• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 7

Chương 99 Một Bước Tới Với Hạnh Phúc

1 Bình luận - Độ dài: 2,076 từ - Cập nhật:

Khi tôi thấy dòng thông báo hiện lên rằng cấp độ của mình tăng lên nhờ việc đánh bại Ác Linh Vương, tôi vội vàng kiểm tra bảng trạng thái của mình nhưng thứ duy nhất thay đổi là ở thanh kĩ năng.

"Hmm?"

Thứ tôi nhận được là một kỹ năng có tên【 Đồng Bộ Hoá 】.

Lại là một kỹ năng mà tôi không thể hiểu được.

Tôi không thể hiểu những gì tôi không hiểu được vậy nên tôi nhanh chóng tra cứu xem tác dụng của nó là gì, rồi...

【 Đồng Bộ Hoá 】 đồng bộ hoá xung quanh bản thân.

Cái?????

Lời giải thích kiểu gì vậy? Mấy người nghĩ tôi sẽ hiểu với chỉ nhiêu đó thôi hả? Tất nhiên là không rồi!

Có thể cho tôi một lời giải thích rõ hơn được không?

Tôi đã cố gắng kiểm tra khả năng của kỹ năng này bằng vài cách nhưng cuối cùng tôi vẫn không có được câu trả lời và khả năng của kĩ năng này vẫn là một bí ẩn.

Khi tôi vẫn chưa kiềm chế được điều đó, Rương Kho Báu và bố mẹ tôi đã tiến lại gần .

"Vẫn tàn nhẫn như mọi khi... Tôi thấy đồng cảm với hắn đấy."

"Tôi không có gì biện hộ cho lần đó."

Tôi đã giết Rương Kho Báu theo cách tương tự. Tôi xin lỗi rất nhiều mà!

"Seiichi giờ còn thật sự rất tuyệt vời rồi nhỉ, bố rất tự hào về con".

"Mình nói đúng, mẹ không thể không mong chờ được nhìn thấy con sau này."

Bố mẹ tôi nở nụ cười dịu dàng và xoa đầu tôi.

Tuy thật sự có hơi ngại nhưng niềm vui đã lấn át nó nên tôi im lặng để họ vuốt ve tôi.

Trong khi chúng tôi đang tận hưởng thời gian hạnh phúc bên nhau, thì đột nhiên có giọng nói phát ra từ khắp nơi.

"Seiichi-sama... Seiichi-sama..."

"Eh?"

"Giọng này..."

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Mọi người có vẻ ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra những tôi biết rõ giọng nói thuộc về ai nên bình tĩnh đáp lại.

"Ah, U Minh Giới-san"

"U Minh Giới? Vậy ý cậu là giọng nói đó là giọng của U Minh Giới?

"Eh? Đúng vậy."

"Và thế quái nào cậu lại có thể bình tĩnh được trước chuyện này vậy..."

Anna lẩm bẩm như vậy với vẻ mệt mỏi.

Ah thông thường thì mọi người sẽ hoảng sợ như vậy,huh... À không tôi cũng bình thường nhé chắc chắn là như vậy!

"Mọi thứ đã ổn rồi chứ?"

"... Rồi... Nhờ có cậu mà tôi đã tạo ra một người gác cổng mới một cách an toàn... Tôi vô cùng biết ơn..."

"Không có chi"

"Bản thân việc bị gọi bởi U minh giới đã là việc bất thường rồi nhưng Seiichi-kun bản thân cậu còn bất thường hơn nữa..."

Tôi không thể nói ra điều gì để đáp lại Lucius-san người đang cười đầy kinh ngạc. Haizzz, đúng là như vậy đấy thưa ngài.

"Vì vai trò của tôi ở đây đã nên hết tôi có thể trở lại nhân giới rồi đúng không?"

"Chắc chắn rồi... Như đã hứa... Tôi sẽ đứa cậu trở về lại nhân giới."

"YOSSHHAAA!!!"

Ơn giời! Việc này sẽ kết thúc mà tôi không chết!

Khi tôi đang vui mừng với điều đó thì chợt nhận ra một điều.

"À thì... Có sự khác biệt về trục thời gian giữa nơi nay với nhân giới không?"

Khi tôi trở lại, tôi không muốn như Urashima Taro khi một trăm năm đã trôi qua bởi vì tôi có thể sẽ không gặp lại được Saria và mọi người!

Bên cạnh đó bầu trời của U minh giới không có chút thay đổi nào, nên tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Tuy nhiên có vẻ những lo lắng của tôi là vô ích rồi.

"Xin hãy yên tâm... Trục thời gian giữa U minh giới và nhân giới là như nhau... Về thời gian cậu ở đây tôi nghĩ rằng khoảng một ngày."

"Ahhhh... Cảm ơn vì điều đó."

Tôi rất vui vì mình sẽ không trở thành Urashima Taro.

Tôi không muốn việc mình chẳng còn người thân nào khi quay về hay bị biến thành một ông già héo úa ngay khi trở về... Mặc dù cơ thể này chắc chăn sẽ thích nghi với nó.

"Vậy thì hãy đưa chúng tôi trở về nào. Bố mẹ và mọi người nữa, tất cả sẽ cùng trở về nhỉ?"

Khi tôi nói điều đó rồi nhìn lại bố mẹ. Họ nở nụ cười bối rối.

"...Có chuyện gì vậy?"

"Seiichi... Bố xin lỗi, mọi người ở đây không thể đi cùng con rồi."

"...Eh?"

Tôi không hiểu những gì bố tôi nói.

"B-Bố đang nói gì vậy. Tất cả chúng ta sẽ trở về mà? Nhìn này kể cả Zeanos và những người khác nữa..."

Zeanos chậm rãi lắc đầu.

"Thật không may, điều đó là không thể."

"TẠI SAO CHỨ?"

"Bởi vì chúng tôi đã chết rồi."

Lucius-san nói một cách to và rõ ràng.

"Eh?

"Tôi muốn nói với cậu điều này chúng ta phải tạm biệt từ đây rồi, Seiichi..."

"T-Tại sao lại như vậy chứ? Chúng ta đã đánh bại Ác Linh Vương mà? Vậy tại sao tất cả chúng ta không cùng trở về? Mà kể cả anh nói mình đã chết... Nhưng không phải bây giờ anh vẫn còn sống sao?"

"Không phải tôi đã nói rồi sao Seiichi-kun ? Điều này không có nghĩa là chúng tôi cũng 'sống' giống như cậu."

"TẠI SAO?"

Tôi tiến lại gần Lucius-san người đang nói với tôi những điều đó.

"Một người đã chết thì không thể sống lại. Dù có phép hồi sinh thật nhưng nó chỉ dùng được ngay sau khi chết. Đây là quy luật của thế giới mà không ai có thể thay đổi được."

"Nếu có như vậy thì U Minh Giới-san! Đưa bố mẹ tôi và những người khác về nhân giới nữa! Chính tôi là người đã giúp đánh bại Ác Linh Vương mà?"

"Seiichi-sama... Điều đó là không thể...đặc biệt vì tôi còn là U minh giới nữa, tôi không thể phá vỡ quy luật đó."

"..."

Trước những lời xin lỗi của U Minh Giới-san, tôi im lặng.

Khi tôi nắm chặt bàn tay mình úp mặt xuống, mẹ tôi ôm tôi thật chặt.

" Không sao đâu Seiichi. Nếu là con thì sẽ ổn thôi.  Dù gì con cũng quý tử của chúng ta mà Seiichi, không phải con đã tìm được những người đáng trân trọng ở thế giới mới sao? Con không thể để họ khóc con biết đấy-- hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình. những người con yêu quý đang chờ đợi con, mọi người ở đây không thể đi cùng con nhưng con hãy tiếp tục tiến về phía trước và sống hạnh phúc nhé."

Mẹ tôi vừa cười vừa khóc, nói như thế.

Nghe nó tôi....

"Làm như con quan tâm đến nó."

"!?"

"Quy luật của thế giới? Sống hạnh phúc? Đừng có chế giễu con."

"Seiichi chuyện này nghiêm túc đấy----"

"Nghiêm túc! Chuyện này làm những người tôi trân trọng vẫn ở dưới U minh giới đấy. Làm ơn hãy nói là chỉ là đùa thôi!"

"Đùa sao!?"

Những lời của bố thực sự đã làm vỡ nát trái tim tôi.

Trong nhiều câu truyện được kể những người chết mà nhân vật chính gặp chắc chắn sẽ không sống lại nhưng người đó vẫn sẽ vượt qua và tiến về trước.

Nhưng... Nếu những người tôi quan tâm vẫn chết thì kết thúc có hậu hay tiến về phía trước chẳng có ý nghĩa cái đéo gì cả.

" Nếu mọi người muốn tôi hạnh phúc thì hãy sống đi! Nếu người tôi yếu quý... Người tôi trân trọng đã chết thì làm sao tôi có thể sống hạnh phúc được!?"

"Seiichi đây không phải truyện cổ tích hay gì cả!"

"Đúng vật, nó không phải là một câu truyện."

Đúng thật thì có những câu truyện rất tàn nhẫn.

Rốt cuộc cái chết của những người thân yêu của nhân vật chính là cái giá cho những hạnh phúc sau này của anh ta.

"Vì mọi chuyện diễn ra không phải như vậy, để có thể có được hạnh phúc của bạn thân mình, tôi sẽ làm mọi người ở đây sống lại!"

Đó rõ ràng là một lời nói ngu ngốc, rằng tôi đang coi thường sự sống.

Dù vậy tôi không muốn chối bỏ những cảm xúc của chính mình. Mặc dù điều này thật ích kỉ nhưng tôi muốn tiếp tục cùng họ.

Bất kì điều gì xảy ra với thế giới tôi không quan tâm.

Người khác có nói gì tôi cũng không quan tâm.

Tôi chỉ đang nói ra mong muốn ích kỉ của mình để có được hạnh phúc.

Trong khi mọi người đang choáng ngợp trước những gì tôi nói, bố tôi mở lời.

"Cho dù con có nói gì đi nữa thực tế không dễ dàng như thế nên bỏ cuộc đi."

Như để nhắc nhở tôi, bố tôi nói với tôi điều đó.

Không chỉ mỗi bố, mọi người đều đang thuyết phục tôi từ bỏ.

Cơ mà cơ thể của tôi là thứ duy nhất---- làm theo lời nói của tôi.

" Kĩ năng【 Đồng Bộ Hoá 】được kích hoạt, quá trình động bộ hoá đang diễn ra."

Tôi hoang mang trước dòng thông báo đột ngột xuất hiện trong đầu.

Hả? Đồng bộ hoá? Tại sao kỹ năng bí ẩn đó đột nhiên lại.

Khi tôi đang chết lặng vì bối rỗi thì đột nhiên cơ thể bố mẹ tôi và mọi người phát sáng.

"Cái gì chứ!?

"Đây là..."

Mọi người đều ngạc nhiên trước việc đang sảy ra với cơ thể mình còn tôi lại một dòng thông báo hiện lên trong đầu.

"Quá trình đồng bộ hoá đã hoàn tất. Quá trình đồng bộ hoá lần này là đồng bộ hoá bản chất【 Sinh Vật Sống 】của Seiichi-sama với xung quanh, vì vậy bản chất【 tử nhân 】 của mọi người xung quanh đã được đồng bộ hoá thành【 Sinh Vật Sống 】."

Tôi không thốt nên lời.

Và không chỉ tôi, mọi người đều không nói nên lời.

Rồi sai đó Lucius-san nói với một nụ cười cay đắng.

" Tôi chịu thua... Không thể tin được cậu lại phá bỏ cả quy luật..."

"K-Không thể nào"

Sau khi bố tôi nghe điều đó, Lucius-san cười dịu dàng.

"Có vẻ như chúng ta đã sống lại nhờ Seiichi."

"!?"

Bố mẹ tôi những người không tin được những gì được nghe mở to mắt.

Sau đó U Minh Giới-san nói như để tiếp lời Lucius-san.

"Đó thực sự là một điều không thể tin được... Nhưng... Mọi người vì đã trở thành người sống như Seiichi-sama, tôi có thể đưa tất cả về nhân giới... Và... Tôi thực sự không thể hiểu được nữa..."

Nghe U minh giới nói như vậy bố mẹ tôi im lặng trước khi từ từ tiến lại gần tôi rồi ôm tôi thật chặt.

"Seiichi! Là thật sao... mẹ có thể trực tiếp nhìn con lớn lên sao?

"Seiichi...Seiichi."

Chịu khuất phục trước họ tôi bị đè bẹp, sau đó tôi liền nở nụ cười rồi ôm họ lại.

"Chắc chắn rồi, vậy nên hay tiếc tục sống khoẻ mạnh cho đến khi con trưởng thành nhé."

"Tất nhiên rồi!"

"Không chỉ thế... Bố mẹ sẽ không chết cho đến khi nhìn thấy những đứa cháu của mình và thấy chúng lớn lên! Vậy nên hãy kết hôn sớm đi!"

"Không phải là quá vội vàng sao!"

Tôi vẫn còn là học sinh trung họ.... À mà không giờ mình là một giáo viên rồi nhỉ.

Trong nhóm của Zeanos niềm vui khi trở lại nhân giới lan rộng và mọi người bắt đầu ăn mừng.

Bất kể người khác có nói gì, cái chết có ý nghĩa không phải điều tôi mong đợi. Tệ hơn đó còn là những người tôi yêu thương.

Khi những người tôi quan tâm đang sống và hạnh phúc như thế này, đó chính là niềm hạnh phúc của tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đù má vcl cái skin
Shi~
Xem thêm