Mùa xuân năm ấy đến muộn.
Một ngày giữa tháng tư, một tên hèn hạ nhất thế giới này đã xuất hiện, Hokuto đã có bạn gái học khóa trên.
Đối phương là học sinh năm ba, trên Hokuto một lớp,
“Bốn giờ sáng chị đã dậy làm cơm hộp, là vì Hokuto-kun đấy. Ra ngoài ăn chung đi”
Giờ nghỉ trưa, cô gái ấy cầm một túi Furoshiki[note49830] cao cấp đến phòng học của Hokuto.
Mỹ nữ học lớp trên có mái tóc đen suôn dài, cùng đôi vai mảnh khảnh ấy, có tên Saeki Saoko.
Với biệt danh “Mỹ nữ của phòng hóa học”.
Là thành viên duy nhất của câu lạc bộ hóa học, tiểu thư của một tiệm bánh kẹo lâu đời, hay mang bánh kẹo đến mời mọi người ăn thử, không một ai trong trường lại không biết đến người lập dị này.
Mặc dù vậy, với đôi mắt đen bóng, làn da trắng như đồ sứ và dáng người yểu điệu thục nữ ấy, cô ấy đúng là một mỹ nữ hoàn hảo, hệt, như, những, gì, cô, ấy, tự, nhận, xét.
Cậu ngồi bên cạnh Saoko, trên chiếc ghế dưới tán cây anh đào mọc ở phía sau trường.
Địa điểm lãng mạn, có những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt, đang nhẹ nhàng khiêu vũ ấy, còn được gọi là Couple seat. Là chỗ ngồi đặc biệt, chỉ những cặp đôi thân thiết, hẹn hò công khai mới được phép ngồi.
Nghĩa là, nếu có một đôi nam nữ ngồi trên chiếc ghế này, chứng tỏ đó là một đôi.
Những nhóm học sinh khác nhìn thấy đôi Hokuto, ai ai cũng phải giật mình, bắt đầu loạn hết cả lên.
“Saeki-san đang ngồi cùng một gã đẹp trai, trên chiếc ghế Couple Seat, cùng với hộp bentō ba tầng!”
“Saeki-san, đang hẹn hò với tên đẹp trai bí ẩn nào sao? Đùa à!”
“Waa, phải up lên LINE mới được! Saeki-san, cùng một tên đẹp mã lớp dưới—”
Từng lời nói cứ lọt vào tai Hokuto, cậu còn cảm nhận được những ánh mắt khó chịu.
Tuyệt nhiên không phải do hậu vườn đang yên tĩnh, bỗng trở nên đông người và náo nhiệt hơn. Những học sinh thấy thông tin ấy, chắc đều đến hậu vườn để xác nhận cả rồi.
Hokuto cảm thấy rợn sống lưng.
“Tên đẹp trai nào đó”, “Tên yếu ớt” hay “Mỗi người một cách nhìn”, những lời ấy như một vòng xoáy hỗn loạn, đối với Hokuto mà nói, hẳn đều là đánh giá cậu quá bí ẩn.
Vào tháng trước, cuối học kỳ ba, khi mà Hokuto vẫn là học sinh năm nhất, có một sự kiện đáng chú ý. Nhưng, khi ấy cậu còn chả để mọi người vào mắt, ngay cả giọng nói cũng không,
ーTên đó, nhìn nguy hiểm nhỉ?
ーHokuto-kun bình thường đã chẳng nói gì……lại còn không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì, có chút đáng sợ đó nhỉ.
Cảm giác như ai ai cũng sợ Hokuto.
Vậy mà, khi bị nhìn giữa thanh thiên bạch nhật như thế, bị người khác thích nói gì thì nói “Bí ẩn”, “Yếu ớt”, khiến cậu chó chút không thoải mái.
Về phía Saoko, cô đang xếp từng chiếc hộp lên ghế, với vẻ mặt lạnh lùng như không để tâm đến tiếng nói trần tục.
Hộp thứ nhất xếp những món ăn hàng ngày tuyệt đẹp, kiểu Nhật như được đặt ở nhà hàng. Hộp thứ hai nhuốm sắc vàng của Inarizushi[note49831] và Gomokuzushi[note49832] với trứng tráng mỏng, tựa như cánh đồng hoa mùa xuân. Hộp thứ ba là Sakuramochi[note49833] cùng những xiên Dango[note49834] tam sắc. Một hộp bentō không hề giống với menu ăn trưa của một học sinh cao trung, khiến ai cũng thèm thuồng,
“Ăn đi Hokuto-kun. Chị nấu hai phần nên em cứ ăn thoải mái đi. Hay là, em muốn chị đút cho ăn?”
Cô nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Không, cái đó có hơi quá. Cơ mà……chỗ này, chắc cũng phải bốn phần ăn đấy chị”
“Nếu là đồ tự nấu của bạn gái yêu quý, đã là một nam sinh cao trung ở độ thanh xuân nở rộ, chỉ ăn thôi là chưa đủ”
Yêu quý sao—.
Hokuto không thể cất giọng nói tiếp khi bị phản bác như vậy.
……Tại sao lại thành ra thế này cơ chứ?
Thành thực mà nói, đến bản thân cậu còn không hiểu.
Cậu sẽ trở thành một người đàn ông lạnh lùng, ích kỷ. Trở thành một tên hèn hạ. Cậu cũng đã từng nghĩ đến ‘Nếu có bị đuổi học vì trót làm gì đó cũng chẳng sao’, nhưng giờ đây cậu lại đang lãng mạn với mỹ nữ lớp trên dưới tán cây anh đào.
Ngay từ lúc bắt đầu trong căn phòng hóa học ấy, cũng có gì đó khó hiểu……
Nói tóm lại, nếu ở đây, cậu chẳng khác gì một kẻ đang bị làm nhục.
“......Gió hơi lạnh nhỉ?”
“Ừm, mùa đông năm nay kéo dài, khiến hoa anh đào nở muộn hơn đó nhỉ. Nhờ vậy mà em có thể vừa chiêm ngưỡng chị đây, và cả hoa anh đào, vừa thưởng thức hộp bentō tự nấu này”
“......Mọi người, đang nhìn sang bên này đấy”
Hokuto thấp giọng nói,
“Đương nhiên rồi. Bạn gái em, đẹp như này cơ mà”
Không một chút xấu hổ, Saoko quả quyết như lẽ đương nhiên.
“Với cả, đây là Couple Seat ở trong trường. Đây có khác gì là tiệc chiêu đãi[note49835] của hai chị em mình đâu. Mình phải thể hiện tình yêu hạnh phúc, để thông báo với mọi người trong trường chứ”
Như này là thông cáo tới học sinh toàn trường sao?
“Á rà, Hokuto-kun cũng mang theo bentō nhỉ. Cơm gà băm nhỏ[note49836], trứng tráng, bông cải, gà rán……một bố trận đánh đúng vào điểm huyệt nhỉ. Mẹ của Hokuto-kun, là kiểu người bắt em mang bentō đi sao?”
Saoko dòm xuống tay Hokuto, giọng nói có chút thất vọng.
“À không, đây là bentō em tự làm……Chỉ là đồ ăn thừa với đồ để đông thôi chị”
Năm ngoái, trong nhà cậu không có lấy một người phụ nữ, cho đến khi bố Hokuto tái hôn. Bởi vì người đàn bà trở thành vợ của bố tôi đang sắp sinh, nên tháng này cậu đành phải tự làm.
“Trông ngầu lắm, con trai biết nấu ăn là một điểm cộng đó nha. Chị có chút ngạc nhiên đấy”
Gương mặt của Saoko vô cảm từ đầu đến cuối, trông chẳng ngạc nhiên tí nào.
“Liệu chị có được thử đồ ăn tự tay Hokuto-kun làm không nhỉ”
“Eh, aa……Cơ mà, hộp bentō của Saeki-san trông rất tỷ mỷ, em nghĩ là ngon lắm đấy”
“Không phải Saeki-san, mà là Saoko, rõ chưa. Mặc dù em đang nói chuyện ngang hàng với chị, nhưng lúc em xấu hổ gọi tên chị trông dễ thương lắm”
Sau đó Saoko nheo mắt lại nói,
“Ừm, đúng là chị nấu ăn giỏi thật, nhưng mà kệ nó đi. Trong trường hợp này, đồ tự làm của bạn trai chị mới là điểm nhấn chứ”
Và gắp một miếng trứng tráng từ hộp bentō của Hokuto.
Cô nhai một cách cẩn thận, rồi lại nói một lời đạo lý thâm uyên.
“Trứng tráng cuộn nhỉ……có vẻ hợp với Hokuto-kun đấy. Từ ngày xưa món trứng tráng không hề hợp với kiểu người ngọt ngào rồi”
“Cảm ơn vì món ăn, có vẻ như khẩu vị của Hokuto-kun cũng không tệ đâu nhỉ. Giờ em thử trứng tráng của chị đi”
Saoko gắp cho cậu một miếng trứng tráng cuộn rất đẹp trong hộp.
Bên cạnh miếng trứng tráng màu vàng, là cánh hoa màu hồng nhạt đang nhẹ nhàng đung đưa.
“……Itadakimasu[note49837]”
Cậu dùng đũa gắp miếng trứng tráng bỏ vào miệng.
Mùi vị thơm ngon, đang lan tỏa khắp lưỡi.
“Thế nào?”
“......Ngon lắm”
Cái cảm nhận thật lòng trào ra khỏi miệng cậu, mũi của Saoko khẽ hất lên tự hào, đồng thời đôi mắt long lanh của cô nheo lại như thể trân trọng lấy cảm xúc ấy.
“Thấy chưa”
Ngay lúc đám học sinh xung quanh bắt đầu xôn xao.
“Hoku-chan!”
Một nữ sinh nhỏ con đang thở dốc chạy đến, với giọng nói nôn nóng.
Cô gái ấy có mái tóc thưa, siêu mượt được thắt hai bím, dáng vẻ khiến ai cũng cảm nhận được sự thuần khiết, trong sáng.
Đôi vai yếu ớt cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ bát[note49838], nhìn Hokuto với ánh mắt như thể một con cún con bị bỏ rơi.
“Mình có nghe thấy Hoku-chan đang ăn trưa……với Saeki-san năm ba……ở sau trường……”
Cô nhướn mày xuống, trông như sắp khóc tới nơi, khiến lồng ngực Hokuto nhói lên, như bị mũi tên sắc nhọn xiên qua.
Suốt từ bé tới giờ Hokuto luôn tâm niệm rằng “mình không muốn thấy gương mặt ấy chút nào”—Mặc dù đến bây giờ đó vẫn luôn là mong ước duy nhất của cậu, nhưng cô gái bé nhỏ đứng trước mặt cậu đây trông rất buồn, làm trái tim cậu thêm vụn vỡ.
Một giọng nói lạnh lùng, kiêu ngạo hỏi Hokuto, người vẫn còn đang đơ ra, không cất lên lời.
“Hokuto-kun, đây là?”
Cô gái ấy giật mình.
Với bản tính bẽn lẽn, nhút nhát, nên khi bị một mỹ nữ lớp trên như Saoko đây nhìn chằm chằm, đã khiến cô hoảng sợ chăng. Nếu là Hokuto của trước đây, cậu sẽ đứng dậy, đi sang bên cạnh bảo vệ cô. Nhưng, thay vì thế, cậu lại ngồi im, tỏ vẻ khó chịu và đáp lại cộc lốc.
“……Đây là Mitsuizumi Haru cùng là năm hai với em. Bọn em gặp nhau ở nhà trẻ hồi còn học tiểu học. Có thể nói là thanh mai trúc mã……mà, là như vậy đấy”
Haru nắm lấy mép váy, có lẽ là vì không thể nắm lấy cổ tay của Hokuto, do cậu không đứng bên để bảo vệ cô như mọi khi.
Lúc nào cũng thế, cô luôn nép sau lưng Hokuto, khẽ nắm lấy áo cậu. Có lẽ cô biết đó là nơi an toàn nhất thế gian này.
Vậy mà giờ đây, lại bị cậu ấy bỏ rơi với gương mặt khó chịu, khiến cô không biết phải làm gì chăng.
Saoko nói với cô như thể đang xát muối lên vết thương.
“Thế à, bạn thuở nhỏ của Hokuto-kun nhỉ. Chào em, chị là Saeki Saoko, bạn gái của Hokuto-kun. Em có thể gọi chị là mỹ nữ của phòng hoá học cũng được”
Haru trợn tròn mắt.
“Ph-phòng hoá học……?”
Cô ngạc nhiên—bởi vì Saoko tự gọi mình là “Mỹ nữ”, lại còn đường đường chính chính như thế chăng. Và hơn tất thảy, Saoko còn tự hào nói rằng,
‘Bạn gái của Hokuto-kun’
Đầu Hokuto nóng ran cả lên, cậu cảm nhận được cô ấy đang rất sốc bởi lời nói của Saoko.
Ngón tay nắm lấy váy của Haru càng siết chặt, bắt đầu xuất vết nhăn.
“C……Cậu hẹn hò, từ lúc nào thế?”
Trước câu hỏi thấp thoáng đâu đó sự buồn bã, cả cơ thể Hokuto cứng như đá, cậu chỉ đáp lại cộc lốc.
“Từ hôm qua”
“Hôm qua?”
Haru giật nảy mình, trong đôi mắt to ấy bắt đầu xuất hiện sự bối rối.
“Tại sao……lại là hôm qua?”
Thất bại rồi, bảo ‘Hôm qua’ là hỏng rồi, Hokuto nhăn mặt lại.
Ít nhất là phải trả lời từ kỳ ba năm nhất chứ. Nếu đúng như thế, thì hôm qua, những lời nói và hành động tồi tệ của cậu mới thêm phần uy tín với Haru.
Không ngoài dự đoán, Haru nói với vẻ không chấp nhận nổi.
“Từ hôm qua……có nghĩa là ngay sau lúc đó nhỉ? Kỳ lắm đó, Hoku-chan”
Quả đúng là như vậy, cơ mà nếu nói lại thì chỉ thêm nghi ngờ thôi. Vậy nên cậu lạnh lùng đáp lại.
“Mình hẹn hò với ai, từ bao giờ, là quyền của mình chứ”
1 Bình luận