• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 11

0 Bình luận - Độ dài: 987 từ - Cập nhật:

~ Translator : Masa

~ Edit : All For Love

_________________________________________________

“Thì, mấy nhóc, thử và sai … tự nghĩ ra và thử hết chúng. Anh sẽ đi làm việc một lúc.”

Cực khổ nuôi nấng tương lai của chúng vì thế tôi không cần quá lo lắng.

Chúng rên rĩ khi tôi vẫy tay và đi khỏi đấy.

Thì, trong nhiều trường hợp, tôi sẽ tạo ra kết giới để chúng không có cơ hội gây thiệt hại xung quanh và tôi sẽ đặt một kết giới che giấu để dân làng không thấy nó. Chúng sẽ ổn thôi nếu tôi có rời đi một lúc.

Tôi hướng đến chuồng trại và kéo toa xe ra.

Nói chung, toa xe có kích thước bằng một tấm chiếu tatami (910mm×1820mm). Bánh xe không phải làm từ gổ thông thường, nhưng phải bọc với da rồng biển hàng chục lần cho đến khi nó giống như lốp ô tô.

Phần thân giỏ hàng thì thấp và nó cũng không phải dạng băng ghế mà là một dạng chỗ ngồi đơn. Dĩ nhiên, nó là hàng tự chế.

Bằng cách hạ thấp phần thân, giúp nó ổn định hơn so với một toa xe thông thường và ít rung lắc hơn nhờ da. Nó cũng giúp một ích với việc bẻ lái. Thì, tôi tự hào về nó vì là kiệt tác của tôi.

Thậm chí có chất lên năm tấn thì bạn cũng có thể kéo nó dễ dàng hơn 200 km trên khu vực phẳng. Đúng vậy, tôi biết ơn vì đã được sinh ra ở nơi tốt với những khả năng hữu ích.

Tôi đặt nó trước nơi chúng tôi chất đống củi và tôi chất đống củi khô trong tình trạng tốt lên toa xe.

Trong khi ai đó có thể tạo ra lửa từ ma thuật là tiêu chuẩn ở nông thôn (chủ yếu cho nhiệm vụ nhà), không ai có thể duy trì ngọn lửa đó (Sepuru là một ngoại lệ). Lẽ tự nhiên, cũi trở thành nhiên liệu.

Mặc dù, nó không giống như những người ở nông thôn sẽ ra ngoài và chặt cây để lấy củi. Ngành công nghiệp chính của làng tôi là lúa mì, cá khô và đó là đánh thuế. Đương nhiên, không phải tất cả dân làng đều làm ra lúa và cá khô. Có tiệm bánh và cửa hàng nói chung. Những người sống trên núi không phải là nơi có thể làm ra lúa mì và cá khô; Tuy nhiên, tiệm bánh và cửa hàng tổng hợp là vàng. Bởi vì họ, những người sống trên núi thường trao đổi củi và than với thịt, rau củ và thậm chí cả bánh mì.

Dĩ nhiên, nó không có nghĩa là cuộc sống trên núi sẽ dễ dàng hơn. Trao đổi quần áo, công cụ nông nghiệp và chậu trở nên khó khăn khi phải kiếm củi dưới thời tiết xấu. Nếu xảy ra, tôi vẫn sẽ đi đến núi và chặt cây. Tôi cố gắng lên kế hoạch để có thể chặt chúng ở nơi an toàn nhất có thể (bởi vì có quái vật và thú hoang dã).

Đó là lý do tại sao những công việc đơn giản hằng ngày khá là quan trọng. Thì, những nơi khác nhau làm việc khác nhau. Bạn có thể làm phô mai với sữa dê, trồng dược liệu hoặc làm giỏ tre mà bạn có thể mang trên lưng, mặc dù tôi có thể làm tất cả chúng.

Tôi làm mọi thứ tôi có thể. Tôi tạo ra những thứ tôi muốn. Đó là tại sao nhà của chúng tôi có xe ngay từ đầu.

Nhưng, không phải ai cũng có thể làm như vậy. Mọi người cũng có yếu điểm của họ. Nên những người sống trên núi thường giúp đỡ lẫn nhau. Tất nhiên, người lười biến kết thúc bằng việc bị đuổi vào làng nhưng đôi lúc mọi người sẽ đấu tranh với một thứ gì đó. Những lúc như thế, những nhà khác có thể bù đắp cho họ.

Rõ ràng, có những lúc khi tôi nghĩ rằng nó là nỗi đau để tương tác với hàng xóm. Những lúc như thế họ không chịu nổi và tôi cố gắng mạnh mẽ lên và hy vọng họ trở lại công việc. Tôi là con người, nó không giống như tôi có trái tim như Bồ Tát. Nhưng nếu như bạn đến sống ở đây, bạn cần phải giúp đỡ người khác. Những người mạnh mẽ sẽ không mạnh hơn nữa. Đôi lúc, họ sẽ yếu đi. Điều quan trọng là tạo niềm tin trong những thời điểm đó. Trên hết, những người với sức mạnh kỳ lạ như tôi có xu hướng ganh tị và một sai lầm có thể khiến tình hình xấu đi. Tôi không muốn bị tẩy chay.

Và vì điều đó, tôi kiếm củi nhiều hơn người khác và chia sẽ nguồn cung cấp thịt dồi dào của chúng tôi. Trong những dịp lễ nghi quan trọng, tôi buộc mình phải xuất hiện. Tuy nhiên, tôi tự hạn chế bản thân không thể hiện ra sự yếu đuối hoặc nịnh hót. Đó là lý do tại sao tôi rất kiêu ngạo.

Thì, mặc dù điều đó có thể là đúng, tôi sẽ lấy lòng càng nhiều càng tốt. Tôi muốn được xem là một người đáng tin cậy. Đôi lúc, tôi có một chút ngu ngốc.

Cuộc sống ở đồng quê khá khó khăn nhưng tôi cảm thấy rằng tôi sống nhiều hơn chục lần ở kiếp trước nơi tôi không có liên hệ với ai cả.

Khi suy nghĩ mấy thứ như thế, củi đã được chất đầy đến mức ngập cả xe.

“— Mah, thêm cái nữa vậy.”

Tôi sẽ hạnh phúc mà chia sẽ chúng. Không có gì để tôi phàn nàn cả. Yup.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận