Cô tiểu thư quý tộc đi du...
Sakuragi Sakura GreeN
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Nàng tiểu thư quý tộc đi mua quần áo, nhưng lại mua một thứ không ai ngờ tới (1)

28 Bình luận - Độ dài: 2,012 từ - Cập nhật:

"Sota, tớ có một yêu cầu."

Lily đang khoác trên mình bộ đồ ngủ gợi cảm màu đen tuyền và nói điều đó trong khi đang ngồi trên người tôi. 

Người tôi cứng đờ như đá, hoàn toàn không thể cử động.

"Ý cậu là yêu cầu gì cơ?"

Khi tôi hỏi, Lily chỉ vào ngực mình.

Cô ấy cởi bỏ chiếc nơ, lộ ra một khoảng hở lớn trước ngực.

Cô ấy cởi bỏ áo ngủ, kéo nó xuống từ vai.

"Đ-Đợi đã! Lily, cậu đang làm gì vậy?!"

Lily lúc này chỉ còn mặc đồ lót, từ từ áp mặt lại gần tôi.

Và thì thầm bên tai tôi.

"Mở mắt ra nào."

Cảm giác nặng trĩu ở bụng, cơ thể bị lay động.

"Sota, Sota. Làm ơn, hãy tỉnh dậy."

Và tôi tỉnh dậy bởi một giọng nói dễ thương như tiếng chuông của thiên thần.

Trước tầm nhìn mờ mịt của tôi là một thiên thần tóc bạc.

"Chào buổi sáng."

"À-ừm... chào buổi sáng. Đ-Đợi đã, Lily... đây không phải là mơ sao!?!?"

Tôi tỉnh dậy chỉ trong chớp mắt.

Lily đang ngồi đè lên bụng tôi.

Không, nhìn kỹ hơn, cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ gợi cảm của mình một cách đàng hoàng.

Cô ấy không hề khỏa thân.

Giống như đó là một nửa giấc mơ.

"C-Chuyện gì vậy?!"

Ngủ quên.

"Cậu ngủ quên nên tớ đến đánh thức cậu."

……………………… Ngủ quên!?!?!?

Hoảng hốt, tôi nhìn vào đồng hồ thì thấy đã 8 giờ sáng.

Đúng là sắp đến giờ đi học.

...Không, hôm nay là thứ Bảy, ngày nghỉ lễ.

Theo như lịch thì hôm nay là ngày nghỉ học.

"Chưa đến giờ dậy mà?"

Tôi muốn ngủ nướng thêm một chút trong ngày nghỉ của mình.

Nghĩ như vậy, tôi hỏi Lily, và cô ấy cau có, vẻ buồn bã.

"...Cậu quên rồi à?"

"Quên? ...À-ừm, chuyện gì?"

"Buổi hẹn của chúng ta. Tối qua chúng ta đã hứa mà."

Lily bĩu môi lắc lư trên người tôi.

Tôi có thể cảm thấy một kích thích khó chịu ở vùng dưới.

Làm ơn dừng lại được không?

"Không đời nào. Tớ nghĩ chúng ta sẽ đi vào buổi chiều."

"...Vậy sao?"

Lily cau có.

Đây là khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy khó chịu.

Cô ấy không tin tôi sao?

Tôi không hứa sẽ đi vào buổi sáng, nhưng tôi cũng không hứa sẽ đi vào buổi chiều.

Tôi tự hỏi liệu Lily có nghĩ chúng tôi sẽ đi vào buổi sáng không?

Khi tôi đang nghĩ về điều đó ...

Cục... cục...

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Tiếng bụng đói của tôi kêu lên.

"Cậu có muốn ăn sáng không?"

"... Không, tớ không muốn."

Lily quay mặt đi và trả lời.

Mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Bữa sáng hôm đó, tôi nấu món ăn kiểu phương Tây.

Món ăn mô phỏng bữa sáng kiểu Anh.

Tôi đã nhớ nó kể từ khi trở về Nhật Bản và đã tự tạo ra nó theo cách riêng của mình... Đây là món tôi tự tin nhất.

"Ngon thật đấy."

Lily ăn bữa sáng tôi làm với vẻ mặt vui vẻ.

May mắn thay, dường như đó là một hương vị mà ngay cả giới quý tộc Anh cũng sẽ thích.

                                                                ****

Khi ăn sáng xong, mẹ tôi đã trở về nhà. 

Khi tôi nói với mẹ, người đang chậm rãi ăn sáng rằng tôi sẽ đi mua quần áo với Lily, mẹ đưa cho tôi tiền tiêu vặt và bảo, "Vì con đã mất công đi ra ngoài, sao không ăn một bữa trưa ngon miệng?"

Sau bữa sáng, tôi tiễn mẹ về phòng ngủ khi mẹ nói, "Mẹ đi ngủ đây,"rồi tôi và Lily đi mua sắm.

"Đi thôi nhỉ?"

Lily, trong bộ váy trắng tinh khôi, thanh lịch nói với tôi.

Đó là một trong số ít trang phục cô ấy mang theo từ Anh.

Chắc hẳn đó là bộ đồ yêu thích của cô ấy.

"Ừ. Nhân tiện..., cậu không cảm thấy lạnh khi mặc bộ đồ đó sao?"

Vẫn đang là đầu tháng Tư.

Tuy trời sẽ ấm áp khi có nắng, nhưng không khí vẫn hơi se lạnh.

Dù không hẳn là lỗi mốt, nhưng có vẻ như cô ấy nên mặc một thứ gì đó ấm hơn.

"Thật sao? So với nước Anh, Nhật Bản ấm hơn nên tớ nghĩ như thế này là đủ."

Đúng là so với Anh, thời tiết ở Nhật Bản ấm hơn.

Trong khi tôi vẫn cảm thấy hơi se lạnh, thì đối với Lily, có lẽ trời đã ấm áp và đang vào mùa xuân rực rỡ.

"Hay là... trông nó kỳ lạ?"

"Không hề. Trông nó rất đẹp trên người cậu. Cậu rất dễ thương. 'Cậu thật đáng yêu.'"

Với ngoại hình và vóc dáng hoàn hảo, Lily có thể diện những kiểu dáng đơn giản như thế này.

Thậm chí có thể nói chỉ Lily mới có thể mặc đẹp như vậy.

Khi tôi khen ngợi, má Lily ửng hồng.

Có lẽ vì đang mặc váy trắng nên làn da ửng hồng của cô ấy càng nổi bật hơn.

"Nếu không kỳ lạ thì ổn."

Lily khịt mũi nhẹ.

                                                      ***

"Chuyến đi mua sắm thật tuyệt,"

Lily nói, trông khá hài lòng sau khi mua xong tất cả quần áo.

Thực lòng thì tôi kiệt sức. 

Mỗi lần thử đồ, Lily lại hỏi ý kiến của tôi. 

Nếu tôi lặp lại ý kiến cũ, cô ấy sẽ phản pháo, 

"Cậu đã nói thế rồi,"vì vậy tôi phải đưa ra những bình luận mới cho từng bộ trang phục. 

Một hoặc hai bộ thì không sao, nhưng nếu quá mười bộ thì quả thực mệt mỏi.

"Chúng ta đến chỗ khác đi."

"Cậu muốn mua gì tiếp theo?"

Mặc dù tôi muốn hỏi xem chúng tôi có còn mua thêm nữa không, nhưng tôi đã kiềm chế và hỏi Lily.

"À..."

Lily dường như đang loay hoay tìm từ tiếng Nhật chính xác, suy nghĩ một lúc rồi nhìn xung quanh. Thấy được mục tiêu, cô ấy chỉ tay vào một cửa hàng.

"Cửa hàng đó."

"Ồ... à, hiểu rồi."

Lily đang chỉ vào một cửa hàng đồ lót nữ. Nói cách khác là đồ lót. Đúng vậy, đó là thứ cần thiết. 

Mỗi ngày ít nhất phải thay một lần nên cần phải có nhiều.

"Đi thôi."

"Ủa... cả tớ nữa sao?"

"Tất nhiên rồi. Tớ không hiểu tiếng Nhật."

Lily nói điều này với giọng đùa vui. 

Tôi nghĩ trình độ tiếng Nhật của cô ấy đủ tốt cho việc đơn giản như mua đồ lót...

"Tớ ngại đi mua một mình..."

Lily cúi mặt xuống rồi nhìn lên tôi bằng ánh mắt van xin. 

Khi cô ấy làm ra vẻ mặt như vậy, tôi không thể từ chối.

"Được rồi... Tớ sẽ đi cùng cậu."

Tôi đi theo Lily vào cửa hàng. 

Bên trong, chỉ toàn đồ lót ở khắp mọi nơi. 

Bằng cách nào đó, ngay cả những con ma-nơ-canh cũng trông thật gợi cảm. 

Các người mẫu trên poster chỉ mặc hở nửa người, khiến người ta không biết nhìn vào đâu. 

À... người phụ nữ đó trông hơi giống Lily.. 

Tôi tự hỏi liệu Lily có mặc những thứ như vậy bên dưới lớp quần áo của mình không... Đợi đã, tôi đang nghĩ gì vậy?

"...Cậu đang nhìn gì thế?"

Khi tôi đang ngắm nhìn bức ảnh của người mẫu, một giọng nói không hài lòng vang lên từ bên cạnh tôi.

"Không, không có gì. Tớ không nhìn gì cả."

"Đó là nói dối. Cậu đang nhìn một cách dâm dục... Cậu đang nghĩ gì về buổi hẹn của chúng ta?"

Ánh mắt dâm dục…

Mặc dù tôi không hề có ý nghĩ đó, nhưng mà...

"Tớ chỉ nghĩ cậu trông giống người mẫu thôi."

Khi tôi trả lời như vậy, đôi mắt xanh của Lily mở to ngạc nhiên. Mặt cô ấy nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Ối chà, tôi đã quá thành thật. Cô ấy có thể buộc tội tôi quấy rối và tôi không thể cãi lại được.

"À, không, ý tớ không phải..."

"Vậy thì nhìn tớ đi."

Lily trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay đi rồi khịt mũi nhẹ. Cô ấy không có vẻ giận dữ... mà có vẻ ngại ngùng hơn. Có lẽ cô ấy vui vì được so sánh với người mẫu?

"(Thì ra cậu thích kiểu đó...)"

Lily lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh, mặt vẫn ửng hồng, rồi nhìn vào đồ lót được bán ngay cạnh ảnh của người mẫu - đồ lót giống hệt với người mẫu đang mặc - và cầm nó lên.

"Sota."

"Gì vậy?"

"Cậu nghĩ cái nào đẹp hơn?"

Lily hỏi tôi trong khi cầm một bộ đồ lót màu đỏ và một bộ màu xanh. 

Đừng hỏi tớ điều đó... 

Tôi nghĩ thế, nhưng Lily trừng mắt nhìn tôi, đòi một câu trả lời. 

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

"Um... màu xanh?"

Tóc của Lily màu bạc óng ánh. 

Tôi cảm thấy những màu lạnh như xanh lam hợp với cô ấy hơn những màu ấm như đỏ. 

Khi tôi nói với cô ấy điều đó...

"Cậu đang nghiêm túc trả lời sao? Biến thái thật đấy. Rõ ràng là đang đùa mà."

Cô gái này, thật là...

Dù sao cô ấy cũng sẽ phàn nàn nếu tôi không trả lời.

"Nhưng... cậu nói đúng. Tớ sẽ cân nhắc."

Lily nhanh chóng đặt lại đồ lót màu đỏ. 

tgeOChWZ_o.jpg

Sau đó, cô ấy nghiêng đầu cẩn thận quan sát đồ lót màu xanh.

"Tớ không biết cách đo kích cỡ... Cậu có biết không?"

"Tất nhiên là không."

"Đúng rồi. Nếu cậu mà biết thì thật ghê tởm."

Lily sau đó gọi nhân viên bán hàng gần đó. 

Mặt nhân viên bán hàng hơi co giật khi Lily nói chuyện với cô ấy.

Ồ không, một người nước ngoài nói chuyện với tôi. 

Tôi không hiểu tiếng Anh... Đó là biểu hiện trên mặt cô ấy.

"Sota, cậu có thể phiên dịch không?"

"Cậu đâu có nói tiếng Nhật tệ?"

"Tớ không chắc thông tin về kích cỡ sẽ được truyền đạt chính xác."

Lily nói, đưa đôi môi lại gần tai tôi.

"Kích cỡ của tớ từ trên xuống dưới là..."

Hơi thở của Lily phả vào tai tôi. 

Xét theo bối cảnh, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi kỳ quặc.

"Cảm ơn."

Lily nói với khuôn mặt hơi ửng hồng. Nếu ngại thì tự nói đi chứ...

"Um, xin lỗi... Cô ấy..."

Tôi nói với nhân viên nữ về kích cỡ của Lily.

Việc phải tiết lộ số đo vòng ngực của bạn thân cho một người lạ khiến đầu óc tôi quay cuồng.

"À, tôi hiểu. Nếu quý khách muốn, chúng ta có thể đo thử xem sao ạ?"

Nhân viên bán hàng, có vẻ như nhẹ nhõm vì có tôi làm người phiên dịch, đã lấy lại bình tĩnh và đề nghị.

Ồ, đó là một cách để giải quyết vấn đề.

"Được rồi, chúng ta hãy đo. Cảm ơn cô."

"Mời quý khách theo lối này..."

Lily được nhân viên bán hàng dẫn vào phòng thử đồ. Dĩ nhiên, tôi bị bỏ lại.

Chờ đợi một mình trong một cửa hàng đồ lót thì quá khó khăn, vì vậy tôi quyết định ra ngoài đợi Lily.

Một lúc sau, Lily quay lại với vẻ mặt hài lòng.

"Chúng to hơn trước. Đo đạc là điều quan trọng."

"À, ra là vậy..."

Thế nên, chúng còn lớn hơn tôi nghĩ.

Cô ấy thực sự có một thân hình tuyệt vời...

Mắt tôi vô thức hướng về ngực Lily.

"Đừng nhìn tớ với ánh mắt dâm dục đó."

"...Tớ không nhìn gì cả. Hơn nữa, đừng có mà tố cáo tớ."

Ai mà không tò mò khi được biết số đo cơ thể của người khác chứ….

Bình luận (28)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

28 Bình luận

là bao nhiêu?:)))
Xem thêm
Lại mô típ mân đàn r=))
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Mé ko vui
Main này hơi đần,có thể do khác biệt ngôn ngữ chăng?
Xem thêm
nhưng dcm sao lại là bạn thân 😭😭
main chấn bé đù quá
Xem thêm
Từ từ br 🤓☝️
Xem thêm