Infinite Stratos
Yumizuru Izuru Okiura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 7

Chương 3: Gõ cửa Trái tim

0 Bình luận - Độ dài: 14,888 từ - Cập nhật:

Chương 4: Open your Heart

Cũng đã một tuần trôi qua kể từ khi Ichika bắt đầu đến tìm Kanzashi.

"Ê, bắt cặp với tớ đi."

"Tuyệt đối, không..."

Vì suốt ngay bám theo gái nhà người ta, thành ra cái tin Ichika đang theo đuổi Kanzashi cũng không ngừng được đồn thổi.

"Nè nè, nàng có nghe tin gì chưa?"

"Tớ nghe bảo Orimura-kun đang cố gắng làm thân với Sarashiki-san của Lớp 4 đó."

"Huh? Không đùa đó chứ!? Sao, tại sao!?"

"Mị cũng không chắc lắm, nhưng dường như Orimura chọn Sarashiki-san làm đồng đội trong trận đấu đôi đấy."

"Huh, thế những người còn lại thì sao?"

"Chà, về mấy người đó, nên nói thế nào đây nhỉ..."

-Tình trạng của Cecilia Alcott:

"Ichika-san... Tớ sẽ làm cho cậu phải hối hận vì đã không cặp với tớ. Fu, ufufu, fufufufu."

Khẩu [Starlight MKIII] và 4 con BIT được khai hoả cùng một lúc. Vì đều đang trong quỹ đạo Đạn Phân Cực[Polarized Shooting], nên Cecilia đã hạ hết toàn bộ các mục tiêu di động.

"Hãy run sợ bằng cả con tim trước Lễ cầu hồn được làm bởi ta, Cecilia Alcott, và [Blue Tears] đi."

-Tình trạng của Huang Lingyin:

"Tôi muốn bộ phận ở vai phải mình được thay bằng một cái Đại pháo Xung kích[Impact Cannon] diện rộng, gửi luôn tôi gói dữ liệu của [Impact Cannon] xuyên phá bên vai trái. Còn nữa, [Souten Gagetsu] [1] đổi sang dạng thương cho tôi. Đổi cả những khẩu [Impact Cannon] ở cổ tay thành loại cao áp liên kích! Hạn là 3 ngày---Hả? Làm không được á? KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI LÀM CHO ĐƯỢC! LÀM NGAY ĐI!"

Sau khi gửi cái tin nhắn 'một chiều' cho cái người chịu trách nhiệm việc chế tạo vụ khí của cổ ở nước mình, Rin khai hoả khẩu Long Pháo[Ryuuhou] với hoả lực tối đa.

Mặt đất nổ tung một cách hoành tráng, để lại một cái hố to tướng trên mặt sân.

"Nhìn cho kĩ đây, Ichika... tớ sẽ không tha thứ dù cho cậu có quỳ xuống cầu xin đâu!"

"Kukuku," Nắm chặt lấy nấm tay, mắt Rin đang rực cháy đầy chiến ý.

-Tình trạng của Charlotte Dunois:

"Zzst--haa---"

Nhìn xuống từ khoảng không thấp hơn tháp trung tâm 200m, có 57 mục tiêu đang ở trong vành đai. Chúng đều là loại thiết bị đấu trận giả 'bắn tự động'.

"Lên nào, [Revive]!"

*Swoosh!* Charlotte nhanh chóng phóng nhào xuống. Trên hai tay cô là hai khẩu súng máy hạng nặng nòng .59, vừa to vừa dài - [Desert Fox].

"..."

Không giảm tốc, cũng chẳng gia tốc, Charlotte vung hai khẩu súng máy hạng nặng của mình và bắn hạ các mục tiêu.

*CLUNK!* Khi đã dùng hết đạn, Charlotte ném khẩu súng của mình đi và triệu hồi một cặp Assault Blade.

Charlotte tiếp tục giữ tốc đô rơi tối đa của mình trong khi đang lao xuống dưới theo một đường thẳng.

-HAAAA!

Ngay khi sắp sửa đâm sầm xuống mặt sân, Charlotte quay người 180 độ, dùng hệ thống đẩy dưới chân để đỡ cho cả thân người. Bằng cách đó, cô bắt chéo hai tay mình để ném hai thanh kiếm và hạ hai mục tiêu cuối cùng một cách ngoạn mục.

"Ở đây có một đối thủ rất mạnh đấy, Ichika."

Charlotte nở trên môi một nụ cười. Nụ cười thiên thần đó không hiểu sao lại đem đến một cảm giác lạnh thấu xương.

-Tình trạng của Laura Bodewig:

*Creak*... *creak* ... Laura đang ngồi trên cái giường ở phòng thay đồ, và đang mài con dao găm của mình.

Rồi cô đưa con dao lên để kiểm tra.

Cái thứ đó được mài bóng đến nỗi ánh lên một vẻ sắc bén đến ớn cả người, như thể chỉ một đường kéo nhẹ nhàng cũng đủ làm đứt cả cánh tay.

"...Ha."

Qua cái gương mặt hiện hữu trên mặt dao, có thể thấy rõ một nụ cười đang xuất hiện.

(Huấn luận viên từ chối mình, và mình không thể bắt cặp với Ichika. Mình đã làm cái gì thế này...)

Nếu đã như thế...

Một ngọn lửa màu đen cháy rực lên quanh người cổ.

(Ta sẽ cho ngươi thấy. Ta sẽ dùng nỗi kinh hãi thực sự này đâm vào thân xác ngươi, Ichika!)

*KLANG!* Con dao được phi thẳng vào tấm hình của Ichika trong tủ cô ta.

"Ta sẽ thắng! Sau khi ta thắng, ta sẽ khiến cho ngươi hoàn toàn quy phụng ta, Ichika!"

Laura đứng lên và nắm chặt tay mình lại. Trong mắt cô ấy không hề có dấu hiệu của sự do dự.

(Đúng thế, liệu hồn đi, Ichika!)

Nhìn vào tấm ảnh trong tủ là cặp mắt nghiêm nghị của Laura.

-Ah

Nhìn gần hơn thì, con dao vừa làm một phát headshot bạc trên đầu Ichika.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!!!"

Đó là tấm ảnh duy nhất của Ichika mà cô có. Tuy nhiên, Laura hoàn toàn quên mất mình đã mua bản âm của tấm hình, và thế là mặt cô giờ hoàn toàn tái nhợt. Bằng cả hai tay, cô run rẩy đưa tấm hình lủng lổ đó lên.

(Mình-mình-mình đã tốn bao nhiêu công sức mới có được nó. Đây là tấm ảnh duy nhất trên thế giới...)

Cô đã bỏ ra 200000 yên (~ 37 triệu rưỡi =]]) để được ưu tiên chọn lấy một tấm trong buổi đấu giá do Mayuzumi Kaoruko tổ chức.

Và cô thậm chí còn mua những tấm hình của Ichika mà cô thích, cả bản âm của chúng nữa.

--Cũng đâu tệ lắm.

Nhưng giờ có nghĩ về điều đó thì cũgn đã quá trễ rồi. Cô đã đốt sạch bản âm vì sợ người khác sẽ 'ăn cắp bản quyền'. Nói cách khác, đây thực sự là tấm ảnh duy nhất còn tồn tại trên thế giới, tấm mà cô thích nhất. Và giờ thì tấm ảnh này có một lỗ chình ình ngay trên đó.

"Băng-băng keo... nếu mình dùng băng keo thì, có lẽ..."

Mặc dù Laura cuống cuồng lục khắp tủ mình, cô chỉ tìm được mỗi khẩu phần quân sự, áo IS, dao, dao, dao, và vài con dao nữa.

"Huh..."

Đưa đầu ra khỏi cái tủ hết tốc lực, Laura hét lên.

"BÁC SĨ! CỨU! CỨU VỚIIIIII!"

Những giọt lệ tuôn ra lã chã từ gương mặt ấy, và dường như không chỉ là do cảm xúc không thôi.

...Dù sao thì, Ichika cũng đã bị những cô gái sở hữu IS cá nhân đối xử một cách tàn độc chẳng khác gì kẻ thù.

Và với cái nhân vật quan trọng nhất, Shinonono Houki-- (trans: ko pik eng chém hay bản gốc nó là vậy @@?)

"Houki-chan, bắt lấy!"

"WAAH!? Chuyện-chuyện gì vậy, Sarashiki---san!?"

Sau giờ tan trường, cô đang tập kendo thì đột nhiên Tatenashi đến tìm.

"Uhhu, gọi chị là Tatenashi được rồi."

"Ta-Tatenashi-san. Có chuyện gì thế? Em đang tự luyện."

"Ha, tập với kiếm thật? Em tính làm thật đó à?"

"Vâng, đại khái. Dù sao thì em cũng là con cháu của một dòng họ trong thời Chiến quốc mà."

"Thiệt đấy à? Rồi, chị hiểu rồi. Houki-chan, bắt cặp với chị đi."

"Gì cơ!?"

"Làm ơn nhé! Tại không có ai chịu cặp nên chỉ cũng chả biết nên làm thế nào."

"Em hiểu rồi, được thôi..."

Tatenashi chắp hai tay lại và cầu xin. Thấy cô ấy như thế, Houki cũng cảm thấy khó chịu thi không thể dùng cái nét mặt lạnh lẽo mà nhìn lại chị ấy.

"Được chứ?"

"Mà, cái này, nếu đã thế thì em cũng không phiền..."

"Thiệt chứ? Tuyệt quá. Houki-chan tốt bụng ghê."

Từ vẻ lo lắng, nét mặt của Tatenashi chuyển sang mừng rỡ và cô nở một nụ cười tươi như ông mặt trời.

(Uu..! Mình-mình bị dụ khỉ rồi, huh...?)

Ngay lúc Houki nghĩ như thế, Tatenashi nắm lấy tay Houki và kéo cô đi ra.

"Nào nào, ta đi thôi."

"Chúng-Chúng ta đa đi đâu vậy?"

"Phòng kiểm tra. Chị muốn xem sinh trắc họcbiometric của Houki-chan."

"Gì c..."

"Trời. Quan trọng lắm đấy. IS có một kĩ thuật tự động điều chỉnh, nhưng mà điều chỉnh bằng hình dáng cơ thể được cập nhập gần nhất vẫn tốt hơn.

"Em-em hiểu rồi."

Hiểu được lời giải thích trơn thu của Tatenashi, Houki cùng cô ấy đi đến phòng kiểm tra.

"Vừng ơi mở ra!"

Vừa nói, Tatenashi vừa chạm vào cái nút mở cửa. *Phoosh*. Tiếng khí nén được xả ra vang lên, và cánh cửa mở chéo ra.

"Thế, chị sẽ khởi động nó. Houki-chan, em đứng vào khu vực quét đi."

"Ok."

Gọi ra bảng điều khiển, Tatenashi bắt đầu chuẩn bị dữ liệu quét.

Còn Houki thì lau mồ hôi với cái khăn trên cổ mình.

"Ok, chị chuẩn bị xong rồi. Em cảm thấy thế nào, Houki-chan?"

"Em sẵn sàng rồi."

"O-kay, bắt đầu nhé."

*Beep*, *Beep*. Cô gõ xuống bàn phím, và cái máy bắt đầu quét Houki từ dưới lên, bắn ra một chùm tia màu xanh cường độ lớn trên người cô ấy.

"Hm, cái này..."

"Có chuyện gì vậy?"

"Ngực Houki-chan to thật đấy. Chắc chị cũng thua em một cup."

"CHỊ-CHỊ ĐANG NHÌN CHỖ QUÁI NÀO THẾ HẢ?"

"Àhaha. Xin lỗi, xin lỗi."

"Làm cho nghiêm túc đi ạ! Thật là..."

Sau đó, Tatenashi chẳng còn dám nói gì bậy bả để chọc Houki nữa. Hai phút sau thì việc kiểm tra được hoàn thành.

"Xong, chị sẽ gửi dữ liệu sang cho [Akatsubaki]. Sẽ có vì mức điều chỉnh đấy, nhưng em phải tự làm mấy cái đó thôi... à phải, chị sẽ giải thích cho em mấy thứ đó trước khi giải đấu bắt đầu, okay?"

"Mn, okay. Em chả có lý do mà từ chối nữa."

"Fufu, Houki lúc thành thật trông rất đáng yêu đấy."

"Đừng-đừng có chọc em nữa! Vậy, hôm nay thế thôi, tạm biệt chị."

"Mn, Làm tốt lắm."

Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng Houki.

(Tại sao... mình lại không ghét chị ấy nói điều đó...)

Thường mà nói thì... nếu là người khác thì hẳn đã bị cô ấy phũ thẳng thừng rồi.

Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại chấp nhận những lời của Tatenashi.

Cái cảm giác khó hiểu này cũng không phải là về những việc không vui. Chìm trong cái cảm giác ấy, Houki bước vào phòng tắm với tâm trạng khá tốt.

***

"..."

Tatenashi vẫn con đang trong phòng kiểm tra.

Mở ra kha khá màn hình để so sánh dữ liệu, nét mặt của cổ trở nên cực kì nghiêm trọng.

(Chuyện gì đang diễn ra thế này...)

Ở bên trái đang hiện thị sinh trắc học cá nhân của Houki lúc cô mới vào Học viện. Cơ thể vật lý của cô ấy thì vẫn như trước, nhưng điều quan trọng là, 'tính tương thích IS' chỉ đạt mức C.

"..."

Rồi Tatenashi quay sang cái màn hình ở phía bên phải. Đó là số liệu sinh trắc học mà cô mới có được ban nãy, và trong cái bảng đó, 'tính tương thích IS' được đánh giá đạt mức S.

(Tính tương thích IS vốn đã được định từ lúc mới sinh ra. Tất nhiên là tính tương thích sẽ thay đổi qua quá trình luyện tập và đồng bộ với IS...)

Nhưng nâng từ C lên S trong một khoảng thời gian ngắn như thế thì chưa từng được thấy qua. Dĩ nhiên là trong thư viện cũng chẳng có cái ghi chép nào như thế này rồi.

(Những người có 'tính tương thích IS' đạt cấp S chỉ có 'Brunhild', người đã thắng giải đấu Mondo Grosso, và Valkyrias, người đã thắng vòng bảng mà thôi...)

Xét về tính tương thích thì, Houki có thể coi như ngang cơ với 5 phi công mạnh nhất thế giới.

Mấy chuyện như thế này rõ ràng là bất khả thi--logic mà nói thì rõ là không thể mà.

(Nếu là thế, thì mấy chốt là ở...)

Có liên quan đến thiên tài vô song đó, Shinonono Tabane. Nếu nghĩ theo hướng đó thì chuyện đó là có thể.

"..."

Tatenashi lại nhìn vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc. Một tia sáng sắc nhọn hiện ra trong mắt cô ấy

***

"Tụi mình xuống căn tin thôi, Kanzashi-san."

"..."

Sau thấy cái thông tin nào đó trên mạng báo rằng món bánh bao nhân nho ở tiệm đã bán sạch, tôi chạy xuống Lớp 4 sau tiết 4 và nắm lấy tay Kanzashi.

"Tớ đãi cho."

"Không, không..."

Uu. Kanzashi rụt người lại như một bé thỏ nhút nhát.

Nhưng làm gì còn đường lui nữa. Dù gi đi nữa, hạn cuối là 5h chiều hôm nay.

(Okay...)

Tôi kéo Kanzashi hơi--- à không, đúng hơn là, tôi dùng hết sức mình.

"KYAAH!"

Tôi nâng Kanzashi lên và bế lấy cô ấy.

À thì là cái mà người ta hay gọi là 'bế kiểu công chúa' ấy.

"Kanzashi-san, cậu nhẹ thật đấy nhỉ."

"Im-Im ngay... thả-thả tôi xuống..."

"Rồi, vịnh cho chặt nhá."

"!?"

Tôi lờ đi sự phản kháng của cô ấy và chạy xuống căn tin.

Trên đường chạy thì tôi có gặp vài cô gái hét lên trong kinh ngạc, cơ mà tôi lờ họ đi.

Tôi xuống đến tầng một, ra khỏi hành lang và mở cửa của cái căn tin được chia làm 3 khu.

"CHÚNG TA TỚI RỒI!"

*BAM!* Cùng với tiếng của mở là tiếng la của tôi. Vì mấy cái nguyên nhân đó mà có rất nhiều cái nhìn 'Cái gì vừa xảy ra thế?' nhắm vào tôi.

"Đi nào..., ..."

*PAK!* *PAK!* *PAK!* Đầu tôi bị đánh vài cái.

Lợi dụng cơ hội đó, Kanzashi tỏ ra bạo lực bằng cách đá một phát vào cằm tôi.

"Wa, đồ ngốc này. Này, đừng có quậy nữa coi!"

"Uu...! Uuu...!"

"Thấy pantsu bây giờ."

"!?"

Có lẽ nhận ra hành động của mình sau khi bị tôi chỉ ra, Kanzashi, cái người dùng dằng nãy giờ, dần dần bớt cử động, và nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn.

"...-thể tha thứ... không thể tha thứ... không thể tha thứ..."

Kanzashi không nhìn vào tôi, nhưng đôi môi ấy lại không ngừng lẩm bẩm.

Tôi đặt cô ấy xuống trong cái tình trạng như thế, và để ngăn việc cô ấy bỏ chạy, tôi kéo cô ấy xếp hàng trước quầy.

"Bữa nay có món Gà Chiên Tartar. Cậu muốn ăn gì, Kanzashi?"

"...."

"Được rồi. Kanzashi sẽ ăn món cà ri thịt heo cỡ lớn."

"...Thịt, tôi không thích chúng..."

Ồ, cuối cùng thì cô ấy cũng trả lời. Chắc là được.

"Thế-thế còn món cơm hải sản?"

"U-Udon..."

"Hm?"

Kanzashi tiếp tục tỏ ra lúng túng, và cái lúc cổ nhìn tôi thì miệng vẫn còn đang lẩm bẩm.

"Udon là được rồi..."

"Đã rõ. Trứng không?"

"..."

*Lắc*... Cô ấy lắc đầu.

"Nhưng tôi muốn ... kakiage..."

"Oh, kakiage. Được thôi. Đây."

"uu, mn... trông đẹp..."

"Ok, tớ sẽ đi mua vé và mang đồ ăn tới. Đi tìm chỗ nào ngồi đi."

"À... cái bàn, trong kia... nó... trống..."

"Ồ, phải ha... heh, mắt Kanzashi tốt thật đấy."

"Không-không có gì... cái này thường thôi..."

Đúng lúc tôi thấy được một khả năng không ngờ, thì đồ ăn của chúng tôi cũng đã được mang ra quầy.

"Hn? Nếu mắt đã tốt như thế thì cậu còn đeo kính làm chi?"

"Cái này, là một màn hình (bảng hiện thị) di động."

"Hể, ra thế."

"Nó là một cái màn hình holographic... rất mắc."

"Thế à? Mà chúng ta đi qua chỗ cái bàn thôi."

"..."

Mn mn. Sau khi gật đầu, Kanzashi đi theo sau tôi.

Nhân tiện thì cái căn tin ở đây rất rộng, nên mấy cái bàn bên trong cũng không đặt sát nhau. Cũng vì lẽ đó mà hầu hết chúng đều vắng. Nhưng vì mấy cái ghế ở đây có thể trông ra ngoài biển, nên chỗ này chắc hẳn sẽ đông nghẹt nếu thời tiết bên ngoài rực rỡ (quang đãng sáng sủa) đến mức khiến người xem cảm thấy vui tươi.

(Hôm nay trời đẹp, ngon!)

Ở chỗ cái bàn trống, tôi ngồi đối diện Kanzashi.

"Itadakimasu."

"I...Itadakimasu."

Sẵn nói, rốt cuộc tôi cũng gọi món gà chiên tartar. Vị xốt tartar thơm ngon phải gọi là tuyệt vời. Cắn xong một miếng bự là tôi lại cười.

"..."

Với Kanzashi thì, cổ dùng đũa ngâm kakiage của mình vào trong tô udon. Chắc hẳn cái bong bóng trồi lên từ chúng mới là điều cô nhắm tới. Tôi cảm giác như cô ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, khi mà cổ cứ nhìn vào cái tô với ánh mắt ngây thơ.

"Ồ, vậy ra cậu là kiểu người thích bọt bong bóng của món kakiage chiên. Laura thì lại là kiểu người thích giòn. Kiểu gì cũng có chiến tranh nếu cổ thấy chuyện này."

"...không...cái này, là tắm toàn thân..."

Ồ, một giáo phái hoàn toàn mới. Mà cái này thì khiếm nhã thật.

Dù sao thì hai chúng tôi cũng tiết tục bữa trưa của mình.

"Dù thế, cái món gà chiên này thực sự rất ngon đấy. Muốn thử một ít không, Kanzashi?"

"Huh...?"

Kanzashi ngẩng đầu lên trong kinh ngạc, và tôi dùng đũa gấp lấy một miếng gà đưa đến miệng cổ.

"..."

Cô ấy ngây người ra, rồi nhìn vào mặt tôi, xông rồi lại cúi đầu xuống.

"Nếu-nếu đã thế... thì..."

"Hm?"

"Cậu... cuaotoshite... gái... như thế này sao?"

"Huh?"

ném xuốngOtosutsute? Tôi có ẵm con gái, nhưng tôi luôn đặt họ xuống đàng hoàng mà. Tôi không nghĩ là mình từng quăng ai xuống đất cả.

"Tôi không hiểu. Mà thôi. Thử miếng đi,.... à, mà cậu ghét thịt mà nhỉ?"

"Erm, đúng thế... nhưng nếu là thịt gà..."

"Thế hả? Tuyệt. Vậy.... ahh."

"Ahh... n..."

Cảm thấy hơi rụt rè, nhưng cô vẫn cắn lấy một miếng thịt gà.

Một cục thịt gà rõ là quá to so với miệng cổ, nên trên đũa còn dư lại cũng gần nửa miếng thịt.

"..."

Thấy Kanzashi cũng đang nhai, thế là tôi xử nốt phần còn lại luôn. (Trans: max tỉnh... -_-)

"Ngon thật đấy."

"!?!?"

Trông cứ như cổ sốc ngay cái lúc sắp nuốt vô, thế là Kanzashi vỗ họng vài cái rồi nhanh chóng làm miếng nước.

"Haa... haa... haa..."

"Sao-sao thế? Cậu ổn chứ?"

"Ah!"

Nhịp thở của Kanzashi vẫn chưa ổn định, nhưng cổ vẫn cố nhìn tôi bằng một ánh mắt khá bén. Cảm giác cứ như cổ đang phản kháng lại tôi hay sao ấy.

"Mà, Kanzashi-san."

"..."

"Cậu cho tớ thử vài miếng Kakiage tươi ngon được hông?"

Thấy cũng đã bị ăn mất một phần, tôi cứ tưởng cổ sẽ đưa tôi một ít.

"Không-không đời nào!"

Cô ấy kịch liệt từ chối, thậm chí còn bưng tô udon lên và quay sang chỗ khác.

"À, xin lỗi. Tớ không biết là cậu thích món đó đến thế."

"Tôi-tôi sẽ không đưa cậu cái này đău..."

Chỉ là Kakiage thôi mà, làm gì căng thế.

"...!!"

Trông như thể Kanzashi vừa tìm ra điều gì đó, và cổ đột nhiên đổ nguyên chai tương ớt lên cơm của tôi.

"GYAAAHHH!!! CẬU LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?"

"..."

Quay ngắt đi 90 độ từ góc nhìn của tôi, cô ấy làm vẻ mặt như thể nói rằng 'ai mà quan tâm chứ'.

*Chiu* *chiu* *chiu* *chiu* *chiu* *chiu* ... cô ấy tiếp tục húp tô udon trong im lặng.

"Mình nên làm gì giờ. Cái này..."

Tôi nuốt nước miếng khi nhìn vào đĩa cơm đỏ lè của mình.

Đây là cái đồi Calvary [2] nổi tiếng ư?... Không không không, lúc này đùa làm quái gì.

"Cũng không phải là mình không ăn được. Cũng không phải là ăn không được..."

Nếu đã thế thì, ăn cmn luôn.

"Không phải là mình không ăn được! Không phải là mình không ăn được!"

*GANK! tôi cầm cái đĩa lên và tống đống cơm vào mồm.

Sự hăng hái của tôi, hay đúng hơn, sự can đảm của tôi đem lại một tràng pháo tay xung quanh mình-- cơ mà.

"NÓNG QUÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!"

Tôi có thể cảm thấy lưỡi mình đang phồng lên kinh dị.

Cay xé cả lưỡi là những gì tôi cảm thấy. Nước, súp miso. Xốt tartar, giờ thì tôi mất vị giác cmnr.

"Ka-Kan-Kanzashi-san... cái này hơi..."

Khẽ nghiêng đầu khi thấy tôi quằn quại và nói lắp bắp, Kanzashi khĩ nói bằng đôi môi mỏng manh của mình.

"Đáng đời."

Nói ác thế, cái giọng điệu còn ác hơn. Nhưng cái lúc đó, dù chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng, Kanzashi đã cười.

***

"...Và thế nên, các khía cạnh quan trọng nhất trong trận đấu là 'trọng lượng', 'tốc độ' và 'độ cơ động'. Ba khía cạnh đó mang lại rất nhiều..."

Tiết thứ 5, ở lớp 4. Kanzashi im lặng lắng nghe bài giảng từ bàn cuối.

Mà thực cô ấy giống như đang giả điếc hơn là nghe, nhưng chả sao cả, dù gì thì mấy cái thông tin đó đều nằm trong đầu cổ cả rồi. Thậm chí nếu có ai hỏi thì cô cũng có thể trả lời như đang thuật lại vậy.

--Tuy nhiên, đó không phải vấn đề chính.

Cái vấn đề chính là những gì đã xảy ra giữa cô và Ichika ở căn tôi hồi trưa.

"..."

Tua lại đoạn băng.

Cái cảnh hiện ra là khi Ichika đút cho Kanzashi 'Đây, ahh', và rồi cậu tự mình ăn hết phần còn lại.

(Cái đó, cái đó không chỉ là... hôn gián tiếp... cậu ta, thậm chí...)

Và từ phản ứng của Ichika thì trông cậu chẳng ghét chuyện đó tí nào.

Nếu cậu đang nói dối thì hẳn Kanzashi sẽ phát hiện nhờ vào bản năng của mình.

Ấy vậy, trước mặt cô ấy, Ichika chỉ cười lại một cách vui vẻ.

"..."

Nhận ra mình đang đỏ mặt lên, Kanzashi nhanh chóng úp mặt vào quyển sách.

(Và-và rồi... sau đó... đồ ăn của mình... cậu-cậu ta thậm chí còn muốn thử...)

*Gushuu~*... như khói xì ra, trái tim Kanzashi bị phi phối bởi cơn ngượng ngùng.

(Uu..uuuu...?)

Cô ấy không thể hiểu. Cô không thể hiểu được ý định của cậu ta.

--Và với lại, cô cũng chẳng thể hiểu được con tim mình đang nghĩ gì.

(Mình-mình muốn làm gì. Ah...? Chuyện gì... sẽ xảy ra với mình đây...?)

Bản thân bắt đầu mất kiểm soát từ khi cô không thể giữ bình tĩnh, Kanzashi bắt đầu cảm thấy bồn chồn và không thể ngồi yên.

(Cái đó... ngay lần đầu tiên... mình không hiểu... gì hết...)

Lại lần nữa, mặt cô ấy đỏ lên khi cô chợt nhớ về gương mặt tươi cười của Ichika.

(A... u...)

Kanzashi hơi lùi lại để không phát ra tiếng gì kì lạ trong khi cô đang bóp chặt lấy bắp đùi mình một cách tàn nhẫn.

<>

(Huh?)

Cô ấy nghe thấy giọng của Ichika, và nhanh chóng ngẩng đầu lên. Cô khẽ lắc đầu và nhìn ra xung quanh.

<>

(Không, không...)

<>

(Bởi vì... tôi không... tôi không hiểu... tôi... tôi, ghét những thứ mà mình không hiểu...)

<>

(Dù rằng có là như thế...)

<>

(Ahh... uu...)

Giống như những câu thường xuất hiện trong những bộ anime về anh hùng thường thấy, nhưng cái cảm giác từ những câu nói này thì khác hẳn.

"Này, cặp với tớ đi, Kanzashi."

"Được-được rồi!"

Kanzashi nắm lấy cánh tay đang vươn thẳng về phía cô của Ichika.

Phấn khích một cách khác thường, Kanzashi bật dậy trong cái khoảng khắc mà cô nắm lấy tay cậu ấy.

(...H-uh?)

Cô ấy thình lình nhận ra.

Ánh hoàng hôn màu cam rọi qua cửa sổ từ phía ngoài. Lớp học trống vằng, và anh chàng Ichika trong tưởng tượng tiếp tục nắm lấy tay cô mà không biến mất.

(Gì?... Gì?.... Gì vậy?)

Ngay lúc Kanzashi tỏ ra lúng túng, Ichika trong tưởng tượng của cô ấy nhảy cẩng lên.

"MÌNH LÀM ĐƯỢC RỒIIII! Cậu bảo là đồng ý cặp với tớ rồi, đúng chứ? Nhỉ? Tuyệt quá! Chạy xuống phòng nhân viên rồi đăng kí cho giải đấu đôi thôi! Okay, *DON!*"

Tay của Kanzashi bị Ichika nắm chặt, cái người mà đang vội vã chạy ra khỏi phòng.

Cái lực kéo mạnh mẽ đó làm Kanzashi nhận ra rằng đây là thực tại, và cô cảm thấy mặt mình đỏ lên vì cái cảm giác xấu hổ.

(Nói-nói cách khác... mình bắt đầu mơ mộng từ tiết 5... đến tận tiết 6... tiêu rồi. Orimura-kun ở đây... cậu ta mời mình... mình hoàn toàn lẫn lộn giữa thực tại và tưởng tượng...)

--tệ thật.

Vẫn nghĩ về chuyện đó, nhưng cơ thể cô ấy thì đã đến phòng nhân viên.

"Vào thôi nào."

"Khoa-Khoan đã---"

khoan. Trước khi cô ấy kịp lên tiếng thì đã bị Ichika kéo vào trong phòng.

Vì cô vẫn còn đang để tâm đến chuyện làm sao tay mình lại bị nắm như thế này, Kanzashi chỉ còn biết thở dài do không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Được rồi! Kể từ hôm nay, chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ tại phòng chuẩn bị."

"Mà, cái đó..."

*Ta*, *ta*, *ta*. Những lời Kanzashi nói ra thậm chí còn chẳng thể chạm đến lưng của cái người đang hì hục mà chạy kia.

...Nhưng Ichika tự dưng quay đầu lại khi đang chạy.

"Ah! Phòng chuẩn bị nào ấy nhỉ?"

"Cái-cái thứ... hai."

"Hiểu rồi, gặp lại sau nhé."

Thấy Ichika chạy mất hút, Kanzashi nhận ra rằng mình vẫn còn đang vươn cánh tay phải của mình ra.

---Mình làm thế làm gì vậy?

Nghĩ đến điều đó, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ và nhanh chóng rụt tay lại.

"..."

Cô bắt đầu nhớ lại những gì xảy ra vài phút trước.

Cô đã không thể nói 'khoan' khi mà họ bước vào phòng nhân viên.

--Nhưng có thật là do cổ không thể nói ra hay không?

--Giống hơn thì, cô ấy đã trông chờ điều này và 'đã không nói', đúng chứ?

"..."

*Gugugugugug*. Cô ấy lắc đầu ngoầy ngoậy.

Nhưng dù là đôi môi hay trái tim mình, cô cũng không thể nói 'Cậu sai rồi'.

Ánh hoàng hôn rọi xuống hành lang. Trong cái thế giới được phủ bởi một màu cam êm dịu, Kanzashi cảm thấy một cảm giác kì lạ, một thứ cảm giác mà cô chưa từng có, một thứ cảm giác đau đớn ngọt ngào đang trào dâng trong tim cô.

***

"Được rồi. Xem thử cỗ máy của Kanzashi-san nào."

Trong phòng chuẩn bị số 2, tôi và Kanzashi đang ở chung với nhau.

Đây là một trận đấu đôi 'loại trực tiếp' dành cho những phi công sở hữu IS cá nhân, nhưng vì cái tiêu chuẩn khá cao của giải đấu này, nên cũng có kha khá học sinh đang điều chỉnh cỗ máy của họ.

"Tớ bảo là, hãy gửi tớ dữ liệu cơ động mà cậu có ngày hôm qua cho tớ."

"Tớ muốn làm vũ khí của mình nhẹ hơn. Giờ tớ làm thì có được không?"

"Khoan! Giá trị cơ sở của bộ Siêu Cảm biến bị tắt rồi! Ai là người cuối cùng chỉnh nó hả?"

Khá là huyên náo ở đây. Nhưng vì họ đều làm việc vui vẻ với nhau, nên các nhóm thi nhau mà nhắng nhít cả lên, cơ mà ai cũng điều chỉnh IS của họ một cách nghiêm túc.

"Heh, đây là lần đầu tiên tớ được thấy mấy chị khoá trên điều chỉnh IS của họ đấy."

"Bên kia là... năm hai, Forte Sapphire-san... với IS của cổ Hàn Huyết[Cold Blood]... đối diện với cổ là năm ba, Daryl Cayce-san và chiếc Địa Ngục Khuyển[Hellhound V2.5]..."

Tôi hơi sốc trước lời giới thiệu mượt mà của Kanzashi.

Cô ấy nói một cách lưu loát, cũng chẳng lắp bắp hay ngập ngừng như thông thường.

"Và.... đằng sau là..."

"Ya... Cecilia..."

Đứng đằng kia là Ứng viên Đại diện cho Anh quốc, Cecilia, phicông của chếc [Blue Tears].

"Đúng thế. Em muốn gia tăng hiệu suất đầu ra bằng cách tinh chỉnh độ cơ động."

"Chúng ta có thể làm thế, nhưng em cũng biết là khi đó sẽ rất khó để điều khiển mà. Tất nhiên cũng sẽ giảm độ an toàn nữa.

"Không thành vấn đề. Trận tiếp theo em sẽ không để thua đâu."

"Đành vậy. Thử thôi. Nếu hậu quả nghiêm trọng hơn dự tính thì chúng ta chỉ cần chỉnh nó về bình thường là được."

"Đúng thế."

Cecilia tiếp tục bàn bạc với mấy bà đàn chị năm hai và năm ba, mấy bà chị trông cũng giống COCC đấy.

Thình lình, cổ quay sang nhìn tôi. Chắc là nhận ra rồi.

"Humph!"

Mặt cổ tối sầm lại và quay phắt đi một cách dữ dội. Sau khi tôi từ chối lập đội với cổ, Cecilia đã đối xử với tôi chẳng khác gì kẻ thù.

(Mà, mình cũng cảm thấy có lỗi...)

Nhưng có cần phải giận đến thế đâu.

Lại nhắc, hễ cứ gặp tôi là Rin lại sút vài cú đau điếng. Laura thì hoàn toàn bơ tôi, còn Charl thì sẽ bắt đầu nói "Có chuyện gì vậy, Orimura-kun?"

"..."

Mấy người đâu cần phải giận thế đâu... cả tôi cũng cảm thấy đau lòng.

"...Đến giờ rồi. Chúng ta phải bắt đầu..."

"Ồ-ồ phải, đúng rồi. Có lên nhé."

Sau khi kiểm tra rằng tôi đã gật đầu đáp lại, Kanzashi giơ tay phải ra. Có một chiếc nhẫn pha lê ở ngón giữa của cổ.

"Hiện ra nào... [Uchigane Nishiki]..."

Cả người cô ấy được bao bọc trong ánh sáng, và bắt đầu lơ lửng cùng với bộ giáp đã hiện ra xung quanh mình.

"Hehe..."

Đó là thế hệ tiếp theo của dòng [Uchigane] [3], và mặc gì tôi có nghe bảo rằng đây là bản nguyên mẫu, nhưng thực sự thì nó trong khác hoàn toàn.

Bộ giáp váy đã được biến đổi thành dạng cánh đơn. So sánh với chiếc [Uchigane] thiên về phòng thủ thì, chiếc [Uchigane Nishiki] lại chú trọng vào tính cơ động hơn.

Phần giáp tay được tiêu giảm đi trông rất thon gọn, và cấu trúc của nó giúp gia tăng độ cơ động của cả cổ máy.

Phần ở vai thì không phải giáp, mà là động cơ đẩy dạng cánh cùng với 2 bộ đẩy tăng cường ở cả mặt trước và mặt sau. Trông giống với [Byakushiki] ấy.

Nhìn vào thì rõ là [Nishiki] chẳng hề giống [Uchigane] tí nào, nhưng bộ Siêu Cảm biến trên đầu thì là cùng một kiểu thiết kế.

"Nói mới nhớ, huh? Cái máy xong rồi sao?"

Tôi hỏi, và Kanzashi, người khuỵ một chân để trèo xuống, nhẹ lắc đầu mình.

"Vũ khí... vẫn chưa xong. Và... tôi vẫn chưa lấy dữ liệu hoạt động... nên đấu bằng cỗ máy này là không thể..."

"Hiểu rồi. Hỏi cái, vũ khí là?"

"Đạn tự hành có dẫn dắt hiệu suất cao sử dụng bằng hệ thống khoá mục tiêu phức tạp... và, pháo lượng tử cũng không..."

"Pháo lượng tử à? Cậu có thể dùng dữ liệu của [Byakushiki]."

Mặc dù thiết kế khác với pháo lượng tự của [Byakushiki], nhưng cô ấy chắc hẳn vẫn có thể dùng chung dữ liệu điều khiểu hiệu suất và kết cấu động lực (học).

Nghĩ thế nên tôi gọi ra giao diện điều khiển của [Byakushiki] và nhanh chóng tìm dữ liệu.

"Đây, cái này là của [Yukihira Nigata]..."

"..."

"Ồ, hiểu rồi."

"!"

Tôi ngẩng đầu lên, và mắt chạm mắt với cô ấy.

Lúc đó, Kanzashi quay mặt sang một bên.

"Này này. Cậu như thế thì sao mà đọc được dữ liệu? Nhìn này."

Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy và kéo cổ ra trước cái màn hình holographic.

"Thế nào? Cậu có thể dùng chúng để tham khảo, đúng không?"

"..."

"Hm?"

"Cậu, cậu gần quá đấy... xa-xa chút nữa..."

"À, xin lỗi."

Ngay lậo tức, tôi bỏ tay ra.

"..."

Kanzashi xoa xoa cái cổ tay mà tôi vừa chạm vào, và lại chăm chú nhìn vào màn hình.

"..."

Mắt Kanzashi trong rất nghiêm túc khi cô nhìn vào màn hình một cách căng thẳng, và cô dùng ngón tay mình để kiểm tra những dữ liệu liên quan.

"Cái... hiệu suất lớn quá... nó dùng quá nhiều năng lượng..."

"À, đúng thế. Tớ cũng từng hoài nghi về việc đó..."

"Tốt hơn hết là nên điều chỉnh lại... chứ không thì cậu sẽ lãng phí rất nhiều năng lượng..."

"Ồ. Thế, vì cậu đang đọc dữ liệu của [Byakushiki], nên tớ có thể hỏi nếu tở gặp chỗ nào không hiểu không?"

"Tôi.. cũng không phiền..."

"Mn, cảm ơn."

"..."

Nhanh chóng duyệt lại cổ máy của mình, Kanzashi vẫn giữ lấy gương mặt lạnh băng thường ngày đó, nhưng trông cô ấy dường như đã tươi tỉnh hơn.

"Thế..."

"Orimu~, Kan-zhan~"

*Patapatapatapata*. Tiếng bước chân nghe rõ mồn một... và chỉ có một người mới gọi chúng tôi như thế.

"Honne..."

Đó là Nohohon-san, hay còn có tên là Nohotoke Honne. Cô ấy là thư kí của Hội Học sinh, cũng là hầu nữ của gia tộc Sarashiki và là bạn cùng lớp của tôi. Cái tính cách của cổ thì có thể thấy rõ qua vẻ chây lười cùng với cử động chậm chạp của cổ.

(Hm? Nếu cô ấy phục vụ cho gia tộc Sarashiki thì hẳn cổ và Kanzashi cũng là bạn thuở nhỏ của nhau.)

"Ehehe. Tớ đến giúp nè~"

Honne vung cái tay áo dài quá khổ của mình nhẹ nhàng cà chậm rãi.

Cô ngẫu nhiên đụng phải một bà chị năm hai trên đường đi, làm cho người tao cũng phải lườm lại.

Tuy nhiên, cái cô nàng Nohohon-san này thì vẫn ứ care nhưng thường lệ.

"Kan-chan, tớ đến để điều chỉnh chiếc của cậu đây~ehehe!"

"Dừng-dừng lại... đừng.... ah, ah..."

Có vẻ như Kanzashi không quen với việc đối phó lại cô bản thuở nhỏ cùng tuổi của mình.

"Honne... cậu được gọi đến, bởi nee-san... đúng không?"

"Huh~? Hông--- Tớ là hầu nữ riêng của Kan-chan. Việc của tớ là giúp cậu!"

"..."

"Tớ là Nohotoke Honne, người theo dõi cuộc sống của cậu từ thứ hai đến thứ năm!"

Không hiểu sao nghe cứ như khẩu hiệu quảng cáo ấy.

"Thế còn... thứ sáu, thứ bảy với chủ nhật?"

"Huh---, tớ muốn được nghỉ cuối tuần."

"3 ngày.... nghỉ ít ghê nhỉ..."

Chuẩn rồi đấy. Làm ăn cho đàng hoàng đê, hầu nữ của một gia tộc nổi tiếng ạ.

"Thế, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Nâng cấp hệ thống? Hay là hệ thống hỗ trợ vũ khí?"

"Hệ thống hỗ trợ vũ khí. Phải là tôi mới được... tôi muốn tự mình thiết lập hệ thống điều khiển tính linh động... Honne, cậu..."

"Điều chỉnh khiên chắn đúng không? Rõ rồi!"

"Nghe-nghe này... giúp tớ, kiểm tra giáp..."

"Ehehe, tớ hiểu mà."

Hoàn toàn mất hết khả năng phản kháng trước Nohohon-san, Kanzashi buông thõng vai kèm theo một tiếng thở dài.

"Cậu-cậu đang nhìn cái gì thế hả..."

"À, không, không có gì."

"Tôi ghét... mấy tên hay nhìn mình như thế..."

"Ồ, à, xin lỗi."

Rồi thì, cả ba người chúng tôi bận điều chỉnh đến mức quên cả thời gian.

Gần một nửa thời gian, tôi điều chỉnh dựa vào sách tham khảo, nhưng nhờ vào những lời gợi ý thông mình của Kanzashi, mà tôi đã xoay sở để gia tăng hiệu suất năng lượng lên 15% trong ngày hôm nay. Tuyệt.

"Nhưng mà thiệt tình. Điều chỉnh cái máy thôi cũng khó ghê... vãi thật."

Tôi chỉ cần chạy bộ điều chỉnh nếu chỉ là điều chỉnh hệ thống, nhưng mà phần việc tinh xảo như tinh chỉnh hiệu suất nguồn hay cấu trúc động lực (học) thì chúng tôi phải mở giáp của chiếc máy ra và làm việc trực tiếp trên từng bộ phận.

Chúng tôi có dùng những cánh tay cơ học, nhưng vẫn rất khó để mở giáp như thế.

"Orimu, cậu quá phụ thuộc vào tính năng của chiếc máy mà Tiến sĩ Tabane tạo ra. Bản thân chiếc IS nên được tinh chỉnh cá nhân một cách tinh vi hơn!"

Woah! Cái ngày mà Nohohon-san đưa tôi một gợi ý chính xác thực sự đã đến.

"Chức năng... tự cải tiến và đồng bộ hoá của IS thật sự rất ấn tượng... nhưng, cậu không thể... dựa dẫm vào nó được."

"Tớ, tớ hiểu rồi."

"Nói... nói mới nhớ... cái đó..."

Kanzashi đột nhiên tỏ ra lúng túng.

"Sao thế?"

"Ờm... cái đó..."

"?"

Cô ấy nắm lay tay mình và nghịch với chúng. Cô ấy đưa đôi mắt long lanh của mình nhìn xung quanh, và trong như cổ chẳng thể giữ bình tĩnh, trông rất đáng nghi.

"Cậu muốn vào phòng vệ sinh à?"

"Ah...!"

Ngẩng đầu lên, mặt Kanzashi đỏ ửng ngay tấp lự.

--*GANK!*

"ĐAU!!"

"Ojyou-sama~, đập chết tên thô lỗ đó đê~"

Này này Nohohon-san! Cái đó không phải tua vít sao!? Chơi cái đó đau lắm đấy!

"Orimu~ tớ thấy cậu thiếu tế nhị quá đi!"

"Gu..."

"Dù cho cô ấy có thực sự muốn đi phòng vệ sinh~ thì không nói ra vẫn hay hơn mà!"

Guaaahhh! Nohohon-san thực sự rất cộc cằn khi cổ giảng cho mình mấy cái quy tắc xử sự cơ bản!

"Người ta hay bảo rằng, sống chung với chị gái thì đứa em trai sẽ thường cảm thấy lạ lẫm trước người khác giới. Hồi trước bạn tớ có nói thế, nhưng tớ nghĩ Orimu bất thường hơn hẳn. Đó không phải là một sở thói quen tốt đâu~"

"Không-không phải thế!"

... tôi đoán vậy.

"Ho-Honne... cái đó, đủ rồi..."

"Vâng, ojou-sama!"

"Cái gì mà ojou-sama... đừng gọi tớ như thế..."

"Mn! Kan-chan!?"

"Cái đó cũng không thích..."

Cuộc đối thoại của họ dịu dần, và Kanzashi lại nhìn tôi.

"Vậy-vậy... buổi bay thử... tôi mong, cậu có thể đi cùng tôi..."

"Gì vậy. À, cái đó thì không vấn đề."

"Cảm-cảm ơn."

Kanzashi cẩn trọng cúi đầu cảm ơn tôi.

Với tôi thì, mấy chuyện này chẳng cần phải nhờ làm gì, cứ nói là được, thành ra tôi cảm thấy hơi lúng túng trước hành động của cổ.

"Thế-thế, cậu muốn dùng sân này chứ?"

"Là bay thử nghiệm... số 6..."

Lại nói về Sân đấu số 6, đó là cái sân mà mấy hôm trước được dùng cho giải đấu [Cannonball Fast], sân tập chế độ bay siêu tốc. Không giống những sân đấu khác, khoảng không của sân đấu này là không giới hạn, phi công có thể bay thoải mái miễn là ở khu vực xung quanh toà tháp trung tâm của Học viện.

"Được rồi, ta đi thôi."

"Ưm-ừm..."

"Bảo trọng nhé~ tớ sẽ vào phòng điều khiển dùng máy quét dữ liệu để hỗ trợ cậu!"

Nohohon-san nhẹ nhàng vẫy vẫy cái tay áo dài quá khổ của mình, rồi lại lỡ đúng trúng người khác, khiến người ta lườm lấy một lúc lâu.

***

"Hiệu suất động cơ đẩy... kiểm tra..."

Đã mở hết toàn bộ bảng điều khiển của [Uchigane Nishiki] ở điểm điều chỉnh của Sân đấu số 6, toàn bộ các chỉ số được mắt cổ thâu tóm một cách nhanh gọn.

Nhờ vào sự giúp đỡ của Honne, nên phần lắp ráp cũng có vài chỗ được gia công. Mà hẳn là cô ấy sẽ theo bước chị gái mình, Utsuhu, vào lớp điều chỉnh khi lên năm hai. Đó là trình độ khả năng của Honne.

(Và...)

Số liệu lấy từ [Byakushiki] rất hữu dụng.

Vì là cỗ mấy được phát triển từ cùng một công ty, nên tính tương thích dữ liệu cao đến không ngờ.

"..."

Nhưng có lẽ như, hơn cái đống dữ liệu đó, bản thân sự tồn tại của Ichika vẫn quan trọng hơn.

(Cái-cái... mình đang nghĩ cái quái gì thế này... mình...)

Kanzashi úp cái mặt đỏ chót của mình vào tay.

Đúng lúc cô vừa làm thế, một tin nhắn được gửi đến từ Ichika qua kênh chat riêng.

"Sao rồi? Chúng ta bay được rồi chứ?"

"Ừ..."

"Vậy, tớ sẽ cất cánh trước. Chúng ta sẽ gặp nhau ở điểm cao nhất của toà tháp."

"Tôi- hiểu rồi."

Kanzashi cúi người xuống để đặt chân vào giàn phóng trọng lực.

Màn hình holographic hiện lên từ Ready, và nó nhanh chóng chuyển thành chữ Go! trong chớp mắt. Kanzashi bắt đầu gia tốc và bay vào giữa khoảng không của sân đấu số 6.

(Kết cấu động lực... không vấn đề... tiếp theo, hệ thống Siêu Cảm biến... kết nối, kích hoạt...)

*Pi* *Pi* *Pi*, bộ Siêu Cảm biến nhanh chóng bắt được chiếc [Byakushiki].

Cô phóng to hình ảnh mặt Ichika, và tim cô lại đập nhanh hơn.

(Bình-bình tĩnh... tập trung... tập trung nào...)

Nhìn vào mức hiệu suất của động cơ đẩy sau lưng mình, Kanzashi tiếp tục gia tốc.

(Giữ động cơ đẩy ở vị trí này... không vấn đề... gia tốc... thử kích hoạt lá chắn...)

Cô gọi ra bảng điều khiển tuỳ chọn và cố bật nó lên.

Động tác đó thì đáng ra không có vấn đề gì, nhưng trong quá trình khởi động lá chắn, cỗ máy bắt đầu bị giật và dừng hẳn lại.

"...?"

Ngay lúc cô cảm thấy sự bất thường này, thì một loạt bảng thông báo hiện ra, xác nhận thông số hiện tại.

(Lá chắn gây nhiễu khi triển khai... nên.. [PIC] bị can thiệp bởi...)

Có vẻ như đã có trục trắc khi cài đặt giáp ở cổ tay cô, và Kanzashi tạm thời huỷ việc khai triển giáp khi cô gọi ra một bàn phím ảo để cung cấp từng dữ liệu một trước khi làm cỗ máy bay trở lại.

(Điều chỉnh điểm triển khai.... từ vùng can thiệp của [PIC]... Góc Lệch Trọng Lực... 6m đằng trước cỗ máy... đã điều chỉnh... và... cân bằng bộ đẩy tăng cường... 4 phút và đánh lửa...)

Tại toà tháp trung tâm hình 'uốn éo' của Học viện, có một cỗ máy bên ngài đang dùng động cơ đẩy để nhanh chóng bay lên.

Lúc đó, Kanzashi đang lái cỗ máy bằng cả hai tay với cái bàn phím ảo và bắt kịp Ichika, hoàn thành buổi chạy thử.

"Yo!"

Ichika giơ tay mình lên chào.

Và Kanzashi, người không biết nên đáp lại thế nào, đành gật đầu nhẹ như trả lời lại.

"Cỗ máy thế nào?"

"Ổn..."

"Thật chứ? Thế thì tốt rồi."

Nở một nụ cười chân thành, trông Ichika rất bảnh, và điều đó khiến cho Kanzashi vội quay mặt đi.

"Thế... chúng ta về thôi..."

Cảm thấy rằng chuyện này sẽ kết thúc với điều gì đó cực kì bất thường nếu hai đứa cứ thế này, Kanzashi nhanh chóng bay xuống mà không đợi Ichika đáp lại.

"Heh. Nhanh ghê nhỉ. Cũng sắp xỉ [Blue Tears] của Cecilia đúng không?"

"Tớ đoán.. dựa theo hình dáng thì..."

Cỗ máy của cô ấy lao xuống với một tốc độ khá nguy hiểm, như thể đang chạy khỏi Ichika.

(....Hhuh?)

Bay đằng sau Kanzashi, Ichika đột nhiên cảm thấy điều gì đó bất thường.

Tia lửa chốc chốc lại bén ra từ bộ đẩy tăng cường dưới chân [Uchigane Nishiki]... *PA*... *PAPA*...

(Kì vậy.)

Ngay cái lúc mà cậu đang tính mở kênh chat, bộ đẩy tăng cường bên chân trái [Uchigane Nishiki] phát nổ.

"!?"

Do vụ nổ quá đột ngột, cộng với việc mất thăng bằng do mất đi một bộ đẩy, nên cả Kanzashi và cổ máy đều rơi xuống như một con chim gãy cánh, hướng thẳng vào phần tường vòng ngoài toà tháp trung tâm.

"KANZASHI-SAN!"

([PIC] không có tác dụng...!? Tại-tại sao--)

Một đống 'Error' hiện lên trên màn hình trước mặt cô, chiếc [Uchigane Nishiki] cũng mất khả năng kiểm soát hệ thống, và nó cũng nhanh chóng đâm vào bức tường vòng ngoài toà tháp trung tâm.

"Ch---!"

Kanzashi nhắm mắt lại theo phản xạ. Bỗng một giọng nói mạnh mẽ bay đến như ngay bên cạnh cô.

"KANZASHIIII!!"

Dùng [Ignition Booster] để tăng công suất bộ đẩy lên mức tối đa, Ichika lao thẳng voà giữa Kanzashi và bức tường.

(Ah...)

Ichika ôm lấy cơ thể Kanzashi, và lưng cậu thì ỉnh thẳng vào tường.

"Guu...!"

Phi công thì được IS bảo vệ, nhưng rõ là cú va chạm không thể bị xoá bỏ hoàn toàn, và cậu thốt lên một tiếng khá thốn.

"O...Orimura...kun..."

"He-Hehee... cậu ổn chứ...? Thành thật mà nói, nó đau thật đấy..."

Vừa nói vừa nở một nụ cười vụ về. Giờ Ichika trong mắt Kanzashi chẳng khác gì một người anh hùng.

Nói ra mấy từ ngốc nghếch để làm tình hình bớt căng thẳng làm Kanzashi cảm thấy cậu rất ngầu.

"A-ah.... erm... erm..."

"Cậu ổn chứ, Kanzashi?"

"Huh...? Ư-ừ..."

"Thiệt à? Thế thì tốt."

Với cái cơn đau thấu lưng vẫn còn đang âm ỉ, Ichika nhắm mắt lại và lết người ra khỏi tường.

Nhờ vào cú va chạm mà bức tường lõm xuống một lỗ rõ to, và một phần tường cũng tan tành.

"..."

Vẫn còn được bồng trên tay Ichika, Kanzashi cảm thấy tim mình đập điên cuồng mà ngỡ như đau.

Đây là lần đầu tiên mà cô bị kẹt với một anh chàng lâu đến thế, nhưng cô lại không thấy ghét điều đó. Chắc hẳn đó là vì cậu ta là Ichika, cô ấy nghĩ.

<>

"À vâng. Là sự cố lúc tập luyện IS ạ. Em là Orimura của lớp 1-1."

"Sarashiki... Kanzashi, lớp 1 - 1-4."

<>

WA WA. Tiếp tục gặng hỏi là giáo viên dạy toán Edwards Franchee. Tiện thể, cô ấy sinh ở Canada, 25 tuổi và đang tìm bạn zai. Sở thích của cô ấy là làm vườn.

"Dù sao thì, cũng may là cậu không bị thương. Vì cậu cần quay lại 'Phòng Bảo Dưỡng', nên đợi tớ dưới này nhé." (nói với Kanzashi)

<<Được-được rồi. Đi cẩn thận đấy.>>

Sau khi ngắt tín hiệu cuộc gọi, Ichika chầm chậm thả Kanzashi xuống.

"Sẽ rất nguy hiểm nếu hệ thống có lỗi khác. Nên cứ đi thế này cho an toàn.

"Đ.... được rồi..."

Nhẹ nhàng... gật đầu khe khẽ, Kanzashi không nói lời nào.

Lúc này đây, gương mặt cô ấy đỏ ửng tựa ánh hoàng hôn.

***

"Ahh... biết ngay mà, biết ngay là thế mà, mình phải nộp báo cáo..."

Quay về đến phòng bảo dưỡng, tôi giải thích mọi chuyện cho giáo viên nghe, và sau khi kinh qua một loạt kiểm tra để chắc rằng chúng tôi không sao, một bản cáo dài 10 trang được đưa cho chúng tôi.

"Haa... khổ vồn..."

"..."

Kanzashi nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi.

"Hm? Sao thế?"

"Ah, er..m, cái đó... là lỗi của tớ... xin-xin lỗi..."

"À, không cần phải bận tâm đâu. Máy bị trục trặc thì chịu thôi."

"Uu..."

Kanzashi hơi nắm chặt tay lại và cúi thấp đầu xuống trước những gì tôi nói.

(Ah, cô ấy thực sự bị tác động bởi chuyện này. Dù gì thì cỗ máy mà cô ấy chỉnh sửa ngỳ đêm lại xảy ra sự cố mà.)

Thật tốt khi cô ấy không bị thương.

Và đã nhận ra được giới hạn của mình, Kanzashi hẳn cũng đã trưởng thành hơn.

"Tớ nói này."

"Gì... thế...?"

"Tốt hơn hết là chúng ta nên nhờ người trong lớp điều chỉnh tới giúp thôi."

"..."

"Chỉ còn một tuần là đến giải đấu. An toàn chính là điều quan trọng nhất---"

"U...uu... tớ sẽ làm thế..."

"Huh?"

Cái lúc đó, tôi cũng chả biết phải làm gì khi thấy Kanzashi khẽ gật đầu.

Tôi cứ ngỡ là cô sẽ chắc chắn im lặng mà từ chối, hoặc nói cái gì đó đại loại như 'Không...'.

"Mà... vì ổn với Nohohon-san, nên tớ sẽ gọi thêm Mayuzumi-senpai nữa."

"Là-là người quen của cậu à?"

"À, cũng có thể nói vậy. Chẳng là tớ hay gặp họ do mấy chuyện linh tinh của clb, nên thành ra quen luôn."

"Thế-thế à..."

? Là tôi nghĩ thế, hay thực sự trông Kanzashi không được vui...

"..."

"..."

Huh? Cái lúc mà chúng tôi tỉnh lại, chúng tôi nhận ra mình chẳng biết nên nói gì nữa.

Edwards-sensei, cái người làm ùm xì đùng nãy giờ lại không có ở đây, nên chỉ còn lại mỗi tôi và Kanzashi ở trong cái phòng bảo dưỡng to đùng này.

"Ah, cái đó.."

Tôi cũng chẳng biết nên nói gì.

"Ah-Ahh-Ahh..."

Một cách mãnh liệt... Kanzashi nắm lấy tay cổ và chạy về phía tôi.

"Cảm ơn cậu... nhiều lắm."

"...Vì điều gì?"

"A-à... cảm ơn.. vì đã..."

Kanzashi lập tức lùi lại và xoay người qua một bên. Có vẻ việc nói lớn tiếng làm cô ấy ngượng. Cô siết chặt tay trước ngực mình và nghịch mấy ngòn tay một cách uỷ mị.

"Gì, cái đó? Cái đó không phải điều nên làm sao?"

"..."

*Jiii* Cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi... sao thế nhỉ?

"...Ngầu, lắm..."

"Huh?"

"Không-không có gì."

"?Thật chứ?"

Nhìn ra ngoài thì, lúc này cả bầu trời đã được bao phủ bởi màu đen của màn đêm.

Cũng đã 10' kể từ khi chúng tôi thu hồi IS của mình, và giờ thì cả người chúng tôi đều cảm thấy khá lạnh rồi.

"Quay về thôi. Còn đứng đây nữa là bị cảm lạnh đấy."

"O-Okay..."

Cô ấy gật đầu, nhưng không hiểu sao lại đứng im.

"..."

"Sao vậy, Kanzashi-san?"

"Đ-Đừng..."

"Huh?"

Chắc hẳn là cổ đang ngại. Nhìn gần hơn thì, mặt của Kanzashi hoàn toàn đỏ ửng lên rồi.

"Đừng-đừng có gọi... san... cứ, gọi Kanzashi..."

Sau khi nhẹ nhàng nói ra những từ đó, Kanzashi chạy vụt đi như thể muốn trốn tránh tôi.

Thấy cổ biến mất sau cánh cửa, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đứng vò đầu mình.

(Gọi cổ là Kanzashi, phải không nhỉ? Chắc hẳn là mình cũng đã làm thân hơn với cô ấy rồi nhỉ?)

***

(Mình-mình nói mất tiêu rồi...)

Quay về đến khu kí túc xá năm nhất, và giờ thì Kanzashi đang đứng dưới màn nước nóng, tim cổ thì cứ *DOKI* *DOKI* mà đập.

Với tư cách là con gái của gia tộc Sarashiki, để người khác gọi bằng tên có một ý nghĩa rất quan trọng.

"..."

Kanzashi chạm vào môi mình và cố thốt lên từ.

IS v07 015

'I'-'chi'-'ka'

"..."

*DOKI* *DOKI*. Mặt đỏ dữ dội, cô đưa tay lên ngực mình và cảm giác con tim như một thứ mong manh.

Cũng không to là bao, nhưng cái báu vật của tình yêu ẩn chứa bên trong nó thật sự rất nhẹ nhàng và êm đềm.

"Cái của Honne... thực sự tốt hơn..."

Cả hai đều là năm nhất, nhưng họ lại chênh lệch nhau tới 2 cup.

Chị Utsuho của cô ấy cũng như vậy. Hai tráo đào của họ thực sự rất đầy đặn.

Và chị của Kanzashi thì---

"Ah!"

Do nghĩ đến điều đó, mà cái đầu cổ đột nhiên nguội hẳn xuống.

Kanzashi, người đang chìm đắm trong cái ấm áp của tình yêu, đột nhiên bị hãm trở lại trong cái mặc cảm tự ti, cơ thể cô ấy giật nhẹ.

(Tatenashi...nee-san...)

Cô vẫn chưa bắt kịp được cái hình bóng đó... Sarashiki Tatenashi.

Cô ấy là một người chỉ gái dịu dàng, là một người cởi mở, mạnh mẽ, và là một người phụ nữ xinh đẹp - là một người hoàn mỹ.

(Mình.... chẳng thể nào bắt kịp được người đó...)

Chẳng biết từ lúc nào mà cô bắt đầu nghĩ như thế.

--Cô ấy không thể bắt kịp được hình bóng đó.

--Cô ấy không thể nhìn thẳng vào gương mặt đó.

--Cô ấy bắt đầu cảm thấy đâu khổ khi phải mang cái tên này.

"..."

*Gya* *Gya*. Những giọt nước ấm nóng cứ rơi xuống như mưa

Cúi thấp đầu mình xuống, trông Kanzashi như thể sắp khóc vậy, nhưng gương mặt ấy -- nhìn lên.

"Bình tĩnh... nee-san, nee-san.... em-em..."

--Em, Kanzashi, sẽ không bị chèn ép, miễn là em còn có Ichika.

Cô ấy cuối cùng cũng tìm được anh hùng của mình, người có một nụ cười rạng rỡ.

"Orimura, Ichika..."

Cô ấy có gọi lại cái tên đó, và cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc, song, cô cũng run rẩy trong lo lắng. Một cảm giác không thể giải thích được dâng trào trong cô.

Sự cam đảm - Có lẽ đó là cách mà người ta gọi thứ đó.

***

"Cảm ơn rất nhiều."

Sau khi buổi luyện tập đặc biệt kết thúc, Houki và các thành viên khác trong clb kendo chào nhau.

"Này~ không cần phải cứng nhắt thế đâu.

Lơ lửng bên trên Houki là đồng đội kiêm huấn luyện viên của cô ấy, Tatenashi.

Cô ấy vẫy tay chào Houki với dáng vẻ vẫn vô tư như thường ngày.

"Không được, không tôn trọng quy cách với một kiếm sĩ mà nói là không thể chấp nhận được."

"Kiếm sĩ?"

Thấy Houki nghiêm nghị như thế, Tatenashi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nở một nụ cười trừ.

"Ồ phải. Ăn tối chung hông? Tại quán ăn tự phục vụ của kí túc xá năm hai. Chị sẽ dẫn đường."

"Huh? Không, em--"

"Ok, quyết định vậy nhé. Đi nào, đi nào."

"Khoan, đợi đã! Em---"

"Được rồi được rồi, đi thôi!"

"Ha..."

Chẳng thể cưỡng lại cái vẻ thánh thiện của Tatenashi, Houki cũng đành thở dài mà đi theo.

Y chang cái lúc mà cô ấy đòi bắt cặp với cô. Tại sao Houki lại chẳng thể khước từ Tatenashi?

Trước tiên thì, cô nghĩ rằng bà senpai này không hề muốn nghe ý kiến của người khác, nhưng sau khi nghĩ về chuyện đó và bị lôi kéo, vẫn còn quá nhiều thứ khó hiểu.

(Quên-quên nó đi. Dù gì thì mình cũng không ghét điều này.)

Tatenashi nắm lấy tay Houki và dẫn cô vào phòng thay đồ của sân đấu.

Đây cũng chẳng phải là điều mà cô ghét.

"..."

Cô ấy nhờ rằng chị mình cũng từng nắm lấy tay cổ như thế.

Shinonono Tabane--

Với Houki, Tabane là một sự hiện diện, một sự tồn tại mà có cố cách mấy, cô cũng chẳng thể vượt qua được.

Khi cô còn nhỏ, Tabane là người mà cô có thể dựa vào, là một người mà cô có thể tự hào.

Nhưng vô tình thay, cô ấy cảm thấy sự khác biệt giữa mình và chị bắt đầu hiện hữu.

---Con người đó, chị ta ở một thế giới hoàn toàn khác mình.

Sự khác biệt giữa tài năng vốn có của họ là quá lớn.

Nhưng dù có thế, đâu đó trong tim cổ, nơi mà cổ còn xem chị mình như một người để tự hào đã không còn tồn tại từ khi cái 'Vụ tai nạn đó' xảy ra. (Vụ [Silver Gospel])

(--)

"Houki-chan."

"À, sao thế ạ?"

"Sao thế? chúng ta đến phòng thay đồ rồi này."

"Huh, à, ù. Vâng."

"Em đang nghĩ đến chuyện gì à? Trong mặt em đáng sợ quá đấy."

"Có-có ạ?"

"Có. Con gái xinh hơn khi cười đấy---!"

Tatenashi di chuyển ra sau lưng Houki và đưa tay xuống dưới nách cổ.

"Koochi koochi koochi!"

"GUHAA! HA-HAHAHA! DỪN-DỪNG LẠI... AHAHAHA!!"

Và thế là mất tới hai phút cho họ làm trò đó, Houki cười hụt cả hơi sau cái đòn cù lét đó.

"Haaa...haa...haa..."

"Mn--, phản ứng của Houki-chan và Laura-chan dễ thương thật đó... nói mới nhớ."

"Nhớ-nhớ gì cơ?"

Cuối cùng cũng lấy lại được nhịp thở, Houki mở miệng ra và hỏi.

"Houki-chan, liên quan đến chị của em - Tiến sĩ Tabane, em đang tránh xa chị ấy à?"

"..."

Không phải là cô ấy ghét điều đó. Mới gần đây, rốt cuộc thì cô ấy cũng bắt đầu nhận ra.

Nhưng cô cũng sẽ nhớ lại cái vụ tai nạn khi mà họ gặp nhau.

Cô muốn khoá chặt kí ức của mình lại, sự thiếu kiềm chế trong cảm xúc, và---

(Sự tổn thương mà mình đã gây ra cho chị ấy...)

Tất cả đều là lỗi của cô ấy.

Không phải lỗi của Tabane, tất cả đều là lỗi của bản thân cổ.

Cô ấy không thể kiểm soát bản thân mình, quá đắm chìm trong sức mạnh, để rồi gây ra 'vụ tai nạn đó'.

Cô đã không còn muốn nhớ đến việc đó, và giờ thì cô ấy muốn chạy khỏi bất cứ thứ gì liên quan đến Tabane.

Thực ra thì, cô ấy muốn từ chối việc nhập học Học viện IS, nhưng rốt cuộc thì cô cũng vào đây học, do có bàn tay của chính phủ nhúng vào. Và lý do thì rõ ràng rồi, do cô ấy là imouto của Tabane.

"Cũng không phải là em ghét chị ấy."

"Thiệt tình. Thế thì tốt rồi. Người một nhà nên hoà thuận với nhau chứ."

Mặc dù chính bản thân mình cũng không đủ tư cách để nói câu đó với người khác---

Tatenashi lẩm bẩm, dù rằng câu nói đó không chạm đến tai Houki.

"Đi tắm cùng nhau đê."

"Huh? Không, em sẽ tự tắm trong phòng của mình--"

"Được rồi. Tên đó sẽ ghét mùi mồ hôi."

Tên đó. Houki biết Tatenashi đang ám chỉ ai, và mặt cô ấy lập tức ửng đỏ lên.

"Cũng đã muộn lắm rồi, và cũng không nên làm phiền người khác, chưa kể chúng ta có thể độc chiếm cả cái nhà tắm này mà?"

"Đừng-đừng có dụ dỗ em! Em sẽ về phòng mình tắm."

Mặc dù Houki cố phản kháng, nhưng Tatenashi chỉ đáp lại bằng một nụ cười và kéo tay Houki.

...

......

..........

"Ah~ phê ghê."

Trong làn nước nóng, Tatenashi thốt lên sung sướng.

Vòi hoa sen trong từng buồng tắm là tách biệt, và cả hai người họ vào buồng tắm kế nhau. Dù là tách biệt nhưng phần chân ra đầu họ thì không hề được che chắn, nên các cô gái thường vừa tắm vừa trò chuyện vui vẻ với nhau. Phần đệm (che) đều làm bằng kính mờ, nên dù là chặn tầm nhìn hướng vào những phần nhạy cảm như ngực và đùi, cái bóng mờ nhạt của thân thể vẫn có thể thấy được qua tấm kính.

Houki không thích cái thể loại phòng tắm như vầy, vì những cô gái khác có thể soi hàng của cô.

"..."

"Em là kiểu người tắm bồn hả, Houki-chan?"

Tatenashi đột nhiên hỏi Houki, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ.

"Mà, với chuyện ban nãy chị nói."

"Hm? Về chị của Houki-chan à?"

Nn. Houki gật đầu.

"Em thực sự không ghét chị ấy. Em thật sự rất biết ơn khi được chị ấy tặng cho một chiếc IS riêng."

"Ừm."

"Nhưng em vẫn không thể hiểu được."

"Không thể hiểu gì?"

"Suy nghĩ của chị em..."

"Hmm."

*Kyushh*. Tatenashi tắt vòi sen và dựa người vào tấm đệm.

Do dựa ngực vào tấm đệm, nên hai trái đào khủng đó bị ép đè chúng.

"Em sợ hãi vì em không thể hiểu?"

"..."

Nhận được một sự im lặng như thể xác nhận, nên Tatenashi nói tiếp.

"Nếu là như thế, thì chị cũng giống em thôi."

"Huh?"

"Nên chị chắc rằng chị của em cũng như thế."

Không thể hiểu được.

Không thể hiểu được, và kết quả là tỏ ra sợ hãi.

Tuy nhiên, mỗi người phải hiểu ra rằng họ cần can đảm hơn.

Cam đảm đến mức đủ đề đè nén cái sự sợ hãi, sợ làm tổn thương bản thân, sợ làm tổn thương người khác.

"Ổn mà?"

"Sao mà ổn?"

"Không cần phải lo lắng đâu. Chị tin chắc rằng chị gái của em sẽ đối xủ với em như một người quan trọng của chị ấy."

"..."

"Cho nên em không cần phải sợ hãi đâu."

Giải thích một cách dịu dàng, Tatenashi giữ nụ cười lặng trên môi mình cho đến phút chót.

***

Ngày hôm sau, tại phòng chuẩn bị thứ hai, sau giờ học.

"Ah, Mayuzumi-senpai! Cảm ơn đã đến!"

"Nói trước cho biết, tiền phí cho sự có mặt của chị không phải là rẻ đâu. Một ngày độc chiếm, ahem, hẹn hò một ngày."

"Huuh?"

"Một buổi hẹn hò với Orimura-kun. Fufu--đáng để khoe lắm đấy."

"Tha-tha cho em đi ạ."

Nếu chúng tôi muốn hoàn thiện chiếc IS của Kanzashi, chúng tôi chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của người giỏi nhất trong lớp điều chỉnh, Mayuzumi Kaoruko-senpai.

"Ok~ ok~ ok~. Tớ cũng muốn được hẹn hò với Orimu~"

Và đó là Nohohon-san, Nohotoke Honne. Cô ấy là năm nhất, nhưng giữa các thành viên trong khoa sửa chữa thì kĩ năng của cô ấy phải xếp vào hạng top.

"Fuu, hm, thế, chị có cần phải gọi Kyouko và Fee đến giúp không?"

Cô ấy vừa nói vừa rút điện thoại ra và tập hợp nhóm của mình lại.

Và thứ dùng để dụ khỉ là---

"Mn, hai tấm hình của Orimura-kun. Cũng đâu phải là không thể hẹn hò trong trường đâu, nhỉ?"

Lại là mình á? Nhưng mà mình cũng không ngại lao động khổ sai nếu được ăn no nê.

"THIỆT Á!?"

Giọng nói vang lên từ đầu bên kia như để xác nhận lại những gì vừa nghe. Nghe hình như là 'Kyouko' hay ai đó thì phải.

"Cái-cái đó vẫn chấp nhận được."

"OKAY! OKAAAYY! DUYỆT! DUYỆT NGAY! ZUU-SAN! MANG THEO CÁI MÁY ẢNH TỐT NHẤT CỦA CẬU TỚI NHA!!"

Từ khi nào mà Mayuzumi-san.. trở thành Zuu-san vậy?"

"Được rồi được rồi, Fee thì sao?"

"Heh, tớ nghĩ là mình muốn thử cái trò mát xa nổi tiếng đó."

"Không vấn đề gì chứ? Orimura-kun?"

"Haa, mà, sao cũng được ạ. Lúc bị gửi đi mấy clb thì em cũng có làm qua rồi."

"Ok! Duyệt nhé! Nhanh lên phòng chuẩn bị thứ hai đi! Ai đến sau cùng sẽ phải khai nước trái cây!"

Nói xong thì Mayuzumi-san cúp máy. Tuy nhiên, vì ở đây chỉ có tôi, Kanzashi,, Mayuzumi-san và Nohohon-san, nên đó chỉ còn là trận phân thắng bại giữa Kyouko-san và Fee-san mà thôi.

"Giờ thì-- bắt tay vào làm thôi."

Mayuzumi-san mỉm cười. Nửa tiếng sau, tôi cảm giác như cái sự nghiêm khác của khoá điều chỉnh đang hành mình ra bã.

"Orimura-kun, mang sợi cáp bên kia lại đây! Mang hết lại!"

"Rồi thì mang cái cờ lê cỡ lớn với cái máy cắt cao tần lại đây."

"Fu. Không có đủ màn hình holographi. Lấy vài cái LCD đến đây. 8 cái chắc là đủ. Mang thêm một cái tv mini nữa."

"O-Okay."

Tóm lại là, tôi bị quay vòng vòng.

Để hoàn thành chiếc IS cá nhân của Kanzashi, toàn bộ thành viên của lớp điều chỉnh năm hai đều có mặt và đang cùng nhau chiến đấu.

Phần cứng bao gồm động cơ đẩy, bộ đẩy tăng cường, giáp, vũ khí, súng dưới giáp và nhiều thứ linh tinh khác.. Với lại---chiếc 'core' cần dùng dữ liệu để tạo tính tương thích giữa các bộ phận và hình dạng cuối cùng của cỗ máy. Kanzashi tiếp tục lắp ráp IS để có thể khởi động nó ngay sau khi hoàn thành công việc.

Tuy nhiên, phần gặp nhiều vấn đề nhất là phần mềm.

Cỗ máy dựa trên dữ liệu của [Uchigane], nhưng phần điều chỉnh và kiểm tra thì lại bao gồm các thứ như cấu trúc của Hệ thống Khoá Đa mục tiêu[Multi-Lockon-System], tối ưu hoá và tối đa hoá hiệu suất Hệ thống Điều khiển Đơn[Unit Control System] của bộ đẩy tăng cường, mô phỏng lại Hệ điều hành Năng lượng Vượt mức[Energy Bypass Operating System], và hệ thống Lá chắn[Shield Barrier].

Giúp đỡ việc hộ trỡ phát triển, viên phi công, Kanzashi, đã thao tác trên cả phần cứng và phần mềm với sự giúp đỡ của Nohohon-san. Cô ấy làm việc còn ghê hơn cả người thường, như việc thao tác hệ thống, thu thập dữ liệu và điều chỉnh thông tin phản hồi.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là cách mà cổ điều khiển mấy cỗ máy đó. Cổ không chỉ điều khiển bằng giọng nói, điều khiển mắt hay động tác cơ thể, mà còn dùng cả hai tay hai chân để điều khiển 2 cái bàn phím thường và 8 cái bàn phím holographic cùng một lúc.

Tôi biết rằng cô ấy có thể bỏ tay giữa hai cái bàn phím (một trên một dưới). Khi cái bàn phím bên dưới được bấm, cái bàn phím bên trên cũng sẽ được điểu khiển bởi các động tác gõ phím.

Vấn đề là ở chỗ mấy ngón chân của cổ cũng đang làm y chang như thế, mặc dù vẫn đang để IS nổi trên không bằng hệ thống [PIC], cái trò đó quả thật là rất 'thần thánh'.

Mà lưu ý, đó không phải loại phím phím phẳng, nút của các bàn phím đã được tuỳ chỉnh hoàn toàn trở thành nút hình cầu.

(Tự cô ấy chỉnh ư, giống cách của Tabane-san?)

Cái gì đó như 'dùng phương thức cũ thì ngón tay sẽ chậm hơn' hay gì ấy.

Cái kiểu xây dựng gì đây?

(Nhưng dù là thế.)

Cái cách mà Kanzashi lơ lửng trên không trung, với hai tay hai chân được bao bọc trong ánh sáng nhìn chả khác gì phù thuỷ trong mấy game fantasy.

"---Xinh thật."

"?"

"Cậu nói cái gì thế?" Kanzashi nghiêng đầu hỏi.

"Không-không có gì."

Tôi lẩm bẩm trong tiềm thức. Nghĩ lại thì, cái câu đó thật sự rất ngượng, nên tôi ho vài cái để che giấu nó đi.

"Này---, Orimura-kun, đừng có chây lười! Đem tay laze lại đây."

"Đen máy quét dữ liệu lại đây! Lẹ!"

"Erm, với lại, giúp tớ gỡ cái cảm biến siêu âm xuống."

Giờ thì lại bận ngập đầu.

Dù sao thì, cả người tôi nhễ nhại mồ hôi, và tôi lê lết cái thân tàn của mình để đưa các trang bị cho họ.

"Orimura-kun, giúp chị chải lại tóc."

"Orimura, nước ép! Cho chị một miếng!"

"À, lấy thêm một ít snack nữa nhé."

Huh? Mỗi mình thôi á? Sao tự dưng lòi đâu ra mấy việc linh tính đấy vậy?

"À, chị hết dầu gội đầu rồi. Giúp chị mua nhá. Loại Vanilla."

"Orimura, giúp chị trả quyển sách này lại thư viện nhá."

"Mn, giúp tớ kiểm tra thực đơn bữa tối nha."

"Huuh---! Mấy thứ đó đâu có liên quan đâu đúng không? Chẳng hề liên quan tí gì!"

"À, nhận ra rồi?"

"Che. Cũng hông ngu cho lắm nhờ."

"Fufu, đùa thôi mà."

Mệt, mệt vồn.

Không chỉ là cái mệt thể xác khi phải bưng bê khiêng vác, mà cả tinh thần của bị hành cho uể oải.

"Haa..."

Tôi trút một tiếng thở dài. Cảm giác cứ như hồn mình sắp sửa thăng luôn vậy.

"Heheh."

Kanzashi khúc khích cười khi thấy tôi như thế.

Chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng nó còn sáng lung linh hơn bất kì viên kim cương nào.

***

"Ổn rồi, chúng ta đã lắp xong mấy phần cơ bản rồi. Sarashiki-san, em có cảm thấy gì kì lạ ở cử động của cỗ máy không?"

"Ổn-ổn ạ..."

Ngay ngày trước giải đấu, chúng tôi rốt cuộc cũng làm xong.

Kaoruko gật đầu đáp lại câu trả lời từ Kanzashi.

"Còn hệ thống điều khiển vũ khí thì sao? Rốt cuộc thì đã hoàn thành [Hệ thống Khoá Đa mục tiêu] chưa?"

"Vân-vâng. Có thể dùng được... [Hệ thống Khoá mục tiêu] thông thường..."

Kyouko, người dự định tương lai sẽ trở thành một người phát triển vũ khí, trông có vẻ như khá để tâm đến điều đó.

Ngay lúc này đây, vũ khí trong chiếc [Uchigane Nishiki] là đạn tự hành hiệu suất cao, 6 viên được bọc cùng nhau, 8 cái đạn tự hành mini thì dùng trong hệ thống phòng thủ. Đó là một thứ vũ khí một cả thể xả hết 48 quả trong một lần bắn, nhưng với việc [Hệ thống Khoá Đa mục tiêu] của '48 viên hoạt động độc lập' vẫn chưa hoàn thành, nên độ chính xác và hoả lực cũng không thể đạt mức tối đa.

Tuy nhiên, cái sự thật rằng họ đã xoay sở để hoàn thành cỗ máy chỉ trong thời gian chưa đến một tuần đều là nhờ công của Kaoruko, Kyouko, Fee và Honne.

Và còn--

"..."

Kanzashi lén nhìn Ichika.

Lúc này đây, cậu đang dọn mấy đống dụng cụ sửa chữa, và như thường lệ, cậu luôn là người làm mấy thứ linh tinh đó.

(Orimura... kun...)

Càng nhìn vào cậu ta, vẻ say đắm càng hiện hữu trên đôi mắt cô ấy.

"Hm?"

*Fuu*, Kaoruko nhìn ra ánh mắt của Kanzashi, và mắt cô ấy bắt đầu sáng lên.

"Thế là xong rồi nhé. Chúng ta sẽ lên trước."

"Hm? Cậu đang nói gì vậy, Kaoruko? Không gửi máy móc với trang bị về là bị la đó."

"À, được rồi được rồi. Để một mình Orimura-kun làm không được sao?"

"Em á? Mà, em cũng không phiền gì..."

"Thế à. Tốt bụng ghê. Nn--"

"Yay~ Thế, Orimu~ nhờ cậu cả nhé~"

"Yay~" Fee và Honne mừng rỡ, *pechi* *pechi*, và họ cứ thế mà làm mấy trò 'high five' lạ hoắc.

"Cái-cái đó!"

Kanzashi lẩm bẩm cái gì đó, nhưng rồi cô quyết định cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nên cô cố lớn tiếng mà nói.

"CẢM-CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU! EM-EM HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ TỰ MÌNH HOÀN THÀNH NÓ. THẬT SỰ, CẢM ƠN, CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU!"

Cô ấy cúi đầu chân thật.

Thấy Kanzashi như thế, 5 người bọn họ cười đáp lại.

"Ahaha. Không cần phải làm thế đâu. Chúng ta đều là bạn cùng trường cả mà."

"À, thì. Cũng rất ý nghĩa khi gặp một người tự mình lắp IS lâu thế này."

"Nn nn -- lần sau nhớ đãi chị mấy món tráng miệng nhé."

"Tớ muốn ăn bánh~"

Bị bao quanh bởi những giọng nói vui vẻ, Kanzashi cảm nhận được nước mắt mình đang rơi.

Đến tận bây giờ, tính bướng bỉnh của cô ấy vẫn vậy--

Nhưng dù thế, cái thế giới này vẫn tràn đầy ánh sáng của lòng tốt.

"Rồi, chúng ta quay về thôi." """Oh---"""

"Orimura-kun, phần còn lại nhờ em cả nhé."

"Vâng."

"Sarashiki-san, cố lên nhé."

Kaoruku thì thầm vào tai Kanzashi ngay cái lúc cô vừa mơ mộng, và còn nở một nụ cười như thể 'chị biết rồi nhé'.

Nghe thấy lời của Kaoruko, Kanzashi cúi gương mặt đỏ bừng xuống ngay tấp lự.

"..."

Mồ hôi ngay lập tức xuất hiện.

(Thế-thế là sao... kêu mình cố hết sức...)

Dù là đang cúi đầu xuống, nhưng cô vẫn liếc nhìn Ichika.

Cậu đang hổn hển mà thở khi dùng hết sức bình sinh để vác mấy thiết bị nặng.

(Mình làm gì giờ...? Mà... dù gì thì mình cũng phải phụ cậu ấy...)

"Chà."

Tắt con IS của mình, Kanzashi mở giáp ra và đáp xuống sàn.

"Er...Erm..."

"Hm? À, được rồi, Kanzashi. Chỉ là tinh chỉnh [Uchigane Nishiki] thôi."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Được rồi, được rồi. Well, nếu cậu xong rồi thì nhanh mà về đi. Không phải giờ tắm hôm nay rất ngắn sao?"

"Kho...KHOAN ĐÃ!"

Bất ngờ nhận lại một phản ứng khá dữ dội, Ichika cũng hoảng sợ mà khựng lại một chút.

"O-Oh."

"..."

Kanzashi đang là Kanzashi, Cô ấy lập tức cảm thấy xấu hổ do nói quá to tiếng, và quay người hướng về bộ tinh chỉnh trên [Uchigane Nishiki].

*KACHANK* *KACHANK*. Tiếng bảo trì vang vọng khắp căn phòng.

Trong cái phòng chuẩn bị đó, chỉ có mỗi Ichika và Kanzashi.

(Mình nên làm gì đây.. làm gì bây giờ...)

Kanzashi tiếp tục tự vấn trong khi đang tinh chỉnh chiếc [Uchigane Nishiki].

Cỗ máy thì không có người lại ở trong, mà còn đang đặt ở chế độ nghỉ. Tất nhiên là cô ấy không quên để cho chiếc core tự đồng bộ.

"..."

Cô ấy khẽ liếc Ichika.

Mặc dù mấy cái thiết bị đó rất nặng, nhưng cậu vẫn di chuyển chúng rất thuậm lợi. Mà có vẻ như cậu không nhận ra rằng Kanzashi và cậu đang ở một mình với nhau.

(Cậu-cậu ta thực sự rất quen với việc... xử sự với con gái...)

Dù rằng cô ấy không thân với mấy đứa con gái khác cho lắm, nhưng cô cũng có nghe mấy lời đồn.

Lời đồn về anh chàng tên Orimura Ichika có mối quan hệ rất tốt với toàn bộ các phi công IS cá nhân năm nhất.

"Quả đúng thật... mình vẫn..."

Là một phi công IS cá nhân, cô gái vẫn quay mặt mình lại để nhớ về.

Những cô gái đó đều sở hữu một nét đẹp choáng ngợp.

Kanzashi cảm thấy rất chán nản, và có một cơn đau chạy qua ngực cô.

"..."

Và cô bắt đầu cảm thấy thất vọng.

Nếu cổ có thể--umm, đáng yêu hơn bây giờ. Nếu cổ có thể dễ thương hơn bây giờ----

"Kanzashi."

"HYA...!?"

Ngay khi cô vừa cúi thấp đầu xuống và dần lạc trong dòng suy nghĩ của mình, thì Ichika đột ngột vỗ lên vai cô.

Cũng vì quá bất ngờ mà Kanzashi giật mình đến đứng thẳng cả lưng lên.

"Gì-gì vậy?"

"Tớ xong rồi này. Cậu thì sao?"

"Huh... a-à...?"

Có rất nhiều phụ tùng và thiết bị, nhưng cậu ấy thực sự đã dọn xong chúng.

Cứ như rằng thời gian trôi nhanh hơn khi Kanzashi nghĩ ngợi một mình.

"Vậy, chúng ta quay về thôi."

"À.. ừ..."

Kanzashi vẫn không thể giữ được bình tĩnh trong khi đang vuốt ve con [Uchigane Nishiki] đang ở trạng thái nghỉ, chiếc nhẫn ở ngón giữa bàn tay phải của cô.

Cô đi bên cạnh Ichika trên hành lang dẫn vào phòng chuẩn bị.

"..."

Nhịp đập dữ dội của con tim khiến cô cảm thấy đau, như thế nó đang gào thét bên trong lồng ngực cô vậy.

"Tớ sẽ đến Phòng B Sân đấu số 3. Cậu thì sao, Kanzashi?"

"À, cái đó... Số 2-, A..."

"Vậy à? Thế thì tớ sẽ đi với cậu thêm một lúc nữa."

"Ừm..."

Hai người cứ thế đi bên cạnh nhau. Bầu trời đêm có thể nhìn thấy qua ô cửa kính dọc theo cái hành lang mà họ đang đi.

"Nhưng rốt cuộc thì chúng ta cũng đã làm xong nhỉ."

"Ừ... nhờ có mọi người."

Và tất nhiên, cuộc nói chuyện kết thúc, và hai người họ lại đi bên cạnh nhau trong im lặng.

Kanzashi thì lo lắng đến nỗi chả biết nên làm gì, nhưng Ichika thì cứ tưởng Kanzashi thích giữ im lặng.

"Và, tới nơi rồi."

"Ừ-ừ..."

Ichika ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay, rồi bỏ đi.

Kanzashi nhìn vào tấm lưng của cái bóng dáng đó một lúc, và chỉ khi hình bóng Ichika hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, cô mới chạy vào trong phòng thay đồ như thể đang chạy trốn.

(Mình... kì cục ghê...)

Họ không thân đến nỗi mà cô có thể nói chuyện với cậu ta một cách tự nhiên.

Cô cứ ngỡ rằng lúc đầu mình có thể nói được gì đó.

(Mình.., mình....)

--thích cậu ấy. Nói thế có đúng không nhỉ?

Nghĩ về điều đó lại làm cho tim cô ấy loạn nhịp.

(Không, mình không thể... nghĩ về điều đó, không thể nào...)

Bằng cách nào đó, cuối cùng cô ấy cũng với tới được cái tủ khoá, Kanzashi tiếp tục giữ im lặng và đặt tay lên ngực mình.

***

"Fuu..."

Sau khi tắm xong, tôi lau khô đầu rồi nằm chình ình trên giường.

"Chúng ta cuối cùng cũng làm xong rồi."

Sự phát triển của [Uchigane Nishiki], thứ mà bọn mình đã vô cùng thất vọng ngay từ lúc mới bắt đầu, nhưng rốt cuộc thì nó cũng đã trở thành sự thật với sự giúp đỡ của Mayuzumi-senpai và mấy những người còn lại. Tất nhiên, hẳn là có dính líu đến cái 'bên thứ ba' nào đó rồi...

*KOK* *KOK*

"À, vào đi."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy.

*Gachuck*. Cánh cửa mở ra, và cái 'bên thứ ba' đang đứng ngoài đó.

"Hế lô♪"

"Tatenashi-san."

Không hiểu sao tôi đột nhiên cảm thấy bất an, và không thể không khó qua cái hành lang.

..May thay, chả ai thấy chúng tôi cả.

"Chị vào được chứ?"

"Huh, vâng..."

"Vậy, chị xin phép."

Như thường lệ, Tatenashi bước vào phòng với những bước dài trước khi chị nằm lăn ra trên giường.

...Haa. Sao trông chị ấy như con nít thế nhỉ?

"Ichika k-un."

"Vân-vâng."

"Mát xa~"

Chị ấy thậm chí còn đung đưa chân để làm nũng nữa cơ.

...Này này cái cô kia, pantsu... thấy hết giờ...

"Haa.."

Nhưng vì cái người này là Tatenashi Sarashiki, nên tôi có chống cự lại thì cũng vô ích mà thôi. Cơ mà có khi tôi bị bị quậy cho lên bờ xuống ruộng nữa, mà như thế thì còn tệ hơn.

(Vì dụ như, yêu cầu mát xa khi đang tắm. Well...)

Bên cạnh đó, mấy thứ như thế không thể đùa được.

Tôi bất đắc dĩ (miễn cưỡng) đặt tay lên người chị ấy.

"Nói mới nhớ, mai chị cặp với ai thế?"

*Guu* ... *gu*.. Tôi tiếp tục nhào nặn mấy phần cơ cứng đơ trên người chị ấy và hỏi những gì tôi đang nghĩ.

"Hm? chẳng phải danh sách thi đấu đã được thông báo rồi sao?"

"Không, tại mãi trong phòng chuẩn bị nên em chả có cơ hội được nghía qua nó nữa. Huh? Sao chân chị cứng ngắt thế này? Chị mới chạy maraton về à?"

"Này này năm nhất. Chị đã đứng nói khá nhiều lúc tập hợp đấy. Cậu có nghe không đấy?"

"Hahaha, làm sao lại không nghe chứ?"

"Ichika-kun, em không thế nói dối mà thậm chí chả thế gạt nổi bản thân đâu, biết chứ?"

"Guu..."

"Yare yare. Mà với lại, đồng đội của chị là Houki-chan."

"Thế ạ--, Houki... HUH!? HOUKI!?"

Câu trả lời không ngờ làm tôi sốc. Vì là Houki, nên tôi cứ tưởng cổ sẽ nói gì đó như 'Một người là đủ rồi!'. Tatenashi-san.. chị ấy lại làm thế nữa rồi.

(Hn...?)

---Ah, phải. Tatenashi-san tự dùng cách của chị ấy.

Tìm lấy sự ràng buộc giữa em gái với người chị của mình.

Có lẽ cô ấy cũng đã tìm thấy hình bóng của một người em gái trong chính bản thân mình (ý chỉ Houki)

Ấy vậy, đúng như dự đoán, Tatenashi vẫn không thể lờ đi tình trạng của Houki.

"Ichika-kun, em với chị em vẫn hoà thuận thật đấy nhỉ."

"Trông-trông hoà thuận lắm sao ạ?"

"À, vậy là em không biết. Em chẳng hiểu gì hết--- bởi vì em quan trọng, đặc biệt, nên chị ấy lại càng phải tỏ ra nghiêm khắc với em hơn."

--Và em không nên chết

".."

Tatenashi-san vô tình nói ra những từ đó. Tôi đã không hiểu được ngay ngoại trừ việc đớ người ra.

Giết---chết---mình?

Trí nhớ trong tôi chợt hiện rõ trở lại. Con người đó trong hoàn toàn giống với Chifuyu-nee, Orimura Madoka. Cánh tay cô ta cầm lấy một thứ vốn được tạo ra để giết người, và đem lại cho tôi một luồng sát khí không rõ mục đích.

"..."

Vô tình thay, vai tôi chợt rung lên.

Tôi cố hết sức để không để Tatenashi-san nhận ra rằng tôi đang dùng tay trái để nắm lấy tay phải mình.

"Chà, một trận chiến lại sắp bắt đầu nổ ra nữa rồi."

Đột nhiên, Tatenashi lại làm cái vẻ mặt thường ngày của chị ấy, trong khi vẫn đang đung đưa cặp giò.

Và cái nỗi sợ của tôi lại tan đi tựa cơn gió thoảng qua.

"Ichika-kun, mát xa mông chị đ."

"Em-EM NÓI NÀY! SAO CHỊ KHÔNG ĐI MÀ ĐÒI UTSUHO-SAN HAY NOHOHON-SAN LÀM CHO ẤY!?"

Không chỉ nảy nở, mà hông của Tatenashi-san cũng rất thon. Cứ nghĩ đến việc mấy cảm giác mềm mại mịn màng đó được truyền qua tay tôi, là ngỡ như rằng cái mũi tôi sắp sửa tuôn trào máu cam luôn ấy.

"Hông. Ichika mát xa có nghề hơn."

"À--cái đó..."

Tôi được khen, nên cũng hơi nở lỗ mũi xíu.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào, thanh lọc tâm trí bằng những suy nghĩ linh tinh."

"Ufufu." Vừa quay mặt đi mà cười là Tatenashi với cái vẻ trong như rất vui.

".."

Tôi nuốt nước bọt... cái thử thách này là không thể tránh khỏi. (Trans: are you kidding me -_-?)

"Lẹ cmn lên đê!"

....Không không không. Không cần phải làm cái việc này. Tôi kêu bản thân rút lui.

"Ichika-kun."

"À, vâng."

"Chị có nên cởi pantsu ra hông nhỉ?"

"DAAAAAA!? CỞI RA LÀM QUÁI GÌ VẬY MÁÁÁÁÁÁ!!!!?"

"Tại trông em như đang thèm lắm luôn ý."

Tatenashi-san tiếp tục cười khúc khích trong khi chị ấy bật người sang và chà chà cái mặt tôi.

***

"..."

Kanzashi đang dùng bếp trong phòng của mình.

Cái bếp gas thì đang phát ra từng đợt khí nóng, còn Kanzashi thì đang ngồi trên cái ghế trước bếp, chăm chú nhìn thiếu nhẫn nãi.

(O-Orimura-kun... cậu ấy sẽ ăn không nhỉ...)

Cô ấy đang làm bánh quy vị trà xanh.

Một trong những món đặc biệt của Kanzashi.

"..."

Đưa mắt nhìn lên cái đồng hồ trên tường để kiểm tra thời gian, lúc này đã quá 10 giờ.

Có lẽ Ichika đã đi ngủ rồi. Nghĩ đến điều đó, tim Kanzashi lại se lại khi cô nhìn chằm chằm vào cái bếp ga với vẻ hy vọng hiện rõ, và nghĩ rằng phải chi làm sớm hơn thì tốt biết mấy.

*CHING!*

"Ah...!"

Xong rồi!

Nét mặt của Kanzashi sáng hẳn lên. Cô cẩn trọng đặt lấy bánh ra từ trong lò với đôi tay đã đeo găng của mình.

Một mùi hương của đường và hương vị trà xanh lan toả ra.

(Uu, yup... ngon lành...)

Hoho. Chiếc bánh quy ngon đến độ có thể khiến người ta ăn ngay dù có đang nóng thế nào.

Kanzashi nhẹ nhàng đặt từng chiếc bánh vào trong cái gói nhỏ, từng cái một, và dùng một sợi dây nhỏ buộc quanh phần miệng.

(R-rồi... mình sẽ mang sang cho Orimura-kun ăn...)

--Vui quá.

Và vì cô ấy quá vui, nên trái tim bé bỏng của cô ấy ngỡ như sắp nổ tung.

"Tr-trước khi nó nguội mất."

Cầm lấy 3 cái bánh quy bằng cả hai tay, Kanzashi chạy ra khỏi bếp.

"Ehehe..."

Bước vài ba bước trên hành lang, Kanzashi không thể ngừng nụ cười trên gương mặt mình lại.

---Thật sự rất vui.

Tặng cái gì đó cho người mà cô ấy thích. Cô vừa cảm thấy hơi ngại về điều đó, nhưng cô cũng cảm thấy có chút tự hào.

(Mình muốn gặp cậu ấy.)

Mình muốn gặp cậu ấy. Mình muốn gặp cậu ấy. Mình muốn gặp cậu ấy.

Kanzashi tiếp tục chạy trên hành lang với những bước chân vội vã.

Cô quẹo ở cái góc tiếp theo của con đường, và nhanh thôi, cô ấy sắp sửa tới phòng của Ichika.

"Suu... haa..."

Cô dừng lại ở cái góc đường đó, và điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

(Mình sẽ đi chậm lại từ đoạn này.)

Cô ấy không muốn mình bị bắt gặp trong tình trạng luống cuống. Rồi thì, cổ quẹo ở góc đường.

*Kacha*.

"Huh?"

Cửa phòng Ichika đang mở, và Kanzashi núp đi theo bản năng.

"Mn~ Chị vui lắm đó."

"U----!"

Cô ấy hoàn toàn không nghe lầm. Đó là giọng của chị của cô ấy, giọng của Tatenashi.

(Sao-sao lại trong căn phòng này..)

Đứng núp bên tường, cô ấy trộm nhìn từ đằng đó.

"Chết tiệt, đủ rồi đó. Tha cho em cái đi."

"Huh--- thế này chẳng phải khá tốt sao?"

Tatenashi vừa nói vừa giật giật tay Ichika.

Thấy họ thế kia, tim Kanzashi như vừa lỡ mất một nhịp.

"Hai người họ trong khá thân với nhau nhỉ."

*CREE*, *CREE*. Tim cô ấy đau, ngỡ như một con dao vừa đâm xuyên qua nó.

Trong vô thức, Kanzashi nắm chặt lấy gói bánh.

"Vậy, chuyện thế nào rồi? Cô máy của Kanzashi-chan ấy. Nó thế nào rồi?"

---Huh?

"Hmm? Cơ bản thì."

--Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Cô ấy không biết làm gì khác hơn ngoài việc đưa tai ra nghe cuộc đối thoại ấy, và tim cô ấy rung lên như một cái chuông báo động.

Cô ấy không nên nghe.

Cô ấy hoàn toàn không nên nghe.

"Dữ liệu từ chiếc máy của chị thế nào?"

--!?

Vô thức mà sốc, Kanzashi lập tức che miệng mình lại và dựa lưng vào tường.

(Cái dữ liệu thử nghiệm mà Orimura-kun đưa cho mình.)

Cô tưởng dữ liệu đó là từ [Byakushiki], nhưng thật ra lại là---

(Từ chiếc của nee-san?)

Chẳng ai có ý định xấu cả, tuy nhiên---Kanzashi có lòng tự trọng riêng của cô ấy.

(Lắp ráp chiếc [Uchigane Nishiki]... cuối cùng thì mình cũng đã hoàn thành nó bằng sức của mình... rốt cuộc thì... rốt cuộc thì!)

Có lẽ do cô tưởng rằng mình đã bắt kịp được người chị gái mình, hoặc đó là những gì cô ấy đã nghĩ.

"Ah... a..."

Đây là ảo tưởng.

Tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng.

Một Ichika dịu dàng.

Một chiếc [Uchigane Nishiki] hoàn thiện.

--Tất cả mọi thứ.

Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành do chị của cô ấy.

"Hii...!"

Tim Kanzashi lại không thể không hình dung về chị mình khi nghĩ về điều đó.

Một vẻ bề ngoài hoàn hảo, một bộ não siêu phàm, năng khiếu thể thao vượt xa người bình thường, uy tín trong mắt của rất nhiều người.

"A... a....a......"

Đáng sợ.

Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá.

Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá Đáng sợ quá .

"Không, đừng..."

"Kanzashi."

Giọng của cái áo giác đó vang lên sau lưng cô ấy.

"Em không cần phải làm gì cả. Chị sẽ lo hết tất cả mọi thứ."

Ngọt quá, những lời lẽ mới ngọt ngào làm sao, nhưng những từ đó lại nghe như thuốc độc.

Nó bắt đầu lan rộng trong tim Kanzashi, và nhanh chóng túa ra.

--Nỗi tuyệt vọng, sự cay độc.

"Không... đừng..."

"Nên, em---"

Có thể tiếp tục sự bất lực của mình.

"---!"

Tim và cơ thể cô ấy cảm giác như không thể chịu nỗi nữa.

Kanzashi chạy đi.

Cô ấy chạy, chạy, chạy, và chạy, đến khi cô ấy bàng hoàng về tới phòng mình.

"Haa... haaa... ha... haaa"

Cô ấy không thể ngừng sự run rẩy của mình lại, và trên gương mặt ấy, hai hàng nước mắt chạy không ngừng, rơi xuống cả sàn.

"Uu.."

Cô ấy dùng hết sức mà dụi mắt, để gạt những giọt nước mắt ấy đi.

Nhưng những giọt lệ ấy không ngừng trào ra, và Kanzashi không thể chịu đựng được hơn, cô trốn vào trong giường.

(Mình... mình chỉ... mình chỉ...)

Chỉ có thể tiết tục bất lực.

Giọng nói tàn nhẫn từ ảo ảnh của cô đâm xuyên qua lồng ngực cô ấy.

Và rồi, một dòng nước mắt lại trào ra.

"Uwaaaaaaaaa... uwaaaaaaaaa..."

Kanzashi tiếp tục nằm đó, một mình khóc, và cảm thấy muốn chết đi cho rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận