Khi mới bắt đầu thành lập Moai, phải nói là chưa có chỗ nào là chúng tôi chưa đi đến cả, dưới cái mác là đi hoạt động câu lạc bộ mới ghê chứ. Đơn giản hơn thì chúng tôi đã đi đến mấy cái triển lãm ảnh về phóng sự điều tra từ khắp thế giới đổ về, với lại mấy buổi thuyết giảng của chống lại thù hận hay kiểu kiểu vậy.
Đương nhiên rồi, Akiyoshi là người đã giúp tôi tôi có thể lết xác qua mấy cuộc hành trình ấy. Ngày ấy, hai đứa bọn tôi từng có một lần đi xem phim tài liệu về chiến tranh. Khi ấy, chúng tôi có nán lại quán cà phê trên đường về, chia sẻ với nhau những ấn tượng về bộ phim vừa mới xem, rồi hình như một trong hai đứa phải về trước hay sao mà tôi có hỏi, “Mình đã đi xem phim hôm nay rồi, thế cái mục đích tối thượng của cậu là gì thế?”
Tôi cần được biết. Nếu tôi phải tham gia vào thì chí ít tôi cũng cần phải biết mục tiêu cho tương lai của Moai là gì chứ.
Lần trước, chúng tôi đi tới một cuộc triển lãm ảnh, và lần này thì là đi xem phim. Tôi không phản đối việc đi chơi loanh quanh như vậy, nhưng thật ra mà nói, tôi chả quan tâm đến tình nguyện tình nghiếc cái gì đâu. Nhưng do đang vui quá hay sao mà Akiyoshi lại đi hiểu sai ý câu hỏi của tôi.
“Hừm, mục tiêu tối thượng của tớ là hòa bình thế giới.”
“…Mn, không, ý tớ kiểu, không phải cái mục tiêu bao hàm đấy của cậu. Tớ đang hỏi là mục tiêu của Moai là gì trong bốn năm tới ấy.” Tôi sửa lại. Cô ấy ngơ người ra nhìn tôi, nở một nụ cười e thẹn mà tôi ít khi được thấy.
“À há, hiểu rồi. Nhưng ý tớ là, của Moai cũng giống vậy luôn chứ.”
“Giống với của Moai…Hòa bình thế giới á?”
“Nếu có thể thì đúng vậy. Tớ muốn xoa dịu đi nỗi đau của người dân khắp nơi trên thế giới, dù chỉ một chút thôi cũng được. Đấy là lí do tại sao tớ lại nghĩ việc đi xem mấy bộ phim kiểu vậy khá là quan trọng, với cả cũng để nâng cao ý thức nữa chứ. Nếu hiện tại đã học được như vậy thì tương lai sẽ không làm điều tương tự chứ, Kaede.” Cô nói nghe trông cực kỳ nghiêm túc.
Akiyoshi đã hiểu nhầm tôi – và tôi cũng đã hiểu nhầm ý của cô ấy. Tôi không nghĩ tôi có thể hiểu được ý nghĩa thực sự cuộc việc có được ‘lí tưởng’ bản thân. Và trong trường hợp của Akiyoshi thì mấy cái lí tưởng ấy là không có điểm dừng. Chúng tôi còn là sinh viên ư? Hay là chúng tôi chỉ có hai người? Không quan trọng. Cô ấy sẽ không bao giờ có mấy cái lời biện hộ đấy.
Tôi khá chắc rằng vào thời điểm đó, Akiyoshi thực sự tin rằng cô có thể mang lại hòa bình cho thế giới chỉ với đôi bàn tay của mình. Tôi không chắc là thế giới trong mắt Akiyoshi là như thế nào.
“Ờ-ừm, một ngày nào đó, chắc vậy.”
“Ngày nào đó có thể là bất cứ ngày nào. Tớ nghĩ vậy. Cậu có thể ra đi vào một ngày nào đó, và cậu sẽ không thể biết được rằng khi nào thì điều ấy sẽ xảy đến. Thế nên, ít nhất thì cậu nên để lại di sản nhỏ nhoi của mình cho đời chứ.”
Trong khoảnh khắc đấy, tôi thấy rằng, khác với tôi, sẽ không có chuyện Akiyoshi mất đi mà không để lại thứ gì cho đời. Cô ấy chắc chắn sẽ sống một cuộc đời viên mãn nhất có thể, một cuộc đời để mà khi mất đi sẽ không phải hối tiếc điều gì.
Hoặc tôi đã mong là như vậy.
“Đó là tại sao, nếu tớ có mệnh hệ gì, hãy thay tớ tiếp quản Moai.”
“Đừng nói xúi quẩy vậy chứ.”
“Cậu biết làm sao được! Chẳng có gì trên thế giới này là chắc chắn cả. Nhưng chẳng phải thế có nghĩa là mình phải sống ngày hôm nay sao cho trọn vẹn nhất sao?” Cô nhìn tôi thẳng vào mắt, và rồi tôi lảnh ánh mắt đi mà không thể nói được lời nào về nó nữa.
Và rồi đây, kể cả bây giờ đây, khi đã là sinh viên năm tư, tôi vẫn chưa thể hoàn thành được ý nguyện mà Akiyoshi đã giao phó cho tôi ngày hôm ấy.
1 Bình luận