Dáng Hình Cảm Xúc
Shinkaeru Kazumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02

1 Bình luận - Độ dài: 7,163 từ - Cập nhật:

Chương 2: Câu chuyện về cảm xúc trong chúng ta.

“Này Hiiro, dậy đi.”

“Hửm?...Để tôi ngủ thêm chút nữa đi mà, năm phút thôi~”

“Vậy trong thời gian đó tớ sẽ làm gì đây?”

“Hmp…”

Vào buổi sáng đẹp trời của ngày nghỉ, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên cạnh tai tôi, âm điệu trong trẻo, nhẹ nhàng và từ tốn. Người đang cố gắng đánh thức tôi là Kunyomi, cô ấy dậy sớm hơn tôi tưởng.

(Mình quên béng mất tối qua đã cho cô ấy ngủ nhờ. Đáng lẽ mình nên tỉnh giấc trước mới phải.)

“Cậu là anh hùng1 mà lại ngủ nướng sao? Tôi tưởng cậu sẽ dậy từ bốn giờ sáng cơ.”

“Đó chỉ là tên bố mẹ đặt cho thôi, chứ tôi nào phải anh hùng. Hơn nữa hôm nay là chủ nhật đó, ngủ nướng một bữa trong ngày nghỉ là nguyên tắc của tôi rồi.”

Tôi chậm rãi kéo lê cơ thể đang uể oải ngồi dậy, dùng bàn tay gãi sau gáy. Có thể là do tối qua tôi đã nằm sai tư thế, nên sáng nay mới cảm thấy mệt mỏi lạ thường.

“Nghe có vẻ lạ nhỉ. Ra là cậu không muốn làm siêu anh hùng à?”

“Tên và tính cách của con người không liên quan gì tới nhau, cậu biết chứ?”

“Nhân tiện thì khi nào gia đình cậu về?”

Kunyomi đánh trống lảng với tôi, người này thật sự tự tung tự tác quá mức rồi đó. Tôi nên nói cho cô ấy về việc giữ ý tứ khi ở nhà người khác thì hơn. Nhất là ở trong nhà người lạ và đàn ông đấy.

Tôi thu dọn mền gối lại rồi cất vào hộc tủ dưới giường. Sau đó cầm điện thoại lên để kiểm tra tin nhắn sáng sớm.

Hiện trên màn hình là dòng tin từ mẹ tôi, với nội dung như sau: “Ngày mai bố mẹ sẽ về vào đầu giờ chiều, con nhớ lấy nồi thịt mẹ để trong tủ lạnh ra hâm nóng rồi ăn đi nhé.” Tin nhắn được gửi vào lúc mười một giờ đêm hôm qua.

Hiện tại là chín giờ sáng, tức còn tầm bốn đến năm tiếng nữa thì hai người họ sẽ có mặt ở nhà. Trong khoảng thời gian đó thì tôi nên làm gì với cô nàng trước mặt đây?

“Mẹ tôi nói tầm đầu giờ chiều sẽ về, vậy nên cũng đến lúc cậu về nhà được rồi đó.”

“Vậy sao.”

Nghĩ ngợi một hồi, tôi quyết định đưa ra lời đề nghị hết sức hợp lý. Giữ cô ấy ở lại lâu có thể sẽ phát sinh rắc rối, nên cả hai đành phải ai về nhà nấy thôi. Kunyomi gật gù, xem như đã tiếp nhận thông tin.

“Đêm qua tớ có làm phiền cậu không?”

“Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ vì cậu tự tiện quá mức thôi.”

“Vậy à.”

Sau khi nói xong, tôi tiến vào nhà vệ sinh, cầm trên tay bàn chải và bóp đánh răng. Thói quen mỗi buổi sáng vẫn không đổi, tôi cầm lấy cái khăn mặt rồi lau đi những giọt nước đọng lại trên khóe miệng.

Thủ tục rửa mặt đã xong, giờ là lúc ăn sáng. Tôi đi thẳng vào trong bếp, mở chiếc tủ lạnh ra và ngắm nghía số nguyên liệu trong đó. Bên trong chỉ còn nồi thịt mẹ nhắc đến, vài củ cà rốt, khoai tây, năm quả trứng gà và một ít hành lá.

(Sáng nay mình nên ăn gì nhỉ?)

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định lấy nồi thịt kho trong tủ lạnh ra, cùng với cà rốt và chút hành lá để làm súp, sau đó vo gạo rồi cho vào nồi cơm. Trong lúc tôi đang loay hoay bữa sáng thì Kunyomi đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cô ấy không bật tivi xem, mà cũng chẳng cầm điện thoại.

“Này, cậu có muốn ăn gì đó không?”

Tôi thấy cô ấy có vẻ buồn chán, nên bèn hỏi.

“Tớ không.”

Đáp lại tôi là một âm giọng trầm lắng. Song với đó là câu trả lời cộc lốc.

“Nếu muốn thì cậu có thể ăn cùng, tôi không phiền đâu.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Vậy…nhờ cậu nhé.”

“Được, tôi sẽ nấu xong nhanh thôi, trong lúc đợi cậu có thể xem phim đấy.”

Nói xong, tôi liền tập trung vào công việc nấu nước, còn Kunyomi vẫn ngồi im như pho tượng ở ghế sofa. Có vẻ cô ấy đã biết ngại khi ở trong nhà một đứa con trai xa lạ.

Tầm nửa tiếng sau, tôi dọn đồ ăn ra bàn, chỉ là mấy món đơn giản nên nhìn không bắt mắt lắm. Tôi chỉ lo không biết liệu có hợp khẩu vị của Kunyomi không, nhưng mối bận tâm ấy có lẽ khá thừa thãi, khi cô ấy đã lớn tiếng nói “Ngon!” trong lúc bàn tay nhỏ nhắn đang che miệng. Sau đó, bữa ăn diễn ra trong im lặng, chúng tôi chỉ chú tâm đến việc lấp đầy chiếc bụng rỗng mà thôi.

“Bữa ăn ngon lắm, cảm ơn cậu.”

“Mừng vì cậu thấy vừa miệng, tôi sẽ lo việc rửa đống chén bát này, nên cậu cứ ngồi chơi đi.”

“Không, không được! Hiiro đã nấu ăn cho tớ rồi, hãy để tớ rửa chén cho.”

Kunyomi phụng phịu cặp má xinh xinh của mình, cô nàng nhanh chóng dành lấy vị trí bồn rửa với tôi. Trông dáng vẻ cô ấy khi đeo đôi găng tay bảo vệ da khi rửa bát, cùng kiểu tóc được buộc đuôi ngựa gọn lên, khiến con tim tôi bất giác lung lay.

“V-Vậy nhờ cậu…”

“Ừm, để đó cho tớ.”

Mặc dù biểu cảm trên gương mặt ấy vẫn không thay đổi, độc một ánh mắt lạnh lùng, nhưng đâu đó trong giọng nói kia ẩn chứa sự ấm áp kỳ lạ. Cứ như thể…

(Như thể cô vợ lạnh lùng nhưng dễ thương vậy…)

Không thể ngờ, việc nhìn thấy dáng vẻ mỹ miều và đảm đang của cô nàng lại có thể khiến tôi rung động như vậy.

Tôi bước ra ghế sofa, bật cái màn hình TV lên rồi tìm một bộ phim ngắn để xem trong lúc chờ Kunyomi xong việc. Mười lăm phút trôi qua, tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa chén đã ngừng hẳn, Kunyomi túm lấy chiếc khăn treo trên móc treo đồ, lấy nó lau khô đôi bàn tay của mình.

Cô ấy tháo dây buộc tóc, để mái tóc dài xõa xuống tự nhiên, rồi tới gần chỗ tôi.

“Tớ ngồi cạnh cậu nhé?”

“...Được”

Không có lý do gì để từ chối. Khi ngồi gần cô ấy như thế này, tôi có thể nhìn thấy góc nghiêng tuyệt trần của cô, gương mặt ưu tú ấy lúc nào cũng cúi gằm xuống, để rồi bị che giấu như món bảo vật cổ được cất sâu trong lòng đất.

Nhìn từ khoảng cách này mới thấy, Kunyomi đích thị là một mỹ nữ, cả đường nét của gương mặt, lẫn thân hình đều hoàn hảo, nước da trắng ngần không tì vết, hàng mi long lanh gợn sóng, bờ vai nhỏ nhắn khiến người khác nhìn vào liền muốn làm điểm tựa cho cô, những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau.

Tâm trí tôi đang bị dáng vẻ của cô nàng xâm chiếm. Bản thân thầm nghĩ (Tệ rồi đây.) trong khi Kunyomi nhìn tôi đầy hiếu kì.

“Cậu sao vậy?”

“...Không có gì đâu, tôi ổn…”

Tôi nở một nụ cười gượng, rồi lập tức quay mặt đi. Kunyomi là một thiếu nữ mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng giọng nói của cô ấy lại có chút ấm áp. Cảm tưởng như nếu còn ngồi đây với cô lâu thêm chút nữa, có khi tôi sẽ nói ra chuyện gì đó kinh khủng lắm.

“Cũng sắp đến giờ rồi nhỉ? Tớ về nhé?”

“ Ơ- ờm - ừm…Vậy cậu về cẩn thận.”

“Tạm biệt cậu.”

“Tạm biệt…”

Nói xong, cô ấy đứng bật dậy khỏi ghế sofa và tiến ra cửa chính ngay lập tức, còn không thèm ngoái đầu lại nhìn. Tôi cũng theo sát bên cạnh để mở cửa, sau khi xác nhận cô nàng đã ra khỏi nhà thì mới đóng cửa lại.

Nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai đó rời khỏi nhà mình, trong lòng tôi có chút tiếc nuối. Vì đã một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối tôi nói chuyện với con gái, nên chí ít thì tôi cũng muốn trò chuyện lâu thêm một chút.

Nhưng vì cô ấy đã nói sẽ về luôn, nên tôi cũng chẳng thể giữ lại được. Đành để dịp khác vậy, tôi còn chẳng biết liệu có thời điểm nào khác mà hai người bọn tôi nói chuyện với nhau hay không.

Không có lý do gì để tôi phải quan tâm đến cô ấy cả. Chúng tôi chỉ đơn giản là hàng xóm của nhau, hoặc bạn cùng trường. Vì các lý do khác mà ngủ chung một đêm, dẫu thế thì giữa cả hai vẫn không có mối quan hệ mật thiết nào.

-

-

-

Ngày nghỉ đã trôi qua, và chuỗi ngày bận rộn trong tuần đã tới. Tôi vừa đi qua cổng trường và đang tiến thẳng đến lớp. Khối mà tôi đang học là vào buổi chiều, bắt đầu từ một giờ đến khi kết thúc là năm giờ rưỡi. Vì lẽ đó mà học sinh chúng tôi phải vác thân tới trường dưới cái nắng chói chang.

Cả ngày hôm qua, tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình để thư giãn và quên đi những gì từng xảy ra. Đó là lý do mà hôm nay tâm trạng tôi rất ổn định.

Có một điều chắc chắn rằng khi ở trên trường cả hai người chúng tôi sẽ không chạm mặt nhau. Vì Kunyomi trông không phải dạng người sẽ ra ngoài vào giờ nghỉ trưa, và tôi cũng vậy

“Chào.”

Khi đang đứng ngay trước cánh cửa lớp, tôi nghe thấy một âm sắc lạnh lùng trong câu chào vừa rồi. Nơi phát ra âm thanh ấy chính là ở lớp kế bên, cô gái đang đứng trước cửa phòng học, một tay giơ lên vẫy về phía này.

“Kunyomi…?”

Thấy tôi đang tỏ vẻ ngơ ngác, cô gái với mái tóc đen dài ấy tiến lại gần đây và hỏi.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Không có gì. Chỉ là thấy cậu đột nhiên vẫy tay chào nên tôi thấy bất ngờ mà thôi.”

Không còn cách nào khác, tôi bèn trả lời vài câu qua loa cho xong chuyện rồi đi vào lớp. Nhưng khi chưa kịp mở cửa ra thì cô ấy đáp, với tông giọng trầm hơn lúc nãy.

“Cậu nghĩ tớ là cái gì vậy? Chẳng phải chào buổi sáng với bạn mình là điều bình thường sao?”

“...Dĩ nhiên là bình thường rồi. Chỉ là được một cô gái chào buổi sáng như thế này, trước đây tôi chưa bao giờ trải qua. Nên thành ra có chút ngỡ ngàng.”

Và tôi cũng bất ngờ khi cô ấy xem mình là bạn nữa.

“Bộ cậu là trai tân à? Mà kệ đi, tớ vào lớp đây.”

“Nói huỵch toẹt ra như vậy đau lắm đấy nhé, cậu lo mà vào học đi. Tạm biệt.”

“Vậy hẹn gặp lại.”

Sau khi lời qua tiếng lại trong vài phút ngắn ngủi, chúng tôi tách nhau ra, đường ai nấy đi. Kunyomi và tôi vốn không phải bạn bè, điều đó là chắc chắn. Dẫu cho lúc nãy cô ấy có thừa nhận đi chăng nữa, thì sự thật vẫn không thay đổi. Chúng tôi chỉ vô tình quen biết nhau, nói vài câu qua loa để xã giao và chào tạm biệt.

Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là hàng xóm, hiện tại là vậy. Tôi không phủ nhận việc kết bạn với một cô gái xinh đẹp như Kunyomi là điều tốt. Nhưng cô ấy chắc hẳn không hề muốn làm bạn với tôi đâu, gọi là bạn bè cho có lệ mà thôi. Bản năng đàn ông của tôi đang mách bảo điều đó.

Tôi ngồi vào bàn học của mình, rồi lôi sách vở từ trong chiếc cặp đen ra. Không lâu sau đó, những bạn học khác lũ lượt vào lớp, họ đi theo nhóm riêng của nhau nên chỉ cần một người có mặt, là những người còn lại trong nhóm sẽ xuất hiện ngay tắp lự.

Khi cả lớp đã có mặt đông đủ, cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, ra hiệu rằng buổi học sắp bắt đầu. Hôm nay là thứ hai, khối mười một của tôi sẽ có một tiết sinh hoạt chung, đó cũng là khoảng thời gian để thư giãn trong ngày.

Những tiết học trôi qua nhanh chóng, và vô cùng nhạt nhẽo. Bộ não của tôi thậm chí còn chẳng thể tiếp thu được toàn bộ kiến thức mà mình vừa học. Tôi có nói rằng bài giảng của các giáo viên đều dở tệ, khó hiểu thì cũng không ngoa đâu. Thật đó, thậm chí họ còn chẳng thèm giải thích rõ ràng mớ công thức trên bảng, khi ai đó đứng lên hỏi thì đáp lại chỉ có một câu duy nhất là “Em nên chăm chú nghe giảng hơn.”

(Thật vô nghĩa. Nếu chỉ cần chăm chú nghe giảng mà hiểu hết được đống kiến thức đó, thì khá chắc hơn nửa số dân toàn thế giới đều trở thành học bá, sau đó thành đạt ngoài xã hội rồi.)

Giờ đã đến tiết sinh hoạt chung, nên tôi cũng có thể thả lỏng từ bây giờ. Thường thì tôi sẽ ngồi trong lớp nghịch điện thoại, nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ. Không hiểu sao trong lòng tôi cứ có cảm giác bồn chồn, đứng ngồi không yên, nên tôi quyết định sẽ ra khỏi lớp.

Tôi mở toang cánh cửa phòng học rồi bước ra khỏi đó. Đích đến chính là bãi sân trống sau trường, nơi đó có một cái ghế đá được đặt dưới bóng râm. Kèm theo đó là hàng cây xinh xắn được cắt tỉa tỉ mỉ, cùng một cái hồ nước nhỏ.

Hiện tại là khoảng năm giờ chiều, nên thời tiết có dịu đi đôi phần so với lúc mới đến trường. Tôi quyết định sẽ đến sân sau ngồi để thư giãn sau những tiết học nhàm chán.

Ngay khi vừa đặt chân lên bãi cỏ mọc xung quanh khu vực trống, lọt vào tầm mắt tôi là hình bóng một thiếu nữ với mái tóc đen dài óng ả, lướt nhẹ trong làn gió mát rượi. Tiếng lá cây rơi, âm thanh xào xạc vang vọng khắp khoảng không này. Kèm theo đó là những giai điệu róc rách của giọt nước đang chảy trong một hồ nước nhỏ, được đặt gần hàng cây xanh thẳm. Giữa khung cảnh tựa như một bản hòa tấu giữa những âm điệu của thiên nhiên, cô gái ấy trông như nàng tiên đang mân man hoa lá.

“Đẹp quá.”

Đó là những gì mà tôi đang nghĩ, nhưng đã phải thốt lên thành lời. Tôi không thể che giấu sự phấn khích này trong tâm thức được.

Màu tóc đen láy của cô ấy là điểm nhấn trong khung cảnh thơ mộng này. Và còn…dáng vẻ tao nhã, tuyệt mỹ ấy, tất cả đều mang lại cảm giác muốn bảo vệ và che chở, muốn được lại gần và chạm vào cô.

Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi rung động trước một cô gái như thế này. Đến mức cơ thể tôi không còn tự chủ được, mà bước tới phía trước. Cô ấy đã nhận ra tôi, ánh mắt ấy là thứ mà đêm hôm đó tôi không tài nào cảm nhận được. Trong sâu thẳm đôi mắt đen tuyền đấy, là một tia sáng nhỏ nhoi, như đang hy vọng vào điều gì đó. Còn bản thân cô nàng lại đang soi rọi vẻ đẹp của khu vực này.

“Chào cậu, Hiiro.”

“Tôi khá là bất ngờ đấy, Kunyomi. Nhìn cậu thật sự rất khác khi đứng ở đây đấy?.”

“Ý cậu “khác” nghĩa là sao?”

“...Ý tôi là, trông cậu đẹp hơn hẳn lúc ngồi ở dãy hành lang đó. Và…trông như tiên nữ vậy…”

Tôi nói sạch những gì bản thân cảm thấy từ nãy đến giờ với cô ấy. Trông tôi bây giờ có lẽ giống mấy tên lưu manh cố tán tỉnh con gái nhà lành vậy, toàn mấy lời hoa mỹ không thiết thực.

Thế nhưng, đối lập với sự lo lắng trong lòng tôi, trên gương mặt của Kunyomi thoáng hiện lên dáng vẻ ngại ngùng, đôi tai của cô ấy đỏ lựng. (Ra là cô ấy cũng vui khi được khen…) Tôi nghĩ.

“Cậu có nịnh nọt thì cũng không mê hoặc được tớ đâu. Và trông cậu khi khen như thế thật sự rất đáng sợ đó.”

“Này, thật sự thì trong mắt cậu tôi là thứ gì vậy hả? Hơn nữa đừng có nói huỵch toẹt ra rằng tôi trông đáng sợ như vậy, nghe tổn thương lắm đấy.”

“Vậy sao?”

“Chính xác là như vậy.”

Hai chúng tôi đang thoải mái tám chuyện phiếm với nhau, như bạn bè vậy. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi nói chuyện rôm rả với một cô gái như thế này, cảm giác rất mới mẻ.

“Sao cậu lại ra đây vậy?”

Tôi hỏi cô ấy lý do, còn cô vẫn giữ nét mặt lạnh như băng của mình rồi đáp lại.

“Vì tớ phát chán với những tiết học trên lớp rồi, nên cần tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi. Và thế là sau khi đi loanh quanh trường, tớ đã tìm thấy nơi này.”

“Vậy là cậu cũng giống tôi nhỉ?”

“Thế à?”

Tôi là người hỏi, cô nàng là người đáp. Cả hai cứ thế mà tiếp tục cuộc trò chuyện này.

“Khu này là do ai chăm sóc vậy? Nhìn chung thì có vẻ như chưa bị bỏ hoang quá lâu, tức là vẫn có người nào đó âm thầm bảo vệ chỗ này nhỉ?”

Lần này là đến phiên Kunyomi hỏi, và tôi đảm nhận trọng trách trả lời cô ấy.

“Đúng thực là vài tháng trước thì có, đó là một ông bác bảo vệ của trường. Nhưng có lẽ là vì tuổi già nên ông ấy đã nghỉ làm, thành ra không còn ai đến chăm sóc khu vực này nữa. Mà cũng phải thôi, dù sao thì ông ấy cũng tầm bảy mươi tuổi rồi ấy chứ.”

“Ra vậy.”

Cô ấy dường như đã hiểu rõ đầu đuôi sự tình, nét mặt vẫn không thay đổi. Sau vài giây suy nghĩ thì cô lại nhìn về phía này, ánh mắt sắt lạnh ấy đang chĩa vào tôi. Giọng của cô nàng có chút nhỏ hơn lúc nãy, thỏ thẻ nói thành lời.

“Hiiro này, cậu…có bao giờ thích ai chưa?”

“...Chưa từng, cơ mà tôi thấy chuyện đó không hề quan trọng đâu. Đúng không?”

“Quả thật, cậu là trai tân nhỉ.”

“Này, cậu ngày càng quá đáng rồi đấy. Đừng tưởng tôi không nói gì là được nước làm tới nhé.”

“Xin lỗi nha.”

Cô nàng này thật kỳ quái. Ai lại nói thẳng với người khác rằng họ là trai tân cơ chứ, đó là một sự sỉ nhục lớn đấy. Dù tôi có là một người điềm tĩnh, thì câu nói đó của cô ấy cũng mang lại nỗi đau không ít đâu. Nhưng trông có vẻ cô chẳng để ý gì cả, cứ thế mà tiếp lời hỏi.

“Vậy cậu có tò mò rằng, hình dáng thật sự của tình yêu là gì không?”

Một câu hỏi kỳ lạ, tôi không biết phải trả lời sao cho đúng, nên đành phải hỏi vặn lại cô ấy.

“Tôi không biết nữa. Ý cậu là gì khi hỏi như vậy?”

“Theo nghĩa đen luôn đó.”

“Giải thích rõ hơn đi nhé.”

Thấy tôi thắc mắc, cô nàng liền quay mặt đi, ra vẻ đang suy nghĩ đăm chiêu. Bỗng nhiên cô đứng dậy, chỉ tay vào bản thân và hỏi tôi rằng.

“Thế lấy ví dụ như này đi. Thần và quỷ đều là sự tồn tại tâm linh, và chúng ta không thể nhìn thấy đúng chứ?”

“Ừm, thế thì sao?”

“Nếu con người không tạo ra hình dạng cho chúng, vậy cậu có phân biệt được đâu là thần, đâu là quỷ không?”

“Nếu đoán thì xác suất đúng là một nửa nhỉ.”

“Đúng, cậu không thể biết chính xác đó là thứ gì nếu cậu không nhìn thấy.”

Phần này thì tôi hiểu được ý của cô ấy. Đơn giản là nó liên quan đến nhận thức của chúng ta về những thứ vô hình, vô bóng thôi.

Có vẻ Kunyomi nhận thấy tôi đã hiểu những ý trên, nên tiếp tục hỏi.

“Vừa nãy cậu đã khen tớ xinh đẹp đúng không?”

Nhận được câu hỏi ấy, tôi bèn gật đầu thừa nhận.

“Ừm.”

“Vậy khi đó cậu đã cảm thấy thế nào?”

“Thấy thế nào à…Chắc là vui vẻ chăng?”

“Làm sao cậu biết được mình đang vui?”

“Ờ thì…Kiểu con tim loạn nhịp?”

“Đó! Cậu đã chần chừ, chứng tỏ không thể biết chắc được nhỉ? Biết đâu khi tim cậu loạn nhịp là do đã rơi vào lưới tình thì sao? Có quá nhiều thứ giống nhau khi nói về cảm xúc. Vậy làm sao chúng ta có thể phân biệt được chúng?”

Tôi hiểu rồi, cô ấy cho rằng việc cảm xúc hay mấy thứ tâm linh đều cần có hình ảnh. Giống như thần và ma vậy, để có thể phân biệt dễ dàng.

Mặc dù đã hiểu ý, tôi thật sự không biết phải trả lời sao nữa. Việc để ý đến cảm xúc của mình, hoặc người khác đều quá phiền phức. Bởi vậy tôi thường không đi quá sâu vào vấn đề tình cảm.

Tôi đắn đo một lúc, rồi lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết. Nhận thấy được điều đó, cô nàng tiếp tục phân tích.

“Giả sử khi cậu để ý ai đó khác giới. Liệu đó là tình yêu? Hay chỉ đơn thuần là vì cậu ngưỡng mộ người ấy?”

“Cả hai chăng?”

“Sai rồi, cậu nghĩ vậy là do bản thân chưa từng nhìn thấy hình dạng thật của cảm xúc đấy, Hiiro à.”

“Vậy cậu nhìn thấy rồi hả?”

“Tớ cũng chưa.”

Người này thật sự rất phóng khoáng đấy. Dựa vào đâu mà cô ấy có thể đinh ninh rằng cảm xúc cũng có hình dạng cơ chứ? Hơn nữa Kunyomi cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế cả. Vậy mà cô vẫn tin chắc rằng chúng có tồn tại, quá sức mơ mộng rồi. 

Dẫu vậy thì cô vẫn tiếp tục phổ cập cho tôi về những thứ đó. Tất nhiên tôi vẫn tiếp tục lắng nghe cho đến cuối, dù sao chủ đề này cũng không tệ mà.

“Vậy khi thích một ai đó, cậu có nhìn thấy được điều gì không?”

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, bản thân chưa từng thích ai thì sao mà biết được cơ chứ?”

“Cứ coi là thế đi. Vậy khi cậu cảm thấy vui vẻ, có nhìn thấy hình dáng của nó trông như thế nào không?”

“Tôi không biết.”

“Cậu có tò mò về nó không?”

Cô ấy hỏi như đang ép cung tôi vậy, cả giọng nói lẫn khuôn mặt đều không biến sắc. Tôi cũng nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Cũng có một chút.”

“Tớ cũng vậy. Cậu không để ý sao? Môi trường xung quanh, kể cả trong tâm trí chúng ta đều xuất hiện thứ gọi là cảm xúc. Nhưng chẳng ai chỉ ra rằng những cảm xúc đó trông ra làm sao. Vậy thì làm sao biết được khi vui thì sẽ như thế nào nhỉ?”

“Chẳng phải cười lên là được rồi sao? Con người thường cười khi họ cảm thấy vui mà.”

Nghe tôi nói vậy, cô ấy liền lắc đầu nhẹ. Tỏ vẻ không đồng tình và rồi tiếp tục nói.

“Vậy cậu nghĩ sao về việc có một số người khi buồn thì lại phải gượng cười?”

“...Có thể là do họ không muốn ai biết mình đang buồn chăng?”

“Nhưng nếu vậy thì vẫn còn một sự lựa chọn khác, đó là im lặng một lúc cho đến khi đỡ buồn là được mà?”

“Cái đó…chẳng phải còn tùy thuộc hoàn cảnh và con người à.”

“Tớ không cho là thế.”

“Tại sao?”

Tôi liền thắc mắc với cô ấy. Những vấn đề được nêu trên đều có thể giải quyết bằng khái niệm sẵn có của chúng. Nhưng có lẽ ý Kunyomi không dừng lại ở mấy định nghĩa mơ hồ đó, tôi chưa có thời gian sắp xếp suy nghĩ thì cô lại nói tiếp.

“Nếu theo những gì cậu nghĩ, thì những người vô cảm sẽ ra sao?”

“Họ sẽ không cảm thấy gì cả?”

“Nhất định không phải như vậy.”

“Tại sao cậu lại khẳng định điều đó?”

Kunyomi ngập ngừng một lúc, rồi nói.

“Vì tớ không cho rằng cảm xúc chỉ là thứ để cảm nhận.”

“…?”

Tôi rất bất ngờ khi cô ấy nói vậy. Quả thật ý kiến của Kunyomi có phần đúng, tôi không phủ nhận nhưng cũng không hoàn toàn đồng tình. Chỉ là bản thân đang nghĩ, liệu có khi nào cô nàng thấy vậy vì bị kẹt trong vấn đề cảm xúc nào không?

“Tức là…?”

Cô nàng trầm mặc một lúc, rồi câu chuyện vẫn tiếp tục. Không có bất kỳ thứ gì ngăn cuộc thảo luận này phát triển.

“Tớ muốn biết chắc chắn….”

“Điều gì cơ…?”

“...Về cảm xúc của tớ, và của cậu. Tớ muốn biết chúng mang hình dáng như thế nào.”

Cô nàng nói với dáng vẻ ập ờ, trông như thể lo sợ. Tôi cũng ngồi quơ bàn tay ra sau đầu, làm ra vẻ như khó hiểu lắm. Tôi biết những gì cô ấy muốn truyền tải, chỉ là bản thân không chắc chắn, vì suy cho cùng đây cũng chỉ là một suy đoán vội vàng mà thôi. 

Tôi đã tiếp nhận được ý muốn của Kunyomi. Một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, thẳng thắn như vậy nên nhận được sự tôn trọng. Từ tận đáy lòng, tôi nể phục ý chí của cô.

Tôi hỏi lại một lần nữa để xác nhận lý do cô ấy chọn mình.

“Tại sao lại là tôi? Cậu có thể mời những người bạn thân thiết của mình mà?”

“Vì họ không chân thực như cậu. Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Hiiro là vào lúc cậu chuyển nhà từ năm ngoái, tớ đã thấy rất ấn tượng. Ánh mắt của cậu rất lạnh lùng, trong đó ẩn chứa sự ghét bỏ và chán nản, nhưng đâu đó trên khuôn mặt cậu lại tỏa ra điệu bộ vui vẻ. Tớ thật sự không hiểu được, tại sao cậu lại có thể sở hữu nhiều cảm xúc như vậy cùng một lúc, vừa tức giận mà cũng vừa vui cười.”

Tôi vẫn còn nhớ khoảng thời gian ấy. Đó là vào đầu năm ngoái, khi mới chuyển đến đây. Vào vài ngày trước khi chuyển nhà, tôi có một trận đấu bóng rổ quan trọng. Bởi vì đó là vòng chung kết của ngôi trường cấp hai, lúc đấy đội của lớp tôi đã chiến thắng tất cả và tiến thẳng vào chung kết.

Nhà trường treo thưởng rằng, nếu đội nào vào được chung kết sẽ có thể được ghi danh vào lớp đào tạo tài năng trẻ. Khóa học đó được tổ chức bởi một trường cấp ba chuyên về thể thao, thi đấu. Với mong muốn sẽ trở thành một tuyển thủ nằm trong đội tuyển thi đấu quốc tế, tôi đã nỗ lực rất nhiều để có được tấm vé tham dự lớp đào tạo ấy.

Và chính trận chung kết đó đã dập tắt mọi nỗ lực của tôi.

Đó là khoảng thời gian mà tôi là tuyển thủ mạnh nhất trong đội, đồng thời cũng là người dẫn dắt tất cả đến chiến thắng ở những trận trước đó. Nhưng khi vào trận chung kết, mọi thứ tôi gầy dựng đã sụp đổ.

Đối thủ lần đó rất mạnh, họ học cùng một khối với tôi. Và chênh lệch thực lực giữa cả hai đội là quá lớn. Dẫu cho tôi có cố gắng lấp đầy lỗ hổng kỹ năng của đội mình đi chăng nữa, thì kết quả vẫn là bị áp đảo gần như hoàn toàn. Tỷ số chung cuộc là 73:51, phần thua rõ ràng đã nghiêng về phía chúng tôi.

Tên đội trưởng bên kia đã nhìn vào mắt tôi và nói thế này.

“Mày yếu thật đấy, nhỉ?”

Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn là thứ mà cả đời này tôi đã khắc cốt ghi tâm. Đó là khoảnh khắc ngọn lửa phẫn nộ dấy lên trong lòng tôi.

Sau khi thua đậm tỷ số, xuyên suốt vài tháng sau đó, tôi đều ở trong tình trạng bực bội và cáu gắt. Việc bị sỉ nhục vào trận đấu quan trọng ấy đã làm tôi nhụt chí, không những thế mà còn rất dễ nổi nóng.

Vài tuần sau trận đấu, nhà chúng tôi chuyển tới khu chung cư hiện tại để phục vụ cho việc học cấp ba. Lúc đó tôi vẫn chưa hề bình thản trở lại, nhưng sự phẫn uất chẳng biết từ bao giờ đã chuyển hóa thành thành động lực của tôi.

Kể từ đó trở đi, tôi luôn thúc ép bản thân vào trong một khuôn khổ nhất định. Mục đích là tập luyện, trở nên giỏi giang hơn để không phải chịu sự sỉ nhục như ngày hôm đó. Tôi trở nên vui vẻ khi nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ đánh bại những tên trong đội tuyển lúc đó. Vậy nên tôi đã vùi đầu vào luyện tập, cho đến bây giờ vẫn vậy.

Quay trở lại với cuộc trò chuyện, sau khi nghe được câu trả lời của Kunyomi, tôi liền gật đầu tán thành với suy nghĩ của cô ấy.

“Những người khác không như vậy sao?”

“Ừm, họ luôn gượng cười khi ở gần tớ. Nhưng đằng sau lại khác biệt đến rõ.”

“Ra vậy. Tôi hiểu rồi.”

Việc tìm ra hình dáng thực sự của cảm xúc, nghe cũng khá thú vị đó chứ. Hơn nữa, biết đâu tôi sẽ nhận ra điều gì đó trong quá trình tìm kiếm thì sao. Một sức mạnh tinh thần vững trãi chẳng hạn.

Vậy nên là…

“Được rồi, tôi đồng ý tham gia.”

“Thật sao?”

Kunyomi hỏi lại tôi lần nữa để xác nhận, gương mặt cô ấy vẫn không hề thay đổi. Bên trong hẳn cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, hay vui mừng gì đâu. Ngoài việc nghĩ đây là điều bình thường ra, thì không còn cách nào khác dành cho cô nàng, nhỉ.

“Thật đấy, tôi sẽ cùng cậu truy tìm hình dạng thật sự của cảm xúc mà cậu đề cập. Vậy nên đừng có mà bỏ cuộc giữa chừng ấy nhé.”

“Tớ mới là người nói câu đó. Đã tham gia rồi là không được rút lui đâu đấy.”

“Ok!”

Tôi chốt hạ bằng một câu đồng ý nhanh gọn. Có vẻ như sắp tới lịch trình của tôi lại kín thêm một chút rồi. Coi bộ sẽ bận bịu lắm đây, cũng nên sắp xếp lịch hợp lý để còn đi làm thêm nữa.

Về phía Kunyomi, có vẻ như cô ấy đã có kế hoạch sẵn cả rồi. Tôi chỉ cần giúp sức và biến kế hoạch của cô thành hiện thực là được. Mục đích của tôi chỉ có một, giúp đỡ Kunyomi đạt được điều cô ấy muốn.

♦♢♦♢♦♢

(Ôi chao~ Gương mặt lúc ngủ của Hiiro dễ thương quá đi mất!!!)

Khi trời mới tờ mờ sáng, ánh nắng dịu dàng chiếu qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh chàng đang say giấc bên cạnh tôi. Tối qua, tôi đã ngủ nhờ một đêm ở nhà của cậu ấy, và tất nhiên là có sự đồng ý của chủ nhà.

Ngay khi vừa thức giấc, đập vào mắt tôi là cảnh tượng lộng lẫy như thể một thiên sứ đang mơ màng trên tấm nệm nhỏ. Khiến tâm trí tôi đảo lộn rồi bất chợt gào rú như quái thú săn mồi.

Tôi muốn chạm vào cậu ấy, muốn nằm trong vòng tay ấm áp của cậu, khao khát được ngắm nhìn đôi mắt có phần thơ ơ ấy!!! Không chỉ có thế, tôi đặt biệt muốn được Hiiro cưng nựng, hoặc ngược lại.

(Mình chỉ chạm vào Hiiro vì cần phải đánh thức cậu ấy dậy thôi. Không sao cả, đây không phải là phạm pháp!)

Thứ cảm xúc sai trái này đang điều khiển tâm trí tôi, nó đưa ra một lời nói dối để biện hộ cho hành động đụng chạm hiện tại. Khoảnh khắc mà đầu ngón tay của tôi chạm vào làn da thô ráp của Hiiro, một luồng điện chạy dọc qua cơ thể khiến tôi mê man trong vô vàn xúc cảm.

Sự sung sướng được truyền từ đầu ngón tay, đi qua các dây thần kinh tiếp nhận cảm giác rồi truyền vào đại não. Thứ đó lay động tâm trí tôi đầy mãnh liệt, nhưng bàn tay vẫn quyết di chuyển chứ không ngừng lại.

“Dậy đi, Hiiro.”

Tôi thủ thỉ bên tai cậu ấy, không biết liệu bản thân hạ thấp âm giọng như thế có đỡ lạnh nhạt hơn so với tối qua không. Nhưng cậu ấy đã đáp lại ngay sau câu nói đó, điều ấy khiến tôi hạnh phúc vô cùng.

(Câu nói của mình có thể lay động Hiiro, nó có thể đánh thức cậu ấy kìaaaa!!!)

Như thể dòng nước chảy xiết đang bị những tảng đá lớn chặn lại, cảm xúc của tôi vỡ tung và khiến cả cơ thể tôi co giật, run lẩy bẩy. Không dừng lại ở đó, tôi bị thứ xúc cảm điên rồ ấy chi phối, trêu ghẹo Hiiro bằng những câu từ mà bình thường mình sẽ không bao giờ thốt ra lấy một chữ.

Hiiro đứng phắt dậy khỏi tấm nệm mỏng, kiểm tra điện thoại và nói với tôi rằng ba mẹ cậu ấy sắp về nhà. Tôi đã đoán trước được điều này nên không lấy làm bất ngờ, chỉ là ham muốn được ở riêng và trò chuyện cùng Hiiro vẫn đang trỗi dậy trong lòng ngực.

Làm sao tôi có thể gạt đi cảm xúc này đây…? Tôi thắc mắc liệu mình có đang làm phiền cậu ấy quá không? Tôi sợ nếu bản thân trở thành mẫu người phiền nhiễu trong trí nhớ của Hiiro, vậy nên bèn hỏi.

“Tôi có làm phiền cậu không?”

“Không hề, mặc dù cậu hơi tự tiện.”

Hiiro đã bảo vậy, tôi nửa vui nửa mừng vì bản thân chỉ bị chỉ trích là “hơi tự tiện” chứ không phải đứa phiền phức. Sau đấy, chúng tôi cùng nhau dùng bữa sáng do chính tay Hiiro nấu, còn tôi thì đảm nhận trọng trách rửa sạch đống bát đĩa.

Trong tâm tôi tự hỏi (Liệu Hiiro sẽ nghĩ gì khi thấy mình buộc tóc đuôi ngựa và đứng rửa chén nhỉ? Cậu ấy có nghĩ gì đặc biệt về mình không?...). Những dòng suy tưởng ấy làm rối loạn đầu óc của tôi, nên chúng phải bị buộc phải ngừng lại ngay khi tôi rửa xong cái chén cuối cùng.

Tôi với lấy cái khăn lau tay, làm sạch những giọt nước trắng xóa trên mu bàn tay mình rồi thả tóc xuống. Tiến lại gần chỗ Hiiro, tôi mạnh dạn xin phép được ngồi gần cậu ấy.

Bình thường tôi là một đứa rất trầm tính và ít nói, bởi lẽ đó nên cũng chẳng mấy khi cảm nhận được nhiều cơn sóng cảm xúc như thế này. Chỉ riêng Hiiro mới có thể khiến cho tôi trở nên hoang dại mà thôi. Xúc cảm khi ở gần cậu ấy vồ lấy cơ thể, làm tôi chẳng thể nào tự chủ được mà nói những câu bâng quơ nhàm chán, rồi lại bao bọc trái tim này để nó cảm nhận được hơi ấm từ Hiiro.

Trông sắc mặt của Hiiro có vẻ không thoải mái, nên tôi đành phải kìm lại những suy nghĩ không đứng đắn rồi chào tạm biệt cậu ấy, và bỏ về. Tôi đã bỏ chạy khi thấy Hiiro không vui, khuôn mặt của cậu nhăn nhó như thể đang suy nghĩ về thứ tởm lợm nào đó, tôi lo sợ cậu ấy sẽ nhìn mình như vậy, nên đã nhanh chóng ra về.

-

-

-

Vào buổi chiều ngày thứ hai, tôi vô tình bắt gặp Hiiro trên hành lang lớp học, vì cả hai học sát lớp nhau nên đây có lẽ là chuyện thường tình. Nhưng đối với chúng tôi, đây là lần đầu gặp phải tình huống này.

Cậu ấy chưa nhận ra tôi đang ở bên cạnh, vậy nên tôi bèn lại gần và buông lời chào hỏi. Sau đó cả hai trao lời qua tiếng lại một lúc, rồi đường ai nấy đi.

Tôi khá thất vọng về biểu hiện của bản thân, khi nói chuyện với Hiiro, tôi như một người  khác đang khoác trên mình vỏ bọc giả tạo vậy. Nhưng có lẽ đó mới là con người thật sự của tôi chăng? Mặc dù lời nói, hành động và suy nghĩ không ăn nhập với nhau, thì tôi vẫn rất muốn được nói chuyện với Hiiro sau giờ tan trường giống hôm qua.

(Thậm chí mình còn muốn vào phòng cậu ấy lần nữa…)

Tôi là một cô gái hư hỏng khi ở bên cạnh Hiiro, còn cậu ấy lại là ánh nắng ban mai chiếu rọi linh hồn xấu xí của tôi. Thế này…có khi tôi sẽ gây phiền phức cho cậu ấy mất…

Dù tôi đã nói cả hai là bạn bè, nhưng sự thật lại không phải vậy. Đêm hôm qua chỉ đơn thuần là một tai nạn chưa để lại hậu quả mà thôi, chẳng có nghĩa lý gì khi tôi ngủ nhờ một đêm tại nhà Hiiro cả.

Chúng tôi vẫn chưa trở thành bạn bè thật sự, nhận ra điều đó khiến cõi lòng tôi bỗng chốc bị bao phủ bởi tuyết sương, những cánh hoa tuyết chạm vào và đóng băng con tim mấy phút trước vẫn còn đang hừng hực ngọn lửa ấm nóng.

Giờ sinh hoạt đã đến, tôi rời lớp và đi lại vô định trong khuôn viên trường. Tình cờ, ánh mắt của tôi bị thu hút bởi cảnh sắc đơn sơ của khu vực trống sau trường. Có thứ gì đó tỏa ra từ bãi cỏ xanh mướt cùng hồ nước nhỏ đang thôi thúc tôi tiến vào bên trong. (Đây là cảm giác gì…?) Tôi nghĩ, nhưng không tìm thấy câu trả lời.

Tôi đưa tay chạm vào chiếc lá mỏng mọc trên cành cây lớn, nhẹ nhàng vuốt ve nó như thể đang che chở cho đứa con của mình. Trong lúc tôi đang tận hưởng khung cảnh mới mẻ mà nơi đây mang lại, từ đằng sau vọng tới một giọng nói trầm lắng, người đó thốt lên “Đẹp quá…” với vẻ mặt kinh ngạc.

Chàng trai với khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc bén bị che giấu đằng sau mái tóc đen đang xõa lung tung. Mặc dù vậy, tôi biết rằng gương mặt ấy đang có biểu cảm như thế nào.

Vì tâm trí tôi luôn hướng về cậu ấy.

Luôn rung động trước cậu ấy.

Luôn khắc ghi vào thâm tâm mọi dáng vẻ, giọng nói, cử chỉ của cậu ấy.

Luôn…mang một tình cảm đặc biệt với cậu ấy.

“Chào cậu, Hiiro…”

Tôi thủ thỉ, Hiiro có vẻ đã nghe thấy, cậu ấy đang tiến lại gần đây. Những bước chân nhẹ nhàng không để lại tiếng động nào phía sau, âm thanh trầm ấm vang lên khi cậu nói chuyện khiến tâm trí tôi như được bao phủ bởi một tấm màn đầy sắc thái của cậu. Đủ các loại biểu cảm của Hiiro hiện lên trong trí nhớ tôi.

Tôi muốn ở gần cậu ấy lâu hơn, để cả hai có thể nói chuyện vui vẻ như thế này. Bản thân đang loay hoay tìm cách để có thể kéo dài cuộc trò chuyện, gắn kết mối quan hệ chưa phải bạn bè này lại.

Bởi lẽ, tôi muốn ghim chặt hình bóng của Hiiro trong đôi mắt mình, mãi mãi. Thế nên tôi đã gợi ra một câu chuyện hết sức trừu tượng, giải thích nó cho cậu ấy, và rồi lôi kéo Hiiro tham gia vào câu chuyện của mình.

Dù chuyện này có vẻ hư cấu, nhưng cảm xúc đang cuộn trào như cơn sóng thần trong lồng ngực tôi là thật. Một cách mạnh mẽ và xao xuyến, tôi sẽ sử dụng hành trình truy tìm dáng hình cảm xúc này, để được ở bên Hiiro nhiều hơn, được gắn kết bền chặt với cậu ấy hơn.

Mặc cho tôi đang ra sức như thể van nài rằng “Hãy dành thời gian ở bên tớ đi.”. Hiiro vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và đồng ý với lời rủ rê bất chợt của tôi. Cậu ấy quả nhiên là một thiên sứ mà…

Mục đích của tôi chỉ có một, có thể vững vàng trao tình cảm này cho Hiiro, và khiến cậu ấy cảm thấy giống như tôi. Để đạt được mục đích đó, tôi cần tìm hiểu thêm về xúc cảm bên trong con người Hiiro, đồng thời làm sáng tỏ cảm xúc của bản thân…

Sau đó…nhất định…tôi sẽ bày tỏ toàn bộ mọi thứ về mình với cậu ấy…

—----------------------------------------------------------------------------------------------------

1: Hiiro: Tên nam chính có phát âm gần giống với “Hero”, tức là anh hùng. Vậy nên Kunyomi Ayame đã trêu chọc cậu ấy rằng “Hiiro muốn làm anh hùng (hero). ”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Gtt
Hay :0
Xem thêm