Overlord
Maruyama Kugane so-bin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

blu-ray 4 Special - Overlord Prologue (1st Half)

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 3,564 từ - Cập nhật:

Cánh cửa mở ra và tiếng rít vang lên rất to. Tiếng rít làm đau lỗ tai này chẳng bao giờ biến mất, cho dù có tra dầu cho cánh cửa này bao nhiều lần đi nữa.

Lý do quá rõ ràng -  bởi các bộ phận kim loại của cánh cửa ra vào này đã bị cong vênh và không được sửa chữa.

Nếu thay thế những bộ phận bị hỏng đồng nghĩa với việc cánh cửa khi mở ra sẽ không còn tiếng rít nữa, nhưng anh - Suzuki Satoru - cảm thấy không cần thiết làm vậy.

Chi tiền cho cánh cửa này, cánh cửa mà anh chỉ sử dụng khi đi đến nơi làm việc và từ đó trở về, là quá lãng phí.

Ngoài ra, anh đã quen với tiếng ồn đáng sợ này và coi nó như một sự chào đón khi mình trở về, vì vậy anh cảm thấy gắn bó với nó.

Điều quan trọng nhất là tiếng ồn này có thể coi như một loại âm thanh báo động - cho biết bất kỳ kẻ trộm nào thực sự đột nhập vào căn nhà hỏng hóc này.

Không ai có thể nghĩ rằng, phía sau cánh cửa gây ra tiếng ồn như vậy có thứ gì đó có giá trị.

Xét cho cùng nếu ai đó có ý định đột nhập vào trong ngôi nhà này để cướp, có thể họ sẽ phải đi cướp thêm một ngôi nhà đầy hứa hẹn nữa.

Chiếc đèn trắng trên trần và chiếc máy lọc không khí đời cũ rumbled to life được bật lên, chúng được kích hoạt bởi cảm biến chuyển động.

Cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo và tối tăm vẫn còn, bất chấp việc chiếc đèn trắng đã được bật lên. Cuộc sống cô đơn, ảm đạm bị bỏ lại bên ngoài cánh cửa. Tuy nhiên, đó là cuộc sống hằng ngày của anh.

Anh đóng cửa lại và cánh cửa được khóa chặt cẩn thận bằng ba ổ khóa, nhưng ngay cả khi đã làm như vậy, bất cứ kẻ trộm nào cũng có thể đột nhập.

"Khóa điện ....Huh?"

Có lẽ ở đây anh nên sử dụng thứ gì đó tốt hơn nữa.

Tuy nhiên, những tính toán tốc độ cao trong tâm trí Suzuki Satoru kết luận rằng, anh không nên lãng phí những đồng tiền của mình vào việc ngăn ngừa những tên trộm. Khả năng có tên trộm nào đột nhập vào nhà anh ăn trộm là rất thấp, anh cảm thấy những suy nghĩ  về việc tiêu tiền để ngăn ngừa những tên trộm thật lãng phí, vì vậy anh bỏ qua ý tưởng về vấn đề đó.

Nói thật, anh không phải là người nghèo. Lương của anh tuy ít ỏi, nhưng cũng đủ cho anh sống trên mức nghèo khổ. Tài khoản ngân hàng của anh thường xuyên dư dật về tiền bạc, nhưng anh không biết cách tiêu tiền.

Anh buộc mình phải tiết kiệm vì anh cảm thấy mình không nên lãng phí tiền bạc. Anh cảm thấy rằng một ngày nào đó, anh sẽ có cơ hội sử dụng số tiền đó để tận hưởng cuộc sống.

Anh ném đôi giày mòn của mình sang một bên, và đột nhiên anh cảm thấy cử động của mình rất nhẹ nhàng khi đi vào nhà, như thể tất cả những cử động nặng nề trước đó là do đôi giày gây ra.

Bếp ở gần hành lang, và nhìn nó thật trống rỗng. Đầu tiên, ở đó không có dụng cụ nấu ăn nào cả. Suzuki Satoru rửa tay trong nhà bếp, sau đó anh lấy ra một chiếc khăn, và lau tay vào đó. Rồi, anh mở chiếc tủ lạnh nhỏ đã cũ - vì một lý do nào đó, anh cảm thấy buồn với thứ trong đó - và lấy bữa tối.

Ăn là một điều quan trọng. Đói sẽ làm giảm khả năng suy nghĩ của anh, và nó sẽ gây ra những rắc rối cho những đồng đội của mình. Anh đi qua ba cánh cửa - nhà vệ sinh, phòng tắm và phòng ngủ - trước khi đến cánh cửa cuối cùng, đằng sau cánh cửa đó là một căn phòng nhỏ, anh có cảm giác được chào đón khi vào bên trong.

Một chiếc khung màu đen rộng khoảng 100 cm đặt trên một thứ gì đó. Phía trước thứ đó là một thứ trông khá thoải mái, đó là chiếc ghế cao cấp, với một chỗ để chân. Ở bên cạnh là điều khiển từ xa và cáp điện, đặt trên một chiếc bàn xoay. Ngoại trừ một quyển lịch treo trên tường, thì đó là những thứ duy nhất trong phòng.

Tất cả đồ đạc đều nằm ở giữa phòng. Việc thiếu đi những thứ khác có thể khiến cho mọi người nghĩ rằng chủ nhân của căn phòng là một con người sống với vỏ bọc không quan tâm đến bất cứ điều gì. Trên chiếc bàn như một pháo đài đó, ở giữa là một thứ chứng minh anh vẫn như những người bình thường khác, bức ảnh một gia đình hạnh phúc đang bế một đứa bé.

Suzuki Satoru ngồi lên ghế và ăn bữa tối trên bàn. Sau đó, anh tháo chiếc cà vạt và ném nó xuống đất. Rồi, anh kéo khẩu trang và kính bảo hộ của mình xuống cùng một lúc.

Thứ tiếp theo bị bỏ ra là chiếc áo khoác. Anh gạt chúng sang một bên, một lúc sau, cảm giác những mệt mỏi và chán nản bên trong anh như được giải phóng, nó hiện rõ trên khuôn mặt.

Sau đó, anh bỏ quần ra. Trang phục khó coi của anh gồm chiếc áo sơ mi và chiếc quần đùi, anh lau người mình bằng khăn ướt. Mặc dù anh đã lên kế hoạch đi tắm hơi sau đó, nhưng anh không thể chịu được sự khó chịu khi cơ thể như có thứ gì đó dinh dính.

Khi anh lau người, anh gắp quần áo của mình bằng ngón chân và đá chúng thành một đống nhỏ ở góc phòng. Mặc dù, chúng đã bị bẩn bởi không khí bên ngoài, nhưng chúng vẫn là tài sản của anh, là thứ mà anh đã trả tiền, vì vậy cần phải giặt chúng để lấy đi hết những bụi bẩn. Tuy nhiên, anh sẽ làm điều đó sau - hiện tại việc đó đã trở lên khá phiền phức.

Anh tập trung lau sạch mặt và bàn tay của mình, những phần thân thể bị phơi ra ngoài trời, sau đó đặt tấm vải lên bàn khi nó đã nhuộm thành màu đen. Rồi, anh tự ném mình lên ghế. Chiếc ghế là một món đồ hàng hiệu, nó được làm bởi một trong tám tập đoàn lớn trên thế giới. Nó có thể coi là thứ đắt nhất trong căn nhà này. Mặc dù nhìn khá mỏng manh, nhưng nó thậm chí còn không phát ra những tiếng cọt kẹt khi bị đè dưới sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, trái ngược hoàn toàn với chiếc cửa chính.

Anh thở dài, nhìn trần nhà với đôi mắt trống rỗng và không cảm xúc. Sau đó, anh quay sang nhìn vào lịch.

"Ah, vẫn còn một chặng đường dài ...."

Hôm nay vẫn là giữa tuần. Ngày nghỉ ngơi tiếp theo của mình dường như còn quá xa, mình  không thể chịu đựng nổi.

“Ah—. Ah—. Ah—. Ah—.”

Khi Suzuki Satoru suy nghĩ về số ngày còn lại trong tuần, anh đã kết thúc việc tạo ra một loạt các tiếng ồn lạ lùng và cuối cùng là không nghe được tiếng gì từ miệng anh thoát ra nữa. Sau đó - như thể pin đã hết - tiếng động ngừng lại.

Rồi một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt.

"Ah well, quên nó đi."

Thật sự. Miễn là mình luôn nghĩ về những thứ sẽ sớm đến, dù đau đớn như thế nào cũng có thể bị lãng quên.

Suzuki Satoru nhặt bữa tối của mình lên, thứ mà anh vừa vứt trên bàn.

Anh đưa ống hút vào thứ thức ăn lỏng có vị bít tết, và hút nó lên.

Nó là một thứ ít ỏi nhớp nháp, như một loại gel có dính tý thịt. Sự thật là nó thật khủng khiếp, nhưng anh có một cảm giác mạnh mẽ về việc theo đuổi sự hoàn hảo trong một bữa ăn là vô nghĩa. Điều quan trọng là nó phải lấp đầy dạ dày của một người, và nếu nó không đủ chất dinh dưỡng, luôn có những viên thuốc để thay thế cho điều đó.

Sau đó, Suzuki Satoru nuốt một loại thuốc vitamin tổng hợp, cùng với một loại thức uống bổ dưỡng.

Đó là sự kết thúc bữa tối 220 Yên của anh. Anh thường ăn trưa bên ngoài, đó là bữa ăn có giá đắt hơn bữa ăn rẻ tiền nhất, vì vậy anh phải tiết kiệm tiền cho bữa sáng và bữa tối.

Sau khi bổ sung dưỡng chất, Suzuki Satoru cuối cùng đã bắt đầu hành động như một con người.

Không giống như sự vụng về khi anh mới về nhà, bây giờ đôi mắt của anh đã sáng lên và những cử động của anh rất nhanh nhẹn.

Anh nhặt một dây cáp điện màu đen lên, thứ được nối với ổ cắm trên tường.

Suzuki Satoru tháo chiếc vỏ nhựa bảo vệ trên đầu của phích cắm, một giắc cắm lộ ra dài khoảng ba cm. Đó là một thứ màu bạc lấp lánh pha trộn với một thứ chất lỏng bảo vệ lấp lánh trơn trượt.

Anh cầm phích cắm và vén tóc sau cổ của mình lên. Ánh sáng lóa mắt ở đó phát ra từ một thứ nhân tạo được gắn vào cổ.

Với một động tác đơn giản, anh mở chiếc lắp bảo vệ khoảng ba cm ở sau cổ. Sau một động tác trượt, nơi đó lộ ra một ổ cắm ẩn bên dưới nó.

Anh cắm phích cắm vào ổ cắm trên cổ, không chút do dự.

"Ohh ..."

Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của mình, anh có thể cảm thấy ánh sáng như đi xuyên qua cơ thể mình, như thể ánh sáng tràn ngập trong từng mạch máu.

Căn phòng không thay đổi, nhưng những thứ anh nhìn thấy bây giờ đã khác.

Một cửa sổ điều khiển được bật lên trước mắt, hiển thị rằng thông tin đang chảy vào bộ vi xử lý trong não của anh.

Anh bắt đầu điều khiển CPU.

Một ai đó có thể sớm nhận ra những cử chỉ kỳ lạ mà anh đang làm trong không gian trống rỗng. Tuy nhiên, chiếc CPU bằng não của anh đang đọc những xung điện yếu từ các khớp thần kinh trong não - nói cách khác, anh đang kiểm soát nó bằng suy nghĩ của mình - và chuyển nó thành dữ liệu.

Suy nghĩ của anh truyền đến chiếc siêu máy tính thông qua dây cáp, bật màn hình. Nguồn điện được bật, và một màn hình xuất hiện trong cái khung màu đen.

Bên trong màn hình, một phụ nữ Nhật Bản ăn mặc trang trọng bắt đầu đọc tin tức.

"-Mâu thuẫn bắt đầu xảy ra giữa European Arcology đứng thứ 2 và European Arcology đứng thứ 3 -"

Anh thao tác với một bảng điều khiển vô hình và đổi kênh.

"-Trong ba tập đoàn lớn ở thủ đô, Neo Kyoto-"

Anh đổi kênh một lần nữa.

"-Được giao để bán phần mềm cyberware bất hợp pháp ở Neo Kyoto Hachijo-"

Màn hình nhấp nháy nhanh chóng giữa nhiều kênh, nhưng tin tức anh hi vọng thấy không xuất hiện. Suzuki Satoru di chuyển bàn tay của mình, và tắt TV.

"Vậy thì - bắt đầu thôi."

Anh nhặt chiếc mũ bảo hiểm lên, chiếc mũ gần như có thể che kín toàn bộ đầu, việc đội chiếc mũ này là tuân theo những luật lệ máy tính đặt ra, nối dây khác vào cổ và kết nối với chiếc mũ, rồi chụp nó lên đầu.

Mặc dù nó được cho là chiếc mũ che kín toàn khuôn mặt, nhưng máy quay bên ngoài sẽ truyền tín hiệu trực tiếp vào não, do đó, tầm nhìn của anh vẫn rõ ràng.

Chiếc mũ này có một hệ thống sẽ tự động ghi lại mọi thứ diễn ra trong thế giới ảo. Như một bên thứ 3, nó sẽ giữ lại những thứ đã diễn ra trong một tháng, sau đó nó sẽ tự động xóa đi.

Rất nhiều người muốn tránh đội chiếc mũ này. Điều đó rất bình thường, vì nếu đội nó sẽ giống như từ bỏ quyền riêng tư của một người.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đội chiếc mũ này.

Không phải chỉ vì luật pháp.

Mà còn vì nó bảo vệ con người.

Giao diện nano thần kinh là một bộ phận tăng khả năng hoạt động của bộ não, nó cho phép não bộ hoạt động như một chiếc siêu máy tính - một chiếc máy tính cá nhân hiệu suất siêu cao. Nó là thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, nhưng đôi khi nó cũng được sử dụng cho những mục đích tội ác.

Cụ thể, tin tặc sẽ sử dụng bộ não của người khác như là một công cụ để phạm tội.

Do đó, chiếc mũ như thế này có thể chứng minh sự vô tội của một người, ngay cả khi người đội nó dính líu vào tội ác. Có thể nói đây là mạng an toàn của thế giới máy tính. Ngược lại, không có một trong số những thứ như này sẽ làm tăng đáng kể khả năng người đó bị buộc tội, khi bị lợi dụng để tham gia vào một vụ án, vì vậy chỉ có một số ít người chọn không đội nó.

Anh nhận thấy những từ nói rằng việc thu âm đã bắt đầu, và sau đó anh điều khiển cửa sổ thông qua console gần tay mình. Anh mở thêm một số cửa sổ mới, sau đó đưa một trong số chúng gần bàn tay của anh và chạm vào nó.

Cửa sổ anh chạm vào có từ Yggdrasil trên đó.

Ngay sau đó, cuộc sống thực của Suzuki Satoru sẽ bắt đầu. Tuy nhiên-

Một cảnh báo vang lên trong tai anh. Chỉ có anh mới nghe thấy nó.

Một vẻ mặt thất vọng xuất hiện trên gương mặt.

Cửa sổ mới xuất hiện cho biết, "Sự suy giảm của hệ thống nano trong cơ thể trên 85%. Xin vui lòng bổ sung các nano. "

"Haa ..."

Suzuki Satoru thở dài tạo ra một tiếng ồn lớn, để đáp lại cái hộp thông báo làm giảm niềm vui của mình. Không có ai ở đây, tất nhiên, nhưng anh không thể không bày tỏ cảm xúc của mình.

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ làm điều đó, tôi sẽ làm điều đó ...."

Suzuki Satoru giảm bớt các cửa sổ, điều đó làm mất tiếng ồn cảnh báo khó chịu.

"Tôi biết rồi. Tôi không muốn bị đuổi ra ngoài trong lúc đang chơi vì một lỗi nào đó, nên đợi chút...."

Anh chộp lấy cái ống tiêm, chiếc ống này không gây đau đớn khi tiêm, trong khi anh lẩm bẩm.

Đầu ống tiêm giống như một con dấu, anh đặt nó vào tay, sau đó ép thứ bên trong nó xuống. Giống như cảm giác khi cắm phích cắm vào đầu, anh cảm thấy một ánh sáng rạng rỡ xuyên qua cơ thể mình.

Nó bắt đầu từ cánh tay, và sau đó lan rộng ra khắp cơ thể nhanh như một đám cháy rừng.

Anh bình tĩnh đặt ống thuốc rỗng lên trên bàn. Anh có thể đổi nó một cách ít tốn kém để lấy một cái mới tại phòng khám, nhưng nếu anh làm hỏng nó, việc thay thế sẽ rất tốn kém. Vì vậy, anh đã xử lý nó một cách cẩn thận, để không lãng phí tiền vô ích.

Một thông điệp gửi tới anh, nó nói rằng một lượng nano não đã được truyền vào cơ thể, sau đó nó tự động biến mất.

Và bây giờ, sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Đó là tất cả mọi thứ. Anh không còn cách nào khác để mọi thứ theo ý mình.

Không ai gọi cho anh, vì vậy không cần phải tắt mạng tích hợp với điện thoại di động.

Mắt anh lấp lánh như một thiếu niên lần đầu tới công viên giải trí, Suzuki Satoru nhấp vào cửa sổ có tên là Yggdrasil.

- Thế giới thay đổi.

Máy nano não của anh bắt đầu tính toán, phá vỡ tầm nhìn và kiểm soát hệ thống thần kinh tự động, và mọi thứ đã thay đổi.

Một khoảng không gian trống trống rỗng mở rộng theo mọi hướng - không, có những thứ lấp lánh trong bóng tối giống như những vì sao trong không gian. Ở đó có một cái cây khổng lồ trồi lên như thể bao phủ mọi thứ.

Một phần tầm nhìn của anh nhấp nháy, và nếu nghiêng đầu sang một bên, anh có thể nhìn thấy thứ gì đó.

Đó là một con quái vật.

Những ngọn lửa màu đỏ - đen cháy trong hốc mắt của con quái vật tạo từ xương.

Anh không hề bối rối hay sợ hãi trước sinh vật không giống con người xuất hiện từ hư vô. Đương nhiên, đó là vì sinh vật đó là bản thân anh, thứ mà anh đã rất quen thuộc.

Anh đưa tay ra - và trong giây lát anh chạm vào bộ xương, suy nghĩ của anh thay đổi một lần nữa.

Vô số các thuật toán lướt qua tầm nhìn, và chúng biến mất ngay lập tức. Chúng dường như chứa đựng một ý nghĩa quan trọng, nhưng vì anh không biết gì về chúng nên chúng vô nghĩa với anh. Bên cạnh đó, ít nhất anh biết chúng sẽ không gây bất tiện cho mình.

Tuy nhiên, có một dòng mà anh nhận ra.

Đó là trên thanh tải anh xem lúc đầu. Nếu số bên phải không đạt 100%, cuộc phiêu lưu sẽ không thể bắt đầu.

Không có gì để làm trong lúc chờ, anh nhìn tay mình. Bây giờ chúng đã không còn da thịt, chỉ còn xương, xương bàn tay của con người.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm và mở ra. Anh cảm thấy xúc giác không rõ ràng khi làm vậy, nhưng nó vẫn gần gũi với hiện thực.

Con số trên thanh tải hiển thị 100% như anh đã hy vọng, và một số biểu tượng xuất hiện. Nơi anh chọn để nhấn vào bao gồm một hình tam giác được nối với một hình chữ nhật.

Nói cách khác, đó là nút HOME.

Nếu anh nhấp con trỏ vào nó, nó sẽ thay đổi hình dạng thành một thanh đại diện cho những khu vực nhân vật có thể xuất hiện.

Con số 18/30 trên đó đại diện rằng trong số tối đa 30 người, đã có 18 người ở đó. Anh giấu sự phấn khích của mình dưới khuôn mặt toàn xương, và sau đó chạm vào nó bằng một ngón tay toàn xương. Rồi, chọn YES khi được hỏi "Bạn có chắc không?"

-bắt đầu tải cảnh.

-làm ơn giữ nguyên.

Giọng nữ truyền đến tai anh là một âm thanh êm dịu, nó nghe như một giọng nói của con người. Tất nhiên, nó đã được tạo ra bằng máy tính.

Ngay cả những người có giác quan tốt cũng không thể nhận ra sự khác biệt. Anh biết có một người anh coi như bạn mình, người đó có thính giác tuyệt vời - người mà những người bạn của anh gọi với biệt danh là "kẻ siêu vô dụng" - sẽ phân biệt được những giọng nói đó. Những thông tin đó đến từ chị gái của người bạn đó, người đã nói với anh về khả năng đó rất chi tiết.

Mặc dù, khi cô ấy nói với anh về điều đó là trong tâm trạng tốt, nhưng cô ấy không có ý định che giấu sự hận thù đối với những kẻ đã cướp đi công việc của mình, vì vậy anh nhớ lại bài giảng dài 30 phút của cô ấy - mặc dù nó giống như một cuộc nói chuyện bày tỏ sự tức giận của cô ấy hơn - với một chút sự đáng sợ bên trong câu chuyện ấy.

Ngay cả những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này biết đó là không thể tồn tại, anh vẫn tin tưởng vào tin đồn về việc thế giới ảo này là trực tuyến - nơi mà chỉ cần nói một tiếng thúc giục sẽ cho phép bạn vào game nhanh hơn. Vì vậy, anh nói:"Hãy cho tôi vào nhanh hơn."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận