[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50 [ĐÃ HOÀN THÀNH]
Chương 45: Đấu khẩu (1)
12 Bình luận - Độ dài: 1,075 từ - Cập nhật:
Nole: .mikayy ;3.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Một tuần trước.
Tôi và Yuki đang tham dự buổi họp mặt của Hội đồng tự quản khu phố.
Nói là họp mặt, nhưng thực chất chỉ là buổi tiệc rượu của các ủy viên hội đồng tự quản tại nhà văn hóa. Khu phố này có nhiều khu dân cư, nên số lượng ủy viên cũng khá đông, hơn 30 người.
"Vậy, hai cậu học sinh trường Shichibou đến đây có việc gì?"
"Chúng tôi không rảnh rỗi gì đâu. Nói ngắn gọn thôi."
Hai người đàn ông trung niên ngồi trước mặt chúng tôi vừa nói vừa gõ tay lên bàn.
Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ muốn nhanh chóng giải quyết công việc để còn uống rượu.
Quả nhiên là không có bầu không khí chào đón chúng tôi.
"Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn."
Trong một bầu không khí không mấy thân thiện, việc nói chuyện với rất nhiều người lớn như vậy hẳn là lần đầu tiên đối với Yuki.
Tuy nhiên, Yuki không hề nao núng mà bước lên phía trước một bước.
"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho chúng cháu. Hôm nay, chúng cháu đến đây để đề nghị nối lại quan hệ hợp tác giữa Học viên Shichibou và Hội đồng tự quản khu phố."
Yuki cúi đầu thật sâu trong khi tất cả đang xôn xao.
Hôm trước, Sugita-senpai có kể về vụ việc xảy ra giữa Học viện Shichibou và Hội đồng tự quản khu phố cách đây 5 năm.
Hôm nay, chúng tôi đến đây để xin nối lại quan hệ hợp tác.
"Trước tiên, cho phép chúng cháu gửi lời xin lỗi đến mọi người vì những rắc rối mà Học viện đã gây ra cách đây 5 năm."
"Đúng vậy. Chúng tôi không quên được việc Học viện của các người đã làm mà không quan tâm đến cư dân xung quanh đâu."
"Chúng cháu biết đây là một yêu cầu vô lý."
Tôi nói thêm và cúi đầu thật sâu cùng với Yuki.
"Chúng cháu mong muốn được nối lại quan hệ hợp tác. Chúng cháu được biết trước khi xảy ra sự việc đáng tiếc đó, Học viện và Hội đồng tự quản khu phố đã có mối quan hệ rất tốt đẹp. Học viện đã nhận được sự hỗ trợ từ phía Hội đồng tự quản không chỉ về mặt tài chính, mà còn tham gia các hoạt động tình nguyện như dọn dẹp vệ sinh công viên Shirahana, biểu diễn văn nghệ tại viện dưỡng lão Himawari, hỗ trợ bán hàng tại lễ hội Wakaba,..."
Hội học sinh lưu giữ rất nhiều tài liệu cũ. Chúng tôi đã tìm hiểu những ghi chép từ hơn 10 năm trước để nắm rõ mối quan hệ giữa hai bên.
"Ồ, cô bé biết khá rõ đấy nhỉ. Cô là Hội trưởng Hội học sinh hiện tại sao? "
"Dạ không, cháu là thành viên Hội học sinh, nhưng không phải Hội trưởng ạ."
"Vậy là học sinh năm Hai sao?"
"Dạ không, cháu học năm Nhất ạ."
"Năm nhất á? Vậy chẳng phải là mới tốt nghiệp Sơ trung sao?"
Cả hội trường lại xôn xao hơn.
"Học sinh năm Nhất, vậy là bằng tuổi con gái tôi sao? Chà, giỏi thật đấy."
"Gần đây bọn trẻ đều như thế này sao?"
"Không không. Con tôi đã học năm Ba rồi mà vẫn không học hành gì, chỉ toàn nghịch điện thoại thôi."
Nhìn Yuki nói chuyện một cách đường hoàng, những lời khen ngợi ngày càng lớn hơn.
Tuyệt vời! Tình hình đang rất tốt rồi. Tôi thầm ăn mừng trong lòng.
"Này, chúng ta có nên tha thứ cho họ không? "
"Phải đó. Tôi mới tham gia gần đây nên không biết rõ lắm, nhưng hồi xưa họ thân nhau mà, đúng không?."
"Bị một cô bé xinh xắn như vậy cầu xin thì..."
Quả nhiên từ thái độ của họ, có vẻ như không phải tất cả mọi người đều coi Học viện Shichibou là kẻ thù.
Chắc chỉ là một số người cảm thấy khó chịu, rồi lôi kéo những người khác làm lớn chuyện.
" Khoan đã, mấy người đang làm gì vậy? Mấy người quên hết những phiền phức mà chúng ta đã phải chịu đựng rồi sao?"
Một người đàn ông trung niên béo tròn, mặc áo sơ mi Hawaii ngồi ở phía sau đứng dậy.
"Tôi là Igarashi Sadao, Chủ tịch Hội đồng tự quản khu phố này."
Ông ta tự giới thiệu rồi bước về phía Yuki với dáng vẻ hung dữ.
"Cho dù chúng tôi có bao nhiêu lần khiếu nại, các người cũng phớt lờ đi. Giờ thì chỉ với một lời xin lỗi mà các người nghĩ chúng tôi sẽ tha thứ sao? "
"Vậy thì chúng cháu phải làm sao để được mọi người tha thứ ạ?"
"Để xem nào..."
Igarashi nở một nụ cười nham hiểm.
"Nếu có lời xin lỗi từ những người có địa vị cao hơn, thì tôi có thể xem xét. Nhưng đó chỉ là xem xét thôi, tôi không thể đảm bảo là sẽ tha thứ."
Nếu chúng tôi không thể thuyết phục được ông ta, thì kế hoạch của chúng tôi sẽ thất bại.
"Arisugawa..."
"Tôi không sao đâu. Vẫn trong dự kiến…"
Trước khi đến đây, tôi và Yuki đã cùng nhau mô phỏng các tình huống có thể xảy ra.
Tuy nhiên tình huống này, khi một người khiếu nại cứ khăng khăng đòi hỏi bằng cảm xúc, công kích cá nhân, là tình huống khó khăn nhất.
Liệu có thực sự ổn không?
Có vẻ như Yuki nhận thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, cô ấy thì thầm.
"Cậu đã làm rất tốt rồi. Từ đây hãy để tôi tự lo liệu."
Yuki nói rồi đối mặt với Igarashi với biểu cảm đầy kiên định.
"Cháu xin hỏi một câu. Số tiền hỗ trợ cho Học viện Shichibou đã bị dừng lại, chẳng lẽ không còn đồng nào sao? "
" Hả? Không, tôi vẫn còn giữ. Theo chỉ thị của Chủ tịch trước, tôi nghĩ sẽ không dùng đến nữa, và tôi định chuyển nó sang ngân sách khác vào năm tới..."
"Vậy sao? Vậy thì..."
Yuki đặt tay lên ngực mỉm cười.
"Mọi người có thể đầu tư toàn bộ số tiền đó cho cháu không ạ?"
12 Bình luận
TFNC