I.
Từng sợi nắng rũ xuống, sắc vàng rực rỡ khiến ta phải nheo mắt lại, không dám ngắm bầu trời xanh lam cao vút trên kia. Nhưng không sao, ta có thể vừa chậm rãi, vừa mỉm cười với những sợi nắng mỏng manh đã rũ hẳn xuống mặt đất. Chúng không hề uể oải, mà ngược lại, như những đứa trẻ tung tăng nhảy nhót theo từng cơn gió thoảng... Cũng có thể là lão già đại thụ nhàn rỗi mãi, mới chơi đùa với sợi nắng lung linh và nàng gió ngọt ngào, không ngừng tạo ra bóng rung rinh, rung rinh...
Ta khẽ cười, và ta dừng bước, theo dõi một hạt ngọc khi thì trong suốt, khi thì lóng lánh đủ sắc màu, một cách lề mề, đang lăn trên chiếc lá xanh non kia. Ta thật muốn hứng lấy tất cả hạt ngọc xinh đẹp đó, xuyên vào một sợi bạc, làm thành chiếc vòng cổ tuyệt vời. Nhưng ta đành nén lại ham muốn tột cùng đó vào sâu trong ta, bởi ta biết, các nàng tiên giọt sương keo kiệt nhường nào. Chẳng ai đụng được vào các hòn châu báu của các nàng cả, trừ khi bản thân họ là tiên giọt sương.
Ta cứ đi mãi, đi mãi trong không gian ngập tràn màu sắc tươi non tuyệt vời vô tận, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ âm líu lo của một bé chim nhỏ nào đó, hương hoa ngòn ngọt thoang thoảng đâu đây.
Nhưng không, một dãy âm thúc giục, ồn ào, buộc ta mở mắt. Thứ âm thanh ồn ã từ địa ngục! Ta ghét nó!
Chân ta phải rảo bước nhanh hơn, và ta không thể kịp thưởng thức sắc hương thiên nhiên tươi non nữa. Ta không thích như thế chút nào, nhưng không thể ngừng được. Vì thứ âm thanh ma quỷ kia đang từng hồi dồn dập.
* * *
Các người biết gì không? Ta là một nàng công chúa! Nhưng không phải kiểu công chúa diện lên người những bộ đầm sang trọng nhất với lóng lánh ngọc trai hay đội lên đầu vương miện kim cương nặng trĩu. Ta chỉ là một công chúa trong chính ta mà thôi. Một công chúa giản dị, không cầu kì, và sâu trong ta là niềm tự hào đáng có của một công chúa với tình yêu thiết tha dành cho mẹ thiên nhiên. Chẳng cần có vương miện để làm công chúa, ta tin là vậy, chỉ cần là công chúa từ trong sâu thẳm con người mình thôi. Và ta càng tin tưởng một nàng công chúa như thế xứng đáng với một hoàng tử tốt bụng.
Ta cứ chờ đợi, không phải bằng cách khoa trương, chỉ là thầm lặng trong lòng thôi, một hoàng tử xứng đáng với mình xuất hiện.
Để giờ thì ta mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ là... ta đã tìm được chàng rồi, hoàng tử của ta!
* * *
Hoàng tử mặt trời là một người cực kì tốt bụng. Chàng sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai đang khó khăn, tất nhiên cùng một thái độ lịch thiệp. Chàng rất thông minh và đặc biệt dũng cảm. Chàng dám đấu lại pháp sư xấu xa, khiến ông ta không ngừng ghen tức, chỉ bằng những con số toán khó ưa.
Dẫu ban đầu chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ... Chỉ là khi ta đang đắm mình với những cánh bướm cầu kỳ khẽ khàng đập trong không trung, chàng bất ngờ xuất hiện khiến ta lơ là, làm mất dấu đôi bướm xinh đẹp. Ta - với lòng tự tôn của một công chúa - đã nghiêm khắc rằng:
- Ngươi cần ngay lập tức, tại đây, tạ lỗi với ta, nếu muốn sự khoan hồng từ nữ thần tối cao!
Chàng kinh ngạc lắm. Nhưng không như những phàm nhân không hiểu chuyện kia, chàng nhẹ nhàng nói câu "xin lỗi".
Dần dần, chàng và ta thân nhau hơn. Và có lẽ vào một ngày đẹp trời nào đó, chàng sẽ đến trước ta cùng đóa hoa vàng dịu dàng, nói lời cầu hôn. Ta sẽ giả vờ đắn đo chút, sau đó mỉm cười.
Ta đang chờ một ngày không xa đó đây!
* * *
Ta nhận ra, hoàng tử dành cho công chúa, đúng vậy! Nhưng Hoàng tử mặt trời không dành cho Công chúa hoa, chàng thuộc về một công chúa khác.
Ta quả thực đã rất ngỡ ngàng khi biết sự thật đó. Nhưng có vẻ hơn sự ngạc nhiên kia, chỉ là một chút mất mát. Ta cười, rất lớn, trong không gian chỉ mình ta. Ta muốn khóc một chút. Tuy nhiên, chẳng vì niềm kiêu hãnh của một công chúa buộc ta không được khóc, ta lại không rớt lấy một giọt nước mắt, lòng nhẹ bâng, à không, giống như trống rỗng. Là vì tình cảm của ta không đủ sâu sắc, không đủ khắc khoải chăng?
Rồi đến một ngày, ta mới hiểu ra sự khó chịu nhỏ nhoi gặm nhấm từng chút con tim ta đó là gì. Chính là tiếc cho mối tình đầu không trọn đủ đau thương, không đẹp đẽ mà nặng buồn như chờ đợi.
Sự thật rằng tình cảm lúc trước chỉ là sự mong mỏi về một hoàng tử phải đến với Công chúa hoa, chứ không phải tình yêu. Ta mất mát chỉ vì đã lừa chính mình mà thôi. Có thể... công chúa không hẳn cần một hoàng tử, chỉ cần là một chàng trai khiến nàng chẳng quan tâm thân phận người đó, vẫn dành trọn trái tim chân thành cho chàng.
II.
Tôi gần đây hơi đau đầu một chút. Những tiết học nối tiếp nhau khiến chúng tôi chẳng có thời gian nghỉ nữa. Lại còn liền với nó là một núi bài tập về nhà chất đống.
- Cả tuần chỉ có mấy bài tập mà cũng không chịu làm. Các anh các chị suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi, chơi. Lên cấp ba rồi, chẳng còn là mấy em bé cấp một, cấp hai đòi bọn tôi phải học hộ cho. Lớn rồi phải có tính tự giác một tí chứ!
À vâng! Khi thêm tuổi thì bị bắt thêm vào mình thứ "tính tự giác" kia. Các thầy cô ơi, nếu chỉ một môn thôi thì bọn em còn cố làm cho được. Mà có đến chục môn, mỗi môn góp một chút "mấy bài tập cho cả tuần" thế thôi cũng đủ khiến bọn em chết vật!
Tất nhiên tôi không phải đang than thở đau đầu vì việc học bé tẹo như thế. Dù sao được gắn mác học sinh gương mẫu nhiều năm, mệt thế nào cũng phải cố hoàn thành bài, làm vừa lòng thầy cô, vui lòng bạn bè, cố gắng giữ cái danh "gương mẫu" chẳng ai thèm tranh giành cùng.
Tôi là đang đau đầu còn vì một chuyện khác. Chính là cô bạn tên gọi là Hoa mới chuyển đến lớp tôi, ngồi ngay cạnh tôi. Nghe nói lúc trước bạn ấy học ở Hà Nội, rồi chẳng hiểu sao lại về vùng quê yên ả đến phát chán này. Tôi đã thắc mắc thế ngay ngày đầu tiên bạn ấy chuyển đến. Giờ thì tôi có thể mường tượng lý do rồi.
Chính là: Hoa bị bệnh!
Tôi chẳng phải bác sĩ, và đó chỉ là phán đoán của tôi mà chẳng phải dựa từ một cuốn bệnh án nào. Nhưng biểu hiện bệnh của Hoa quá nhiều, khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Cậu ấy trầm lặng một cách kỳ lạ, cả ngày không nói lấy một tiếng luôn cũng được, nhưng đến khi cậu ấy cất một lời nào đều khiến người đối diện trợn tròn mắt.
Chỉ riêng việc xưng hô "ta", "ngươi" với bất kì ai, cả với giáo viên đứng lớp (lần đầu tiên Hoa bị gọi lên trả lời, bạn không biết ánh mắt cô giáo khi ấy thế nào đâu) với thái độ lạnh nhạt, khinh khỉnh đã là một biểu hiện tiêu biểu rồi.
Hay như nhiều khi tôi đạp con xe cũ rích màu ghi đi học, từ xa thấy Hoa ngơ ngác nhìn hoa cỏ ven đường. Đến khi tôi phóng lên ngang hàng, thì thấy Hoa đang ngây ngô cười, thậm chí chẳng thèm để ý tôi ngay cạnh. Tôi cũng đoán cậu ấy chẳng để ý bất kỳ ai trên đường cả. Tôi phải phóng nhanh cho kịp giờ học, chút lo lo cho tính lề mề của cô bạn cùng bàn. Quả vậy, từ cánh cửa lớp sơn xanh, Hoa hấp tấp chạy mải vào, ném "phịch" cái balo màu hồng xuống chân bàn, mặt đỏ bừng và nhễ nhại mồ hôi, không ngừng thở hồng hộc. Ngay sau đó cô giáo bước vào, cả lớp đứng dậy chào. Tôi thầm thấy may cho Hoa không bị phạt đứng cửa, trong lòng nghĩ mãi về cô nàng lững thững bước như không lo lắng gì lúc nãy trên đường. Ngồi xuống rồi, tôi mới quay ra xem tình hình của Hoa. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt bình tĩnh, lạnh băng thường thấy của ai kia.
Thoáng giật mình xong, trong đầu tôi hiện lên dòng này: "Con gái quả nhiên là chúa lật mặt."
* * *
Tôi là đứa chết nhát. Đáng buồn nhất là tôi thậm chí nhát đến nỗi không dám tỏ tình với người mình thương. Được rồi, nhiều lúc tôi mắng mình té tát vì tính nhát cáy ấy! Nhưng ai bảo cứ nhằm lúc tôi đang lấy dũng khí bày tỏ, tình yêu của tôi đã phũ phàng chặn ngang: "Chúng ta cứ là bạn nhé!" Cô ấy nói rất dịu dàng, giọng vẫn êm mượt như thường, nhưng tôi có cảm giác giọng nói ấy có đao sắc ngay lập tức đâm "phập" vào trái tim yếu đuối của tôi.
Có lẽ tôi sẽ lập kỉ lục bị "đao" đâm nhiều nhất và trẻ tuổi nhất. Được rồi, thực ra "đao" này chỉ mang tính hình tượng thôi...
Dù rất đau lòng nhưng tôi vẫn duy trì quan hệ "thanh mai trúc mã" thân thiết nhưng không chút tiến triển này. Tôi - có thể vì muốn lấy lòng người mình thương đi - luôn không bao giờ từ chối đề nghị của bạn "thanh mai". Điển hình như việc nhờ tôi quan tâm thật nhiều và cố gắng trở thành bạn tốt của cô bạn cùng bàn. Có lẽ đó là lời nhờ từ giáo viên, hoặc từ bố mẹ Hoa, nguyên nhân lại vì tình trạng bệnh của Hoa. Ai cũng muốn cô nàng lập dị sẽ giao thiệp bình thường với người xung quanh.
Nhưng tôi rất nghi ngờ đây là một cái cớ để người tôi thương đẩy tôi đến bên một người con gái khác, nhằm hoàn toàn dập tắt lửa tình yêu trong tôi. Bạn biết không, điều này còn đau lòng hơn việc mười hai lần chưa kịp tỏ tình đã bị đối phương từ chối tình cảm nữa.
Dù đã ngồi cùng bàn với nhau một tuần nhưng tôi vẫn chẳng bắt chuyện được với Hoa. Cậu ấy giống như luôn phòng vệ, cảnh giác, coi tất cả mọi người xung quanh là kẻ địch ấy. Lại còn thứ tính cách nhát cáy của tôi chứ! Làm sao có thể hoàn thành "nhiệm vụ" làm thân hết sức gian nan mà người tôi thương giao cho tôi đây trời?
Thật may là cuối cùng tôi có thể tạo ấn tượng một chút với cậu ấy, chỉ bằng một lời "xin lỗi" ngắn gọn. Tôi khi ấy đoán mình vừa làm phiền cậu ấy gì đó, dù tôi trông như cậu ấy chẳng bận bịu gì cả.
Dần dần, quan sát nhiều hơn, tôi có thể hiểu được đại khái tình trạng bệnh của Hoa rồi. Tôi đoán cậu ấy đang tưởng mình trong một thế giới cổ tích nào đó, và thế là tôi quyết định bước vào thế giới đó của cô bạn, bằng thân phận "Hoàng tử mặt trời". Tôi chỉ nhất thời chém gió ra cái biệt danh thôi, không ngờ phải chịu khổ sở vì tìm cách thuyết phục rằng mình chính là Hoàng tử mặt trời với cô nàng đa nghi ấy.
Mặc áo len màu vàng đính kim tuyến dưới cái nắng 38 độ, miệng không ngừng ba hoa mấy lời vô căn cứ y như một thầy mê tín. Thật may là không bị người quen bắt gặp... Cuối cùng tôi đã trở thành người bạn thân duy nhất của Hoa trong ngôi trường cấp ba này.
* * *
Cô bạn có vẻ khá vui khi tìm được người cùng "lý tưởng" nên thế là rủ tôi lang thang trong mọi giờ ra chơi, không ngừng nhảy chân sáo và huyên thuyên tâm sự đủ thứ. Thần tiên, công chúa, hoàng tử, vương quốc xinh đẹp, cuộc chiến ngàn năm và còn rất rất nhiều. Những thứ ấy được kể ra trơn tru và đầy kì dị, vẽ ra đủ các mảng màu to tướng, hỗn độn pha tạp nhau trong đầu tôi. Cái đầu không chút gì là nghệ thuật của tôi! Tôi có cảm giác mình đang trôi nổi trong bể đầy xà phòng phản chiếu ánh sáng bảy màu, cứ trôi nổi thôi.
Chẳng thể nào nhập tâm và hiểu được mấy lời của cô bạn, vậy nên sau vài phút rất kiên nhẫn đi bên cạnh ra chiều chăm chú lắm, tôi quay ra ngắm khuôn mặt hăng say giảng giải của Hoa. Lúc đó, tôi đã giật mình khi trông vào đôi mắt cậu ấy.
Đôi mắt mơ hồ, ngây dại, như phủ một tầng sương mù. Đôi mắt như không nhìn được thực tế, lúc nào cũng chìm trong mộng ảo không thực.
Tôi còn thấy thứ gì đó ảm đạm như tản ra từ đôi mắt ấy. Và tôi thề, đến người say mắt còn tỉnh hơn mắt cậu ấy!
Lúc trước vì tóc mái dày xõa xuống cùng thái độ lạnh nhạt cấm người khác đến gần, cũng có thể một phần vì tính nhút nhát mà tôi chẳng dám nhìn thẳng, nên đây là lần đầu tiên tôi quan sát kĩ đôi mắt của cô bạn. Tôi thực sự thấy lo khi nhận ra lúc nào cậu ấy cũng mông lung như vậy. Tôi chỉ may mắn được một lần trông thấy ánh mắt đó sáng lên chút, khi mình vừa giải xong bài toán khó trên bảng và về lại chỗ ngồi. Cậu ấy lẩm bẩm: "Pháp sư xấu xa", còn cười với tôi nữa.
Tôi càng thân thiết hơn với Hoa, nhưng vẫn chẳng giúp được gì trong việc "chữa bệnh" cho cậu ấy. Tôi cũng đồng thời nhận ra tình trạng bệnh nghiêm trọng của cô bạn. Điều này khiến tôi cảm thấy mình vô dụng cực kì. Có lẽ bởi bị vây quanh đầy trạng thái tiêu cực, tôi đã quên bẫng đi Ngọc - người tôi thương. Và thế là nhờ đó bây giờ tôi đã rước được Ngọc về... làm người yêu. Đừng hỏi tôi sự liên quan giữa bỏ quên người thương và có người yêu. Hai chuyện này có quan hệ chặt chẽ lắm ấy. Nói cho đơn giản, là Ngọc ghen với Hoa, rồi Ngọc bỗng nhận ra tình cảm của mình với tôi. Cô ấy giận dỗi và còn mắng tôi. Tôi giải thích kịp thời và cuối cùng... chúng tôi trở thành một cặp. Kết quả không ngờ này khiến dù lên giường ngủ tôi vẫn cười ngu như thằng điên. Bây giờ thì tôi thấy mình có chút giống công chúa ảo tưởng Hoa rồi.
Tôi và Ngọc lên kế hoạch "chữa trị" cho Hoa. Tôi giới thiệu với Hoa: Ngọc là Công chúa băng giá. Dù sao với thái độ quá phô trương của tôi, Hoa thừa biết tôi thích Ngọc rồi. Chỉ là cho Ngọc một thân phận phù hợp và để... hai người phụ nữ làm quen và thân nhau hơn. Hoa tỏ thái độ không thích, vẫn may là chưa nói những lời thô lỗ, chỉ là mấy lời kỳ dị tôi đã nghe quá quen nhưng khiến Ngọc phải đờ người ra lúc.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình đang vướng vào một cuộc tình tay ba đầy ngang trái.
Tôi đã trông thấy ánh mắt buồn xo của Hoa khi tôi tươi cười với Ngọc.
- Nữ thần tối cao ban phước cho tình yêu của hai người.
Đây là một lời chúc phúc, chứ không phải lời nguyền rủa, phải không? Tôi không tự tin lắm với nhận định này, đặc biệt khi nghe ra giọng cô bạn khàn trầm lạ. Hoa có vẻ không quen nói chuyện, việc đó khá trầm trọng khi mà tôi cảm thấy Hoa còn chẳng quen thuộc với giọng nói của chính mình. Chất giọng mỏng, non nớt, lại xen chút khàn khàn. Thật là một tổ hợp khó mà hòa hợp. Khi lang thang cùng tôi, cậu ấy nói rất nhiều, nhưng tôi vẫn thấy là lạ, cứ như cậu ấy đang tập nói và tập làm quen với thứ âm thanh phát ra từ cuống họng của mình. Giọng nói càng ngày càng trầm hơn, rõ nghe hơn. Nhưng hôm nay thì nó đục ngầu và ma quái!
Có một ý nghĩ bất chợt hiện ra. Tôi thực sự bất ngờ, băn khoăn, lo lắng. Chẳng lẽ... Hoa đang quá phụ thuộc vào tôi?
Điều đó không tốt, không tốt chút nào!
Tôi và Ngọc phải thúc đẩy tiến trình kế hoạch thôi.
III.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you"
Thứ giai điệu quỷ quái, âm u đó cứ quanh quẩn đâu đây. Lúc trầm, lúc bổng, khi ẩn, khi hiện, khi xen những trận cười ghê rợn nối tiếp nhau.
Nữ thần giấc mơ đã lãng quên ta! Nàng không ban cho ta những giấc mơ đẹp đẽ, thay vào đó chỉ là cơn ác mộng dài không điểm dừng.
Đây là cơn ác mộng! Chắc chắn thế! Chắc chắn là thế!
"Cậu không phải công chúa!"
Tại sao? Tại sao Hoàng tử mặt trời lại nói vậy?
Ta thực sự không hiểu. Không hiểu gì hết!
"Cậu chỉ đang tưởng tượng thôi. Thế giới đó không có thật. Chẳng có công chúa, hoàng tử, nữ thần, bùa chú, phép thuật. Chúng không có thật!"
Đủ rồi... Ta không muốn hiểu! Ngươi im đi! Đừng nói nữa! Chẳng có ý nghĩa gì cả... Chẳng ý nghĩa gì! Ta không nghe đâu. Ta không muốn nghe!
"Cậu phải hiểu, không phải chỉ có mình tớ. Chỉ cần cậu thay đổi, cậu có thể làm bạn với bất kì ai. Sẽ không cô đơn nữa. Cậu phải nhìn vào hiện thực đây này!"
Hiện thực? Đây vốn là hiện thực rồi! Thế giới đó cả ngươi và ta đều cảm nhận. Sao ngươi lại... thay đổi? Có đúng là ngươi thay đổi không? Vốn ta nghĩ ngươi cũng như ta! Ngươi hiểu ngươi nói gì không? Là mụ phù thủy đó, hay gã pháp sư, rốt cuộc là ai? Ngươi nghe ai muốn lũng loạn tâm trí Công chúa hoa chứ? Ngươi không thể thành được, không thể thành công... âm mưu của ngươi...
"Thế giới đó không có thật... Không có thật... Không có thật... Không có thật... Không có thật... Không có thật... Không có thật..."
Á...a! Im đi! Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe! Ngươi lừa ta! Đồ ác độc! Đồ phù thủy! Đồ mọi rợ!
"Không có thật... Không có thật... Không có thật... Không có thật..."
Không cho ngươi nói! Không cho ngươi nói! Im ngay! Nữ thần sẽ không tha cho ngươi! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!
Im đi!
Ta không muốn nghe nữa...
Xin ngươi
Xin ngươi đó!
Tha cho ta đi...
"Không phải cậu muốn làm thân với mọi người sao? Cậu luôn cảm thấy cô đơn mà. Cậu rất vui khi có người nói chuyện cùng... Hoa, nhìn đây này, cậu đừng trốn nữa, nhìn đây này, đây mới là hiện thực! Phép màu gì đó tất cả đều không có thật!"
Đừng rơi nữa, nước mắt ơi! Đừng mà! Sao cả ngươi cũng thế? Hức! Hức!... Đừng rơi mà...
Công chúa phải mạnh mẽ chứ. Không được khóc!
Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Không được nhìn! Không được nghe! Đều là dối trá! Là trò lừa bịp của ác quỷ! Chúng muốn hại ta! Muốn ta yếu đuối!
* * *
Ta không biết. Không biết gì hết! Cái gì mới là thực? Không biết.
Nếu ta không phải công chúa
Đấy không phải hoàng tử
Vương quốc của ta...
Thế giới ta thấy
Không có thực?
Chim ngừng hót. Hoa ngừng nở. Lá ngừng xanh. Hàng vạn mảng héo úa rụng rào xuống nền đất đầy rãnh khô khốc, trơ ra thân cành cằn cỗi. Bầu trời u ám, ma quỷ. Tòa lâu đài nguy nga đổ sập trong tiếng hét thất kinh sợ hãi. Tất cả chỉ còn là phế tích.
Lâu đài xinh đẹp đã biến mất!
Chẳng còn gì.
Chưa hết, sắc màu cứ thế nhòe đi, biến thành hai màu đen trắng. Chẳng lâu lắm, sắc đen lan tràn, nuốt mất tất cả sắc màu vào bóng tối của nó. Chỉ còn lại màu đen ngòm vô hướng mà thôi.
Mất hết rồi!
Chẳng còn gì nữa rồi!
Ha ha!
Thực sự...
Không còn gì cả.
Ha ha ha!
* * *
"Cậu có dùng facebook không?"
"Tớ chung nhóm với cậu nha!"
"Ê! Bài này cậu làm được chưa? Làm thế nào vậy? Hì! Cảm ơn cậu nghe!"
"Hết giờ học các cậu có đi đâu chơi không? Tớ hỏi chút ý mà."
Cười thật tươi. Phải vui vẻ. Phải hòa đồng.
Tớ… Cậu...
Tớ… Cậu...
Tớ… Cậu...
Làm quen đi! Phải xưng hô như vậy.
Làm một người bình thường. Một học sinh bình thường. Trong một thế giới hiện thực bình thường.
Không có điều kỳ diệu.
Không có gì xinh đẹp.
Không có gì hứng thú. Không có gì để tò mò. Không gì phấn khích. Không có gì mơ mộng.
Một thế giới nhàm chán!
Và mệt mỏi. Ta... Không đúng! Là tớ, phải tự xưng "tớ". Tớ mệt lắm rồi. Tớ muốn ngủ. Ngủ một giấc thôi. Không tỉnh lại thì tốt.
Đau đầu quá! Hai bên đều đau. Rất đau!
A, thì ra cứ nghĩ là lại đau!
Vậy đừng nghĩ nữa.
Không được, ta không thể ngừng suy nghĩ. Những ý nghĩ cứ nhảy nhót, chen lấn trong đầu ta. Đau... Rất đau... Đừng nghĩ nữa...
Đừng...
Không được nghĩ! Bình tĩnh. Bình tĩnh lại!
Á á á! Ta không thể chịu nổi rồi.
Chạy, cứ chạy thôi! Đi đến đâu? Không biết! Nhưng đau đầu quá!
Đã chẳng còn gì cả. Chỉ là màu đen. Không còn gì nữa.
Đau lắm! Nhưng ta hết chỗ dựa rồi.
Sao nước mắt cứ rơi thế? Ta đâu là công chúa chứ.
Nhòe hết rồi. Còn đau đầu nữa.
Chạy nhanh lên. Không thể ngừng. Lại ngã. Nhưng không đau bằng đầu ta. Cánh cửa kia rồi. Ngột ngạt quá! Đến chỗ cánh cửa, rồi mở nó ra. Ta muốn thoát khỏi đây.
* * *
Ta ra ngoài từ khi nào vậy? Đã sáng rồi à?
Nắng ấm quá!
Không được! Đã bảo không có thực mà.
Có tiếng chim hót. Nghe nào! Tiếng chim hót líu ríu đâu đây. Đằng kia, lá cây đã ướt đẫm, long lanh. Nụ hoa màu hồng mới chớm nở. Xung quanh phủ màu vàng mới. Đẹp quá!
Sợi nắng lấp lánh rơi vào lòng bàn tay, rất ấm, có chút ngứa, theo kẽ tay trượt xuống từng đường. Màu vàng thật tươi! Ta muốn giữ lấy tất cả sợi nắng đó, đan thành một cái áo thật đẹp.
Ta nhớ ra, Thần mặt trời rất rộng lượng, nhưng người không muốn ai chiếm sợi nắng làm của riêng đâu.
Không hiểu sao khi ấy ta chẳng còn thấy đau đầu nữa. Chỉ thấy lòng khoan khoái, dễ chịu, gánh nặng trong lòng đã trút bỏ rồi.
IV.
Tình hình bây giờ thật tốt, không thể tốt hơn nữa. Hoa thực sự đã hiểu rõ rồi.
Tôi thật không ngờ, chỉ sau hai ngày nghỉ cuối tuần cậu ấy đã thay đổi nhiều như vậy! Quả nhiên quyết định nói chuyện rõ ràng là tốt nhất mà. Thực ra tôi định để từ từ rồi thuyết phục Hoa, nhưng khi thấy cậu ấy lủi thủi một mình trong khi mọi người vui vẻ chúc mừng sinh nhật cô giáo, tôi đành đổi ý. Hình ảnh đó giống như hai bức tranh tương phản nhau, lại bị cố tình đặt cạnh nhau, trông rất ngứa mắt. Một bên vui vẻ nói cười, một bên lạnh nhạt ngồi một xó, một lời cũng chẳng thèm nói. Tôi vừa giả lả cười với bạn gái, vừa thi thoảng ngó coi cô bạn cùng bàn dưới lớp. Cậu ấy nhìn đám người chúng tôi nói chuyện, cứ thế chằm chằm, mắt mơ màng lại tản ra cô đơn. Cứ như với Hoa, bọn tôi và cậu ấy ở hai thế giới đấy! Tôi có thể cảm nhận mong muốn hòa mình với niềm vui của mọi người, nhưng bị cản trở bởi nỗi sợ vô hình khiến cậu ấy chẳng dám tiến đến. Tôi đưa một phần bánh cho Hoa, bảo cậu ấy đến chung vui với cả lớp.
- Miếng bánh thật đẹp, Hoàng tử mặt trời. Nhưng ta hiện tại chưa có ý định thưởng thức. Ngươi có thể tiếp tục vui đùa với vị hôn thê và những người phàm đó. Ta muốn ở đây.
Ý từ chối quả nhiên rất rõ ràng. Gần đây cô bạn cũng hay lẩn tránh tôi. Là không muốn làm bóng đèn, hay bắt đầu ghét tôi rồi?
Tôi không cố thuyết phục Hoa nữa mà tiếp tục nhập cuộc với các bạn. Lòng không ngừng băn khoăn về Hoa. Ánh mắt buồn bã, cô độc cứ thế dõi theo những người của bữa tiệc. À, hình như giọng cậu ấy trầm khàn hơn nữa. Càng nghĩ, tôi càng thấy thê lương thế nào ấy.
Lúc cả lớp xếp thành hàng trên bục giảng chuẩn bị chụp lại ảnh kỉ niệm, Hoa cứ thế lẳng lặng rời khỏi lớp. Có vẻ chẳng ai để ý đến việc cậu ấy bỏ đi. Ngay cả các bạn trong lớp cũng nghiễm nhiên coi Hoa như không tồn tại là sao chứ? Tôi vội đuổi theo, hòng cố khuyên cậu ấy.
Khi thấy vẻ mặt không biểu cảm của cậu ấy, cơn tức không đâu cứ thế xộc lên. Ánh mắt cứ mơ hồ, lơ đãng đấy thật đáng ghét mà.
Tôi cố hết sức để bình tĩnh nói lý với cô nàng, nhưng đối phương lại chẳng cãi lấy một câu, chỉ bảo muốn về.
Tôi lại lôi tay cô bạn kéo về lớp, để cậu ấy nhìn rõ tất cả, đâu mới là hiện thực! Mấy thứ mơ mộng kia chẳng tốt tí nào! Cuộc sống vốn rất đa sắc màu rồi, cậu đừng mãi trốn nó nữa!
Cậu ấy dùng dằng, nhưng không gỡ được tay tôi ra. Đến khi tôi lơ là, cậu ấy tặng tôi một cú thật đau. Lúc tôi ngẩng người lên được thì chỉ còn thấy loáng thoáng bóng lưng loạng choạng xa dần.
Nhưng mọi chuyện đã tốt rồi. Hoa đã trở thành cô học sinh bình thường như bao người.
* * *
- Dương quan tâm đến Hoa thật đấy! Chẳng biết Ngọc hay Hoa mới là bạn gái của Dương nữa.
Ầy! Sao tình yêu của tôi lại giận dỗi rồi? Tôi luống cuống giải thích rằng không phải, tôi chỉ coi Hoa là bạn thôi, tôi thấy tội tội cho cậu ấy thôi. Thế mà tình yêu vẫn không thèm để ý tôi. Mãi rồi, hình như thấy tôi tội nghiệp quá, cô ấy mới thôi mặt lạnh, thay vào đó là điệu cười nắc nẻ. Cô ấy có vẻ vui lắm. Tôi đứng đực ra đấy, chẳng hiểu gì. Cô ấy cười xong, nhìn tôi một cái, lại chép miệng, thở dài:
- Dương ngốc lắm! Ngọc chỉ trêu Dương thôi. Tất nhiên là Ngọc biết.
Vậy là tình yêu chỉ đùa tôi thôi à? Tôi nhẹ cả người. Mãi mới lập quan hệ được, chỉ vì lý do không đâu mà giận tôi, tội tôi lắm.
- Nhưng này, Ngọc là nói thật. Hoa hiện tại không ổn chút nào. Hôm ấy Ngọc thấy Hoa giận lắm ý. Tính cậu ấy vậy, đâu dễ đổi ngày một ngày hai được. Đằng này lại nhanh như thế! E là Hoa đang không tốt.
Tôi ngây ra, nghĩ ngợi.
Đúng vậy! Mọi chuyện thật lạ. Hoa như thế rất lạ!
Tôi quan sát Hoa thêm, càng quan sát lại càng thấy sai sai. Thái độ đó của Hoa... Tôi không biết diễn tả thế nào. Chỉ là cảm thấy rất tệ!
Như là đã đánh mất thứ gì đó rất quý giá! Không biết là Hoa đánh mất, hay là chính tôi đánh mất nữa.
Lời của Ngọc đã cảnh tỉnh tôi. Tôi thấy mình sao mà ngu quá! Tôi muốn cậu ấy thay đổi, nhưng khi cậu ấy thay đổi thật, lại thấy không tốt. Có gì đó rất giả tạo! Chẳng phải vui vẻ, ngược lại càng buồn đau hơn!
Tôi còn chưa biết nên làm gì, Hoa đã nghỉ học được ba ngày rồi. Không ai liên lạc được với bố mẹ cậu ấy. Mấy đứa bàn nhau đến thăm Hoa. Tính cách cậu ấy kỳ lạ, chẳng biết ba ngày nay có xảy ra chuyện gì hay không.
Không biết Ngọc thuyết phục các bạn thế nào, cuối cùng cả lớp thống nhất một mình tôi qua thăm Hoa thôi. Tôi có chút cảm thán cho quyền lực lớp trưởng của người yêu mình. Nói gì ai cũng răm rắp nghe theo à!
Dù sao tôi cũng định qua thăm cậu ấy! Thật may là có lần Hoa đưa tôi về nhà cô bạn chơi rồi.
* * *
Đã là người thứ năm trên con đường gần như vắng teo quay đầu lại ngó tôi. Ừ, một thằng trưa trờ trưa trật, đứng trước cổng lớn nhà người ta, kêu gào tên con gái nhà người ta đến rách họng mà cổng nhà người ta vẫn chẳng thèm mở, đáng phải ngoái nhìn lắm mà.
Nhưng làm ơn đừng cứ nhìn tôi như đứa dở nữa đi! Tôi không chỉ là đứa nhát chết, còn là một đứa có da mặt cực mỏng. Hiện tại tôi đang cực kỳ áp lực đó biết không? Cháu mới chỉ gọi tên cô bạn có bảy lần thôi mà, đâu đến nỗi là sinh vật lạ để mấy chú, mấy bác để ý quá thế!
Hít một hơi lấy tinh thần, tôi quyết định gào thêm lần cuối, nếu còn không ra... tôi sẽ bỏ về. Cứ coi như tôi giả vờ không biết Hoa đang trong nhà trốn tôi.
Tôi nhủ thầm thế thôi, ai ngờ khi gọi xong lần thứ tám ấy, cánh cổng vậy mà im lìm một cách ngang bướng thật. Quá chán nản, tôi đành ỉu xìu quay xe ra.
Bỗng "lạch cạch" mấy tiếng, tôi hớn hở quay lại nhìn. Quả nhiên công chúa ảo tưởng trốn học ba ngày nay không thể chịu nổi tiếng gào của tôi, đành ra ngoài mở cổng mời khách vào.
Hoặc cũng có thể là mắng thằng ranh là tôi giữa trưa làm phiền nhà người ta nghỉ ngơi...
Tất nhiên Hoa không làm vế sau đó. Cô bạn khó khăn mở được cái cổng lớn, đánh mắt bảo tôi vào nhà, còn không quên chỉ chỉ tay muốn tôi đóng cổng lại.
Tôi ngồi đực ra giữa phòng khách, láo liên xem xét xung quanh. Thật ra tôi đang sắp xếp lại những lời đã chuẩn bị để nói trong khi chờ Hoa bưng nước ra.
Đặt trước mặt tôi ly nước, rồi Hoa đến ghế đối diện, ngồi xuống, trên tay cũng là ly nước trắng.
Tôi để ý thấy mặt cậu ấy đỏ ra, mắt dại hơn, đi chậm hẳn. Nhưng ít nhất trông tình trạng hiện tại tốt hơn nhiều tất cả những giả thiết tôi đặt ra trước khi đến đây. Dù sao cậu ấy vẫn bình tĩnh ngồi trước mặt tôi nói chuyện là yên tâm rồi.
Đứng suốt bao nhiêu phút giữa cái nắng oi khiến tôi thực sự rất khát. Tôi nhấc ly thủy tinh lên, định uống một chút.
Và tôi rất muốn phun ngay ra thứ dung dịch đã trong khoang miệng tôi hiện tại.
Tôi biết đây là thứ nước gì. Một ly nước lọc, một thìa đường, ba thìa muối. Các bạn cho rằng hương vị của nó sẽ thế nào? Cứ thử rồi sẽ rõ!
Lý do tôi biết công thức làm, rất đơn giản, vì Hoa từng kể rồi. Cô bạn nói muốn thưởng thức hương vị biển mặn mà nên đã tự chế ra thứ thức uống này. Nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được "vinh hạnh" nếm thử "hương vị biển" nhanh như thế. Cho dù Hoa đã thêm đường để cho có hương vị ngọt ngào, thì đối với tôi điều đó chỉ càng làm thức uống này khó nuốt hơn thôi.
Tôi không cho rằng cô bạn dùng cách này để trả thù tôi đâu. Vì cậu ấy vẫn đang ngồi trước mặt tôi, từ từ uống cạn ly nước y hệt của tôi. Cậu ấy thậm chí không quên nhìn tôi chằm chằm, như thể khích lệ tôi uống tiếp.
Tôi quyết định không phun thứ trong miệng ra mà cố gắng nuốt hết vào bụng. Đặt lại ly lên bàn, tôi thề sẽ không bao giờ đụng đến thứ màu trong suốt trước mặt nữa.
Ngồi một lúc trong không khí ngượng ngùng này, chán quá, tôi mới đành phá yên lặng trước.
- Sao mấy hôm nay cậu không đi học?
Cô bạn vẫn lạnh nhạt như trước kia, chỉ là thêm vào đó nét mệt mỏi:
- Mụ phù thủy biển ghen tị với sắc đẹp của các tiên nữ hoa. Mụ mang cuồng nộ của mụ đến, hòng phá đi vẻ đẹp vĩnh cửu của các nàng. Màn đen bao trùm với tiếng búa nện hung tợn. Mụ rạch những rãnh ngoằn ngoèo sáng trưng, soi tỏ lòng dạ độc ác, tham lam của mụ. Những cánh hoa rụng rơi trong cơn giận dữ quá quắt...
- Cậu dầm mưa, bị đổ bệnh?
Tôi quyết định cắt ngang câu chuyện về Công chúa hoa đã chiến đấu thế nào với phù thủy để bảo vệ tiên nữ đầy ly kỳ. Điều tôi cần là lý do, và tôi đã biết rồi.
Tôi càng khẳng định suy đoán của mình khi có tiếng ho đột ngột xuất hiện, và thái độ im lặng của cô bạn sau câu hỏi của tôi.
Biết được câu trả lời rồi, tôi thở phào. Cậu ấy nghỉ học vì ốm, chứ không phải có suy nghĩ tiêu cực gì đó.
Thứ nước "hương vị biển", thái độ lạnh nhạt, cách nói chuyện... Tôi nghĩ lại tất cả những điều ấy, lòng có hơi chùng xuống. Tôi biết điều này nghĩa là gì.
Giống như tôi quyết định không xưng "ta" - "ngươi" và không giả vờ làm hoàng tử, cậu ấy cũng đã có quyết định của riêng mình. Ba ngày nghỉ, không phải đơn thuần là nghỉ ốm. Nó còn là khoảng thời gian để cậu ấy suy nghĩ kĩ càng nữa. Và đây là đáp án của Hoa!
- Công chúa, hoàng tử, lịch sử đã có...
- Các vị thần, tiên nữ... Con người chỉ chưa thấy. Trái Đất là trung tâm vũ trụ, con người là bất biến? Sau cùng, Trái Đất chỉ là hạt cát của vũ trụ, tinh tinh có họ hàng với con người... Có rất nhiều thứ tồn tại mà con người chưa biết. Nếu trong số đó có cả thần tiên? Và cả đối với ngươi, "thần" là gì? Biết bay? Có cánh? Có sừng? Khổng lồ hay tí hon? Biến phép? Biết làm mưa, làm gió, làm nắng? Môi trường thay đổi đột ngột. Đột biến. Alen mới. Chọn lọc tự nhiên. Tiến hóa. Khoa học kĩ thuật. Chỉ là... có thể mà! Không ở hiện tại, thì ở tương lai, quá khứ! Ngoài hành tinh! Rất có thể đó là thần... Ta... Quy luật thời gian, không gian nhiều chiều, lỗ hổng thời gian, thuyết Anh-xtanh! Có khi con người hiện tại chính là thần của quá khứ. Ai biết được!
- Cả linh hồn nữa! Những suy nghĩ, ý thức tồn tại, khi mà thân xác, cái vật chất không còn... Bản chất của nó... Nếu mà, bằng cách nào đó, sóng não, dao động, chiều không gian, năng lượng, sự chuyển hóa vật thể... Mọi thứ...
Tôi vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ, không lên tiếng, mặc cậu ấy lảm nhảm. Đầu tôi ong ong. Thực sự, tôi cảm tưởng như mình khó khăn lắm mới thoát khỏi bể xà phòng, giờ lại bị ném vào rừng sương mù.
Tôi đã có thể dịch được phần nào ngôn ngữ riêng của cô bạn, nhưng tôi không thể hiểu khi mà cậu ấy cố gắng dùng cách nói như mọi người (trong đó có tôi) theo cách của cậu ấy để giải thích các vấn đề chỉ riêng cậu ấy. Có một sự bất đồng ngôn ngữ không hề nhẹ... Dù cả hai đều đang dùng tiếng Việt.
Nhưng tôi biết Hoa đang rất cố thuyết phục tôi về thế giới cổ tích của cô bạn, hoặc là thuyết phục chính bản thân về sự tồn tại của nó. Tôi có thể nhìn ra cậu ấy tìm mọi cách chỉ để tôi hiểu cậu ấy đang nói gì. Chật vật tìm từ, cách diễn đạt; mồ hôi vã ra; mắt bắt đầu ngập nước; giọng khản và vẫn mặc kệ từng cơn ho ngắt quãng. Cậu ấy đang như vậy trước mặt tôi. Bởi thế, tôi không dám cắt ngang lời Hoa, không dám bảo cô bạn ngừng đi vì tôi chẳng hiểu gì cả, dù rất cố nhập tâm.
Hoa dường như nhìn thấy điều đó. Cậu ấy thở ra. Im lặng.
Tiếng nổ ồn ào từ một xe máy nào đó đi qua. Rất nhanh chóng, lại trả về sự yên tĩnh quen thuộc.
Tôi cúi đầu. Một nỗi sợ cứ lan ra, tôi không dám nhìn thẳng cô bạn. Tại sao lại sợ? Tôi không rõ nữa! Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt hoang mang, tuyệt vọng trước mặt, tôi lại không đủ can đảm. Một đứa nhát chết quả là rất đáng ghét mà.
Những cảm xúc cứ hỗn độn trong tôi, đè nặng. Tôi không biết gọi tên chúng thế nào! Những lời Hoa cố nói có tác dụng nhất định đấy chứ! Mà có lẽ thật ra do người nói những lời ấy. Tôi cảm thấy mình đã vỡ ra gì đó, chỉ là không biết cách diễn đạt thôi.
- Cách mọi người nhìn thế giới, ngươi biết không? Con người không nhìn được thế giới! Chúng ta chỉ nhìn thấy ảnh của nó hiện lên trên võng mạc thôi. Cảm nhận thế giới không phải bằng trực tiếp. Qua các giác quan, truyền lên não, não xử lý thông tin, rồi mới là cảm nhận. Bởi vậy thế giới mà mọi người cảm nhận không giống nhau. Đấy là điều đương nhiên! Nên chẳng ai được phép bắt buộc người khác phải nhìn, phải cảm nhận mọi sự xung quanh giống mình.
Ai sinh ra thì đều là một cá thể riêng rồi. Có thể có những điểm chung, những đồng cảm, nhưng ngoài ra có rất nhiều khác biệt. Ngươi chỉ có thể là ngươi, dù có xuống mồ ngươi cũng không biến thành người khác được. Vậy có sai không khi sống là chính mình, sống vì chính mình?
Ý tưởng, sáng tạo, mơ mộng, siêu thực, ai cũng có. Chỉ là trong não bộ còn tồn tại một bức tường kiên cố ngăn cản. Hai thứ như mâu thuẫn lại luôn luôn song hành, để tạo sự cân bằng... Bức tường đó của ta có một lỗ hổng. Một lỗ hổng nhỏ thôi, và từ đó tràn ra từng dòng, không ngừng. Chúng hòa lẫn với ảnh phản chiếu trong mắt, biến thành thế giới mà ta cảm nhận. Từ khi bắt đầu có ý thức đã như vậy rồi.
Tôi vẫn ngồi ngây ra. Mọi cảm xúc càng thêm hỗn loạn, cào cấu tôi.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói từ đâu. Cuối cùng, thốt ra miệng chỉ là: "Tớ xin lỗi."
Tôi không rõ còn kịp không. Lời xin lỗi đó...
Tớ xin lỗi.
- Ngươi chưa bao giờ hiểu.
Hoa à, tớ xin lỗi.
* * *
Hoa đi học lại.
Chuẩn bị Ngày Nhà giáo Việt Nam, cậu ấy xung phong lên ý tưởng cho tiết mục biểu diễn. Cô bạn viết kịch bản, làm đạo diễn, chuẩn bị đạo cụ, trang phục. Một vở kịch ngắn về thế giới cổ tích. Nhờ vậy giải ba thuộc về lớp tôi.
Vì đóng góp lớn trong việc mang điểm thành tích cho lớp, cô giáo chủ nhiệm bỏ qua vụ ba ngày trốn học nên cuối năm Hoa giữ được hạnh kiểm tốt, học lực khá.
Cô bạn vẫn vậy. Một công chúa ảo tưởng, nói những điều kỳ lạ, thái độ lạnh lùng và đôi mắt lơ mơ. Nhưng cảm nhận của tôi đã rất khác rồi. Tôi không còn thấy cậu ấy kỳ quái, không thấy "tội tội" ai kia không thân thiết với các bạn, hay ghét cực kì đôi mắt luôn mơ ngủ đó nữa, với cái nhận định rằng: Hoa bị bệnh.
Quả nhiên khi mở lòng mình ra, không cố giữ khư khư quan niệm lỗi thời, sẽ thấy mọi thứ thực ra đơn giản hơn nhiều. Hoa vẫn là một người bình thường, chỉ là cậu ấy có cách quan niệm sống đặc biệt của mình. Cậu ấy sẽ nói khi cảm thấy cần thiết, làm những điều mình thích và không ảnh hưởng ai cả. Các bạn trong lớp không phải xa lánh Hoa, mà là chấp nhận con người riêng của Hoa.
Tôi biết không có gì là hoàn hảo cả. Thực tế luôn nghiệt ngã, không phải những lý thuyết văn chương hoàn mỹ mà ta được học, con người biết nhìn thẳng thực tế thì cuộc sống mới dễ thở. Mặc dù trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng tôi biết mình không phải Hoa, điều mà tôi tâm niệm chưa chắc đã hẳn đúng với người khác. Ai cũng có quyết định riêng của mình, con đường riêng phải đi. Chỉ mong rằng cô bạn đủ kiên cường đi đến đích con đường mình đã chọn.
V.
Công chúa không được phép nói dối.
Nhưng ta đâu phải công chúa...
1 Bình luận
Ý tác là Đến Người say rượu còn có đôi mắt còn tỉnh hơn cậu ý. Đúng ko?
Nhưng mk ko hiểu "mắt tỉnh" là thế nào