Strange Life of a Cat
Lazy Cliché PieroRabu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 08: Ở nhà một mình?

0 Bình luận - Độ dài: 2,824 từ - Cập nhật:

Sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt, Tiger và Sheriff ngoan ngoãn ở nhà trong vài ngày, và Fatty không bao giờ rời khỏi nhà trừ khi được triệu tập. Đối với Zheng Tan, anh ấy đã chấp nhận đề nghị làm quảng cáo cho ông Guo và được Papa Jiao đưa đến trung tâm thú cưng để chụp ảnh hai ngày.

Quảng cáo đầu tiên không phải là quảng cáo video mà Zheng Tan mong đợi, mà đó là một câu chuyện được kể lại bởi một loạt các hình ảnh.

Zheng Tan đã quên rằng video trực tuyến không phải là điều phổ biến vào năm 2003. Nhiều người không suy nghĩ lạc quan về tương lai của video trực tuyến. Một số thậm chí còn nghĩ rằng nó vô vọng.

Tuy nhiên, ông Guo đã không nghĩ như vậy.

Khi thảo luận về vấn đề đó với Papa Jiao, ông nói rằng sự quyến rũ của Internet là khả năng làm thay đổi một cái gì đó hết sức bình thường thành một điều hết sức đặc biệt. Cái nhìn sắc bén này đã làm ​​Zheng Tan đánh giá cao hơn về ông ta. Là một người đến từ tương lai, Zheng Tan biết chính xác những gì Internet sẽ phát triển trong mười năm tới.

Không giống như các công ty quảng cáo khác, sử dụng quảng cáo bằng một tấm áp phích đơn giản, Guo cảm thấy rằng việc quảng cáo dưới hình thức kể chuyện bằng hình ảnh sẽ làm tăng tính hấp dẫn. Ngay cả những gia đình không có thú nuôi của mình, họ vẫn thích xem nó; nếu không còn gì khác, thì nó sẽ làm tăng uy tín cho thương hiệu của ông.

Với sự giúp đỡ của Zheng Tan, việc chụp ảnh một câu chuyện như vậy thật dễ dàng. Ông Guo thậm chí còn không cần phải lãng phí một chút thức ăn cho mèo, điều đó khiến ông rất hạnh phúc. Rất khó để ép một con mèo thực hiện các biểu hiện một cách hoàn hảo, và những hạn chế của thời đại cũng khiến cho công việc kinh doanh tốn nhiều thời gian để hoàn thiện loại hình quảng cáo này.

Ông Guo đã lên kế hoạch đăng quảng cáo trên một diễn đàn thú nuôi trực tuyến, đồng thời in một bản thảo trên một cuốn tạp chí. Đó là lý do đằng sau sự khẩn cấp của Guo để được chụp ảnh Zheng Tan ngay, một trong những người bạn của gần đây đã tạo ra một cuốn tạp chí liên quan đến thú cưng, và được xuất bản hàng tháng. Kết quả là, Guo đã nhiệt tình chạy theo phong trào.

Trên thực tế, trước khi Zheng Tan đến trung tâm thú nuôi, ông Guo đã cố gắng sử dụng một số con mèo khác. Một số thậm chí là những giống chó hiếm, nhưng từ quá trình và kết quả của buổi chụp ảnh đã làm cho nó bị đau bụng.

Tuy nhiên, sau khi Zheng Tan đến, tất cả các buổi chụp ảnh đã diễn ra suôn sẻ. Vì vậy bụng của Xiao Guo ngừng đau, và thức ăn cho mèo đã được cứu. Kết quả là anh không thể chờ đợi để được Papa Jiao ký hợp đồng.

Từ khi “Beloved” là một cuốn tạp chí hàng tháng, Zheng Tan chỉ cần đến hàng tháng một lần cho các loạt ảnh mới. Với Zheng Tan, đây không phải là vấn đề rắc rối. Bên cạnh việc cho họ một khoản tiền, Zheng Tan thấy rằng đó là một điều thú vị để làm. Điều thú vị nhất về quảng cáo là ở phần cuối của câu chuyện, dưới dạng in nhỏ, là tên của nam diễn viên “BlackC”.

Guo khăng khăng đòi ghi thêm tên của diễn viên động vật, nhưng tên "BlackC" này hoàn toàn là ý tưởng của Papa Jiao. Đó là một hình thức bảo vệ cho Zheng Tan đẻ tên thật của anh ta không được sử dụng.

Khi Guo hỏi về nó, Papa Jiao giải thích rằng “Black” là màu đen và "C" đại diện cho carbon trong bảng tuần hoàn. Cùng với nhau, BlackC ngụ ý là “Charcoal”. (Shir0gane: lúc đầu lại nghĩ C là từ chữ Cat ra thành ra BlackC là BlackCat :v)

Bởi vì đây là lần đầu Zheng Tan thực hiện quảng cáo thức ăn cho mèo, ông Guo đã trả cho anh 1000 Yuan (Khoảng gần 3 triệu 500 VNĐ). Nó nhiều hơn những gì mà Mama Jiao mong đợi, với Zheng Tân, 1000 Yuan không phải là cái gì quá nhiều. Tuy nhiên, tại thời điểm hiện tại, đó là một khoản tiền rất lớn hiếm khi được nhìn thấy.

Ngoài ra, Papa Jiao đã tạo cho Zheng Tan một thẻ ngân hàng riêng, đặc biệt là để tích trữ tiền lương cho Zheng Tan.

Trên thực tế, không chỉ có Zheng Tan, Jiao Yuan và Gu Youzi cũng có tài khoản ngân hàng riêng. Tiền lì xì và những phần thưởng ở trường đều được lưu giữ trong đó. Bọn trẻ cũng được phép rút tiền từ tài khoản của chúng, nhưng Papa Jiao tạm thời quản lý tài khoản để ngăn chặn chúng lạm dụng nó.

Đó là cách giáo dục về tiền bạc, phong cách riêng của Papa Jiao.

Zheng Tan đã luôn gặp khó khăn trong việc hiểu được lý do tại sao Papa Jiao lại có thể sử dụng những phương pháp tương tự mà ông đã từng dạy con mình cho con mèo.

Mặc dù đã có nhiều lần Zheng Tan không thể hiểu được những gì Phó Giáo sư Jiao nghĩ. Nhưng sau khi ở chung với ông ta sau hơn ba tháng, Zheng Tan đã có được một mức độ hiểu biết nhất định đối với Papa Jiao. Ít nhất, anh có thể khẳng định Papa Jiao không lừa dối hay làm hại anh. Có lẽ các nhà khoa học luôn chấp nhận những sự kiện lạ thường dễ dàng hơn những người khác.

Hầu hết mọi người sẽ hoàn toàn bị sốc nếu nhìn thấy Papa Jiao và con mèo của mình tương tác với nhau. Không một ai, kể cả Mama Jiao và những đứa trẻ, biết rằng họ đã cư xử ngang bằng nhau khi họ ở một mình.

Sau khi quảng cáo kết thúc, Zheng Tan không còn gì phải làm. Không thể ở lại nhàn rỗi sau khi ở nhà trong hai ngày, anh ra ngoài để đi dạo. Lần này, anh không gặp ai đáng nghi. Bên cạnh thảm cỏ rộng, anh nhìn quanh.

Mặc dù anh không nhìn thấy người đàn ông lạ mặt lần trước, nhưng anh đã nhìn thấy con chuột lang lúc đó cùng với một bé gái cùng tuổi với Gu Youzi và mẹ cô bé. Zheng Tan quyết định tránh xa hai mẹ con này để tránh người đàn ông lần trước.

Ngày hôm đó, khi Zheng Tan trở về từ một cuộc đi dạo bên ngoài, anh cảm nhận được hiện diện của một người lạ mặt trước khi anh bước vào cánh cửa.

Một vị khách?

Bầu không khí trong phòng khách thật trang trọng. Mama Jiao đang nấu ăn trong bếp như thường lệ, nhưng dường như trông cô ấy hơi ngượng ngùng. Papa Jiao và người lạ mặt đó đang im lặng hút thuốc trên chiếc ghế sofa.

Vị khách này có cùng độ tuổi với Papa Jiao, nhưng dường như ông ta đang trải qua thời kỳ giai đoạn khó khăn. Khuôn mặt dường như trầm cảm của ông, cùng đôi mắt đỏ ngầu, như thể ông đã thức nhiều đêm. Papa Jiao gọi ông ta là "Yuan Zi"; rõ ràng là họ khá thân thiết với nhau. Vậy tại sao họ lại trang nghiêm bất thường như vậy?

Có một cái bàn cờ tường nhỏ trong phòng của Jiao Yuan. Bất cứ khi nào có khách ở đây, và khi hai đứa trẻ bất tiện không thể có mặt. Mama Jiao sẽ đem nó ra, và để Jiao Yuan và Gu You Zi trong phòng nhỏ. Một số chủ đề dành cho người lớn đơn giản không phù hợp với trẻ em.

Vì vậy, khi nhìn thấy điều này, Zheng Tan thậm chí còn tò mò hơn. Chủ đề nào mà nghiêm trọng đến nỗi không cho bọn trẻ nghe thấy?

Zheng Tan nhảy lên chiếc ghế chuyên dụng của mình và nằm xuống, sau đó anh quan sát tình hình. Papa Jiao ngẩng đầu lên, nhìn anh, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.

Sau ba ly rượu, hai người cuối cùng đã miệng mở ra. Zheng Tan đã có thể nắm bắt tình hình thông qua các cuộc đối thoại đầy xúc động.

Cố vấn của Papa Jiao, cũng là cha của Yuan Zi. Giáo sư Yuan bị ung thư phổi giai đoạn 4. Bác sĩ dự đoán rằng ông ta chỉ còn có thể sống thêm hai tháng nữa.

Khi Papa Jiao tốt nghiệp Đại học Nanhua, giáo sư Yuan lúc này đang ở nước ngoài. Papa Jiao đã không tìm thấy lý do để ở lại Đại học Nanhua, vì vậy ông đã nhận công việc giảng dạy tại trường Đại học Chuhua thuộc tỉnh Xinhan, cũng là quê nhà của ông.

Đại học Nanhua nằm ở phía Nam Trung Quốc và Đại học Chuhua thì nằm ở trung tâm. Cả hai đều là những trường đại học hàng đầu.

Mama và Papa Jiao khá gần gũi với Yuan Zi và tất nhiên cũng có một mối quan hệ tốt với giáo sư Yuan khi họ ở Nanhua. Đương nhiên, cả hai cũng đau khổ khi nghe tin tức của vị giáo sư già.

Yuan Zi đã không chọn theo bước chân của cha mình. Ông không có ý định nghiên cứu, hay đúng hơn, ông ta thậm chí còn không thích học. Cũng giống như Zheng Tan trước đây, là một sự lãng phí.

Zheng Tan không biết Yuan Zi đã trải qua điều gì sau khi tốt nghiệp. Dựa vào cuộc đối thoại của họ, ông ấy đã thay đổi khá nhiều. Ông ta đã trở nên tốt hơn, theo Papa Jiao.

Mọi người thường nói “Thú nhận khuyết điểm là biết sửa mình” (a fault confessed is half Redressed)[1]. Tuy nhiên, thường thì những khuyết điểm, sai lầm của mình sẽ rất khó để thay đổi và mình cũng phải trả giá cho những sai lầm mình gây ra. Nhưng, bằng cách sửa đổi bản thân, ta có thể né tránh được giá đó.

[1]: Ngụ ý là thú nhận những gì làm sai sẽ khiến bạn bắt đầu sửa đổi nó.

"Vậy, nếu Fei Hang không thông báo cho tôi rằng cậu đang ở thành phố Chuhua, cậu còn có thể tiếp tục tự mình mang gánh nặng này không? Chuẩn bị để che giấu điều này với mọi người trong suốt quãng đời còn lại của mình?!" Đôi mắt của Papa Jiao đỏ lên, và giọng ông run lên. Rõ ràng, ông không còn có thể kiểm soát cảm xúc của mình được nữa.

Mama Jiao ngồi kế bên ông, lặng lẽ lau nước mắt.

"Cha già tôi không muốn mọi người biết về tình trạng của ông ta, và ông ta cũng đã từ chối điều trị tiếp.” Yuan Zi khịt mũi trong khi nói.

Trở về những ngày tháng trước đây, Papa Jiao là quân chủ bài của giáo sư Yuan. Mọi người trong ngành Khoa học Đời sống tại Đại học Nanhua đều ghen tị với Giáo sư Yuan vì có một sinh viên như vậy. Khi nhìn thấy đứa con trai mình đã quá lãng phí cuộc sống của mình, giáo sư Yuan đã luôn đối xử với Papa Jiao như con trai của mình. Tất cả thành tựu của Papa Jiao đạt được đều là nhờ vào giáo sư Yuan.

Kể từ khi vị giáo sư trở về từ nước ngoài, cả hai vẫn giữ liên lạc qua email hoặc trò chuyện trực tuyến. Tất nhiên nó trông có vẻ khá bình thường, vì giáo sư Yuan cũng khá bận rộn với công việc.

Tuần trước, Papa Jiao đã nhận được một email từ Giáo sư Yuan nói rằng ông ta sẽ không thể truy cập vào máy tính của mình trong một thời gian dài. Có vẻ như ông đã có ý định để giữ kín vụ bệnh tật.

Sau khi im lặng một lúc, Papa Jiao cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, rồi ông hỏi:

"Cậu đến Chuhua để làm gì? Fei Hang nói rằng cậu ở đây để kiểm tra cái gì đó. Nếu có điều gì mà cậu cần, chỉ cần nói ra thôi."

Yuan Zi trả lời: "Tôi đang nghĩ đến việc mở một công ty sinh học, được ăn cả, ngã về không. (go big or go home)”

Papa Jiao gật đầu: "Mở công ty ở Chuhua không phải là một sự lựa chọn tồi. Đã có rất nhiều công ty mở cửa ở bờ biển phía Nam, cả trong và ngoài nước. Thành phố Ming Zhu ở phía đông Trung Quốc đã có Tập đoàn Genomics phương Đông, và ở thủ phủ thì có Viện Genomics Trung Quốc, ở đó đã hình thành nên những thị trường nhỏ. Cố gắng xâm nhập vào những thị trường này không phải là không thể nhưng nó sẽ rất khó khăn.”

"Nhưng ngược lại, sẽ có ít cạnh tranh hơn khi ở đây. Các khu vực xung quanh đây đang phát triển nhanh chóng và tôi cũng có thể giúp đỡ một tay.”

Zheng Tan đã không thực sự hiểu được cuộc thảo luận giữa Papa Jiao và Yuan Zi, cho dù đó là chủ đề gì mà họ đang thảo luận, hoặc công ty đó là gì. Sau khi nghe được một lúc, cuối cùng anh cũng đứng dậy và đi vào phòng của Jiao Yuan.

Vài ngày sau, Papa Jiao nói với Zheng Tan rằng cả gia đình Jiao sẽ đi du lịch đến vùng Đông Bắc Trung Quốc. Ngôi nhà của vị giáo sư ở phía đông bắc, vì vậy đó là một quyết định dễ hiểu. Nhưng ... có nghĩa là anh sẽ ở nhà một mình phải không?

Papa Jiao hỏi Zheng Tan nếu anh có muốn đi cùng hay không? Nếu có, Papa Jiao sẽ thuê một chiếc xe và cả gia đình sẽ lái xe về phía Đông Bắc, như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Zheng Tan suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nếu họ đi đến phía nam, anh ta chắc chắn sẽ chọn để đi cùng họ, vì anh muốn biết liệu rằng cái bản thể khác của anh vẫn còn tồn tại hay không (Tức nó ở quá khứ). Nhưng, họ lại đi về phía bắc, nên anh đã từ chối lời đề nghị này.

Zheng Tan không muốn được gửi trung tâm vật nuôi mà cũng không muốn ở lại nơi của người khác. Vì vậy, Papa Jiao đã để lại cho anh một chiếc chìa khóa.

Sau khi cảnh báo Zheng Tan nhiều lần, gia đình của họ rời đi. Tóm lại, những gì họ nói là: "Hãy là một cậu bé ngoan, ở nhà, và không mở cửa cho người lạ mặt.”

"..." (Zheng Tan) Họ thực sự đối xử với tôi giống như một đứa trẻ, phải không?

Jiao Yuan và Gu You Zi chỉ rời đi một cách miễn cưỡng. Chúng thậm chí còn lấy ra đồ ăn văt của mình và đặt chúng lên ghế sofa vì họ sợ rằng con mèo của mình sẽ đói.

Sau khi họ rời khỏi, Zheng Tan nhìn quanh căn nhà trống rỗng này và cảm thấy rằng nó to hơn so với bình thường.

Vâng, đều này sẽ hết sức là nhàm chán!

Zheng Tan lăn từ đầu ghế sofa này sang đầu bên kia. Anh nằm lộn ngược lại để có được một cái nhìn đảo ngược của ngôi nhà. Sau đó anh nhìn vào tấm lịch trong phòng khách. Hôm nay là thế Tư, anh phải đợi một tuần ở nhà một mình, tức là tới thứ Tư tuần tới....

Chờ đã!

Thứ Tư?!

Zheng Tan đứng dậy.

Siêu thị Dongyuan sẽ nhận được đợt hàng mới mỗi thứ Tư. Xe tải giao hàng sẽ đến vào bốn hoặc năm giờ chiều và rời đi lúc sáu hoặc bảy giờ tối.

Bây giờ là 4 giờ 30 chiều.

Zheng Tan đeo chiếc chìa khóa mà Papa Jiao đưa quanh cổ và quyết định đi ra ngoài.

Kết quả là, sau ba tiếng đồng hồ làm một cậu bé ngoan, Zheng Tan cũng đã quyết định đi du lịch.default.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận