Chắc hẳn ai cũng nghĩ tới điều này ít nhất một lần.
“Tôi muốn trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Một vị hoàng đế đầy uy quyền.
Một bậc thầy kiếm thuật có thể chống lại hàng ngàn quân địch.
Một pháp sư vĩ đại có thể nhìn ra mọi chân lí.
Hay thậm chí là một sát thủ máu lạnh cai trị bóng đêm.
Những nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc đều cực kì cuốn hút. Vì vậy, đôi khi tôi lại nghĩ rằng, tôi cũng muốn trở thành nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết đó.
Có lẽ vì tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống chỉ lặp đi lặp lại, luôn quay đều như một chiếc bánh răng.
Cái mong ước tưởng chừng chỉ là hão huyền ấy chẳng mấy chốc đã trở thành sự thật.
Tuy nhiên trở thành nhân vật chính như tôi hằng mong ước là điều không thể. Tôi thật là ngu ngốc khi đã từng kỳ vọng vào điều đó.
Chẳng có điều gì là tuyệt đối theo đúng ý tôi cả.
Tôi tỉnh dậy trong một cuốn tiểu thuyết. Tuy vậy, tôi lại không phải là nhân vật chính, trái với hy vọng mà tôi ấp ủ từ lâu.
Raymond Pilius.
Đó là tên của nhân nhân vật tôi đã xuyên vào.
Hắn là một nhân vật phản diện có cái kết bi thảm ở phần cuối tập đầu tiên của tiểu thuyết.
Tuy nhiên cũng đáng để thử đấy chứ.
Vì tôi nắm chắc nội dung cuốn tiểu thuyết này mà.
* * *
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào má hắn.
Hắn mở mắt và ngáp. Tuy nhiên hắn ta cau mày lại vì tầm nhìn mờ một cách kì lạ và đầu đau như búa bổ.
“Oh, mình không nhớ là đã uống rượu.”
Đó hẳn là do cơn say rượu.
Hắn ta đưa tay ra như thể đang tìm kiếm thứ gì đó như một thói quen.
Sau đó, hắn nhận thấy rằng có điều gì đó thật kỳ lạ.
“Từ khi nào phòng khách của mình lại rộng như thế này.”
Chiếc bàn bé cách một sải tay giờ đã biến mất.
“Cái quái gì vậy…”
Hắn ta bối rối khi tầm nhìn trở lại bình thường.
“Đây là đâu?”
Đó là một phòng ngủ rộng lớn được trang trí một cách xa hoa, lộng lẫy. Có một chiếc gương toàn thân bên cạnh chiếc giường.
Trực giác thúc giục hắn ta rời khỏi giường.
Trong gương là một người phương Tây tóc vàng trông khá mũm mĩm.
“Đây là mình sao?”
Ngay khi hắn bất giác thốt ra những suy nghĩ ấy, một giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào.
“Thưa bệ hạ, Ngũ hoàng tử Raymond Pilius, ngài đã tỉnh rượu chưa ạ?”
Hắn ta bất ngờ trước câu nói của chàng trai trẻ.
“Tôi là Raymond Pilius…?”
Người đàn ông tên Raymond lẩm bẩm, giọng run run.
Hắn không thể không nhận ra cái tên này. Không, hắn biết cái tên đó quá rõ ấy chứ.
"Tôi là tên khốn chết bầm Raymond Pilius trong 'Sự sụp đổ của Đế quốc' ư?"
Raymond Pilius là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của hắn, 'Sự sụp đổ của Đế quốc'.
Khi thức dậy, hắn ta đã ở trong cuốn tiểu thuyết viễn tưởng này, nhưng bằng cách nào? Tại sao? Hắn cũng chẳng biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nữa.
Nhưng có một vấn đề quan trọng hơn cả.
‘Ngũ hoàng tử Raymond Pilius đã chết ở cuối tập đầu tiên. Anh ta có một kết cục rất bi thảm…’
Cách nhân vật đó đã chết như thế nào không được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết. Tuy nhiên, 'cái chết thê thảm nhất' là cụm từ hắn nhớ về sự kiện đó.
‘Âm mưu thảm sát Hoàng tộc’
Đó là sự kiện lớn xảy ra ở phần cuối Tập Một, nó đã khiến Raymond Pilius chết.
“Sao tôi lại phải…”
Hắn tự hỏi tại sao mình lại không được trở thành nhân vật chính cơ chứ.
Lúc này, giọng của hắn ta khẽ run, xen lẫn sự bực bội.
Nhưng chỉ một lúc sau, hắn từ bỏ những suy nghĩ ấy, thở dài và ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Sau đó, hắn ta nghe thấy những tiếng bước chân qua cánh cửa đã được đóng chặt. Nó khá ồn ào, hẳn là vì có rất nhiều người.
Âm thanh ngày càng gần.
Cuối cùng, tiếng bước chân ngừng lại khi họ tới trước cửa. Có những tiếng xì xào, nhưng hắn không thể nghe thấy họ bàn về chuyện gì.
“Xin thứ lỗi, thưa Bệ hạ, tôi là Alex.”
Không rõ lý do tại sao nhưng anh ta mở cửa một cách thận trọng với giọng căng thẳng như đang lo lắng điều gì đó.
Một người hầu ưa nhìn bước vào. Anh ta mặc áo choàng với khuôn mặt rạng rỡ nhưng có phần lúng túng, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Phía sau anh ta, một số kỵ sĩ mặc áo choàng đỏ với áo giáp bước vào.
Ngay sau đó mọi ánh mắt đều hướng về phía Raymond, người đang ngồi trên ghế. Tất cả đều có cùng một phản ứng.
Raymond định mở lời. Ngay sau đó, hắn ta nhận ra điều đó thật bất lịch sự và vội vàng trở lại với vẻ mặt thường ngày.
‘Ngũ hoàng tử Bệ hạ thức dậy vào giờ này ư?’
‘Hôm qua anh ta còn uống rất nhiều…’
Đó là suy nghĩ của các kỵ sĩ.
‘Tạ ơn Chúa…’
Alex, người đã cảm thấy nhẹ nhõm khi liếc nhìn đôi mắt trông khá tỉnh táo của Raymond dù đã uống say vào ngày hôm qua.
**
Mõi khi Raymond uống rượu vào ban đêm, anh ta sẽ phải đánh thức hắn cả hàng chục lần vào ngày hôm sau.
Tất nhiên, Alex, người phụ trách công việc ấy đã phải hứng chịu những cú đấm trời giáng vì sự bực tức của Raymond.
“Thưa bệ hạ, ngài cảm thấy ổn chứ?”
Alex cúi đầu một cách lịch sự và hỏi thăm vị hoàng tử kia.
Raymond mặc kệ hắn rồi quay đầu đi.
“Anh ta vừa nói tên mình là Alex phải không? Nếu tôi là Ngũ hoàng tử và người đàn ông này là Alex thì…”
Nhớ lại về nội dung cuốn tiểu thuyết, hắn ta đã sớm nhớ lại câu chuyện về Alex.
Alex Tilinger, con trai thứ hai của Nam tước Tilinger.
Lúc ấy, hắn mới chỉ nhớ chừng này thôi. Tuy nhiên, không có gì đặc biệt về nhân vật này.
“Bệ hạ?”
Khi Raymond chỉ nhìn chằm chằm anh và không nói gì, Alex đã hỏi lại một cách cẩn trọng.
“Không có gì.”
“Tôi rất vui khi nghe điều đó. Ngài có muốn thay quần áo ngay bây giờ không?”
Những ký ức về nghi thức hoàng gia bỗng ập tới.
Đó hẳn là một phần ký ức mà Ngũ hoàng tử, Raymond Pilius.
“Hwa, Bệ hạ ……”
Hắn cau mày vì cơn đau đầu ngắn, Alex giật mình lùi lại và các kỵ sĩ tiến tới. Chuyện này dường như đã rất quen thuộc. Giống như một cảnh tượng mà họ đã thấy thường xuyên vậy.
‘Mình đã đối xử với họ như thế nào mà lại phản ứng như vậy?’
Raymond nghĩ điều đó thật kỳ lạ, nhưng ngay sau đó hắn đã biết câu trả lời.
Những ký ức của hắn ùa về, một trong số đó có liên quan đến Alex.
‘Mẹ kiếp, tên này điên thật.’
Trong quá khứ, Raymond thường đánh đập người hầu của mình bất cứ khi nào hắn ta cảm thấy buồn chán.
Vì vậy, người hầu của hắn đã bị thay thế nhiều lần và người cuối cùng là con trai thứ hai của Nam tước Tiringer, người con có sức khỏe yếu kém nhất.
Anh bị đánh cho đến giờ vì anh chẳng có sức lực, xem ra anh ta đã bị gãy xương không lâu trước đó.
Kể từ đó, mỗi khi anh ấy đánh thức hoàng tử vào buổi sáng, đều có vài kỵ sĩ đi cùng anh ta.
“Ta sẽ không làm gì ngươi cả. Cứ yên tâm.”
Raymond nói với chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Lúc đó, các kỵ sĩ mới quay trở lại và Alex bước ra ngoài.
“Xin thứ lỗi.”
“Ta sẽ thay đồ.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Những cô hầu gái tiến vào và giúp Raymond. Nhờ trí nhớ của Raymond Pilius, hắn đã có thể hành động một cách khéo léo khi được thay quần áo.
Tuy nhiên, điều khiến hắn ta khó chịu là những người hầu quá cứng nhắc khi làm việc.
‘Hắn đã đánh họ bao nhiêu lần vậy…’
Trí nhớ của Raymond không hoàn toàn rõ ràng, nhưng rõ ràng hắn ta đã đánh đập họ rất nhiều lần khi nhìn thấy phản ứng của những người hầu gái.
Trong tiểu thuyết, Ngũ hoàng tử nổi tiếng là một tên hoàng tử vô lại, vì vậy hắn ta đã đoán trước được điều đó.
"Ahhhh!"
"Xin lỗi, điện hạ!"
Khi đang gắn phù hiệu trên y phục, một cây kim nhọn đâm vào da thịt hắn.
Hắn cau mày, cảm thấy sởn gai ốc, cô hầu gái mắc lỗi quỳ xuống ngay lập tức. Raymond chết lặng trước phản ứng của cô.
'Chuyện đó…….'
Hắn lắc đầu thở dài. Sau đó, một trong những kỵ sĩ vội vã bước tới.
“Thái tử điện hạ! Ngài không được giết người giúp việc! Làm ơn hãy bình tĩnh lại!"
‘Ôi Chúa ơi, hắn đã giết một cô hầu gái trước đây sao? Làm sao một kẻ đần độn như vậy vẫn có thể là hoàng tử được cơ chứ?’
Ngay lúc anh ta nghĩ về điều đó, một câu trong nguyên tác hiện ra trong đầu anh.
‘Đó là người đàn ông tồi tệ nhất trong lịch sử gia đình hoàng tộc, nhưng vì hắn được thừa hưởng dòng máu hoàng tộc, hắn ta vẫn được coi là một hoàng tử, người có thể sử dụng những vũ khí cổ đại.’
Kẻ khốn nạn nhất trong lịch sử hoàng tộc.
Nhưng vẫn chưa quá muộn. Hắn có thể thay đổi điều đó.
"Tên ngươi là?"
Hoàng tử không rút kiếm ra vì một lý do nào đó. Đôi mắt của Alex mở to và các kỵ sĩ tỏ vẻ lo lắng.
Họ có lẽ đã nghĩ rằng thay vì rút kiếm ra bây giờ, hắn ta sẽ áp đặt một hình phạt dã man hơn nữa.
Nhìn thấy các kỵ sĩ dường như đang chuẩn bị tiến về phía trước bất cứ lúc nào, Raymond không còn cách nào khác ngoài việc lắc đầu ngao ngán rồi thở dài.
“Se, là Seria. Thưa Bệ hạ.”
Seria, người đang run như cầy sấy lúc nãy, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ngươi chắc hẳn đã rất sợ hãi, hãy lui xuống và nghỉ ngơi. Giờ ta cũng đã thay quần áo xong rồi.”
Nói xong, hắn cầm lấy chiếc áo choàng màu đỏ mà kỵ sĩ đang cầm và mặc vào.
Các kỵ sĩ hoàng gia đã ngạc nhiên mở to mắt trước sự thật rằng không có thảm kịch nào xảy ra.
Raymond cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Ta đói. Alex, có bữa sáng chưa? ”
“Dạ?”
“Ta hỏi bữa sáng đã sẵn sàng chưa?”
“Mm, tôi sẽ dẫn ngài đi.”
Hắn ta ra ngoài trước. Sau đó, Alex và các kỵ sĩ đi theo, chỉ còn lại Seria và hai cô hầu gái trong phòng ngủ của Ngũ hoàng tử.
“Ngài ấy liệu có phải là Ngũ Hoàng tử không? Một người có thể thay đổi như thế chỉ trong một ngày ư?”
"Đó không phải là một dấu hiệu của tận thế đấy chứ ?"
Seria véo má mình trong tiếng xì xào của những người hầu. Cô thấy đau. Vừa rồi không phải là một giấc mơ.
Ngũ hoàng tử đã thực sự thay đổi.
* * *
Cung điện của Ngũ hoàng tử thật vắng lặng. Đó là khi tôi đang dạo bộ tới nơi bữa sáng đã được chuẩn bị.
Một người đàn ông mặc áo choàng giống Alex đi theo và cúi đầu. Anh ta bước đi chậm rãi và cất tiếng.
“Ngũ hoàng tử…… Hoàng đế bệ hạ muốn cùng ngài dùng bữa sáng.”
Ronald Pilius, hoàng đế của Đế quốc Pilias.
“Hoàng đế bệ hạ ư?”
“Vâng, thưa bệ hạ. Hoàng đế sẽ rất buồn nếu lần này ngài cũng từ chối.”
Alex lườm nguýt người hầu khi hắn nói những lời đáng ra là của anh ta. Đó như thể là cuộc đối đầu của những người hầu vậy. Người hầu vừa nói xong cũng nhận ra điều này.
“Tôi xin lỗi, thưa bệ hạ. Điều đó có lẽ là không thể.”
“Không, tất nhiên ta sẽ đi nếu Hoàng đế Bệ hạ gọi ta. Hãy đưa ta đến Hoàng cung.”
“Dạ?”
Đối diện câu trả lời của Raymond, người hầu nghi ngờ tai mình có vấn đề.
‘Ngũ hoàng tử, người đã từ chối lời mời đến bữa ăn của Hoàng đế trong năm năm qua, sau cái chết của Đệ tam hoàng hậu, cuối cùng đã chấp nhận lời mời.’
Mặc dù đã đưa ra lời đề nghị về bữa ăn của Hoàng đế, nhưng người hầu đã khá lúng túng vì nghĩ rằng hoàng tử sẽ lại từ chối như thường lệ.
"Ngươi đang làm gì thế? Dẫn đường đi. Chẳng phải chúng ta nên đến trước Bệ hạ sao?”
Người hầu ấy lại một lần nữa nghi ngờ thính giác của mình.
Nếu người đàn ông trước mặt không phải là Ngũ hoàng tử, anh ta đã hỏi lại.
May mắn thay, anh đã không làm thế, nhưng anh ta thậm chí không thể kiềm chế được biểu cảm khuôn mặt mình. Raymond đọc được suy nghĩ của người hầu mình rồi thở dài.
‘Hắn trông thật ngu ngốc……’
Trong cuốn sách, Raymond là một nhân vật phản diện, và anh ta không phải là một nhân vật quá quan trọng.
Như hầu hết các tiểu thuyết, “Sự sụp đổ của Đế quốc” chỉ có một ít mô tả về Raymond vì câu chuyện chủ yếu phát triển xung quanh các nhân vật chính.
“Tôi sẽ dẫn ngài đến Hoàng cung.”
Người hầu đi trước. Ngay phía sau là Raymond, đi cùng với Alex là ba kỵ sĩ hoàng gia.
Cung điện của Ngũ hoàng tử khá xa so với Hoàng cung. Anh phải bước đi thật nhanh để không bị trễ bữa sáng.
‘Thật ngạc nhiên.’
Đó có lẽ là phản ứng kì lạ của nhân cách Ngũ hoàng tử ban đầu và nhân cách mới.
Hoàng thành tuy rộng lớn nhưng họ đã đến cung điện nhanh chóng nhờ xe ngựa. Các kỵ sĩ hoàng gia tròn mắt khi nhìn thấy một cỗ xe bằng vàng với gia hiệu của Ngũ hoàng tử trên đó.
“Ngũ hoàng tử đến Hoàng cung?”
“Cái quái gì đang xảy ra vậy……”
Các kỵ sĩ bảo vệ cổng chính của Hoàng cung đang xì xào bàn tán. Họ dường như đã cố nói nhỏ hơn nhưng…
‘Tôi vẫn có thể nghe thấy mọi thứ đó, lũ khốn.’
Cỗ xe khá cao, vì vậy các kỵ sĩ hoàng gia không nhìn thấy Raymond đang cau mày.
“Không có vấn đề gì.”
Với sự chấp thuận của kỵ sĩ, cỗ xe chở Ngũ Hoàng tử Raymond Pilius đã đi vào cổng chính của Hoàng cung.
Nhìn bóng xe ngựa đi xa, các kỵ sĩ hoàng gia há hốc mồm kinh ngạc.
“Anh có biết đã bao nhiêu năm kể từ khi Ngũ Hoàng tử bước qua cổng chính của Hoàng cung không?”
“Kể từ khi Đệ tam hoàng hậu qua đời, ngài ấy đã ở tại Cung điện Ngũ hoàng tử trong năm năm.”
“Điều này thật bất thường.”
“Nó chỉ là một sở thích nhất thời thôi, đúng không?”
Trước những lời của các thuộc hạ, kỵ sĩ nhìn lên bầu trời, lắc đầu.
“Tôi cũng hy vọng là vậy.”
* * *
Khi đến Hoàng cung rộng lớn, Raymond xuống xe và nhớ lại những chi tiết về nơi này.
‘Tôi biết khá rõ về đế quốc Pilias’
Đế quốc Pilias. Đây là đế quốc duy nhất còn sót lại sau cuộc đại chiến kết thúc vào thời cổ đại, duy trì một chế độ vững trãi.
Dòng dõi hoàng tộc được lập ra để đối phó với những di vật cổ xưa, vũ khí của những vị thần vĩ đại.
Vì vậy, từ lâu đã có rất nhiều thế lực bí mật bảo vệ hoàng gia, nhưng hiện tại đều đang suy yếu, không còn nhiều quyền lực như trước.
‘Tôi không tự tin đến mức nghĩ rằng mình biết tất cả mọi thứ.’
Tuy nhiên, hắn biết tất cả các bối cảnh bí mật đã xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết từ câu chuyện của nhân vật chính, vì vậy hắn ta không lo lắng.
Khi lần đầu tiên đọc cuốn tiểu thuyết và sau đó xem qua nội dung bộ sách, hắn có một suy nghĩ.
‘Aish! Tác giả này sắp xếp các bối cảnh tệ khủng khiếp.’
Hắn đã nghĩ như vậy. Thật trớ trêu, chỉ riêng số tập của bộ sách đã vượt quá một cuốn tiểu thuyết. Mà cuốn tiểu thuyết đó chỉ mới được xuất bản ba tập.
“Vệ, Vệ binh hoàng gia…”
Khi đang trầm ngâm suy nghĩ, anh nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Alex. Khi anh nhìn lên, anh ta thấy một người đàn ông mặc đồng phục vàng và đeo mặt nạ đang dựa vào tường.
Người đó có lẽ là ‘tấm khiên’ được chỉ định để bảo vệ hoàng tộc.
Trong ký ức của Ngũ hoàng tử, hắn chưa bao giờ gặp anh ta ngoài đời.
1 Bình luận