Vol 1
Chương 04: Cùng với Mai, quả nhiên là không thể mà! (Phần 1)
2 Bình luận - Độ dài: 5,557 từ - Cập nhật:
Thứ Hai đã tới, tiết trời thì âm u từ sáng, và cái cảm giác nặng nề trong ngực tôi vẫn còn đó.
Dù là tuần cuối cùng của tháng Sáu rồi, mà bầu không khí giữa tôi và Mai khiến hai đứa thật khó mà nhìn nhau. Sầu quá thể…
…Kể từ ngày hôm đó.
Rửa mặt xong, tôi vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác ngón tay cô lướt trên cơ thể mình, hay cảm giác trên tay sao khi tát vào gương mặt kia.
Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi mà.
Dù cô mới là nguồn gốc của vấn đề này, nhưng tôi phải thừa nhận mình đã đi quá xa khi thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Hơn nữa, nhỏ là người mẫu đấy, nên đánh vào thế mạnh của nhỏ cũng không ổn chút nào.
Cơ mà, phải xin lỗi dù nhỏ là người đã động chạm đến cơ thể mình nó cứ nhục nhục…
Mà sao cũng được. Ít nhất tôi cũng vào mode chiến đấu tử tế bằng việc trang điểm cẩn thận từ hôm trước. Tóc tai gọn gàng xong, tôi đi thẳng đến trường.
Dù tôi đã chuẩn bị hết sạch cho cuộc chiến hôm nay, nhưng Mai lại không đến trường. Nhỏ làm rối hết nhịp độ của tôi rồi.
…Có lẽ nào nhỏ vẫn còn bận việc chăng.
Đến giờ nghỉ, tôi ăn trưa với mọi người như thường lệ, vừa nhai bánh mì vừa dể tâm trí trôi lơ lửng ngoài kia.
Khi tôi nhìn Ajisai-san lấy hộp cơm trưa tự làm ra, tim tôi tự dưng đập nhanh hơn… Giờ nghĩ lại, sau khi Ajisai-san ra về hôm đó, tôi đã phải vật lộn với Mai…
Satsuki-san vẫn ít nói như mọi khi, nhưng Kaho-chan thì vui vẻ tràn đầy năng lượng.
“Kaho-chan, bộ cậu có chuyện gì vui à?”
“Hehehe, cậu nhận ra sao Ajisai-chan? Thì nhá, hôm nay tan học xong ấy nhé. Fufufu.”
“Ah! Nghe mũi lãng mạn nha.”
‘Giờ vẫn là bí mật nhé!”
Thấy họ như thế, tôi lập tức nghĩ về tình thế của mình. Liệu mối quan hệ của chúng tôi có thể lành lại, và rồi tôi và Mai có thể trở lại khoảng thời gian vui vẻ như này không.
…Chịu, nhưng tôi thật lòng muốn chúng tôi quay lại như cũ.
Như cũ… là như thế nào? Bạn cùng một nhóm? Bạn thân? Hay là…?
Với cả, đang rối tung hết lên thế này thì tôi có xin lỗi tử tế được không đây.
Chằng hiểu sao tôi lại lo lắng về mọi thứ như này nữa. Tôi và cái kỹ năng giao tiếp kém cỏi này!
Khi tôi đang vướng trong mớ bòng bong thì đột nhiên.
“Này, Amaori.”
Lúc tôi đang ở một mình, Satsuki-san đi đến.
“Sau giờ học đi với tôi một lát được không?”
Eh, hiếm thật nha.
Tôi thực sự không có tâm trạng để đi chơi đâu hôm nay… Cơ mà, tôi lại chẳng thể ừ chối lời mời của ai hết.
Bụng tôi đau quá.
Nhưng khi nhìn vào mắt cô, đó không phải ánh nhìn của người mời bạn mình đi chơi. Chúng trống rỗng, không chút cảm xúc.
“Tôi muốn nói chuyện về Mai.”
“Eh?”
Nói rồi, cô nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt bí ẩn. Bóng tối trong tim tôi càng lúc càng lan rộng ra.
“Tan học, trên sân thượng.”
Đó đáng lẽ phải là bí mật giữa tôi và Mai.
Eh… lẽ nào Satsuki-san biết rồi!?
***
Cửa sân thượng không khóa, dù đáng lẽ chỉ có mỗi tôi và Mai là có chìa khóa lên đây…
Tôi rụt rè đặt tay lên cửa, chầm chậm mở ra rồi ngó xung quanh, thứ duy nhất tôi thấy chỉ là một trời đầy mây.
…Cô ấy chưa đến sao?
“Biết gì không? Thực ra, khóa cửa chỗ này lâu lắm không thay rồi, nên thích đánh bao nhiêu chìa cũng có.”
Tôi nhìn quanh khi nghe giọng nói ấy. Từ đằng sau bể nước, Satsuki-san từ từ xuất hiện. Với mái tóc đen tuyệt đẹp cùng đôi mắt lạnh lùng kia, cô như một phù thủy mới bước ra từ bóng tối vậy.
“Sao cậu lại nấp vậy…?”
“Tôi không muốn ai đó thấy tôi ở với cậu rồi lại hiểu nhầm linh tinh.”
“Hiểu nhầm gì cơ?”
“…Ai biết.”
Cô trả lời cộc lốc.
Thường thì, cô vẫn nói chuyện với mọi người như bình thường, nhưng nhìn phản ứng lúc này thì dường như cô không muốn nói chuyện bình thường với bạn bè rồi…
Eh, hay là cô ấy ghét tôi rồi? Nghĩ vậy khiến tôi rùng mình.
“D-Dù sao thì, có cần thiết phải đặc biệt gọi tớ đến đây không vậy?”
Hành động của cô chẳng rõ ràng gì cả, nên khi hỏi tôi đã vô thức dùng kính ngữ. Như thể không hề có hứng thú, cô từ từ bước tới lan can.
“Tự tử hụt.”
Cơ thể tôi phản ứng lại với những lời đó.”
“Trận đấu giữa bạn bè và người yêu.”
“Ư.”
“Café bể bơi, trung tâm thương mại Odaiba, trú mưa trong khách sạn.”
“Sao cậu lại biết mấy chuyện đó!?”
Mắt thần à? Cô là phù thủy thật sao?
Satsuki-san khẽ cười rồi quay lại nhìn tôi, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Chỉ một khoảnh khắc thôi, hình bóng ấy chồng lên hình ảnh Mai trong đầu tôi.
Khi chỉ có chúng tôi ở đây, tôi cũng đã nhận ra rằng Satsuki-san cũng là một mỹ nhân không hề kém cạnh Mai.
“Sao nhỉ, cậu đoán xem?”
Vẻ đẹp của cô sắc sảo đến mức tưởng như chạm vào thôi cũng đủ đứt tay rồi. Tôi đã bị sốc trước ngoại hình ấy.
“L-Lẽ nào, cậu theo dõi tớ…!?”
“Cậu có bình thường không thế? Tôi nghĩ cậu bị lây bệnh ảo tưởng sức mạnh của cậu ta rồi đấy.”
“Vậy, cậu theo dõi Oozuka-san?”
Cô thở dài nặng nhọc như thể mới mất niềm tin vào nhân loại.
“Hôm qua, cậu ta đến nhà tôi, rồi kể hết mọi chuyện rồi.”
“Tất cả mọi chuyện!?”
“Vừa khóc vừa kể.”
“Vừa khóc vừa kể!?”
Vậy ra nhỏ cũng biết khóc…
“Cậu ta, đã khóc đấy. Nhưng cũng chỉ dám khóc trước mặt tôi thôi.”
Cô đáp lời tôi như thể biết tôi nghĩ gì. Đáng sợ quá.
“Nhờ ơn cậu ta… mà tôi bị thiếu ngủ trầm trọng đây…”
Ánh mắt kia hấp háy đầy sát khí. Tôi đã nghĩ đến việc xin lỗi, nhưng nếu thực sự làm thế có khi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi…
“Ừm… sao cậu ấy lại làm thế…”
“Hẳn là vì muốn có người lắng nghe thôi. Trông cậu ta yếu đuối đến mức như muốn sụp đổ luôn.”
“Tại sao chứ…”
Ngẫm nghĩ, tôi nhận ra một điều.
Eh. Cậu ấy kể với Satsuki-san tất cả mọi thứ sao?
“T-Tất cả mọi chuyện… ừm, cậu ấy kể với cậu, tất cả?”
“Tôi vừa nói còn gì.”
Cảm giác như máu vừa rút sạch ra khỏi cơ thể tôi ấy.
Tất cả mọi thứ, bao gồm những chuyện bọn tôi đã làm, cô ấy kể với Satsuk-san, hết sạch luôn?
Đây hẳn là đùa thôi mà. Đúng chứ?
Đến cả Satsuki-san cũng biết chuyện này tệ đến mức nào mà lảng mắt đi.
“…C-Cậu không cần ngại tôi đâu. Dù sở thích của cậu là gì, thì vẫn là của cậu mà. Nếu có là giữa con gái đi nữa thì cũng chẳng sao. Tôi không có kỳ thị đâu.”
“Đó không phải vấn đề! Từ đã, cũng không phải thế! Tại tớ không từ chối được cậu ấy thôi…”
“Đúng thật là vậy nhỉ.”
“Eh?”
“Chính miệng cậu ta nói mà, rằng cậu ta đã khiến cậu tổn thương.”
“…Mai.”
Khi nghe tôi gọi thẳng tên Mai, vai Satsuki-san có hơi giật một chút, cô nhướng mày nhìn tôi.
Nhưng rồi, cô lại thở dài nặng nhọc.
“Cậu ta nói rằng nếu bị người mình không thích tấn công hẳn là đáng sợ lắm. Cậu ta thừa nhận bản thân đã quá ngạo mạn, nghĩ rằng cả nhân loại này ai cũng thích mình… Cái tư tưởng ấy ngu ngốc thật. Cậu ta nghĩ thế đấy.”
“…”
Nghe thấy những lời chán ghét bản thân kia, tôi không ngăn nổi cơn đau trong lồng ngực mình. Là do tôi không thành thật với cô, nên mới khiến cô đau đớn như vậy.
“Khi nghe cậu ta kể chuyện, có một thứ khiến tôi thắc mắc mãi.”
Không chờ tôi phản hồi, cô nheo mắt nhìn tôi.
“Tại sao lại là Amaori?”
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm trôi đi đám mây lớn, ánh nắng chiều chiếu xuống sân thượng.
Satsuki-san đặt một tay lên má nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đã luôn luôn nghĩ về điều đó, nhưng, một khi nghe người khác nói ra trước mặt, ngực tôi như thắt lại.
Đôi mắt của Satsuki-san nhìn tôi như một tấm gương ma thuật soi được trái tim con người.
“Amaora bình thường, lúc nào cũng để ý quá mức tới mọi người. Từ điểm số, thể chất, gương mặt, phong cách hay cái gì cũng đều bình thường. Gia cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Cô ấy thực sự nói thẳng ra kìa.
Hẳn là từ lâu đến giờ cô đã luôn nghĩ như thế rồi. Hẳn là “Dù chúng ta ở cùng một nhóm, nhưng tôi vẫn khong chấp nhận sự tồn tại của cậu rồi.”
“Ừm.”
Nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm.
“Tớ hiểu mà.”
Vì chẳng có gì sai cả.
Mai và Ajisai-san rất tốt bụng, nhưng phản ứng của Satsuki-san ở đây lại rất bình thường. Vì tôi cũng nhận ra rằng, ngay từ đầu đây không phải nơi mình thuộc về rồi.
Thấy tôi chấp nhận những lời kia như vậy, Satsuki-san khó chịu nhăn mày nhìn tôi.
“Nếu là cậu ta, tôi cá là Oozuka Mai có thể chọn ai cũng được, một người tốt hơn cậu. Cậu ta có rất nhiều lựa chọn trong giới của mình, còn nếu muốn ai đó trong lớp, thì tôi nghĩ người như Ajisai cũng hợp đấy.”
“Cả Satsuki-san nhỉ?”
“…Cậu dám lôi cả tôi vào sao.”
“Eh, xin lỗi.”
Hình như tôi vừa dẫm phải mìn rồi.
Satsuki-san tiến lại gần tôi hơn. Lời nói mạnh mẽ như kim châm đâm thẳng vào tôi không thương tiếc.
“Cá nhân tôi thì, không biết cậu ta nghĩ gì, nhưng tôi thật sự coi Oozuka Mai là bạn, và tôi tôn trọng cậu ta. Tôi là người gần cậu ta hơn bất cứ ai khác, nên tôi cũng hiểu cậu ta đã phải cố gắng như thế nào để đạt được mọi thứ như hôm nay.”
“…”
“Thế nên, khi biết chuyện cậu ta chọn một người nhàm chán là cậu, tôi không thể ngừng thắc mắc tại sao. Tất nhiên tôi đã hỏi, rằng tại sao lại chọn Amaori? Và khi đó, cậu ta nói-“
Chẳng hiểu sao, nhưng lúc này tôi đã biết rõ câu trả lời kia rồi.
Tôi biết rằng, khi trả lời câu hỏi ấy, nhỏ đã mỉm cười dịu dàng như làn gió xuân vậy.
“[Vì tôi cảm thấy cậu ấy chính là người định mệnh của tôi], cậu ta nói vậy đấy.”
Tôi nhớ từng lời ấy, rằng lần đầu chúng tôi gặp nhau không phải định mệnh, nhưng khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau ngày hôm đó lại chính là do số phận.
Satsuki-san đứng trước mặt tôi tỏa ra một thứ áp lực khổng lồ như thần hộ mệnh, nhưng mà.
Tôi cũng có điều muốn nói.
“Thật ra, tớ cũng nghĩ vậy đấy. Người như tớ, thì chắc chắn không thể nào hợp sánh bước cùng cậu ấy.”
Đó là điều cực kỳ dễ thấy.
“Không sai.”
Satsuki-san cũng đồng ý với tôi. Thấy phản ứng hời hợt đó lại khiến tôi khó hiểu.
“Eh?”
“Tôi không có ngốc đâu. Khi ở cùng nhau tôi thấy hết mà. Amaori là một người cẩn thận quá mức, quá bận tâm đến mọi người xung quanh, cứ như một con rùa rụt cổ trong mai ấy. Dù thực sự không cần làm thế vì có ai ăn thịt cạu ta đâu.”
Cơ mà, ngay bây giờ tôi cảm thấy mình đang bị những lời của cô ấy ăn tươi nuốt sống ấy. Mà còn lâu tôi mới dám nói vậy.
Tôi rụt rè hỏi lại.
“Ừm, quả nhiên là, cậu không đồng tình chuyện đó nhỉ? Giữa tớ và Mai ấy?”
“…Cái ‘quả nhiên’ đó là sao hả?”
Cô lộ ra gương mặt bực tức. Hửm. Tôi nói gì sai à!?
“Tôi nghĩ gì thì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của cậu đúng chứ? Tôi không rảnh đến mức xen vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng Oozuka Mai đã lôi tôi vào, nên những gì tôi muốn nói là, cậu đang quá nửa vời với mối quan hệ của mình, và làm như thế đã khiến cậu ta tổn thương. Điều đó khiến tôi cáu đấy.”
Satsuki-san nói tiếp.
“Nhưng cậu không làm được phải chứ? Với tính cách của cậu thì làm gì có khả năng đó chứ.”
“Satsuki-san, cậu hiểu rõ tớ thật đấy…”
Hay là cô ấy có sở thích quan sát người khắc chăng…?
“Miễn bình luận.”
“Tại sao chứ!? Đáng sợ thế!”
Nhưng nhờ đó, tôi cảm thấy mình đã dần dần hiểu con người này hơn…
Satsuki-san là một mỹ nhân, cô ấy cao, luôn mang vẻ cứng nhắc, ấn tượng thì là thế, nhưng… dù vậy, cô ấy vẫn rất quan tâm đến mọi sự xung quanh.
“…Chắc là, Satsuki-san không giận mấy đâu nhỉ?”
“Tôi chỉ sôi máu lên thôi. Nhờ cái chuyện tình cảm ngu ngốc của các người mà thời gian học và ngủ của tôi hao hụt nghiêm trọng đấy.”
“Có phải đó là lí do khiến cậu tức giận không?”
“Một nửa thôi. Nhưng cậu cũng hiểu rồi nhỉ?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu cảm xúc của cô ấy lúc này, và cách để đối mặt với nó.
Chắc tâm trạng cô ấy không tệ đến mức đẩy tôi xuống từ sân thượng đâu, tôi nghĩ là tốt nhất mình nên… lắng nghe cô ấy càu nhàu nhỉ… chắc vậy.
Hiểu rồi. Vậy nên, tôi sẽ hỏi Satsuki-san chuyện này.
“Nhưng mà, tớ không hiểu. Cậu ấy muốn gì, cậu ấy tìm kiếm gì ở tớ… tớ cũng không biết. Vì thế, nên tớ đã đối xử nửa vời và rồi tổn thương cậu ấy.”
“Là chuyện của cậu cơ mà? Cậu bị đần à?... Tôi muốn nói vậy lắm, nhưng mà.”
Cô ấy đánh vào đúng trọng tâm luôn, khiến tôi không còn dám nhìn thẳng nữa.
“…Tôi hiểu cảm giác của cậu. Cảm giác khi không thể hiểu đến cả bản thân mình.”
“Cậu cũng từng trải qua sao?”
“Đương nhiên rồi. Chúng ta dù sao cũng mới chỉ là học sinh năm nhất cao trung thôi mà.”
Đột nhiên phán câu khách quan ghê…
“Tớ luôn cảm thấy cậu là một người sắc sảo, có thể kiểm soát mọi thứ, thậm chí cả chuyển động của mái tóc luôn…”
“Nghe cũng hay đấy, cơ mà tôi chỉ là người thường thôi. Tôi không phải Oozuka Mai.”
“Mai cũng là người mà!?”
“Không, cậu ta là một loài khác rồi. Loài Oozuka Mai.”
Cái này, hình như tôi đã nghe thấy đâu đó rồi… đó cũng là điều mà tôi từng nghĩ nữa…
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình như gần gũi hơn với một Satsuki-san nghiêm khắc. Vì suy nghĩ của chúng tôi về Mai là như nhau. Tôi chỉ là một con người bình thường, nhưng Satsuki-san lại là người bạn thân bình thường nhất của Mai nữa…
Hơn nữa, cô cũng đã nói mình là bạn của Mai, nên chắc chắn không phải kẻ thù. Vậy việc tôi nên làm là…
“Ừm, quả nhiên tớ vẫn nên xin lỗi cậu.”
“Vì cái gì?”
“Vì tớ đã làm tổn thương người bạn quý giá của cậu.”
“Hừm…”
Cô cau có sau khi nghe lí do của tôi, nhưng phản ứng đó, tôi không nghĩ là do tức giận, mà chỉ đơn giản là giấu đi sự xấu hổ thoi.
“Tớ cũng phải xin lỗi mai nữa, vì đã tát cậu ấy. Dù không biết có được tha thứ hay không, nhưng tớ vẫn sẽ cố hết sức để có thể làm lành.”
“…Vậy sao.”
“Nên là, nếu cậu biết cậu ấy đang ở đâu, làm ơn nói cho tớ biết.”
Satsuki-san giữ tóc mình cho khỏi bị gió thổi bay. Hình ảnh phù thủy bước ra từ bóng tối không còn nữa, mà ở đó là một người đã làm bạn với tôi được hai tháng trời.
“Amaori, cậu thay đổi rồi.”
“T-Thế hả?”
“Trước kia, cậu quá tự hạ thấp bản thân, mà, tôi cũng không ghét điểm đó ở cậu… Nhưng bây giờ, cậu bắt đầu hơi giống Mai rồi. Nếu muốn gì đó, cậu sẽ cố làm cho bằng được.”
“Eh, sao lại thế!”
Tôi hét lên. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy Satsuki-san cười. Như thể tận hưởng bộ dạng bối rối của tôi, cô mỉm cười trêu chọc.
“Yên tâm đi, khi cậu nói chuyện trong nhóm chẳng kỳ lạ chút nào đâu. Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc nói chuyện bình thường với cậu như thế này. Tôi đã nghĩ rằng nếu hôm nay toàn là tôi nói còn cậu chỉ biết khóc, thì tôi sẽ giải tán cái nhóm này luôn.”
“Vậy à…”
Ra cô ấy nói chuyện với tôi bằng quyết tâm đó sao…
Hửm? Khoan đã, lẽ nào Satsuki-san muốn trách mình vì đã tổn thương Mai…?
Vì tôi khiến Mai đau khổ, nên cô ấy mới hỏi rằng từ giờ tôi muốn làm gì. Nếu không chấp nhận ý định của tôi, cô ấy đã xử lí ngay lập tức để bảo vệ Mai rồi… phảu không?
“Eh, Satsuki-san, cậu cũng thích Mai lắm nhỉ?”
“…”
“Cho tớ xin lỗi ạ.”
Chẳng hiểu sao, bầu không khí đem lại áp lực khiến tôi phải cúi đầu xin lỗi.
“Tôi không biết cậu ta đang ở đâu, nhưng tôi biết cậu ta định làm gì.”
“Đó là…?”
Satsuki-san lẩm bẩm. Dường như nó khá là khó nói.
“Cậu ta…”
Cô nặng nề nói tiếp.
“Sau khi làm một tràng độc thoại về cậu, cậu ta nói rằng, Hãy ôm tôi đi.’
…………………
“Eh!?”
“Ừ thế đấy.”
Đây là lúc cậu nói “Ừ thế đấy” đơn giản vậy sao?
“[Tôi đã làm Renako tổn thương khi ép buộc cậu ấy như vậy, nên tôi muốn hiểu cảm giác của cậu ấy. Thế nên là, Satsuki, người tôi chẳng có tình cảm gì, hãy ôm tôi đi. Vì, cậu thích tôi mà, đúng chứ?]”
Có lẽ cô ấy đã thuộc luôn từng lời của Mai rồi.
“Và thế là…”
“Tôi nói rằng [Cậu đã luôn khiến tôi trông như con ngốc, nhưng lần này thì quá đà rồi đấy], và tầm 5 giờ sáng nay, tôi sút cậu ta ra khỏi nhà.”
Tò mò quá… tôi thực sự tò mò về cảm xúc thật của cô ấy với Mai.
Nhưng nếu tôi hỏi thẳng điều đó, thì có cảm giác như tôi sẽ lập tức bị ném từ trên sân thượng xuống ấy… Vì giờ Mai không có ở đây, nên tôi không chắc rằng mấy nhánh cây có thể đỡ cho mình nữa đâu. Tôi không thể hy sinh mạng sống chỉ để hỏi một câu được…
“Vất vả cho cậu rồi…”
Tôi quyết định phải tôn trọng công sức của cậu ấy.
Với lại, ngay bây giờ tôi thấy cực kỳ nhẹ nhõm khi biết họ đã không làm gì! Dù không hiểu là tại sao nữa!
“Khi cậu ta đang bị ham muốn của chính mình dày vò cả thể xác lần tinh thần, trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ nếu mình tấn công cậu ta lúc ấy thì sẽ rửa hận thành công. Cậu nghĩ thế nào Amaori?”
“Cậu có hỏi tớ thế thì…”
“Chúng ta chẳng thể hiểu nổi bản thân nhỉ…”
“Đúng thật ha…”
Khoan đã, đây không phải lúc để đồng cảm với nhau.
“Nói tóm lại, ngay lúc này, Mai đang.”
“Thì, có lẽ cậu ta đang kiếm người ôm mình, cậu không nghĩ thế sao?”
“Chuyện đó…”
Tôi hoang mang. Nếu là thế thật, có khi bây giờ Mai đang ở trong vòng tay ai đó rồi.
“T-Tại sao cậu không ngăn cậu ấy lại, Satsuki-san!?”
Tôi nắm lấy tay Satsuki-san.
“Tôi làm gì có thời gian để quan tâm đến một tên ngốc chơi ngu cường độ cao như thế chứ.”
Cô nhìn tôi bất ngờ, rồi giật tay ra.
Huh? Tay của Satsuki-san, đang run sao?
“Vả lại, nếu cậu ta đã không nghe tôi nói gì, dù có muốn khuyên bảo đi chăng nữa, thì với một con người cứ thích làm theo ý mình, tốt hơn là nên rơi xuống đáy vực sâu một lần luôn đi cho nhớ… Dù sao cậu ta cũng đâu them bắt máy hay trả lời tin nhắn của tôi đâu.”
Thấy biểu cảm kia của cô, tôi chẳng biết phải nói gì. Hẳn là giờ cô đang thấy rất hối hận khi không ngăn Mai lại.
Nếu một nửa lí do cô gọi tôi lên đây là để càu nhàu, nghĩa là nửa còn lại…
…Cô ấy muốn tôi dừng Mai lại, đúng chứ?
“Tớ hiểu rồi.”
Dù tôi vẫn không hiểu nổi xảm xúc của mình.
Nhưng đây là việc mà tôi hoàn toàn hiểu. Nên là.
“Satsuki-san, bây giờ, tớ sẽ cản Mai lại vì lời ích của riêng tớ, do chính tớ muốn làm thế.”
“…Vậy sao. Đo là việc của cậu. Nhưng, có ổn không đấy? Cậu ta cũng là người khiến cậu tổn thương mà, phải chứ?”
“Cái đó thì… ừm.”
Ngoài việc tấn công tôi trong phòng ra, Mai còn để em gái tôi chứng kiến toàn bộ nữa chứ. Tôi không muốn nhớ lại đâuk.
Nhưng.
Tôi đã có câu trả lời rồi.
“Vì chúng ta là bạn bè mà, cũng có lúc phải làm nhau đau chứ.
Bởi vì, đó là mối quan hệ bạn bè lý tưởng của tôi.
Nghe tôi nói, Satsuki-san cười thêm một lần nữa, rồi cô từ từ nhắm mắt lại.
“Cậu ta là người luôn coi mình là trung tâm của vũ trụ đấy, nên sẽ không nghe lời người khác đâu biết chứ?”
Có lẽ đúng là vậy. Hồi trước nhỏ còn
“-Nếu chuyện là như thế, tớ sẽ tát cậu ấy lần nữa cho tỉnh hẳn lại.”
Satsuki-san mở to mắt.
“Vậy à… Thế thì, tôi nghĩ là sẽ ổn thôi.”
Khi tôi đi đến cửa sân thượng, cô ấy kêu tôi với giọng trầm hẳn xuống, “Amaori.”
“Tôi không biết cậu ta giờ ở đâu, nhưng, phiền cậu chăm sóc tên ngốc ấy. Nói với cậu ta rằng, nhỏ đó chả tuyệt vời như ảo tưởng đâu.”
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi đưa tay lên thành hình chữ V rồi cười lớn, “Tớ nhất định sẽ nói cho cậu ấy hiểu. Cảm ơn nhé!”
Tôi phóng một mạch từ trên sân thượng xuống.
Người ngoài nhìn vào thì cảnh này cứ như trong một bộ drama tuổi trẻ ấy, nhưng thực chất tôi chỉ đang vội đi cứu Mai khỏi sự tuyệt vọng của nhỏ trước khi quá trễ thôi.
Nhưng vì là Mai, nên ừ, vụ này căng đây. Vì nhỏ là nữ hoàng mà chẳng ai chạm tới được mà.
Còn giờ thì về lớp cái đã. Mà, giờ nhỏ đang ở đâu được nhỉ? Tôi chẳng biết nhỏ hay lui tới nơi nào cả.
“Ah, mừng cậu quay lại Rena-chan.”
Chỉ còn mỗi Ajisai-san trong lớp, ngoài ra không còn ai khác nữa, hiếm thấy đấy.
“À, ừ, tớ quay lại rồi. Sao thế? Cậu có việc gì phải làm à Ajisai-san?”
“Ừn, không hẳn là thế. Mọi người đã về hết rồi mà tớ thấy cặp cậu vẫn ở đây, nên tớ quyết định chờ cậu luôn.”
“Ehhh… Ajisai-san đã… chờ tớ sao…!?”
Eh, thật luôn sao? Dù hôm nay không phải sinh nhật tôi!
Trong khi ôm túi, cô nghiêng người về phía tôi.
“Nè, hay là hôm nay nhé? Hôm nay Mai nghỉ rồi, nên là, muốn qua nhà tớ chơi luôn không?”
“Eh? Được sao!?”
Tôi đang được một thiên thần mời đến nhà này. Thế nghĩa là Ajisai-san giờ thành bạn thân của tôi rôi à…? Đây chính là thời khắc bao nhiêu cố gắng của mình cuối cùng cũng được đền đáp sao…
Một Renako trầm cảm luôn thấy mình như gặp nguy hiểm khi nhìn thấy sự hướng ngoại của bạn mình giờ đã không còn nữa…
Con người đứng ở đây, là một gyaru đã ra mắt cao trung thành công, Amaori Renako!
Tiếng kèn vang lên trong đầu tôi như thể ăn mừng dịp này. Tôi tiến lại chỗ Ajisai-san.
-Nhưng rồi khựng lại. Gương mặt u ám của Mai xuất hiện trong đầu, níu bước chân tôi.
Aah, tôi xin lỗi.
Gương mặt của nhỏ khi nói vậy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu tôi. Nếu nhỏ được một người nào đó mà tôi không biết ôm ấp trong cái trạng thái đó thì sao…
“T-Tớ xin lỗi, Ajisai-san, tớ…”
“Ah, cậu có chuyện cần làm sao?”
“Uh, thì…”
Đầu gối tôi run lên, tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cô nữa.
Đúng vậy, tôi phải từ chối Ajisai-san ngay. Tôi phải đi tìm Mai. Người duy nhất có thể ngăn Mai lại lúc này chỉ có tôi.
Nhưng không ổn. Tôi không thể nghĩ thông nữa rồi.
Nếu từ chối lời mời của con trai khiến tôi chóng mặt đến mức ngất xỉu, thì từ chối lời mời của thiên thần Ajisai-san sẽ đến mức nào đây? Chắc chắn là tôi không muốn bị cô ấy ghét đâu.
“Tớ muốn đi lắm, nhưng mà…”
Tôi lắc đầu mỉm cười yếu ớt.
“Rena-chan?”
Uh, ngực tôi đau quá. Vậy ra tôi chưa vượt qua được nỗi ám ảnh của mình1
Ah, giờ tôi thật chỉ muốn gục xuống xỉu thôi. Nhưng nếu thế thì không tìm Mai được. Ngay bây giờ, tôi phải…
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Ajisai-san đang nhìn tôi lo lắng.
“Cậu có sao không? Cậu lại thấy chóng mặt rồi à?”
“Uuu… Tớ xin lỗi. Lần sau, lại mời tớ nhé…”
“Rena-chan, cậu khóc kìa!?”
Tôi khóc à… không nhận ra luôn đấy…
Nhưng để từ chối lời mời từ Ajisai-san thì tôi phải quyết tâm đến mức đó.
“Hiểu rồi, vậy hôm nay cậu bận sao.”
Nghe câu hồi đáp thất vọng kia, đầu tôi đau như búa bổ. Không, nhưng mà… thật đấy…
Nếu tôi không từ chối cô ấy lúc này, thì chẳng khác nào tôi không có tí niềm tin nào vào cô hết.
Tôi vẫn luôn lo lắng vì bị ảnh hưởng bởi quá khứ của mình. Thế nhưng bây giờ… không đời nào tôi lại bị xa lánh nữa. Bởi vì, dù cho Ajisai-san có là một người ích kỷ hay nổi nóng, thì cô cũng không phải loại người sẽ làm như vậy.
Khía cạnh ma quỷ nằm sau gương mặt thiên thần kia chỉ là tưởng tượng của tôi thôi!
Thế nên, tôi phải bày tỏ cảm xúc của mình rõ ràng ở đây.
Rằng mình rất muốn đi chơi cùng Ajisai-san!
Tôi cố nhớ lại những gì Mai đã làm để truyền tải cảm xúc đến tôi. Tôi đã nhận ra được những cảm xúc chân thành ấy từ ngày được nhỏ ôm.
Lần này, tôi muốn cảm xúc của mình chạm đến Ajisai-san, thế nên…!
Như thể đang đối xử với em trai của mình, cô lau nước mắt cho tôi. Nhưng rồi tôi nắm lấy cổ tay cô.
“Nghe này!”
“Eh? Ah? S-Sao vậy?”
Trong khi nắm tay cô, tôi truyền đạt cảm xúc của mình thành lời.
“Thực ra thì, tớ thích cậu Ajisai-san. Tớ thực sự thích cậu!”
“Eeh?”
Mặt cô ấy gần quá, giờ đỏ như trái táo chín luôn rồi.
“Thế nên là, tớ xin lỗi… Tớ rất rất xin lỗi! Tớ cũng muốn đi với cậu lắm! Nhưng, hôm này không đuộc!”
“Re-Rena-chan…?”
Nắm chặt tay cô hơn nữa, tôi nói tiếp. Với cảm xúc như thể đây là lúc nói lời vĩnh biệt, tôi nhìn vào mắt cô.
“Mong cậu hiểu cho. Ngay lúc này, tớ thật sự rất muốn đến nhà cậu chơi, vì, tớ thật sự thích cậu Ajisai-san1”
“Eh, eehhhhh…!?”
“Thật sự, tớ muốn ngày nào cũng có thể ở cạnh cậu! Vì tớ thích cậu! Nhưng hôm nay tớ có một việc rất quan trọng phải làm… Thế nên là, tớ xin lỗi! Tớ hứa sẽ đền cho cậu sau! Vì cậu là người quan trọng của tớ mà!”
Tôi mừng vì giờ không có ai ở đây, vì nếu có thì còn khuya tôi mới dám nói những lời này.
“Từ khi chúng ta chơi cùng nhóm với nhau, tớ đã luôn nghĩ cậu rất dễ thương rồi. Lần trước chúng ta đi chơi cùng nhau, tớ đã rất vui. Ajisai-san, đối với tớ cậu là thiên thần, thế nên là, tớ thực sự thích cậu!”
Cảm xúc chân thành của tôi đã chạm được đến cô ấy.
Không cần để tâm đến cảm xúc của người đối diện, miễn là mình cứ liên tục dồn tình cảm vào, thì có thể lay động trái tim người khác. Mai đã dạy tôi điều đó!
Ajisai-san gật đầu bối rối.
“Ừ-Ừm… Tớ cũng, thích Rena-chan mà…”
Khoảng cách giữa chúng tôi là cực ngắn, hai đứa gần như chạm mũi vào nhau.
Tại nơi lớp học vắng người này, Ajisai-san chầm chậm nhắm mắt lại. Đôi môi mang màu son mùa hè mới nhất kia hơi hướng lên như thê sẵn sàng…
…Huh? Tình huống này là sao đây?
Lúc này, tôi cố phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa, “Ừm.”
Ajisai-san nhanh chóng mở mắt ra. Làn da trắng mịn kia lập tức nhuộm đỏ.
“Eh? H-huh? Re-Rena-chan?
“Nah, ừm, thì, chuyện là thế, nên là…”
Ajisai-san hiếm khi bối rối đến thế này, và rồi cô nhanh chóng lui ra. Quả nhiên bị một người như tôi từ chối khiến cậu ất sốc thật mà…
Không, không sao hết. Tôi đã nói rõ cảm xúc của mình rồi, nên sau lần này sẽ không bị tránh mặt đâu, ừ, tin vào Ajisai-san nào.
“Thế nên là, cậu thử rủ Satsuki-san hay Kaho-chan xem…?”
“Ừ-ừm, đ-đúng vậy nhỉ! Hôm nay cậu bận việc rồi! Ừ… Tớ hiểu rồi.”
Tôi thả tay Ajisai-san ra, và cô nhanh chóng lấy chiếc gương tay ra, vội vàng chỉnh lại tóc, ừm, quả nhiên Ajisai-san vẫn cực kỳ siêu đáng yêu mà.
“Ah, nhưng Kaho-chan cũng bận việc rồi.”
“Cậu ấy đi làm bán thời gian sao?”
“Không, cậu ấy đến khách sạn hạng sang nào đó ở Akasaka ấy.”
Gì thế, sao Kaho-chan lại…
“Hửm…? Chỗ đó… có lẽ nào…”
Cuối cùng cũng nhận ra, tôi nhanh chóng mở cặp, lôi ra tấm thẻ thành viên Mai tự ý đăng ký cho mình, và nhìn vào địa chỉ.
“Là ở Akasaka!”
Ra vậy, hẳn Mai đang ở đó rồi.
Bể bơi ở khách sạn mà lần trước nhỏ đem tôi đến!
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Ajisai-san!”
“Eh? Ừ-ừm.”
Tôi nắm tay Ajisai-san thêm lần nữa. Dù bối rối nhưng cô vẫn nắm chặt tay tôi lại.
Với đôi má đỏ bừng, cô ngượng ngùng mỉm cười.
“Tớ không hiểu gì lắm… Nhưng mà, cố lên nhé Rena-chan.”
“Ừm! Cảm ơn cậu!”
“Khi nào xong việc thì… đến lúc đó, đến nhà tớ chơi nhé? Ah, hay cậu muốn đến vào ngày các em tớ không có nhà hơn…?”
“Eh?”
“K-Không có gì đâu! V-Vậy đấy! Không có gì hết!”
Ajisai-san khẽ vẫy tay, nhìn dáng vẻ đáng yêu đó chỉ khiến tôi muốn lao vào ôm chầm cô thôi.
Dù đau lòng, tôi vẫn phải nói lời tạm biệt Ajisai-san.
“Vậy mai gặp lại nhé.”
“Ừm, mai gặp.”
Dù mới từ chối cô ấy xong, mà tôi vẫn thấy thoải mái.
Hẳn là vì Ajisai-san đã cứu tôi khỏi vũng lầy quá khứ rồi.
Giờ tôi đã chắc chắn rằng cô ấy là thiên thần được Chúa gửi tới để dẫn dắt con chiên lạc lối như tôi.
Cơ mà, cái cảm giác mình vừa phạm phải sai lầm không thể cứu chữa là sao nhỉ… Như thể vừa lỡ mất cơ hội ngàn năm có một… Mà, sao cũng được!
Chết tiệt, Mai à! Tại cậu mà tớ không đi chơi với Ajisai-san được đấy!
Tất cả mọi chuyện, ngay từ đầu là lỗi của cô ấy!
2 Bình luận