Charles sẽ đến thăm tôi đến, tôi cảm thấy hơi phấn khích.
Tôi thích mặc đẹp vào các dịp quan trong: ngắm nhìn những bộ quần áo và phụ khiến dễ thương khiến tôi cảm thấy hạnh phuc.
Tóm lại, tôi muốn được đẹp hơn bình thường trong dịp đặc biệt này. Rốt cuộc, tôi phải chào đón tam hoàng tử đúng không?
Tôi chọn một bộ váy trắng xanh, nó hoàn toàn khác với bộ váy đỏ mà tôi mặc vào buổi khiêu vũ. Tôi mặc chiếc Corset có màu xanh đậm với sọc trắng và được trang trí bằng những chiếc khuy màu vàng; [a train white and soft as cream fell down from my shoulders to the ground, covering the back of the skirt. The contrast was exquisite / Шлейф был белый и мягкий словно сливки, падающие с моих плеч на землю, закрывая заднюю часть юбки. Контраст был изысканным.]
(Mình chả hiểu gì về mấy loại váy nên mình chịu chả biết dịch ra sao :3)
Mishuly cũng đang trong phòng của tôi nên tôi hỏi em ấy:
「Trông chị thế nào trong bộ váy này?」
「Trông chi rất đẹp!」
Hôm nay tôi là người duy nhất cần tỏ ra lịch sự: em gái của tôi, người mà luôn dễ thương trong tất cả các bộ trang phục vẫn chấp nhận sự lựa chọn của tôi. Không có vấn đề gì, bởi vì em ấy còn nhỏ, vốn từ vựng của cô ấy về "lời khen" là khá ít, em ấy liện lục lặp đi lặp lại những lời khen:
「Rất tuyệt vời! Chị đã rất đẹp trọng bộ váy đỏ! Nhưng với bộ váy náy thậm chí chị con đẹp hơn nữa! Chị đẹp hơn bất cứ điều gì!」
Em ấy nói với một đôi mặt xanh biếc như bầu trời trưa.
「Hey, cảm ơn em!」Tôi hơi run lên một chút
「Nhưng điều này là bình thường! Rốt cuộc, chúng ta là chị em, chúng ta đều xinh đẹp như nhau!」 Tôi nói và mỉn cười.
「Đúng vậy, chị là người xinh đẹp nhất thế giới!」
「Có lẽ vậy! Nhưng có một điều chắc chắn em là người dễ thương và xinh đẹp hơn tất cả! Chị tự hỏi không biết Charles sẽ nghĩ gì khi nghe nhưng thấy lời em dành cho chị!」
「Cái gì? Charles ...?」
Em ấy miệng há hốc miệng hỏi tôi.
「Hãy tha lỗi cho chị, chị đã quên nói với em, em có nhớ cậu bạn mà chị kể không? Cậu ấy chính là người mà chị kết bạn trong buổi khiêu vũ. Vì cậu ấy sẽ đến đây hôm nay nên chị nghĩ mình cần ăn mặc cho đúng!」
「Đến đây? Vì vậy, bộ váy này…………….... là nó, nó dành cho cậu ta?」
「Đúng, đúng vậy. Chị muốn thể hiển những điều tốt nhất trước mặt cậu ấy!」
「Chị diện bộ váy này để gặp Charles…..」
Tôi ngắt lời và nhìn em ấy: tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên toàn bộ những biểu cảm vui vẻ đã biến mất khỏi khuôn mặt của em ấy. Ngay cả đôi mắt màu xanh và mái tóc vàng của cô dường như mất đi ánh sáng của chúng.
「Có chuyện gì vậy Mishuly?」
「Chris………....」
Chuyện gì vậy? Trong khi tôi đang cố gắng hình dung ra tình hình lúc này, kiểm tra sắc mặt của em ấy, thì cô ngước lên nhìn tôi chằm chằm:
「Bộ váy này, chị mặc là dánh cho cậu ta!」
「Đ-Đúng vậy.」
Tất nhiên là vậy, cho dù cậu ấy có là hoàng tử thứ ba hay không tôi sẽ vẫn mặc nó. Tuy nhiên, câu hỏi của Mishuly dường như ngụ ý gì đó: đột nhiên tôi cảm thấy khá áp lực do cái nhìn của Mishuly.
「Đúng vậy Mishuly, chị mặc nó là đẻ cho Charles」
「À, em hiểu rồi!」 Em ấy trả lời thất vọng.
「Vậy là chị sẽ gặp cậu ta phải không?」
「Đúng」
Tôi cảm nhận được điều gì đó lạ lùng trong lời nói của em ấy, nó không phải là một thứ đơn giản, một cái gì đó đáng sợ và rất nguy hiểm.
「Mishuly, có chuyện gì vậy?」
「Em cần một chút thời gian để suy nghĩ, thưa chị!」
Tôi muốn dừng lại và yêu cầu cô ấy giải thích, và sau đó có người gõ cửa:
「Tiểu thư, hoàng tử sẽ đến đây sớm, tôi mong người hãy đi theo tôi」
「Ah ... vâng, tôi sẽ ra ngay!」
Thật là một thời điểm tệ! Tôi không thể để Mishuly trong tình trạng này! Ngay khi cô hầu gái thông báo sự xuất hiện sắp tới của hoàng tử, tôi nghe thấy Mishuly lẩm bẩm và nghiến răng.
「Charles……………」
Cái nhìn của em ấy rất sắc, tôi chưa bao giờ thấy em ấy như thế.
Thật không may, tôi không thể ở lại: bên cạnh việc là hoàng tử, Charles cũng là bạn của tôi, tôi bỏ cậu ấy được. Tôi vuốt ve đầu em ấy để nói lời tạm biệt:
「Chị xin lỗi Mishuly, chi phải đi bây giờ」
Em ấy không trả lời.
Tôi quyết định rằng tôi sẽ trò chuyện với em ấy sau. Tôi quay sang cánh cửa để trả lời cô hầu gái, nhưng tôi cảm thấy có gì đó đang giữ tôi lại. Mishuly vuốt ve bộ váy của tôi bằng hai bàn tay nhỏ của em ấy.
「Có chuyện gì vậy?」
「Chris…….」
Tôi nhận thấy đôi mắt em ấy ướt, gần như khóc:
「Em không muốn chị đi ... Em cảm thấy cô đơn khi không có chị bên cạnh」
Đối diện sự bày tỏ tình cảm đó, tôi mở to mắt: em ấy không dễ dàng để bày tỏ tình cảm của mình. Thường thì em ấy có xu hướng thụ động và rất hiếm khi chủ động như thế này.
Tôi quỳ xuống nhìn em ấy:
「Nghe này Mishuly, chị sẽ không bao giờ để em cô đơn một mình! 」
「... Vâng!」
Một nụ cười nở trên khuôn mặt và em vội chạy đến và quàng lấy tôi. Tôi liền dang tay ôm lấy em ấy.
「Chị sẽ không bỏ em vì người khác chứ ?」
「Tất nhiên, KHÔNG BAO GIỜ!」
「KHÔNG BAO GIỜ! Ngay cả khi người đó là Charles?」
「Ah! Đó là….đúng! Kể cả là cậu ấy!」
「Ah! Tốt hơn là như vậy! Em rất yêu chị! 」
「Và chị cũng yêu em, Mishuly!」
Chúng tôi tiếp tục cười và vui chơi, cả hai đều rất yêu quý nhau. Đó là thiên đường nhỏ của chúng tôi, thế giới lý tưởng mà em gái của tôi đã xây dựng cho chúng tôi - một Eden tinh khiết, nơi mà hạnh phúc cai trị điều mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
(Eden: vườn địa đàng)
Thật không may, một giọng nói đổi đột ngột làm gián đoạn phép thuật này:
「Xin lỗi! Tiểu thư Christina, nhưng người càn nhanh lên…..」
Tôi đã hoàn toàn quên về cô hầu đang đợi. Những lời nhắc của cô ấy đã đưa tôi trở lại với thực tại; Tôi đứng dậy, đi ra cửa:
「Chris?」
Tôi không muốn làm gì khác ngoài ngắm nhìn Mishuly; tôi đi đến cánh của và quyết định sẽ ở lại đây.
「Xong!」
Tôi quay chìa khóa và khóa cánh của lại.
「Xong? Tiểu thư vừa khóa của phòng à ?」
「Aha Cho tôi xin lỗi, tôi không thể rời phòng vào lúc này!」
「Xin lỗi?」
「Tiểu thư Christina, tiểu thư có biết tiểu thư đang làm gì không?」
「Hôm nay tôi thực sự không thể rời khỏi Mishuly. Thông báo với Hoàng thân Charles rằng cuộc gặp ngày hôm nay sẽ bị hoãn lại.」
「Nhưng tiểu thư có hiểu không vậy? Chúng ta sẽ gặp gia đình hoàng gia, đây không phải chuyện đùa?」
「Đó là gia đình hoàng gia, nhưng Mishuly là một thiên thần!」
「Tiểu thư Mishuly, nếu tiểu thư ở trong đo, vậy xin hãy khuyển bảo chị của người hãy ra ngoài」
「Không! 」
Em ấy kiên quyết từ chối, lần thứ hai trong một ngày mà em ấy chủ đông.
「Sao ? Tiểu thư Mishuly, có chuyện gì vậy ? Tôi sẽ đi lấy chìa phụ!」
「Đừng vội! Trong lúc đó tôi sẽ đổ sáp vào trong ổ khóa khiến nó không thể hoạt động được nữa!」
「Xin tiểu thư đừng đùa nữa」
Họ không bao giờ nghĩ một đúa trẻ có thể nghĩ ra điều đó. Với khả năng của tôi, tôi sẽ không để họ xâm phạm “pháo đài” này.
Tôi quay sang Mishuly với một nụ cười, để thông báo sự thay đổi trong chương trình:
「Tốt rồi Mishuly! Bây giờ chúng ta có cả ngày để vui chơi với nhau!」
「Ehey!」
「Tôi xin tiểu thư hay ra ngoài! Nó không hề ổn một chút nào, giống như lần tiểu thư trốn ở kho thực phẩm! Xin vui lòng, ra ngoài!」
Người hầu liên tục gõ cửa, thật là khó chịu. Do sự nghiêm túc của tôi nên cô ấy có thái độ rất nghiêm trọng.
「Chúng ta làm gì bây giờ, Mishuly? Hãy đọc sách và quên đi sự ồn ào này nhé? 」
「Không, em muốn chị kể truyện cho em!」
「Hiểu rồi! Một câu truyện!」
「Tiểu thư nghe thấy không! Có lẽ tôi nên gọi cha người………….tuy việc đó cũng không thể giúp gì nhiều. Oh! Có lẽ tôi nên tìm giải pháp khác!」
Tôi không biết giải pháp mà cô ấy nghĩ là gì, nhưng tôi biết cô ấy sẽ không thể xâm phạm “pháo đài” này bằng bất cứ cách nào. Có lẽ cô ấy sẽ gọi thêm người và cố phá của.
「Tôi sẽ gọi cho cô Toinette đến!」
「…………………」
Đó là điều tôi không mong đợi.
「Chris?」
Nhìn thấy tôi không nói nên lời và bất động, Mishuly đã cố gắng để thu hút sự chú ý của tôi và nhìn tôi với cái nhìn nghi ngờ. Tôi không biết phải nói gì với cô hầu, lợi dụng sự im lặng của tôi cô ấy tiếp tục nói:
「Ngay cả khi tiểu thư trốn trong kho thực phẩm thì cô Toinette cũng giải quyết được! Tuy hôm nay không có lớp, nhưng tôi sẽ bảo người gọi cô ấy đến đây!」
「Được rồi, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ! Cô không cần gọi cô Toinette, tôi sẽ ra ngoài ngay!」
「Chris!」Mishuly rên lên
Tôi biết rằng tôi đã làm trái tim em ấy tan nát, tôi cũng tan nát, nhưng tiếc là tôi không thể làm gì được.
Tôi nhẹ nhàng kéo cánh tay em đang bám vào chiếc váy của tôi ra.
「Hãy tha thứ cho chị, Mishuly, nhưng chị không thể trốn tránh trách nhiệm của con gái của Công tước Noir, chị phải đi」
Tôi giải thích để an ủi em ấy.
Ngay cả người hầu bên kia của cũng nghe thấy những lời của tôi và đồng tình.
「Đúng vậy, thưa tiểu thư Mishuly!」
Em ấy đã nghe thấy mọi thứ.
「... Ồ ... Tôi hiểu」
Mặc dù cảm thấy buồn nhưng Mishuly có vẻ đã hiểu và không cố giữ tôi lại.
「Cuộc gặp này là nghĩa vụ của chị, huh?」
「Hmm, đúng vậy………..」
「………..Và không phải vì chị muốn gặp Charles, phải không?」
「Cài gì? Chắn chắn là không」
Trên thực tế, tôi muốn gặp cậu ấy, nhưng cuộc gặp này lại là trách nhiệm của tôi phải thực hiện.
「Tốt! Chị hãy đi đi!」Em ấy mỉm cười, cho tôi phép đi.
「Em là một cô bé ngoan ngoãn!」Tôi nói, vuốt ve mái tóc vàng mềm mại.
「Nhân tiện, Chris!」
Tôi sợ rằng nếu tôi ở lại đây lâu hơn, cô hầu gái chắc chắn có thể mất bình tĩnh, nhưng tôi không thể chống lại giọng nói ngọt ngào của Mishuly.
「Em có thể ở lại phòng chị chơi được không?」
「Tất nhiên rồi!」
Thường tôi sẽ đến phòng của em ấy, nhưng tôi đã nói với em ấy rằng cho đến khi cuộc gặp với Charles kết thúc, em ấy có thể chơi ở phòng tôi bao nhiêu tùy thích.
「Chị đừng ở một mình với cậu ta ... thế thôi.」
「Chị phải đi bây giờ……chờ đã em vừa nói gì vậy?」
Tôi nghĩ em ấy vừa thì thầm điều gì đó.
「Không có gì! 」
Nụ cười của em ấy xua tan tất cả những câu hỏi của tôi.
「Vậy! Chị hãy vui vẻ nhé!」
「Cảm ơn em. Chị sẽ gặp lại em sau! 」
Tình yêu của tôi.
Người tinh khiết và trong sáng nhất, em gái tôi.
-----------------------
Cả bản Anh và Nga đều drop ở Chương 15, nhưng mình sẽ dịch tiếp bằng bản Nhật.
Chúc ăn tết vui vẻ!
5 Bình luận