Light Novel Volume 01 [HOÀN THÀNH]
Chương 2.1: Thao túng bạn cùng lớp! (1)
23 Bình luận - Độ dài: 2,406 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“…Hê hê hê.”
Chết, không ổn rồi.
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy nụ cười đáng sợ đó trên khuôn mặt của mình hay không. Thật nhẹ nhõm vì không có ai theo dõi tôi cả.
Sau khi hít một hơi thật sâu để làm dịu đi sự phấn khích của mình, tôi bước vào thị trấn.
(Ứng dụng thôi miên… Nó thực sự tồn tại.)
Trong vài ngày qua… mặc dù không quá thường xuyên, nhưng tôi đã tiến hành thử nghiệm với cái ứng dụng thôi miên đột nhiên xuất hiện trên điện thoại của mình.
Có một điều mà tôi đã học được… Dù câu trả lời hiển nhiên vẫn là: ứng dụng hoàn toàn có thật.
Tôi đã thử nó với chị gái mình, bảo cô ấy giơ tay, nói những lời tôi yêu cầu, thậm chí còn bước đi một cách nhẹ nhàng… ứng dụng này có thể làm được tất cả những điều đó.
(…Liệu nó có thể làm được nhiều hơn nữa không nhỉ…!?)
Tôi cảm thấy mình đang trở nên phấn khích quá mức.
Vẫn còn quá nhiều điều tôi muốn tìm hiểu về ứng dụng thôi miên này, rất nhiều điều tôi muốn khám phá. Nhưng nếu tôi thực sự sở hữu loại sức mạnh này thì… tôi muốn làm bất cứ điều gì tôi muốn với nó!
Tôi muốn làm cái này, cái kia!
Tuy nhiên, vì cảm thấy quá bồn chồn, hay đúng hơn là quá tự tin nên tôi đã làm một việc không nên làm.
“Ah, xin lỗi.”
Vì mong muốn kiểm chứng sức mạnh này một lần nữa, hơn là để thử nghiệm, tôi đã ra lệnh cho một ông già chống gậy đi dạo một chút.
Khi ông ta định chạy và vứt cây gậy đi, tôi vội vàng can thiệp và nói rằng ông không cần phải làm vậy nữa.
“Ừm, được rồi! Xin hãy chăm sóc tốt cho cơ thể, thưa ngài.”
Tôi nói vậy, nhưng nghe có vẻ khá mỉa mai, khi tôi ngăn ông ấy chạy, ông ta nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng… *Phù*, sức mạnh này thật đáng sợ mà.
“Whoaa, tôi có thể đi mà không cần gậy này… Ối!”
“Thưa ngài, ngài ổn chứ?”
Cuối cùng, tôi đành phải xoa bóp lưng cho ông lão cho đến khi cơn đau dịu đi.
Mặc dù tôi chỉ sử dụng thuật thôi miên để thử nghiệm ứng dụng, nhưng ông lão lại vô cùng biết ơn… Hmm, được cảm ơn theo cách này làm tôi cảm thấy hơi chột dạ… Ôi trời! Tôi sẽ quyết định làm bất cứ điều gì tôi muốn một khi tôi có được sức mạnh này! Tôi quyết tâm trở thành một nhân vật phản diện… đúng vậy phải không Kai!?
“…Phew, được rồi bình tĩnh nào.”
Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi lại bắt đầu bước đi.
Hướng về phía nhà ga đông đúc, nơi có vô số người qua lại hối hả vào cuối tuần.
“…Con mồi, hử.”
Ừ thì, từ góc nhìn của tôi, tất cả những người khác, ngoại trừ tôi ra, đều chẳng khác nào một miếng mồi thơm ngon cả.
Nhưng nếu tôi cứ đi loanh quanh trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như vậy, tôi sẽ khơi mào sự nghi ngờ mất. Vì vậy, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và bình thản quan sát xung quanh.
Tôi vừa mới sử dụng lên ông già trước đó để xác định lại khả năng, nhưng ngay khi tôi định sử dụng lại…
“Kai, mày đang làm gì thế?”
“Huh!?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng khiến tôi giật mình, khẽ nhún vai.
Vội vàng quay lại, tôi nhìn thấy chị gái của mình cùng một vài người bạn học đại học của chị ấy.
“Chị…”
“…Sao lại ngạc nhiên thế?”
“K-không có gì! Thật sự là không có gì đâu!”
Dù biết chắc mình sẽ không bị phát hiện, nhưng bản năng mách bảo tôi giấu chiếc điện thoại đi, và chị tôi nhếch mép cười.
“Em đang xem mấy bức ảnh hư hỏng trên điện thoại hay gì đó phải không?”
“Em không biết chị đang nói gì cả!?”
Chị ta bị sao thế, tự dưng lại nói những điều như vậy?
Cuộc trò chuyện giữa hai chị em khiến mọi người ai nấy cũng phải bật cười. Tôi không khỏi ngượng ngùng, và vì không chịu nổi, nên tôi cúi đầu.
“À, xin lỗi, xin lỗi nhé. Chị trêu em hơi quá rồi.”
“…Ừm.”
Cố gắng xoa đầu tôi một cách tuyệt vọng, chị tôi cố rướn người lên.
Và tôi cũng cúi xuống một chút để chị ấy dễ dàng xoa đầu mình. Chị ta mỉm cười hạnh phúc.
“Ồ, em trai mình quả là một đứa trẻ ngoan.”
“Nếu không làm vậy thì khi về nhà sẽ trở thành địa ngục mất.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.”
Liếc nhìn qua bạn bè của chị ấy, đây mới thực sự là bộ mặt thật của chị ta.
“Vậy đây là em trai của cậu sao?”
“Nhìn em ý nói chuyện vui vẻ ghê.”
“Tớ cũng có thể hiểu được cảm giác muốn cưng chiều em trai mình nó nhiều như thế nào.
Oh, ngạc nhiên thay, có vẻ tôi gây được ấn tượng khá tốt với họ.
Khác với chị ấy, nhìn từ góc độ nào cũng thấy nhỏ nhắn, những bạn học nữ còn lại của chị ta đều sở hữu một thân hình cân đối và đầy đặn… Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi đã nghĩ nếu muốn thôi miên một ai đó, những người như thế có lẽ sẽ là mục tiêu phù hợp, nhưng họ là bạn của chị tôi, nên KHÔNG!
“Này, chị, sáng nay có vẻ chị đã đi khá sớm, đi chơi vui không?”
“Chủ yếu là đi mua sắm. Chị cảm thấy quá mệt mỏi khi phải làm búp bê hóa trang cho những cô gái này vào sáng sớm rồi ~”
“À~…”
Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh chị gái mình bị dùng làm búp bê hóa trang, tôi bật cười nhưng bị đá nhẹ vào ống chân của mình.
Thực ra nó không đau lắm, thôi thì giả vờ đau đớn vậy.
“Giả vờ tổn thương không có ích đâu, chị biết hết đó, hiểu không?”
“Chị đúng là nhỏ nhen.”
Có lẽ là vì chúng tôi đã chung sống với nhau hơn mười năm rồi.
Chị gái tôi vẫn đang mua sắm trên đường đi, có vẻ như đi cùng với bạn bè, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc nói gì đó khi nhìn thấy họ….
“… Nhìn bọn họ trông giống vệ sĩ nhỉ.”
Nếu như tôi nói điều gì đó như thế ngay trước mặt chị gái của mình, tôi sẽ bị xé xác thành từng mảnh mất. Mà dù có lấy hết can đảm… chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng khiến tôi rùng mình rồi.
“Được rồi, mình phải hoàn thành nhiệm vụ thôi!”
Với hơi thở của sự quyết tâm, tôi bắt đầu cuộc điều tra của mình. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và tôi không gặp bất kỳ một người quen nào, giống như lần tôi gặp chị gái mình trước đó, và sự hiểu biết của tôi về ứng dụng thôi miên này ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
(Tôi nên lưu ý hơn về việc sử dụng pin quá nhiều trong khi ứng dụng đang chạy, và nó chỉ có thể thôi miên tối đa ba người mỗi ngày mà thôi. Và nếu muốn thôi miên người khác, trong khi đã có người đang ở sẵn trong trạng thái này, trước hết, tôi cần phải thả họ ra… Hiểu rồi, hiểu rồi.)
Nhưng… ngay cả khi đã trải nghiệm và hiểu rõ cách thức hoạt động, tôi vẫn không thể tin được - rằng một thứ sức mạnh như vậy lại thực sự tồn tại trên thế giới này.
“…Hửm?”
Đó là khi tôi còn đang đắm chìm vào trong suy nghĩ.
Bỗng nhiên, một bóng hình gợi cảm lướt qua trước mắt tôi. Đó là một người phụ nữ trưởng thành. Có lẽ vì bộ trang phục khá hở hang, nên bộ ngực căng đầy của cô ấy chẳng khác nào đang chào đón tôi một cách nồng nhiệt vậy.
Tôi liếc nhìn người phụ nữ đó, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã sử dụng sức mạnh của ứng dụng thôi miên rồi.
“Lại đây nào.”
“Vâng.”
Người phụ nữ đó bị thôi miên và ngoan ngoãn đi theo tôi.
Tôi nghĩ những lúc như thế này thì không cần kính ngữ, nhưng khi đối mặt với một người phụ nữ thú vị như vậy, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, với một đứa trẻ như tôi… có lẽ đó là một sự kết hợp kỳ lạ đối với mọi người xung quanh. Nhưng tôi vẫn dẫn cô ấy vào con hẻm mà không quá bận tâm về điều này.
“Hồi…hồi hộp quá.”
Tim tôi đập thình thịch… Tôi đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ, cô ấy trông có vẻ mất hồn.
“……..”
Bình tĩnh nào, Kai. Hãy giữ vững mục tiêu của mình.
Nói xong, tôi tự động viên bản thân – người phụ nữ trước mặt tôi đây đang ngoan ngoãn phục tùng mình, chứng tỏ tôi đã đạt được thành quả như mong muốn. Sau đó tôi nhẹ nhàng rút tay lại.
“Ừm… Thưa cô, cô định đi đâu đó à?”
Tôi thầm nguyền rủa bản thân mình trong lòng.
Bởi vì… vì trước mặt tôi là một cô gái không hề có một chút phòng bị nào trên người!? Chưa hết, không thể làm bất cứ điều gì mình muốn, tôi do dự và cuối cùng chỉ đưa ra một câu hỏi hết sức bình thường, bình thường đến đau đớn… Chết tiệt, sao tôi lại hèn nhát đến thế…!
“Em gái tôi đang tham gia một cuộc thi piano. Tôi đang trên đường đến đó… em ý đã luyện tập rất nhiều nên tôi muốn đến và cổ vũ cho em ấy.”
“Trong trường hợp đó, nhất định cô phải đi rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền, thưa cô.”
Tôi lập tức rời khỏi hiện trường và giải phóng thôi miên.
Người phụ nữ bối rối nhìn xung quanh, rồi liếc nhìn đồng hồ và lao đi như chợt nhận ra điều gì đó.
“Mình đã làm một điều tồi tệ…”
Tôi hy vọng cô ấy sẽ không đến muộn trong cuộc thi piano của em gái mình.
Mặc dù sẽ không bao giờ được nhìn thấy hay nghe thấy, nhưng tôi một lần nữa xin lỗi và cúi đầu trước khi rời con hẻm và… giật mình giống như người phụ nữ tôi nhìn thấy trước đó.
(T-thì ra đây là lý do tôi trở nên như thế này…)
Mặc dù tôi đã quyết tâm trở thành một kẻ vô lại và hành động bất cứ điều gì mình muốn… Nhưng xem ra, có vẻ như tôi vẫn còn thiếu tư duy để trở thành nhân vật phản diện tối thượng, hay nói đúng hơn là chưa biết làm sao để sử dụng ứng dụng thôi miên này một cách hiệu quả.
“…Ý mày là gì cơ, tư duy?”
Nói rồi, tôi cười khúc khích và tiếp tục điều tra, đồng thời không quên để tâm tới lượng pin đáng báo động do sử dụng ứng dụng quá nhiều.
Vì vậy, sau khi tiếp thu được một lượng kiến thức nhất định, tôi quyết định nghỉ ngơi, mua kem và thưởng thức trên chiếc ghế dài.
Khi đang ăn kem sôcôla, tôi chợt nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Là… cô ấy.”
Đó là Aisaka.
Mặc dù cô mặc thường phục khác xa so với đồng phục hằng ngày… nhưng không có gì lạ khi tôi nhận ra Aisaka từ một khoảng cách xa đến như vậy. Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ đến sự khác biệt trong phong cách thời trang của chúng tôi - hay nói cách khác, sự khác biệt về mức độ nổi tiếng của mình
“Ừ thì, sao cũng được…”
Về cơ bản, tôi thường thấy Aisaka đi cùng bạn bè, nhưng hôm nay cô ấy chỉ ở một mình.
“…?”
Bây giờ tôi đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, tôi thực sự có ham muốn mãnh liệt muốn thôi miên Aisaka.
Tôi muốn chạm vào cô ấy bất cứ khi nào tôi muốn và thậm chí, tôi còn muốn làm nhiều hơn thế nữa… nhưng vì một lý do nào đấy mà tôi lại không có hứng thú với điều đó vào lúc này
Có lẽ là vì Aisaka đang cúi gằm mặt xuống… Tôi tự hỏi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Cuối cùng, tôi cũng không nói chuyện với Aisaka hay làm bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của cô. Vì vậy, tôi không thể hiểu được ý nghĩa thực sự đằng sau biểu hiện của cô nàng.
“Thôi, nó cũng chẳng phải là vấn đề…*thở dài*”
“Ừ, tôi không quan tâm Aisaka đang gặp phải những rắc rối gì… Tôi chỉ muốn vui vẻ với những người như cô ấy, thế thôi!”
Với một nụ cười nham hiểm, tôi đã hoàn thành công việc điều tra trong ngày.
Và đêm đến, như để cảm ơn số phận đã dẫn lối cho tôi đến với ứng dụng thôi miên kỳ diệu này, tôi quỳ gối xuống trong phòng mình...
“Kai, mày có thể mát-xa cho tao một chút được không?”
Chị ta nói thế trong khi búng tay… Chỉ thế thôi mà nó có mức độ đe dọa khoảng 80% rồi đấy?
Tuy thở dài trước thái độ của chị gái, nhưng tôi vẫn chuẩn bị một chiếc đệm cuộn làm gối cho chị ta.
“Thật chu đáo quá đi ♪”
“Đó không phải lời mà một người tùy tiện bước vào như thể là chủ nhân của căn phòng này nói đâu.”
“Gì cơ?”
23 Bình luận