắt đầu nói những lời đầy ẩn ý rồi…

“Em trước giờ sống mà không mấy để ý đến xung quanh, nhưng lúc nào em cũng muốn mỗi cuộc chia tay là một kỷ niệm đẹp. Em muốn mọi người cùng có một buổi chia tay ý nghĩa, để có thể tiếp tục mạnh mẽ đi về phía trước.”

“Ừm… Đúng là như vậy.”

“Sư phụ, người khóc đấy à?”

“Không… không có…”

Mặt trời dần ngả bóng, có lẽ mọi người ở nhà cũng chuẩn bị xong rồi.

“Harukara, về thôi.”

“Vâng, thưa sư phụ.”

Cả việc con bé gọi tôi như thế này cũng còn được mấy lần nữa đây.

Về đến nhà, tôi liền quay lại dặn “Đợi ta ở hiên!” rồi nhanh chóng vào nhà thông báo cho mọi người, sau đó tôi lại trở ra.

“Đã bắt em đợi rồi. Giờ thì vào nhà đi!”

“Haa… Có chuyện gì vậy ạ?”

Harukara bước vào nhà với vẻ mặt đầy băn khoăn, mở cánh cửa nối với phòng ăn.

“Cảm ơn Harukara-san trong suốt thời gian qua!”

Mọi người cùng đồng thanh với nụ cười nở trên môi, những người không phải cầm đồ gì trên tay thì vỗ tay bồm bộp.

“Ơ, đây là gì vậy? Lại còn có cả mảnh giấy ghi “Harukara-san, từ giờ hãy tiếp tục cố gắng nhé!” dán sẵn ở đây nữa.”

Hai mắt Harukara tròn xoe ngơ ngác, kế hoạch tạo bất ngờ đã thành công!

Yay! Bước vào giai đoạn 2.

Farufa bước tới phía trước Harukara.

“Bây giờ em sẽ đọc thư.”

“Ehh? Thư?”

“Gửi Harukara-oneesan. Chị đã làm cho em rất nhiều đồ uống ngon. Chị cũng kể cho em nghe nhiều loại thực vật thú vị, khiến mỗi lần em quan sát nấm đều cảm thấy vô cùng thích thú. Dù chị còn có chỗ thiếu sót, nhưng chị chưa bao giờ nổi giận với ai, mà lúc nào cũng dịu dàng. Khi biết chuyện Harukara-oneesan chuyển đi, Farufa rất buồn. Nếu được thì mong chị hãy ở lại đây và cho em nghe thêm nhiều câu chuyện khác nữa. Nhưng em cũng mong muốn chị có thể cố gắng và phát huy năng lực ở nơi mới. Dù có nhiều chuyện khó khăn… Từ giờ chị hãy luôn mỉm cười, không bỏ cuộc và mạnh mẽ đi về phía trước nhé! Em không muốn chị đi chút nào….”

Farufa xúc động khóc nấc lên.

“Cái này, em tặng chị!”

“A… cảm… cảm ơn em!”

Harukara nhận lấy bức thư.

“Ừm… cái này là…”

Tiếp theo là Sharusha.

“Cái này là em vẽ khi nghĩ về Harukara-san.”

Đó là bức tranh Harukara ngồi trong căn phòng bào chế thuốc. Quá đẹp. Cả công việc của Harukara cũng được thể hiện rõ ràng.

“À…, cảm ơn em…”

Harukara bối rối nhận bức tranh của Sharusha.

“Được rồi! Không nói những chuyện ướt át nữa, giờ chúng ta cùng nâng cốc thật vui vẻ nào!”

Tôi đặt chai rượu lên bàn.

“Rượu nho ‘Nước mắt nữ thần’ 300 nghìn đồng vàng và rượu cất ‘Giới thượng lưu’ 500 nghìn đồng vàng! Đều là rượu thượng hạng nên hãy thưởng thức hương vị tuyệt hảo này đến say nhé!”

“Ehhhhhh! Sư phụ, có gì nhầm lẫn ở đây chăng???”

“Không có gì nhầm lẫn hết. Em đang lên kế hoạch chuyển nhà đến thành phố Nasukute đúng không? Thế nên, hôm nay chúng ta làm tiệc tiễn em lên đường!”

Harukara bỗng tái xanh mặt.

“Sao vậy? Em cũng sắp khóc rồi sao? Khóc cũng được mà. Ở đây chỉ có người trong gia đình, dù có rời xa nhau chúng ta vẫn mãi là một gia đình.”

“Mọi người đang hiểu nhầm em rồi! Em không có dự định chuyển ra khỏi nhà!”

Tiếng hét của Harukara vang vọng khắp căn nhà. Chúng tôi đứng như trời trồng.

“Ủa? Nhưng ngày mai em đi gặp văn phòng nhà đất ở Nasukute đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng em không có ý định chuyển ra khỏi nhà.”

“Thế có nghĩa là, em sẽ không ra khỏi nhà cho đến khi tìm được căn nhà ưng ý?”

Giống như nếu tìm được việc ở công ty mới thì mới gửi giấy báo nghỉ việc ở công ty cũ vậy.

“Không – phải – vậy. Ngay từ đầu em đâu có ý định chuyển đi. Em đến gặp văn phòng nhà đất ở Nasukute là để mở xưởng chế tạo thuốc và đồ uống mà.”

Nhắc mới nhớ, suốt từ trước tới giờ con bé vẫn luôn nói về việc nghiên cứu xưởng chế tạo thì phải.

“Hả? Như vậy là tất cả mọi người đều hiểu nhầm sao?”

“Đúng vậy đấy. Ít nhất thì em vẫn còn tiếp tục sống trong nhà mình.”

Thế có nghĩa là, đây không còn là tiệc chia tay nữa.

“Trời ạ, làm ta mất công lo lắng quá trời!”

Tôi thả lỏng hai vai, trút ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ đồ uống thôi mà ném vèo 800 nghìn đồng vàng qua cửa sổ rồi.”

“Azusa-sama, em rất xin lỗi. Đáng lẽ em nên kiểm chứng thông tin kỹ lưỡng hơn.”

“Sao bầu không khí lại thành thế này nhỉ? Mọi người có thấy kỳ lạ không?”

Những lúc như thế này, trẻ con mới là thành thật nhất.

“Vậy là chị sẽ không ra khỏi nhà nữa đúng không? Farufa vui quá!”

Farufa ôm chầm lấy Harukara.

“Cảm… cảm ơn em. Cuối cùng chị cũng cảm nhận được em đang vui mừng vì chị!”

Đúng rồi. Đây là chuyện vui, nên bỏ qua lý do của bữa tiệc thì hơn.

“Vậy thì, ta xin phép khai mạc bữa tiệc nay đã được chuyển thành ‘Tiệc mừng Harukara ở lại’. Mọi người chuẩn bị rượu và nước hoa quả để nâng cốc nào!”

Bữa tối hôm đó là một bữa thịnh soạn vô cùng.

“Ôi, rượu nho này sao mà vừa êm vừa ngọt mê li thế này!”

“Đúng vậy. Hãy uống thoải mái đi nhé! Chẳng mấy khi được uống loại rượu đắt tiền thế này đâu.”

Tôi mới chỉ được uống một lần khi được mời tới lễ hội của làng mà thôi.

“Đồ ăn cũng tuyệt hảo. Tất cả đều là những món em thích phải không ạ?”

“Tôi làm theo khẩu vị của Harukara-san đấy. Thêm chút thịt là do sở thích cá nhân của tôi, để thừa lại thì cũng phiền lắm, nên cô cố gắng ăn hết nhé!”

Raika liên tục mang món mới tới bàn, các đĩa không lớn nhưng số lượng món thì nhiều.

Nếu là thành phố Nasukute thì vẫn nằm trong phạm vi có thể đi bộ về trong ngày, hơn nữa vì là giám đốc nên khi xưởng đi vào quỹ đạo hoạt động thì không cần phải đến mỗi ngày nữa.

“Mà này, việc xây dựng xưởng có cần một khoản tiền lớn không?”

“Em sẽ dùng toàn bộ số tiền em kiếm được từ trước tới nay để đầu tư. Nếu có thất bại thì chắc chắn em cũng không phải đi vay, nên có thể yên tâm được. Có điều, vì em làm ở một vùng hoàn toàn mới, nên cũng còn nhiều điểm bất an, không biết mọi thứ có suôn sẻ không nữa…”

Liên quan tới kinh doanh thì Harukara quá rành rồi, có lẽ sẽ không sao, con bé cũng đã thành công rồi.

“Nasukute là thành phố nằm ngay dưới chân núi, chính vì thế dòng nước ngầm ở nơi ấy trong vắt và dồi dào. Tức là, nếu sử dụng nguồn nước ấy thì em có thể chế tạo một số lượng lớn đồ uống tốt cho sức khỏe giống như ‘Rượu dinh dưỡng’!”

Quả nhiên, con bé còn tính đến cả chuyện ấy rồi.

“Thêm vào đó, nếu như nguồn lao động ở làng Furata có hạn, thì ở Nasukute em có thể thuê 10 người làm công trong xưởng. Nếu có thể thuê người của thành phố Nasukute, thì em cũng góp phần tạo ra giá trị cho thành phố ấy rồi. Xem chừng cũng không tệ.”

“Vậy à? Em hãy cố gắng để tạo ra đặc sản nổi tiếng cho thành phố nhé!”

“Vâng! Em sẽ làm việc chăm chỉ!”

3 phút sau thì Harukara say bí tỉ và không thể nói đến chuyện xây dựng được nữa…

“Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!”

Raika mỉm cười đầy bao dung.

“Đúng vậy. Ngày xưởng bắt đầu đi vào hoạt động chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng tiếp nhé!”

Một khởi đầu mới đang đến với chúng tôi rồi. Thật tuyệt vời! …

Bình luận
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây