Đừng có mà đùa nữa, tên khốn này!
「Đúng là đời tôi chẳng ra gì, toàn là rác rưởi rác rưởi rác rưởi, nhưng tôi sống theo cách của mình! Dù cho có bất lực đến mức nào đi chăng nữa, không bao giờ tôi lại giao phó cuộc đời mình cho một quái vật vô nhân đạo như cô đâu!!」
Hơn nữa, chẳng phải việc tiết lộ mọi thứ cho một người sắp chết là tệ lắm sao? Tôi là nhân vật chính bi thảm của số phận bị điều khiển chắc?
Đừng có coi thường con người, tôi sẽ đập bẹp cô!
Dù… không chắc là có đập được quái vật hay không.
「Đúng vậy, từ góc nhìn của anh, em quả thật là một quái vật. Nhưng, xin anh hãy nghe em nói một điều thôi.」
A… Tôi chẳng có nghĩa lý gì để nghe cả.
Cơ mà nghe rồi thì tôi cũng làm được gì đâu nhỉ.
Nếu những gì cô nói đều đúng và không thể tránh được, thì tôi cũng sẵn sàng đón nhận.
Tôi không phải loại người không có đủ can đảm khi cần.
「Được rồi. Cô cứ nói đi. Dù sao tôi cũng sắp chết, mà nói đúng hơn là, cô muốn làm gì thì làm.」
「Hừm, em thực sự không rõ lắm, nhưng em không nghĩ đây là chuyện tệ lắm đâu.」
Thái độ cô ta nghiêm túc đến kỳ lạ, mà có lạ cũng mặc kệ.
Không liên quan gì đến tôi.
「Thường thì những chuyện thế này chẳng có gì tốt đẹp. Nói xem, con quái vật thích đùa giỡn với số phận người khác này sẽ dạy tôi bài học gì đây?」
Tôi không quan tâm đến vận mệnh.
Nhưng nếu gặp con quái vật khì gió như này thì dù có chết tôi cũng cố hết sức để chống lại. Đã ăn độc thì phải cắn luôn cả bát.
…Nhưng mà giọng cô ta thật trong trẻo
Dù chỉ là một con quái vật, nhưng nó gây cảm giác thật khó chịu.
「Đúng vậy, để phá vỡ phong ấn hoàn toàn, em cần sự giúp đỡ của anh, Eiya. Phong ấn của em không tự nhiên mất đi. Nó cần ai đó để tháo gỡ… vì vậy em muốn anh ký khế ước với em.」
「Này này, đến nước này mà còn dám lấy mạng người khác ra làm điều kiện uy hiếp à? Đừng có mà coi thường loài người, đồ khốn!」
Đầu óc tôi bắt đầu bốc hỏa. Không chỉ đùa giỡn với số phận của tôi, mà còn muốn điều khiển tôi bằng mạng sống của mình. Tôi không phải là thứ quái vật như cô, tôi là con người đấy.
Đến mức này thì chẳng còn gì để mất, cứ làm tới đi.
「Nghe đây, loài người chúng tôi có cái gọi là lòng tự trọng! Dù tôi có khốn nạn, bị điều khiển và buộc phải phá phong ấn của quái vật, tôi vẫn là tôi!」
「…Thật vậy sao? Em không nghĩ về anh như vậy, Eiya. Em luôn xem anh là một người quan trọng và quý giá.」
Đừng có mà giỡn, cô biết gì mà nói. Nếu những gì cô nói là thật, thì 26 năm cuộc đời tôi đều là do cô điều khiển à.
「Cô nhìn thế nào không quan trọng. Cuộc đời tôi là của tôi! Nếu phải dùng mạng sống của mình để ngăn cô gây ra thêm những cuộc đời khốn nạn như tôi, thì tôi thề sẽ phong ấn cô lại!」
Đừng có mà tùy tiện đùa giỡn với cuộc đời người khác, rồi còn ra vẻ bề trên mà phán xét!
Loài người, dù nhỏ bé đến đâu, vẫn có lòng tự trọng và linh hồn. Dù có khốn nạn đến mức nào, vẫn phải có giới hạn để không trở thành rác rưởi thật sự.
Phải nói ra thôi, tôi chỉ là một thằng khốn nạn từ khu ổ chuột. Một kẻ không đáng được gọi là con người. Nhưng tôi không để bản thân thối nát hoàn toàn đâu!
Và điều tôi ghét nhất là bị coi thường, bất kể đối phương là ai.
「Tôi không giúp được gì đâu, xin lỗi nhưng cô hãy tìm người khác.」
Cuộc đời rác rưởi này, ít nhất cuối cùng cũng không đến nỗi tệ.
「Thật sự xin lỗi, em không có ý đó. Nhưng em không hiểu được những cảm xúc ấy. Em rất xin lỗi về cuộc đời của anh. Nhưng câu chuyện của em không phải như vậy.」
…Gì đây chứ?
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ, thật không hiểu nổi.
Đây không phải là lúc hắn nên dọa nạt, dỗ dành hay dụ dỗ để thao túng tôi sao?
Hoặc ít nhất cũng phải ép buộc tôi làm gì đó chứ?
「Vậy cô muốn gì? Nếu để một kẻ như cô tự do… tôi sẽ bị lưu danh trong truyền thuyết như một tội nhân giải phóng quái vật với cái tên 【Đạo tặc vô danh】 sao?」
Nếu bị kể lại trong hàng trăm năm như kẻ giải phong ấn quái vật làm thế giới hỗn loạn thì thật chẳng đáng cười. Tôi đâu phải loại người dính líu vào những chuyện lớn lao như thế.
Tôi sống theo tiêu chí 【muốn làm gì thì làm】, chỉ làm những gì tôi muốn. Mà chuyện này thì rõ ràng không nằm trong danh sách muốn làm của tôi.
「Thành thật mà nói… em muốn biết thêm về con người. Em muốn biết về anh, Eiya.」
Giọng điệu của hắn nghe có vẻ thành thật đến mức làm người ta muốn khóc. Cảm giác vui vẻ ban đầu của hắn đã biến mất, thật khó hiểu.
「Không phải cô đã biết hết mọi thứ về tôi rồi sao, từ quá khứ đến hiện tại.」
「Không phải như thế… Em muốn thấy anh sống thế nào, chỉ vậy thôi. Em nghĩ mình có thể thực hiện được điều ước của anh, nên làm ơn, xin hãy giúp em.」
Oi, điều ước sao? Nghe như trong những câu chuyện kinh điển về sự hủy diệt.
「Khoan đã, câu chuyện về điều ước thường kết thúc tồi tệ. Với tôi, cái gì cũng phải phù hợp với khả năng của mình, dù tôi chẳng có gì đáng kể.」
「…Hửm? Em tưởng điều ước là tốt, nhưng không phải sao?」
「Ước nguyện ư? Mấy chuyện đó khó lắm. Hơn nữa, làm gì thì làm, ra khỏi chỗ tối tăm này và cho tôi thấy mặt mũi của cô đi. Khi cần nhờ vả ai đó, luật bất thành văn là phải nhìn thẳng vào mắt họ mà cúi đầu đấy!」
Tôi đâu đủ thông minh để chơi trò trí tuệ như trong những câu chuyện về điều ước. Nguyện ước không phải lúc nào cũng chính xác như mình nghĩ.
…Tôi đã rơi vào tình cảnh này vì không biết thân biết phận và cố làm điều không thể.
「Ờ thì, rất xin lỗi vì đã làm anh giận. Em rất muốn xin lỗi anh nhiều điều… nhưng hiện hình có ổn không? Em sợ anh có thể bị thương vì trước đây có người ngất khi thấy em rồi.」
「Cô lịch sự và nghiêm túc một cách kỳ lạ nhỉ. Tôi đang sắp chết vì cô, nên có thấy thêm vẻ ngoài của cô hay gì cũng chẳng sao nữa.」
Từ lúc nào hắn lại tỏ ra lo lắng như thế này vậy?
Được rồi, hiện hình ra đi. Dù trông như thế nào cũng chẳng quan trọng, biết rõ còn hơn chết mà không biết gì.
Mà, có vẻ bề ngoài đáng sợ khiến người khác sợ hãi à, nhưng mà tới lúc này rồi. Chết đi mà không biết đối phương là ai thì có hơi uổng.
Biết rồi rồi hối hận cũng được, ít nhất mình còn có thể quyết định cuộc đời mình như thế nào. Thế còn sướng hơn là cứ mãi mơ hồ không biết gì.
「Nhìn phản ứng của anh, chắc là không tin tưởng em lắm nhỉ. Nhưng em muốn cho anh thấy sự chân thành của mình, vì anh là tất cả đối với em. Nếu anh muốn gì, em sẽ làm theo ý anh hết.」
「Ồ, nghe hay đấy.」
Từ nãy đến giờ, có vẻ như hắn rất bồn chồn, nhưng nếu hắn sẵn lòng đáp ứng yêu cầu của tôi thì tôi chẳng có lý do gì mà không nghe.
… Ồ, nói là làm, ánh sáng bắt đầu xuất hiện dần dần. Giờ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rồi. Chà, căn phòng này thật sự sắp đổ nát đến nơi rồi, đúng như hắn nói. Cảnh tượng này thật kinh khủng.
Từ từ, hình dạng của hắn cũng dần hiện ra… Trông giống người hơn là một con rồng khổng lồ. Nếu là rồng, chắc tôi không biết phải làm sao.
Nhưng chờ đã… Ngươi là ai mà sao… Ngươi là con người á!?
Lại còn là con gái nữa!!?
12 Bình luận