All you need is kill
Hiroshi Sakurazaka Takeshi Obata, Yoshitoshi ABe
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chapter 3: Full Metal Bitch

3 Bình luận - Độ dài: 15,795 từ - Cập nhật:

1

Mặt trời rực rỡ vẽ nên những cái bóng dài trên mặt đất. Bầu trời trong xanh đến mức bạn có thể bị xạ thủ bắn tỉa headshot từ khoảng cách vài kilomet. Trên sân, lá cờ của Đại đội #17 phấp phới bay trong cơn gió phương nam ẩm ướt vi vu từ Thái Bình Dương.

Không khí từ biển khơi như những con rắn trườn qua hai sống mũi, cọ cọ nơi đầu lưỡi rồi chui xuống cổ họng. Rita nhíu mày. Đó không phải là mùi hôi thối của Mimic. Giống cái mùi tanh tanh từ nước mắm hơn.

Nếu mặc kệ yếu tố thời chiến và nguy cơ bị thần chết đe dọa thì vùng Viễn Đông này cũng không đến nỗi tệ. Bờ biển tuy khó phòng ngự nhưng lại chứa đựng khung cảnh mặt trời lên rực rỡ. Cả không khí và nước đều rất trong lành. Nếu Rita, người chỉ có một phần mười sự tinh tế và trình độ văn hóa so với một người bình thường nghĩ rằng nơi đây thật tuyệt vời, vậy khách du lịch hẳn sẽ coi đây là thiên đường ấy chứ. Nếu có điểm trừ nào thì đó chắc là do cái không khí ẩm ướt khó chịu này.

Thời tiết vào đêm đó mà không kích thì tuyệt hảo. Một khi mặt trời mọc lên, những chiếc máy bay thả bom chất đầy những trái bom định vị GPS sẽ bay thành đàn trên trời hòng nổ banh hòn đảo thành địa hình mặt trăng trước buổi tập kích trên mặt đất vào sáng hôm sau. Những rặng san hô xinh đẹp, cùng với hệ động thực vật gọi nơi đó là nhà sẽ chịu chung số phận cùng kẻ thù, nếu mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch.

“Một ngày đẹp trời nhỉ, cô có thấy thế không, Thượng sĩ Vrataski?” Một cái máy quay phim cũ kĩ gác bên cạnh chiếc cổ dày của gã, cỡ một thân cây tùng bách nếu đem đi so với những cây sồi bình thường của lính Chiến giáp. Rita mặc kệ hắn ta.

“Ánh sáng thật tuyệt. Những ngày như hôm nay có thể biến một chiếc máy bay chỉ toàn sắt thép trông như một tác phẩm nghệ thuật của Da Vinci ấy chứ.”

Rita khịt mũi. “Anh đang làm nghiệp vụ chụp ảnh nghệ thuật à?”

“Cách nói như vậy có vẻ không hay lắm đối với phóng viên ảnh duy nhất trong chuyến viễn chinh tới Nhật Bản. Tôi vô cùng vinh dự với vai trò truyển tải sự thật của cuộc chiến này tới công chúng. Tất nhiên, 90% sự thật chỉ toàn là ánh sáng.”

“Khéo nói thật. Họ chọn anh hẳn vì tài PR của anh đấy. Anh đoán anh có mấy cái lưỡi?”

“Thượng đế chỉ trao một cái cho mỗi công dân Mỹ. Mặc dù vậy tôi nghe đồn rằng người Nga và người quốc đảo Crete có hai cái.”

“Chà tôi nghe kể rằng có một vị thần Nhật Bản chuyên cắt lưỡi những kẻ dối trá. Đừng có làm gì khiến cái của anh gặp rắc rối đấy.”

“Đừng nói xúi quẩy thế chứ.”

Tại góc sân huấn luyện, Rita và gã chụp ảnh đang đứng đó, hứng trọn cơn gió thổi vào từ đại dương. Ở giữa cái sân lớn, 146 gã đàn ông từ Đại đội #17 của binh đoàn bộ binh vũ trang Nhật Bản #301 đang cứng đờ thành hàng dọc trên mặt đất. Đó là một bài luyện tập được gọi là chống đẩy tổng hợp. Rita chưa từng thấy nó trước đây.

Những người còn lại trong đội của Rita đứng cách đó không xa, những cánh tay dày và lông lá khoanh trước ngực. Họ đang làm những chuyện sở trường của người lính, chính là chế giễu những kẻ kém may mắn hơn họ. Chắc đây là cách lũ đó tập cúi chào đấy! Này, samurai! Thử cầm kiếm lên sau một tiếng tập cái đó coi!

Đồng đội của Rita không ai tới gần cô trong vòng ba mươi tiếng trước một đợt tấn công. Đó là một luật bất thành văn. Người duy nhất dám tới gần cô ấy là cô Kỹ sư người Mỹ cận thị nặng và tay thợ chụp ảnh, Ralph Murdoch.

“Họ không cử động gì sao?” Rita đầy nghi vấn.

“Không, họ chỉ giữ nguyên tư thế đó.”

“Tôi không biết cái đó có phải là bài huấn luyện samurai không nữa. Nếu anh hỏi tôi, nó trông giống yoga hơn.”

“Thật là kỳ khi truyền thống Nhật Bản và Ấn Độ thần bí lại có điểm tương đồng!”

“Chín mươi tám!”

“Chín mươi tám!”

“Chín mươi chín!”

“Chín mươi chín!”

Nhìn chằm chằm xuống đất như những người nông dân nhìn hạt gạo nảy mầm, những người lính đồng thanh đếm cùng với trung sĩ huấn luyện. Tiếng hét của 146 người đàn ông vang vọng trong hộp sọ của Rita. Cơn đau nửa đầu quen thuộc truyền những tín hiệu đau đớn đi khắp đầu cô. Cơn đau lần này khá nghiêm trọng.

“Lại đau đầu à?”

“Không liên quan tới anh.”

“Tôi không thể hiểu tại sao một tiểu đội với đầy bác sĩ chuyên gia mà lại không thể chữa được một bệnh đau đầu đơn giản.”

“Tôi cũng vậy. Sao anh không thử tìm hiểu xem?” cô ấy đốp chát lại.

“Họ giấu mấy gã đó kĩ quá. Tôi thậm chí còn không thể phỏng vấn được họ.”

Murdoch nâng camera lên. Không biết hắn ta định làm gì với những bức ảnh những gã bồ tượng khoanh tay trước ngực, đứng yên quan sát nữa. Có lẽ là bán cho tờ báo lá cải nào đó hết tin để đăng.

“Tôi không chắc vậy là đúng mực đâu.” Rita không biết ai trên sân huấn luyện cả, nhưng cô không cần phải biết họ để thấy quý họ nhiều hơn Murdoch.

“Những bức ảnh không có ngon hay dở. Nếu cô nhấp chuột vào một đường link và một bức ảnh pop-up có hình một cái xác hiện ra, cô có thể đệ đơn kiện. Nếu bức ảnh tương tự xuất hiện trên trang chủ của tờ New York Times, nó có thể giành giải báo chí Pulitzer.”

“Chuyện này thì khác.”

“Vậy sao?”

“Anh là người đột nhập vào trung tâm xử lý dữ liệu. Nếu không phải vì sai lầm của anh, những người này sẽ không bị trừng phạt, và anh sẽ không ở đây và chụp ảnh họ. Tôi sẽ xếp nó vào mục ‘dở ẹc’.”

“Đừng vội vàng thế chứ. Tôi bị vu cáo mà.” Tiếng cửa chớp của camera đóng mở liên tục, chen ngang cuộc nói chuyện của hai người.

“Hệ thống an ninh ở đây khá lỏng lẻo nếu so với trung tâm chỉ huy. Tôi không rõ anh định đào bới tìm kiếm cái gì tại nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng đừng khiến người khác gặp họa vì nó.”

“Vậy ra cô nhắm vào tôi à.”

“Tôi chỉ ghét khi thấy những cảnh ‘censor’ khi anh xúc cái xẻng xuống thôi.”

“Chính phủ có thể nói cho chúng ta bất kỳ sự thật nào họ muốn. Nhưng có những cái là sự thật, và có những cái lại là sự thật,” Murdoch nói. “Tất cả tùy thuộc vào việc người ta quyết định cái nào là thật. Dù cho đó là thứ chính phủ không muốn công bố.”

“Quá độc đoán.”

“Thử kể tên một nhà báo giỏi nào mà không độc đoán đi. Cô phải như vậy thì mới có thể tìm thấy được câu chuyện. Cô có biết Kẻ Mơ Mộng nào không?”

“Tôi không theo tôn giáo.”

“Cô có biết lũ Mimic hành động gần như đúng vào thời điểm các cô khởi động chiến dịch đồ sộ đó tại Florida không?”

The Dreamers là một nhóm những người theo chủ nghĩa hòa bình ­­–– tất nhiên là dân thường. Sự xuất hiện của Mimic đã tạo ra những tác động to lớn tới hệ sinh thái biển. Những tổ chức kêu gọi bảo vệ lũ cá heo, cá voi cùng những loài thú có vú ở biển khác đã chết hết sạch. The Dreamers tiếp tục phát triển từ nơi họ đã bỏ lại.

Dreamers tin rằng Mimic có trí khôn, và họ khăng khăng cho rằng chính vì thất bại của loài người trong việc giao tiếp với chúng mới dẫn tới cuộc chiến này. Họ lý giải rằng nếu Mimic có thể nhanh chóng tiến hóa thành những vũ khí sống hùng mạnh đến vậy thì chúng cũng có thể phát triển phương tiện giao tiếp. The Dreamers đã bắt đầu chiêu mộ thành viên, những người đã phát chán vì chiến tranh, những người tin rằng loài người sẽ không bao giờ giành được thắng lợi trước chúng, và trong hai năm qua quy mô hoạt động của nó đã bành trướng đáng kể.

“Tôi đã phỏng vấn một vài người trước khi tới Nhật Bản,” Murdoch tiếp tục.

“Nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ.”

“Họ đều có chung một giấc mơ vào mỗi ngày. Trong giấc mơ đó, loài người thất bại trước Mimic. Họ nghĩ đó là một thông điệp mà chúng cố gửi tới chúng ta. Còn thông điệp gì thì không cần tôi phải nói ra chứ.” Murdoch liếm liếm môi. Cái lưỡi quá bé so với thân hình quá khổ, gây ấn tượng rất khác biệt về một loài động vật thân mềm. “Tôi đã có một cuộc đào bới nhỏ, và hóa ra đã có những sự quan tâm đặc biệt tới những giấc mơ đó vào những ngày trước khi Đặc chủng Hoa Kỳ tiến hành tổng tiến công. Và trong những năm qua, số người có giấc mơ đó tiếp tục gia tăng. Chuyện này vẫn chưa được công bố, nhưng có vài người trong đó thậm chí còn ở trong quân đội.”

“Anh tin vào những gì lũ dở hơi đó nói sao? Cứ nghe họ một hồi và họ sẽ khiến anh nghĩ lũ khỉ biển đều là Einstein mất.”

“Những chuyên gia hàn lâm đã thảo luận về khả năng Mimic là loài có trí khôn rồi. Và nếu là thật, chuyện chúng cố gắng giao tiếp cũng không quá khó tin đâu.”

“Anh không nên giả định mọi thứ anh không biết đều là một tin nhắn,” Rita nói. Cô ấy khịt mũi. “Cứ như vậy, và tiếp theo anh sẽ nói tôi rằng anh đã tìm ra dấu hiệu của trí khôn trong chính phủ của chúng ta, và chúng ta đều biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Rất hài hước đấy. Nhưng có một kiến thức khoa học mà cô không thể phớt lờ được. Mỗi bước đi trên nấc thang tiến hóa –– từ sinh vật đơn bào, tới những loài máu lạnh, và cuối cùng là động vật máu nóng –– đều có sự tăng trưởng gấp mười lần trong việc tiêu thụ năng lượng.” Ralph lại liếm môi. “Nếu cô nhìn vào lượng năng lượng một người trong xã hội hiện đại tiêu thụ, nó lớn gấp mười lượng một loài động vật máu nóng với cùng kích cỡ tiêu thụ. Vậy mà Mimic, những con được coi là động vật máu lạnh lại tiêu thụ cùng một mức năng lượng như con người.”

“Vậy có nghĩa là chúng ở vị trí cao hơn trên cái cầu thang kia? Lý thuyết hay đấy. Anh nên đem nó đi xuất bản.”

“Có vẻ như tôi phải nhắc lại cho cô về những giấc mơ.”

“Tất nhiên tôi có mơ. Giấc mơ bình thường.”

Với Rita, đi tìm hiểu ý nghĩa trong những giấc mơ thật sự là một sự lãng phí thời gian. Một cơn ác mộng là một cơn ác mộng. Và những vòng lặp thời gian mà cô ấy sẩy chân bước vào trong dòng chảy chiến tranh, chà, chúng chắc chắn là thứ hoàn toàn khác. “Ngày mai chúng ta có một đợt tiến công. Anh đã phỏng vấn được ai nhận được tin nhắn chưa?”

“Tất nhiên là rồi. Tôi đã gọi về Los Angeles vào sáng hôm nay để kiểm chứng. Cả ba người đó đều đã có giấc mơ đó.”

“Giờ tôi biết đó hoàn toàn là bố láo. Chuyện đó hoàn toàn là không thể.”

“Sao cô biết được?”

“Ngày hôm nay chỉ mới là lần đầu tiên.”

“Lại nó sao? Sao một ngày lại có lần đầu hay lần thứ hai được?”

“Hy vọng anh sẽ không bao giờ tìm ra.”

Murdoch nhún vai. Rita quay lại liếc những chàng trai đen đủi trên sân.

Lính chiến giáp không cần dùng nhiều cơ bắp. Tính nhẫn nại là hàng đầu, không phải là năng lực bùng cháy thể lực. Để rèn luyện tính nhẫn nại, bền bỉ, đội của Rita luyện tập một thế đứng của kung-fu gọi là đứng tấn. Đứng tấn yêu cầu bạn chân bước rộng bằng vai, cứ như bạn đang cưỡi ngựa vậy và giữ nguyên tư thế đó trong một khoảng thời gian xác định. Ngoài việc tăng cường độ bền cơ chân, đó là một biện pháp cực kỳ hiệu quả để tăng cường thăng bằng.

Rita không rõ lợi ích, nếu có, mà chống đẩy tổng hợp có thể mang lại là gì. Nó trông giống trừng phạt hơn, đơn giản và trần trụi. Những người lính Nhật Bản, xếp cạnh nhau như cá mòi trong đồ hộp, đứng yên bất động trong tư thế đó. Với họ, đây hẳn được xếp vào loại trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời. Kể cả vậy, Rita hâm mộ họ khi có những ký ức đơn giản đó. Rita đã từ rất lâu rồi không còn có những kinh nghiệm sống hết mình cùng mọi người đó nữa.

Cơn gió vu vơ tung bay mái tóc đỏ rực màu sắt rỉ ấy. Chỗ tóc mái đó vẫn quá dài dù cô đã cắt nó không biết bao nhiêu lần, khiến trán cô đau nhói.

Thế giới này vẫn vậy tại điểm khởi đầu vòng lặp. Những gì xảy ra ở đây chỉ có Rita mới nhớ. Mồ hôi của những người lính Nhật Bản, tiếng hò hét và chế giễu của Lực lượng Đặc chủng Hoa Kỳ –– tất cả sẽ bị cuốn đi không để lại chút dấu vết.

Mặc dù tốt nhất là không nên nghĩ về nó, nhưng nhìn những người lính này luyện tập vào ngày trước khi bắt đầu tấn công, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, dính cứng vào da họ trong bầu không khí ẩm thấp, cô vẫn cảm thấy có lỗi với họ. Theo cách nào đó, đây là lỗi của cô khi mang Murdoch theo cùng cô.

Rita quyết định tìm cách để rút ngắn buổi tập thể hình này và đặt dấu chấm hết cho cái bài tập trông như vô nghĩa này. Vậy nếu nó truyền dẫn cả tinh thần chiến đấu của samurai thì sao? Họ vẫn sẽ ướt đẫm mồ hôi vào lần đầu tập kích Mimic. Cô muốn dừng nó lại, dù đó chỉ là một hành động ủy mị mà chẳng ai ngoài cô trân trọng nó.

Bao quát sân huấn luyện, Rita tình cờ nhìn thấy một đôi mắt bướng bỉnh đầy thách thức nhìn chằm chằm vào cô. Cô đã quen được nhìn với vẻ kinh sợ, ngưỡng mộ, thậm chí là sợ hãi, nhưng cô chưa từng thấy ánh mắt này trước đây: ánh mắt chứa đầy lòng thù hận không thể kiềm chế được từ một người hoàn toàn xa lạ. Nếu người ta có thể bắn laser từ mắt, Rita hẳn đã bị nướng chín còn hơn cả con gà tây trong lễ phục sinh chỉ trong ba giây.

Cô chỉ duy nhất từng gặp một lần người đàn ông có đôi mắt đầy mãnh liệt như vậy. Đôi mắt xanh thẫm của Arthur Hendricks không hề biết tới sợ hãi. Rita đã giết anh ta, và giờ đôi mắt đó nằm sâu trong đất lạnh.

Căn cứ vào cơ bắp, người lính đang nhìn cô hẳn chỉ là một tay lính mới vừa bước ra khỏi trại huấn luyện không lâu. Chả có gì giống Hendricks cả. Anh ta là người Mỹ, là một thượng úy, và là chỉ huy của đội Đặc nhiệm Hoa Kỳ.

Màu đôi mắt của người lính này thì khác. Cả mái tóc của gã nữa. Khuôn mặt và cơ thể lại càng khác biệt. Vậy mà vẫn có gì đó từ người lính Châu Á này khiến Rita Vrataski ưa thích.

2

Rita từng thường xuyên tự hỏi thế giới này sẽ ra sao nếu có cỗ máy có thể đo đạc tuyệt đối tiềm năng của một người.

Nếu DNA quyết định chiều cao hay hình thù khuôn mặt của một người, tại sao nó không quy định nốt những đặc điểm ít hiển nhiên hơn? Cha và mẹ của chúng ta, cả ông và bà nữa –– sau cùng mỗi cá thể đều là sản phẩm của máu chảy trong huyết mạch của những người chui ra trước. Một cỗ máy công bằng có khả năng đọc được thông tin đó và đánh giá giá trị của nó, đơn giản như đo tầm cao, cân nặng, đo huyết áp, thử sức kéo.

Chẳng may ai đó có tiềm năng khám phá ra một công thức để mở khóa những điều huyền bí trong vũ trụ mà lại trở thành tác giả truyện viễn tưởng thì sao? Chẳng may người có tiềm năng tạo ra những hương vị tinh tế vô song trong ngành ẩm thực mà lại đặt tâm huyết vào kĩ sư dân sự thì thế nào? Có cái mà chúng ta muốn làm, và có cái mà chúng ta có thể làm. Khi hai thứ đó không trùng nhau, liệu ta nên theo đuổi con đường nào để tìm lấy hạnh phúc đây?

* * *

Khi Rita còn bé, cô được tặng quà nếu làm hai việc: chơi trò ném móng ngựa và giả vờ khóc. Cái suy nghĩ rằng DNA của cô chứa đựng tiềm năng trở thành một chiến binh vĩ đại còn chưa xuất hiện trong tâm trí cô.

Trước khi cô ấy mất cha mẹ vào tuổi mười lăm, cô chỉ là một đứa trẻ bình thường ghét cay ghét đắng mái tóc như củ cà rốt của mình. Cô không giỏi thể thao cho lắm, và điểm số tại trường cấp hai cũng chỉ tàng tàng. Cô không hề bị cô lập vì ghét ớt ngọt hay cần tây. Chỉ có kĩ năng giả vờ khóc của cô là thật sự khác thường. Cô không thể lừa mẹ mình, người có đôi mắt chim ưng nhìn thấu mọi mưu mẹo của cô, nhưng bất kì ai khác cũng đều bị cô gạt chỉ sau hai ba giây rỉ nước. Một điều khiến Rita khó chịu khác là mái tóc đỏ cô thừa hưởng từ người bà. Những điểm khác về cô đều giống hệt bất kỳ người nào trong ba triệu người Mỹ.

Gia đình của cô sống tại Pittsfield, một thị trấn nhỏ ở phía đông của Sông Mississippi. Không phải là Pittsfield ở Florida, cũng không phải là Pittsfield ở Massachusetts, mà là Pittsfield ở Illinois. Cha của cô là con út trong một gia đình võ đạo –– chủ yếu là Nhu thuật. Nhưng Rita không muốn tới trường quân sự hay chơi thể thao. Cô chỉ muốn ở nhà và nuôi lợn.

Ngoại trừ việc thanh niên trai tráng đăng ký vào UDF, cuộc sống của những người tại Pittsfield khá yên bình. Đây là một nơi khiến bạn dễ dàng quên đi chuyện loài người đang chiến đấu chống lại những kẻ thù kỳ lạ và kinh khủng.

Rita không ngại sống tại một thị trấn nhỏ và chẳng nhìn thấy ai ngoài bốn ngàn người mãi. Lắng nghe tiếng lợn kêu éc éc ngày qua ngày có lẽ sẽ hơi buồn chán, nhưng không khí rất trong lành, và bầu trời thì rộng mở. Cô có một nơi bí mật mà cô chuyên dùng để ngủ ngày và tìm cỏ bốn lá.

Một nhà buôn già đã nghỉ hưu có một tiệm tạp hóa bên trong thị trấn. Ông ấy bán mọi thứ từ đồ ăn thức uống tới đồ kim khí như những chiếc thánh giá bạc nho nhỏ dùng để đuổi lũ Mimic đi. Ông ấy có bán loại hạt cà phê hoàn toàn tự nhiên mà bạn không thể tìm tại nơi nào khác.

Những đợt tấn công của Mimic đã biến phần lớn đất nông nghiệp tại những nước đang phát triển thành hoang mạc, khiến cho những đồ ăn thức uống xa xỉ như cà phê tự nhiên, trà và thuốc lá trở nên cực kỳ khó tìm. Chúng đã được thay bằng những hương liệu nhân tạo có vị na ná mà thông thường thì thất bại thảm hại.

Thị trấn của Rita là một trong nhiều thị trấn liệt vào mục cung cấp sản phẩm và gia súc cần thiết cho một quốc gia nghèo đói và quân đội của nó.

Những nạn nhân đầu tiên của Mimic cũng là những người yếu đuối nhất: những dân tộc nghèo nhất tại Châu Phi và Nam Mỹ. Những quần đảo tại Nam Á. Những nước thiếu năng lực bảo vệ bản thân phải trơ mắt nhìn sa mạc xâm thực vào đất lành của họ. Người ta bỏ hết những cây công nghiệp –– cà phê, trà, thuốc lá và tiêu, những thứ mà các nước giàu thèm thuồng –– và bắt đầu trồng cây bông, đậu và lúa mì, bất cứ thứ gì chống lại được nạn đói. Những quốc gia phát triển về cơ bản đã có thể ngăn chặn được Mimic tại bờ biển, nhưng phần lớn sản phẩm họ lấy ra để trợ cấp đã biết mất khỏi những khu chợ và trên kệ những cửa hàng vào ban đêm.

Cha của Rita, người đã lớn lên trong một thế giới mà cả những người phương tây cũng được thưởng thức hương vị sushi tươi mỗi ngày, là kiểu người, không có phóng đại đâu nhé, nghiện cà phê nặng. Ông ấy không hút thuốc hay uống rượu –– chỉ có cà phê là thói xấu khó bỏ. Thường thường ông ấy sẽ ôm Rita và lén lút tới chỗ cửa hiệu của ông cụ khi mẹ Rita không để ý.

Ông cụ có làn da màu đồng và bộ râu trắng rậm rạp.

Khi ông không kể chuyện, ông ngậm chặt lấy tẩu thuốc và phả ra những vòng tròn khói. Cả ngày ông ấy chỉ ngồi với đống hàng hóa vây quanh, những hàng nhập khẩu từ những quốc gia mà người ta chả mấy ai biết. Ở đó có những con vật chạm trổ bạc. Những con búp bê lố bịch. Những cột Totem khắc những khuôn mặt của chim chóc hay những con thú lạ. Không khí bên trong tiệm là một hỗn hợp của khói thuốc của ông già, mùi hạt tiêu và những hạt cà phê hoàn toàn tự nhiên vẫn còn nghe mùi đất nơi chúng được trồng.

“Những hạt này lấy từ Chile. Còn chỗ này là từ Malawi, ở Châu Phi. Và chỗ này thì vận chuyển dọc con đường tơ lụa từ Vietnam tới Châu Âu,” ông ta kể cho Rita. Với cô, những hạt này trông chả khác gì nhau, nhưng cô vẫn chỉ, và ông cụ vẫn cứ kể rành mạch nguồn gốc.

“Hôm nay có loại từ Ranzania không?” Cha của cô rất hiểu biết về cà phê.

“Sao, anh uống hết mẻ trước rồi à?”

“Ông bắt đầu nói chuyện y hệt vợ tôi rồi đấy. Tôi biết nói gì đây? Chúng là món khoái khẩu của tôi.”

“Cái này thì sao –– chỗ này không tầm thường đâu. Cà phê Thượng hạng Kona trồng từ Hòn đảo Lớn của Hawaii. Ở New York hay Washington cũng chẳng mấy khi tìm thấy chúng đâu. Cứ ngửi mùi thì biết!”

Những nếp nhăn trên đầu ông cụ gấp sâu lại khi ông cười. Cha của Rita khoanh tay, hoàn toàn bị ấn tượng. Ông ấy đang tận hưởng khoảnh khắc tiến thoái lưỡng nan khó khăn này. Quầy thu tiền cao hơn một tẹo so với đầu Rita, nên cô ấy nhón chân lên để nhìn rõ hơn.

“Có Hawaii này. Cháu đã thấy cái này trên TV.”

“Cháu cũng biết nhiều nhỉ, cô bé.”

“Ông không nên đùa như thế. Bọn trẻ con xem tin tức nhiều hơn người trưởng thành nhiều. Mấy gã trưởng thành không xem bóng chày thì cũng chỉ xem bóng bầu dục.”

“Cái này thì cậu nói đúng.” Ông cụ gật đầu. “Ừ, đây là chỗ cuối cùng rồi. Những hạt cà phê Kona cuối cùng trên bề mặt quả đất. Một khi chỗ này hết thì nó cũng hết.”

“Sao ông kiếm được thứ như vậy?”

“Chà, đó là bí mật.”

Cái túi vải chất đầy những hạt màu kem. Chúng tròn hơn một tí so với hạt cà phê thông thường, nhưng các mặt khác thì trông rất phổ thông.

Rita cầm một hạt lên và quan sát. Mẫu vật chưa được nướng chín này sờ trông hay hay. Cô tưởng tượng về những hạt được phơi khô dưới ánh mặt trời trên khoảng trời trong xanh, trải rộng tới tận xích đạo. Cha của cô đã từng kể cho cô nghe về bầu trời bên ngoài những hòn đảo. Rita không bận tâm chuyện khung trời tại Pittsfield có màu xanh thật nhạt và trong như nước, nhưng có một lần cô từng muốn được nhìn thấy những khoảng trời chất đầu những tia nắng vàng ấm áp sưởi ấm từng hạt cà phê.

“Cháu có thích cà phê không, cô bé?”

“Không hẳn. Nó chẳng ngọt chút nào. Cháu thích sô cô la hơn.”

“Phí thế.”

“Mặc dù vậy nó có mùi rất thơm. Và chỗ này thật sự là thơm nhất,” Rita nói.

“Ah, vậy là cháu vẫn còn hy vọng. Cháu có muốn trông coi cửa tiệm hộ ông khi ông nghỉ hưu không?”

Cha của Rita, cho tới lúc đó vẫn chưa rời mắt khỏi chỗ hạt cà phê ngắt lời. “Đừng có nhét những ý tưởng đó vào đầu con bé. Chúng tôi cần người làm việc trên đồng, và con bé là tất cả những gì bọn tôi có.”

“Vậy có lẽ con bé có thể tìm một thằng bé hay một cô bé hứa hẹn để tôi trao lại cửa tiệm, nhỉ?”

“Cháu không biết, cháu sẽ suy nghĩ về chuyện đó,” Rita hờ hững đáp.

Cha của cô đặt túi cà phê mà ông ngưỡng mộ xuống và quỳ xuống nhìn vào mắt Rita.

“Cha tưởng con muốn giúp chuyện đồng áng?”

Ông cụ vội vàng xen vào, “Để con bé tự suy nghĩ đi. Đây vẫn là đất nước tự do mà.”

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt non nớt của Rita. “Đúng vậy, Cha. Con phải chọn, đúng không? Chà, chỉ cần họ không bắt con vào quân đội.”

“Cháu cũng không thích quân đội à? UDF cũng không đến nỗi nào đâu mà.”

Cha của Rita gắt lên. “Ông đang nói chuyện với con gái tôi đấy nhé.”

“Nhưng bất kỳ ai cũng có thể đăng ký nhập ngũ khi đủ mười tám tuổi. Chúng ta đều có quyền bảo vệ đất nước mình, con trai hay con gái đều vậy cả. Đấy là một cơ hội không tồi đâu.”

“Chỉ là tôi cũng không chắc tôi có muốn cho con vào quân đội hay không.”

“Cha, ngay từ đầu con đã không muốn nhập ngũ rồi mà.”

“Ồ, tại sao vậy?” Vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt ông cụ.

“Mimic không ăn được. Cháu có đọc trong sách là vậy. Và chúng ta không nên giết động vật mà chúng ta không thể ăn chỉ vì mục đích là giết chúng. Cô giáo và mục sư của bọn cháu, bất kỳ ai cũng đều nói vậy.”

“Lớn lên cháu sẽ trở thành một đứa bé bướng bỉnh đây.”

“Cháu chỉ muốn được giống mọi người khác thôi.”

Cha của Rita và ông cụ nhìn nhau rồi khúc khích cười đầy thấu hiểu. Rita không hiểu có gì buồn cười ở đây.

Bốn năm sau, lũ Mimic tấn công Pittsfield. Cuộc đột kích đến giữa một mùa đông khắc nghiệt đã lâu rồi không có. Trên đường, tuyết rơi nhanh đến mức người ta dọn không xuể. Thành phố lạnh tới mức bị đình trệ mọi hoạt động.

Lúc đó chẳng ai biết cả, nhưng Mimic đã gửi một vài con kiểu kiểu như đội trinh sát trước cuộc tập kích, một nhóm nhỏ và cơ động với mục đích tiến xa hết mức có thể rồi đem thông tin chiến lược trở về. Tháng một ấy, ba con Mimic đã lén vượt qua phòng tuyến của UDF và tiến thẳng tới Sông Mississippi mà không bị phát hiện.

Nếu người trong thị trấn không để ý thấy có gì đó đáng ngờ đang di chuyển trong bóng tối, rất có thể đội trinh sát sẽ đặc biệt chú ý tới Pittsfield, với gia súc và nhiều mẫu ruộng đất. Nhưng họ đã để ý, và ngọn lửa khạc ra từ khẩu súng săn giữa màn đêm dẫn tới một cuộc thảm sát.

Hệ thống phòng vệ bị tê liệt do tuyết. Phải mất nhiều giờ thì UDF mới được trực thăng chở tới. Đến lúc đó, một nửa những tòa nhà trong thị trấn đã bị đốt thành tro và một phần ba trong tổng số mười lăm nghìn người trong thị trấn đã bị giết. Thị trưởng, người truyền giáo, cả ông cụ ở tiệm tạp hóa cũng chết.

Những người đàn ông chọn việc trồng ngũ cốc thay vì nhập ngũ đã chết khi chiến đấu để bảo vệ gia đình họ. Những cánh tay nhỏ bé chẳng thể làm gì lũ Mimic. Đạn cũng chỉ sượt qua người nó. Những ngọn giáo của lũ Mimic xé toang những bức tường gỗ và kể cả tường gạch ngọt như xé giấy.

Cuối cùng, một đám người trong trấn, người ngợm tả tơi, đã hạ gục ba con Mimic bằng tay không. Họ đợi cho tới lúc Mimic chuẩn bị bắn thì lao tới chỗ chúng, đẩy mũi giáo của chúng hướng về phía nhau. Họ giết hai con theo cách ấy, và đuổi con thứ ba đi.

Mẹ của Rita quàng tay che chở cho Rita, bà đang hấp hối. Rita nhìn từng bông tuyết rơi khi cha cô chiến đấu và ngã xống. Từng cột khói bay lên từ ngọn lửa. Tro tàn tung bay giữa bầu trởi đêm, tạo ra một khung cảnh tuyệt mỹ. Khung trời rực đỏ màu máu.

Dưới xác chết đã lạnh dần của mẹ cô, Rita suy nghĩ. Mẹ của cô, một con Chiên sùng đạo, đã bảo cô rằng giả vờ khóc là một lời nói dối, và nếu cô nói dối, khi Chúa thử thách linh hồn bất tử của cô thì cô sẽ không được lên thiên đường. Khi mẹ Rita bảo với cô rằng nếu Mimic không chết thì chúng sẽ không được lên thiên đường, cô bé tỏ ra giận dữ. Mimic còn không phải là sinh vật từ Trái đất. Chúng không có linh hồn, đúng không? Nếu chúng có linh hồn, và chúng thật sự có lên thiên đường, Rita tự hỏi con người và Mimic có đánh nhau ở trên đấy không. Có lẽ đó là cái đang chờ đợi cha mẹ cô.

Chính phủ đưa Rita tới sống cùng vài người bà con xa. Cô ăn trộm hộ chiếu từ một người tị nạn lớn hơn cô ba tuổi, sống trong một căn hộ xập xệ nhà bên cạnh và tới văn phòng tuyển dụng UDF.

Xuyên suốt mọi miền tổ quốc, người ta phát chán với chiến tranh rồi. UDF cần càng nhiều lính càng tốt để đẩy ra tiền tuyến.

Đưa mẫu đơn đăng kí ghi rõ không phạm phải tội ác đặc biệt nghiêm trọng nào, và quân đội sẽ không loại bạn ra đâu. Theo luật, Rita vẫn chưa đủ tuổi để đăng kí, nhưng phòng tuyển dụng còn chả thèm liếc tới hộ chiếu ăn cắp của cô trước khi đưa cô hợp đồng.

Quân đội cho người ta một ngày để rút lại đơn nếu họ suy nghĩ lại. Rita, giờ họ là Vrataski, dùng cả ngày cuối cùng để nằm dài trên cái ghế đá đặt bên ngoài văn phòng UDF.

Rita không cần cơ hội suy nghĩ lại. Cô chỉ muốn một việc: giết đến con Mimic cuối cùng đã xâm lược hành tinh cô. Cô biết cô có thể làm được. Cô là con gái của cha cô.

3

Trong buổi tối tiếp theo, nhìn về phía một chòm sao mà loài người gọi là Cự Giải. Giữa cái càng cua bên phải của con cua khổng lồ trên bầu trời có một ngôi sao mờ nhạt. Dù bạn có nhìn kĩ thế nào thì cũng không thể nhìn nổi bằng mắt thường. Chỉ có thể quan sát nó bằng kính viễn vọng với tiêu cự ba mươi mét. Dù cho bạn có đi với vận tốc ánh sáng, nhanh tới mức có thể chạy bảy vòng rưỡi quanh trái đất chỉ trong một giây thì cũng mất tới bốn mươi năm để tới được ngôi sao đó. Những tín hiệu từ Trái đất rải rác và tiêu tán trên chuyến hành trình băng qua khoảng cách mênh mông giữa chúng.

Trên một hành tinh quay quanh ngôi sao đó, tồn tại vô vàn sự sống và hệ sinh thái đa dạng hơn trái đất nhiều. Nền văn hóa đặc sắc hơn cả nền văn minh tưởng như đã nở bung hết cỡ của chúng ta, và có những sinh vật với trí thông minh vượt qua cả loài người văn minh. Trong câu chuyện cổ tích này, chúng ta sẽ gọi họ là người.

Một ngày, một người trên hành tinh đó phát minh ra một thiết bị gọi là bom kiến thiết sinh học. Thiết bị này có thể gắn vào mũi tàu không gian. Chiếc tàu không gian này, trông rất đơn giản, chả giống một con tàu mang trọng trách bảo bọc sự sống và phương tiện cần thiết để duy trì nó chút nào, băng qua không gian một cách thoải mái. Sau khi tới được đích, khoang chở hàng của con tàu mở bung ra, khiến những con nanobot rơi như mưa trên bề mặt hành tinh.

Ngay khi đến nơi, bọn nanobot bắt đầu định hình lại thế giới, chuyển hóa những môi trường khắc nghiệt thành nơi phù hợp để cho những người tạo ra tụi robot đóng thuộc địa. Quy trình thực tế thì phức tạp hơn nhiều, nhưng mà chi tiết trong đó thì không quan trọng. Con tàu chở những kẻ thực dân tới thế giới mới sau khi lũ nanobot đã hoàn thành xong công cuộc chuyển hóa.

Những học giả trong số những người đó đặt ra câu hỏi: liệu có đạo đức không khi hủy diệt môi trường vốn có của hành tinh đó mà không khảo sát nó trước đã. Sau cùng thì, cái gì đã xảy ra thì sẽ không quay ngược lại được. Có vẻ rất logic khi kết luận rằng một hành tinh đã sẵn sàng để đáp ứng cho sự sống từ thế giới của họ cũng có thể đã chứa đựng sự sống của những sinh vật bản xứ của riêng nó, có lẽ còn có cả những sự sống có trí tuệ nữa. Liệu đây là đúng hay sai khi ăn cắp một thế giới, khi chưa được kiểm định, từ những cư dân bản địa?

Những người tạo ra thiết bị đó tranh luận rằng công cuộc khai hóa của họ được xây dựng trên nền sự tiến bộ không thể quay ngược được. Để mở rộng lãnh thổ, họ chưa hề né tránh việc hy sinh những sinh mạng cấp thấp hơn trong quá khứ. Rừng cây đã bị dọn sạch, sông hồ bị hút cạn, đập được xây lên. Đã có vô vàn những ví dụ cho việc con người hủy hoại môi trường sống và đưa những giống loài khác tới bờ vực tuyệt chủng vì mục đích riêng của họ. Nếu họ đã có thể làm thế trên hành tinh của riêng họ, tại sao một thế giới còn chưa biết rõ trong khoảng không gian bao la này lại được đối xử khác biệt?

Những học giả chỉ ra rằng quy trình thiết lập sinh thái của một hành tinh có chứa sự sống thông minh cần sự giám sát trực tiếp. Sự phản kháng của họ được ghi nhận, cân nhắc và hoàn toàn bỏ qua.

Có nhiều vấn đề đáng quan ngại hơn chuyện bảo tồn sự sống vô tình bị xóa sổ trong chiến dịch kiến thiết sinh học. Những người đó đã tăng trưởng quá nhanh trên hành tinh của họ, vậy nên họ cần một hành tinh khác để chia sẻ gánh nặng dân số. Ngôi sao mẹ của thế giới được chọn không được cách quá xa, ngôi sao đó cũng không được phép là chòm song sinh hay sao lùn trắng. Bản thân hành tinh phải có khả năng duy trì quỹ đạo quanh một ngôi sao loại G cách một khoảng thích hợp để nước có thể tồn tại ở dạng lỏng. Hệ sao thỏa mãn những tiêu chuẩn kia được gọi là hệ mặt trời. Họ không lo lắng quá nhiều về việc ngôi sao này có thể là ngôi sao duy nhất ở góc Dải Ngân Hà này có điều kiện trở thành nhà của những sự sống có trí tuệ như họ. Không hề có nỗ lực cố giao tiếp. Hành tinh cách đó bốn mươi năm ánh sáng, và chẳng có thời gian để mà ngồi tám mươi năm chờ đợi một bức hồi âm.

* * *

Tàu không gian chế tạo trên một hành tinh xa xôi cuối cùng cũng tới được Trái Đất. Trên nó không có một thành viên nào trong giống loài của họ. Không có vũ khí xâm lược nào. Nó chỉ đơn giản là một cỗ máy xây dựng không hơn.

Khi nó được phát hiện, con tàu giữa các vì sau khiến cả thế giới chú ý. Nhưng tất cả nỗ lực để giao tiếp của Trái Đất đều không được phản hồi. Rồi con tàu tách thành tám mảnh. Bốn mảnh chui sâu xuống đáy đại dương, còn ba mảnh khác thì rơi trên đất liền. Mảnh cuối cùng ở nguyên trên không gian. Những mảnh rơi tại Bắc Phi và Australia được đưa tới NATO. Nga và Trung quốc tranh giành mảnh rơi ở Châu Á, và Trung quốc là nước giành được thắng lợi chung cuộc. Sau nhiều hồi tranh luận giữa các quốc gia trên Trái Đất, con tàu mẹ ở trên không bị bắn tan tành bởi một loạt tên lửa đạn đạo.

Những cỗ máy sâu dưới lòng đại dương bắt đầu triển khai công cuộc kiến thiến trong im lặng và trật tự. Dưới biển sâu, những cỗ máy biến đổi thành một loài sinh vật da gai –– sao biển. Những con nanobot xâm nhập vào bên trong bộ xương của sao biển và bắt đầu sinh sôi nảy nở và sống cộng sinh cùng vật chủ.

Kết quả của sự kết hợp là một loài sinh vật ăn đất. Chúng ăn cả thế giới và nôn ra chất độc. Những thứ tuôn ra khỏi cơ thể chúng là độc dược với sự sống trên Trái đất, nhưng lại phù hợp với những người đã gửi chúng tới. Từ từ và chậm rãi, những mảnh đất mà các sinh vật đó ăn chết dần và trở thành hoang mạc. Những đại dương mà chúng đặt chân tới biến thành một màu xanh nhờ nhờ như sữa.

Đầu tiên người ta cứ tưởng rằng những sinh vật đó là sản phẩm của sự biến đổi do các phản ứng hóa học, hay có thể là những thực thể sống từ thời tiền sử bị giải phóng do các hoạt động địa chất. Vài nhà khoa học kiên định cho rằng đó là loài tiến hóa từ loài kỳ nhông, mặc dù họ chẳng có chứng cứ nào chứng minh kết luật đó. Cuối cùng, những giống loài mới đó tụ tập thành từng nhóm và bắt đầu liều lĩnh lao ra khỏi mặt nước. Chúng tiếp tục công việc tái kiến thiết lại trái đất và mặc kệ xã hội loài người.

Khi chúng lần đầu tiên đặt chân lên mặt đất, những con quái vật ngoài hành tinh đó chưa phải là những vũ khí chiến tranh. Chúng chậm chạp, và một nhóm người có vũ trang có thể dễ dàng kết liễu chúng. Nhưng giống như loài gián trở nên miễn nhiễm với thuốc trừ sâu, những sinh vật ngoài hành tinh tiến hóa. Những cỗ máy sinh học tạo ra chúng kết luận rằng để hoàn thành mục tiêu tái kiến thiết hành tinh, chúng phải loại bỏ mọi vật cản.

Chiến tranh bao trùm thế giới. Thương tổn leo thang và nặng nề. Để đáp lại, một lực lượng Liên quân UDF được thành lập. Loài người đặt ra một cái tên cho kẻ thù đã đưa thế giới tới bờ vực diệt vong. Chúng ta gọi chúng là Mimic.

4

Rita Vrataski gia nhập Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ sau trận chiến giúp cô giành được Huân chương Dũng cảm Thor. Cái huân chương, bên trên được tạc hình một vị thần vung cao chiếc búa, được trao cho bất kỳ người lính nào giết mười con Mimic hoặc hơn trong một trận chiến. Lũ Mimic là những kẻ thù duy nhất có khả năng kháng cự lại một tiểu đội năm mươi lính bộ binh vũ trang đầy đủ xả đạn như mưa xuống đầu. Người ta cũng chẳng cần phải sản xuất ra nhiều huân chương Thor lắm.

Gã sĩ quan treo cái huy chương bóng loáng lên cổ của Rita khen ngợi cô vì đã tham gia vào lực lượng tinh nhuệ dành cho những người có thể giết Mimic nhiều gấp đôi người thường. Rita là người lính đầu tiên trong lịch sự nhận được danh hiệu đó sau trận chiến thứ hai. Có người còn đến trước mặt cô mà hỏi, làm sao Rita có thể có được những kĩ năng thượng hạng để hoàn thành một kì tích như vậy chỉ sau hai chiến dịch. Rita trả lời họ bằng một câu hỏi khác:

“Nấu ăn có nguy hiểm không?”

Phần lớn sẽ trả lời là không. Nhưng không phải bình ga là một khẩu súng phun lửa tầm bắn ngắn sao? Ở dưới một căn bếp phổ thông luôn ẩn chứa cả mớ vật liệu dễ cháy. Những cái kệ treo lỉnh kỉnh những cái chảo có thể tuột ốc và rơi như mưa xuống. Một con dao xẻ thịt có thể giết người ngọt như chủy thủ vậy.

Thế mà chẳng mấy ai coi nấu nướng là một công việc nguy hiểm cả, và quả thực, mối nguy hiểm thực sự chỉ còn là dĩ vãng. Bất kỳ ai đã từng vào bếp đều đã quen thuộc với những mối nguy hiểm cơ bản cũng như biết cái gì an toàn, cái gì không. Không được đổ nước trên dầu sôi, để mũi dao cách xa động mạch chủ của bạn, không sử dụng thuốc diệt chuột khi công thức nấu nướng có ghi pho mát.

Với Rita, chiến tranh cũng chẳng khác gì.

Những đợt tấn công của lũ Mimic vô cùng đơn giản. Chúng làm Rita nhớ về lũ lợn cô nuôi hồi còn ở Pittsfield. Những người lính có thể lựa một con trong một đám Mimic để tấn công, nhưng Mimic thì không thể làm điều tương tự. Như một cây chổi quét sạch cát bụi trên sàn nhà, Mimic tấn công cả nhóm chiến binh một lần. Chỉ cần bạn biết cách để né cái chổi, dù Mimic có tấn công bao nhiêu lần thì bạn cũng chẳng thể bị quét bay. Bí mật để chiến đấu với Mimic không phải là né tránh hiểm nguy, bí quyết là hãy đâm đầu vào nó.

Lần tới cứ thử đi. Đơn giản thôi.

Thường thường thì thế là quá đủ để bọn họ để mặc cô ấy một mình. Họ sẽ đứng hình, nhún vai bất đắc dĩ.

Rita, chỉ mới mười sáu tuổi, không hiểu tại sao cô lại tài năng như vậy trên chiến trường. Đáng lẽ cô sẽ vui hơn nếu như có một miếng bánh nướng thịt ngon lành, hay được nhìn thấy tuyết rơi, nhưng có vẻ như Chúa rất có khiếu hài hước. Ông ấy hẳn đã để ý thấy cô suốt ngày ngủ gật trong buổi thú tội tại nhà thờ mà Chủ nhật nào cha mẹ cũng đưa cô tới.

Lực lượng Đặc nhiệm là nơi dành cho những người theo chủ nghĩa cá nhân, những người gặp vấn đề về ứng xử. Bất kỳ ai trong đội đều từng là kẻ giết người hàng loạt được cho phép chọn một trong hai nơi, quân đội và đài xử tử. Họ là những người sẽ bắn thủng sọ bất kỳ ai tới nó chuyện, và họ coi đồng đội và lũ Mimic là một khi bắn ra những viên đạn 20mm. Đó là một nhiệm vụ nặng nề, và họ luôn tìm kiếm thêm người để thế chỗ cho những cái xác lạnh lẽo bị đưa lên bảng đếm số.

Thực ra, đội của Rita hóa ra lại là một đội toàn là những tay kỳ cựu. Nếu bạn đem chỗ huy chương họ kiếm được trong đội đi nung chảy, bạn có thể đúc được một thanh tạ cho thế vận hội Olympic ấy chứ.

Một đội đầy những gã badass, những người đều đã đi một vòng quanh địa ngục rồi quay trở lại không biết bao nhiêu là lần, không thể coi họ là người được, họ tương tự như Ác quỷ. Khi đạn bắt đầu bay thì họ liền bắt đầu kể chuyện cười. Không phải là loại chuyện cười mà bạn có thể kể cho mẹ nghe trong bữa ăn đâu. Tuy nhiên, trái ngược với tiếng xấu của họ, vẫn có một vài gã có thể coi là tốt tính. Rita hòa nhập với những người đồng đội mới ngay lập tức.

Thượng úy tên Arthur Hendricks là người cầm đầu cả nhóm. Anh ta có mái tóc vàng hoe bóng lộn, đôi mắt xanh sắc sảo, và một người vợ xinh đẹp, thanh tú đến mức khi ôm cô ấy vào lòng bạn phải cẩn thận kẻo làm cô ấy bị thương. Dù chiến dịch lớn hay nhỏ, Hendricks luôn gọi về cho vợ trước, chính vì vậy anh thường xuyên bị những người còn lại trong đội chế giễu.

Trong một đội nơi cả đàn ông lẫn phụ nữ đều sử dụng cái thứ ngôn ngữ thô tục đến mức có thể tiễn một bà sơ tới bệnh viện do lên cơn trụy tim, Hendricks là người duy nhất không hề tuôn ra một lời khiếm nhã nào. Ban đầu anh ta coi Rita như cô em gái nhỏ, khiến cô sợ chết khiếp. Cô không bao giờ chấp nhận chuyện đó, nhưng cô bắt đầu thích nó.

Rita đã ở trong đội được khoảng nửa năm cho tới khi bị kẹt trong vòng lặp thời gian, thứ thay đổi hoàn toàn giai điệu của đời cô. Cuộc chiến biến Rita Vrataski thành Valkyrie là một chiến dịch vô cùng đặc biệt, đến cả Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ cũng không thể coi thường. Tổng thống chuẩn bị tái ứng cử, và ông ta muốn dùng một chiến thắng quân sự để củng cố địa vị của bản thân.

Bất chấp sự phản đối của những người trong ban chỉ huy cùng dư luận, ông ta dốc hết tất cả vào chiến dịch, mọi chiếc xe tăng với bánh xích, mọi chiếc máy bay lên thẳng có thể cất cách, và hơn mười ngàn tiểu đội lính Chiến giáp. Mục tiêu của họ: giành lại quyền kiểm soát tại bán đảo Florida. Đây là trận chiến nguy hiểm nhất, liều lĩnh nhất và cũng là trận chiến quy mô nhất mà Rita từng được thấy.

Trong từ điển của Lực lượng Đặc nhiệm có rất nhiều từ có 2 chữ cái, nhưng từ ‘sợ’ không phải là một trong số chúng. Kể cả vậy, chỉ một đội như Lực lượng Đặc nhiệm còn lâu mới đủ để xoay chuyển cuộc chiến vô vọng trước một kẻ thù ưu việt. Chiến giáp ban cho con người sức mạnh phi nhân loại, nhưng thế vẫn chưa đủ để biến con người trở thành những siêu anh hùng. Trong Chiến tranh Thế giới II, Erich Hartmann đã bắn rớt 352 máy bay tại tiền tuyến của Nga, nhưng Đức quốc xã vẫn thua trận chiến. Nếu những gã thượng cấp lên những kế hoạch bất khả thi thì nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại, đơn giản thế thôi.

Sau trận chiến, xác Chiến giáp nằm la liệt tại bán đảo Florida, những vỏ giáp tan tác trở thành quan tài cho những cái xác bên trong.

Không hiểu tại sao nhưng Rita Vrataski đã bước một chân qua lằn ranh mỏng như sợi dây đàn piano chia cắt sống và chết. Cô đã bẻ cong khẩu khoan phản lực trước khi nó hoàn toàn hết xài. Cô sắp hết đạn. Cô siết chặt khẩu súng trường 20mm chặt tới mức nó như bị hàn chặt vào tay cô. Cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn, cô tháo pin năng lượng từ những cái xác của những người bạn đã ngã xuống. Khẩu súng trường tựa vào hai bàn tay.

“Ngày hôm nay có vẻ không tốt lành là mấy nhỉ.”

Đó là Hendricks. Anh ta ngồi bên cạnh Rita, trong một cái hốc mà cô đang ngồi chổm hổm, và ngửa mặt nhìn trời, cứ như muốn đoán hình dạng của những đám mây trên cao. Ngay phía trước họ, Một mũi giáo, gào thét với âm thanh rền rĩ tần số cao, bắn thẳng xuống đất. Khói đen dày cộm cuồn cuộn phun lên từ miệng hố. Hình ảnh về một Pittsfield bùng cháy dưới gầm trời đỏ rực chiếm trọn lấy tâm trí Rita.

Hendricks biết anh phải gọi Rita trở về. “Mẹ của anh từng bảo anh rằng ở một vùng tại Trung quốc, họ trộn máu động vật cùng trà.”

Rita không thể nói. Cổ họng của cô giờ như tờ giấy nhám, và cô rất hoài nghi không biết mình còn nuốt xuống được không.

Hendricks tiếp tục. “Những người du mục ở đó đều có thể cưỡi ngựa. Đàn ông, phụ nữ, kể cả trẻ em. Vào thời Trung cổ, chính sự cơ động của họ đã khiến họ có thể xâm chiếm cả một vùng Á Âu. Cả châu Âu cũng không thoát được. Họ tới từ phương Đông, băng qua từng quốc gia một ­­–– những người ngoại quốc hoang dại nhỏ máu vào trong cốc trà –– càng lúc càng tới gần. Chỉ thế là quá đủ để khiến em gặp ác mộng. Có người nghĩ rằng thực ra những người du mục Trung Hoa kia đã khiến rộ nên huyền thoại về ma cà rồng ở Đông Âu.”

“.... Thượng úy?”

“Câu chuyện của anh chán lắm à?”

“Em ổn rồi, Thượng úy. Em xin lỗi. Chuyện này sẽ không xảy ra lại đâu.”

“Này, chúng ta đều cần nghỉ ngơi mà. Đặc biệt là trong một buổi marathon như thế này. Chỉ thêm một chút nữa thôi là chúng ta có thể chạy về tắm vòi hoa sen rồi. Anh hứa đấy.” Anh ta thôi nói chuyện và lại chỗ người lính tiếp theo. Rita lại quay lại vùng giao chiến.

Và rồi cô thấy nó. Một con Mimic nổi bật hơn hết thảy. Trông nó chẳng khác gì những con khác –– một con ếc chết trôi trong vùng nước lợ. Nhưng có thứ gì đó khiến nó trở nên khác biệt. Có lẽ do đứng trên lằn ranh sống chết quá lâu đã làm những giác quan của cô trở nên sắc bén từ khi nào không rõ, vén bức màn bí mật không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi cô giết con Mimic đó, vòng lặp bắt đầu,

* * *

Luôn có một con Mimic là trái tim của cả hệ thống, kiểu như nữ hoàng ấy. Giao diện bề ngoài của nó không khác gì những con khác. Như kiểu với những người không nuôi lợn thì con lợn nào cũng như con lợn nào ấy, điểm khác biệt giữa con Mimic đó và đống còn lại chỉ có Rita mới thấy. Không hiểu tại sao, sau khi chiến đấu và tàn sát hằng hà sa số con Mimic, cô bắt đầu có thể phân biệt được chúng. Đó là vấn đề thuộc bản năng, bị giới hạn trong tiềm thức. Cô không thể giải thích sự khác biệt nếu cô cố thử.

Nơi tốt nhất để giấu một cái cây là ở trong một khu rừng.

Nơi tốt nhất để giấu một sĩ quan là ở trong cả đội bộ binh.

Con Mimic là trái tim của mỗi đoàn được dấu kín bằng cách đem nó phơi lồ lộ ra. Cứ nghĩ nó là một server trong mạng lưới.

Khi bạn giết chết server, mạng lưới Mimic sẽ phát ra một loại tín hiệu đặc hiệu. Những nhà khoa học về sau phát hiện ra đó là xung tachyon, kiểu kiểu thứ có thể đi du hành thời gian, nhưng Rita thì chả hiểu họ nói cái gì cả. Phần quan trọng là tín hiệu tỏa ra từ lũ Mimic đã mất server khiến thời gian quay ngược lại để cảnh báo cho chúng về mối nguy hiểm chúng phải đối mặt.

Mối nguy hiểm xuất hiện trong bộ nhớ của Mimic dưới dạng một điềm gở, một khung cửa sổ hướng tới tương lai. Lũ Mimic thu được tầm nhìn từ ô cửa sổ có thể thiết lập hành động để vượt qua mối nguy hiểm đang chờ đợi chúng. Đây chỉ là một trong số vô vàn công nghệ được khám phá bởi chủng tộc tối ưu từ một ngôi sao xa xôi. Quy trình đó vốn được thiết lập trong mỗi cỗ máy xây dựng, đóng vai trò là hệ thống cảnh báo để ngăn chặn vài tai nạn chết tiệt cản trở kế hoạch của người ngoài hành tinh, cái kế hoạch đã đợi quá lâu để được triển khai.

Nhưng Mimic không phải là những con duy nhất hưởng lợi từ những tín hiệu đó. Giết một con Mimic server trong khi liên lạc điện tử với nó, và người đó nhận được món quà tương tự, khả năng nhìn trước tương lai vốn dành cho mạng lưới. Tín hiệu tachyon được gửi tới quá khứ không phân biệt con người và mimic, và khi nó tới, những người đó thấy được điềm gở dưới dạng một giấc mơ siêu thực, chính xác đến từng chi tiết.

Để thực sự hạ gục được một quân đoàn Mimic, đầu tiên bạn phải tiêu diệt mạng lưới của chúng cùng tất cả những bản backup (sao lưu) trong đó, rồi tiêu diệt con Mimic server. Nếu không, dù bạn có thử bao nhiêu chiến thuật khác nhau đi chăng nữa, Mimic vẫn sẽ liên tục phát triển một kế hoạch phản công để đảm bảo chúng tiếp tục sống sót.

* * *

Phá hủy cái ăng ten

Tàn sát bất kỳ con Mimic nào được dùng để backup cho mạng lưới.

Một khi khả năng gửi tín hiệu về quá khứ bị loại trừ, giết con server.

Ba bước đơn giản để trốn thoát tới tương lai. Rita mất 211 vòng lặp để xác định được.

Không ai tin những gì Rita nói. Quân đội đã quen xử lý những thông tin cụ thể. Không ai quan tâm tới một câu chuyện viễn tưởng về vòng lặp thời gian. Khi Rita cuối cùng cũng đánh vỡ vòng lặp và tới tương lai, cô nhận ra Arthur Hendricks đã chết. Anh ấy chỉ là một trong hai mươi tám ngàn người bị giết trong trận chiến.

Trong hai ngày Rita đã dùng để chiến đấu trong một vòng tròn vô hạn, cô đã nghiên cứu được lịch sử của chiến tranh, lướt qua nhiều đầu tin tức để tìm thông tin về Mimic, và vớ được một kỹ sư dở hơi để làm rìu chiến hộ cô. Cô đã thành công đánh vỡ vòng lặp, hòng thay đổi tương lai của chính cô, vậy mà tên của Hendricks cuối cùng vẫn được in trong danh sách tử nạn.

Rita cuối cùng cũng hiểu được. Đây mới là chiến tranh. Mỗi người lính chết trong chiến trận chẳng là gì khác ngoài một biến số trong phép toán tích phân ước tính thiệt hại. Nỗ lực của họ, niềm vui, và nỗi sợ hãi không bao giờ được đưa vào phương trình. Có người sống, có người chết. Tất cả đều phụ thuộc vào cái mà diêm vương thần gọi là xác suất. Với ưu thế có được những kinh nghiệm trong vòng lặp, Rita có thể vượt qua vài trở ngại và cứu được vài người trong tương lai. Nhưng luôn có những người cô không thể cứu. Những người có cha, có mẹ, có bạn bè, có thể là cả anh chị em, vợ chồng con cái. Nếu cô tiếp tục vòng lặp thứ 211, có thể cô sẽ cứu được Hendricks –– nhưng cái giá phải trả là gì? Rita Vrataski là người duy nhất trong vòng lặp, và để cô có thể thoát ra, phải có người chết.

Hendricks đã gọi cuộc điện thoại cuối cùng trước trận chiến đó. Anh ấy biết được anh ấy vừa trở thành một người cha, và anh rất thất vọng khi thấy tấm ảnh con của anh mà anh in ra và dán trong Chiến giáp đã bị dính bẩn. Anh muốn trở về nhà, nhưng anh đặt nhiệm vụ lên hàng đầu. Rita đã nghe cuộc điện thoại đó 212 lần. Cô thuộc nằm lòng nó rồi.

Rita được trao một tấm huân chương vì những đóng góp nổi bật trong chiến trường –– Huân chương Valkyrie, được trao cho những người lính giết được hơn một trăm con Mimic trong một trận chiến. Họ đã tạo ra tấm huân chương đó chỉ dành cho cô. Và tại sao không? Người lính duy nhất trên cả hành tinh có thể giết được nhiều Mimic đến vậy trong một trận chiến chỉ có Rita Vrataski mà thôi.

Khi tổng thống gắn tấm huy chương lấp lánh lên ngực Rita, ông ta ca tụng cô như một thiên thần báo thù trên chiến trường và tuyên bố cô là một tài sản quốc gia. Cô đã trả giá cho tấm huân chương đó bằng máu của những người anh em của cô.

Cô không hề nhỏ một giọt nước mắt. Thiên thần không có khóc.

5

Rita được tái bổ nhiệm. Cái tên Full Metal Bitch cùng nỗi sợ hãi nó tạo ra lan tràn khắp quân đội. Một tổ nghiên cứu tuyệt mật được tạo ra để nghiên cứu vòng lặp thời gian. Sau khi đâm, thọc và thăm dò Rita, con chuột bạch được trao một bản báo cáo rằng có thể những vòng lặp đã ảnh hưởng tới não bộ của Rita, đó là nguyên nhân khiến cô đau đầu, và một nửa tá những thứ ba láp ba xàm khác chả giúp được cái gì. Nếu như nó có thể giúp quét sạch toàn bộ Mimic ra khỏi bề mặt trái đất, cô chả ngại nếu họ bổ đôi đầu cô ra.

Tổng thống đã trao cho Rita toàn quyền tự trị trên chiến trường. Cô càng lúc càng ít giao tiếp với những thành viên khác trong đội. Cô có một cái tủ khóa cho thuê ở New York nơi cô cất những cái huy chương cứ liên tục tràn vào.

6

Rita đóng quân tại Châu Âu. Cuộc chiến vẫn tiếp tục.

7

Bắc Mỹ.

Khi Rita nghe tin nơi tiếp theo được phân công là hòn đảo nào đó ở vùng Viễn Đông, cô đã rất vui. Những cái xác da vàng sẽ là chút nhạc đệm mới mẻ thay cho những cái xác màu đen hay màu trắng thông thường tại các chiến tuyến ờ Châu Âu. Tất nhiên, dù ở đó họ có ăn nhiều cá sống tới mấy thì khi mũi giáo của Mimic đâm xuyên qua người họ cùng với chiến chiến giáp thì máu của họ cũng phun ra với màu đỏ y như vậy thôi. Về tổng thể mà nói, cô cũng chán cảnh nhìn thấy chúng rồi.

8

Rita không xa lạ gì với kỹ thuật câu cá chim cốc, một kỹ thuật truyền thống của Nhật Bản. Ngư dân buộc một cái dây ở dưới cổ của một con chim cốc đã được huấn luyện, vừa đủ chặt để ngăn không cho nó nuốt mất mấy con cá to hơn cả bản thân nó mà nó bắn được, và rồi gỡ dây ra đủ dài để con chim có thể lặn xuống nước để bắt cá. Khi con chim cốc đã bắt được một con, ngư dân sẽ kéo con chim lên và bắt nó nhả cá ra. Rita cảm thấy mối quan hệ giữa cô và quân đội giống hệt như mối quan hệ của con chim cốc với người ngư dân vậy.

Rita vào quân đội bởi vì đó là cách cô kiếm sống. Công việc của cô là đi ra ngoài và giết Mimic và mang những cái xác về cho những chủ nhân của cô. Để đáp lại, họ cho cô bất cứ thứ gì cô cần để sống và giải quyết những rắc rối nho nhỏ trong cuộc sống mà cô còn không biết nó có tồn tại. Đó là mối quan hệ cho – nhận, và trong đầu, cô nghĩ thế là công bằng.

Rita chẳng sướng sung gì khi trở thành vị cứu tinh của trái đất, nhưng nếu đó là điều quân đội muốn, vậy thì cứ thế đi. Trong những thời kỳ đen tối thì thế giới cần một hình tượng để vực dậy tinh thần cho mọi người.

Phòng tuyến tại Nhật Bản đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Nếu kẻ thù vượt qua được Kotoiushi, Mimic sẽ tràn vào những khu phức hợp công nghiệp trên hòn đảo chính. Với những nhà máy cùng những công nghệ tiên tiến mà Nhật Bản cung cấp bị mất, khoảng 30% hiệu suất của Chiến giáp sẽ bị tụt. Những phân nhánh khác trong UDF sẽ rơi rụng lả tả.

Nếu không có ai ngăn chặn quá trình truyền tín hiệu tachyon, trận chiến sẽ không bao giờ kết thúc. Về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể càn quét chúng với lực lượng vượt trội. Sau vài vòng lặp lũ Mimic sẽ nhận ra chúng không thể nào chiến thắng, và chúng sẽ rút lui, nhận càng ít thiệt hại càng tốt. Nhưng việc hạ gục chúng thì không đơn giản như vậy. Chúng chỉ đơn giản là rút lui xuống bên dưới đáy đại dương, ngoài tầm với của loài người, và tập hợp sức mạnh. Một khi chúng tích tụ được lực lượng không gì ngăn nổi, chúng sẽ lại tấn công, và sẽ không có cơ hội thứ hai để ngăn chúng lại.

Chiến đấu trong cuộc chiến với Mimic cũng giống như chơi một trò chơi với đứa con của bạn vậy. Chúng đã quyết định rằng chúng nhất định phải thắng ngay từ lúc trò chơi bắt đầu, và chúng sẽ không từ bỏ tận tới khi chúng dành chiến thắng. Từng chút một, lãnh thổ của loài người càng ngày càng bị ăn mòn dần.

Độ dài của vòng lặp của lũ Mimic khoảng xấp xỉ ba mươi tiếng. Rita lặp lại mỗi vòng lặp chỉ một lần. Lần đầu tiên qua một trận chiến cô ước tính thiệt hại mà đội của cô phải nhận; lần thứ hai thì cô chiến thắng. Trong vòng lặp đầu cô sẽ xem xét chiến lược là gì và biết được ai sẽ chết. Nhưng mạng sống của những người bạn của cô đều phụ thuộc vào bàn tay không khoan nhượng của định mệnh. Đó là điều không thể thay đổi.

Trước mỗi trận chiến, Rita tự tách biệt mình để loại bỏ mọi suy nghĩ. Một trong những đặc quyền của cô tại nơi cô đóng quân là Rita được cấp một phòng riêng mà không ai được phép vào.

Đội của Rita hiểu rằng ba mươi tiếng trước khi trận chiến bắt đầu là khoảng thời gian đặc biệt đối với cô. Những người lính phổ thông trong đội không nhận ra vòng lặp thời gian, nhưng họ biết Rita có những lý do riêng để không muốn nói chuyện với ai trước mỗi trận chiến. Họ giữ khoảng cách bằng tất cả lòng tôn trọng. Mặc dù không gian riêng chính là những gì Rita muốn, nhưng nó vẫn khiến cô thấy cô đơn.

* * *

Tại phòng nghỉ trên không, Rita đang thầm hâm mộ làn nước lấp lánh của Thái Bình Dương. Kiến trúc duy nhất tại Căn cứ Tuyến Flower mà cao hơn tòa tháp của Rita chỉ có ăng ten radio gần đó. Trên thực tế, tòa tháp sẽ là mục tiêu đầu tiên khi Mimic tràn vào bờ. Bạn chỉ có thể cười nhạo trước sự liều lĩnh khi phòng nghỉ của sĩ quan lại đặt ở một nơi yếu nhược đến vậy. Đây là vấn đề mà những đất nước chưa bị xâm lược hay gặp phải.

Nhật Bản đã thành công tránh thoát được móng vuốt của chiến tranh. Nếu hòn đảo này ở cách xa Châu Á một chút, nó đã bị biến thành sa mạc từ lâu rồi. Nếu nó ở gần hơn, vậy nó đã bị lũ Mimic xâm lược ngay trước khi tiến vào lục địa. Hòa bình mà Nhật Bản được hưởng đều nhờ vào may mắn.

Khu vực ở bên cạnh phòng nghỉ sĩ quan cấp cao rộng đến mức thừa thãi và gần như trống không. Cảnh biển nhìn từ đây phải ngang tầm khác sạn năm sao. Trái ngược lại, chiếc giường đa năng với khung làm từ ống thép đặt ở giữa phòng cứ như thể tay nào đó cố ý chơi khăm chèn vào.

Rita ấn một cái nút. Pha lê lỏng chứa tấm kính cường lực tràn vào, trở thành tấm rèm che đi khung cảnh. Cô đã chọn phòng tiếp đón của sĩ quan cấp cao làm nơi nghỉ ngơi vì đây là nơi những thành viên khác trong đội ít khi lui tới. Hệ điều hành cài đặt trong mỗi người bọn họ đều được lập trình cho chiến tranh. Họ sẽ không bao giờ bước một bước lại gần một tòa nhà đứng làm mục tiêu một cách đầy khiêu khích như vậy. Bản thân Rita thì chẳng quan tâm tới chuyện đó lắm.

Để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô, một kỹ sư Nhật Bản đã giải thích rằng tấm kính được đan xen với cacbon hoạt tính, cho phép nó có sức chịu đựng ngang ngửa vỏ giáp của Chiến giáp. Nếu thứ đó tuyệt vời đến vậy, Rita tự hỏi tại sao nó không hoạt động hiệu quả tới vậy nơi tiền tuyến. Ít nhất tại đây cô được ở một mình. Ngày tiếp theo cô sẽ phải nhìn một trong những người bạn của cô chết. Cô không muốn mình phải nhìn vào mắt họ.

Một tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức Rita giữa dòng suy nghĩ. Tấm kính tại cửa vào cũng đã đổ đầy pha lê lỏng. Nó ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

“Tôi không cho phép sự quấy nhiễu trong vòng ba mươi tiếng tới. Để tôi một mình.”

Không ai đáp lại. Cô cảm nhận thấy có một sự hiện diện kỳ dị từ bên kia cánh cửa. Cứ như một con thú non đang bị săn lùng bởi cả đàn sói, hay một người phụ nữ bị lạc trong ngõ tối. Đó chỉ có thể là Shasta.

Rita ấn cái nút. Tấm kính lại trở nên trong suốt, lộ ra một cô nàng dân Mỹ chính tông xinh xắn đứng ngay trước cửa. Thượng úy Shasta Raylle lớn tuổi hơn Rita và, theo lý thuyết, quân hàm cao hơn cô, nhưng Valkyrie không phải luồn cúi trước bất kỳ kỹ sư nào. Tuy vậy, Rita thấy thái độ nhường nhịn và tôn trọng của Shasta rất đáng yêu.

Thịch.

Shasta đập trán vào cửa kính. Cô tưởng lầm cái cửa kính đột nhiên trong suốt tức là nó đã mở ra và đi thẳng vào. Cô đang cầm trong tay cái gì đó rồi tì nó lên trán. Cô ngã ra sàn, run rẩy như một chiếc lá. Khó mà tin được bộ não bên trong cái đầu đó lại tuyệt vời đến thế. Lại đụng thêm lần nữa, có lẽ mấy thiên tài đều như vậy. Có người gọi Rita là một thiên tài quân sự, và thực ra cô cũng không khác người thường nhiều đến thế. Thứ duy nhất khác biệt mà cô có là năng lực tập trung. Suy nghĩ của Shasta luôn đặt hết vào thứ cô cầm trên tay, cũng như sự tập trung của Rita thì dồn vào trận chiến sắp tới.

Rita mở cửa ra. Cặp kính của Shasta vẫn đang xiêu vẹo sau cú chấn với tấm kính. Vừa đứng dậy, cô vừa chỉnh lại nó.

“Xin lỗi cô. Nhưng có thứ này tôi phải cho cô xem. Tôi hết sức, hết sức xin lỗi.” Shasta cúi đầu xuống và lại đụng đầu vào cánh cửa vẫn còn đang khép một nửa. Lần này cô đụng phải góc cửa.

Thịch.

“Ối.” Shasta lại ngã ra đất.

“Không cần xin lỗi. Cô luôn được chào đón, Thượng úy. Không có cô thì lấy ai lo cho Chiến giáp của tôi đây.”

Shasta nhìn chằm chằm xuống chân, mắt ngân ngấn nước.

“Cô lại gọi tôi là thượng úy! Làm ơn gọi tôi là Shasta đi mà.”

“Nhưng, Thượng úy ––“

“Shasta! Tôi chỉ muốn mọi người coi tôi là một người bình thường mà nói chuyện.”

“Được rồi, được rồi. Shasta.”

“Thế có phải tốt không.”

Rita mỉm cười. “Vậy... cô có gì muốn cho tôi xem à?”

“Đúng vậy,” Shasta nói. “Nhìn này. Cô sẽ không tin được đâu.”

Shasta mở tay ra. Rita nhìn kĩ vào vật thể kỳ lạ nằm trong lòng bàn tay nhỏ nhắn. Chỉ hơi lớn hơn một viên đạn 9mm một chút, mang hình dạng rất rối rắm và được sơn màu đỏ sáng. Rita có nghe đồn có người sơn đầu đạn của họ bằng một màu riêng biệt để phân biệt loại đạn, nhưng sơn nguyên cả viên thì chưa.

Cô cầm nó lên. Nó có hình thù giống hình người.

Shasta liến thoắn. “Đây là tuyệt mật, phải không? Có người trong căn cứ đã kể cho tôi nghe về chúng. Tôi đã đi tới tận Tateyama để lấy nó. Tôi đã tốn gần hết tiền để thắng được nó đó.”

“Thắng được nó?”

“Cô bỏ tiền vào trong một cỗ máy, gạt cần, và một trong những cái búp bê hình nộm này rớt ra từ trong một quả bóng nhựa nhỏ.”

“Cái này là một loại đồ chơi à?”

“Ồ không, đó là một món đồ sưu tập vô cùng giá trị. Những cái hiếm có thể đổi được cả trăm đô la đấy.”

“Một trăm đô la cho cái này á?”

“Đúng vậy.” Shasta gật đầu lia lịa.

Rita cầm con hình nộm bé tí xíu dơ lên trước ánh đèn neon trắng trong phòng. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, nó rõ ràng có hình một người lính mặc Chiến giáp. Chuyện nó được sơn màu đỏ và vung vẩy cái rìu chiến chỉ có thể nghĩa là đây chính là Chiến giáp của Rita. “Họ làm xịn thiệt. Cả bàn tay cũng trông y như thật này. Cái gì mà bí mật quân sự chứ.”

“Họ nhờ những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp. Tất cả những gì họ cần là nhìn thoáng qua, xong họ sẽ làm ngay mặt hàng gần như y hệt nguyên bản. Những mẫu làm ở Nhật Bản là số một. Họ có thể bán đấu giá được cả mớ tiền đấy.”

“Thật là lãng phí tài nguyên chất xám.” Rita lật mẫu hình nộm trong tay. Dưới chân nó được khắc chìm dòng chữ MADE IN CHINA. “Trung quốc vẫn còn thời gian để làm đồ chơi à? Tôi nghe bảo họ còn không sản xuất kịp chip điều khiển Chiến giáp mà.”

“Họ có lực lượng lao động lớn mà. Có nhớ ông thượng nghị sĩ đã bị ép phải từ chức khi ông ta nói Trung Quốc có thể mất đi một lượng bằng cả dân số Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và vẫn còn dôi ra một tỉ người không? Chà, thực tế họ đã mất hàng triệu người ở phương nam, nhưng họ đến giờ vẫn đủ tài nguyên nhân lực để ném vào cái mớ này hòng chống lạm phát.”

“Thật khó mà tin được chúng ta đến từ cùng một hành tinh.”

“Nước Mỹ đang trong thời chiến, và chúng ta vẫn có đủ thời gian để xoay chuyển tình thế mà.”

Rita khó mà cãi lại được.

UDF tồn tại để bảo vệ cái thế giới bị ám ảnh bởi việc tạo ra những thứ vô dụng thế này đây, Rita nghĩ vậy. Thật là ngạc nhiên khi có người lại dồn tâm huyết vào cái thứ vô giá trị này. Mặc dù suy cho cùng đây cũng chưa hẳn đã là việc xấu. Không ai nhận thức được nó rõ hơn Rita, một người với kỹ năng duy nhất là chém giết.

“Tôi còn nhiều lắm.” Shasta lôi ra cả mớ búp bê từ trong túi.

“Cái gì đây? Loài nào đó trông giống lợn lai ếch từ những vùng bí hiểm sâu trong rừng rậm Amazon à?”

“Đó là Mimic.”

“Đấy, nhà tạo mẫu chuyên nghiệp của cô đấy.”

“Đây là thứ xuất hiện trong phim ảnh. Và nó cũng là hàng thật, chỉ cần dư luận quan tâm là được mà. Tin tôi đi, đây là thứ xuất hiện trong phim, đúng đến từng millimet.”

“Thế còn cái này thì sao?”

“Cô phải biết chứ. Đó là Rita Vrataski –– là cô!”

Con búp bê trông rất thon gọn, đầy đặn đến đáng kinh ngạc, và trên đầu là mái tóc quăn vàng óng. Khó mà tìm thấy một vật mô phỏng Rita mà khác cô đến thế này. Thực ra, Rita đã từng gặp cô diễn viên đóng vai cô trong phim một lần. Cũng không thể nói cô ta không hợp để đóng vai lính Chiến giáp, bởi bản thân Rita cũng có hợp đâu. Nhưng người phụ nữ họ chọn trông quá hào nhoáng để trở thành một người lính chiến đấu nơi tiền tuyến.

Rita so sánh búp bê của cô với con Mimic. Tự nhiên cô thấy con Mimic này trông cũng không đến mức quá khác con thật.

“Tôi giữ cái này được không?” Rita cầm bức tượng Full Metal Bitch trông chả có nét gì giống cô.

“Cái gì cơ?”

“Có thiếu một con cũng không sao, phải không?”

Phản ứng của Shasta đại khái là sự kết hợp của một con mèo đang ngủ thì bị đá khỏi cái ổ ưa thích của nó trên giường và một đứa bé năm tuổi bị bà dì lấy mất mẩu kẹo Chocolate nhân lạc cuối cùng để đi ăn mảnh. Cái vẻ mặt của cô sẽ khiến hồ sơ thi tại MIT tăng vùn vụt khi những sinh viên tương lai kia biết cô từng là học sinh tốt nghiệp đứng đầu trong lớp đấy.

Rita cân nhắc lại yêu cầu của mình. Những người như Shasta, đậu vào một trong những trường đại học siêu cấp với tỉ lệ chọi siêu khủng khiếp thường sẽ có xu hướng bùng nổ bất kỳ lúc nào nếu trêu ghẹo quá đáng. “Xin lỗi, chỉ đùa thôi. Tôi không nên trêu cô như vậy.”

“Không, tôi mới là người phải xin lỗi,” Shasta nói. “Chỉ là cái này đại khái là, chà, vô cùng hiếm. Ý tôi là, tôi đã mua hết mọi quả bóng trong cỗ máy, và đây là cái duy nhất xuất hiện.”

“Đừng lo. Tôi không bao giờ mơ tới chuyện lấy nó từ cô đâu.”

“Cảm ơn vì đã thông cảm. Tôi rất xin lỗi. Đây, sao cô không lấy cái này? Cái này cũng khá hiếm đấy.”

“Cái gì vậy?”

“Là người kỹ sư trong đội của Rita trong phim. Vậy nên về cơ bản thì là... tôi.” Một nụ cười gượng gạo nở trên môi Shasta.

Đây là hình mẫu tồi tệ nhất về một nữ kỹ sư mà Rita từng được thấy. Gầy như que củi, tàn nhang đầy mặt, góc cạnh trên khuôn mặt bị phóng đại thê thảm đến mức không thấy một chút vết cong. Nếu trên đời tồn tại một gã theo chủ nghĩa hoàn hảo không bao giờ vặn sai một con ốc hay cổ hủ đến độ chẳng bao giờ mạo hiểm đi hôn người khác giới, vậy đây chính là nó. Tất nhiên cô nàng kỹ sư của chúng ta mà con búp bê này lấy mẫu chắc chắn đã tự đâm đầu vào cửa ít nhất hai lần một ngày, vậy nên cái này chắc chắn là một sự bịp bợm trắng trợn.

Shasta nhìn Rita, nét lo lắng hằn sâu trong mắt. “Cô không thích nó sao?”

“Nó trông có điểm gì giống cô đâu.”

“Của cô cũng vậy mà.”

Họ nhìn nhau.

“Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ giữ nó. Để lấy may thôi.”

Shasta cầm một con hình nộm khác lên khi Ralph Murdoch, cổ treo lủng lẳng camera đi vào.

“Chào buổi sáng, các quý cô.”

Rita nhướn đôi lông mày đỏ rực màu sắt rỉ lên trước sự viếng thăm của vị khách không được chào đón này. Khuôn mặt cô đanh lại. Sự thay đổi đột ngột trong cách cư xử của Rita khiến Shasta giật mình, cô thì lúc này trông như đang phân vân không biết có nên trốn sau lưng gã nhà báo Hulk to vật vã này hay làm điều ngược lại. Sau vài giây gượng gạo và chần chờ, cô chọn việc núp sau lưng Rita.

“Anh tới đây bằng cách nào?” Rita không hề che dấu thái độ khinh miệt.

“Tôi là một thành viên trong đội ngũ cá nhân của cô. Ai dám cản tôi?”

“Anh là thành viên, và chúng ta đều biết điều đó. Giờ anh có thể đi.” Rita chẳng thèm quan tâm tới gã đàn ông này cùng đôi giày chạy bộ chưa-từng-dính-một-tí-bùn-trên-chiến-trường của hắn. Những người như hắn ta và Shasta có thể gặp gỡ và nói chuyện một cách thoải mái với người khác dù bản thân đang mang bất kỳ tâm trạng nào. Những lời của hắn không hề có một tia khiếp sợ khi biết mình sẽ tận mắt nhìn những người bạn của mình chết trong trận chiến tiếp theo. Chính nỗi khiếp sợ đó là thứ đã khiến Rita tự cô lập khỏi đồng đội, gia đình duy nhất cô còn lại. Cái gã thất bại này sẽ không bao giờ hiểu được cho tới cuối cuộc đời.

“Thế thì ngại quá, đã mất công tới tận đây,” Murdoch nói. “Tôi tình cờ thấy được một mẩu tin rất thú vị, và tôi muốn cho cô xem.”

“Cứ gửi nó tới tờ New York Times đi. Tôi sẽ rất vui lòng đọc nó.”

“Tin tôi đi, cô sẽ muốn nghe đấy.”

“Tôi thường thì không mấy hứng thú ở những chuyện anh thấy hứng thú.”

“Những tay lính Nhật Bản sẽ phải tập thể hình. Hình phạt của họ vì những rắc rối tối qua.”

“Tôi bảo anh đi đi. Trước trận chiến tâm trạng của tôi thường không tốt đâu.”

“Cô không muốn tới xem sao? Họ đang định luyện tập bài tập kiểu samurai đấy. Tôi sẽ rất vui khi Valkyrie đến xem toàn bộ quá trình.”

“Mẹ của anh hẳn đã rất thất vọng khi việc nạo phá thai chỉ phá được mỗi lương tâm của anh.” Rita nói.

“Một cô gái ngoan như cô mà lại nói vậy à.”

“Lần tới tôi cũng sẽ lại nói vậy thôi, nhưng giờ tôi không muốn bị làm phiền.”

“Cô nói gì cơ?”

“Tin tôi đi, tôi chưa nói gì đâu.”

Murdoch nhíu mày. “Được rồi, cứ coi cô vừa nói những lời rác rưởi và vô nghĩa đi. Hai trong một luôn.”

“Tôi đoán nó dễ hiểu mà.”

“Được rồi, vậy thì tôi không có lương tâm và tôi sẽ đi thẳng xuống Địa ngục. Lần trước cô cũng nói y như vậy khi tôi chụp mấy bức ảnh đứa bé vừa khóc vừa chạy trốn khỏi một đàn Mimic.”

“Anh còn không xứng ở Địa ngục. Anh chỉ có thể tìm cách chụp một bức ảnh của Satan và dùng nó để luồn lách chui qua cổng sau của thiên đàng.”

“Tôi sẽ coi đó là một lời khen.”

Một nụ cười nở ra trên đôi môi của Valkyrie. Nụ cười đó cũng y hệt như nụ cười xuất hiện trong những giờ phút đen tối trên chiến trường, chỉ có điều nó nấp sau chiếc mũ bảo hiểm. Cơ thể của Shasta căng lên. Murdoch trong vô thức bước một bước lùi lại.

“Chà,” Full Metal Bitch nói, “Tôi sắp bước chân xuống Địa phục. Và cho tới lúc đó, tôi không muốn thấy mặt anh một lần nào nữa.”

9

Cuối cùng Rita vẫn đi xem buổi tập thể hình. Còn Shasta thì không. Người duy nhất đứng gần Rita là gã Murdoch chết tiệt đó. Những người còn lại trong đội duy trì một khoảng cách tượng trưng cho lòng kính trọng.

Đó là khi đôi mắt Rita chạm phải ánh mắt đầy thách thức kia từ sân tập, ánh mắt mang sức nặng của cả thế giới. Ở thằng nhóc kia có gì đó khiến Rita cảm thấy thích thú. Cô bước lại gần anh ta.

Cô cố ý bước đi, mỗi bước đều là một bước di chuyển hoàn mỹ được thiết kế để đẩy một chiếc Chiến giáp băng qua chiến trường với toàn bộ hiệu suất. Cô là chuyên gia càn quét chiến trường mà không hề tốn chút nỗ lực nào và cũng chẳng để lại một tiếng động. Để đạt được 100% hiệu suất của Chiến giáp, một người lính phải đi bộ trong một căn phòng đầy những quả trứng mà không làm vỡ một quả nào. Có nghĩa là phải có năng lực phân phối hoàn hảo sức nặng cơ thể lên mỗi bước chân.

Người lính kia vẫn nhìn chằm chằm vào Rita. Cô bước lại ngay chỗ anh ta, rồi quay ngoắt chín mươi độ về phía cái lều nơi vị lữ đoàn trưởng cấp tướng đang ngồi. Cô trao cho ông ta một cử chỉ hành lễ phổ thông.

Lữ đoàn trưởng nhìn Rita bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Rita là một thượng sĩ nếu xét về quân hàm, nhưng cô cũng là lính Mỹ, thế nên mối quan hệ thực sự giữa họ trong cấp bậc quân đội có hơi chút rối loạn.

Rita nhớ mặt người đàn ông này. Ông ta là người đi chung với vị tướng đã trực tiếp tới bắt tay Rita tại màn dạo đầu của buổi tiếp đón thừa thãi nhằm chào đón Lực lượng Đặc nhiệm. Có kha khá sĩ quan được thăng quân hàm mà chưa từng chiến đấu trên tiền tuyến, nhưng người này có vẻ như có tình yêu đặc biệt với trò khoe mẽ và gây hấn.

Họ nói chuyện ngắn gọn, tướng quân có vẻ khá ngạc nhiên và thái độ cùng ngôn ngữ cơ thể của Rita khá là chuẩn. Rồi Rita trở lại sân tập, đi ngang qua những chàng trai trông như đang cúi mình trước cô. Cô chọn chỗ bên cạnh người lính đã nhìn chằm chằm vào mình và bắt đầu bài tập chống đẩy tổng hợp. Cô có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh ta lan tỏa trong bầu không khí có phần se se lạnh giữa họ.

Người lính đó không cử động. Rita không cử động. Mặt trời treo cao trên bầu trời, chậm rãi thiêu đốt làn da của họ. Rita thấp giọng nói chỉ vừa đủ để tay lính bên cạnh cô nghe thấy:

“Trên mặt tôi có gì à?”

“Tôi không thấy gì cả.”

Ngoại trừ âm điệu có hơi kỳ quái, giọng Burst của người lính rất rõ ràng và dễ hiểu. Không giống như ở Bắc Phi. Những người từ thuộc địa của Pháp trước đây không thể nói tiếng Burst để cứu mạng chính họ.

English Burst, hay ngắn gọn là Burst, là một thứ ngôn ngữ được tạo ra để giải quyết vấn đề bất đồng ngôn ngữ trong một quân đội gồm những người lính đến từ cả tá quốc gia. Hệ thống từ vựng đã được giản lược và có càng ít quy tắc ngữ pháp càng tốt. Khi họ phác thảo ngôn ngữ, họ đã thận trọng không thêm vào những từ ngữ tục tĩu vào trong hệ thống từ vực chính thức, nhưng rút cục thì bạn cũng chẳng thể nào ngăn được mấy gã kia thôi dùng từ “fuck” dưới dạng danh từ, động từ, tính từ và gắn với mọi từ khác.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi từ đấy đến giờ.”

“Tôi đoán là vậy,” anh ta nói.

“Anh muốn nói gì với tôi à?”

“Tôi không muốn nói chuyện trong lúc này.”

“Thằng đầu tôm Kiriya! Mày đang trượt tay kìa!” trung úy hét lên. Rita, khoác cái vẻ mặt hờ hững của người chưa từng có nhu cầu giao tiếp với nhân loại trong suốt cả cuộc đời, tiếp tục bài tập chống đẩy tổng hợp.

Chống đẩy tổng hợp khó hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều. Từng giọt mồ hôi đọng lại nơi chân tóc, chảy dọc xuống thái dương, chui vào trong mắt –– khiến chúng rát lên trước muối mặn –– và trôi xuống cổ bạn trước khi rơi vào trong ngực. Cam chịu trước cơn khó chịu đó chạy khắp cơ thể cũng giống như một người lính phải chịu đựng cảnh tù túng bên trong chiếc chiến giáp. Bài tập samurai này cũng không phải hoàn toàn là vô dụng, Rita nhận định.

Khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn, tốt nhất là thả lỏng tâm trí. Rita để tâm tư của mình thoát ra khỏi từng cơn gào thét kháng nghị của cơ thể và đi ra xung quanh. Lữ đoàn trưởng cấp tướng từ Ban Chỉ huy trông bối rối trước kẻ xâm nhập không mời. Với hắn ta, một gã chưa từng trải qua một khoảnh khắc xung đột vũ trang thực thụ nào, có lẽ sân tập này, với làn gió biển dịu dàng này là một phần của chiến tranh. Với những người chưa từng hít thở trong bầu không khí trộn lẫn mùi máu, bụi và kim loại cháy tràn ngập khắp chiến trường, bài huấn luyện này là chiến tranh, leo vài bậc thang trong sự nghiệp cũng là chiến tranh. Chỉ có một người bị chiến tranh lấy mất cái ngày yên bình trước trận chiến ấy: một người phụ nữ tên Rita Vrataski cùng những vòng lặp thời gian của cô.

* * *

Rita từng mơ rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp một người khác cũng trải qua những vòng lặp. Cô thậm chí còn nghĩ ra cụm từ họ có thể dùng để phân biệt nhau với người khác. Một cụm từ chỉ có Rita biết. Một cụm từ chỉ có hai người họ chia sẻ cho nhau.

Một người khác bị dính vào trong một vòng lặp thời gian, vậy có nghĩa là có người khác ngoài Rita đã vô tình giết con Mimic server. Cũng như Rita bị ép phải bỏ mặc những người không ở trong vòng lặp. Anh ta hẳn cũng rất cô đơn.

Có lẽ cô không thể du hành thời gian trong cùng một vòng lặp với anh ta –– mặc dù thực ra cô cũng có thể, và cái suy nghĩ đó khiến cô sợ hãi –– nhưng cô có thể cho anh ta những lời khuyên. Chia sẻ nỗi cô đơn của anh ta. Kể cho anh ta cách phá vỡ vòng lặp, kiến thức mà Rita mất 211 lần tử vọng mới ngộ ra. Anh ta có lẽ vẫn đang chiến đấu trong bối rối, cũng như Rita trước đây. Anh ta có lẽ sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại.

Sâu trong trái tim Rita, cô biết chắc sẽ không ai tới nói cho cô những lời chỉ mình cô biết.

Tín hiệu Tachyon của Mimic là đỉnh cao trong công nghệ của người ngoài hành tinh, thứ công nghệ cho phép họ xâm chiếm khoảng không bao la. Việc Rita bị kẹt trong vòng lặp thời gian trong cuộc chiến giành lại Florida đã là một vận may bất ngờ của nhân loại rồi. Nếu cái vận may đó không xảy ra, trái đất đã bị biến thành một hành tinh khác từ lâu rồi. Không chỉ loài người mà gần như mọi loài sinh vật trên hành tinh đều đã bị tuyệt chủng rồi.

Danh tiếng của Rita lên cao vùn vụt sau mỗi trận đấu, và nỗi cô đơn của cô cũng vậy. Cô đã phá vỡ được vòng lặp, nhưng cô cảm thấy cứ như mỗi ngày cô sống vẫn đang lặp lại vậy. Hy vọng của cô là khi chiến thắng của loài người tới, cái ngày mọi con Mimic đều bị quét sạch khỏi địa cầu, cũng sẽ là ngày cái cảm giác bị cô lập đáng sợ này rời bỏ cô. Cho tới lúc đó, cô vẫn sẽ tiếp tục đóng cái vai trò độc nhất vô nhị của mình trong cuộc giao tranh này.

Rita không quan tâm tới những trận chiến. Trong chiến đấu cô không cần dùng tới bộ não. Khi cô leo lên chiếc Chiến giáp đỏ rực, nỗi buồn, niềm vui, những ký ức ám ảnh cô hơn hết thảy –– tất cả đều bị quét sạch. Chiến trường ấy, cái nơi tràn ngập khói và thuốc súng ấy, là nhà của Rita.

* * *

Buổi tập thể hình kết thúc sớm hơn một tiếng. Tướng quân vội vàng quay trở về doanh trại.

Khi Rita đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cô loạng choạng bước đi. Anh ta có chiều cao cũng không quá nổi bật khi là lính Chiến giáp. Anh ta còn trẻ nhưng lại mang cái vẻ mệt mỏi cứ như thể anh ta sinh ra cùng với nó. Quần áo anh ta trông cứ như vừa bước ra từ nhà máy, vậy nên diện mạo của anh ta có gì đó khiến người ta khó chịu. Đôi môi anh ta vẽ nên một nụ cười Mona Lisa, nụ cười rất thành công che đậy tuổi của anh ta.

Con số 157 viết bằng số Ả rập được ghi trên mu bàn tay. Rita không biết nó có nghĩa là gì, nhưng chuyện đó khá là kỳ lạ. Đủ kỳ lạ để Rita nghĩ cô sẽ khó mà quên được trong một thời gian dài. Cô đã từng nghe kể có những người lính xăm nhóm máu của họ tại dưới lòng bàn chân vào ngày trước khi những chiếc Chiến giáp được lưu hành, nhưng cô chưa từng nghe về chuyện có người ghi chú bằng bút máy lên mu bàn tay.

“Vậy anh muốn nói chuyện à. Đó là gì?”

“À, đúng rồi,” anh ta nói.

“Hử? Cứ nói đi, chàng lính. Tôi là một cô gái kiên nhẫn, nhưng ngày mai có một trận chiến, và tôi có nhiều việc phải làm.”

“Tôi, ừm, có một câu trả lời cho câu hỏi của cô.” Chàng trai do dự cứ như một cậu chàng học sinh cấp ba đang đóng kịch bị bắt đọc một đoạn kịch bản rất chi là không hay. “Những nhà hàng ở Nhật Bản không thu tiền trà xanh.”

Rita Vrataski, vị cứu tinh của nhân loại, chiến thần Valkyrie, cô gái mười chín tuổi, lột trần lớp mặt nạ của mình.

Full Metal Bitch bật khóc.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Một quả pờ lót khá thú vị nhờ :)))
Hóng tềnh yêu :)))
Xem thêm
Đáng yêu vl
maf có cùng vòng lặp dc ko nhỉ
Xem thêm
Rita đáng yêu quá, mê ẻm từ trong manga rùi 🥰
Xem thêm