Những người bạn thời thơ...
Kuroneko Doragon Monoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02 : Đứa này... kinh khủng quá

2 Bình luận - Độ dài: 2,159 từ - Cập nhật:

"Fufufu, không thể thốt lên lời nào nhỉ. Đương nhiên rồi. Nếu ai đó cũng đi ca ngợi sự tuyệt vời của Dimens như này, tôi cũng sẽ bị mê hoặc đến nỗi đứng hình luôn. Nếu để tôi nói về những nữ thần ấy, tôi sẽ hơi ồn ào đấy nhé?”

Trong khi tự tin nói ra điều đó, cô ta hất mái tóc dài đến tận eo. Ánh nắng ban mai chói rọi khiến những lọn tóc vàng óng ánh xoắn như mũi khoan tỏa sáng lấp lánh.

Chỉ cần hành động đó thôi cũng đã đủ để gây ấn tượng mạnh, nhưng tư thế ưỡn bộ ngực khủng và tự hào của cô ta trông thật uy nghi.

Trước sự hiện diện hoàn toàn như một tiểu thư kiểu mẫu bước ra từ manga, khiến tôi không thể không ngỡ ngàng.

"Hể... thứ gì đó thú vị đã bay đến à..."

Nhìn lại thì, các bạn cùng lớp trong phòng học cũng đều há hốc mồm và nhìn chằm chằm vào học sinh vừa bước vào. Bị kẻ đột nhập bất ngờ này làm bối rối hoàn toàn, họ không thể nào thích mà nghi ngay lập tức được.

Nhân vật có vẻ giống một tiểu thư ác độc thế này xuất hiện cái đùng ngay từ sáng sớm, mọi người mà thích nghi được ngay thì còn ghê rợn hơn.

"Dù sao thì cũng thật là xúc động khi cuối cùng được học cùng với họ, lại còn cùng lớp... Aah! Tôi Reika Ijuuin! Cảm động đến nỗi tim muốn nổ tung! Đúng là định mệnh phải tự tay mở lối mà! Tôi đã phải đấu tranh với cha và Himeno để có thể chuyển đến đây, đúng là không uổng công!"

"... Ừm, xin lỗi, Ijuuin-san đúng không? Chuyện là, cô có thể nói một chút được không? Nếu mà... em mở cửa ầm ầm như vậy thì cô rất khó xử... nếu làm hỏng cửa thì cô sẽ bị mắng... với làm ơn đừng hét to quá, cô sẽ bị kỷ luật mất..."

Giọng nói đó đến từ giáo viên chủ nhiệm của lớp, Mizuhara Yuuki, người đã gọi cô gái tự xưng là Ijuuin gì đó với vẻ mặt đắc thắng ra khỏi thế giới riêng của mình .

Có lẽ vì mới đảm nhận vị trí này nên cô ấy là một người hơi nhút nhát và tuy là một nhân viên chăm chỉ nhưng vì phải đối mặt với một lớp học có hai idol, rõ ràng là một tình huống không thể xui xẻo hơn.

Thì do tuổi tác gần nhau, cô ấy thường được học sinh gọi thân mật là Yuki-chan sensei nhưng lúc này thì, cổ đảo mắt nhìn xung quang với đôi mắt đẫm lệ, trông thật đáng thương.

"Ara... sensei có chuyện gì à? Có ý kiến gì với em không?"

Ijuuin, người đã bước vào một cách ngoạn mục nói với sự thờ ơ, không hề tỏ ra nao núng.

Ngược lại, cô ấy còn nhìn vào giáo viên bằng khuôn mặt sắc nét với ánh mắt lườm một cách lạnh lùng .

“Ừm… thì. T-tạm thời thì, em sẽ giúp cô rất nhiều nếu vào lớp… Cô sẽ kiểm tra lại cánh cửa, còn em hãy tự giới thiệu với mọi người nhé... làm ơn nhé? Ahahaha..."

Bị áp đảo bởi cô gái trẻ hơn, Yuki-chan sensei cười gượng và quay lưng lại. Bờ lưng đó đầy sự buồn bã, ánh mắt của học sinh nhìn vào cô ấy cũng đầy vẻ tội nghiệp.

Thật yếu đuối. Yếu quá, sensei ơi. Cô vừa bị một đứa nhỏ tuổi hơn xem thường đấy.

Chắc chắn các học sinh trong lớp cũng nghĩ vậy.

Khi nhìn cô giáo kiểm tra cánh cửa, ánh mắt của mọi người đều là sự cảm thông khiến tôi thầm quyết định rằng đi làm việc là không thể. Nhưng trong khi cả lớp đang chìm trong bầu không khí cảm thông, Ijuuin tự nhiên bước đi như thể cắt ngang mọi thứ.

Dáng đi thẳng tắp, thanh lịch như một người mẫu toát lên vẻ uy nghi. Có lẽ từ lộng lẫy rất phù hợp với khí chất ấy. 

Ngay khi bước vào, cô gái này đã hoàn toàn chiếm lĩnh bầu không khí trong phòng. Khi đến trước bục giảng cô dừng lại, cúi đầu chào một cách rất thanh lịch khiến những lọn tóc vàng óng ánh lay động.

"Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi tên là Ijuuin Reika, từ hôm nay tôi sẽ cùng mọi người học tập tại lớp này. Do một số lý do mà tôi đã chuyển đến đây, nhưng với tư cách là con gái của gia đình Ijuuin, tôi sẽ cố gắng không làm hổ thẹn với danh tiếng của gia đình. Từ nay trở đi, rất mong được mọi người giúp đỡ và cùng nhau học tập. Xin cảm ơn."

"C-chào... rất vui được gặp cậu..."

Những học sinh trong lớp có vẻ vẫn đang ám ảnh cái màn xuất hiện cùng cái đạp cửa kinh khủng khi nãy, nên họ cũng chỉ đáp lại một cách mơ hồ.

Người này, thật sự có cá tính rất đặc biệt

Chắc chắn mọi người đều nghĩ vậy.

Tôi có cảm giác như mình đã suy nghĩ về điều đó được một lúc rồi, nhưng tôi không nghĩ có ai đủ can đảm để xác nhận điều đó trong bầu không khí này, vì vậy đành phải chấp nhận thôi.

Trong khi các bạn cùng lớp đang rõ ràng là bối rối, Ijuuin có vẻ rất hài lòng, gật đầu rồi từ từ đi xuống bục giảng và tiến thẳng về phía tôi.

"Bây giờ, trước hết... chỗ ngồi cho tôi ở đâu? Ah, kia rồi. Có hai chỗ trống cạnh nhau. Nói cách khác, chỗ ngồi bên cạnh người ấy của tôi đã được đảm bảo!!!"

Cô ấy bắt đầu thở hổn hển và có vẻ mắt cũng đỏ lên, nhưng không ai dám nhắc đến điều đó.

Thực sự là tôi không muốn tiếp xúc với cô ta. Đó dường như là sự đồng thuận của cả lớp và không ai cố gắng nói chuyện với Ijuin. Tôi thấy rất nhiều người hoặc vô tâm hoặc là quay mặt đi.

Thực ra, chẳng ai muốn bắt chuyện với cô ấy. Điều này có lẽ cũng là quan điểm chung của cả lớp. Đúng là một biện pháp đối phó khôn ngoan. Không phải ngẫu nhiên mà mọi người ở đây đều là học sinh của trường danh tiếng này. Một cách xử lý rất thông minh.

Khi bước đến chỗ ngồi thì không hiểu sao Ijuuin lại run rẩy lên, vì xúc động à.

"A-aah... đây là... đây là bàn của Setsuna-sama...!Thần tượng của tôi, thần tượng vĩ đại nhất thế kỷ này, bàn học của Setsuna-sama...!!!!"

"!!??"

Trước sự kinh ngạc của tôi, cô ấy bắt đầu cọ xát má lên bàn.

Điều này thật sự khiến tôi phải kinh ngạc. Hay nói đúng hơn là từ nãy đến giờ tôi đã bị sốc liên tục.

Đây đúng là một đợt giảm giá sốc liên tục. Bầu không khí trong lớp ngập tràn sự bối rối.

"Hooooooo!!! Đây, đây chính là cảm giác khi chạm vào chỗ ngồi của Setsuna-sama! Cảm giác này! T-Thật là không thể cưỡng lại được!!!!"

Thế nhưng, cô học sinh chuyển trường hoàn toàn không để tâm đến tình hình.

Dù là sáng sớm, hơn nữa ánh mắt của cả lớp đều đang dồn về phía cô ấy. Cảnh tượng cô ấy cọ xát má lên bàn một cách mãnh liệt, thật sự là một cảnh tượng điên rồ đến kinh hoàng.

Tại thời điểm này, rõ ràng rằng cô học sinh chuyển trường này không phải là người có gan dạ ở tầm bình thường, nhưng cảnh tượng mái tóc xoăn vàng chọc thủng bàn thật sự chỉ có thể diễn tả bằng từ kinh khủng.

(((C-con nhỏ đó… biến thái. Tiểu thư quyền quý ấy… là một đứa biến thái…)))

Trong khoảnh khắc này, tâm trí của mọi người trong lớp dường như đã hòa thành một.

Nếu đây là thể loại phụ nữ lẳng lơ trong những cuốn sách đồi trụy thì có lẽ còn có cách cứu chữa, nhưng biến thái như này thực sự là không thể cứu theo nhiều nghĩa khác nhau.

Hơn nữa, tôi nhớ rằng cô ấy vừa nói điều gì đó về việc không làm xấu danh tiếng gia đình.

Chưa được một phút mà đã bày ra hết như này à? Có quá nhiều thứ để tsukkomi luôn đấy.

Tứ phía đều chết lặng trước những hành động kỳ quái đó.

"Shh Shh Shh…….Ahh, một hương thơm tuyệt vời… Không hổ danh là mùi của thần tượng số một…. ĐỊnh cư ở đây luôn cũng được… Thật mừng vì mình đã chuyển đến lớp này..”

“...Xin lỗi cậu nhưng, tớ có điều muốn nói.”

Tôi quyết định lên tiếng gọi cô học sinh chuyển trường đang đắm chìm trong sự sung sướng.

Ngay lập tức, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng cô ấy đang không hài lòng và tỏ ra phẫn nộ vì bị làm phiền.

"Cái gì đấy? Tôi đang bận thưởng thức hương vị của hạnh phúc đấy..."

"Chỗ đó là chỗ ngồi của Goto-kun, một nam sinh. Cậu ấy có lẽ nghỉ học hôm nay, chỗ của Setsuna là bên này"

Nói rồi tôi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Chỗ ngồi của Setsuna trống ở cả hai bên, và cái bàn mà nhỏ kia vừa cọ má lên thực chất thuộc về một học sinh nam khác. 

Với xác suất năm mươi năm mươi, cô ấy đã bốc sai chỗ.

Nhân tiện thì Goto-kun là một cậu mập mạp và thường đổ mồ hôi, cậu ấy bị đồn là sẽ tỏa ra một mùi đặc biệt vào những mùa hè, trái ngược với thứ hương thơm ngọt ngào mà Ijuuin nhắc khi nãy. nhưng dù sao thì đây chỉ là bí mật của riêng tôi thôi.

Ngoài ra, chỗ ngồi trước tôi là của Arisa, tôi được bao quanh bởi bạn thời thơ ấu đấy. Nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng.

“……”

"Ừm... xin chia buồn. Chắc hẳn cậu thất vọng lắm."

Nhìn vào hình ảnh Ijuuin đứng hình trong tư thế cọ xát má, tôi không thể không tỏ ra đồng cảm, nhưng cô ấy ngay lập tức đứng thẳng dậy và vỗ tay hai lần.

Ngay lập tức, cửa lớp mở toang ra. Yuki sensei đang kiểm tra cánh cửa thì bị va mạnh đến mức hét lên một tiếng "Ai da!" nhưng không một ai để ý. Và một người đàn ông to con mặc đồ đen bước vào lớp.

“Đến rồi à, Kuroiso.”

“Cô gọi tôi, thưa tiểu thư?”

“Đem cái bàn này đi ngay lập tức. Hủy diệt nó và biến nó thành tro bụi ngay lập tức! Nghe rõ chưa!"

"Vâng! Tôi hiểu rồi!"

Người đàn ông mặc đồ đen chào Ijuuin rồi nhanh chóng ôm lấy cái bàn tốc biến khỏi lớp học.

Sự việc xảy ra trong vòng chưa đầy một phút khiến chúng tôi chỉ biết im lặng nhìn theo.

À mà nhân tiện luôn, Gotou-kun là dạng người chăm học nên bàn cậu ấy luôn đầy sách vở, nhưng có vẻ chưa ai để ý nó cả.

Đầu óc tôi không thể nào theo kịp cái chuỗi diễn biến bất ngờ này. Không gian trong lớp học yên lặng một cách hỗn loạn, một tiếng ho khẽ vang lên.

"... Vậy thì, một lần nữa. Đây là bàn của Setsuna-sama đúng chứ? Nhìn nó khác hoàn toàn cái trước, tỏa ra một hào quang thật cao quý. Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Tên cậu là gì?"

"Hả? Tôi á? Kuzuhara Kazuma."

Vì bị hỏi tên một cách đột ngột, tôi phản ứng theo bản năng và trả lời.

Ừ thì cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm nên nói ra cũng không sao.

"Được rồi. Vậy thì Kazuma-sama, sau này tôi sẽ cảm tạ cậu. Giờ thì, ực. G-Giờ thì, lần này tôi sẽ…!"

Ngay khi Ijuuin chuẩn bị nhảy vồ vào bàn của Setsuna cùng sự hưng phấn tột độ, cánh cửa phòng lại bị mở toang thêm lần nữa.

“Ek da!?”

"Chào buổi sáng mọi ngườiiiii!"

Cùng lúc với một âm thanh lạch cạch lớn vang lên, Mizuhara sensei lại bị va vào mặt và kêu lên như một con ếch bị đè dẹp.

Như chưa có gì xảy ra. Bước vào lớp với nụ cười niềm nở, làm tiêu tan bầu không khí hỗn loạn nãy giờ là Takanashi Setsuna, một thần tượng JK năng động và cũng là bạn thời thơ ấu của tôi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Nhỏ tóc vàng hết cứu

Xem thêm