Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 3: Đó chắc hẳn là tôi nhỉ?

35 Bình luận - Độ dài: 2,279 từ - Cập nhật:

Khi tôi còn học năm nhất sơ trung, tôi đã được dạy võ thuật bởi một vài người. Tất nhiên là tôi không thể đập vỡ đá hay bắt một viên đạn bằng một tay như siêu nhân được rồi.

Tuy nhiên, ở mức độ nào đó thì tôi vẫn có thể chiến đấu với người được trang bị vũ khí, dù chỉ là một chút. Sư phụ của tôi thường cầm cây gậy gỗ bằng một tay rồi đánh tôi. Tất nhiên là mỗi khi bị dính đòn thì đều đau đến chết vậy. Đó là lý do tại sao việc quan sát chuyển động của đối thủ và suy nghĩ cẩn thận trước khi phản công là vô cùng quan trọng. Tôi đã được chỉ dạy về những phương pháp này. Tôi không biết liệu tôi có thể áp dụng những loại võ thuật cũ kĩ của bản thân vào trong tình huống này không nữa, nhưng tôi không có cách nào khác ngoài phụ thuộc vào chúng.

Tôi đang thực sự căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng dường như đó là tín hiệu của việc tấn công.

Tên khủng bố vung mạnh con dao hắn ta đang cầm trên tay phải.

Xoẹt!

Sau đó tôi liền nghe thấy rõ âm thanh của một vật sắc nhọn sượt qua không khí. Người đàn ông đó đang cầm con dao có lưỡi dài khoảng 30cm. Kể cả khi tôi lùi ra xa thì vẫn có khả năng con dao đó vẫn sẽ chạm tới tôi nhờ vào chiều dài cánh tay của ông ta.

Có thể tôi vẫn sẽ trúng đòn nếu thử né, trừ khi tôi làm thế này!

Bam!

Và rồi, tôi không hề lùi lại, thay vào đó thì tôi nắm chặt cổ tay phải của tên khủng bố bằng tay trái của mình.

Không, đúng hơn thì tôi đã thành công trong việc bắt lấy nó.

Ngay khoảnh khắc hắn ta vung con dao, tôi đã đưa tay trái của mình ra và chụp lấy cổ tay hắn ta trước khi lưỡi dao chạm đến tôi.

“Ah! Không thể nào! Thằng nhóc này!”

Ah, đúng vậy. Hắn ta vừa mới ở trong cơn thịnh nộ điên cuồng lúc trước. Vậy nên hắn ta không bao giờ nghĩ là đòn tấn công của mình sẽ bị chặn lại. Và việc bị chặn bởi một học sinh là hoàn toàn bất ngờ!

Ở phía đối diện, tôi có thể thấy vẻ mặt của tên khủng bố đang dần trở nên mất bình tĩnh hơn. Hắn ta khá gầy. Khuôn mặt của hắn ta cũng dần trở nên xanh xao hơn, rõ ràng là hắn ta đã không hề ăn uống đầy đủ.

Khi gầy thì sức mạnh tự nhiên  của bạn hiển nhiên sẽ giảm đi.

Quá trình phát triển lần hai của tôi đã kết thúc nên giờ sức mạnh thể chất của tôi là đủ để ngăn cản tay phải của hắn ta lại.

“C-Cái này!! Bỏ tao ra thằng nhóc này!”

Giọng nói giận dữ của tên khủng bố vang khắp toa tàu hiện chỉ còn hai người bọn tôi, nhưng điều đó không có tác dụng gì cả. Việc la hét không thể khiến tình thế thay đổi được đâu.

Tôi nắm chắt cổ tay hắn ta.

Tôi không thể thả một người đã nói rằng họ sẽ chết bằng cách gây rắc rối cho người khác đi dễ dàng như vậy được. Tôi chắc chắn sẽ khiến hắn ta phải ngồi tù và trả giá cho những gì hắn đã làm!

Tôi thu tay phải của mình lại vào thế chuẩn bị tấn công.

“M-Mày! Đừng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng diễn ra theo ý mày như vậy!”

Để ngăn chặn đòn đánh của tôi, hắn ta đưa tay trái vào vị trí thủ thế.

Giả sử như đòn đánh đầu tiên của tôi mà bị chặn lại thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đó.

Nhưng tình huống đó chỉ là giấc mơ có thật mà thôi.

Bời vì ngay từ đầu tôi chưa từng có ý định sử dụng nắm đấm cả.

Mà là chân phải!

Lợi dụng việc tên khủng bố đang bị phân tâm bởi nắm đấm của mình, tôi đã đá một phát thật mạnh vào cằm hắn ta.

Lực chân thì luôn mạnh hơn so với lực tay!

“Gah!”

Tên khủng bố không hề hiểu chuyện gì vừa xảy ra và gần như ngã khuỵu xuống vì đòn đánh đó.

Nhưng tôi cũng không hề ngây thơ đến mức mà để mọi thứ kết thúc như này.

Khi tôi tung cú đá, tay phải của tôi vẫn ở yên đó và tôi vẫn nắm chặt cổ tay phải hắn ta.

Tôi kéo cánh tay hắn ta lại và cố ý thay đổi trọng tâm của hắn ta về phía trước ngay lúc hắn chuẩn bị ngã.

Đồng thời, tôi tung nắm đấm với toàn bộ sức lực của mình về phía trước.

Vì bị cưỡng chế kéo về phía trước nên hắn không có thời gian để ngăn cản cú đấm của tôi và nó đã trúng ngay giữa mặt hắn ta.

BỐP!

Và lần này thì hắn ta đã bị đấm ngã ngược ra đằng sau.

Con dao trên tay hắn ta đã bay văng ra đằng sau toa tàu sau khi bị dính cú đấm.

Ở khoảng cách này thì hắn ta không đời nào có thể lấy lại vũ khí của mình được.

“C-Chết tiệt!”

Tên khủng bố loạng choạng đứng dậy. Nhưng ý định giết người ban nãy của hắn ta thì đã biến mất. Động lực giết người của hắn ta đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó thì trông hắn ta cực kỳ yếu ớt.

Sau cùng thì hắn ta đã bị đá và đấm ở một khoảng cách gần nên không đời nào mà hắn ta có thể giữ bình tĩnh được cả.

“M-Mày…”

Hắn ta đứng dậy nhưng cơ thể vẫn hơi loạng choạng. Tâm trí của hắn ta có chút dao động và thậm chí hắn ta còn không thể đứng vững.

Lúc này, tiếng tàu đã lấn át âm thanh của tên khủng bố.

Và rồi,

“Ga tàu [ ], ga tàu [ ], cửa xuống ở bên phải.”

Tôi nghe thấy thông báo tàu đã đến. Đúng timing đấy.

Ngay lúc cửa tàu được mở ra đúng như trong thông báo.

Tôi sử dụng tay phải đấm một lực cực mạnh vào má trái của tên khủng bố hướng ra phía cửa.

“Gaah!”

Hắn ta bay thẳng ra khỏi tàu và ngã bất tỉnh trên sàn.

Mặc dù cũng đã lâu rồi nhưng lực đấm của tôi vẫn không hề giảm sút.

Bằng cách nào đó tôi đã có thể xoay sở để chiến thắng chỉ với hai phát đấm và một cú đá.

Phù, sợ thật đấy. Nhưng tôi vẫn còn sống và đã đá hắn.

Tôi đi ngang qua tên khủng bố vừa ngã bất tỉnh và đi thẳng về phía cổng soát vé cùng với dòng người đang tẩu thoát trong sự bối rối.

Tôi đã quá mệt và đói lả người rồi. Tôi không chắc là mình sẽ có thể về nhà ngay nếu tôi khai với cảnh sát rằng mình đã đánh bại hắn ta. Tôi không muốn bị giam giữ vào một buổi tối lạnh lẽo như này. Hãy nhanh chóng về nhà thôi.

Tôi rời ga tàu bằng cách lẻn vào cùng với những hành khách khác và đi về nhà.

Nhưng trên đường về, tôi thắc mắc liệu mình có thể ăn katsudon hay không. Thôi thì, đành bỏ qua vậy.

. . . . .

Ngày hôm sau.

Sự cố khủng bố ở ga tàu đã trở thành một chủ đề nóng hổi tới mức xuất hiện ở tất cả những kênh tin tức buổi sáng.

Kể cả các phương tiện truyền thông cũng đang thấy phấn khích với sự kiện này. Nó đã trở thành xu hướng vào cả buổi sáng.

Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi nên tôi cũng không còn chút hứng thú nào với nó nữa.

Tôi ngồi xuống ăn sáng cùng với cả mẹ và em gái. Do đang quay lưng lại với màn hình nên thành ra tôi chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy gì đang được chiếu.

Theo như những gì họ nói thì đã không có thương vong nào ở trong sự cố ở ga tàu điện ngầm đó.

Có cả những người bị thương nhẹ và nặng. Nhưng không ai trong số họ đang trong cơn nguy kịch cả  nên bọn họ đều đang tĩnh dưỡng ở trong bệnh viện.

Mừng thật.

Kỳ kiểm tra đã kết thúc, tên khủng bố đã bị đánh bại. Vụ án đã kết thúc.

Trong khi đang nghĩ như vậy thì tôi chợt nghe thấy cuộc phỏng vấn của nam phóng viên.

“Chúng tôi đang có một cuộc phỏng vấn đặc biệt với một nữ sinh sơ trung, người gần như đã bị tấn công bởi tên khủng bố. Cảm ơn em vì đã dành thời gian để phỏng vấn với bọn anh.”

“K-Không, không có gì đâu ạ.”

“Cảm ơn em nhiều. Chúng ta đi vào chủ đề chính luôn thôi nhỉ? Anh đã nghe nói rằng em suýt bị tấn công bởi tên khủng bố, nhưng tình huống lúc đó diễn ra như nào vậy? Sao em có thể trốn thoát được thế?”

“Ah, vâng, lúc đó em đã quá sợ hãi đến mức ngã xuống và không thể tiếp tục chạy trốn. Khi tên khủng bố đứng ngay trước mặt em thì có một nam sinh đã đến giải cứu em. Cậu ấy đã đứng chắn ngay trước mặt  và câu thời gian cho em trốn đi. Nhờ có cậu ấy mà em đã có thể chạy thoát được.”

“Haaa, đúng là một chàng trai dũng cảm nhỉ?”

“Vâng. Sau đó cậu ấy đấm và đá tên khủng bố rồi đánh bại hắn ta một cách huy hoàng. Khi cảnh sát và nhân viên ga tàu tới, thì nhờ có cậu ấy đã hạ gục tên khủng bố nên hắn ta đã bất tỉnh nhân sự tại chỗ rồi.”

“Iyaa~ Đây chính là câu chuyện anh hùng dũng cảm nhất mà anh từng được nghe đó. Liệu cậu ấy có phải là siêu nhân không nhỉ?”

“Vâng, nói vậy thì cũng không hẳn là phóng đại. Em có cảm ơn cậu ấy bao nhiêu cũng không là đủ cả.”

“Anh cũng muốn nghe đôi lời từ phía anh hùng này, nhưng dường như chúng ta không có chút thông tin nào về cậu ấy.”

“Ehh. Cậu ấy đã biến mất cùng với dòng người đang chạy trốn mà không để lại tên của mình. Hơn nữa, em cũng không nhìn rõ cậu ấy, nên em nghĩ sẽ rất khó để có thể tìm thấy. Thông qua buổi phỏng vấn này, em muốn gửi lời biết ơn của mình đến cậu ấy vì đã cứu sống em vào lúc đó.”

“Thật lãng mạn làm sao! Anh chắc chắn rằng chàng trai cứu mạng em cũng đang theo dõi cuộc phỏng vấn này qua màn hình đó.”

Oi, gì thế này? 

Họ thậm chí còn đang  giới thiệu qua về tôi cùng với cả nội dung cuộc phỏng vấn trên bản tin đúng không vậy?

Tôi vô tình quay lại phía TV và thấy cô gái lúc đó.

Cô gái đã hét lên cầu cứu, đang xuất hiện trên TV.

T-Tôi không thể tin nổi vào mắt mình.

Điều thần kỳ như này có thể xảy ra ư?!

Tôi cảm thấy run sợ đến mức toát vã mồ hôi, trong khi đó mẹ và em gái tôi bỗng lên tiếng trong lúc đang xem tin tức.

“Gần đây những sự cố như này đã tăng thêm nhiều nên con còn không thể ra ngoài cùng mẹ nữa rồi~ Thực sự đáng sợ mà~ Nhưng Ryo nè, em thực sự bất ngờ khi anh không vướng phải rắc rối này đó. Thời điểm đi tàu của anh và sự cố này gần như trùng nhau mà.”

“K-Không, anh đã ở trên chuyến tàu khác nên đã không có vấn đề gì xảy ra cả.”

Tất nhiên đó chỉ là lời nói dối. 

Tôi lập tức nói dối và cư xử như thể không quan tâm gì đến việc đó cả.

Nếu tiết lộ mình chính là vị anh hùng được mô tả trên TV, thì tôi sẽ gặp rắc rối mất. Đúng hơn thì, có khi họ còn không tin tôi cơ.

“Tình cờ bạn con đã có mặt trên chuyến tàu đó và tình hình cực kỳ nguy hiểm luôn. Mà không phải là chàng trai đó rất ngầu ư?”

Em gái tôi Michika nói với người mẹ ngồi ngay bên phải của mình. Liệu đó có phải là tưởng tượng của tôi không? Hay mắt con bé đang lấp lánh vậy? Tại sao vậy?

“Đúng vậy~ Mẹ không tin là lại có một chàng trai dũng cảm đến vậy đó~ Cậu ta ngầu thật đấy~ Mẹ ước rằng chồng và con trai mình có thể học hỏi điểm đó từ cậu ta.”

“Con biết mà~ Nếu đó là con thì chắc chắn con đã đổ anh ấy rồi.”

Dưới ánh mắt của phụ nữ thì việc được miêu tả ở trên tin tức khiến cho cậu ta trở nên thực sự rất ngầu.

Nhân tiện thì, đứa con trai mà mọi người đang nói đến là tôi đúng chứ?

Bình luận (35)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

35 Bình luận

TRANS
Truyện đọc cho vui chứ đừng thực hành ngoài đời nha anh em, mấy ông luyện võ cả đời gặp con dao gọt hoa quả còn phải xác định trước là kiểu gì cũng ăn vài nhát 🙏 Nam sinh cấp 2 solo mã tấu 30 phân thì thôi, thành anh hùng thật nhưng mà là anh hùng liệt sĩ
Xem thêm
gặp dao thì chạy nha, còn thằng nào máu liều nhiều hơn máu não thì lao thẳng vào, còn sống thì được cái thành tựu, còn vô viện hoặc xuống đất là do ảo tưởng XD
Xem thêm
Dân Hải PHÒNG mới chơi lại:))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
mme incest mẹ rồi <(")
Xem thêm
Trong truyện thì ghê đấy chứ ngoài đời thì chỉ có nước ngắm gà khỏa thân rồi :)))
Xem thêm
Bộ này coi bộ có triển vọng đấy
Xem thêm
TRANS
Ngài Nola à, trong khi làm luận văn gì đó nếu ngài chán quá có thể đi dịch tiếp bộ này cho đỡ stress nháヾ(≧▽≦*)o
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mị đang sống dở chết dở với 2 bài luận full eng nên giờ càng nhìn eng càng ngấy à
1025788675604369528.webp?size=128&quality=lossless
Xem thêm
hóng tới ngày cả nhà bt thk main :))
Xem thêm
Lúc đó mà có cam trên tàu thì thk main lên trang nhất r 🤣
Xem thêm
Cơ bản thì thanh niên này cx run chết moẹ ra chứ có phải đùa đâu, còn thg khủng bố thì dù là ng trưởng thành nhưng suy dinh dưỡng kiểu đấy thì cx ko quá mạnh, chỉ là mn sợ mà phóng đại nó lên thôi
Xem thêm
Nhưng mà nó cầm dao nên cx ko hẳn là phóng đại đâu
Xem thêm
@Charlotte Zalki: ừm, quả đấy tôi nói hơi thiếu ăn nhập với lời trc đó, nma quả cảm thế ms dc gái bắt cho làm chồng chứ =))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời