NỐT NHẠC THỨ TƯ
Tôi ngồi trên bàn học, tại nơi đối diện với chiếc đàn dương cầm trong khi đang chăm chú nhìn vào đôi bàn tay của mình, trong lòng dấy lên một cảm giác ngại ngùng vì tính khí trẻ con khi đã nói ra quá nhiều.
Dứt lời, tôi nhìn lên, liền thấy những đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bé ấy đang che lấy khuôn mặt của mình, thấy những ánh nắng đang le lói và phản chiếu từ gò má của cô. Cô ấy đang khóc sao?
Nhưng trước khi tôi có thể quan sát kĩ càng hơn, cô liền đưa tay xoa mặt và nhìn thẳng vào mắt tôi – một đôi mắt hơi hơi đỏ nhưng cũng không hề giúp tôi khi không thể chắc chắn được rằng liệu cô có thực sự đã rơi nước mắt hay không.
“Cậu… lạ thật đấy. Cảm thấy đau từ một khoảng trống đã là kì lạ lắm rồi, lại còn thêm một cảm nhận cũng quái dị nữa chứ. Ai lại đi miêu tả những cánh hoa anh đào là những ngọn lửa đâu cơ chứ?”
Khi cô bé ấy gọi tôi là là một kẻ kì lạ. Tôi cảm thấy như cả cơ thể tôi như nóng ran lên. Cũng vì khi ấy, tôi cũng chỉ đang ở một độ tuổi khi việc khác biệt với mọi người là một việc gì đó hết sức xấu hổ.
“Nhưng mà tớ hiểu mà,” cùng với phản ứng của tôi, cô ấy nhanh chóng thêm vào “Mẹ tớ cũng đã nói rằng khi muốn bày tỏ ra một loài hoa rực rỡ nào đó – tương tự như một bông hoa hồng hay là hoa giấy – trên phím đàn dương cầm chẳng hạn, thì phải hết mình cùng với những âm điệu rực cháy. Vậy nên ý tớ là cậu có một giác quan nhạy bén hơn hầu hết mọi người ấy. Tương tự như tớ khi có một độ cảm âm hoàn hảo nè.”
“Cậu có độ cảm âm hoàn hảo sao?”
Đứng dậy, tôi bước đi về hướng của những chiếc đàn ghi ta nằm tựa lên trên một bức tường đối diện và chơi một vài nốt mà tôi biết.
“Cậu biết nốt này là gì không?”
Cô ấy mỉm cười.
“Nốt A ‘la’. Có lẽ hơi gần với ‘sol thăng’ hơn. Hmm, cảm nhận của tớ về những nốt xung quanh nốt ‘la’ có hơi mơ hồ một chút.”
“Wow, như thế cũng đã ấn tượng lắm rồi!”
“Vậy, cậu thấy sao về màn trình diễn vừa rồi của tớ?”
“Rất hay,” tôi trả lời ngay lập tức.
“Không phải, tớ muốn nghe mấy từ diễn tả kì lạ đó của cậu cơ. Vậy, cậu nghĩ sao?”
Tôi ngồi xuống và suy nghĩ một chút. Đôi mắt mê hoặc ấy của cô khiến tôi phải mất thêm một lúc lâu hơn so với bình thường.
“Cơn đau đã biến mất. Từng nốt nhạc quá du dương và đẹp đẽ, như thể nó được vang lên một cách cực kì chính xác. Nó như thể mọi chuyện đã luôn và sẽ luôn diễn ra như thế này ngay từ ban đầu vậy… từ đó là gì ấy nhỉ?”
“Định mệnh?” cô ấy cất lời.
“Chính nó, chính định mệnh đã vang vọng trong đôi tai của tớ.”
“Như thể định mệnh đang vang vọng trong đôi tai của cậu sao…” Cô ấy ngạc nhiên, tựa như một thứ gì đó đã được khuấy động từ sau bóng tối, thúc dục cô phải tìm ra danh tính thật sự của nó.
Đột nhiên, như những đoá hoa xuân nở rộ, cô ấy mỉm cười – dường như tương đối xấu hổ vì một lời giới thiệu muộn màng, “Tớ là Yuzuki Igarashi. ‘揺 (Yuru)’ trong dao động và ‘月(Tsuki)’ trong mặt trăng; Yuzuki – Vầng Trăng Rung Rinh. Còn cậu?”
“Saegusa Yakumo. ‘八 (Ya)’ trong Bát – số tám và ‘雲 (Kumo)’ trong Vân – mây… Cậu vừa mới chơi bài gì thế?”
“Frédéric Chopin, ‘Tristesse’.”
Buổi chiều ngày hôm ấy, chính là lần đầu tiên tôi gặp cô.
1 Bình luận