Công tước Willius Vert.
Một Đại Công tước cai quản các vùng lãnh thổ phía Tây của Đế chế, Belias.
Ngoài địa vị là một Công tước, thế giới còn gọi ông ấy là 'Người bảo vệ Lục địa'.
Người hùng đã đẩy lùi cuộc xâm lược của loài quỷ trong một thời gian dài bằng sức mạnh phép thuật và chiến lược của mình.
Mọi người đều chắc chắn rằng nếu không có ông, lục địa này đã bị quỷ dữ thôn tính rồi.
Nhưng mọi người có biết không?
Cuộc sống gian khổ nhất trên thế gian này là cuộc sống của một anh hùng.
Theo định nghĩa, một anh hùng mang trong mình số phận nặng nề là bảo vệ tất cả mọi người trên thế giới.
Bảo vệ toàn thế giới bằng một cơ thể con người mà thậm chí còn khó có thể tự bảo vệ chính mình?
Cuối cùng, đó là cuộc sống không mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Và người đàn ông đã chọn cuộc sống như thế chính là cha tôi.
*Haizz…*
Khi tôi đến văn phòng dưới sự hộ tống của Yulken, tôi không khỏi thở dài.
Đã gần 15 năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp ông ấy – sau khi ông ấy hy sinh khi chiến đấu chống lại cuộc xâm lược của đội quân quỷ dữ.
*Cốc cốc*
Khi tôi lấy lại bình tĩnh và gõ cửa, một giọng nam trung vang dội phát ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Yulken có vẻ như đang đợi ở bên ngoài.
Không chút do dự, tôi mở cửa.
*Kẹt kẹt*
Công tước quan sát tôi bước vào với ánh mắt dò xét.
Bỏ qua điều đó, tôi cúi đầu và tỏ lòng kính trọng.
“Cyan, con út của gia tộc Vert, kính chào cha.”
“Không cần chào hỏi trang trọng như vậy, ngồi xuống đi.”
Công tước ra hiệu cho tôi ngồi vào chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn.
“……”
Có thể sẽ rất bất kính, nhưng tôi thực sự muốn mô tả cha tôi theo cách này:
'Một người đàn ông ngu ngốc.'
Một người đàn ông đã đảm nhận nhiệm vụ không được yêu cầu của một người anh hùng, dại dột hy vọng con cái mình sẽ tiếp tục nhiệm vụ đó.
Một người đàn ông sở hữu sức mạnh to lớn mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể nào vươn tới, nhưng lại không hề có chút ham muốn quyền lực nào.
Mong muốn duy nhất của ông là hòa bình cho lục địa – thực ra, nếu bạn nghĩ về điều đó, thì đó không gì hơn là việc tình nguyện vì lợi ích của người khác.
Ngay cả mong muốn có những đứa con khỏe mạnh và có năng lực cũng chỉ là để nuôi dưỡng một người kế vị có thể tiếp tục nền hòa bình này.
Trong kiếp trước, tôi đã rất khác biệt so với những người kế thừa như vậy…
“Con đã học kiếm thuật ở đâu?”
Câu hỏi đầu tiên của ông không có gì đáng ngạc nhiên khi liên quan đến trấn đậu đó.
“Thay vì học, con chỉ luyện tập một mình vào ban đêm.”
“Ai dạy con vậy?”
"Không ai cả."
“Vậy là con tự mình làm hết mọi việc à?”
"Vâng…"
Tất nhiên, đó là lời nói dối.
Tài năng kiếm thuật của tôi ở kiếp trước rõ ràng là nhờ sự hỗ trợ từ bên ngoài.
“Con mà ta biết không có năng khiếu cũng không có hứng thú với kiếm thuật, nhưng lại có kỹ năng như vậy, tại sao con lại phải che giấu?”
Nếu tôi có hứng thú và tài năng, tôi có thể thể hiện nó nhiều như tôi muốn.
Thậm chí còn nhận được đủ mọi sự hỗ trợ từ Công tước.
Điều mà Công tước thực sự muốn biết là tại sao bấy lâu nay tôi lại sống như một đứa con bất tài.
Nhưng không cần phải nói cho ông ấy biết điều thực sự tôi đang che giấu.
Với vẻ mặt ranh mãnh, tôi trả lời.
“Con chỉ không muốn nổi bật. Xem xét đến địa vị của tôi trong gia đình và nhiều lý do khác, con nghĩ tốt nhất là không nên quá nổi bật…”
“Con có ý thức được quan điểm của người khác không?”
"Vâng, đúng vậy ạ…"
Công tước nhìn tôi với vẻ thương hại khi tôi đang do dự một cách đầy lo lắng.
Có vẻ như hành động ngây thơ của tôi đã có tác dụng.
“Được rồi, nếu là như vậy, vậy thì là lỗi của ta. Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu ngươi muốn rèn luyện kiếm pháp, cứ tự nhiên luyện tập. Ta thậm chí còn cung cấp một phòng luyện tập nếu ngươi muốn. Sẽ không có ai phản đối.”
“Cảm ơn cha!”
Một lòng tốt bất ngờ đã được trao tặng.
Mặc dù tôi không thực sự cần nó, nhưng không có lý do gì để từ chối.
“Trước khi chúng ta bắt đầu trận đấu hôm nay, cha đã kỳ vọng vào con đúng không?.”
“Kỳ vọng?”
“Con đã nhìn vào mắt cha trước khi chúng ta bắt đầu, phải không?”
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi không ngờ cái nhìn thoáng qua đó lại được chú ý rõ ràng đến vậy.
“Con có biết con nhìn thấy gì trong mắt ta không?”
“.....”
"Sự tự tin."
Công tước mỉm cười khi tiếp tục.
“Ta thấy sự tự tin rằng con chắc chắn sẽ thắng Kranz. Và con đã chứng minh sự tự tin đó một cách đáng ngưỡng mộ.”
Để hiểu được điều đó chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi có nên gọi ông ấy là cha không?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Nếu tôi có thể khôi phục lại danh tiếng của mình với anh ấy thì càng tốt.
"Tuy nhiên…"
Bầu không khí đột nhiên thay đổi ngay lập tức.
Giọng nói của Công tước đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Hành động sau của con không phải là không cần thiết sao?”
Ông ấy đang ám chỉ đến trận đòn tàn bạo mà tôi đã dành cho Kranz.
“Không cần phải dùng đến những điều cực đoan như vậy khi áp lực đã được giải tỏa và kết quả trận đấu đã được định đoạt, đúng không? Tại sao lại phải phô trương thứ như vậy?”
Công tước nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Ông ấy muốn xác nhận.
Những gì chứa bên trong chiếc bình mang tên 'tôi'.
Câu trả lời cho câu hỏi này sẽ quyết định cách Công tước nhìn nhận tôi.
Việc đó không khó.
Tất cả những gì tôi phải làm là đưa ra câu trả lời tốt nhất có thể trong tình huống này.
“Con nghĩ là chưa đủ.”
“Không đủ?”
“Nếu con kết thúc mọi chuyện bằng cách chĩa kiếm vào cổ Kranz sau khi hắn quỳ xuống, hắn sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại của hắn.”
Lông mày của Công tước hơi nhíu lại.
Không hề bối rối, tôi tiếp tục giải thích.
“Mục đích của một cuộc đấu kiếm là để tranh tài năng lực và chứng minh sự vượt trội. Nếu một bên không thừa nhận điều này, thì nó hoàn toàn vô nghĩa. Đó là lý do tại sao con lại hành động như vậy. Con nghĩ rằng quỳ gối sẽ không đủ đối với Kranz…”
Trong giây lát, sự im lặng bao trùm.
Bàn tay vuốt râu của Công tước thể hiện sự trầm ngâm sâu sắc của ông.
Kranz, được cưng chiều với kỳ vọng lớn lao ngay từ khi sinh ra, là người có lòng kiêu hãnh vươn tới tận trời xanh.
Những người như vậy thường không chấp nhận thất bại chỉ sau một lần thất bại.
Nếu tôi chỉ kết thúc bằng việc hắn ta quỳ xuống, Kranz chắc chắn sẽ tiếp tục thách thức tôi nhiều lần.
Tôi muốn phá vỡ tinh thần đó, buộc thằng cha đó phải khuất phục nên đã đá vào đầu Kranz.
Nếu Kranz tỉnh dậy lúc này, có lẽ cậu ta ấy sẽ không thể nhìn vào mắt tôi vì chấn thương.
“Con muốn Kranz phải khuất phục sao?”
Công tước nhanh chóng hiểu được ý định của tôi.
Tôi trả lời với giọng bình tĩnh.
“Vâng, đúng vậy. Cho dù Kranz là người thân của con, con cũng muốn khiến cậu ta khuất phục.”
Tôi biết.
Những lời nói và hành động của tôi đã thực hiện hôm nay không thể nào là của một đứa trẻ mười tuổi ngây thơ.
Bất cứ ai nhìn vào chúng đều nghĩ chúng không hề bình thường đối với một đứa trẻ.
Nhưng người trước mặt tôi là ai?
Công tước Vert.
Ông ấy không phải là người quan tâm đến những vấn đề tầm thường như phát triển tính cách.
Nhìn kìa.
Hãy nhìn nụ cười ẩn sau đôi bàn tay đang che miệng của ông ấy…
“Xuất sắc! Đúng vậy, bản chất của một cuộc đấu tay đôi là chứng minh sự vượt trội so với đối thủ. Không cần phải vướng vào những tình cảm tầm thường như tình cảm gia đình!”
Công tước thực sự hài lòng.
Có lẽ ông rất vui mừng khi tìm được một đứa con có thể bảo vệ được lý tưởng của gia tộc.
Ngay từ đầu, ông chưa bao giờ coi con mình là gì hơn thế.
“Lý trí lạnh lùng của con thật đáng khen ngợi mặc dù con còn trẻ! Con sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc giúp đỡ Aschel trong tương lai.”
“……!”
Lời nói đó khiến tôi giống như bị một cái búa đập vào đầu.
Cái gì?
Trở thành người hỗ trợ cho ai?
Liệu ông ấy có hiểu tôi đã chết vì ai khi ông ấy nói như vậy không?
Sự phẫn nộ dồn vào trong nắm đấm của tôi khi một cảm giác khó chịu dâng trào trong một góc tim.
Một lý do nữa khiến tôi gọi Công tước là người đàn ông ngu ngốc.
Nỗi ám ảnh khủng khiếp của ông với người con trai cả, Aschel.
Aschel không phải là con của Nữ công tước Margaret hiện tại.
Hắn ta sinh ra từ người vợ đầu tiên, người được cho là đã mất từ lâu trước khi tôi ra đời. Bất kể tình yêu ông ấy dành cho người vợ đầu tiên đó là gì, tình thương của Công tước dành cho Aschel là quá mức.
Như thể ông ấy đang bị dính bùa vậy…
Ồ, tôi không phải là người có thể nói ra điều đó.
Rốt cuộc, tôi là người thường xuyên chăm sóc tên khốn Aschel đó nhất…
Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Vào khoảnh khắc thanh kiếm của Aschel đâm vào tim tôi, một phong ấn đã được khắc vào bên trong cơ thể này.
Một cuộc sống chỉ dành cho riêng bản thân.
Những hành động ở hiện tại sẽ thay đổi tương lai.
“Về phần thưởng, gọi như vậy có vẻ kỳ cục, nhưng ta vẫn muốn cho con một điều cho trận đấu, nếu con có gì muốn thì cứ nói.”
Mong muốn.
Một cơ hội lớn hơn mong đợi đã đến.
Trong thời gian ngắn, tôi phải suy nghĩ xem lựa chọn nào có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho tôi.
Hiện tại, tất cả những gì tôi còn lại chỉ là những ký ức và cảm giác chiến đấu từ kiếp trước.
Tôi vẫn cần thời gian để phát triển và lấy lại sức mạnh ban đầu của mình.
Và thậm chí vượt xa những gì tôi trong quá khứ có thể tưởng tượng, tôi cần phát triển một sức mạnh thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Đúng vậy, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Vì tôi luôn cảm thấy cần có quyền lực nên tôi sẽ không quan tâm đến những nguy hiểm có thể xảy ra.
Tôi chỉ cần theo đuổi phương pháp chắc chắn và hiệu quả nhất trong tình huống hiện tại.
“Con muốn ra tiền tuyến, thưa cha!”
* * *
Một không gian dưới lòng đất nơi ánh sáng không thể xuyên qua.
Một làn sương mù mỏng, gần như có thể sờ thấy, bao phủ xung quanh.
Mặc dù không có bất kỳ nguồn sáng nào, địa hình này vẫn hiện rõ một cách đáng ngạc nhiên – một nơi rất kỳ lạ.
-cộp cộp
Một người phụ nữ xuất hiện từ trong đám sương mù.
Khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ trùm đầu màu đen, cô bước dọc hành lang chìm trong sương mù.
Bước chân của cô có vẻ quyết đoán, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Cuối cùng, một chiếc bàn phát sáng mờ nhạt ở cuối hành lang hiện ra.
Phía trên đó có một chiếc hộp đen bí ẩn.
Người phụ nữ liền mở hộp ra.
“……!”
Nhưng chiếc hộp trống rỗng, không có lấy một hạt bụi.
Vật phẩm đáng lẽ phải ở đó đã biến mất không dấu vết.
Người phụ nữ kiểm tra chiếc hộp theo nhiều cách khác nhau rồi nhanh chóng nở một nụ cười.
“Đã đến lúc rồi!”
Cô ấy nhanh chóng đóng gói chiếc hộp và quay trở lại theo đường cũ.
Trở lại cuối hành lang là một không gian ngầm rộng lớn.
Người phụ nữ nhìn vào những nhân vật cũng đội mũ trùm đầu giống hệt họ – những người được gọi là 'thành viên'.
Họ bận rộn với đủ loại trò tiêu khiển như uống rượu, cờ bạc, ngủ nghỉ và chẳng hề để ý đến cô.
Không phản ứng gì, cô tiếp tục đi về phía giữa và thản nhiên ném chiếc hộp trước mặt các thành viên.
-Cleng
Âm thanh ồn ào của chiếc hộp khi lăn.
Cùng lúc đó, sự chú ý của các thành viên đổ dồn về phía chiếc hộp.
“Hòn đá sương mù đã biến mất.”
Người phụ nữ đó thông báo rằng vật phẩm trong hộp đã biến mất.
Không ai trong số các thành viên không biết điều đó có ý nghĩa gì.
“…….”
Bầu không khí ồn ào trước đó bỗng chốc trở nên im lặng.
Giữa sự im lặng, một thành viên đã đặt ra một câu hỏi.
“Người kế nhiệm đã trở về chưa?”
Người phụ nữ trả lời với một nụ cười.
“Chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.”
Cô với tay lấy chiếc hộp đã bị ném, triệu hồi một làn sương đen từ đầu ngón tay.
-Vù vù
Một luồng khói trắng lạ lẫm bốc lên từ chiếc hộp rỗng.
Khói bốc lên cao, biến thành một hình dạng không thể phân biệt được.
-Đùng!
Khói chuyển sang màu đen với âm thanh kỳ lạ.
Một lát sau, bóng khói đó biến thành hình dạng một đứa trẻ trước khi biến mất không dấu vết.
Sau khi xác nhận mục đích của mình, người phụ nữ giơ cao tay và tuyên bố.
“Ngày đó đã đến! Từ thời điểm này, chúng ta tiếp tục sự hoạt động của Sương Mù!”
Theo lệnh của cô, tất cả thành viên đều biến mất như thể họ chưa từng tồn tại.
Tất cả những gì còn lại trong không gian ngầm rộng lớn là người phụ nữ và chiếc hộp.
“…….”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp với nụ cười đầy ẩn ý hiện trên khuôn mặt.
(To be continued)
1 Bình luận