Sau đó, cặp chị em đã nhanh chóng phát hiện ra và săn thêm một con Belbit nữa trước khi quay về điểm chỉ định.
Mặc dù hơi bất lễ với Ganan, nhưng cậu ta không có đây, như họ đã đoán từ trước.
“Chị thắng rồi đó.”
“Theo như chị nghĩ thì mới có 30 phút trôi qua kể từ lúc hiệu lệnh xuất phát. Cho dù là người lớn đi chăng nữa thì cũng khá khó để săn đủ ba con trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Nhưng ngồi đợi ở đây cũng cho Merc chút thời gian để làm việc cần làm.
Cô rút cạn máu của hai con Belbit vừa săn rồi rửa sạch ruột chúng bằng nước lấy từ con suối nhỏ gần đó.
Merc ngắt Aryo, một loại cây cao, xanh, và dùng chúng để múc nước đem về.
Cây Aryo có khá nhiều lỗ và bên trong lại trống rồng, nên Merc đã đựng nước vào trong đó. Cho dù, chỗ nước đó có vẻ không đủ.
Kết quả là, cả chỗ đó toàn là máu tanh, và Law phải ngoảnh mặt quay đi.
“Ch-Chị không làm ở chỗ khác được à?”
”Chị cũng muốn đem ra chỗ nào gần nguồn nước nhưng tình hình không khả thi cho lắm.”
Merc đã sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nghèo ở kiếp trước, và cô buộc phải săn thú để kiếm thức ăn ngay từ khi còn nhỏ. Vậy nên mấy việc như này đã trở thành điều quen thuộc với cô bé. Cho dù cô không thể kiếm được dụng cụ hoặc nguồn nước nào, thì việc sơ chế vẫn dễ như lòng bàn tay.
“Chị đoán là ta không có đủ thời gian để lột da chúng. Chắc Ganan cũng sắp về rồi.”
“Chị nói đúng, cũng gần hết giờ rồi… Nhưng mà, em nghĩ chắc phải một lúc nữa.”
“Hmph. Nếu cậu ta có thể sử dụng cây cung đó tốt thì chắc sẽ quay về sớm thôi. Mà nếu không thì Ganan cũng sẽ bỏ cuộc và quay về thôi. Cậu ta không được kiên trì cho lắm.”
“Hmph… Nhưng đối với chị mà nói thì lại là câu chuyện khác hoàn toàn nhỉ?”
“… Cũng biệt nịnh chị cơ đấy nhóc con?”
Merc bất ngờ trước lời của Law. Ở kiếp trước cô không được thông minh hay nhanh trí như cậu lúc ở độ tuổi đó.
Do cô đã dồn toàn bộ thời gian vào việc luyện kiếm và không có hứng thú mấy với quan hệ giữa người và người. Và đó cũng là lí do tại sao cô không đem lòng yêu ai, mãi đến tận về lâu sau đó.
Thật sự thì, đó là một câu chuyện buồn.
“Chị, chị có nghĩ Ganan có thích chị không?”
“Nếu chị không nhầm thì, ừ. Tuy nhiên, cậu ta vẫn chưa bộc lộ gì nên đừng có mà bép xép gì nhé? Nếu đó chỉ là hiểu lầm thì đáng xấu hổ lắm đấy.”
“… Chị không thấy vui à?”
“Cái gì cơ? Vui? Chỉ vì Ganan thích chị? Sao chị lại phải vui?” ( Trans: :( rip thằng em, đau quá )
Nhìn Law chằm chằm, Merc hỏi với vẻ bối rối. Law chỉ biết cười khô và lắc đầu.
Nếu phải miêu tả nụ cười đó, thì nó rất gượng gạo.
“Chà, em cảm thấy hơi đáng thương cho Ganan. Anh ta còn chả có cơ hội.”
“Em nói đúng. Đến giờ này vẫn chưa về, thì có thể nói rằng cậu ta không thích hợp để làm thợ săn. Dù thế nào đi chăng nữa thì như này là quá chậm rồi. Chị khá bất ngờ là cậu ta chưa bỏ cuộc đấy.”
“… Ý em không phải thế.”
Law thì thầm. Tuy nhiên, tiếng chuông vang lên từ dưới đã át đi giọng cậu.
Và như vậy, cuộc chơi đã đến hồi kết.
“Tên ngốc đó. Cậu ta bị lạc rồi à? Cơ mà Ganan đã đến đây nhiều lần rồi nên chắc không phải.”
“… Hay là anh ấy gặp phải một con ma thú mà không thể xử lí nổi?”
“Không thể nào. Hầu như không có ma thú ở ngọn núi này. Ngay cả khi chúng xuất hiện thì cũng khá là nhút nhát và sẽ không làm gì trừ khi có ai đó gây sự với chúng. Ngay cả khi em tấn công chúng thì em vẫn có thể chạy trốn, chúng sẽ không đuổi theo đâu.”
Ngược lại với những gì mình vừa nói, Merc cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bị ảnh hưởng bởi Law. Phần gáy cô bắt đầu ngứa ran lên trước khi Merc kịp nhận ra. Đó là điều cô nhớ từ tiền kiếp, và nó cảnh báo về những mối nguy sắp xảy đến.
Tuy nhiên, Merc vẫn bình tĩnh lại và nghĩ ngọn núi không có ma thú nguy hiểm được. Trực giác của cô không phải lúc nào cũng đúng, và cũng có thể Merc suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau cùng thì, Ganan mà. Cậu ta chắc đang lởn vởn đâu đó, quên luôn về cuộc thi rồi. Ganan có thói quen hay làm điều như vậy.
“Cứ đợi một chút nữa đi. Nếu cậu ta không quay trở lại trong tầm 15 phút thì ta sẽ đi tìm.”
“Okay.”
Nhưng, cho dù 15 phút sau, Ganan vẫn chưa quay lại. Cả Merc và Law đều bắt đầu lo lắng.
“Lạ thật đấy. Cậu ta phải nghe thấy tiếng chuông rồi chứ nhỉ, kể cả khi Ganan quên mất thời gian. Chả lẽ bị kẹt lại ở đâu rồi…”
“Ta nên đi tìm anh ấy không?”
“Ừ. Nếu ta không tìm thấy trong tầm nửa tiếng, thì sẽ cần phải nhờ đến người lớn.”
“Okay.”
Với một tay, Merc buộc chỗ thú đã săn vào thanh gỗ rồi vác lên vai, trong khi nắm lấy bàn tay của Law.
“Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không được buông tay chị ra, rõ chưa?”
“Vâng… ANH GANAN ƠI!!!”
“GANAN! RA ĐÂY NÀO!”
Hai người họ bước theo hướng Ganan đã lao đi khi cuộc chơi mới bắt đầu. Họ hét to hết mức có thể, doạ sợ lũ thú gần đó, nhưng họ không để tâm đến. Thay vào đó, hai chị em còn cảm thấy yên tâm vì không có con vật nào không bị đe doạ bởi tiếng hét của họ.
“Này, hai đứa, sao thế?”
Họ tình cờ gặp một thợ săn quen mặt từ ngôi làng Elf, người cảm thấy bối rối khi gặp hai đứa trẻ vừa đi vừa la hét. Anh ta đang mang một chiếc lồng trên lưng và cung trên tay.
“Anh ơi! Anh có thấy Ganan đâu không? Cậu ta không quay trở về như đã hứa.”
“Ganan? Thằng bé hỏi về một chỗ mà nó có thể dễ dàng săn bắn. Nên anh đã kể cho nó về chỗ cây Leda và cách để săn. Cho dù đó là chỗ mấy con thú tụ tập lại nhưng mà cũng không dễ ăn đâu.”
“Cây Leda?”
“Chúng có thân cây màu đỏ với những chiếc lá hình kim. Do đó em sẽ có thể dễ dàng thấy mấy con thú trốn trong đó.”
“…À! Chỗ đó! Em nhớ rồi, cảm ơn anh. Như một lời cảm ơn thì, anh cầm lấy cái này đi.”
“Gì?”
Vừa nói, Merc vừa đặt vào lồng người thợ săn con chim xanh và lũ Belbit vừa săn. Mặc dù cô ấy khá tiếc, nhưng sự an toàn của Ganan phải được đặt lên hàng đầu.
“A-Anh lấy chúng được à?”
“Vâng. Em đã rút máu lũ này rồi nên cứ làm như anh muốn thôi.”
“A-Anh hiểu rồi. Cảm ơn nhé. Anh sẽ ở xung quang đây một lúc, nên có gì cần thì cứ nhờ anh.”
“Vâng ạ. Vậy, hẹn gặp lại.”
Law thì thầm một cách đầy tiếc nuối khi họ rời đi. “Thịt của chúng ta…” Có vẻ như cậu bé khá mong chờ bữa tối nay.
“Chị xin lỗi. Lần sau chị sẽ cho em ăn thoả thích luôn, cơ mà lần này thì chịu chút nhé?”
“Em biết. Chúng ta phải tìm ra anh Ganan đã.”
Merc chạy về phía cây Leda, trong lòng thầm cảm ơn sự cảm thông của em trai mình.
Khi hai chị em họ đến nơi, người Ganan toàn là máu, quần áo bị xé toạc.
6 Bình luận
Cơ mà cứu mạng thế này thì thằng bé lại chả từ thích thành yêu main mất. Tội thằng bé ông chú không có tình cảm với nó chút nào.
tận ngày mai bà sư phụ mới dạy cho thì ngay hôm nay cậu cháu đã ăn cám