Unnamed Memory -after the...
Furumiya Kuji chibi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2 - Khát vọng từ trong khắc ấn bỏng cháy. (p3)

2 Bình luận - Độ dài: 8,339 từ - Cập nhật:

Trans: Kirishimaaa + zekken_

Edit: zekken_ + Simp_

----------

Giọng nói của ông chủ phát ra từ phía sau cửa tiệm. Có một vài người đàn ông khác trong cửa tiệm khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Bị che khuất khi đứng sau Oscar, Tinasha kéo áo của anh.

"Có gì đó không ổn à?"

"Không hẳn, trông có vẻ tiệm vẫn chưa mở cửa."

Có vẻ như sắp có chuyện rắc rối xảy ra. Nếu thật sự như vậy, họ chỉ cần đi đến một cửa tiệm khác. Có vẻ Tinasha cũng đang nghĩ điều tương tự và trả lời một cách tự nhiên.

"Thế thì chúng ta cùng đi đến nơi khác thôi. Hoặc là ta nên dịch chuyển về dinh thự và lấy một thanh kiếm? Em nghĩ chắc cũng phải có ít nhất một thanh kiếm trong hành lý mà chúng ta đem từ tháp về."

"Nó có vẻ ổn đấy."

Anh nghĩ việc mua luôn một thanh ở đây sẽ dễ dàng hơn, nhưng nếu họ phải tìm một cửa tiệm khác thì việc nhờ Tinasha có vẻ sẽ nhanh hơn nhiều. Tuy nhiên, sau khi nghe tới nó, những người đàn ông bắt đầu lẩm bẩm. Một trong số họ gọi Oscar.

"Bạn có một ma thuật sư biết sử dụng phép dịch chuyển ư?"

"...Đúng vậy."  Việc này có vẻ là vấn đề.

Có rất ít ma thuật sư biết sử dụng phép dịch chuyển. Bởi vì việc này bao gồm xác định tọa độ và kết nối các vị trí cực xa là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, việc một ma thuật sư sở hữu kỹ năng như vậy lại không thuộc bất kỳ tổ chức nào thực sự hiếm gặp.

Những người đàn ông xôn xao trước cơ hội bất ngờ này. Tuy nhiên, Oscar do dự về việc để cho vợ mình bị lợi dụng bởi chúng. Anh ấy tính hỏi ý Tinasha trước, nhưng trước khi kịp làm điều đó thì Tinasha đã kéo áo anh một lần nữa.

"Em không phiền đâu. Nó không phải là vấn đề quá lớn. Bên cạnh đó, không phải vốn dĩ chúng ta đang tìm kiếm những điều bất thường sao?"

"Đúng ha, giờ em nhắc anh mới nhớ."

Một khi họ có được vũ khí, họ dự định sẽ đi thu thập thông tin về những sự kiện kỳ lạ hoặc các rắc rối tại đây. Không nên thay đổi thứ tự để tránh việc tạo thêm vấn đề không cần thiết.

Sau khi tự thuyết phục bản thân, Oscar chỉ về phía Tinasha đang đứng sau lưng anh.

"Đây là vợ tôi. Các người cần một ma thuật sư để làm gì?"

Những người đàn ông thì thầm, liếc nhìn nhau với ánh mắt hy vọng và sự suy tính.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Đây là một cơ hội rất tốt. Nếu thực sự là một ma thuật sư tài năng, chúng ta có thể nhờ họ giúp. Ta không thể đối phó với khu rừng như hiện tại."

"Nhưng dù có thế đi nữa chúng ta cũng không có nhiều thời gian, cô ấy là người ngoài."

"Chúng ta không cần phải đưa cô ấy đi quá xa. Đã có án mạng ở ngay lối vào của khu rừng. Nếu chúng ta xác nhận sự thật, chúng ta có thể yêu cầu một cuộc càn quét giống như lần trước."

Oscar lắng nghe những lời thì thầm có phần đáng ngờ với khuôn mặt tự nhiên. Dường như Tinasha không thể nghe thấy khi cô đang đứng sau lưng Oscar, cô hỏi nhỏ với chồng mình.

"Có chuyện gì sao?"

"Họ đang tranh cãi. Nhưng anh nghĩ nó sẽ sớm kết thúc thôi."

Đúng như Oscar dự đoán, có vẻ họ đã thống nhất ý kiến với nhau và chủ tiệm lên tiếng.

"Vào trong đi. Đây không phải nơi tốt để nói chuyện này."

Sau khi nghe chủ tiệm nói, cả hai bước vào cửa tiệm, đóng cửa lại. Ở đó, họ nghe về một "rắc rối" đã xảy ra trong khoảng một tháng gần đây.

"Con dã thú trong rừng, bạn nói gì cơ?"

Về phía nam của thị trấn Wakani là một khu rừng rộng lớn. Từ lâu, người ta đã truyền tai nhau rằng nơi đây là nơi cư trú của những con quái vật và mọi người đều cẩn thận để không bị lạc vào đó. Tuy nhiên, khoảng mười năm trước, một số cư dân mới của thị trấn đã vô tình bước vào khu rừng. Kết quả là tất cả bọn họ đều bị tìm thấy trong tình trạng tàn sát dã man.

Một trong số họ đã bị giết bởi một móng vuốt sắc nhọn đâm sâu và một phần cơ thể bị ăn mất. Phát hiện này khiến người dân ở thị trấn kinh hãi, và họ đã tổ chức một nhóm với mục tiêu "chinh phục con dã thú". Khu rừng quá gần với thị trấn Wakani, vì vậy họ đã yêu cầu sự trợ giúp của những ma thuật sư hoàng gia từ vương quốc để thành lập một đội dọn dẹp quy mô lớn nhằm dọn sạch khu rừng.

"Vậy là cuộc chinh phục đã thành công, và con dã thú được nhắc tới đã bị giết chết cách đây mười năm mặc dù vẫn có một số tổn thất."

"Tôi chưa từng nghe câu chuyện nào như vậy cả."

"Chắc vì nó đã xảy ra quá lâu rồi."

Mặc dù Farsas là một trong các quốc gia hùng mạnh nhất trên lục địa, nhưng không có nghĩa rằng mọi thông tin đều được truyền đi khắp nơi. Nhất là việc chinh phục đã kết thúc thành công.

"Vấn đề hiện tại có vẻ như con dã thú đã xuất hiện trở lại. Dường như một trong số những hậu duệ của nó đã sống sót."

Khoảng một tháng trước, cái chết bắt đầu ập đến khu rừng Wakani một lần nữa. Những xác chết kinh tởm bị nghiền nát bởi vết móng vuốt giống như mười năm trước, với các bộ phận xung quanh vung vãi khắp nơi. Hôm qua một thành viên thuộc "Sừng lửa" đã bị giết khiến cho mọi người phải suy nghĩ làm sao để đối mặt tình thế này.

Khi họ cùng nhau đi dọc theo con đường mòn trong khu rừng, Oscar lên tiếng.

"Đầu tiên, anh muốn biết có thực sự là họ đã giết nó cách đây mười năm không."

"Bọn họ nói vậy, nhưng nó đã là chuyện của mười năm về trước rồi."

"Nếu có gì đó không đúng, thì chính là nó. Họ có thể nghĩ rằng bản thân đã tiêu diệt được con dã thú, nhưng có khả năng nó đã sống sót với khả năng kiên cường."

"Anh nghĩ con dã thú thực sự là gì?"

"Hầu như chắc chắn là một con quái vật. Xét về tuổi thọ rất dài từ trước đó đến mười năm trước, thì nó phải là một sinh vật như vậy. Không rõ liệu nó có phải là một sinh vật bình thường đã bị biến đổi thành quái vật do khí độc, hay nó vốn dĩ đã là một con quái vật từ lúc sinh ra, nhưng nó chính là loại sinh vật như vậy."

"Vậy là nó đã không chết và mất mười năm để hồi phục. Đó là câu chuyện hợp lý."

Khi họ đi xuyên qua khu rừng với những bước chân thong thả, mặc dù mặt trời đang giữa trưa nhưng họ vẫn rất bình tĩnh.

"Sừng lửa" đã thỉnh cầu họ để "kiểm tra từ cổng tới trung tâm của khu rừng, liệu rằng con dã thú trong lời đồn có ở đây không và nếu có, hãy tiêu diệt nó." Có vẻ họ đã thử xin trợ giúp từ các thị trấn và quốc gia khác, nhưng nhận lại câu trả lời "Hãy xác nhận sự tồn tại của con thú trước" và ngó lơ. Kết quả là, họ đang cân nhắc việc thuê lính đánh thuê để xác nhận. Và ngay lúc đó, hai người đã xuất hiện, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, họ đang tiến thẳng đến nơi có nhiều xác chết nhất đã được phát hiện.

"Cho đến hiện tại, tất cả cái chết đều xảy ra vào ban đêm. Sáu người đã chết."

"Em nghĩ họ nên dừng việc đi vào rừng."

"Anh cũng thế, nhưng anh cũng hiểu việc không muốn để yên khi nó quá gần thị trấn."

"Anh nói đúng. Nó không phải là một câu chuyện hiếm gặp, nhưng nếu chúng ta đã biết tới nó thì hãy giải quyết nó thôi."

Khi Oscar nhìn thấy một thân cây được đánh dấu X làm mốc, anh rẽ vào khu rừng khác chưa được đánh dấu. Dựa vào những cành cây gãy và cỏ bị dẫm nát, anh tiếp tục đi qua các hàng cây. Chưa đầy năm phút sau, họ đã đến nơi phát hiện thi thể.

"Nó đây rồi."

Tinasha nói rồi, chỉ vào các vết máu trên cỏ và mặt đất. Những vệt máu đen khắp nơi, nhưng không hề có sự hiện diện nào gần đây. Cả hai chia ra bắt đầu kiểm tra xung quanh.

"Dường như con đường mà chúng ta thấy được tạo nên bởi những người phát hiện ra xác chết. Có vẻ như những nạn nhân đã chạy từ sâu trong rừng ra ngoài."

"Việc chạy trốn để thoát khỏi đây chắc chắn là rất cực khổ. Nếu anh trong trường hợp đó, anh thà để bị bắt sớm hơn."

"Đừng có nói xui xẻo như thế. Quan trọng hơn là, không có dấu vết của con quái vật."

Không có vết móng vuốt trên các cây gần đó, cũng không có dấu chân trên cỏ. Cứ như thể họ bị tấn công bởi một thứ gì đó vô hình. Tinasha nhìn quanh và đặt tay lên hông.

"Liệu đây có thực sự là do con quái vật gây ra không? Có thể đây là một vụ án mạng do con người thực hiện rồi dàn dựng để trông giống như thế không?"

"Ý tưởng thú vị đấy. Chắc chắn là không có nhân chứng nào còn sống sót để xác nhận việc thấy con quái vật. Họ chỉ gọi đây là sự trở lại của con quái vật vì thi thể có những đặc điểm giống như mười năm về trước."

Các vết móng vuốt, dấu răng, và các cơ quan nội tạng bị ăn thịt đều khớp với sự kiện mười năm trước. Tuy nhiên, cả hai đều chưa thấy các thi thể trên thực tế.

Do tình trạng kinh khủng của các thi thể, chúng đã được hỏa táng với sự đồng ý của gia đình và hiệp hội hỗ trợ.

"Điều đó có thể hiểu được, nhưng em ước gì chúng ta có thể trực tiếp kiểm tra các thi thể," Tinasha than thở.

Dù vậy, họ không phải là người cai trị của lâu đài nơi mà những yêu cầu được đưa lên. Họ chỉ đơn giản là những người qua đường cần phải hoàn thành công việc với những thông tin có sẵn.

"Tiếp theo, hãy kiểm tra nơi mà bọn họ chôn cất cái xác của con quái vật mười năm trước."  Oscar gợi ý.

"Vâng, nếu chúng ta biết được bản chất thật sự của nó là gì thì sẽ dễ dàng đối phó hơn." Tinasha gật đầu.

Khi Oscar hỏi về nơi xác con quái vật được chôn, người đàn ông tuy có nói rằng "Các bạn thật sự hiếu kỳ nhỉ" nhưng vẫn cung cấp thông tin. Dựa vào tông giọng và cử chỉ cho thấy anh ta cực kỳ sợ con quái vật đó. Điều này cho thấy có thứ gì đó thực sự đáng sợ đến mức tạo ra nổi sợ hãi như vậy.

Cả hai đổi hướng và tiến thẳng về nơi con quái vật được chôn. Nó nằm gần vùng rìa của khu rừng, ở phía dưới một mỏm đá nhỏ mà bình thường sẽ không có ai đi tới. Sử dụng ma thuật, họ bay xuống một cách từ từ và nhìn ngó xung quanh.

"Ở đây cũng không có gì đặc biệt khác thường cả." Oscar nhìn quanh và nói.

Khu vực mà họ đang nói khá nhỏ và mọc rất nhiều cỏ. Ở đây không có cái cây nào cả, nhưng cỏ mọc cao tận đầu gối của Tinasha. Một viên đá cỡ bằng một đứa trẻ nhỏ nằm ở giữa có thể là nơi được đánh dấu.

"Hmm, ở đây không có dấu hiệu nào cho việc trèo lên khỏi mặt đất. Có thể nó đã trốn thoát ngay sau khi bị chôn và đã ngủ đông ở một nơi nào đó trong mười năm." Tinasha suy đoán.

"Nghe có vẻ hợp lý hơn là ngủ trong lòng đất suốt mười năm. Em có thể đào nó lên không, Tinasha?"

"Tất nhiên rồi, để em lo!"

Sau một hồi suy nghĩ, Tinasha bắt đầu niệm phép. Hòn đá ở trung tâm từ từ bay lên và di chuyển ra ngoài mép của mảnh đất. Tiếp theo, cỏ và đất bên dưới nó bay ra ngoài như những cơn sóng. Chậm rãi, với một âm thanh nặng nề, lớp đất bị đào lên, tạo nên một cái hố trông như miệng núi lửa. Oscar nhìn chăm chú vào khu vực trung tâm, bỗng nhiên giơ tay lên.

"Dừng lại một chút. Anh thấy thứ gì đó."

Anh đã yêu cầu Tinasha dừng niệm chú và tự mình nhảy xuống hố. Nó giờ đã sâu tới mức Oscar đã mất khỏi tầm nhìn mặc dù ngoại hình cao lớn của mình. Một mùi hôi nhẹ thoáng tỏa ra từ lớp đất.

Oscar mang găng tay, bắt đầu đào xung quanh một vật thể màu nâu đã nhìn thấy lúc nãy. Ngay sau đó, anh phát hiện ra một thứ.

"...Xương, huh."

Chúng là những chiếc xương động vật lớn, hơi bị phai màu do thời gian. Oscar nâng chúng lên để Tinasha xem, cô nhíu mày lại.

"Thứ này đã tồn tại mười năm trước đây." Tinasha xác nhận.

"Không, chỉ thế này thì chúng ta chưa thể biết được đó là sinh vật gì. Hãy tiếp tục tìm hiểu thêm," Oscar nói.

"Em sẽ xử lý nó bằng phép thuật. Anh mang cái xương đó lại đây," Tinasha trả lời.

Tinasha nhận lấy chiếc xương từ Oscar và niệm thêm một phép thuật khác lên nó. Chiếc xương dày và cong nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung và dừng lại ngay phía trên miệng hố. Như thể bị kéo bởi một lực vô hình, nhiều chiếc xương khác bắt đầu xuất hiện từ trong đất. Khi tất cả các chiếc xương đã nổi lên, chúng hợp thành một bộ xương hoàn chỉnh.

"Nó khá lớn. Em không thể lắp ráp được vì em không hiểu biết về nó, nhưng trông nó giống như một con thú bốn chân," Tinasha nhận xét.

"Cái đầu thì lớn và tròn. Có lẽ là một con gấu khổng lồ?" Oscar gợi ý.

Hộp sọ có một lỗ trên trán, có lẽ do một cú đập trực diện bằng búa chiến hoặc thứ gì đó tương tự.

"Những người giết được sinh vật này chắc hẳn đã gặp khó khăn. Họ có thể đã chết trong quá trình này," Tinasha nói.

"Có thể đây là một cuộc chiến mà cả hai bên đều tử vong, dựa vào góc độ của vết thương. Khó mà nói được liệu có tồn tại một rào chắn bảo vệ của pháp sư hay không" Oscar nói thêm.

Dù đã xem xét kỹ lưỡng, họ vẫn chưa có nhiều tiến triển. Họ chỉ có thể xác nhận rằng con quá vật từ mười năm trước thực sự đã bị giết. Tinasha chạm tay vào cằm suy tư.

"Vậy nên, các sự việc hiện tại là do một cá thể khác gây ra?" cô tự hỏi.

"Em không loại bỏ giả thuyết rằng đây là một vụ ngụy tạo giết người quá nhanh đấy chứ?" Oscar hỏi.

"Sinh vật này lớn hơn em tưởng tượng, nên làm giả vụ này sẽ khá khó khăn. Hợp lý hơn khi cho rằng có một con thú tương tự," Tinasha lý giải.

"Nghe cũng có lý" Oscar đồng tình.

Thật khó để tái tạo các vết thương do móng vuốt gây ra bằng một lưỡi dao. Hơn nữa, các cơ thể còn bị ăn một phần. Ánh mắt của Tinasha dán chặt vào những chiếc xương đang lơ lửng.

"Dựa vào sức mạnh ma thuật còn sót lại, sinh vật này dường như là một sinh vật ma thuật tự nhiên. Nó có thể đã sống hàng trăm năm, phù hợp với những câu chuyện cổ xưa. Nhưng—" Tinasha nghiêng đầu một chút.

"Những loại sinh vật ma thuật này thường không có khả năng sinh sản. Vì vậy, cá thể hiện tại không có khả năng là con của nó," cô giải thích.

Oscar nhớ lại những sinh vật ma thuật cao cấp mà Tinasha đã để lại với bọn trẻ. Mười hai sinh vật được cựu quốc ma thuật Tuldar ký giao ước và chuyển giao cho Farsas rõ ràng là những cá thể khác biệt, không có quan hệ huyết thống. Sinh vật ma thuật càng tinh khiết thì điều này càng đúng. Tin tưởng vào phán đoán của Tinasha là điều tốt nhất anh có thể làm ở hiện tại.

"Có khả năng là ban đầu có hai sinh vật như vậy không?" Oscar hỏi.

"Ừm, cũng khó tưởng tượng. Nếu chúng là những ác quỷ mạnh mẽ như vậy, khó có khả năng hai sinh vật giống hệt nhau xuất hiện. Những sinh vật như vậy thường hình thành khi sức mạnh ngẫu nhiên ngưng tụ. Trong những trường hợp đó, thay vì tạo ra hai sinh vật, chúng nên hợp nhất thành một thực thể mạnh mẽ hơn. Mặc dù có những trường hợp các ác quỷ được tạo ra bởi các ác quỷ cao cấp có thể có sự tồn tại giống nhau, nhưng với việc còn xương lại, có thể là khác... Ác quỷ được tạo ra có độ tinh khiết cao và khi chúng chết, cơ thể của chúng sẽ không để lại dấu vết" Tinasha giải thích.

"Anh hiểu rồi..."

Oscar ngước lên. Bầu trời đang ngả màu hoàng hôn. Các bộ xương lơ lửng trong không trung đang xoay một cách chậm rãi.

"Cuối cùng thì chúng ta sẽ không biết cho đến khi thử đối phó với chúng. Trời đang tối, vậy chúng ta có nên tiếp tục vòng quanh khu rừng như thế này không?"

"Điều đó có vẻ hợp lý. Em sẽ đi thám thính phía trước."

Tinasha búng tay và ngay lập tức, các xương rơi trở lại vào cái hố ban đầu với tiếng lách cách. Đồng thời, một con chồn trắng phát sáng xuất hiện trong không khí và lướt vào các khoảng trống giữa những cái cây.

"Em đã ra lệnh cho nó vòng quanh khu rừng. Nếu nó phát hiện bất kỳ quái vật hay ác quỷ nào, chúng ta sẽ nhận được tín hiệu."

"Thú vị. Nhân tiện, nó có thể phát hiện những thứ khác không?"

"Những thứ khác?"

Oscar quay lại. Đột nhiên, có tiếng xào xạc sâu trong khu rừng. Nghe như thể có thứ gì đó, đang vội vã, di chuyển xuyên qua cỏ.

Tinasha mở to mắt nhìn chồng.

"Cái gì vậy?"

"Một con người. Nó nhỏ, có thể là một đứa trẻ? Đó là người đã va phải chúng ta ở thị trấn trước đó. Có vẻ như họ đã theo dõi chúng ta từ lúc đó."

"Hả. Em không hề nhận thấy gì cả..."

"Họ chắc hẳn đã quen với việc đi lại trong rừng. Họ giỏi trong việc che giấu sự hiện diện của mình."

Hơn nữa, anh không cảm thấy có sự thù địch từ họ. Có thể đó cũng là lý do tại sao em không nhận thấy. Tinasha nhíu mày khi liếc nhìn những khoảng trống giờ đã bị vạch ra giữa các cái cây.

"Đi vào khu rừng một mình trong những thời điểm nguy hiểm này. Trừ khi họ là thủ phạm không thì họ thật sự khá liều lĩnh. Họ có thể gặp nguy hiểm đấy" Oscar nói.

"… Anh nói đúng."

Những người đã nhờ họ giúp đỡ còn sợ phải vào rừng. Trong tình hình như vậy, người này có thể là ? Tại sao người này lại theo dõi hai người họ?

"Mùi máu đông khi chúng ta va phải nhau ở thị trấn… Nó làm anh cảm thấy hơi lo lắng."

Khi anh nói ra điều đó, nhiều nghi vấn bắt đầu hình thành. Yêu cầu đã chứa đầy lỗ hổng, có cảm giác như họ đang che giấu điều gì đó. Oscar nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vợ.

"Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Em nghĩ tại sao những ác quỷ đã xuất hiện xa xưa lại đột nhiên bắt đầu giết người cách đây mười năm?"

"Ừm, nếu nghĩ đơn giản thì có lẽ là vì con người đã xâm phạm vào lãnh thổ của chúng. Dường như những cư dân lâu đời của khu rừng đã cẩn thận không vào quá sâu, và những nạn nhân cách đây mười năm là những người mới đến, đúng không?"

"Vậy thì, nếu họ rời đi, vấn đề ngay lập tức sẽ được giải quyết. Dù rất gần thị trấn, nhưng vẫn không có nạn nhân nào ở đó. Nhưng những người đã nhờ giúp đỡ lại nói rằng họ 'không còn nhiều thời gian'. Họ muốn có thể vào khu rừng nhanh chóng."

"Em hiểu rồi…"

Phù thủy để ánh mắt sâu thẳm của mình lướt qua không khí. Ánh nhìn của cô có thể làm đông cứng bất kỳ ai yếu bóng vía—nó rất sắc bén.

"Vậy nên, lý do họ phải vào khu rừng mặc dù có nguy hiểm có thể cũng liên quan đến những người đã chết?"

"Anh nghi ngờ điều đó. Và sáu người đã chết, nhưng họ vẫn chưa đạt được mục đích, hoặc họ vẫn muốn vào khu rừng. Có thể lần này họ đã yêu cầu một cuộc càn quét khác?"

"Hmm. Có thể họ đang tìm kiếm kho báu?"

"Anh tự hỏi họ muốn làm gì trong khu rừng. Nó chắc không phải vì lý do quan trọng."

Nếu không trực tiếp tham gia, bạn không thể đánh giá tầm quan trọng của sự việc. Mỗi việc đều có hoàn cảnh riêng của nó.

Tuy nhiên, việc nhận được yêu cầu với những động cơ ẩn giấu không mang lại cảm giác thoải mái. Yêu cầu này nhắm đến vợ anh, một phù thủy tài năng. Nếu cô không biết về mục đích bí mật kia, cô có thể vô tình hỗ trợ điều gì đó hoặc thậm chí đối mặt với nguy hiểm.

Tinasha thở dài một cách nhẹ nhàng. "Nếu chúng ta đốt cháy cả khu rừng thì sao nhỉ? Nếu có động cơ bí mật nào đó, liệu làm như vậy có giải quyết sạch sẽ không?"

"Chỉ có em và cảnh vật là rõ ràng thôi."

"Tìm kiếm thông tin về cổ vật từ người người thật là tẻ nhạt... Đau đầu thật đấy."

"Đừng làm gì liều lĩnh khi không có anh."

Anh cần  phải làm rõ điều này, nếu không cô có thể làm điều gì đó bất ngờ khi anh không chú ý. Dù cô bình thản nói "Em sẽ cẩn thận." Cô ấy luôn ở trong tình trạng căng thẳng từ khi còn là nữ hoàng, vì vậy tốt hơn là nên để ý cô ấy nhiều hơn một chút.

Khi các xương quay trở lại nơi ban đầu của chúng, Tinasha bắt đầu lấp đất lại.

"Nhưng việc phát hiện điều gì đó mơ hồ như  'có thể có cái gì đó' bằng phép thuật là điều không thể. Chúng ta sẽ phải thấy tận mắt."

"Và có thể tìm thêm thông tin từ những người có thể biết."

"Chúng ta có nên trở về cửa tiệm và sử dụng phép thuật tinh thần lên tất cả mọi người không."

"Oi oi oi, anh vừa nói là không được làm gì liều lĩnh mà!"

"Em nghĩ điều đó cũng không khác gì việc gây sức ép lên họ."

Khi đất và cả được lắp lại như cũ và cuối cùng là viên đá được đặt vào giữa, Tinasha hít một hơi. Cô nhìn lên chồng và mỉm cười tinh nghịch.

"Vậy thì, chúng ta đi nhé? Đến nơi sâu nhất trong khu rừng, nơi mà họ bảo rằng chúng ta không được vào."

Và rồi họ tiến vào sâu bên trong khu rừng.

Đối với Millie, khu rừng này như sân sau của cô. Cô đã sống ở đây từ khi sinh ra. Vì vậy, ngõ cụt không phải vấn đề với cô. Nhưng giờ đây, cô đang phải chạy với trái tim như muốn nổ tung, mồ hôi nhễ nhại.

Chiếc áo choàng của cô tuột ra, để lộ mái tóc vàng óng xõa xuống vai. Khi trở về khu rừng, Millie luôn cố gắng che giấu mái tóc vàng này. Cho dù tốt hay xấu, nó cũng khiến cô trở nên nổi bật. Millie, cô ấy mới chỉ mười lăm tuổi, làm những công việc vặt ở thị trấn để kiếm sống, nhưng chỉ có vài người, bao gồm cả chủ cửa hàng nơi cô làm việc, là biết cô đến từ khu rừng. Nếu quá nhiều người biết, cô có thể bị dân làng trục xuất khỏi thị trấn. Vì vậy, cô luôn phải cẩn thận khi tới và rời khỏi thị trấn.

Người dân thị trấn không có cái nhìn thiện cảm với những người sống trong rừng. Mười năm trước, khi Millie chỉ mới năm tuổi tuy cô chẳng hiểu được những chuyện mà người lớn đang nói xung quanh cô, nhưng cô biết gia đình mình không có chỗ đứng ở nơi này.

Mặc dù ở rất gần nhau, nhưng giữa thị trấn và khu rừng vẫn một ranh giới ngắn cách. Bi kịch mười năm trước đã khiến Millie nhận ra nó rõ hơn bao giờ hết.

“Chúng ta phải nhanh lên... Sớm thôi sẽ có người đến đây.”

Quá nhiều người đã chết.

Đó là lý do tại sao người ta kéo đến khu rừng. Cô biết những chuyện này rỗi sẽ xảy ra.

Cô đã suy nghĩ về nó nhưng cũng lúc bất tòng tâm cô chẳng thế làm gì được cho đến bây giờ. Cô biết những việc này là sai trái nhưng cũng chẳng dám đứng lên.

Không, có vẻ như mọi thứ đã sai ngay từ khi đầu. Cô đã che giấu một sai lầm bằng một sai lầm khác.

Một căn nhà nhỏ hiện ra giữa những tán cây. Và rồi Millie phóng vút tới đấy.

“Ông ơi! Họ đang đến!”

“… Lại nữa à.”

Giọng nói đặc khàn kéo theo sự tức giận và căm hờn vốn đã ăn sâu trong lòng.

Vốn đã quen với chuyện này Millie, cố vẫn giữ nguyên thái độ.

Ngồi trên chiếc ghế ở phía sau, người ông của cô đứng dậy với một chiếc hộp nhỏ trong tay. Làn da rám nắng và thân hình vạm vỡ của ông đã nói lên cuộc sống của ông trong khu rừng này.

Và rồi ông ấy rời khỏi căn căn cabin, Millie liền nhảy ra rồi chặn đứng ông lại

"Dừng lại đi ông. Chúng ta không thể tiếp mãi thế này được."

"Họ mới là những kẻ phải dừng lại. Chúng ta đã chịu đựng đủ mười năm nay rồi. Sau tất cả ‘mọi chuyện’... Nhưng bây giờ đã đến lúc kết thúc mọi thứ rồi."

Ông của cô nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay. Thứ được làm bằng bạc, chiếc hộp này là thứ Millie tình cờ tìm thấy một tháng trước khi cô tìm thấy một người đàn ông chết trong một con hẻm trong chuyến đi mua sắm ở thị trấn. Mấy việc kiểu này tuy không hiếm, nhưng Millie đã nhặt chiếc hộp lăn ra từ tay người đàn ông. Và nó hóa ra không chỉ là một chiếc hộp. Nó hé mở một quá khứ mà cô tưởng rằng mình đã bỏ lại  được phía sau.

Chính ông của cô là người nhận ra rằng chiếc hộp có thể được sử dụng cho "sự báo thù."

"Con van ông. Dừng lại đi. Chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu đâu... Rồi họ sẽ gửi tiếp những người khác tới đây. Và giờ họ vẫn đang làm nó đây thôi”

Những chàng trai và cô gái trong rừng dường như không biết gì về những gì đã xảy ra mười năm trước. Đó là lý do tại sao họ đã xâm phạm nơi an nghỉ của linh hồn bảo hộ—để tìm ra danh tính của con quái thú đang tàn sát người trong khu rừng.

Nhưng kể cả khi họ giết những người đó, nó chỉ khiến họ chìm sâu hơn vào vũng lầy. Sẽ chẳng có thứ gọi là tương lai chờ đón. Sớm thôi, cuộc sống sẽ trở thành cực hình với họ.

Với khuôn mặt đầy nếp nhăn ông quay lại nhìn cô.

"Millie, con không cần làm gì cả. Ông sẽ lo liệu mọi thứ."

"Ông ơi!"

Phớt lờ sự khuyên ngăn của cô, ông ấy tiến ra ngoài.

Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu lặn, hoàng hôn đang dần bao trùm khắp không gian. Khu rừng trở nên tối tăm hơn giữa những tán cây. Để rồi khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, đó sẽ là thời khắc của linh hồn bảo hộ. Đối với Millie, linh hồn ấy từng là một người bạn. Nhưng giờ anh ta chẳng còn ở đây nữa. Tất cả những thứ còn sót là chỉ là món vũ khí báo thù trong tay ông cô.

Millie nhìn quanh căn nhà nhỏ trống rỗng, đôi vai cô chùng xuống. Nhưng sau một khoảnh khắc, cô nắm chặt tay và lao ra ngoài qua cánh cửa vẫn còn mở.

"Tiến vào sâu trong khu rừng, huh? Nước đi khôn ngoan đấy."

Ở giữa màn đêm đang bao trùm lấy khu rừng, nó dễ khiến người ta phương hướng. Bước từng bước cẩn trọng, Oscar soi sáng mặt đất bằng thứ ánh sáng ma thuật. Bản thân cô phù thủy, người đã mệt mỏi vì phải đi bộ, đang bay lơ lửng phía sau Oscar và bám vào cổ anh. Anh kéo vợ mình đi trong khi thỉnh thoảng dương tay trái ra phía sau để nhẹ nhàng vuốt ve lấy cô.

"Dù họ thay đồi yêu cầu ban đầu cho chúng ta xác minh từ lối vào khu rừng thành đến khu vực trung tâm trong yêu cầu thảo phạt. Có vẻ là họ còn chẳng quan tâm tới sự an toàn của chúng ta nhỉ," Oscar giải thích.

Những người từ "Sừng Lửa" đã ủy thác cho họ ban đầu còn kịch liệt phản đổi người ngoài như họ tiến vào khu rừng. Nhưng rồi chính họ lại thỏa hiệp chỉ để tìm ra con đường tiến vào trung tâm khu rừng  rõ là họ còn chẳng muốn tiến sâu vào trong đây.

"Điều đó khá rõ ràng. Nhưng giấu thông tin về một con quỷ mạnh đã giết nhiều người thì thật tàn nhẫn," Tinasha bổ sung cho Oscar.

"Họ rõ ràng không quan tâm nhiều đến người ngoài. Vốn họ và chúng ta còn chẳng có mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Tự bảo về mình là thứ duy nhất chúng bảo," Oscar nhận xét.

“Em chắc chắn sẽ tự bảo vệ mình. Nhưng nếu với lũ đấy, liệu em có nên thổi bay những chúng không?" Tina hỏi bông đùa.

"Nhớ bàn với anh khi em tính làm gì đấy. Chúng ta không muốn việc này lan đến Farsas đâu.”

Trước mặt bọn trẻ Tinasha là một người mẹ và nữ hoàng tốt, nhưng bản chất thực sự của cô ấy là thiếu kiên nhẫn và cũng không kém phần tàn nhẫn. Địa vị là lý do chính khiến cô kiềm chế bản chất của mình lại cho đến giờ.

Khi suy ngẫm lại, anh không nghĩ chúng mình đã quá khắc khe trong việc này, nhưng nếu đúng như vậy, em cần phải cẩn trọng hơn từ bây giờ. Oscar bước lên một bước do dự, một nụ cười nhăn nhó trên khuôn mặt anh.

Vào lúc đó── thế giới rung chuyển trong một khoảnh khắc, một gợn sóng nhẹ lướt qua.

"Chuyện gì vậy?"

"Ờ, có chuyện gì sai à?"

"Có phải em vừa sử dụng dịch chuyển tức thời không?"

"Em không dùng... Nhưng em bị kéo theo bởi anh."

Có một cảm giác thoáng qua rằng môi trường xung quanh đang dao động, nhưng Tinasha dường như không nhận thấy điều đó. Có lẽ đó không phải là phép thuật mà chỉ là một trò ảo giác thao túng tâm trí.

Khi Oscar bắt đầu đáp lại── anh ngẩng đầu lên.

"Họ đã đến."

"Vâng, họ đã đến. Chúng ta sẽ cố gắng bắt sống họ chứ?"

"Nếu cuộc trò chuyện trở nên bế tắc, em có thể ra tay."

Không tiếng động nào. Chỉ cảm giác được có một sự hiện diện với sát khí rõ ràng. Một ánh nhìn hung dữ. Đại loại như vậy.

Tinasha lơ lửng bay xa chồng cô.

Oscar nâng thanh kiếm mà anh đã dùng để cắt cỏ. Trong khu rừng nơi thậm chí ánh trăng cũng không xuyên qua được, ánh sáng phép thuật chiếu sáng lưỡi kiếm bằng thép bình thường.

Tiếng thở ra của Tinasha trở nên rõ rệt.

"Em sẽ tạo ra một không gian để chúng ta có thể chiến đấu... một chút. Được không?"

"Nhờ em."

Địa thế bất lợi. Ngay cả trên đường đến đây, họ đã phải dùng kiếm để xén các cành cây và tạo ra đường đi. Trong một khu rừng với nhiều điểm mù, điều này khá tệ để đối đầu với các sinh vật ma thuật, nếu không phải là với con người.

Phù thủy dang rộng cánh tay thon thả của mình.

"Lùi lại. Như màn đêm tìm thấy buổi sáng. Như con chim chấp nhận hồi kết giấc mơ. Xoắn vặn và xoay vòng, cúi đầu không tiến thẳng."

Với câu thần chú của cô, cỏ dưới chân họ, rễ cây, xụp và mềm, nửa chừng hòa vào đất. Thân cây nghiêng nhẹ nhàng, lan ra như những cánh hoa xung quanh hai người họ, tạo ra một không gian riêng biệt.

"Thật tuyệt vời. Em thực sự có thể làm tất cả những điều này sao?"

"Em từng là một pháp sư tinh linh. Nếu anh muốn, em có thể thiêu rụi tất cả."

"Thật ấn tượng vì em đã không làm như vậy. Tiếp tục như phát huy nhé."

"Không, anh đang cố gắng khen ngợi và nuôi dưỡng em một cách miễn cưỡng à? Em không phải là trẻ con, anh biết đấy."

"Trẻ con thay đổi, nhưng em đã ngừng thay đổi từ lâu rồi. Em nghĩ mình bao nhiêu tuổi?"

"Nếu tính theo năm em đã sống, thì khoảng bốn trăm sáu mươi..."

Dù đó là một câu trả lời thẳng thắn, không gian chiến đấu hiện tại đã sẵn sàng.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống khu đất trống nhỏ. Tinasha, đảm bảo rằng cô đứng ngoài tầm kiếm của Oscar, lơ lửng ở giữa không trung. Như một người bảo hộ, phù thủy lơ lửng phía trên, trong khi Oscar tập trung vào hướng mà anh cảm thấy có chuyển động.

Từ phía sau thân cây nghiêng, những tiếng gầm gừ nhỏ và âm thanh của cỏ bị nghiền nát hòa lẫn với nhau. Và rồi, chúng xuất hiện── một sinh vật cao bằng ba người trưởng  thành, khoác lên một màu đen kịt.

Nó có hình dáng giống một con gấu. Tuy nhiên, con thú này, xuất hiện trên bốn chân, không có lông trên lưng mà thay vào đó là lớp da thô ráp, gồ ghề. Móng vuốt của nó lớn và cong, với những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra, bao gồm hai răng nanh trên có thể nhìn thấy ngoài miệng.

Đối với một người bình thường, nhìn thấy sinh vật này đủ để khiến họ chuẩn bị cho cái chết. Tuy nhiên, hai người họ quan sát đối thủ mà không hề chùn bước.

"Nó thực sự tồn tại."

"Đúng vậy. Nhưng chẳng phải đây là thứ cần ít nhất mười người để tiêu diệt sao? Chỉ gửi hai chúng ta vào từng chút một sẽ chỉ tăng thêm thương vong."

"Nếu đây là Farsas cũ, họ sẽ nói 'Phiền quá, để ta tự mình tiêu diệt nó.'"

"Trong lúc thế hệ trẻ chưa đủ khả năng, hãy giao việc đó cho người giám sát."

Trong lúc trao đổi, con thú từ từ tiến gần đến Oscar. Phù thủy hỏi vị vua của mình.

"Em có nên dựng lên một rào chắn ma thuật không?"

Trong lịch sử lặp đi lặp lại của những cuộc chạm trán, Oscar luôn được bảo vệ bởi rào chắn ma thuật giúp miễn nhiễm sát thương vật lý và ma thuật. Nhưng bây giờ nó đã không còn nữa. Nói đơn giản, phản xạ của Oscar đủ nhanh để giảm thiểu việc nhận đòn trực tiếp, và dựng lên một hàng rào mạnh như vậy sẽ lãng phí năng lượng phép thuật của Tinasha.

Do đó, khi cô đang dựng lên rào chắn ở đó. Oscar nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không cần thiết. Anh sẽ xoay sở được. Chỉ cần em đừng bị đánh trúng."

"Vậy thì em sẽ cung cấp một rào chắn tối thiểu cho anh. Em sẽ không hạ xuống nữa."

Với một cú búng tay, một hàng rào mỏng hạ xuống che chở cho Oscar.

Cách hợp tác chính thống nhất giữa kiếm sĩ và pháp sư là chia thành tiền vệ và hậu vệ. Tuy nhiên, nếu pháp sư đủ giỏi để chiến đấu trong không trung, họ có thể chia theo chiều dọc để tránh cản trở lẫn nhau và có cái nhìn toàn diện về chiến trường.

Oscar tập trung vào sinh vật đang từ từ tiến đến từng bước một. Đôi mắt nhỏ màu xanh lục của nó lấp lánh yếu ớt.

Và rồi, ánh mặt họ chạm nhau…

Chỉ trong chớp mắt, con thú lao thẳng tới Oscar.

“Nhanh quá.”

Cùng lúc thốt ra, Oscar xé toạc không khí cùng với nanh của con thú. Né sang phải, Oscar nhắm vào vai trái. Tuy nhiên đòn tấn công đã kết thúc với tiếng kim loại đục của lưỡi kiếm bị cong, bật lại bay qua không trung.

“Oscar!”

“Anh ổn. Nó mạnh hơn anh tưởng tượng.”

Một phần nguyên nhân là vì thanh kiếm không đủ mạnh, nhưng vào khoảng khắc anh vung  kiếm. Oscar cảm nhận được độ cứng của đối thủ và buông kiếm kịp lúc để tránh bị phản lực làm bị thương.

Anh quay lại đối mắt với con thú. Anh đã nghĩ rằng nó sẽ dừng lại với một khắc với sức mạnh như vậy, nhưng nó bất ngờ đổi hướng. Đúng lúc nó chuẩn bị lao về phía Oscar lần nữa, một ánh sang phép thuật trắng lóe lên và bay vào đầu nó.

“Tránh ra!”

Một đòn phép thuật nhắm vào cùng vị trí với lỗ hổng trên sọ của con thú từ mười năm trước. Ánh sang chói lóa chiếu sang bầu trời đêm. Tuy nhiên, điều quan trọng là đòn phép thuật bị bật lại bởi lớp da gồ ghề, tan biến trên bề mặt của nó mà không hề tổn hại.

“Hả!? Ngay cả khi nó không có lông !?”

Những tia sáng văng lên mạnh mẽ khi phép thuật của cô bị phân tán. Con thú trừng mắt về phía Tinasha đang lơ lửng trên không. Những chi của nó cắm chặt trên mặt đất.

“Tinasha! Tránh ra!”

Con thú khổng lồ nhảy lên không trung. Với một cú nhảy không thề tưởng tượng được với kích thước của nó, những chiếc răng sắc nhọn nhắm vào cơ thể mảnh mai của phù thủy.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, hình dáng của cô biến mất. Sau khi sử dụng dịch chuyển tức thời, Tinasha di chuyển ngay sau lưng chồng mình. Cô nhìn con thú với ánh mắt khó chịu khi nó đáp xuống sau khi nhảy qua họ.

“Ugh, Cả kháng phép và sức mạnh thể chất của nó cao hơn anh nghĩ rất nhiều. Có vẻ việc mở ra không gian chiến đấu là một ý tồi.”

Nếu đây là một khu rừng rậm, con thú đã không có đủ không gian để thực hiện một cú nhảy như vậy. Cảm thấy khó chịu vì phải né tránh đòn tấn công, Oscar cười khẩy vì khuôn mặt ủ rũ của vợ mình.

“Không vấn đề gì cả. Anh vẫn đủ nhanh nhẹn để đối phó.”

"Nếu em được phép thiêu rụi mọi thứ xung quanh, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Em tăng cường độ ma pháp lên đây. Liệu em có nên làm thế không?" Tinasha hỏi.

"Không nên đâu, thiệt hại sẽ khó lòng mà kiểm soát."

Việc đốt rừng ở đa số các quốc gia khác không phải là thứ có thể xem nhẹ. Oscar giương tay phải ra hiện vợ anh dừng lại.

"Anh đã nắm được sơ bộ rồi. Cứ để nó cho anh. Em cứ lui lại chút đi."

"Thế còn vũ khí thì sao?"

"Anh sẽ dùng ‘nó’."

Nghe vậy, nàng phù thủy khẽ mở to đôi mắt đen rồi gật đầu. Cô ngoan ngoãn lùi lại.

Con thú nhảy vụt về phía Oscar trong khoảnh khắc.

Đôi mắt cháy rực hận thù. Hàm răng sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ thứ gì giờ mở ra đến cực hạn.

Khi nhìn thấy những chiếc răng nanh, như biểu tượng của cái chết, Oscar mở lòng bàn tay phải.

"Đến đây với ta!"

Lệnh phát ra từ trong chính anh.

Thứ sức mạnh của dị giới trong anh. Được kế thừa từ mặt hồ im lặng.

Lòng bàn tay anh ấm lên. Từ đó, chuôi của một thanh kiếm hiện ra.

─ Vương Kiếm, Akashia.

Một thanh kháng ma kiếm, được truyền lại từ khi thành lập Falsas.

Thanh ma kiếm cũng từ chối sức mạnh từ thế giới này.

Oscar nắm chặt chuôi kiếm thứ mà anh đã cầm không biết bao nhiêu lần. Anh hít thở nhẹ rồi thủ thế.

Lao thẳng về phía con mãnh thú. Anh vung thanh Vương Kiếm với tốc độ tối đa.

Lưỡi kiếm trong như gương bắt lấy hàm của con mãnh thú, và ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo vang lên.

Nanh của nó vỡ tan.

Akashia sau đó chém xuyên qua đầu con ma thú. Nhanh đến mức con vật cũng chưa kịp cảm nhận được gì.

Con ma thú vẫn cố xé Oscar ra từng mảnh bằng móng vuốt của mình, nhưng anh nhanh chóng chặt đứt cánh tay nó với thanh Vương Kiếm trong tay.

Cuộc chiến sắp ngã ngũ, máu con ma thú bắn tung tóe lên quần áo và mặt đất xung quanh.

"Sắp xong rồi."

Lời tuyên bố được đưa ra một cách vô cảm.

Trái tim của con ma thú bị thanh Vương Kiếm xuyên qua. Mắt con thú mở to trong chốc lát khi phải nhận lấy đòn xung kích từ thanh ma kiếm. Sau đó, thân hình khổng lồ của nó chao đảo rồi sụp đổ.

Oscar nhanh chóng vung Akashia và lau sạch bụi bẩn trên lưỡi kiếm.

"Như vậy đã đủ chưa?"

"Giỏi lắm."

Tinasha liền tiến tới và nhảy lên lưng Oscar. Cô nhòm qua vai chồng nhìn xác con thú.

"Thanh Akashia vốn mạnh như vậy à? Hay là thanh kiếm đã trở nên mạnh hơn?"

"Thanh kiếm vẫn vậy. Chỉ là da của nó cứng chỉ ở phần trên cơ thể. Anh đơn giản là nhắm vào những chỗ mềm hơn."

Oscar xoa đầu vợ anh bằng lưỡi thanh Vương Kiếm đã được lau sạch sẽ.

Akashia mà anh cầm khác với thanh kiếm anh sở hữu thời trẻ. Sau khi truyền lại Vương Kiếm cho Will, Oscar đã thừa hưởng “tiềm năng” còn sót lại trong hồ im lặng. Anh sau đó thực thể hóa thứ sức mạnh này thành những gì anh nhớ về "Akashia". Đây là lý do tại sao dường như có một Vương Kiếm khác trên thế giới, mặc dù vốn thế giới này chỉ nên tồn tại một thanh.

Tuy nhiên, thanh kiếm này có thể tiết lộ thân phận của anh với mọi người. Vì vậy, nó không thể được mang theo ở những nơi đông người. Thế nhưng, mang theo một thanh kiếm giả rẻ tiền như lần trước có thể dẫn đến những tình huống khó xử như vừa rồi, vì vậy anh nên cân nhắc kỹ lưỡng khi chọn thanh kiếm tiếp theo của mình.

Xác nhận rằng con thú đã hoàn toàn chết, Oscar khẽ lắc Akashia và làm nó biến mất vào tay mình. Tinasha chỉnh lại mái tóc rối bù của chồng.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? Chúng ta có nên kiểm tra xem có gì còn sót lại từ nạn nhân của nó không? Em mổ bụng nó ra nhé?" Tinasha hỏi.

"Ừ. Hãy quay về báo cáo trước khi đi, ta tiến sâu hơn vào rừng để điều tra," Oscar trả lời.

"Em sẽ lo việc chặt đầu nó mang nó về thôi."

Tinasha niệm chú. Đúng lúc đó, Oscar cảm nhận được ánh nhìn thoáng qua. Anh quay lại phía những cây còn lại. Một bóng đen lớn hơn hình bóng mà anh thoáng thấy ở ngôi mộ trước đó đang quay lưng lại.

"Tinasha, anh thấy ai đó, anh sẽ bắt hắn," Oscar nói.

"Chúc may mắn," Tinasha đáp lại, để chồng mình đuổi theo bóng người trong khi cô tiếp tục dùng ma thuật để phân xác con thú.

Khi Oscar lao ra khỏi khu trống tiến thẳng về phía những chiếc cây méo mó, thế giới lại rung chuyển—nứt nẻ—và lần này, sự biến động đang xảy ra.

Ngay lập tức, những cây méo mó trở lại trạng thái ban đầu. Cỏ và cành cây từng bị thổi bay giờ lại mọc và đung đưa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Oscar quan sát khu rừng, hiện đã trở lại với vẻ ảm đạm của nó.

"Chuyện gì... Tinasha, em đã làm gì?" Oscar hỏi.

"... Em không làm gì cả. Quan trọng hơn, xác chết biến mất rồi," Tinasha nói.

"Gì cơ?"

Bối rối, Oscar quay lại.

Nó chỉ là một khu rừng bình thường nơi Tinasha đứng.

Chắc chắn, không có dấu vết nào của xác con thú lẽ ra phải ở đó, không có vết máu, không có gì cả.

Họ đã bị lừa, và trong sự ngạc nhiên, hình bóng đó đã trốn thoát.

Sau khi trở về thị trấn trong tình trạng hoang mang, một phần vì mất dấu vị trí ban đầu dẫn đến mù mịt phương hướng phần sau trận chiến làm Tinasha rõ ràng mệt mỏi, Oscar nghĩ có lẽ mình vô tình tạo ra nhiều áp lực lên nàng. Họ đã rời khỏi vương đô của mình và xây dựng tổ ấm mới ngay đầu ngày rồi lập tức tiến thẳng thị trấn này. Khi họ trở lại thị trấn, một khoảng thời gian đã trôi qua. Oscar hối hận vì đã làm thế với Tinasha.

Tinasha, hơi dựa vào bàn, hiện đang ngồi dùng bữa tối.

"Lạ lùng thật, em nghĩ em hiểu tại sao không có dấu vết của xác chết nào gần con thú..." cô bắt đầu suy luận.

"Vì nó hoàn toàn biến mất," Oscar đáp lại.

Hai người đang dùng bữa tại phòng ăn của nhà trọ trên tầng trệt. Họ đã cân nhắc việc dịch chuyển trở lại ngôi nhà mới của mình nhưng đã quyết định không làm, họ mới chuyển đến hôm nay và vẫn thiếu nhiều vật dụng cần thiết. Oscar nghĩ rằng sẽ rất vất vả khi phải quay lại nơi họ chưa quen thuộc, nhưng trước khi họ chuyển đi hoàn toàn, anh vẫn muốn dành thời gian để nghỉ ngơi.

Chiếc đĩa đồ ăn đặt trước mặt anh, bên cạnh ánh nến lung linh. Tinasha uống một ngụm rượu vang đỏ rồi chậm rãi bắt đầu lại.

"Và nếu đó là điều mà chúng ta cần cân nhắc, em nghĩ... chúng ta nên báo cáo ngay lập tức."

"Chúng ta nên chứ?" Oscar hỏi lại, ánh nhìn có chút lo lắng.

"Em nghĩ chúng ta không cần phải quá vội. Tuy nhiên, em đã để lại dấu hiệu phòng khi những tình huống tương tự xảy ra, và nếu ai đó tìm thấy nó trước khi chúng ta kịp trở lại, nó sẽ cảnh báo họ."

"Được rồi, sáng mai chúng ta sẽ trở lại. Đừng lo lắng, em đã làm tốt lắm," Oscar trấn an cô. Anh cười dịu dàng rồi lại cầm đĩa thức ăn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

PHÓ THỚT
Siuuuuuuuuuu. Chủ nô hoạt động rồi
Xem thêm