No game no life
Kamiya Yuu Kamiya Yuu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

TẬP 2 – CÓ VẺ ANH EM GAME THỦ ĐÃ ĐỂ MẮT TỚI ĐẤT NƯỚC KEMONOMIMI

Chương 1: Xếp đặt thế cờ/Weak Square

3 Bình luận - Độ dài: 12,054 từ - Cập nhật:

Quốc gia của Imanity… vương quốc Elechia. Thủ đô Elechia, vùng phía đông khu vực số sáu.

Trong đại sảnh của một căn biệt thự lộng lẫy sang trọng, có năm người ngồi quanh một chiếc bàn, ngoài ra còn có mấy người khác đứng vây xem xung quanh.

Trong số năm người đang ngồi, có một thanh niên với mái tóc đen được cắt tỉa cẩu thả, hai tròng mắt thâm quầng, mặc áo phông in dòng chữ [Tôi ♥ loài người], quần jean và giày thể thao. Người thứ hai là một thiếu nữ xinh xắn ngồi trên đùi thanh niên kia… Mái tóc dài trắng như tuyết, cặp mắt đỏ vô cảm khiến người ta liên tưởng đến hồng ngọc, mặc đồng phục thủy thủ màu đen.

Trên cánh tay của thanh niên đeo một chiếc vương miện của phái nữ, trông giống như băng tay. Thiếu nữ cũng dùng một chiếc vương miện của phái nam làm kẹp tóc, buộc mái tóc quá dài của mình lại.

Xin được thú thật rằng, hai anh em này chính là hai [Quốc vương] của quốc gia cuối cùng của chủng tộc loài người – Elechia.

Anh trai… Sora, mười tám tuổi, trai tân, kém hấp dẫn, mắc hội chứng khó giao tiếp, NEET, nghiện game.

Em gái… Shiro, mười một tuổi, không bạn bè, mắc hội chứng khó giao tiếp, hikikomori, nghiện game.

GG [1], loài người.

[Kết thúc]

Nếu chỉ nghe đến đây, chắc hẳn bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Có điều, hai người bọn họ… không phải là người của thế giới này.

Trong thế giới trước kia, bọn họ đã từng lập kỷ lục bất bại trên bảng xếp hạng của hơn 280 trò chơi. Trên top bảng xếp hạng của các trò chơi, bọn họ dùng một khoảng trống với hai dấu ngoặc làm tên, chưa bao giờ biết đến thất bại. Nhờ vào kỹ năng khác thường, cùng với lai lịch giống như một câu đố, game thủ này đã được xem như một Truyền Thuyết Đô Thị.

Tên thường gọi…『』, đây chính là thân thế thật sự của bọn họ.

Thế giới này là [Disboard], nơi tuân thủ [Mười minh ước] cổ xưa, ngăn cấm mọi chiến tranh.

Trong thế giới nơi mọi thứ được quyết định bằng trò chơi, ngay cả biên giới quốc gia cũng không ngoại lệ này, [mười sáu chủng tộc] <Exceed> dựa vào ma pháp mà loài người không thể sử dụng hay phát hiện được, liên tục gian lận trong các cuộc đấu trò chơi, cuối cùng đã ép Imanity đến bước đường cùng. Ngay cả thành phố cuối cùng cũng suýt chút nữa đã mắc mưu của gián điệp tộc Elf, trở thành chính quyền bù nhìn bị thao túng.

Hai người không có bất kỳ siêu năng lực nào, cũng không có ma pháp, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân loài người, lại có thể trực tiếp đánh bại kẻ địch, giành lấy danh hiệu [người mạnh nhất của Imanity] đúng như ý nghĩa của nó và ngồi lên ngai vàng. Rõ ràng là, hai người này là những kẻ vô dụng. Rõ ràng là, trong mắt bất cứ ai khác, hai người này là những kẻ không thể hòa nhập được với xã hội.

Thế nhưng, nếu chỉ giới hạn trong thế giới này… hai anh em thậm chí có thể trở thành đấng cứu thế của loài người.

Trên vai hai người gánh vác hi vọng của Imanity… Anh trai, Sora, tay cầm bài, lên tiếng:

“Steph này. Trẻ em, sinh ra từ đâu vậy?”

…. Quả nhiên là, có thể nói GG được rồi.

Bên ngoài bàn, một người đứng phía sau Sora, trả lời với ánh mắt lạnh lẽo.

“… Tôi thật sự không muốn nói thế này với người gánh vác tương lai của Imanity, nhưng mà…”

Một thiếu nữ với mái tóc màu đỏ rực, đôi mắt xanh biếc, mặc một bộ trang phục thêu đầy ren giống như chỉ xuất hiện trong thế giới huyền ảo. Cách ăn mặc, dáng điệu, cử chỉ, tất cả đều biểu thị cô đã được nuôi dạy rất chuẩn mực.

… Đó là Stephanie Dora, tên thường gọi Steph. Cháu gái của quốc vương Elechia đời trước, tiểu thư cao quý của dòng dõi danh tiếng, trả lời.

“… Đầu óc anh cuối cùng cũng bất bình thường rồi hả?”

Mà không, nói vậy là không chính xác, cần phải đính chính lại.

“Bởi vì nói như thế, nghe giống như trước đây anh vốn bình thường ấy nhỉ?”

“Này, tôi hoàn toàn bình thường mà!”

“Người bình thường mà đi hỏi một câu như vậy mới là chuyện bất bình thường!”

“Ài…! Cậu vẫn không hiểu à? Không phải thế giới này có [Mười minh ước] sao?”

[Mười minh ước]

Đó là pháp tắc tuyệt đối của thế giới này, do vị thần đã bước lên ngôi vị Thần duy nhất, TET, đặt ra. Là minh ước được thành lập cho [Mười sáu chủng tộc] có trí tuệ, ngăn cấm tất cả hành vi chiến tranh, nội dung của nó là…

[Một] Tại thế giới này, ngăn cấm tất cả hành vi sát thương, chiến tranh, cướp đoạt.

[Hai] Tất cả mọi tranh chấp đều phải giải quyết thông qua kết quả của trò chơi.

[Ba] Trò chơi tiến hành khi hai bên đặt cược ngang nhau theo phán đoán của mỗi bên.

[Bốn] Chỉ cần không trái với “điều thứ ba”, nội dung và món cược của trò chơi đều không quan trọng.

[Năm] Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.

[Sáu] Món cược đã “Thề trên minh ước” phải được tuân thủ tuyệt đối.

[Bảy] Trong trường hợp tranh chấp giữa các nhóm, sẽ do người đại diện của hai bên giải quyết.

[Tám] Một khi bị phát hiện gian lận trong trò chơi, sẽ bị xử thua cuộc.

[Chín] Với tên của Thần, những điều phía trên là quy tắc tuyệt đối không thể thay đổi.

[Mười] Mọi người hãy cùng chơi một cách vui vẻ hòa thuận nhé.

“… Vậy, thì gì có vấn đề gì chứ?”

“Thì đấy, đã ngăn cấm tất cả mọi hành vi gây tổn thương rồi cơ mà. Vậy làm thế nào để [duy trì nòi giống] được?”

“… Tôi có thể hỏi là, tại sao anh lại hỏi vấn đề như vậy vào lúc này không?”

“Đang rãnh rỗi quá nên tôi tự dưng nghĩ đến chuyện đó thôi. Nhưng đây cũng là một vấn đề khá nghiêm túc, đúng không?”

Steph chú ý đến ánh mắt những người khác, khẽ thì thầm bên tai Sora.

“… Ở thế giới của hai người Sora, loài người nở ra từ trong trứng à?”

Đúng vậy, chuyện hai người Sora [đến từ thế giới khác] là một bí mật. … Cho nên vấn đề này cũng không thích hợp để bàn luận trước mặt mọi người. Do đó Steph hỏi lại với ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một thằng ngốc.

“… Này,này! Đừng có thấy tôi là trai tân mà coi thường tôi nhé!? Tôi thừa biết là khi con pokémon [2] của con trai tiến vào vườn hoa bí mật của con gái, thế giới sẽ đảo lộn đấy nhé!”

“… Anh, giải thích như vậy… lại hoàn toàn, giống như… trai tân.”

“Trai tân không giống trai tân thì giống cái gì đây?”

Bị em gái mười một tuổi ngồi trên đùi chỉ trích, quốc vương với số năm không có bạn gái = tuổi đời, cãi lại như một đứa trẻ.

“Nói, nói tóm lại, hành vi như vậy về cơ bản cũng xem như là hành vi gây tổn thương, đúng không!? Hoặc ít nhất thì lần đầu tiên là như vậy!! [Mười minh ước] đã tồn tại, vậy làm sao chủng tộc loài người của thế giới này lại vẫn sinh sôi được!”

Xem ra câu hỏi này của anh ta là nghiêm túc, mặc dù Steph hiểu được điều này, nhưng vẫn phải kiểm tra lại…

“… Tôi muốn xác nhận một chút, có phải là anh đang kiếm cớ để công khai làm mấy trò xấu hổ với tôi không đấy?”

“… Hả, có thể nghĩ đến những chuyện đó, tôi thấy đầu óc cậu mới đang có vấn đề ấy!”

Trong thế giới không có eroge mà lại có cách suy nghĩ của eroge [3]. Sora đúng là phải bội phục khả năng tưởng tượng của cô.

“Quên đi, sau này tôi sẽ hỏi người nào có thể giải thích rõ được, đúng là một cô nàng vô dụng.”

“Cái gì… Thôi, thôi được rồi, tôi sẽ giải thích cho anh hiểu!”

Ừm, e hèm, Steph hắng giọng.

“Bởi vì chúng tôi xác định rõ, hành vi như thế nào là xâm phạm.”

“Ồ? Và đó là?”

“Rất đơn giản, những hành động có ý đồ xấu, gây ảnh hưởng tới quyền lợi của người khác…. sẽ bị hủy bỏ.”

… Hả?

“… Eh, là sao? Như kiểu một hệ thống kiểm duyệt trực tiếp suy nghĩ trong đầu á?”

“Ừm, có thể nói là như vậy.”

Này, tuy đây là thế giới huyễn tưởng, nhưng điều này không phải là hơi bị quá mức rồi sao? Thật là…

“Cho nên từ sau khi [Mười minh ước] được thành lớn, phần lớn pháp luật đều trở thành hình thức. Tại những thời điểm hiếm hoi pháp luật có thể được thực hành, nếu không phải do bản thân việc thực thi ấy đã tuân thủ minh ước, thì là vì kết quả của việc hai bên cùng đồng ý về một sai lầm nào đó của một bên.”

“Ồ… thần linh của thế giới này đúng là không gì không làm được.”

“Không có gì mà Thần duy nhất đại nhân không làm được, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao!”

… Quyền năng vô biên, thậm chí có thể thay đổi cả pháp tắc của thế giới tùy theo ý thích. Vậy mà hôm nay… ngay cả quyền năng như thế cũng có thể quyết định bằng trò chơi.

“Hmmm… Được, tôi hiểu rồi. Vậy tôi hỏi lại lần nữa, tại sao duy trì nòi giống lại OK?”

Nhưng người trả lời không phải Steph, mà là Shiro đang ngồi tráo bài trên đùi cậu.

“… Hai bên cùng đồng thuận… [chuyển quyền]… cũng, tức là…”

“À, nghĩa là chỉ cần cả hai bên đều cho phép thì sẽ không cấu thành [hành vi xâm phạm] đúng không?”

Nhớ lại lúc trước Shiro từng đá vào lưng mình, Sora lúc này cuối cùng đã hiểu. Nếu như đối phương là Shiro, cho dù cậu đồng ý trong vô thức thì cũng không có gì là lạ cả.

… Sau đó, Sora ngáp, cầm lấy bộ bài trên tay Shiro, nói.

“Ừm, đúng là phải như vậy rồi. Nếu chỉ đơn thuần ngăn cấm tất cả hành vi gây tổn thương, vậy chẳng phải các hành vi chữa trị cũng không được sao?”

Một lần nữa cậu lại cảm nhận được, đây thật sự là một minh ước khá chặt chẽ, nghe Sora lẩm bẩm như vậy, Steph nói.

“Thế giới có thể vận chuyển được một cách ổn thỏa, đương nhiên là có quy tắc nghiêm ngặt rồi.”

“Thế giới trước đây của chúng tôi thì không như vậy…”

… Nói không chừng, cho dù không có quy tắc, thế giới vẫn sẽ vận chuyển. Cho dù quy tắc đầy mâu thuẫn và thiếu sót cũng vậy. Huống hồ thế giới này khi chưa có [Mười minh ước], thực ra cũng chẳng khác gì.

“… Nhưng như vậy lại nảy sinh một vấn đề khác.”

“Vấn đề gì?”

“Tại sao tôi bóp ngực cậu… tôi biết rồi! Tôi sẽ không nói nữa!”

Đang có sự hiện diện của công chúng, nếu anh dám nói tiếp… Nhìn ánh mắt của Steph như mũi kim đâm tới, Sora lập tức ngậm miệng.

“Nhưng đề tài này rất thú vị, vừa khéo có thể giết thời gian.”

“Vừa rồi rõ ràng là anh nói để giết thời gian đúng không?”

Theo đó, Sora dáng vẻ như ngái ngủ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào ba người còn lại đang ngồi quanh bàn.

Đó là ba ông bác trung niên dáng vẻ đẫy đà…. Ba vị quý tộc giờ chỉ còn lại một cái quần lót trên người. Chung quanh còn có một đám người khác, đứng ngoài quan sát bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn những kẻ đáng thương.

… Đầu óc lơ đễnh trong cuộc chơi, Sora thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.

Hai anh em Sora, Shiro cùng với ba nhà quý tộc lớn, họ đang đánh một ván bài poker đặt cược toàn bộ tài sản.

“… Không ai muốn xem ba ông béo trần truồng đâu… chúng ta dừng ở đây được không?”

Đúng vậy, hiện giờ toàn bộ tài sản của ba người này đều bị Sora và Shiro thắng sạch, trở thành ba nhà cựu quý tộc.

Hai chữ [toàn bộ] được thể hiện đúng như nghĩa đen của nó. Đất đai, tài sản, quyền lợi đương nhiên không cần bàn, thậm chí còn bao gồm cả vợ con và người nhà, tất cả những thứ này đã bị quét sạch chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ba người thua đến mức chỉ còn lại một chiếc quần lót mà thôi.

“Vớ, vớ vẩn… Như vậy không phải chúng tôi sẽ chẳng còn lại gì sao!”

“Nơi này cho phép những chuyện ngang ngược như vậy sao!”

“Nếu không lấy lại những gì đã thua, chúng tôi sẽ không được mặc cả quần áo sao! Đùa kiểu gì thế!”

Nhưng nghe bọn họ oán trách, Sora chỉ ngáp dài, xem như thổi gió bên tai.

“… Tự các người đồng ý đánh cược đấy chứ, ban đầu tôi cũng không muốn đẩy ai đến mức này cả nhưng kẻ nào đòi đem cả quần áo và người thân ra đặt cược … Ngoài ra còn chuyện này nữa…”

Ba vị quý tộc… không, ba vị cựu quý tộc vẫn muốn kháng nghị, nhưng bị ánh mắt của Sora quét qua, cả ba đều không khỏi rúm mình lại.

“Ba người liên kết với nhau để ăn gian nhưng tôi vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Các vị nên cảm ơn tôi đi thì hơn.”

“… Full, house… kết thúc…”

Shiro nói và mở bài.

Như vậy có nghĩa là, thành trì cuối cùng của các quý tộc… quần lót cũng bị thua mất. Sau đó…

Ba nhà quý tộc cầm đầu phe phản đối cải cách nông nghiệp đã thua đến mức không còn một xu dính túi. Cuộc biểu tình do họ khởi xướng cũng theo đó mà chấm dứt.

Trên đại lộ trung tâm của thủ đô Elechia.

Đây là con đường chính nối liền đông tây nam bắc thành phố và lâu đài, đồng thời cũng là con đường náo nhiệt nhất của Elechia.

Sau khi thắng luôn cả quần lót của đám quý tộc phản đối việc tiến hành cải cách nông nghiệp, ba người Sora đang trên đường trở về.

“Dù, dù nói thế nào thì làm như vậy cũng quá độc ác…”

Trên đường về, xe ngựa và người đi đường qua lại không ngớt, Steph oán trách.

“Anh cũng đâu cần phải bắt người ta giao cả gia đình ra chứ?”

“Là tự đối phương muốn đánh cuộc cơ mà. Chính loại người đặt cả vợ con lên bàn đánh bạc mới có vấn đề chứ?”

Sora đi phía sau cô, nắm chặt tay Shiro, trả lời.

“Nhưng ở đây nhiều người quá… Shi, Shiro, em nhất định không được buông tay ra nhé!”

“… Anh, anh… Cũng vậy …”

Hai người sợ sệt để ý tới những ánh mắt, tiếng động xung quanh, cúi đầu thì thào.

Với hai kẻ vừa là hikikomori vừa mắc chứng khó giao tiếp, đi lại trên đường lớn vào giữa trưa đúng là một sự tra tấn.

“Không phải chính Sora là người đòi đi bộ về sao?”

“Bởi vì, bởi vì chúng tôi có chút việc muốn làm… Không, không ngờ ở đây lại đông người như thế…”

Đến thế giới này đã được hơn một tháng, hai người gần như không bước chân ra khỏi lâu đài.

Thấy hai người lén lút nắm chặt tay nhau, Steph không khỏi thở dài.

“Vậy anh định làm thế nào?”

“Làm, làm thế nào…. chuyện, chuyện gì cơ?”

“Thì những thứ vơ vét được từ ba người kia đó.”

“Ơ, à à, không làm sao cả.”

Sora cố gắng thu can đảm, trả lời.

“Người nhà của ba người ấy cứ làm việc theo ý muốn của bản thân. Nếu bọn họ có thể tha thứ cho việc mình bị xem như tiền đặt cược thì họ sẽ trở lại bên cạnh những người ấy. Còn về những tài sản khác, cứ giao cho Steph và các bộ trưởng xử lý.”

Mục đích lần này là muốn loại bỏ những quý tộc phản đối cải cách nông nghiệp. Trấn lột bọn họ sạch sẽ, chỉ đơn thuần là để làm suy yếu quyền lực của bọn họ.

Tài sản cứ giao cho quốc gia quản lý là được, Sora nói.

“Chuyện đó, Sora… không thể ngăn cản cuộc biểu tình lần này là trách nhiệm của tôi, còn làm phiền hai người phải tới tận đây, tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng làm như vừa rồi sẽ để lại sự thù hận.”

Sora và Shiro liên tục tận dụng kiến thức từ thế giới khác, cố gắng xây dựng lại đất nước này. Nhưng hai người chỉ mới đến thế giới này được một tháng, rất có thể sẽ vì không quen thuộc văn hóa mà dẫn tới thất bại nặng nề.

Để tránh xảy ra chuyện như vậy, bọn họ chỉ đưa ra chỉ thị chính sách chung, còn về phần thực hiện thì giao cho các bộ trưởng tiến hành. Steph đã tiếp thu giáo dục của hoàng gia, giữ nhiệm vụ làm cầu nối giữa hai bên.

… Nhưng đó chỉ là lý do bên ngoài.

Họ đã mượn chuyện này để tránh né việc quản lý chính trị đất nước rắc rối.

Trên thực tế, một tháng trước đây, bọn họ đã có một cuộc nói chuyện như sau…

“Chính sách và phương châm do chúng tôi đặt ra, còn việc thực hành sẽ giao cho Steph và các bộ trưởng. Dù vậy, nếu có ai phản đối thì cứ đưa kẻ đó đến gặp bọn tôi. Bọn tôi sẽ làm cho hắn thua sạch sẽ, sau đó đuổi ra khỏi thành… Như vậy đã rõ ràng chưa?”

“Thế nên tôi mới nói! Đó vốn là cách làm của xã hội đen!”

“Không phải lo. Tuy cai trị bằng sự sợ hãi sẽ sinh ra nhiều chuyện phiền phức, nhưng một, hai lần thì không có vấn đề gì.”

Thực chất, nếu bọn họ liên tục làm như vậy thì sẽ chẳng khác nào một tên độc tài tiến hành một cuộc thanh trừng đẫm máu.

“Đáng ngạc nhiên hơn là chúng tôi đã lên ngôi được một tháng mà đây mới chỉ là lần đầu tiên ra ngoài du hành.”

Tiến hành cải cách nông nghiệp, công nghiệp trên quy mô lớn, sẽ luôn luôn dính đến vấn đề lợi ích.

Sự phản kháng của quý tộc, sự cấu kết của công hội, đó đều là những tình huống rắc rối thường gặp trong các game mô phỏng chiến lược.

Để bẻ gãy các flag phiền phức này, bọn họ mới ném tất cả mọi chuyện cho Steph và các bộ trưởng.

Chỉ không ngờ lần đầu tiên xuất trận là tận một tháng sau, sự phản kháng cũng quá ít ỏi…

“À thì… Bởi vì trước đó tôi đã áp chế bọn họ.”

“… Áp chế bọn họ?”

“Thực ra lúc đầu, phần lớn quý tộc đều phản đối cải cách nông nghiệp do Sora đề xuất, may là danh vọng của nhà Dora vẫn còn tác dụng với nhà Oluo và nhà Bild, bí mật dàn xếp và hợp tác với họ.”

“… Ơ? À, ha?”

“Từ tư liệu thu được do chúng ta tiến hành thí nghiệm quy mô lớn trong khu vực trực thuộc hoàng gia, tôi đã chia sẻ lợi ích trong đó cho các quý tộc lớn thuộc phe mình, tiếp đó dùng nó làm mồi nhử, từng bước phân hóa những kẻ cầm đầu trong các thế lực vừa và nhỏ vẫn giữ thế trung lập… Đáng tiếc vẫn có những quý tộc lớn phản đối đến cùng, mà ba người hôm nay chính là thủ lĩnh của phe phản đối, cho nên sẽ không có lần sau nữa. Tôi mong hai người sẽ làm việc thận trọng hơn… Eh, có chuyện gì vậy?”

Ngắt lời Steph đang trình bày lưu loát, Sora đặt tay lên trán cô.

“… Hmmm, có vẻ không bị sốt. Này Steph, cậu làm sao thế? Tự dưng lại nói năng như là rất thông minh…”

Sora tỏ vẻ kinh ngạc.

“Thân thể cậu có gì đó không ổn à!? Xin, xin lỗi, tôi lại hoàn toàn không chú ý đến, lại còn kéo cậu đi khắp nơi như vậy, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp bác sĩ ngay…”

“… Này, chờ đã, anh không thấy thế là quá bất lịch sự sao!?”

Hai vai Steph run lên bần bật vì tức giận, nhưng Sora lại kêu lớn.

“Không, nhưng mà… cậu đúng là Steph ư!?”

“Tôi đúng là Steph, có vấn đề gì không!?”

Sora nhắm mắt lại, lắc đầu quầy quậy.

“Không không, chờ đã, chờ một chút, wait wait, chẳng lẽ là…”

Cậu giống như một nhà vật lý học đang tận mắt nhìn thấy hồn ma thật sự, chứng kiến lý luận bị lật đổ nên không ngừng lẩm bẩm “sao lại như vậy, sao lại có chuyện như vậy”. Nuốt nước miếng một cách khó khăn, Sora thì thào với vẻ khó tin.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này… nhưng mà Steph, chẳng lẽ thực ra cậu… không hề ngốc?”

Mặc dù cảm thấy rất khó để chấp nhận được sự thật này, mặc dù rất nghi hoặc, nhưng Sora vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Này, này nhé… Dù thế nào tôi cũng đã tốt nghiệp thành tích cao tại học viện tốt nhất của đất nước này, anh nói vậy là có ý gì!!”

“Không, nhưng mà… Cậu cũng nên thử xem lại một chút dáng vẻ của mình hiện giờ đi!?”

… Stephanie Dora. Cháu gái của quốc vương Elechia tiền nhiệm, một thiếu nữ xuất thân từ dòng dõi danh tiếng.

Hôm nay cô đeo một chiếc vòng cổ, cùng với lỗ tai và cái đuôi giống như một chú chó. Sợi dây cột vào chiếc vòng lại nằm trong tay Shiro. Bị cô bé dắt đi trên đường lớn ở trung tâm thành phố.

“Nếu đầu óc của cậu tốt thì đã không như bây giờ mới phải chứ!?”

“Kẻ đã biến tôi thành bộ dạng này mà còn dám nói như thế sao!?”

Đúng thế, sáng nay chơi BlackJack với Sora, Steph đã thất bại thảm hại…

[Vậy trong ngày hôm nay, cậu hãy làm một chú chó nhé.]

Và thế là cô phải phục tùng cái yêu cầu vô cùng tùy tiện ấy. Ăn mặc bộ dạng như vậy, đi lại tự nhiên giữa đại lộ trung tâm Elechia.

Lẽ tất nhiên, người đi đường ai cũng dán mắt vào cô, ánh mắt giống như nhìn thấy một thứ vô cùng quái lạ. Ngoài ra cũng cần bổ sung thêm một điểm, vừa rồi trong biệt thự kia, cô cũng ăn mặc như vậy.

“Chẳng, chẳng lẽ không có yêu cầu nào bình thường một chút sao?”

Có lẽ lúc này cơn giận lại bốc lên, Steph kêu lớn, còn Sora và Shiro lại nghĩ thầm.

… Đến bây giờ thì lại chẳng khác gì lúc trước cả, và rồi…

“… Steph, tay…”

Shiro vươn tay nói.

Nghe mệnh lệnh Steph liền đưa chân trước… đính chính, là đưa tay phải ra, đặt lên tay Shiro.

“Ư, ư… tại sao lại không thể phản kháng!”

“Vừa nãy không phải cậu đã nói rồi sao? Bởi vì đó chính là quy tắc của thế giới này.”

… Điều thứ sáu trong [Mười minh ước], món cược đã “Thề trên minh ước” phải được tuân thủ tuyệt đối.

“… Steph, nằm…”

Steph lập tức nằm xuống mặt đường, gào lên hối hận.

“Ư ư ư ư…! Tại sao tôi lại không thắng được!”

Nghe cô hỏi như vậy, Sora lại ôm ngực thở phào.

“Phù, rút cuộc thì cậu vẫn không hiểu à… Tốt quá, cậu vẫn là Steph thường ngày.”

“Tôi cảm thấy hình như anh gọi Steph với ý khinh miệt thì phải, đây là do tôi tưởng tượng sao? Là tôi quá nhạy cảm sao?”

Nhưng Sora mặc kệ kháng nghị của Steph, lấy điện thoại di động ra.

Mặc dù có phần bất ngờ nhưng Steph thật sự đã có cố gắng hơn cả dự kiến. Sora một lần nữa kiểm tra tư liệu quốc gia do các bộ trưởng báo cáo, thông qua biểu đồ do chương trình ứng dụng vẽ nên.

Xem ra phương án cải cách mà họ đưa ra đã được áp dụng thuận lợi mà không gặp vấn đề gì lớn. Tuy cảm thấy chưa được hài lòng lắm về diện tích chăn nuôi bò sữa để đảm bảo thành công, nhưng chỉ cần triển khai hoạt động cũng đủ để đáp ứng mức độ tăng trưởng dân số. Đồng thời vấn đề việc làm cũng ít nhiều được cải thiện…

Sau khi kiểm tra những số liệu này, Sora khởi động phần mềm lịch làm việc. Đánh dấu biểu thị hoàn thành vào các mục [cải cách nông nghiệp], [cải cách công nghiệp], [cải cách tài chính].

“… Có điều, việc này chỉ có thể trợ giúp tạm thời mà thôi…”

Cho dù bọn họ vận dụng kiến thức của thế giới khác tốt đến thế nào thì thứ cơ bản nhất là tài nguyên và lãnh thổ vẫn không đủ.

Cải cách nông nghiệp cần thời gian nửa năm mới có thể đem lại thành quả.

Dù rất muốn sử dụng kỹ thuật tiên tiến của tương lai nhưng trong nước lại không có những nguyên liệu cơ bản cần thiết.

“Quả nhiên… chỉ có con đường [giành lại lãnh thổ] thôi.”

Như vậy cũng tức là… Bọn họ cuối cùng cũng phải lựa chọn hành động, đoạt lại đất đai .

Nhưng mà… phải tấn công nơi nào…

“……”

Có lẽ vì đoán được suy nghĩ trong lòng Sora đang im lặng, Shiro cũng chìm vào suy tư.

Steph đeo vòng cổ đi ở phía trước tất nhiên cũng trầm mặc.

… Nhưng ánh mắt chung quanh thật sự khó chịu đựng.

“So, Sora này, ánh, ánh mắt chung quanh rất nhức nhối, ít nhất thì anh cũng nói gì đó đi…”

Nghe Steph than vãn, Sora chung quy cũng cảm thấy sự không thoải mái xung quanh.

“… Hử? Sao ánh mắt mọi người lại kỳ lạ thế nhỉ?”

“Anh bắt tôi ăn mặc thế này, đó là phản ứng đương nhiên chứ còn gì nữa!?”

“Không, không phải vậy… Nói sao nhỉ, dường như trong ánh mắt họ dường có vẻ sợ hãi?”

Quan sát những ánh mắt nhìn vào Steph, Sora có một cảm giác khác thường.

Không sai, đó không phải là ánh mắt cười nhạo một người ăn mặc cosplay đi trên đường…

Nếu thật sự phải nói thị, bọn họ đang nhìn nhóm người Sora với ánh mắt rất quái lạ…

“Quốc vương của Elechia dẫn theo một người ăn mặc giống như tộc người thú (Werebeast), đương nhiên là mọi người sẽ có phản ứng như vậy.”

… Cái gì?

“Chờ đã, cậu vừa nói gì?”

“Quốc vương của Elechia bắt người ta làm chuyện như vậy, bất cứ ai cũng…”

“Không phải! Không phải đoạn đó!”

“Khoan đã! Cậu nói Steph đeo thêm tai và đuôi chó trông giống như… [tộc người thú]…?”

Trong nháy mắt Sora duyệt lại trong đầu tất cả thông tin đã thu thập được từ trước đến giờ.

… Chủng tộc xếp vị trí thứ mười bốn trong [Mười sáu chủng tộc], [Tộc người thú].

Chủng tộc có khu lãnh thổ lớn nhất là [Liên Hiệp Đông Bộ], nước lớn thứ ba trên thế giới.

Thông tin liên quan đến bọn họ rất ít, chỉ biết là họ có tính năng cơ thể và năm giác quan cực kỳ ưu việt, thậm chí sở hữu năng lực cảm giác có thể đọc suy nghĩ, được gọi là giác quan thứ sáu.

“… Steph, tôi yêu cầu cậu nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi.”

“Sao? Câu, câu hỏi gì?”

“Tộc người thú, có phải bọn họ…. giống như Steph hiện giờ, là các cô gái có tai và đuôi thú không?”

“… Mặc dù không hiểu vì sao anh chỉ nhắc đến các cô gái, nhưng mà…”

Thay vì trả lời là có, nên nói là… Steph đáp.

“Hầu hết phụ nữ của tộc người thú đều có hình dáng như vậy.”

……

“… Chẳng lẽ lại như thế? Nói cách khác Quốc gia [Liên Hiệp Đông Bộ] này…”

Sora nuốt nước bọt đánh ực một cái, hỏi lại như muốn xác nhận.

“Phụ nữ của bọn họ, có vẻ ngoài gần giống như con gái loài người, nhưng có thêm tai thú (kemonomimi) và đuôi, có nệm thịt [4] và lông mượt, là những thiếu nữ động vật ultimate pretty [5] đúng không? Thế giới này tồn tại một quốc gia giống thiên đường như vậy… ý cậu là thế phải không?”

Tên của vùng đất lý tưởng đó… là [Liên Hiệp Đông Bộ] sao?

“Được! Chính là thiên đường đó! Nó là thiên đường thuộc về tôi! Tôi muốn đi chinh phục các bé kemonomimi! Ngay bây giờ! NOW!”

Sora lấy điện thoại di động ra giống như đang rút gươmg, khởi động phần mềm lịch làm việc!

Nhập vào mục tiêu mới [Đất nước Kemonomimi. Chinh phục. NOW]. Thấy thế, Steph bèn nói.

“Này, anh đột nhiên nói gì ngớ ngẩn thế! Hiện giờ ngay cả tình hình trong nước cũng còn chưa ổn định!”

Cô cố gắng khuyên can vị [quốc vương điên cuồng] vừa đột ngột tuyên bố muốn khai chiến với nước lớn thứ ba thế giới.

Nhưng Sora lại hoàn toàn không nghe.

“Nào…! Không nói nữa! Có thể lấy được cả quốc thổ lẫn các bé kemonomimi! Cậu lại dám phản đối kế hoạch hoàn mỹ kết hợp chặt chẽ dục vọng cá nhân và lợi ích quốc gia của tôi, ngăn cản con đường xưng bá của tôi, cậu nghĩ cậu là ai chứ!?”

Sora nhìn quanh bốn phía giống như tìm gì đó, đồng thời kêu lớn.

“Liên Hiệp Đông Bộ ở đâu? Ở đó à? Tôi muốn đến thẳng đó, mau gọi xe ngựa tới đây!”

Nhưng Sora đang mất khống chế, lại bị em gái đang nắm tay nhỏ giọng nói một câu.

“… Thông tin …”

“Ư ư….. hư~~… !”

Kế hoạch hoàn mỹ do cậu tự phong liền dễ dàng sụp đổ tan tành.

… Đúng vậy, đây chính là chuyện vừa rồi bọn họ đang suy nghĩ.

Từ lúc tuyên chiến với thế giới trong nghi thức đăng cơ đến nay đã qua một tháng. Khi Shiro chỉ ra lý do đến tận hôm nay vẫn chưa thể phát động tấn công, Sora lập tức trầm mặc.

“Argggg… Quả nhiên là nếu không giải quyết vấn đề này thì chúng ta sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu…!”

Sora và Shiro lại im lặng, sự im lặng lại bắt đầu.

……

Mặc dù rất khổ sở mỗi khi Sora lên cơn làm loạn.

Nhưng đối với Steph thì sự yên lặng này cũng không hề dễ chịu gì.

“A, à, Sora, nói cho tôi biết về ván BlackJack sáng nay, tại sao tôi lại thua…”

không chịu nổi sự lặng lẽ này, Steph cố gắng thay đổi đề tài.

… Nhưng không ai trả lời.

Steph quay đầu nhìn lại.

“… Hả?”

Sợi dây vừa rồi còn nằm trong tay Shiro đã rơi trên đất, hai người vốn đứng ở đó đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“… Ơ? Ha, mình… bị bỏ rơi rồi sao?”

Trong tiếng cười khô khốc, một cơn gió heo hút thổi qua.

“… Ngon, quá…”

Từ con đường trung tâm Elechia, xuyên qua mấy ngõ nhỏ đan xen ngoắt ngoéo, tới trước cửa một thư viện. Tại một quán cà phê trước cửa thư viện, Sora và Shiro đang vừa đọc sách vừa hưởng thụ bánh donut [6] và nước trà.

“Trong hoàn cảnh lương thực thiếu thốn, nhà hàng đã có các ý tưởng sáng tạo để bù đắp lại…. Nhưng mà đúng là khó có thể yên tâm được với mức độ dự trữ như hiện nay.”

Họ uống hồng trà pha trong quán cà phê, bánh donut thì mua tại một quầy hàng bày trong quảng trường cách đường trung tâm một đoạn.

Nhưng họ không hề cảm nhận đươc không khí náo nhiệt đáng ra phải có tại quầy hàng đó. Sắc mặt của chủ quầy hàng cũng không có chút lạc quan nào. Đó có thể gọi là hình ảnh phản chiếu tình cảnh của Elechia lúc này.

Theo những tài liệu đang có, nếu đổi thành thế giới trước kia của hai người Sora thì hiện tại đã phát sinh bạo động, cướp bóc ở khắp nơi rồi.

Nhưng, càng đáng lo hơn là…

“Vậy thì, tính hình thế nào, Shiro?”

“… Ưm. Vẫn chưa…. Có, kết quả…”

“Quả nhiên là vậy. Thật là, phải làm thế nào đây? Quốc gia này đúng là có vấn đề.”

“…. Thứ có, vấn đề, là…..”

“Thần kinh của hai người ấyyyyyyyyyyyyyyyy!”

Một người thét lên thảm thiết, hai vai run run, không ngừng thở dốc, đó chính là Steph (chó).

“A, Steph. Cậu đi đâu nãy giờ đấy? Bọn tôi tìm cậu mãi!”

“ ‘A’ cái gì, ‘A’ là có ý gì chứ? Không lẽ hai người chỉ đơn thuần quên mất tôi sao!? Bắt tôi đeo vòng cổ, dây thừng, ăn mặc như loài chó, tiếp đó vứt bỏ ngoài đường mặc kệ. Kết quả lý do không phải muốn bắt nạt hay trêu chọc gì tôi mà chỉ thuần túy quên mất thôi sao!?”

Steph nước mắt lưng tròng, gào lên. Cô bám lấy chân Sora, rên rỉ giống như đang cầu khẩn.

“Xin anh! Đây là yêu cầu duy nhất của đời tôi đấy, cho tôi đánh anh một phát đi! Cầu xin anh đấy!!”

“Không, không phải…. Shiro bị hương thơm làm cho cho~~áng váng hết cả. Tôi không thể bỏ tay Shiro ra được, cứ nghĩ là Shiro đã cầm chắc dây…. đến khi tôi nhận ra thì Steph đã biến mất rồi…..”

“…. Steph, xin lỗi nhé…. Ngồi xuống.”

Shiro giơ ngón cái, vừa ăn donut vừa ra lệnh cho cô, Sora cũng chêm lời vào:

“Ừm thôi, Shiro cũng không có ác ý gì mà, thứ lỗi cho em ấy nhé.”

“Ra lệnh phải ngồi xuống, tiếp đó còn bắt tôi phải cảm nhận thành ý trong lời [xin lỗi] của hai người, thế này không phải bạo lực thì còn là gì nữa!?”

Bị ra lệnh ngồi xuống như một chú chó, Steph chỉ vào Sora, gào lên:

“Anh phải cho tôi biết lý do tôi thua cuộc!! Nếu không tôi không thể chịu đựng nổi chuyện này!!”

“Hử…. Cậu không yêu cầu xóa bỏ mệnh lệnh mà lại yêu cầu giải thích à?”

……. A?

“…. Steph…. thực, ra là…. thích bị, thế này?”

“Làm, làm gì…. Có chuyện đó! Các người coi tôi là đồ ngốc à?”

Thế nhưng, có một thoáng ngập ngừng trước khi cô phản đối, Sora và Shiro đương nhiên là không bỏ sót điều đó.

“Oaaa! Cứ tưởng loại người đó chỉ có trong eroge thôi chứ…”

Tên đầu sỏ ra lệnh bắt cô phải làm như thế này, bây lại làm ra vẻ sợ hãi, cái lý lẽ kiểu gì đây không biết.

Ngày hôm nay, chính cái ngày này, Steph cực lực nguyền rủa vị Thần duy nhất (TET) đã ngăn cấm tất cả mọi bạo lực.

Bị ánh mắt như muốn giết người của cô nhìn chằm chặp vào mình, Sora thành thực thú nhận:

“Được, được rồi, được rồi, tôi sẽ cho cậu biết mà… Là [Card counting] [7].”

Chỉ là miệng đang ăn bánh donut thì vẫn không dừng lại.

“Card… cái gì cơ?”

“Card counting. Nói một cách đơn giản là biểu diễn số hóa các lá bài sau đó tính toán. Ví dụ 2~6 là +1, những quân cấp 10 là -1, còn 7~9 là 0.”

“…? Như thế thì tính ra được cái gì?”

Steph có vẻ vẫn không hiểu gì cả, nhưng Sora đã khẳng định chắc chắn.

“Có thể tính ra được lá bài tiếp theo sẽ là quân gì.”

“…. Sao cơ?”

Steph không thể không hoài nghi, cái đó là ma pháp sao? Sora ung dung giải thích.

“Đó là từ những lá bài đã xuất hiện trên bàn, dự đoán những lá còn lại trong bộ, tiếp đó sử dụng số học để tính toán xem lá bài tiếp theo sẽ có xác suất bao nhiêu là loại bài gì. Chỉ cần biết lá tiếp theo là quân gì thì sẽ không thua nữa đúng không?”

“A, ha~….”

Đối với Steph, có lẽ bản thân việc ứng dụng [số học] vào trò chơi đã là chuyện khiến người ta phải kinh ngạc rồi.

Cô thậm chí quên mất rằng mình đã bị đánh bại chính vì điều đó, hiện giờ còn đang trong trạng thái bị ra lệnh phải [ngồi xuống], chỉ cảm thấy vô cùng khâm phục. Cô vội lấy sổ tay ra, ghi chép lại những gì mình thu nhận được.

….. Đang viết, cô đột nhiên nhận thấy một điều.

“Chờ, chờ một chút!! Vậy không phải là gian lận sao!?”

Nghe cô phát biểu, Sora vô cùng nghiêm túc phản bác lại.

“Nếu như chơi trò chơi một cách thông minh mà bị coi là gian lận thì dự đoán nước tiếp theo của đối thủ trong cờ vua cũng tính là gian lận ư?”

“Cái, cái đó…”

….. Nhưng tại thế giới cũ của Sora thì Card counting cũng bị coi là một loại gian lận. Sora tuyệt không nhắc tới chuyện này mà nói.

“Nhắc đến chuyện ăn gian, cậu cố ý dùng Shuffle tracking [8]thì sao?”

….. Eh.

“Anh, anh phát hiện ra sao!?”

Sora cười khổ, vẻ mặt như đang nói: Cậu nghĩ là tôi không phát hiện ra được chắc?

“Tôi dùng trò đó với Shiro, bị lật tẩy nhiều lần rồi. Mà cũng nhờ cậu dùng trò ấy mà tôi đếm bài dễ dàng hơn nhiều.”

Kỳ thực trong lòng Sora chỉ muốn thua thôi nên giờ cậu chỉ biết thở dài, giải thích.

Steph từ tư thế [ngồi xuống] tự động chuyển thành [nằm xuống], gục hẳn ra đất.

…. Gian lận bị nhìn thấu, thậm chí còn bị lợi dụng ngược lại.

Vốn nếu tuân theo [Mười minh ước], Sora chỉ cần chỉ ra cách cô gian lận là có thể chiến thắng rồi. Nhưng cậu lại lợi dụng chính chuyện đó để đánh bại cô, điều này càng khiến Steph nằm dưới đất mà nước mắt đầm đìa.

Thế nhưng trong đầu Steph chợt lóe lên một ý nghĩ.

…. Vậy nếu là trò chơi thuần túy do may mắn quyết định thì sao?

Như thế không phải sẽ có khả năng chiến thắng sao?

“…. Hư, hư hư hư…. Sora! Chúng ta đấu lại lần nữa!!”

Ngẩng đầu lên khỏi tư thế [nằm xuống], Steph hô lớn đầy quyết tâm.

Phải nói thế nào nhỉ…. Đau buồn hay thất vọng đây?

“Cậu thật…. Sáng nay còn vừa thua thảm hại cơ mà? Đặt cược là gì nào?”

Bộ dạng thê thảm của cô làm Sora không khỏi thầm đắn đo “Có nên từ bỏ trận đấu này không?”

“Cũng giống như sáng nay…. [Sora sẽ trở thành một riajuu].”

“Đồng ý, bắt đầu đi. (Lập tức đáp ứng)”

Nội dung món cược làm lòng thương hại của cậu biến mất trong chớp mắt.

“… Anh, nội dung trò chơi…”

“Shiro!! Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ có xác suất một phần vạn thua Steph sao!? Hả ~~~ !?”

“… Anh đang, trông đợi… xác suất….. Một phần trăm triệu, một phần ngàn tỷ.”

Quả nhiên là hai anh em, mà không, bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy, Shiro đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của Sora.

“… Shiro, cũng, tham gia…. tiếp nhận, khiêu chiến… với danh nghĩa 『』.”

….. Điều này có nghĩ là, đối thủ của Steph không phải một trong hai người. Mà chính là [game thủ mạnh nhất của chủng tộc loài người] hàng thật giá đúng.

Có điều Steph không thấy có vấn đề gì.

Nếu thuần túy so may mắn thì không liên quan gì đến thực lực cả. Bởi vì khả năng chiến thắng luôn là 5:5!

“…. Nếu, Steph thua… phải nghe, một…. mệnh lệnh, của Shiro.”

Có lẽ là Steph không nhận thấy.

Không nhận thấy từ trong đôi mắt giống như không chút cảm xúc của một phần [game thủ mạnh nhất của chủng tộc loài người].

Một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

“Ha ha, không thành vấn đề. Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi, nội dung trò chơi là…!!”

Steph vụt chỉ vào ngã rẽ phía cuối con đường.

“Chúng ta đoán xem… Người sẽ xuất hiện tại ngã rẽ kia là nam hay nữ!”

Lắng nghe nội dung trò chơi này, Shiro suy nghĩ một thoáng rồi đáp.

“… Đoán mười lần, người nào, đúng nhiều hơn…. sẽ giành… chiến thắng.”

“Rất hợp ý tôi! [Acciente]!”

Thấy dáng vẻ đầy quyết tâm chiến đấu của Steph, Sora lại chỉ thở dài ngao ngán, nhìn cô với ánh mắt thương cảm.

…………….

“Tại, tại sao….. Tại sao, tại sao lại thế ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ”

Kết quả là…. [9 : 1].

Không cần nói cũng biết là Steph thảm bại.

“Không, không thể nào! Chỉ so may mắn mà có thể thắng tới 90%, rút cuộc thì hai người đã làm gì!?”

Thực lòng muốn thua cho cô, Sora buồn bã giải thích như muốn trút bỏ sự tiếc nuối trong lòng.

“…. Cậu nghĩ những người đi qua ngã rẽ này đều chỉ dạo chơi không mục đích gì sao?”

“…. Eh?”

“Khi uống trà ở đây, tôi đã quan sát số lượng và mật độ người đi qua con đường này trong thời gian dài. Trong lúc đó Shiro so sánh kết quả quan sát của tôi, kết hợp thêm với tỷ lệ nam nữ tại các điểm tập trung đông người ở khu vực này theo thời gian, tỷ lệ việc làm, nghề nghiệp, vân vân…. Từ mục đích của những người đi qua chỗ này, tính toán ra tỷ lệ nam nữ.”

“… Chiến thắng.”

…. Chỉ dựa vào thông tin trong trí nhớ cùng tính nhẩm đã có thể làm được hết những việc đó, Shiro ra dấu thắng lợi.

Nhìn Shiro ra dấu tay, Steph cuối cùng cũng cảm nhận được khí thế đối địch…. Chỉ có điều…

“Hai, hai, hai người không thấy thế là quá trẻ con sao!?”

Chỉ là suy đoán giới tính người đi qua ngã rẽ đó thôi, hai anh em này không ngờ lại nghiêm túc đến như vậy!

….. Thế nhưng, khi liên quan đến trò chơi, đối với Sora và Shiro mà nói, câu hỏi đó căn bản là một câu hỏi ngu ngốc.

Nếu hỏi họ [nghiêm túc đến mức nào]. Thì đáp án chỉ có một…. [nghiêm túc hết mức không thể nghiêm túc hơn].

“…. Như vậy, thì…”

Đã giành được chiến thắng, theo như giao ước, Shiro đưa ra yêu cầu.

“Steph… cởi, quần lót… tịch thu…”

“…. Hả!?”

“Cái, cái gì!?”

Thế nhưng món cược này đã thề trước Minh ước rồi.

“Yaaa~….. Khoan, khoan đã, làm ơn đổi yêu cầu khác đi!”

Điều thứ sáu trong [Mười minh ước], món cược đã “Thề trên minh ước” phải được tuân thủ tuyệt đối. Minh ước là tuyệt đối…. Không một ai có thể chống lại sức cưỡng chế của nó.

Steph vừa cởi quần lót vừa lên tiếng phản đối. Nhưng Shiro hoàn toàn không để ý, thản nhiên nhận lấy quần lót của cô.

Kết quả….

No0066

Steph ngồi xổm bốn chi chạm đất, dáng vẻ như một chú chó, mặt mũi đỏ bừng, không mặc quần lót. Nhưng người cảm thấy hốt hoảng lại là Sora.

“Này, này em gái! Làm vậy có vẻ không được ổn lắm!?”

“…Shiro…. mười một, tuổi…. vẫn còn, trẻ con… không hiểu, được….”

Nói đoạn còn đội quần lót của Steph lên đầu. Cô bé mặt không cảm xúc, ngón trỏ đặt hờ bên mép, nghiêng đầu ra vẻ không hiểu gì cả.

“Cái gì… Bây giờ em lại chơi trò trẻ con ngây thơ!? Thời điểm không phải quá trùng hợp đấy chứ!”

Khi họ đang cãi cọ thì ở xung quanh, ánh mắt người đi đường dần dần bị cô bé đội quần lót lên đầu thu hút. Hệ quả tất yếu là việc Steph không mặc quần lót cũng lộ ra trước mắt công chúng…

Thật, thật đáng sợ. Thật là một cô bé đáng sợ…. Shiro!

Có điều, Sora cũng cảm thấy thái độ của Shiro có gì đó không được bình thường, lên tiếng hỏi.

“Này, Shiro, tại, tại sao hôm nay em lại xuống tay không nương tình thế? Cảm thấy có gì không thoải mái à?

“… Không, có…”

Thế nhưng kỳ thực, chính vì Sora hỏi như vậy mới là nguyên nhân khiến tâm trạng Shiro không được tốt.

Shiro khép hờ mắt, trả lời nhạt nhẽo.

Đối với việc Sora ra lệnh cho mình [phải lòng cậu ta], sự phản kháng của Steph không phải là [hủy bỏ mệnh lệnh] mà lại yêu cầu Sora [trở thành một người gương mẫu].

….. Ý nghĩa của việc này chỉ cần nghĩ qua là có thế biết được.

“…. Hư…”

Shiro buồn bực thở dài một tiếng. Có vẻ như chỉ có cô bé mười một tuổi này là người duy nhất nhận ra điều đó.

… Mặt khác.

Steph bị bắt ăn mặc như một chú chó, thậm chí cả quần lót cũng bị công khai đoạt mất trước mặt mọi người.

“Ha, ha ha… Không sao cả… Từ ngày lần đầu tiên thua Sora, tôi đã không còn giữ được sự trong trắng nữa rồi…”

Cha ơi, mẹ ơi, ông nội ơi… Stephanie đã bị vấy bẩn rồi.

Nhìn Steph đang ngồi cười a a ngớ ngẩn, cơ mặt Sora khẽ giật giật, nói.

“Này, này em gái, thế này thật sự khiến người ta có cảm giác tội lỗi đấy…. Bây giờ chỉ nhìn thôi anh cũng thấy bối rối rồi.”

“…Không, sao đâu…”

Chẳng rõ là có thật sự không sao hay không, chỉ biết rằng Shiro đội quần lót trên đầu trả lời như vậy.

Thế nhưng, Steph đang ngồi thụp dưới đất, tay giữ chặt váy, nước mắt đầm đìa bỗng vụt nhận ra một chuyện.

Kỳ lạ…. Trên thế giới này không thể không có trò chơi hoàn toàn do may mắn quyết định.

(Đúng rồi, trong ván đấu vừa rồi…. Tuy chỉ có một lần, nhưng hai người Sora cũng đã đoàn nhầm cơ mà!”

Cũng có nghĩa là…. Dự đoán chung quy cũng chỉ là dự đoán mà thôi.

Chính vì có khả năng sai lầm nên Shiro mới yêu cầu [đoán mười lần].

Vậy thì……!!

“So, So, Sora! Đấu, đấu, đấu lại, đấu lại lần nữa!!”

Có lẽ là vì không có quần lót nên không thể đứng dậy, Steph lắp bắp yêu cầu.

“Được, thì cũng được thôi… Nhưng cậu thật sự không sao chứ?”

Steph đã bị ra lệnh giả làm chó, cả quần lót cũng bị lấy đi mất rồi. Trong tình huống như thế này, nếu tiếp tục [gia tăng tiền cược] không phải sẽ hoàn toàn biến thành R-18 sao?

Nhưng Steph lại kiên quyết đáp.

“Không sao cả!! Để lật tẩy thủ đoạn của hai người, thất bại tạm thời chỉ là cái giá quá rẻ!!”

… Thế mà cứ hỏi tại sao.

Hôm nay cuối cùng cũng đã thấy được một phần nguyên nhân tại sao Elechia lại bị ép tới tình cảnh tuyệt vọng như hiện tại.

“…. Vậy, vậy à? Thế thì đặt cược tương tự, lần này sẽ chơi trò gì?”

“Đoán xem sau bao nhiêu lâu nữa thì con chim kia sẽ bay lên, ai đoán gần chính xác hơn thì chiến thắng…. Lần này một ván định thắng thua!!

Nhìn sang hướng Steph chỉ.

“Gù gù…”

Trên nóc nhà có một con chim màu trắng đang đậu, đó là một con bồ câu.

(『』 không bao giờ chấp nhận thất bại, lần này một ván phân thắng thua…. Bọn họ sẽ đối phó thế nào đây?)

Sợ là sẽ không tiếp nhận trận đấu này.

Có điều vậy cũng không vấn đề gì, chỉ cần qua đó nắm được sơ hở của hai người này…!

Steph nghĩ như vậy, nhưng khiến cố bất ngờ là Sora lại dễ dàng gật đầu.

“Được thôi. Nhường cậu đoán trước đấy. [Acciente]….. Rồi, bao nhiêu lâu vậy?”

“Hả, a, [Acciente]… Vậy, vậy tôi đoán… Ba mươi giây!”

Ngoài dự tính của cô, Sora không ngờ lại đồng ý. Tuy việc đó khiến Steph thoáng cảm thấy bối rối, nhưng mà….

…. Con bồ câu đó không có vẻ là sẽ đậu nguyên tại chỗ quá một phút.

Vậy không cần biết nó bay sớm hay muộn, số dễ gần với giá trị xuất hiện nhất là số ở giữa.

Steph vắt óc nghĩ ra đáp án này.

Nhưng Sora lại như chẳng thèm nghe cô nói, chỉ nghịch nghịch viên đá trong tay, nói.

“Vậy tôi đoán nhé… Ba giây.”

Nói dứt lời, Sora vung tay ném viên đá đi.

“…. Cái gì!?”

Cậu ném mạnh viên đá về chỗ con chim. Con bồ câu giật mình… vỗ cánh bay đi mất.

“…. Xong… Anh, chiến thắng.”

Shiro đầu đội quần lót, tuyên bố thắng lợi, ánh mắt thậm chí không rời khỏi cuốn sách đang cầm.

Steph vội vội vàng vàng phản đối.

“Khoan, khoan đã!! Làm vậy không phải là gian lận sao!?”

Thế nhưng Sora trả lời như một chuyện rất tự nhiên.

“Cậu đâu đó đặt luật không được dùng phương pháp trực tiếp làm con chim bay đi?”

“Sao….”

“Nếu quy tắc trong trò chơi không được xác định chặt chẽ thì sẽ phát sinh chuyện như vừa rồi.”

Thật, thật trẻ con… Dù có nói thế nào đi nữa thì hai anh em này cũng quá trẻ con rồi!?

Nhưng Sora ngồi lại xuống ghế, bắt đầu đọc sách, cực kỳ nghiêm túc nói.

“…. Trong thế giới này không tồn tại may mắn.”

“…. A?”

….. Không tồn tại may mắn?

Nghe nhận định quá mức hoang đường này, Steph không khỏi nhíu mày.

“Quy tắc, tiền đề, vật cược, trạng thái tâm lý, điểm năng lực, thời điểm, trạng thái thân thể…. Vô số [biến số không nhìn thấy] đó khiến cho thắng thua của một trò chơi đã được xác định từ trước khi bắt đầu rồi, không có gì là ngẫu nhiên cả.”

Cái gọi là ngẫu nhiên….

Chẳng qua chỉ là biệt danh của kết quả [tất nhiên] không dự đoán trước được do các biến số không nhìn thấy đem lại mà thôi.

“Nói ví dụ thế này nhé… Cậu thử tưởng tượng một lá bài tây đi.”

Sora chăm chú đọc sách, miệng vẫn giải thích lưu loát.

“Vậy xác suất lá bài đó là quân [Át Bích] là bao nhiêu?”

“…. Ừm, bài tây có 52 lá cho nên là 1 phần 52…. có phải không?”

“Trong tình huống thông thường thì đúng là vậy. Nhưng nếu là một bộ bài hoàn toàn mới vừa mới lấy ra khỏi hộp, lá bài ở dưới cùng thì sao?”

“…. Eh?”

“Ở một mức độ nào đó, thứ tự sắp xếp ban đầu của một bộ bài tây mới là cố định. Cũng có nghĩa là, nếu không tính lá Joker, lấy bộ bài ra khỏi hộp, duy trì trạng thái đặt úp, rút lá đầu tiên ở mặt dưới ra thì lá bài đó [chắc chắn] sẽ là Át Bích.”

“A? Nhưng, nhưng mà…”

Nhưng mà…. Steph đang muốn phản bác.

“Đúng vậy. Tôi không hề nói là bộ bài hoàn toàn mới lấy ra từ trong hộp….. Cũng tức là cậu không hề biết, đúng không?

Thế nhưng đó lại chính là trọng điểm, Sora tiếp tục nói.

“Chính là điểm đó, chỉ cần biết rồi thì [1.92%] sẽ biến thành [100%]. Cho nên người không biết chỉ có thể oán thán may mắn quá tệ, người biết thì tất nhiên sẽ không ngừng giành chiến thắng.”

Tiếp đó, Sora khẽ thở dài.

“Đã hiểu chưa? Đó chính là bí quyết để giành chiến thắng trong trò chơi, cũng là lý do cậu chơi BlackJack thua tôi. Luôn tiện, đó cũng là lý do chủng tộc loài người liên tục thảm bại….”

Và rồi…

Sora đầy vẻ khổ sở, tặc lưỡi nói.

“…. Đồng thời đó cũng là lý do chúng tôi [bị chiếu tướng].”

…. [Bị chiếu tướng]?

“Trong một tháng vừa qua, chúng tôi đã lục khắp sách vở của đất nước này nhưng mà…. Thông tin về các chủng tộc khác, cũng tức là về các quốc gia khác thật sự quá ít, căn bản không thể tìm được sơ hở nào. Thật đúng là, đất nước này nhìn đâu cũng có vấn đề…”

“Ơ, chuyện đó… Anh nói vậy là có ý gì?”

“… Ý gì là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ suốt một tháng chúng tôi ở trong phòng chỉ để chơi trò chơi thôi sao?”

“Tôi hoàn toàn nghĩ như vậy, có gì phải nghi ngờ sao?”

Đúng như Steph nói, ngữ điệu của cô hoàn toàn không chút do dự.

Thôi bỏ đi, cũng chẳng liên quan. Sora khẽ phất tay, tiếp tục nói.

“Lấy ví dụ, bọn tôi muốn tấn công vương quốc Kemonomimi…. Đính chính lại, là Liên Hiệp Đông Bộ.”

Có vẻ Sora vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Nhưng chúng ta chỉ có thông tin rất hạn chế về tộc Werebeast, chỉ biết bọn họ có thể sử dụng giác quan thứ sáu.”

“Đúng, đúng thế… Nghe nói họ có thể đọc được suy nghĩ người khác.”

“Nếu họ có thể đọc được suy nghĩ thì hư trương thanh thế coi như vô dụng, cũng không thể sử dụng tâm lý chiến với họ.”

Trong [Mười sáu chủng tộc], Imanity đứng hàng thứ mười sáu, vừa không có năng lực đặc thù, lại vừa không biết ma pháp. Cũng có nghĩa là, nếu muốn giành chiến thắng trong trò chơi với các chủng tộc có thể sử dụng [siêu năng lực khác]…..

“Ít nhất phải nắm được [thông tin về đối thủ], nếu không căn bản không cách nào thi đấu.”

Thế nhưng…. Tin tức mà chủng tộc loài người có được về các chủng tộc khác thật sự quá ít ỏi.

Đương nhiên, bị người khác biết được thông tin về mình sẽ rất bất lợi nên hẳn là các chủng tộc đều luôn cố gắng che giấu chúng. Nhưng cho dù như vậy cũng là quá thiếu hụt.

Đó chính là lý do hai người Sora cảm thấy không hài lòng với những tài liệu trong thư viện.

Không biết gì về nội dung các trò chơi của đối phương, năng lực của họ là gì cũng không biết nốt.

Nhưng bên nhận khiêu chiến lại hoàn toàn nắm được hết các đặc tính của phe mình…. Cũng tức là….

Ở trạng thái ban đầu, những [biến số không nhìn thấy] mà hai bên thấy được… là hoàn toàn khác nhau.

Chưa nắm được đủ thông tin mà đã mạo hiểm khiêu chiến thì kết quả chỉ có [tất bại].

Cũng hoàn toàn giống lý do Steph thua Sora… chắc chắn sẽ thất bại.

“Do đó chúng tôi biết phải tấn công như thế nào đây? Không thể tìm được bất kỳ một sơ hở nào cả, cứ thế qua đi mất một tháng.”

Sora nói, cáu kỉnh gập sách lại.

“Nhưng, nhưng mà…”

Nhưng dù như thế, ông nội vẫn lựa chọn tấn công. Lời Sora nói chẳng khác nào hoàn toàn sổ toẹt hết những việc làm của ông nội, khiến Steph không thể không phản bác, cô khổ sở nói.

“Cho, cho dù như vậy, không lựa chọn hành động tình huống cũng sẽ không thay đổi!”

Thế nhưng…

“Tôi nói rồi… Sai một bước là thua cả ván cờ.”

Lời Sora hời hợt nói ra, lại mang áp lực nặng nề đủ khiến Steph phải quỳ phục dưới đất.

“…. Đừng quên rằng…. Chủng tộc loài người đã bị ép tới mức độ này rồi.”

…. Trong thoáng chốc.

Thật sự chỉ trong một thoáng chốc.

Sắc mặt Sora lộ ra vẻ “nôn nóng”, làm Steph cảm thấy như đông cứng lại

Do ngày thường họ gần như không hề có biểu hiện khác lạ nào nên người xung quanh dễ dàng quên mất rằng…

Mạng sống của ba triệu Imanity đang đè nặng lên đôi vai mỏng manh của hai anh em.

Tuy chỉ gián tiếp chiến thắng tộc Elf, nhưng không nghi ngờ gì, hai người chính là game thủ mạnh nhất của chủng tộc loài người.

Mà nay hai người vậy mà lại nhắc đến việc…. [bị chiếu tướng].

Đủ thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Steph chung quy cũng hiểu được một chút, cảm nhận được một chút áp lực nặng nề đủ khiển người ta ngã gục đó.

…. Chỉ cần đi sai một bước, mấy triệu sinh mạng sẽ phải hi sinh.

Nếu mình phải gánh vác áp lực nặng nề như vậy….. Chỉ thoáng nghĩ qua thôi Steph đã cảm thấy nghẹt thở. Nhìn sang phía Sora đang vươn vai vặn lưng.

“…. Hướng đột phá duy nhất có thể tìm ra được thì lại không có [chìa khóa], thật là, chẳng biết phải làm sao nữa.”

Và phải gánh vác áp lực nặng nề như thế mà vẫn điềm nhiên như không, rút cuộc thì thần kinh của Sora làm bằng cái gì vậy? Steph bất giác cảm thấy rùng mình…

…. Đột nhiên.

Bóng đen đột ngột lan tràn, giống như đêm tối vừa phủ xuống nơi đây.

“… Sao thế này? Sao tự nhiên lại biến thành ban ….. đêm….”

Sora ngước lên nhìn, rồi không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt. Ngay cả đôi mắt khép hờ của Shiro cũng mở lớn, bánh donut đang ngậm trong miệng bất giác rơi xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời xanh lúc trước đã biến mất. Thay vào đó là…. Một khối đá cực lớn, giống như vừa đào ra từ trong lòng đất, bay lơ lửng trên không.

“Cái, cái gì vậy….?”

….. Thật choáng ngợp, hóa ra Laputa [9] thật sự tồn tại.

Trong đầu Sora không khỏi thoáng qua một ý nghĩ như vậy.

Một hòn đảo khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung, đường kính có lẽ còn lớn hơn trong anime.

…. Nói mới nhớ.

Khi mới tới thế giới này, hai người cũng từng thấy ở đường chân trời có một hòn đảo bay trên không trung…

… Hóa ra là như vậy, có vẻ đây là một hình ảnh quen thuộc tại thế giới này.

Chỉ có Sora và Shiro là cảm thấy kinh ngạc còn người đi đường thì chẳng có ai buồn để ý tới.

“…. Thế giới này đúng là không gì không có…. Tình huống này thì lại phải gọi là [tiên tiến quá mức] rồi….”

Thấy hai người Sora ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời, Steph có vẻ cuối cùng cũng hiểu ra.

“…. À, đây là lần đầu tiên Sora trông thấy thứ đó phải không?”

Đoạn cô cũng ngước nhìn theo ánh mắt họ.

“Đó là [Avand Haze]…. một loài Phantasma.”

Nghe cô giải thích, Sora cẩn thận nhìn kỹ.

Hóa ra trên hòn đảo trông giống như một khối đá lớn đó, phía trên còn có thứ nhìn như là vây cá. Nếu gọi nó là một con cá voi không lồ thì…. có vẻ… cũng không phải là không có khả năng.

Sora bất giác buột miệng hỏi.

“…. Chẳng lẽ tại thế giới này không cấm xâm phạm quyền được chiếu sáng hay quyền không phận sao…. A, tộc [Phantasma]?”

“Đúng thế. Chủng tộc đứng ‘thứ hai’ trong [Mười sáu chủng tộc]. Đó chính là một trong số họ.”

…. [Mười sáu chủng tộc] <Exceed>. Đó là mười sáu loại sinh vật có trí tuệ mà Thần quy định phải tuân thủ [Mười minh ước].

Nhưng Sora chỉ lên không trung…. Không, chỉ vào Laputa (tạm gọi), gào lên.

“Cái thứ ấy mà cũng là dạng sống có trí tuệ!? Làm sao mà chơi được trò chơi với nó… Không, ngay việc giao tiếp được với nó đã là vấn đề rồi!? Nếu nói [Laputa có tồn tại] thì cũng được, còn nói [Laputa biết nói chuyện] thì chắc đến cả Pazu cũng phải nhìn bố cậu ta với ánh mắt thương tiếc mất.”

“…. Mặc dù không biết nửa phần cuối anh muốn nói cái gì nhưng mà, chuyện đó là không thể.”

Steph trả lời dứt khoát.

“Bởi vì chưa cần nói đến nó, ngay cả tộc Flügel sống trên đó thôi loài người cũng đã không có cơ hội nào để chiến thắng rồi!”

“Tộc Flügel….. À à, [Thành phố trên không], <Avand Haze>…. Thì ra là nó à?”

Sora một lần nữa ngẩng đầu nhìn Laputa bay qua trên đầu.

Đưa mắt tiễn loài Phantasma [Avand Haze] rời đi.

Mặc dù vừa nãy quên mất vì quá kinh ngạc, nhưng bây giờ cậu đã nhớ lại nội dùng những gì đọc được trong sách.

…. Chủng tộc xếp vị trí thứ sáu trong [Mười sáu chủng tộc]….. [Tộc Flügel].

Là chủng tộc chiến đấu do các vị thần sáng tạo ra trong cuộc đại chiến cổ xưa, là đội quân tiên phong để tiêu diệt thần linh. Sau khi [Mười minh ước] được thành lập, về cơ bản năng lực chiến đấu của họ đã bị phong ấn.

Nhưng họ có sinh mệnh gần như vĩnh hằng, độ thích ứng với ma pháp cực cao, dùng thành phố trên không làm lãnh thổ duy nhất.

Vì thế họ không bao giờ tham gia vào các cuộc [đánh cược tranh đoạt quốc gia] sử dụng đường biên giới làm vật đặt cược, chỉ là do có ham muốn với tri thức cực kỳ mãnh liệt mà họ luôn tìm cách thu thập tri thức, cũng tức là sách vở tài liệu, từ các chủng tộc khác, cho nên có rất nhiều cá thể của chủng tộc này dùng danh nghĩa cá nhân để tham gia trò chơi.

Đối với Imanity đã còn lại rất ít thứ có thể đặt cược mà nói, bọn họ là một trong những đối tượng hiếm hoi mà hai người Sora có thể sử dụng [tri thức từ thế giới khác] mà bản thân đang nắm giữ làm mồi nhử. Cũng là chủng tộc mà Sora để mắt tới đầu tiên sau khi đến thế giới này.

…. Nhưng dù như thế.

“…. Quả nhiên là lôi kéo tộc Flügel mới là thượng sách, nhưng lại không có cách nào liên hệ được với họ.”

Để có thể chiếm được các bé kemonomimi…. Đính chính lại, để có thể đối đầu được với đất nước đó, hai người Sora nhất định phải có được thông tin…. cũng tức là [tri thức của tộc Flügel].

Thứ nhưng, loài người của thế giới này lại không có kỹ thuật hàng không. Đã không có kỹ thuật có thể tiến vào [Avand Haze], lại càng không có cách nào liên lạc với họ.

Mà nói tiếp, cách công khai [tri thức từ thế giới khác] của hai người Sora để dẫn dụ họ tới cũng là NG. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc để tiết lộ… Lá bài tẩy duy nhất của chủng tộc loài người, cũng là của hai người Sora.

Nhìn Sora khổ sở suy nghĩ, Steph “ồ” lên ngạc nhiên.

“Nếu hai người muốn tìm tộc Flügel thì ở ngay gần đây có một người mà?”

………

“….. Cậu nói cái gì?”

“Nói đang ở lại cũng không chính xác lắm, thực tế là…. Chiếm cứ chỗ đó không chịu đi thì đúng hơn.”

Khoan, chờ một chút, Sora kêu lên.

“Chúng tôi tìm hết trong sách vở tài liệu tại các thư viện trong lâu đài, trong thành phố đều không thấy có tin tức như thế!?”

“Tất nhiên rồi, bởi vì người tộc Flügel đó đã lấy hết tất cả các sách vở mà mình thích đi khỏi Elechia rồi.”

…. Sora lập tức cảm thấy có chút choáng váng. Có lẽ cũng mang tâm trạng tương tự, em gái hai mắt nửa khép nửa mở đỡ lấy cậu.

Sora gắng gượng giữ cho mình tỉnh táo, hối thúc Steph kể tiếp.

“…. Kể, kể lại chi tiết, cho tôi nghe.”

“À thì…. Năm năm trước, tại thư viện lớn nhất đất nước [Đại thư viện quốc lập Elechia], xuất hiện một người tộc Flügel, người đó thắng hết tất cả sách vở cất giữ cùng với thư viện…. Tất cả là vậy.”

…. Hóa~ ra là thế ♪

Cho nên thông tin trong Elechia mới thiếu hụt như vậy, chẳng~ trách ♥

“Các người lại dám đưa cả tri thức ra làm vật đặt cược, đầu óc các người có vấn đề hết rồi sao!? Đó là vũ khí duy nhất của các người cơ mà!?”

Nếu không có tri thức…. cũng tức là [thông tin] thì không thể nào đối kháng được với các quốc gia khác.

Mà lấy thứ đó ra làm vật đặt cược, nếu minh họa bằng chiến tranh thì chẳng khác nào tự vứt kiếm và khiên của mình đi.

Nói ngắn gọn một chút thì, [Chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy].

Ngay cả người qua đường cũng bị tiếng hét của Sora làm giật mình, dừng lại, đối tượng bị cậu gào thét, Steph thì lắp ba lắp bắp nói.

“Đó đó, đó là do ông nội đặt cược… Nhất, nhất định là có suy tính sâu xa nào đấy…”

Nhưng Sora không thèm nghe giải thích.

“[Vật đặt cược ngang bằng] là cái gì~ !?”

“Chuyện chuyện, chuyện đó chuyện đó, tôi nghe nói là, nếu chiến thắng thì [Người tộc Flügel đó sẽ trở thành đồng minh].”

…. Thì ra là vậy. Cố gắng lôi kéo chủng tộc có nhiều tri thức hơn loài người. Đó cũng là chuyện hai người Sora chuẩn bị làm, đồng thời cũng là một điều kiện không tệ.

Đúng thế, điều kiện không tệ, cái tệ là….

“Và kết quả là thua cuộc, tri thức bị đoạt đi hết phải khôngggggggg~ !?”

Sora vò đầu bứt tai, tiếp đó chỉ vào Steph, gào lên.

“Các người rút cuộc là làm thế nào mà để người ta cướp sạch hết tất cả tri thức đi vậy!! Chẳng lẽ không lưu lại bản sao nào hết!?”

“…. Cái, cái đó, thì là… Do vấn đề ngân sách…”

“Ngân sách!? Ngân sách thì liên quan gì ở đây ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ !!”

Thấy Sora không hiểu, Shiro đầu vẫn đang đội quần lót, nói.

“… Anh… kỹ thuật, làm giấy…. và…. tỉ lệ, biết chữ…. của Elechia.”

“…. A, ơ, là, là vậy.”

Người sinh tại Nhật bản thời hiện tại có lẽ sẽ không tin nhưng tỷ lệ biết chữ của Châu Âu thế kỷ mười lăm… nghe nói còn chưa tới 10%. Theo những số liệu hai người Sora nắm được, tỷ lệ tại Elechia đại khái cũng chỉ ở mức đó. Cộng thêm chưa có kỹ thuật sản xuất giấy hàng loạt, muốn chế tác bản sao chép tay cần có ngân sách rất lớn….

“…. Steph, đến tối tôi sẽ phiên dịch tài liệu ra ngôn ngữ loài người cho cậu, tiến hành ở mức độ ưu tiên cao nhất.”

Sora thở dài sượt sượt, đứng dậy. Steph hỏi.

“Đã rõ… Đó là tài liệu gì vậy?”

“Là sơ đồ thiết kế [sản xuất giấy hoàng loạt] và [in chữ khắc]…”

Nhưng Shiro, hai mắt khép hờ, đầu đội quần lót, lên tiếng chỉ trích.

“… Anh… lại, dùng cheat.”

“Xin lỗi Shiro, nhưng mà không có những thứ đó mới thật sự là quái lạ.”

Nhập kế hoạch mới vào điện thoại di động, Sora thở dài u ám.

Hóa ra là vậy, Steph có được kho sách cá nhân phong phú như vậy, hóa ra đã thật sự được giáo dục hoàn thiện… Nhưng mà. Tại thế giới tất cả mọi chuyện đều được quyết định bằng trò chơi này…

“Không biết đọc biết viết thì làm sao chơi trò chơi với người khác được, loài người thật sự muốn thắng sao?”

“Thông thạo ngôn ngữ sáu nước và mười tám nước như các người mới là khác thường!”

“Ăn nói vớ vẩn! Muốn chơi game với người nước ngoài, ngôn ngữ của sáu nước là yêu cầu bắt buộc tối thiểu!”

Sora thở hồng hộc, gào lên tất cả những điều mình nghĩ như muốn trút hết bực dọc.

“… Thôi vậy, bỏ đi. Steph.”

“Vâng, vâng?”

“Tôi nhớ trong sách có ghi lại rằng, theo truyền thống tộc Flügel chỉ chơi một loại trò chơi thôi có phải không?”

Đúng vậy, nếu nói về tộc Flügel thì… Nội dung trò chơi đã được biết trước. Nên Sora hỏi câu này chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa mà thôi, Steph cũng gật đầu.

“Vậy là cuối cùng cũng đã xác định mục tiêu tiếp theo rồi.”

Sora di động ngón tay, nhập hành trình vào lịch làm việc.

“Không phải chần chừ gì nữa, nếu bây giờ xuất phát luôn thì sẽ có thể về trước khi trời tối. Steph, chuẩn bị xe ngựa.”

“A, vâng?”

Nói dứt lời, Sora một lần nữa xác nhận lại mục tiêu đã ghi vào điện thoại di động.

…… [Đoạt lại tri thức của chủng tộc loài người].

“… Ừm, chuyện này chắc cũng sẽ làm được, bổ sung thêm vào đi.”

Sora lẩm bẩm, nhập tiếp dữ liệu vào điện thoại.

“Nào… [Đoạt lấy một người tộc Flügel]…. Vậy chắc là ổn rồi.”

… Vừa rồi Steph đã nói.

Đó là chủng tộc mà loài người [không có cơ hội chiến thắng].

Là chủng tộc đứng hàng thứ sáu…. Chủng tộc có thể giết chết thần linh.

Vậy mà Sora lại tùy tiện nói [Đoạt lấy một người].

Steph ngây ngốc nhìn theo, bóng Sora nắm tay Shiro bắt đầu bước đi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tới lúc đi thu em hầu cá thể đặc biệt về rồi
Xem thêm
Steph mlem vcl, bé Shiro biến thái kinh. Nếu tôi mà là Steph chắc ko sống nổi vs 2 anh em này mất
Xem thêm