Tôi quay trở lại nhà Nam tước để cảm ơn ông ấy về chuyện hôm qua. Sau đó, tôi vui vẻ bước lên xe ngựa cùng cô con gái e dè của ông ấy. Mặc dù có buồn khi phải nói lời từ biệt với Rufus, tôi vẫn cảm thấy rất vui khi còn được đến trường.
Hơn nữa, tôi với Lumiere là đôi bạn cực kì thân thiết. Cô ấy đã dành cả đêm để đọc quyển sách tôi gửi đến, càng làm tôi vui hơn khi được nghe cô ấy trả lời những câu hỏi tôi đặt ra về nội dung của quyền sách.
Khi đến trước cổng trường, đã có một người luôn mong ngóng cô ấy đứng đó chờ. Chẳng màng đến phu xe, anh ấy chạy thẳng đến chỗ cô.
“Sazanjill!”
Ôi trời, ôm luôn, ngay giữa thanh thiên bạch nhật luôn. Từ lúc sáng sớm là hai con người này đã chim chuột nhau rồi ha. Dù nhìn kiểu gì thì đúng là đang ôm mà ha? Hai con người này cũng biết chìm vào thế giới riêng ha… Tự dưng có cảm giác mình thua ấy. Mà có khi đúng là như vậy thật.
Tôi muốn tránh sự chú ý nên nhanh chóng đi qua, nhưng không may Điện hạ đã nhìn thấy tôi. Không còn cách nào khác, tôi đành dừng lại và cúi chào. Điện hạ cũng tách khỏi thế giới riêng, đáp lại lời chào của tôi.
“Lelouche.”
“Chào buổi sáng, thưa Điện hạ.”
“…Chào buổi sáng. Cô đã ở cùng với Lumiere từ sáng nay sao?”
Ôi là trời, tiểu thư Lumiere. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ. Tôi có ăn thịt cô đâu.
Tôi cười khổ và đáp.
“Vâng, tôi ở lại nhà cô ấy tối hôm qua. Tiểu như có vẻ đã khỏe hơn nên tôi có ghé qua để gửi cô ấy vài quyển sách hay. Được thảo luận về mấy quyến sách trên đường đến đây quả thật rất thú vị.”
“…Cô nói ‘thú vị’ à.”
Điện hạ này, sao ngài lại nhìn tôi một cách thận trọng vậy chứ?
Có phải ngài đang bực bội vì bị cho ra rìa không?
…Chắc không đâu. Nếu đúng thì chắc phải bùng nổ như mấy hôm trước mất.
“…Ta hỏi lần nữa, không có gì xảy ra đúng không?”
“Không có. Nhờ phúc của ngài mà mọi thứ đều tốt đẹp.”
“…Tốt. Đi thôi Lumiere.”
“V, vâng!”
Bị Điện hạ thúc, Lumiere nhanh chóng đi theo. Nhìn thấy vẻ nghiêm khắc và chẳng mấy thận thiện ấy, tôi thở dài. Hôm trước Điện hạ còn hỏi thăm tôi vậy mà…
“Có gì không ổn sao?”
Nếu tôi nói “Tôi buồn vì anh ấy ngoại tình” thì không biết ông thần sẽ làm gì?
Nhưng vấn đề chỉ có ở mỗi tôi thôi.
Nói thật nhé, ông tội lỗi lắm đó.
“Sáng nay ta cũng được dịp xem vở kịch tình cảm học đường.”
“…Kịch?”
Có vở kịch nào đang diễn luôn à.
Bữa nay tôi có một buổi ăn trưa với en trai của Điện hạ - Điện hạ Zafield, người đang giám sát việc luyện kiếm của tôi. Tựa lưng vào bức tường hoa, Điện hạ cười khổ.
“Ý là chuyện với anh trai ta đó. Vẫn như mọi khi, hai người chẳng có tiến triển gì cả.”
“…Đúng là vậy, dạo này chúng tôi cũng không nói chuyện gì nhiều với nhau.”
Vì chính tôi là người đã từ chối những cơ hội đó.
Khi trả lời như thế, tôi liền bị nhắc.
“Kiếm của cô đang không vững kìa!”
Ngài ấy tiếp tục.
“Tạp trung đi. Mặc dù chỉ là luyện tập nhưng trên tay cô đang là thanh kiếm thật, sơ suất là có thể bị thương đó.”
“…”
Nhưng ngài là người bắt chuyện với tôi kia mà cái con người vô lí này.
Mà, những gì Điện hạ nói không phải là không thể hiểu được. Zafield đã nói tôi nên dùng một thanh kiếm gỗ để tránh bị thương. Nhưng vấn đề ở đây là tôi không có thời gian. Dẫu biết là nguy hiểm nhưng việc làm quen với kiếm thật chẳng phải cũng tốt sao?
Tôi dừng tay lại và phàn nàn.
“Vậy xin ngài đừng có nói mấy chuyện không cần thiết nữa! Ngài đang làm tôi gián đoạn đó!”
“Trong trận chiến thật sự thì cô biết sẽ có bao nhiêu thứ tác động lên không?”
“…Tôi biết.”
Tôi không phủ nhận tôi đã rớt ở phần này. Chỉ với vài câu xao nhãng mà tôi đã bị mắc vào như vậy rồi. Dương như cảm thấy tôi không bị thuyết phục, Zafield đứng dậy.
“Này Lelouche, sao cô không trực tiếp ý kiến với anh ấy?”
“…Ý kiến à?”
Zafield tiến đến chỗ tôi. Đôi mắt ngài ấy có màu xanh sapphire, giống với màu mắt của anh trai, cũng là hôn phu mà tôi không thể với tới. Đôi mắt ấy xanh hơn cả bầu trời, nhìn tôi một cách nghiêm nghị.
“Lelouche chấp nhận mọi chuyện diễn biến như hiện tại sao? Đáng lẽ cô phải nhận được nhiều hơn như thế. Lelouche có thể nói chuyện với công tước, hoặc khó nói quá thì có thể tìm đến ta cũng được mà. Công tước là một người không thích sự bất công, ta chắc chắn ông ấy sẽ lên tiếng cho đứa con gái của mình thôi.”
“…Tôi không có ép bản thân hay gì đâu.”
“Nói dối.”
Tôi chỉ nói những gì thật lòng, nhưng Điện hạ lại phủ nhận nó.
Mặc dù đó là sự thật—
—Là những suy nghĩ thật nhất trong tôi, nhưng ngài ấy vẫn bác bỏ mọi nỗ lực của tôi đối với Lumiere, cũng như việc tôi cầm thanh kiếm này trên tay.
Tôi biết việc tìm được ai đó hiểu cho tôi mà không cần phải cho họ biết về vị thần hay tương lai của tôi do ông ấy tiết lộ là quá khó, tôi biết chứ.
Do vậy, tôi lại nhấc thanh kiếm lên lần nữa.
“Tôi tự biết bản thân phải làm gì. Nếu Điện hạ không thích thì tôi có thể tìm người khác, ngài không cần phí thời gian dành cho tôi.”
“Bớt giận. Ta xin lỗi.”
“Tôi không giận.”
Tôi bắt đầu vung kiếm. Zafield đan tay vào nhau trong vô vọng, trông cũng có chút khôi hài. Tôi ngầm thích thú với biểu cảm của ngài ấy.
“Con về rồi.”
Tôi về nhà sau khi dành chút thời gian cho Lumiere. Đúng như dự kiến, hôm nay tôi về nhà trễ đến mức sát giờ ăn tối.
Tuy nhiên.
“Lelouche!”
Khi vừa qua khỏi cửa, mẹ tôi với đôi mắt mệt mỏi liền chạy đến ôm tôi. Người có dáng người cao ráo với mái tóc đen được dọn lộng lẫy. Dù đã bước sang tuổi 40 nhưng vẻ ngoài của người vẫn trẻ trung như thiếu nữ.
Tôi nghe rằng trước đây, “Người đẹp ngoại quốc” từng được gọi à “Phù thủy sắc đẹp”, hẳn là do mái tóc đen của người.
Và giờ người đang bám vào tôi và mếu máo đây.
“Lelouche… mẹ mừng quá. Con về rồi!”
“Con về rồi ạ. Ngài nam tước Alban có liên lạc gì không ạ?”
Hôm qua khi ở lại, tôi đã cố thuyết phục ông ấy. Mặc dù tôi nghĩ kiểu gì nam tước cũng sẽ bí mật liên lạc với nhà tôi thôi. Lúc đó mà cha tôi có tới tận nơi thì tôi chỉ biết bản thân tới số rồi chứ sao giờ.
Lumiere, con gái của nam tước vẫn còn thiếu cách cư xử, nhưng tôi không nghĩ ông ấy không để ý điều đó. Mặt khác, dương như nam tước đã nghĩ cho tôi.
…Tôi vừa tìm được một người có thể tin tưởng rồi.
Tự trấn an bản thân xong, tôi cũng quay sang an ủi mẹ.
“Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. Con và Rufus đã ở lại nhà nam tước Alban, đồng thời cũng thuyết phục nam tước sẽ không thông báo với nhà mình. Mong cha mẹ không làm khó dễ ông ấy.”
“Vậy sao…?”
Mẹ tôi thật sự rất trẻ, có nét dễ thương như Lumiere. Càng nghĩ, tôi lại càng thấy bối rối hơn về cảm xúc của Sazanjill.
Cha mẹ tôi luôn mặn nồng với nhau. Cha tôi đã rơi vào lưới tình với “Người đẹp ngoại quốc” và đã theo đuổi người bằng mọi cách. Tuy người là con gái thứ ba, nhưng con gái thứ ba của nhà công tước mà còn ở nước bạn. Bạn đồng học của cha, cũng là quốc vương đời hiện tại kể lại rằng đã rất ngạc nhiên với cách mà cha tôi đã phá hàng chục bức tường cản bước chỉ với tình yêu cháy bỏng của người.
Sau cùng, quốc vương cũng đành chịu thua. Người đã gọi mẹ bằng cái tên “Công chúa xinh đẹp của nước bạn” để nâng cấp mối quan hệ của hai quốc gia. Nhờ đó mà hai người đã kết hôn và trở thành đôi chim uyên ương trong truyền thuyết.
Cũng vì mối duyên đó mà tôi được đính ước với Thái tử Sazajill.
Thật lòng mà nói, tôi không thể bất cẩn khi có một vị vua như thế được.
Vừa nghĩ, tôi vừa vỗ lưng mẹ tôi.
“Vậy còn Rufus…?”
Thời gian như dừng trôi khi mẹ nhắc đến Rufus.
Tôi không có dư thì giờ để nói chuyện suôn. Vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Những việc sau đây sẽ là phần khó, khó hơn rất nhiều so với việc tôi dắt Rufus đi trốn hay giới thiệu Rufus cho thầy.
Tôi đáp lại lời mẹ bằng sự nghiêm túc.
“Con phải nói chuyện với cha về điều đó.”
17 Bình luận
dạo này chăm nhỉ dl ổn chưa ông
l*nanh trai của nóthx trans
dù đọc nhảy cóc cơ mà tks nhé