• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tôi, tại Iretriya

Chương 04: Chuyên gia kỳ quặc.

0 Bình luận - Độ dài: 2,807 từ - Cập nhật:

“Cậu nhóc, cậu đến đây làm gì thế? Sao lại bị thương thế này?” - lại là giọng nói của người lính gác cổng ấy, nhưng lần này như thể người ấy đã quên đi hết về anh em cậu vậy.

“Bé này là...”

Người ấy đặt một bàn tay lên má cô bé ở phía sau cậu. Rồi tỏ ra ngạc nhiên và luống cuống tới mức khiến cậu tỏ ra sợ hãi vì vẫn chưa hiểu hết được tình hình.

“...Con bé lạnh như băng vậy...”

Nghe đến đó, Shiro giật mình, mặc dù trong tâm trí cậu vẫn luôn tự mình mường tượng ra rằng tất cả chỉ là một giấc mơ kì lạ. Nhưng lá thư đáng lẽ ra trong tay cậu đã biến mất và thân thể cậu vẫn còn ê ẩm và đau đớn dữ dội.

Lần này, dù không tự mình giải thích được, nhưng bằng một lí do nào đó cậu vẫn cho rằng những dòng kí ức như một cơn ác mộng mãnh liệt ấy là sự thật.

Cậu giật phắt đôi bàn tay của người lính kia, chạy thật nhanh về phía ngoại ô thành phố trước sự ngỡ ngàng của những người bọn họ vẫn đang đứng ở phía sau, nhìn cậu với vẻ mặt bối rối.

Bất giác, giọng nói vừa nãy của người lính kia đánh thức cậu ra khỏi cơn mộng mị kì dị của bản thân, bắt đầu tự nghi ngờ về chính bản thân mình và cô em bé nhỏ.

Cậu đặt tay lên trán em ấy, thực sự rất lạnh...đúng như người ấy đã nói.

Càng đáng sợ hơn, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô bé ấy bị như vậy, bình thường thì bé ấy là một cô bé hoàn toàn khoẻ mạnh, hay thậm chí là chưa từng bị mắc bệnh.

Và thế là cậu chạy, cậu tiếp tục chạy về phía trước, một cách vô định. Cậu tới bất kì nơi nào, cầu cứu bất cứ ai, để rồi cơn mệt mỏi lấn át trước khi cậu vấp ngã phía trước một gian nhà của thầy thuốc nổi tiếng nhất Elova.

Âu đó cũng là duyên số, cậu cố hết sức mình tự đứng dậy và gõ cửa, dù có phải cầu xin hay làm bất cứ thứ gì đi chăng nữa, hãy cứu lấy cô em gái của cậu. Đó là tất cả những gì cậu còn để có thể tự mình sống tiếp.

Chỉ cần mất “thứ duy nhất” đó, cậu sẽ chẳng thể nào sống được.

“Muộn rồi, quý khách, hãy đợi đến ngày mai tôi sẽ tiếp tục dịch vụ chữa trị.” - một người thầy thuốc mở chiếc cửa bằng gỗ của mình, sau lời nói đó, là vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ, một người anh bế đứa nhỏ trong tấm lụa ở phía trước cửa, cậu xin vị “lương y” này một lần giúp đỡ.

“Em cháu bị ốm nặng lắm, làm ơn giúp em cháu với.”

Vị “lương y” đứng đó một hồi rồi mỉm cười hiền từ trên một khuôn miệng giả tạo. Đang đôi tay chào đón hai đứa nhỏ vào căn nhà sạch sẽ của mình.

“Mời vào...”

“Cháu cảm ơn chú.”

“Không có gì đâu.” 

Người “lương y” đưa cho cậu một bát cơm nóng với nụ cười hiền dịu.

“Ăn đi.”

“Vâng”

Ngay khi cậu đưa miếng thứ hai lên miệng, một cơn đau  ập đến kéo theo cả dòng ý thức vốn đang yếu đuối của cậu theo.

Và một nụ cười đáng sợ của vị “lương y” mà cậu vẫn từng được nghe nói, nó hiển hiện lên trước mắt cậu. Một cơn đau đớn rạch ngang bụng cậu. Cậu có thể thấy được nội tạng của mình...Thoạt nhiên là sự ngạc nhiên của cậu, rồi sau đó là con mắt trắng bệch thù hận, rồi là những tiếng thét xé lòng, những âm thanh rú lên, khản đặc như một con thú đang hấp hối trước cái nụ cười ghê tởm, tàn ác của tên thợ săn...

Một cơn ác mộng kì quặc, điên rồ và ám ảnh ấy làm cậu giật mình tỉnh giấc lần thứ hai. Lần này, cậu thức dậy ở một khu chợ ở vùng trung tâm. Được đánh thức bởi tiếng khóc oà của cô công chúa nhỏ.

Khác với lần trước, trí nhớ của cậu chỉ còn mơ hồ về những thứ như một cơn ác mộng ngoài đời thực mà cậu cho rằng cậu đã và đang trải nghiệm vừa qua.

Cơ thể cậu vẫn còn ê ẩm, bên trong cậu vẫn còn thứ gì đó đang tra tấn lấy cậu từ phía bên trong.

Nó như những chiếc kim li ti đâm từ trong ra ngoài, gai góc và tê dại dần cơ thể.

Hiển nhiên là cậu sẽ sợ, sợ vì không hiểu được những chuyện gì đang xảy ra. Tại sao cậu lại ở đây, tỉnh dậy mà trong người còn những thứ mà cậu đã từng mơ thấy.

Cậu bị đánh đập, bị cho ăn phải một loại thức ăn kì lạ, cơ thể cậu ê ẩm, thể lực cậu cạn kệt, cậu chẳng còn gì ngoài cô em gái hãy còn đang lạnh buốt giữa bầu trời.

Mà kì lạ thay, cậu lại chẳng còn có thể nhớ bất cứ điều gì đã khiến cậu bị như vậy.

Chính vì không biết nên cậu sợ.

Để rồi cậu lê lết dưới ánh trăng mờ giữa một khu chợ tối mù mịt, tiếp tục bước đi trên con đường mà cậu đã từng quen thuộc.

Ở đó, cậu vẫn thi thoảng nghe được chút gì đó, nhưng đôi tai của cậu bây giờ đã đánh mất đi chức năng hiện tại của mình, nó chỉ yếu ớt nhận biết cho cậu thấy được một vài tiếng nói ở bên cạnh cậu mà thôi.

“Á nhân kìa.”

“Hả? Đâu?”

Một nhóm người trông có vẻ không đàng hoàng cho lắm đang chăm chú nhìn vào anh em cậu.

Cậu lại tiếp tục chạy, vì cậu sợ đám người đó sẽ làm gì đó với cậu và cô em gái nhỏ bé kia.

Hiện tại thì cậu chẳng thể làm được gì, cậu tiếp tục chạy ra khỏi con phố ấy đến khi bầu trời bắt đầu đổ mưa vào giữa màn đêm. Rồi cậu mới nghỉ ngơi ở một xó tường giữa trời đêm lạnh giá...

Đói, mệt, đau, lạnh...cậu đã phải chịu những thứ đó từ lúc những cơn ác mộng kì dị bắt đầu ập tới và chộp lấy chút ý thức.

“Em ấy lạnh...như chị ấy vậy...”

Cậu thở dài sau khi đưa bàn tay chạm nhẹ vào làn da của cô bé ấy. Nó thô ráp, chẳng còn mịn màng như ngày hôm qua.

Tiếng gió bắt đầu chậm lại, thay vào đó là những hạt mưa đêm hiếm hoi trong miền khí hậu của vùng cực.

Đôi mắt đã từng rất mạnh mẽ của cậu đã giàn dụa nước mắt từ bao giờ...nó nhoèn đi tầm nhìn của cậu và đưa ánh nhìn từng rất sáng và trong xanh như màu đại dương ấy chỉ còn lại là màu xám xịt của con phố và ánh đèn lờ mờ ban đêm.

Lí do duy nhất để sống cũng bị cướp đi, sống để làm gì? Có lẽ người anh sẽ tự hỏi như vậy...

Cậu cố gắng không để mất đi lí trí, bàn tay yếu ớt sử dụng chút hơi tàn còn lại để chạm tới đứa em. Trái tim cậu quặn thắt lại vì đau đớn.

Có lẽ đối với cậu lúc này, khi mà mí mắt sập xuống. Thì giấc mơ đêm này sẽ là cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Dù tinh thần có cứng cỏi, ý chỉ có kiên cường thế nào đi chăng nữa. Cơ thể ấy cũng ép một người đang trong cơn tuyệt vọng đến cùng cực chạm tới giấc ngủ đáng sợ tưởng chừng như vĩnh hằng.

Nhưng trước đó một vài giây, khi mà ý thức chưa hoàn toàn vụt tắt. Cậu vẫn mơ hồ nghe được một âm thanh nào đó xen lẫn vào tùng hạt mưa. Và ở ngay phía trước, một tia lửa hồng nhỏ nhắn nổi bật giữa đêm đen.

Người đàn ông phì phèo điếu thuốc đứng lặng một hồi lâu. Ông ta đưa ánh mắt nhìn vào hai đứa trẻ, nói gì đó. Tai cậu bây giờ chỉ còn âm thanh ù ù và tiếng hạt mưa tí tách.

Nhưng cậu vẫn có thể hiểu được rằng, lão ta là lựa chọn, là hi vọng duy nhất. Với chút sức lực cuối cùng nắm lấy gấu quần lão ta. Ngay bản thân cậu còn chẳng thể nào hiểu nổi điều đó, vào thời khắc cuối cùng lại phải cầu xin một con người, những kẻ đã đày đoạ cuộc sống bình yên của cậu đến với bờ vực của sự tuyệt vọng.

Những kẻ đã bày ra những khái niệm về mặt đạo đức và nhân văn. Nhưng tất cả mọi thứ như vậy, đều hướng về con người. Chẳng khác gì tự cho mình cái quyền được đứng lên đầu tất cả những chủng tộc có trí thông minh khác.

Cậu khinh bỉ chúng, ghê tởm chúng, nhưng đồng thời vẫn sợ hãi chúng. Những lời độc địa, những cái nhìn sắc lạnh, từng tiếng thì thầm khi anh em cậu đi qua những dãy phố. Hay thậm chí là những cái động chân động tay cũng khiến cho vết cắt trong con tim ấy càng sâu thêm và để lại di chứng suốt cả một đời.

Ấy vậy mà đến cuối cùng. Đối với cậu, đã từng tự nhủ với lòng mình rằng: “dù có chết cũng không bao giờ cúi đầu trước “chúng nó” một lần nào nữa.”

Đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng của cuộc đời cậu. Không rõ sống chết ra sao, hay nay mai sẽ thế nào. Ngay cả sự sống của cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm gọn trong vòng tay của cậu còn không bảo vệ được, thì nói gì đến cái lí tưởng ích kỉ chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình kia.

Đơn giản là vì thế! Một thứ tình cảm thật cao đẹp, thật trong sáng và thật mạnh mẽ. Nó đã đánh bay cái tôi cuối cùng còn tồn tại trong bản thân cậu, để rồi chính cậu lại cắn răng chịu đựng một lần nữa. Để sẵn lòng mình quỳ lạy xuống trước một con người, một lão già trung niên. Với một hoàn cảnh không thể nào thê thảm hơn. Thậm chí cái cúi đầu của cậu còn chẳng thể nào hoàn chỉnh. Cậu lê lết dưới đất, khi mà cả thân thể cậu cố gắng rướn mình lên, nhưng không thể vì đôi tay của cậu đã đông cứng.

Lão ta vẫn đứng đó, vô cảm một cách tàn nhẫn và lạnh lùng.

Từng làn khói mỏng trắng lặng lẽ bay về phía trời cao.

Hai đứa trẻ và một người đàn ông. Âm thanh ảm đạm cùng với màn sương che mờ đi mọi thứ, ru ngủ lấy đứa trẻ kia. Cứ thế cho đến khi cậu bé chìm vào giấc ngủ sâu thẳm tận sâu trong tâm hồn. Tránh xa khỏi tất cả những gì vẩn đục nhất của xã hội, tận hưởng lấy khoảng thời gian thanh bình ngắn ngủi trước khi đến với ngày mai, cái ngày mà có lẽ cho tới hiện tại, cậu chẳng hề mong nó không đến như lúc này.

Hôm sau, chẳng biết mình đã ngủ mất bao lâu rồi, khi cậu mở rộng đôi mắt đỏ rực ấy dậy điều đầu tiên cậu nghĩ đến chẳng phải là cơn đau đầu vẫn còn đang hành hạ lấy bản thân mình, cậu lúc này chỉ cần quan tâm đến lí do sống cuối cùng và duy nhất của cậu thôi. Nhưng trái với những gì cậu có thể tưởng tượng được, cậu đang nằm trên một chiếc ghế sofa dài với tấm chăn mỏng và ở bên cạnh là một ông chú trung niên mặc bộ đồ bãi biển Gurenji với chiếc mắt kính râm cùng chiếc dép lào đang ngồi chễm chệ trên chiếc bàn gỗ giữa một nơi lạnh lẽo như phía cực Bắc đại lục Luxuria.

Chưa kịp hoàn hồn, cậu bất ngờ bật dậy khiến cho đầu óc hãy còn choáng váng...

“Sharo...Em đâu rồi?”

“Đằng kia, ngay bên cạnh chiếc bàn màu nâu xám ấy”

Đưa một ngón tay lên, ông ta ra dấu để ám chỉ rằng cậu nên im lặng, và lẳng lặng nhìn về phía chiếc giường nơi một cô bé đang nằm ngủ ngon lành. Sau đó lại châm điếu thuốc.

Cậu vội vàng chạy tới bên cạnh đó, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô gái bé nhỏ kia đang phập phồng gò má hồng mũm mĩm, với cơ thể đã được chăm sóc một cách chu đáo và tắm rửa sạch sẽ.

Sau cùng, cậu mới quay lại, chú ý đến người đàn ông đáng ngờ kia, chắc chắn không phải là người mà đêm qua cậu đã từng cầu xin và vứt bỏ đi niềm tự hào của chính bản thân để rồi quỳ rạp xuống.

Nhưng đó là kẻ khác, một kẻ điên, một tên đốn mạt khi đã vô tình trước những đứa trẻ như hai anh em cậu. Khi đã đạt được cái này, cậu lại mong muốn thứ khác. Bình thường, khi gặp họ - người dân nơi đây, cậu sẽ bị đánh đập, thậm chí là “giết”.

Mặc dù đa phần là không phải như vậy, nhưng những kí ức mơ hồ còn xót lại sau từng ấy cơn ác mộng kia đã bóp méo tư tưởng của cậu, về cái nhìn đẹp đẽ của cậu về những người Ise thân thiện, hiếu khách.

Nhưng khi gặp được một ông chú đã dang rộng cánh tay ra giúp đỡ cậu, cậu lại tỏ ra hoài nghi với người ấy. Đáng lẽ ra, một khi đã cảm thấy thương hại, họ sẽ miễn cưỡng giúp đỡ. Nhưng rồi lại bỏ mặc hai đứa bên ngoài. Nhưng ông chú này thì khác, lão có vẻ nhiệt tình hơn mọi người. Nhưng đối với cậu, thế giới quan của cậu không đồng ý sự tồn tại của một con người nào mà thực sự tốt cả. Vậy nên cậu hoàn toàn có lí do để nghi ngờ về lão.

Điều đó chắc chắn sẽ khiến cậu tò mò, mặc dù cậu rõ rằng, không nên tọc mạch vào chuyện của người khác.

Tuy nhiên, một cái gì đó đã đọng lại ở bản thân cậu, sau rất nhiều năm kinh nghiệm rong ruổi khắp nơi. Chẳng biết từ bao giờ, cậu đã có thói quen là sẽ không bao giờ đặt niềm tin tuyệt đối vào kẻ khác.

Bởi vì luôn có một giả thuyết nào đó cho thấy được rằng: “có thể cậu đang bị vướng mắc vào một vẫn đề phức tạp nào đó mà cậu chẳng hề hay biết, hay là kẻ đó đang lời dụng lòng tốt để lừa gạt mình”. Vì thế giới mà cậu biết, chẳng có một ai là người tốt cả, tất cả đều vì một lợi ích nhất định của bản thân, chẳng vì lí do gì mà lại giúp đỡ một người không quen biết.

Mà nếu có, thì đó chỉ là thứ đạo đức giả của bọn nhân loại, chứ đừng bao giờ áp đặt nó đến với những bán nhân dị biến ngoài kia. Cậu cho rằng khi mọi thứ diễn ra một cách quá dễ dàng thì chắc hẳn cậu đã vướng vào mọt cái bẫy, như một con thú tội nghiệp chết dần chết mòn còn không nhận thức được thứ gì đã tấn công mình.

Hiển nhiên, vì lẽ đó, việc tìm hiểu về nguồn gốc và lí do của cội nguồn sự việc là vô cùng cần thiết, để cho cậu ta biết được rằng có nên tin tưởng vào người đó hay không. Hay là sẽ phải cảnh giác với hắn - một tên đểu cáng sẵn sàng bán rẻ hai anh em họ.

Dù cho hắn có là ân nhân của họ. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải lễ độ gì cả, cũng chẳng cần phải bày tỏ sự lễ phép với người bề trên. Cậu cứ vậy mà nhìn thẳng vào mặt lão, hỏi một câu mà chắc chắn ai cũng phải hỏi khi gặp một người lạ lần đầu.

“Ông là ai?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận