RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Sự tan vỡ thường ngày

Chương 234: Chạy sô (25)

45 Bình luận - Độ dài: 1,689 từ - Cập nhật:

Năm tên bảo vệ trong hội trường có yếu, có bình thường đi nữa, cũng là năm người trưởng thành.

Lâm Trạch có rèn luyện thân thể thế nào cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi. Mặc dù biết dùng chút kỹ xảo mượn lực đả lực đơn giản, nhưng cũng không phải kỹ xảo cao thâm gì, chung quy cũng không đủ.

Một chọi một thì Lâm Trạch không hề sợ bất kỳ ai trong đám bảo vệ trong hội trường này. Nếu hai chọi một, Lâm Trạch vẫn có phần thắng nhất định. Nếu ba chọi một, chỉ cần có cơ hội thì Lâm Trạch vẫn có tự tin sẽ không thất bại quá khó coi.

Nhưng nếu bốn chọi một, năm chọi một, số lượng thay đổi dẫn đến biến đổi về chất, đánh bậy đánh bạ cũng chết được, huống hồ tay đám người này còn cầm máy kích điện nữa.

Lâm Trạch cảm thấy đám bảo vệ này đúng là mặt dày vô sỉ, năm sáu người trưởng thành lại muốn dùng máy kích điện đối phó với học sinh cấp ba, không sợ xảy ra chuyện sao? 

Có điều đám người này lấy máy kích điện ra, Lâm Trạch cũng cảm thấy chưa chắc không phải cơ hội, chỉ cần mình có thể cướp được máy kích điện này thì chưa hẳn không thể chuyển đổi tình thế từ xấu thành tốt.

So với động tác cầm dao không soi được chút lỗi nào của Hứa Nghiên Nghiên thì trong mắt Lâm Trạch, đám bảo vệ này quả thật là quá yếu.

Chỉ cần tránh được tấn công bất ngờ, sau đó bắt lấy cổ tay đối phương đồng thời túm lấy kéo mạnh về phía sau. Khuyết điểm duy nhất của máy kích điện chính là phạm vi tấn công không lớn, chỉ có phần đầu là gây tổn thương, cho nên chỉ cần nắm được góc độ cổ tay thì đối phương không cách nào tấn công mình. Sau đó dùng sức xoay chuyển cơ thể và sức vặn của hai tay, có thể đoạt lấy máy kích điện của một người trong số đó. Chỉ cần một khi chế ngự được một người trong số đó cướp được máy kích điện, thì phía mình cũng có máy kích điện trong tay, dưới tình hình này mình và Hoa Thần Quang an toàn rời khỏi không có chút vấn đề nào.

Bây giờ Lâm Trạch chợt nhớ đến điện thoại của mình và Hoa Thần Quang vẫn còn chỗ đối phương, lúc này đã không có cơ hội lấy điện thoại lại nữa, dứt khoát ra ngoài báo cảnh sát là được, mấy tên bảo vệ này lại muốn dùng máy kích điện đối phó với học sinh cấp ba, trái lại nếu mình mời cảnh sát đến xem xét sẽ là lý lẽ gì. Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Trạch quá phong phú, cho nên chỉ một lúc đã nghĩ ra được kế sách khả thi, hóa bị động thành chủ động.

“Dừng tay!”

Nhưng giọng nói trong trẻo uyển chuyển êm tai nữ tính này lại khiến sự việc xuất hiện bước ngoặt.

“Xảy ra chuyện gì, các người đang làm gì đó?”

Lúc này một cô gái đeo khẩu trang với kính đen kỳ lạ cũng đi vào từ cửa sau.

Đương nhiên Bành Cương Nghị đã lập tức chú ý đến sự xuất hiện của cô gái kính đen, hắn ta có chút lo lắng, ngay lập tức đã bước nhanh đến trước mặt cô gái kính đen.

“Không có vấn đề gì, ở đây có chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ xử lý xong nhanh thôi. Cô vào trong xe đợi một lát, hội trường sắp được bố trí xong rồi, lát nữa tôi sẽ qua gọi cô.”

Bành Cương Nghị nói nhẹ nhàng, tiện thể lau mồ hôi trên trán.

“Vấn đề nhỏ à? Sao tôi thấy không phải vấn đề nhỏ nhỉ? Tại sao mấy tên bảo vệ này lại lấy máy kích điện ra luôn rồi, hơn nữa hình như đối phương còn là hai học sinh cấp ba?”

“Vậy là cô không biết rồi, nghi là hai đứa học sinh cấp ba này có mang theo thiết bị ghi hình bí mật, cố ý lén vào đội ngũ bảo vệ.

Lúc Bành Cương Nghị nhắc đến thiết bị ghi hình bí mật thì người của cô gái đeo kính khẽ run.

“Cho nên chúng tôi mới vây bọn chúng lại không cho chúng đi, hơn nữa chúng còn hung hãn đánh một tên bảo vệ trong hội trường của chúng tôi bị thương...” 

Bành Cương Nghị còn chưa nói xong, Hoa Thần Quang nhìn thấy thái độ kính cẩn của ông ta với cô gái kính đen thì ngay tức khắc dường như đoán được gì đó nên lớn tiếng kêu oan.

“Tên khốn nhà anh rõ ràng đang nói bậy, trên người bọn tôi mang thiết bị ghi hình bí mật hoàn toàn là anh bịa đặt. Rõ ràng đã dùng máy thăm dò kim loại kiểm tra không có vấn đề rồi, vả lại điện thoại cũng giao. Tốt xấu gì tôi cũng là tay chơi nhạc có chút danh tiếng trong giới, anh không nghe ngóng xem lai lịch của bọn tôi đã muốn cởi quần áo của bọn tôi, thật ra là vì các anh quá đáng bảo bọn tôi cởi quần áo kiểm tra nên tôi với bạn tôi mới tức giận định bỏ về.”

“Im miệng, các cậu không chịu cởi quần áo kiểm tra chính là có vấn đề.”

Bành Cương Nghị nói như thế.

“Chẳng phải bọn tôi nói đồng ý cởi quần áo kiểm tra sao, anh gọi cảnh sát đến, chúng tôi có thể sẵn sàng tự mình cởi cho cảnh sát xem, có vấn đề thì chúng tôi nhận tội, không có vấn đề thì các anh xin lỗi chúng tôi là được. Còn về cởi quần áo của chúng tôi, anh không có quyền làm như vậy.”

Hoa Thần Quang phản kích kịch liệt.

Bởi vì lời nói của Hoa Thần Quang, cô gái kính đen tập trung tầm nhìn lên người cậu, sau đó lại nhìn Lâm Trạch bên cạnh, lúc nhìn thấy Lâm Trạch đột nhiên cơ thể mềm mại của cô gái kính đen khẽ run, không tự chủ mà che giấu dây thắt màu đỏ trên cổ tay.

“Tôi thấy hai cậu học sinh cấp ba này không phải người sẽ làm như vậy, các anh mau cất máy kích điện vào đi.”

Lúc này cô gái kính đen lập tức nói với đội trưởng Hầu.

Đội trưởng Hầu cũng là dân giang hồ hơn mười năm trong nghề, tất nhiên có mắt nhìn, ngay tức thì đã nhìn ra được thân phận của cô gái kính đen. Cô ta chính là Hân Diên – một trong những nghệ sĩ có thế lực nhất của công ty hiện nay, vả lại cũng là một trong những nghệ sĩ hàng đầu trong nước.

Thấy Hân Diên vừa lên tiếng, Bành Cương Nghị lập tức tiến thoái lưỡng nan, không cưỡng ép yêu cầu lục soát hai tên học sinh cấp ba này nữa. Đội trưởng Hầu thấy vậy thì ra hiệu cho đám bảo vệ trong hội trường cất máy kích điện vào.

“Cảm ơn cô đã bằng lòng tin tưởng chúng tôi.”

Lúc này Lâm Trạch nói cảm ơn với cô gái kính đen.

“Không cần cảm ơn, có nói thì cũng là phía công ty chúng tôi không tốt.”

Cô gái đeo kính đen nói với Lâm Trạch.

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi, thấy công ty các người cũng có người tốt, lần này chúng tôi không so đo, ra ngoài không báo cảnh sát.”

Nói rồi Lâm Trạch và Hoa Thần Quang muốn lấy lại điện thoại của mình, định nghênh ngang rời khỏi đây.

“Đợi đã!”

Đột nhiên cô gái kính đen gọi hai người lại.

“Có chuyện gì sao?”

Hoa Thần Quang hỏi ngược lại cô gái kính đen, trên thực tế cậu đã mơ hồ đoán ra được thân phận của đối phương, bây giờ thấy đối phương chủ động bắt chuyện thì có chút kích động.

Đối phương là nghệ sĩ nổi tiếng, ở trước mặt người ta mình chỉ là tay chơi nhạc không có thời, nếu có quan hệ tốt với đối phương thì dù không thể dìu dắt mình, Hoa Thần Quang cảm thấy ra ngoài nói mình có người bạn thế này cũng là chuyện rất có thể diện.

“Có thể cho tôi một cơ hội để tôi trịnh trọng xin lỗi hai cậu không?”

Lúc này Hân Diên tập trung tầm mắt lên người Lâm Trạch, bởi vì ánh mắt có kính đen chặn lại cho nên lúc này Lâm Trạch cũng không biết được.

Nhưng không biết vì sao Lâm Trạch luôn có một cảm giác không rõ.

Hơn nữa cô gái trước mặt lại đeo kính đen, mặt còn đeo khẩu trang che giấu, còn liều mạng kéo ống tay áo bên phải của mình, giống như dưới ống tay áo bên phải cất giấu thứ gì đó không tốt vậy.

Lâm Trạch lập tức có báo động mạnh. Hoa Thần Quang mừng rỡ như điên đang muốn trả lời gì đó, nhưng anh vội vàng kéo cậu bạn đi ra cửa sau.

“Không cần đâu, chúng tôi không cần.”

Giọng nói Lâm Trạch vang vang có sức sống.

“Cậu mau buông tôi ra, cậu không cần nhưng tôi cần mà.”

Hoa Thần Quang vùng vẫy.

“Có khí chất đàn ông chút được không, lẽ nào cậu muốn bị phụ nữ coi thường à.”

Nghe Lâm Trạch nói như vậy, Hoa Thần Quang có chút không phục, nhưng nhớ lại vẻ anh minh thần võ của người bạn này trước đó, nếu không nhờ cậu ta thì bản thân sớm đã bị lột sạch rồi, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bình luận (45)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

45 Bình luận

đc em ơi, bản năng vô cực đã bật... nhưng thoát đc loz
Xem thêm
A liêm chạy vội:)))
Xem thêm
Chuồn như trạch 🤡
Xem thêm
Chạy...chạy..chạy nhanh,chạy vội bạn ơi :))
Xem thêm
chạy chạy thui a
Xem thêm
Chuồn gấp
Xem thêm
Chạy ngay đi
Xem thêm
Vì mạng sống
Xem thêm
Chạy đi, chạy vì mạng sống của m đi
Xem thêm
Thôi thôi, chạy đi Trạch ơi:(((
Xem thêm