• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chính truyện (Đã hoàn thành)

Chương 33: Trong phòng cùng cô bạn thuở nhỏ

29 Bình luận - Độ dài: 700 từ - Cập nhật:

“Và đây, căn phòng độc đáo nhất thế giới.”

“Cậu cứ nói thẳng ra căn phòng này bẩn là được.”

Rin đáp lại một cách gay gắt trong khi tôi đi dọn phòng mình. Rin bất thình lình đến vậy thành ra tôi không có thời gian chuẩn bị. Căn phòng tôi cũng như căn phòng của nam sinh thời nay thôi. Nói vậy chứ, mỗi inch căn phòng này cũng không quá bẩn nên dọn dẹp cũng không mất nhiều thời gian.

“Thực sự không thay đổi chút nào ha.”

Rin ngồi xuống giường tôi mà liếc nhìn xung quanh. Cô nang đang tia tất cả những món đồ chơi cả hai từng chơi hồi nhỏ.

“Ừm, nói thật thì cũng không có gì để tớ thay đổi cả.”

Tôi không tham gia vào bất kì môn thể thao nào lẫn không có sở thích nào khác, nên phòng tôi có đôi chút giản dị. Chỉ duy nhất một chỗ trong phòng là quan trọng.

“Ahh, cậu mua thêm giá sách à?”

Rin chỉ về phía đặt ba giá sách trong phòng tôi. Cái đầu tiên chứa sách tham khảo ngữ pháp, viết lách kèm từ điển và không. Hai giá còn lại là tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên. Các nhãn trắng, đỏ, xanh lá cây, xanh da trời bao bọc xung quanh sách, làm giá sách như một cầu vồng của màu sắc.

“Đó là cách tốt nhất để tớ học những thứ cơ bản mà.”

Từ góc nhìn của người ngoài, thì tất cả chỗ sách này là bằng chứng đủ để chứng minh cho động lực trở thành một nhà văn của tôi. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình đọc sách nhiều hơn những người ngoài kia. Tôi thoáng nhìn qua chỗ Rin.

“Tuyệt quá!”

Tôi ngỡ ngàng, trước lời nói không chút khiêm tốn ấy.

“Nó…cũng không tuyệt lắm đâu.”

Tôi khẽ lẩm bẩm, không màng việc Rin có nghe thấy hay không.

“Chiếc bùa.”

Rin thốt lên, không giấu nổi sự bàng hoàng.

“Tohru-kun, cậu vẫn giữ nó sao?”

Đó là năm lớp ba, khi Rin cho tôi chiếc bùa ‘Biến giấc mơ thành hiện thực”. Tôi nhớ là vài ngày trước có lấy nó ra. Cả hai đầu treo bùa của mình lên đèn bàn học. Căn thời gian không thể hoàn hảo hơn, ngực tôi bắt đầu ngứa ngáy.

“Ừm, dù sao chúng ta đã hứa rồi mà.”

Tôi cố gắng che giấu sự run rẩy mà cố gắng cư xử bình tĩnh nhất có thể. Giọng Rin nghe như có ai đó đang bóp chặt lấy ngực.

“Tớ…hiểu rồi.”

Chỉ vỏn vẹn một từ duy nhất đó mà chứa đựng quá nhiều nỗi buồn.

Tại sao…?

Hôm nay Rin không còn là Rin nữa. Nhớ lại thì, không phải chỉ riêng hôm nay, mấy ngày nay tính Rin trầm hẳn đi. Cùng với mấy lời nói thô thiển của tôi gần đây mà những ngôn từ sắc bén như mọi khi của Rin cũng biến mất theo.

Một cảm giác lạ lùng xẹt qua lồng ngực, tôi cuối cùng cũng dọn xong rồi ngồi xuống bên cạnh Rin. Lò xo giường rung lên vì phải nâng đỡ trọng lượng của hai người. Ở trong phòng với một cô gái đã xấu hổ rồi, chưa kể bây giờ chúng tôi cách nhau có 30 cm. Ngồi kề nhau như này, tâm trí tôi trống trơn vì căng thẳng và thiếu ngủ.

“Tohru-kun.”

Rin phá vỡ sự im lặng, cô liên tục nắm lấy tay áo mình. Hai đôi mắt chạm nhau.

“Hửm…?”

Tiếng quần áo sột soạt, mùi hương ngọt ngào và cảm giác mềm mại ấy, tất cả thấm vào não tôi. Và khoảng cách giữa cả hai nhảy về không.

Trong khi suy nghĩ tôi cố gắng bắt kịp, tôi cảm thấy hai cánh tay ôm lấy lưng mình. Đó là một cảm giác mềm mại, cảm giác của một cái ôm. Không hiểu sao, Rin lại ôm tôi đột ngột như vậy.

__________________

Thử phát thôi mà đã gãy lưng rồi, đúng lúc ôm nhau mới hay chứ, sủi cho các bác cay phát nào.

Bình luận (29)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

29 Bình luận

Thanks trans chuc bac mot ngay vui ve 🌷🌷🌷🌹🌹🌹🥀🌸💐💐
Xem thêm
thanks for chapter
Xem thêm
Thank trans (´;ω;`)
Xem thêm
Rin giờ cũng không chịu nổi nữa rồi :))
Xem thêm
chương sau segs nên bác sủi à :<
Xem thêm
nào sao lại C SỦI
Xem thêm
Thank trans
Xem thêm