Qua lại vài tiếng trước,
Sau khi Thu gõ tiếng trống đầu tiên, Ngân lập tức ngất đi ngay sau đó khiến cho Thu có chút hoảng loạn.
"Ngân!" - Thu ngừng đánh trống lại.
"Đánh tiếp đi! Đừng ngừng lại!" - Ông lao công không nghe thấy tiếng trống nữa liền quay lại quát.
Đám quỷ kia thấy kết hoặc của ông có chút trục trặc thì liền cười chế nhạo và xông tới nhanh hơn.
"Đám ngốc! Bã đậu! Óc chó!"
Mặc kệ đám ấy, ông vung tay lên như thể vẽ một thứ gì đó trong không trung.
"Khởi!"
Theo sau tiếng khởi, đám hình nhân giấy nay hóa thân thành binh lính liền xông cản đám quỷ lại.
"Tiếp tục gõ trốn đi!" - Ông ta quay lại quát.
Nghe thấy thế cô ấy không chậm trễ, mà nhặt lấy cái trống cầm tay và đánh liên hồi vào nó.
"Ông già chết tiệt!"
Một cái bóng thoát qua khỏi hàng hình nhân của ông lao công và xông tới chỗ hai người. Nhưng đã bị kết giới chặn lại, chỉ cách ông lao công không quá một mét.
"Khởi!" - Ông lao công tiếp tục quát.
Hàng loạt hình nhân bay từ trong người ông lao công ra và hiện thêm hàng lot quân lính đẩy đám kia ra. Nhưng vẫn là chưa đủ, khi đám quái kia cũng diệt gần hết hàng quân tuyến đầu. Giờ bọn chúng càng đánh lại càng hăng hơn. Khiến cho quân ông ra nhiêu thì liền bị diệt ngay sau đó. Nhưng kế hoạch của ông vẫn chưa chuẩn bị xong, nên đành phải dùng những lá phù linh dựng kết giới nhốt bọn chúng lại.
"Ngươi sẽ chết sớm thôi! Bỏ cuộc đi!"
Mặc cho những lời chửi rửa, ông lao công ấy mặt lạnh như băng nhìn về phía Ngân đang nằm. Nhưng cô ấy vẫn nằm yên khiến ông có chút sốt ruột mà thầm nghĩ.
"Không biết cầm chân được bao lâu."
Trong một phút trầm ngâm thì có một tiếng như thủy tinh rạn nứt. Khi nhìn lại thì thấy tụi nó đang co cụm dưới đáy giãy dụa.
"Chuyện nào là như thế nào?" - Ông lao công đớt người ra. - "Không lẽ bọn chúng đang tiến hóa!"
Đám bóng hình đó tích tụ nguồn năng lượng âm vào người và rầm rú lên. Với một đôi mắt nay đã hóa đỏ, khi rầm rú, đôi răng nanh lộ ra. Nhìn bọn chúng không khác gì một đám quỷ lâu năm không thể bị diệt. Nhưng bọn chúng chưa tiến hóa xong, vì khuôn mặt vẫn chưa được thấy rõ.
"Chết tiệt! Sao các ngươi lại mạnh lên vào lúc này!" - Ông lao công tự độc thoại.
"Tụi nó mạnh lớn nữa là như thế nào?" - Cô hỏi.
"Đánh trống tiếp đi! Chúng ta phải gọi thần thú ấy tới!"
Ngay khi dứt câu, một con đã nhào lên cắn lấy bã vai của ông lao công khiến ông la lên vì đau đớn. Rồi con thứ hai, thứ ba bay vào cắn xé ông ấy. Nhưng bị đám binh lính bằng giấy lôi ra khỏi trận pháp. Sau đó ông chạy tới viền trận pháp dán xuống đất thêm một lá phù linh nữa để khôi phục trận pháp.
Khi này Thu cố đánh trống thật nhanh dù không hiểu điều gì cũng như không biết làm có đúng không. Dù đang đánh trống, cô vẫn theo dõi trận chiến đã có phần bất lợi. Phần nào khiến cô muốn ngừng đánh nhưng ông lao công vẫn bắt cô tiếp tục đánh.
Ngay lúc này, cơ thể Ngân bắt đầu chuyển động. Nhưng có phần quái lạ, khi cô ấy lăn ra nằm ngửa, tay giơ lên trời rồi cơ thế tự động ngồi dậy. Và cô ấy mở đôi mắt trắng của mình ra.
"Các ngươi là người gọi ta tới sao?" - Một giọng nói trầm, vang vọng nhưng cũng cảm giác như thì thầm vào tai Thu và ông lao công. - "Đã gọi ta thì các ngươi biết hậu quả là gì không?"
"Ngài sẽ vì bảo vệ cô ta nên cũng phải lộ diện dù ta không kêu thôi." - Ông lao công trả lời lại.
"Haha! Tiểu tử nhà ngươi cũng dám lên giọng với ta." - Thần thú ấy điều khiển thân thể của Ngân bước lại gần ông lao công. - "Nhưng gọi ta dậy vẫn phải có cái giá. Không phải thần nhà trời đâu mà làm miễn phí."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một con quỷ thoát được khỏi đám lính và nhào về phía Ngân. Nhưng cô ta liền giơ tay ra túm lấy đầu con quỷ chạy tới.
"Phiền chết đi được!" - Nói rồi Ngân bóp nát đầu con quỷ.
Thu ở đằng xa, thấy Ngân bóp nát đầu một con quái khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ.
"Là cậu phải không? Ngân." - Giọng Thu run rẩy thì thào hỏi.
Ngân quay ngoắt đầu ra sau lưng, theo sau là những tiếng rắc.
"Là tớ nè!" - Ngân với đôi mắt trắng sáng như đèn pha, lưỡi lè ra.
Thu thấy vậy, hoảng loạn tới mức ngất xỉu ngay sau đó. Làm cho thần thú cười khoái chí.
"Ta nói tới đâu rồi?" - Đầu Ngân quay về phía ban đầu. - "À đúng rồi! Điều kiện! Ông nghĩa sao? Ông già."
Ông lao công bắt đầu cũng có dấu hiệu không chịu nổi, thở hổn hển, máu từ những vết chảy ra.
"Điều kiện là gì?"
"Kể từ ngày ông cố con này mất đã không còn ai cúng cho ta. Nên ta muốn một mâm đồ ăn."
Nghe vậy ông lao công cười chỉ về phía bàn thờ có một mâm đồ ăn ở phía trên.
"Xử lý xong, mâm đó sẽ là của ngài."
Nhìn thấy mâm đó, thần thú nở một nụ cười đắc chí. Nó liền thoát ra khỏi cơ thể của Ngân, xuất hiện dưới dạng một con gà có một bộ lông trắng. Nó gáy lên một tiếng xung trận chói tai, khiến cho tất cả những con quỷ chú ý.
Đám quỷ gào thét xông tới con ma gà. Khi ấy con ma gà hít một hơi và hét về phía tụi nó, khiến cho mọi thứ xung quanh rung lắc. Đám quỷ cũng tỏ vẻ đau đớn khi nghe thấy âm thanh ấy.
Con ma ấy tiếp tục nhào tới con quỷ gần nhất rồi dùng móng xé xác con quỷ ấy, ăn ngấu nghiến. Đám quỷ kia thấy vậy cũng nhào vào tấn công. Thì bị con ma gà hét vào mặt khiến cho cả đám quằn quại trong đau đớn.
Xé xong con đầu tiên, ma gà bắt đầu biến đổi thành một thứ không rõ hình dạng. Từ thứ ấy phóng ra những cái xúc tu bắt lấy hai con nữa. Khiến cho lũ quỷ bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà cố trốn chạy. Nhưng bị đám hình nhân cản đường.
Sau khi đổi thành hình dạng người. Con ma nay không còn có hình dáng của một chú gà trống. Mà là một thanh thiếu niên bước ra từ trong vô định.
Với bộ áo giao lĩnh màu đen kèm quần trắng đội nón quan triều định. Chân bước từng bước trên không trung như thể bước trên mặt đất. Phần áo đen che đi hết cả phần thân trên như thể tàng hình.
Khuôn mặt với làn da trắng muốt như tuyết, khi nhìn vào có một cảm giác lạnh lẽo. Kèm với một đôi mắt đen mịt của màn đêm nhưng lại có đồng từ trẳng. Toát lên một vẻ đáng sợ của loài quỷ, đồng thời mang lên một ánh sáng trắng hi vọng vào giữa màn đêm tăm tối.
Đám quỷ kia khi thấy thì liền hoảng loạn - "Là phán quan! Là phán quan." - Nói rồi bọn chúng quỳ lạy. - "Xin ông hãy tha cho chúng con."
Con ma kia nói với một giọng trầm đanh thép. - "Người âm giết người dương, tội không dung thứ. Phán theo luật trời, tội chết!"
Những đám mây sau đó ùng ùng kéo tới. sấm chớp nổi lên liên hồi và giáng về đám quỷ. Như thể trời giáng thiên lôi xuống đất. Thiêu cháy những con còn lại cùng với đám hình nhân quái. Khiến cho đám quỷ đó la hét, thiên lôi giáng xuống thêm hai ba phát nữa khiến cho bọn chúng hóa hư vô.
Sau khi trừng trị xong, con ma gà đó vươn người ra như thể đang khởi động rồi dần biến mất phai vào trong hư không. Khi này Ngân bắt đầu tỉnh dậy.
tiếng gì cả. Chỉ nghe tiếng giông từ đâu kêu ầm ầm vang khắp trời bỗng chóc biến mất đi. Còn tiếng quỷ, tiếng la hét của ông lao công hay tiếng gõ trống đều không được nghe thấy.
Ngân nhìn xung quanh, chỉ còn tàn cuộc sau trận chiến đầy rẫy xác lính nhưng rồi bỗng chốc biến thành những con hình nhân giấy bị xé đi thành nhiều mảnh. Xác con quỷ bị moi nội tạng cũng phai nhạt đi và biến mất. Chỉ còn lại một miệng hố đen do sét đánh vào.
Mâm đồ ăn trên bàn thờ biến mất, áo ông lao công toàn lỗ. Và mọi người thì nằm ngủ ở ngoài sân tới sáng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" - Ngân nhìn xung quanh hốt hoảng hỏi.
Cô chạy tới lắc bạn của mình thì nghe cô ấy vẫn còn đang gáy.
"Năm phút nữa đi! Rồi con dậy." - Nói rồi Thu lăn người qua một bên ngủ tiếp.
Ngân thở dài nhìn đứa bạn mình ngủ ngon lành thì nghe tiếng ho sù sụ. Khi nhìn về phía bàn thờ thì thấy ông lao công đang nằm ở đó. Cô vội chạy tới đỡ đầu ông ấy dậy.
"Ông có sao không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ông lao công cười và chỉ về một góc dãy C, có một mảnh tường lầu một đã bị đánh bể vụng ra và nói.
"Thành công rồi! Con ma gà đã tiêu diệt toàn bộ đám quỷ rồi."
"Đám quỷ ở đó sao?"
"Không, không. Lôi thần đánh trúng đám quỷ chết mất xác nên nơi trú ngụ ở trần của tụi nó cũng bị sét đánh nát theo."
"Lôi thần? Không phải ông dùng ma gà sao? Thế đâu ra sét?"
"Cháu hỏi ta nhiều quá ấy! Thôi dọn dẹp trước khi học sinh vào."
Ông lao công cố đứng dậy nhưng rồi té ngã xuống. Thấy vậy nên Ngân liền kiểm tra xung quanh người ông thì thấy da bị bầm tím hết mấy chỗ.
"Ông có sao không?"
"Không sao, không sao. Chỉ là đám quỷ cắn vào phần huyệt của ta nên dương khí lưu thông không được nên mới thế này. Chỉ cần ngồi thiền một chút là đi lại được." - Ông chỉ về phía bàn thờ. - "Đành nhờ cháu giúp ta dọn dẹp cái bàn thờ này rồi."
Nói rồi ông cố vào tư thế ngồi thiền và mặc cho Ngân hỏi phải làm như thế nào, ông đã đi sâu vào trạng thái tịnh tâm sâu nên khó có thể lay ông ấy dậy. Ngân chỉ có thể bất lực thở dài nhìn xung quanh thì thấy Thu đang nằm phía bên kia. Liền chạy tới thì thầm vào tai.
"Thu dậy! Trai đẹp tới tìm kìa!"
"Hả gì! Trai đẹp!" - Nghe vậy Thu liền bật dậy dòm ngó xung quanh. - "Ủa Ngân! Cổ bà không sao! Mà khoang có phải Ngân của tôi không đó."
"Bà nó gì vậy? Là tôi nè!"
"Chứng minh đi!"
"Ai hay than với tôi là thích Trung thế?"
"Éc!" - Thu đỏ mặt tay vẫy vẫy. - "Đừng nói ra chứ!"
"Biết là tôi rồi thì mau dọn dẹp đi. Phụ tôi khiêng cái bàn thờ về chỗ cũ."
"Ủa bác lao công đâu rồi?"
"Mau mau dọn dẹp bãi chiến trường này đi. Ông lao công bị thương rồi mình làm lẹ đi không tụi học sinh vào là xong phim luôn đó."
"À! Uhm!"
Nói rồi hai đứa dọn dẹp bàn thờ vào những thứ khác vào cái nhà nhỏ mà ông lao công đã lấy ra. Còn ông lao công thì được cả hai dẫn về phòng nghỉ ngơi của ông.
Sau đó ông ta đi tới cái bàn và kéo trong ngăn tủ ra vài lá bùa. Và bảo hai cô gái nhắm mắt lại để ông ấy thi triển pháp trận. Vì mắt người dương có thể làm cho những bóng ma sợ hãy. Cộng với việc ông bị thương nên dùng trận pháp sẽ ít hao tốn âm khí. Cả hai nhắm mắt lại và ông bắt đầu thi triển pháp. Xung quanh phòng bắt đầu nổi gió lên, Ngân cảm thấy xung quanh như thể có hàng loạt cánh tay nâng cô lên không trung. Nhưng rồi cơn gió ngừng thổi và cô được đặt xuống đất lại, không còn một tiếng động nào cả. Ngân đứng đợi một lúc nữa thì không thấy gì nữa nên mới mở mắt ra. Từ lúc nào rồi cô đã đứng ở trong phòng mình, Thật là khó tin, từ lúc cô đi tới đó lẫn dịch chuyển về nhà chỉ bằng một vài động tác.
Nghĩ rồi cô gục xuống giường thở dài, rồi lăn qua lăn lại. Có vẻ đã trả thù cho Quân và Trung được, nhưng khi nghĩ tới nước mắt cô lại rơi. Cô giơ tay về phía trần nhà như đang cố níu kéo ai đó, nhưng chẳng thế động tới. Khi một người mất đi, linh hồn của họ sẽ ở đây 49 ngày có lẽ là sự thật sau những gì đã xảy ra.
"Cậu có đó không Quân. Tớ nhớ cậu!"
Nói rồi cô lại oà khóc lên. Vì thương nhớ, cũng là nước mắt của hạnh phúc khi đã giết được kẻ cần giết. Nhưng vết thương mất người thân vẫn còn đó, một vết thương khó mà phai đi trong một hai ngày.
Nếu mất đi một người đã là đau đớn thì người tới người đó sẽ là ta càng đau đớn thêm.
0 Bình luận