NEET Receives a Dating Si...
IDLE FISH GOES ASHORE
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 43 - Tôi chỉ nói tên thôi mà sao lại quỳ xuống thế!

19 Bình luận - Độ dài: 2,274 từ - Cập nhật:

Điềm đạm, thản nhiên, và bình tĩnh. Đó là những ấn tượng mà người thiếu niên tên Harano Seigo mang lại cho Juumonji Michirou.

Đến lúc này, ông vẫn chưa biết nên lấy thái độ nào để cư xử với thiếu niên này.

Nếu thiếu niên này thực sự là một người có năng lực huyền bí, ông sẽ sẵn sàng cúi đầu xuống, nhưng nó vẫn chưa được xác định, và… có thể mời cậu ta đến đây theo cách này, làm cho tính khả thi lại giảm thêm một bậc.

Michirou tin rằng cực kì khó khăn để có thể mời được một người có năng lực huyền bí thật sự.

Vì những người đó luôn kiêu căng tự phụ, họ khinh thường những người bình thường, và đối với những người trong thế giới ngầm như mafia thì lại càng không muốn kết giao và xem thường hơn nữa… ít nhất ngoài mặt là như thế.

Khi nghe rằng lời mời đã thành công và đối phương đồng ý gặp mặt, Michirou cau mày và không mong đợi gì nhiều.

Sự phát triển mà ông dự đoán là: nếu đối phương là người sử dụng năng lực huyền bí, Kaede sẽ bị từ chối, thậm chí có thể bị cảnh cáo và đe dọa, và cuối cùng ông sẽ đích thân đi mời cậu ta theo cách thức lịch sự và trang trọng nhất.

Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn khác với những gì dự đoán, nên ông cảm thấy khả năng đối phương là người sử dụng năng lực huyền bí khá thấp… Nói cách khác, đây là một tình huống tinh tế.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, Michirou có thể nói rằng thiếu niên này khá tự tin về bản thân.

Cuối cùng là có phải hay không?

Juumonji Michirou cảm thấy bất lực khi đối mặt với những loại tình huống không chắc chắn như thế này.

Vì vậy, khi người thiếu niên trực tiếp hỏi muốn thảo luận về điều gì, ông cau mày trong tâm trí, cân nhắc tình huống trong tích tắc. Cuối cùng, ông quyết định sử dụng cách tiếp cận trực tiếp.

“Những gì tôi muốn thảo luận liên quan mật thiết đến danh tính của cậu… Có thể nói cho tôi biết thân phận thật sự của cậu không?”

‘Thân phận thật sự?’ Seiji nhướng mày lên.

“Ông không có điều tra?”

“Không, chúng tôi không điều tra sâu về cậu. Chúng tôi chỉ biết rằng cậu tên là Harano Seigo, và gần đây đã chuyển đến trường Trung học Genhana, học năm nhất… Có một số liên hệ với chủ tịch hội học sinh, Yoruhana Natsuya… cũng như thông thạo võ thuật hơn những người bình thường. Đó là toàn bộ thông tin mà chúng tôi biết.” Michirou bình tĩnh nói với Seiji.

“Chỉ với những thông tin như thế mà ông đã mời tôi đến?”

“Bởi vì chúng tôi nghĩ rằng cậu có thể là người sử dụng năng lực huyền bí, nên sẽ khiếm nhã nếu điều tra sâu hơn. Chúng tôi chỉ chân thành, chứ không có ý xấu gì với cậu.”

Căn phòng im lặng một lúc.

‘Còn tưởng là họ có thể tìm thấy mọi thứ về mình trong thời gian ngắn… nhưng có vẻ họ thậm chí còn không thèm điều tra nhiều, họ chỉ mời mình đến chỉ vì đã chắc chắn mình là người đeo mặt nạ.’ Seiji nghĩ.

Cũng khó trách, khi mà đêm đó cậu thể hiện kĩ năng võ thuật quá lố bịch.

Thành thật mà nói, Seiji không mong đợi khả năng chiến đấu của cậu sẽ trở nên lố bịch như thế ngay sau khi kích hoạt thẻ [Chiến đấu], cậu cảm thấy như thể mình gần như đã trở thành một MC của một video game chiến đấu.

Đùa thôi.

Cậu vẫn chưa đi tới mức như một nhân vật của game chiến đấu trong đời thực, nhưng nếu cậu tiếp tục tăng sức mạnh thông qua hệ thống, có lẽ sẽ đạt đến trình độ thực sự có thể thực hiện được. Hãy nghĩ về nó, cậu sẽ sớm có được kĩ thuật được gọi là [Viên đạn thời gian]…

‘Khụ khụ, hãy dừng lại thôi—dù sao thì, có một ông chủ mafia đang ngồi đối diện với mình!’ 

“Danh tính thật sự của tôi… mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng hi vọng các ông đừng lan truyền nó xung quanh.” Seiji nói trong một giọng điệu bình thường khi nhìn thẳng vào Juumonji Michirou.

“Harano Seigo là một cái tên giả—tên thật của tôi là… Haruta Seiji.”

Haruta… sau vài giây tiếp thu nó, ánh mắt của Michirou lặp tức thay đổi!

“Haruta… Cậu đang nói về Haruta từ “Thất Đại Gia Tộc”…”

‘Thất Đại Gia Tộc?’ Seiji chớp mắt, và cậu nhớ lại Yoruhana Natsuya cũng từng đề cập tới cụm từ này trước đây, nên cậu gật đầu khẳng định.

Nét mặt của Michirou hoàn toàn biến dạng. Đối phương tự xưng là “Haruta”, và thừa nhận là đến từ Thất Đại Gia Tộc… Liệu có phải là giả mạo?

Michirou không nghĩ như thế… bởi vì ông không thể nhìn ra được bất kì dấu hiệu nói dối nào từ đối phương.

Với tư cách là lãnh đạo của Juumonji Group, ông khá tự tin về cách nhìn người của mình!

Không chỉ vậy, xét theo khả năng võ thuật khác thường mà người thiếu niên này thể hiện, ngay cả khi không phải là người có năng lực huyền bí, cậu ta chắc chắn có liên hệ với những người có hoặc biết về chúng. Bất cứ ai biết về năng lực huyền bí sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của họ “Haruta”, và cũng hiểu rõ được, nếu giả mạo họ Haruta, thì sẽ có kết cục kinh khủng cỡ nào!

Michirou thẳng thắng thừa nhận rằng ngay cả khi có mười cái mạng, ông cũng tuyệt đối không dám làm như thế.

Họ vượt xa những con người bình thường, và bất kì ai dám làm một hành động báng bổ như thế, sẽ nếm trải sự đau đớn trong địa ngục hơn cả cái chết gấp ngàn lần!

Tồn tại một kẻ lừa đảo có thể giả mạo “Haruta” mà mặt không biến sắc là hoàn toàn không thể!

Vì thế câu trả lời đã quá hiển nhiên. Juumonji Michirou đổ mồ hôi lạnh.

Ông duy trì tư thế seiza của mình, nhưng đã lùi lại ba bước.

“Tôi vô cùng xin lỗi…”

Vung cái tay áo quá khổ của mình, ông đặt hai tay trên mặt đất và úp mặt xuống xin lỗi Seiji!

“Cậu là một thành viên quan trọng của gia tộc Haruta… Tất cả mọi thứ chúng tôi làm từ trước đến nay thật quá vô lễ, tôi rất xin lỗi và hi vọng cậu tha thứ!”

‘Cái đệch, tôi chỉ nói tên thôi mà sao ông lại quỳ xuống!?’ Seiji sửng người.

‘Cơ mà tất cả các thành viên mafia đều có thói quen quỳ xuống như thế sao!? Tư thế của ông ta cũng rất đẹp!!’

Sau khi bị sốc một lúc, Seiji mới nhớ lại những lời mà Yoruhana Natsuya đã nói với cậu trước đây…

‘Có vẻ như gia đình mình vô cùng quyền lực?’

Tên Seiji ban đầu không có kí ức nào liên quan đến quyền lực của gia đình cậu, nên ngay cả với lời giải thích của Natsuya cũng không để lại ấn tượng đặc biệt nào cho Seiji.

Chỉ bây giờ Seiji mới nhận ra được sức mạnh thực sự của cái tên “Haruta”.

Nó thật quá vô lý! Chỉ cần nói ra liền dọa được một ông chủ mafia phải hành động như thế…

‘Oops, ông ta đã trong tư thế đó được một lúc rồi.’

“Juumonji-san, điều này là không cần thiết, xin hãy đứng lên trước.” Seiji nói một cách bình tĩnh nhất có thể, “Mặc dù tôi đến từ gia tộc Haruta… nhưng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, nên ông không cần phải căng thẳng như thế đâu.”

Bị đuổi khỏi nhà?

Một thiếu niên có thể tự mình đánh bại một phần ba thành viên trong nhóm Juumonji chỉ với một đòn, bao gồm cả Furu-chan có một khẩu súng, chưa kể còn có con trai mình là võ sĩ số một trong nhóm, chỉ là… một người bị đuổi ra khỏi gia tộc sao!?

Michirou, người chỉ có một ấn tượng mơ hồ về tên gia tộc “Haruta” trước đây, lặp tức hiểu ra được ý nghĩa thực sự!

Nếu một người bị đuổi khỏi nhà có sức mạnh như thế, vậy một thành viên chính thức trong gia tộc Haruta thì sao? Có lẽ chỉ một người duy nhất cũng có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ nhóm Juumonji!

Sau khi nhận ra được điều này, Juumonji Michirou có một cảm giác nặng nề trong dạ dày của mình.

“Không… ngay cả khi… cậu có hoàn cảnh đặc biệt, cậu vẫn là một ‘Haruta’, đối với một người trong xã hội ngầm như tôi, nhất định phải tôn trọng sự tồn tại của cậu.” Ông từ từ ngẩng đầu lên.

“Tất cả mọi thứ từ trước đến nay, thật sự… thật sự rất xin lỗi.”

‘Được rồi, ông đã xin lỗi rất nhiều lần rồi.’ Seiji bắt đầu cảm thấy lúng túng.

“Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của ông, nên không cần phải lặp lại nó đâu.” Seiji gãi mặt.

“Nhìn dáng vẻ của ông… tôi nghĩ không cần phải giải thích thêm về danh tính thật sự của mình nữa, nên… chính xác là ông muốn thảo luận điều gì với tôi vậy?”

“Trước đó, xin hãy để tôi thể hiện lòng hiếu khách của nhóm Juumonji.”

Juumonji Michirou cúi đầu lần nữa, sau đó nhấc tay lên và vỗ hai cái.

Ngay lặp tức, hai người phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc trang phục truyền thống của đảo Sakura bước vào phòng. Một người đang cầm một cái khay lớn trên đó có nhiều dĩa nhỏ chứa đầy bánh ngọt, trong khi người kia cầm một cái khay với ấm và tách trà, cùng với lá trà, muỗng khuấy, vân vân…

Sau khi vào phòng, họ quỳ xuống bên cạnh bàn và đặt từng cái dĩa một lên bàn.

Họ để bánh ngọt lên bàn và bộ dùng trà bên cạnh Michirou, sau đó cuối đầu và lặng lẽ bước ra ngoài.

“Tôi sẽ pha trà, trước tiên xin hãy thưởng thức một vài món tráng miệng.”

Seiji có thể nói rằng chắc chắn Juumonji Michirou không có ý đồ xấu gì với cậu, ông ta còn rất tôn trọng cậu nữa, nên cậu cũng hơi nới lỏng cảnh giác, không lịch sự nữa, và ăn một ít đồ ngọt trước mặt.

Mm, ngon!

Có lẽ chúng được làm bởi một người thợ làm bánh có trình độ—hương vị ngon hơn so với đồ ngọt của cửa hàng Divine Taste… Dù sao thì đồ ngọt của cửa hàng Divine Taste đều là sản xuất hàng loạt mà.

Đột nhiên một ý nghĩ chợt hiện lên trong tâm trí Seiji: tất cả đồ ngọt trong cửa hàng đều được Amami Rika thiết kế—nếu cô ấy tự tay làm một cách nghiêm túc tỉ mỉ, thì sẽ ngon tới mức nào đây?

Là một nhân viên làm việc ở phía trước, cậu chưa bao giờ có cơ hội thưởng thức món ăn cô ấy làm. Hầu như chỉ những người làm trong bếp mới có được phúc lợi này.

Cậu nghĩ về những điều đó khi thưởng thức đồ ngọt trước mặt.

Cùng lúc đó, Juumonji Michirou đang làm gì đó với dụng cụ pha trà mà Seiji không thực sự hiểu. Ông ta đun sôi một ít nước, thêm lá trà, và khuấy lên… Tất cả những động tác của ông ta có vẻ rất nghiêm túc.

‘Đây có lẽ không phải là một buổi trà đạo thật sự… nhưng cũng đủ để thả thính một vài cô gái trẻ, nếu ông ta thực sự là một giáo sư đại học.’ Seiji nghĩ.

Sau khi pha trà xong, Michirou rót một tách trà nóng cho Seiji.

Đây là lần đầu tiên Michirou tỏ vẻ kính trọng với một người trẻ tuổi như thế khi đưa tách trà do chính tay ông pha cho cậu ta. Ngay cả những đứa con của ông cũng chưa bao giờ nhận được thứ như thế trước đây.

Michirou không nghĩ làm như vậy là tự hạ thấp bản thân, thay vào đó ông coi nó là vinh dự. Đó là bởi vì có một “Haruta” ở trước mặt ông!

Ngay cả khi Seiji bị đuổi khỏi nhà… không, Michirou có được cơ hội này chính xác là do Seiji đã bị đuổi khỏi nhà.

Đây là câu cả lời cho những nghi vấn trước đó. Ông giả định rằng Seiji không kiêu ngạo như dự đoán và đồng ý lời mời là do cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Nếu không, có lẽ ông sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt người có năng lực huyền bí trong suốt cuộc đời!

“Mời dùng trà.”

“Oh… cảm ơn.”

Seiji lấy tách trà và cẩn thận nhấm nháp.

“Mm, hương vị tốt… trà ngon lắm.” 

Juumonji Michirou mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe lời khen của Seiji. Ông coi đây là khoảnh khắc vinh quang nhất trong cuộc đời mình.

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Đúng hơn thằng này chính sác có năng lực huyền bí cheat phát triển còn kinh hơn bọn trong gia tộc nhiều
Xem thêm
Giống như bộ solo leveling và the gamer nào đó =))
Xem thêm