Side story - Route Yoo Yeonha - Nếu như
Chương 4: Nếu như (4)
2 Bình luận - Độ dài: 3,318 từ - Cập nhật:
Trans & Edit: Cocanosugar
*Chương này ứng với chương 466 ở các web khác*
_______________
Chúng tôi dậy sớm vào sáng hôm sau để khảo sát bãi săn. Chúng tôi nhảy lên một chiếc SUV và đi đến bãi săn mà chúng tôi đã thắng trong cuộc đấu giá, Yijieng.
Yoo Yeonha không nói một lời nào trong suốt chuyến đi. Không, sẽ nhẹ nhõm hơn nếu cô ấy không nói gì cả.
“ Hưm!”
Cô ấy sẽ ngay lập tức chế giễu và quay đầu đi mỗi khi mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi cố nói với cô ấy rằng tôi chỉ đùa thôi vào đêm qua, nhưng cô ấy không nhúc nhích một cm nào.
“ Hưm!”
Người đại diện địa phương lái chiếc SUV nhìn vào gương chiếu hậu và hỏi, “… Nhưng cậu có thực sự là lính đánh thuê không?”
“Đúng vậy” tôi trả lời.
“Cậu sử dụng khẩu súng đó à?”
"Đúng."
“Tôi hiểu rồi…” người đại diện lẩm bẩm với vẻ nửa tin nửa ngờ.
Quan niệm phổ biến là súng hiện đại không có tác dụng với quái vật. Về lý thuyết, họ không sai vì súng về cơ bản không có hiệu quả với quái vật có cấp độ trung bình trở lên ngay cả với đạn mana.
“Cô định thực hiện cuộc khảo sát như thế nào, đội trưởng…?” Tôi cẩn thận hỏi Yoo Yeonha.
Tôi buộc phải chú ý đến lời nói của mình vì có người khác ngồi trong xe SUV cùng chúng tôi.
Yoo Yeonha nheo mắt nhìn tôi và nhún vai, “Một người như tôi thì biết gì chứ? Tôi để mọi chuyện cho cậu.”
“…”
“ Hưm!”
Chiếc SUV dừng lại trong khi Yoo Yeonha cố gắng hết sức để tỏ ra hờn dỗi.
Người lái xe quay sang chúng tôi và nói: “Chính là nơi này.”
Lạch cạch…!
Yoo Yeonha mở cửa và bước xuống. Tôi cũng bước xuống theo.
Một luồng gió tươi mát chào đón chúng tôi từ bốn hướng. Trước mặt chúng tôi là một đồng bằng rộng lớn không có bất kỳ chướng ngại vật nào trong tầm mắt. Đó là một đồng bằng cực kỳ rộng lớn trải dài đến tận chân trời.
“Hmm…” Yoo Yeonha quan sát sân đấu với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi cũng dùng đôi mắt ngàn dặm của mình để quan sát khu vực này. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ bãi săn và thậm chí cả lối vào từ nơi chúng tôi đang đứng.
“Vậy thì tôi sẽ quay lại ngay đây,” người đại lý địa phương cúi chào trước khi lấy ván trượt điện từ cốp xe SUV.
Vâng, hơi lạ khi gọi nó là ván trượt vì nó cực kỳ nhanh. Dù sao thì…
Tôi lại nói chuyện với cô ấy một cách bình thản: “Cô có vào không?”
Một bãi săn tương tự nhưng lại khác với ngục tối. Cả hai đều được tạo ra từ mana, nhưng bãi săn xuất hiện ở Trung Quốc gần giống với một rào chắn hơn.
Trước hết, có một lối vào trong bãi săn. Tóm lại, điều này có nghĩa là bãi săn không gì khác ngoài một vùng đất trống từ bên ngoài, nhưng bên trong hoàn toàn khác với những gì có thể nhìn thấy. Ngoài ra, không có cách nào để biết bãi săn trông như thế nào từ bên ngoài.
"Tôi sẽ đi một mình. Dù sao thì một người như tôi thì làm được gì cơ chứ" Yoo Yeonha càu nhàu với giọng buồn bã.
“Được thôi. Cứ làm những gì cô muốn,” tôi nhún vai đáp lại và quay lại đi về phía chiếc SUV.
Tuy nhiên, tôi dừng lại sau khi cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ từ phía sau. Tôi có thể cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
“Ehem…! Ehem …!” Tôi giả vờ ho rồi quay lại lần nữa.
“…”
Môi của Yoo Yeonha run rẩy. Cô ấy đang cố kìm nước mắt hay đang cố đè nén cơn tức giận?
Tôi mỉm cười sau khi nhận được câu trả lời trong khi cô ấy run rẩy vì tức giận. Tôi nên dừng chơi với cô ấy ngay bây giờ.
“Tôi chỉ đùa thôi. Chúng ta cùng vào nhé,” tôi nói.
Chỉ đến lúc đó, biểu cảm của Yoo Yeonha mới thư giãn trở lại.
“Tôi nghĩ đó là lối vào,” tôi nói trong khi chỉ vào một cái cây gần chúng tôi.
Cây cao khoảng ba mét. Các nhánh cây xòe rộng ra như thể đang mở rộng cánh tay. Tôi có thể thấy một lối vào trong suốt ngay bên dưới các nhánh cây.
“Ừm, đúng vậy. Đi thôi,” Yoo Yeonha đáp.
Chúng tôi đi về phía lối vào.
Yoo Yeonha đưa tay ra trước cửa ra vào và vẫy tay. Cánh tay trắng mịn của cô biến mất vào trong cửa ra vào.
"Chúng ta vào trong nhé?" cô hỏi.
"Vâng."
“Được rồi, ai vào trước?”
“Tùy bạn thôi.”
"Được rồi."
Cô ấy có vẻ khá tự tin với câu trả lời của mình, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy rõ ràng đang do dự khi xét đến việc cô ấy đang ngọ nguậy tại chỗ. Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng vai vệ sĩ và bước vào trước. Sau đó, tôi nắm lấy bàn tay cô ấy đang thò ra giữa không trung và kéo về phía tôi.
“ Aaaaaa! Trông sợ chết đi được!”
"Thế nào rồi?" Tôi hỏi.
Khi bước vào sân, chúng tôi ngay lập tức quan sát xung quanh.
“ Ừm… Trông chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Hừmm, tôi cũng thấy vậy.”
Bên trong trông giống như một ngôi nhà bỏ hoang với những tấm bê tông và thanh thép nằm rải rác khắp nơi. Dây leo và rêu mọc trên đống đổ nát.
“Có khả năng cao đây là sự tái hiện của quá khứ”, Yoo Yeonha nói.
Có một số trường hợp bãi săn sẽ tái hiện lại quang cảnh trong quá khứ, vì vậy chúng ta có thể biết được điều gì đã xảy ra nếu nhìn xung quanh.
“Chúng ta nên làm gì?” Tôi hỏi.
“Cậu biết rõ hơn tôi. Chúng ta sẽ phải ở đây ít nhất ba mươi phút để khảo sát kỹ lưỡng,” Yoo Yeonha trả lời trước khi lấy ra nhiều thiết bị từ trong túi.
Thứ đầu tiên cô lấy ra là chiếc roi, sau đó là máy đo mật độ mana, la bàn, ngăn kéo bản đồ tự động và những vật dụng bắt buộc khác khi khảo sát bãi săn.
Tôi rút súng ra và truyền aether vào đó để phòng hờ. Tôi biến khẩu Desert Eagle của mình thành một khẩu súng ngắn đủ mạnh để bắn hạ một con quái vật hạng trung.
"Chúng ta đi chứ?" Tôi hỏi.
“Vâng… xin hãy dẫn đường,” Yoo Yeonha đáp trong khi bám chặt vào gấu áo tôi.
***
Hai giờ đã trôi qua.
“Tôi nghĩ chúng ta đã trúng độc đắc…”
Chúng tôi đã đi săn nhẹ trong khi khảo sát bãi săn. Tôi gật đầu đồng ý sau khi kiểm tra một số tàn tích còn lại của những con quái vật mà chúng tôi đã đánh bại.
Chúng tôi đã đánh bại một số cordyceps và một cyclops. Cordyceps là một loại quái vật ký sinh nấm có thể kiểm soát những quái vật khác trong khi cyclops là họ hàng xa của yêu tinh, ngoại trừ việc nó chỉ có một mắt.
Chúng tôi đã trúng số độc đắc vì hài cốt của họ có giá trị rất lớn.
Không cần phải giải thích tại sao đông trùng hạ thảo lại có giá trị đến vậy trong khi mắt của một con rắn lại là loại thuốc được những người giàu có săn đón.
“Đúng là một bãi săn tuyệt vời,” tôi nói.
“Sau đó…” Yoo Yeonha lấy ra một con dao găm, tự tay tháo rời đông trùng hạ thảo, lấy ra mắt của Cyclops. Tay cô không bị bẩn vì cô đã dùng mana triệu hồi găng tay trước khi xử lý xác quái vật.
"Chúng ta quay lại thôi," Yoo Yeonha nói sau khi cất phần còn lại của con quái vật đã được cắt gọn gàng vào tủ lạnh.
"Phải rồi", tôi trả lời.
Chúng tôi đi bộ đến cây tắm dưới ánh trăng với tất cả các thiết bị của mình. Chúng tôi tiến vào lối vào… nhưng không có gì xảy ra.
“…?”
Cả hai chúng tôi đều chớp mắt. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Yoo Yeonha quay người lại tại chỗ và bước vào cửa lần nữa.
Vù…Vù…
Cô ấy đã thử nhiều lần nhưng không có kết quả gì.
“Có chuyện gì thế…?” cô ấy hỏi trong khi nhìn tôi.
Tôi bối rối và quyết định kiểm tra lại lối vào. Sau đó tôi phát hiện ra điều kỳ lạ.
"Hả?" Tôi lẩm bẩm.
“Có chuyện gì vậy?” Yoo Yeonha hỏi.
“… Cửa vào không còn nữa?”
***
Sáu giờ nữa trôi qua. Tôi ngủ một vài giấc trong khi Yoo Yeonha bận sắp xếp một số tài liệu trên smartwatch của mình. Bọn tôi không có quyền truy cập internet, nhưng vẫn có thể sử dụng Smartwatch để làm việc trên một số tài liệu ngoại tuyến.
“Việc này mất khá nhiều thời gian…” Tôi càu nhàu.
“Sớm muộn gì cũng phải quay lại thôi. Đừng lo lắng quá. Cũng không phải là chưa từng xảy ra mà, đúng không?” Yoo Yeonha thản nhiên đáp.
Cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Đúng như cô ấy nói. Những trường hợp lối vào bãi săn đột nhiên thay đổi thành một nơi khác đã xảy ra trong quá trình khảo sát. Điều đó khá hiếm, nhưng đã có tiền lệ được ghi chép lại.
“Tôi đoán vậy… nhưng cô ổn chứ?” Tôi hỏi.
"Tôi ổn hay không thì quan trọng sao? Sẽ không mất nhiều thời gian để quay lại lối vào và dù sao thì tôi cũng có cả núi việc phải làm mà", Yoo Yeonha trả lời đúng như tôi mong đợi.
Câu trả lời của cô ấy làm tôi cảm thấy thoải mái.
Tôi duỗi tay và nằm trên bãi cỏ. Tôi nhìn lên bầu trời thì đột nhiên…
Bộp!
Một giọt nước rơi vào mặt tôi.
“… Hả?”
Lách tách…Tách… Lộp độp…Lộp độp…!
Một trận mưa như trút nước ập đến trước khi tôi kịp hỏi: "Trời mưa à?"
Yoo Yeonha cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Trong bãi săn mà cũng có mưa ư?” Tôi hỏi cô ấy.
“Tôi nghe nói là có thể, nhưng nơi này vẫn là một chiều không gian mana nên… khá nguy hiểm…”
“Chúng ta hãy tìm nơi trú ẩn trước đã.”
Có rất nhiều tòa nhà bỏ hoang trong khu vực mà chúng tôi có thể dùng làm nơi trú mưa.
Nhưng Yoo Yeonha lắc đầu nói: "Nếu như lúc đó cửa vào xuất hiện thì sao? Chúng ta không biết khi nào nó sẽ xuất hiện lần nữa, cho nên phải luôn đề phòng."
“Hừmmm…”
Lý lẽ của cô ấy khá thuyết phục, nhưng chúng tôi không thể chịu nổi cơn mưa mana được biết là mạnh hơn cả mưa axit.
"Vậy thì cô ở lại đây một lát. Tôi sẽ đi tìm những thứ có thể dựng nơi trú ẩn. Hãy cho tôi biết nếu lối vào quay lại," tôi nói trước khi đứng dậy.
Cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại và thấy cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt ướt.
“… Cái gì?” Tôi hỏi.
Yoo Yeonha không nói gì, nhưng tôi nhận thấy môi cô ấy lại mấp máy. Cô ấy thở ra khi một giọt mưa chảy xuống hàng mi dài của cô ấy.
“Chúng ta cùng đi nhé… Em không muốn ở một mình…” Yoo Yeonha nói rồi luồn những ngón tay dài của mình vào tay áo tôi.
***
Lộp độp…Lộp độp…!
Trời vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mưa, nhưng chúng tôi đã dựng được một nơi trú ẩn khá ấm cúng. Cây cổ thụ trước lối vào bãi săn đã được cải tạo và hiện đã có mái che.
Tất nhiên, [Khéo léo] không quên thêm chút nghệ thuật vào đó bất kể chúng tôi đang ở trong tình huống nào. Nếu tôi nói hơi quá thì nơi trú ẩn của chúng tôi giống như một biệt thự thu nhỏ.
“Tôi nghĩ mình gần chết rồi…” Tôi càu nhàu trong khi kiểm tra những vết bầm tím trên cơ thể.
Toàn bộ nơi trú ẩn mất bốn giờ để xây dựng. Đây chính xác là lý do tại sao mỗi giọt mưa mana lại nguy hiểm đến vậy.
Sẽ không ngoa khi nói rằng nó giống mưa đá hơn, nhưng thay vì nước thì dùng đạn thép.
“Bạn thế nào rồi? Bạn ổn chứ?” Tôi hỏi Yoo Yeonha.
Cô ngơ ngác nhìn bầu trời rồi nhìn xuống, dường như cô đã mất trí vì một lý do nào đó…
“Tôi ổn, nhưng anh không nghĩ là mất quá nhiều thời gian sao…? Chúng ta không thể lãng phí thời gian bị mắc kẹt ở đây như thế này được…” cô nói.
Cô ấy cố gắng hết sức để tỏ ra bình thản như thường lệ, nhưng tôi có thể nhận ra lần này cô ấy có vẻ khác. Thực tế là cô ấy đang ngồi với đầu gối cong lên ngực. Đây là tư thế mà người đội trưởng tối cao đáng kính của chúng ta sẽ không bao giờ làm.
“Chúng ta đang mất quá nhiều thời gian… Nếu chúng ta không rời khỏi nơi này và họ phát hiện ra có chuyện gì đó xảy ra với tôi ở đây…” cô lẩm bẩm liên tục với khuôn mặt vùi vào đầu gối.
Tôi hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi cảm xúc đột ngột của cô ấy. Không, cô ấy có đang giả vờ ổn trong suốt thời gian này không?
“Ừm… Ừmmmm… ”
Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy một cuốn sách dày từ ba lô ra. Ban đầu tôi định đưa cho cô ấy vào thời điểm quan trọng, nhưng có lẽ đây là cách hiệu quả nhất hiện tại để ngăn chặn cơn trầm cảm đang lan rộng của cô ấy.
"Này này."
“…”
“Cô không định trả lời sao?”
"Cái gì?" Yoo Yeonha đáp trả và trừng mắt nhìn tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy tinh nghịch và nghĩ đến việc trêu chọc cô ấy. Cô ấy có một giọt nước lớn ở khóe mắt. Tôi không chắc cô ấy có bị cảm lạnh do không khí hay không, nhưng mũi cô ấy cũng đỏ tươi. Cô ấy thở khó nhọc và cô ấy hất tóc ra sau quá thường xuyên.
Có vẻ như tôi không chú ý nhiều đến cô ấy khi tôi đang mải mê xây dựng nơi trú ẩn.
“Không có gì to tát, nhưng… Này, cầm lấy đi nhé,” tôi nói khi đưa món quà cho cô ấy.
“Đây là cái gì…?”
“Cứ nhìn thử xem.”
Yoo Yeonha nghiêng đầu bối rối khi nhận cuốn sách.
“Một cuốn sổ kế toán…?” cô lẩm bẩm.
"Vâng, tôi bận theo dõi mọi người trong phe phó hội trưởng," tôi tự hào trả lời.
Tôi không chỉ theo dõi họ mà còn nhờ Kim Hosup hack smartwatch của họ. Dù sao thì đó cũng là kết quả của những nỗ lực miệt mài của tôi. Tôi đã tìm thấy cuốn sổ kế toán đó sau khi theo dõi từng cá nhân một.
Sổ kế toán được tạo ra bởi một anh hùng sợ bị bỏ rơi. Nó chứa danh sách những hành vi sai trái mà phó hội trưởng yêu cầu anh hùng.
“Thôi nào… Không thể nào…” Yoo Yeonha lẩm bẩm với chút hoài nghi.
Cô mở sách ra mà không suy nghĩ nhiều. Giọt nước mắt biến mất khỏi khóe mắt và cô đứng thẳng dậy.
Cô ấy hoàn toàn tập trung và lẩm bẩm trong khi đọc từng dòng trong cuốn sách.
“Tôi đã đánh cắp nó, nên nó không thể được dùng làm bằng chứng trước tòa. Cô cũng biết điều đó, đúng không?” Tôi nói.
Tôi cảm thấy tự hào và xấu hổ cùng lúc. Sau cùng, đây có lẽ là món quà tuyệt vời nhất mà bất kỳ ai có thể tặng cô ấy.
“Được thôi, tôi chắc chắn bạn sẽ tìm ra công dụng cho… Woah!”
Bùm!
Tuy nhiên, có thứ gì đó đập vào tôi trước khi tôi kịp nói hết. Yoo Yeonha đã lao về phía tôi.
Cô ấy vẫn nằm trong vòng tay tôi mà không nói gì. Không, cô ấy có nói gì đó, nhưng rất yếu ớt và khó hiểu vì cô ấy khịt mũi.
“Điều này… có ổn không…?” cô hỏi.
Tôi trả lời rằng chắc chắn là vậy, điều đó khiến cô ấy khóc.
Cô ấy quay đầu đi và lấy tay áo che đầu. Có lẽ cô ấy không muốn tôi nhìn thấy cô ấy khóc, nhưng cô ấy đã làm rất tệ khi liên tục nhún vai trong khi lau mặt bằng tay áo.
Trông giống như cô ấy đang nhảy múa…
“Đừng khóc nữa. Chỉ cần ra khỏi đây là có thể thắng phó hội trưởng rồi,” tôi nói.
“Hehe… Hehehe…” Yoo Yeonha cười tươi đáp lại.
Nụ cười của cô ấy như muốn nói: 'Tôi đã từng khóc khi nào?'
Tôi thích cách cô ấy mỉm cười lúc nãy.
***
Bốn giờ trước khi xảy ra sự cố…
Tôi nhìn bầu trời đêm và nhìn xuống chiếc bàn tôi đã làm. Yoo Yeonha đang viết gì đó trên chiếc đồng hồ thông minh của cô ấy. Có vẻ như vị đội trưởng tối cao đáng kính của chúng ta đang soạn thảo một bài phát biểu họp báo.
“Xong rồi!” cô bé vui vẻ reo lên như một học sinh tiểu học vừa hoàn thành bài tập về nhà trong kỳ nghỉ hè.
Yoo Yeonha mỉm cười tự hào và đắc thắng bước về phía tôi, “Để tôi cho… K yak xem nhé !”
Cô ấy vấp ngã khi đi về phía tôi. Tất cả là vì cô ấy cố tình đi giày cao gót đến tận nơi này.
Bụp!
Cô ấy đã nằm trong vòng tay tôi sau khi tôi đỡ cô ấy khỏi cú ngã.
“ Ugh… mắt cá chân của tôi…” cô rên lên vì đau.
Cô ấy trông khá dễ thương. Bộ dạng luộm thuộm của cô ấy không gội đầu hay thay quần áo trong một ngày khiến cô ấy trông giống như một chú mèo con đường phố.
“Cô ổn chứ?”
“…!”
Yoo Yeonha lập tức bật dậy khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“ À , tôi phải chỉnh sửa một chút…” cô lẩm bẩm và chạy đến ghế.
Rồi cô ấy liếc nhìn tôi sau khi đã đi xa ba mét.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và má cô ấy ửng hồng.
Tôi mỉm cười cay đắng và mở cửa nơi trú ẩn.
“ Hả? Cậu định đi đâu thế?” cô hỏi.
“Đã đến giờ đi ngủ rồi nên tôi sẽ đóng một số giường bằng gỗ.”
“Chúng ta sẽ không ở lại lâu, vậy tại sao phải bận tâm dọn giường…?”
“Ai mà biết được, đúng không?”
“Trời ạ… Cậu đừng nói những điều xui xẻo như thế được không?” Yoo Yeonha càu nhàu và nheo mắt trước khi yếu ớt lẩm bẩm, “Còn nữa… Em không muốn ngủ một mình. Em sẽ đi cùng anh nếu anh vào…”
2 Bình luận