Đêm đó, Tirihi không đến phòng của tôi.
... Tôi đã nhận ra.
Dĩ nhiên tôi nên nhận ra.
Dù đó là một câu chuyện ngọt ngào.
Có lẽ nó là một chuyện viễn vông.
Hay cũng có thể cô ta đã không đến vì không bớt nơi tôi đang ở.
Tôi đã phải ngủ trong sự cô đơn, và tôi thức dậy trong một căn phòng có nền bằng đất ở nhà ông trưởng làng.
Tôi nghĩ tôi đã mơ thấy gì đó, nhưng tôi không thể nhớ ra.
Tôi tỉnh dậy với hy vọng là thấy được toà chung cư của tôi ở Tokyo, nhưng điều đó là không thể.
Tirihi cũng đã không đến, đây là điều tệ nhất khi thức dậy.
Tôi thở dài và vẫn nằm lì trên giường.
Cái giường khá tồi tàn, nó chỉ có một cái chiếu và tấm chăn trên một tấm ván.
Đây là cách mà bạn đối xử tốt với một ai đó sao? Tôi cũng không chắc vì tôi không biết chất lượng của thế giới này ra sao.
Một phần trong tôi nghĩ rằng đây chỉ là một thực tế ảo, nhưng ý tưởng này hoàn toàn bị tan vỡ khi tôi đi vệ sinh.
Nếu thân của tôi đang nằm trong một bệnh viện, nó sẽ là khá tuyệt.
Tôi không thích ngồi dậy.
Nhưng đây là một thế giới thực, và tôi đang sống ở đây.
“Mmmmm”
Tôi duỗi tay ra.
“Xin lỗi.”
Tôi nghe giọng của ông trưởng làng.
“Ông trưởng làng à?”
“Ngài đã dậy chưa? Sắp đến giờ khởi hành rồi.”
“Ok”
Tôi rời căn phòng với hành lý của mình.
Tôi gọi nó là hành lý, nhưng thực chất chỉ là một thanh kiếm đồng và một túi dây kéo. Trong cái túi tôi có tổng cộng 130 nars, và thẻ thông minh của bọn cướp.
Đó là tất cả mà tôi có.
“Chào buổi sáng.”
“Vâng chào buổi sáng.”
“Đây là quần áo của ngài ngày hôm qua.”
“Đó là một chiếc áo len sao?”
Tôi quên mất.
Thanh kiếm đồng và túi dây kéo không phải là tất cả mà tôi có.
Tôi thấy chiếc áo len trên cái móc áo gần lối đi.
Trời vẫn còn tối ở lối đi, nhưng sau khi mở cửa trước tôi thấy được những tia sáng đâu tiên của bình minh.
Tôi đang mặc bộ quần áo mà tôi nhận được từ ông trưởng làng để thay cái áo len (jersey) ngày hôm qua, nhưng tôi quyết định giữ nó luôn.
“Quần áo của ngài được làm từ chất liệu rất hiếm, nó chắc hẳn là rất có giá trị.
“Không, nó không đắt lắm đâu.”
Chiếc áo len khá rẻ.
Ồ, chắc sợi polyeste không tồn tại trong thế giới này.
“Ngài có thể dùng cái túi này nếu như ngài muốn.”
Ông trưởng làng tặng tôi một túi lớn.
Có một sợi dây đeo vai trên đó.
Đó là một cái ba lô
“Hou”
“Tôi có để phần điểm tâm sáng trong đó. Xin hãy dùng nó trên xe.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Tôi rất biết ơn vì bữa sáng và cái ba lô
Tôi cất chiếc áo len và túi dây rút vào trong ba lô cùng với phần điểm tâm.
Phần điểm tâm được gói lại, có vẻ là một ổ bánh mì. Tôi không nên hy vong thứ gì đó xa xỉ.
“Và đây cũng là một phần thưởng cho việc cứu ngôi làng.”
Trưởng làng đưa cho tôi một túi day kéo, giống như cái mà tôi đã nhận ngày hôm qua.
“Oh?”
Tôi tình cờ nhìn vào bên trong cái túi và thấy có tiền trong đó.
Trong mức độ ánh sáng thấp, tôi có thể lờ mờ thấy một vài ánh vàng nhẹ. Có phải chúng là tiền vàng không? Có cả thảy 10 đồng như vậy.
“Xin lỗi vì nó không được nhiều.”
“Không, tôi rất biết ơn vì điều này.”
“Đây là phần thưởng lớn nhất mà chúng tôi có thể xoay sở được.”
Sau khi nghĩ ngợi một chút, tôi nhận lấy nó.
Có một vài điều không hay khi nhận nó.
Vì nó được dâng tặng cho tôi, chắc sẽ không có bất kỳ ác cảm nào nếu tôi nhận nó.
Không có lợi lộc gì trong việc từ chối cả
Tôi không muốn nổi bật, và cũng không muốn kiếm danh tiếng để trở thành một anh hùng làm việc không công.
Cũng không có bất cứ lý do nào để tôi tỏ ra ưu ái với ngôi làng này.
... và Tirihi cũng đã không xuất hiện.
Tôi để vác chiếc ba lô đựng đầy những hành lý trên vai mình.
Ông trưởng làng đi cùng tôi ra bên ngoài.
Chúng tôi đi đến rìa của ngôi làng và thấy vị thương nhân đang chuẩn bị xe hàng của mình.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Tôi chào xã giao với người thương nhân..
“Tôi sẽ rời ngay khi trời vừa sáng, cậu có teể ngồi bên cạnh chỗ của xà ích.
“Chắc rồi.”
Tôi leo lên chiếc xe hàng.
Nó hơi lắc một tí.
Trong thùng hàng là trang bị của bọn cướp, hai thanh kiếm của Tirihi và một cái cũi như chuồng chó.
Có vẻ Tirihi không muốn bán con dao đó.
Thùng hàng được bao bọc bởi tấm ván ở ba mặt, mặt thứ tư thì được che bằng một tấm rèm.
Khi tôi đang thắc mắc về nó, thì một người đàn ông được mang ra và bị bỏ vào trong cái cũi.
Đó là tên cướp ngày hôm qua.
“Người đàn ông này sẽ được đưa đến Vale và bán cho một lái buôn nô lệ.”
Ông trưởng làng giải thích.
“Ồ.”
“Phân nữa giá sẽ được đưa cho ngài Michio.”
“Nhưng tôi đã nhận lại đúng cái trang bị đó, hãy để gia đình của anh ta nhận hết số tiền đó.”
“Không, nếu chúng tôi đưa cho gia đình hắn ta hết số tiền đó, họ có thể trực tiếp mua lại hắn ta và sẽ không còn gọi là trừng phạt nữa. Xin hãy chấp nhận phần tiền chia đó.”
À
Nó nghe có lý.
Vì một người lạ như tôi thì không nên là mục tiêu của luật làng.
Tôi gật đầu tán thành.
“xxxxxxxxx”
“xxxxxxxxx”
Một người đàn ông đến để trao đổi vài lời với tên cướp.
Một cô bé nhỏ tuổi chạy đến cha của mình mà không nói lời nào.
Thậm chí dù tôi không hiểu được những gì họ nói, nhưng tôi có thể hiểu được bầu không khí xung quanh.
Những người đàn ông trong gia đình nói với hắn ta với sự buồn bã.
“Trời đã sáng rồi, thôi hãy đi đi.”
Người thương nhân leo lên bên cạnh tôi.
Ông ta giật nhẹ dây cương và con ngựa bắt đầu di chuyển.
Mặt trời vẫn chưa lên hẳn, nhưng ánh sáng của nó đang trải đến gần ngôi làng
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ông trong thời gian qua.”
“Không, tôi mới là người cảm ơn ngài vì đã cứu ngôi làng.”
Ông trưởng làng và tôi nói lời tạm biệt.
Xe hàng đang bắt đầu rời ngôi làng.
Có thể tôi sẽ không trở lại đây nữa, nhưng nó sẽ luôn là ngôi làng đầu tiên của tôi.
Tôi quay lại và nhìn ngôi làng lần cuối để ghi khắc vào trong ký ức của mình.
Tấm che bắt đầu phủ lấy đằng sau xe hàng.
Người đàn ông bị trở thành nô lệ vẫn không có phản ứng gì.
“Chuyến đi này có an toàn không?”
Tôi hỏi người thương nhân.
Con đường đến Vale thường có những cuộc chinh phạt quỷ vật để duy trì nó.
“Ồ.”
“Vậy nó không thật sự nguy hiểm.”
Mọi vật bắt đầu trở nên sáng sủa hơn, và chiếc xe cũng tăng tốc độ một chút.
Xe hàng rung lắc với những âm thanh lạch cạch
Do xe xấu, hay là do đường xấu? Chắc là cả hai.
Có môt khu rừng cây gỗ cứng bao phủ hai bên con đường.
Dọc theo con đường là những hàng cây không được cao lắm nhưng tôi không chắc về những cây ở sâu bên trong khu rừng.
Tuy nhiên, trông có vẻ nó không phải là khu rừng quá sâu.
Không có quang cảnh nào để thưởng ngoạn bời vì khu rừng đã che mất tầm nhìn.
Cảnh quan có thể giúp tôi thoát khỏi sự nhọc nhằn của sự rung lắc.
Tôi chịu đựng sự rung lắc trong im lặng.
Tôi ăn ổ bánh mì cho bữa sáng trong khi người thì cứ lắc lư liên tục.
Không có gì để làm ngoài việc ngắm nhìn phía trước.
Vâng.
Không tệ khi có thời gian rãnh rỗi.
Nhưng nếu tôi không thay đổi tư thế ngồi của mình liên tục từ giờ trở đi thì cái mông của tôi sẽ bị đau đớn.
Tôi thấy một cái bóng phía trước.
Nó dường như là một thứ gì đó
Slow Rabbit Lv1
“Có con thỏ chậm đằng trước.”
“Cậu đã từng thấy nó trước đây chưa?”
“Tôi đã săn chúng ngày hôm qua.”
Nhưng cũng nhờ vào kỹ năng thẩm định mà tôi có thể biết nó là Slow Rabbit .
Nó vẫn còn khá xa, vì vậy tôi vẫn chưa thể thấy rõ được nó.
Tôi thấy nó rồi, nó không quá nguy hiểm, nhưng tôi sẽ chậm lại một chút.”
“Hmmm.”
Chiếc xe hàng tiến lại gần con thỏ chậm, và sau đi băng qua bên cạnh nó.
Tôi muốn tấn công nó, nhưng tốt hơn hãy đến Vale cho sớm.
“Chúng ta đã băng qua nó.”
Khi chúng tôi tiếp tục đi, tôi thấy một thứ khác ở đằng xa.
Tôi không chắc nó là cái gì vì chưa đủ khoảng cách xác định.
Gumi Slime (Sinh thể nhờn Gumi) Lv1
Bộ bình thường cũng có nhiều quỷ vật như vậy sao?
“Đó là một Gumi Slime.”
“Một con Gumi Slime sao?”
Người thương nhân làm chậm tốc độ của xe hàng lại.
“Có gì sao?”
“Gumi Slime thường tấn công khi thấy con người, và chúng khó bị tổn thương vì cơ thể chúng khá mềm.”
“Thật vậy sao? Không thành vấn đề.”
Nó sẽ ổn với thanh Durandal của tôi.
“Nó là một trong những quỷ vật ghê gớm nhất quanh đây. Nó có thể làm tan chảy cả cơ thể cậu với chất nhờn của nó. Người dân cần phải chạy nếu nhìn thấy nó.”
Người thương nhân giải thích sự đáng sợ của con Gumi Slime.
Nó có nguy hiểm không nhỉ?
Sẽ ổn thôi nếu tôi không mắc phải lỗi lầm nào vì dù gì nó cũng chỉ có Lv1
Tôi đã nói không có vấn đề gì, nên tôi phải hành động thôi.
Không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ phải chiến đấu với nó.
“Đừng lo, cứ tiếp tục đi đi.”
Tôi bảo người thương nhân.
“Ok.”
Người thương nhân không dừng xe lại.
Tôi mở phần trạng thái nhân vật
Hai điểm thưởng mà tôi nghĩ mình có đã biến mất.
Tôi không chắc tại sao, nhưng giờ thì ưu tiên cho bọn quỷ trước đã, chuyện đó hãy để sau.
Tôi huỷ bỏ Tăng 30% Giá Bán, và bỏ điểm vào Vũ Khí Lv6.
Nghề anh hùng cũng có một kỹ năng, nếu có những thứ mà tôi không thể tiêu diệt bằng Durandal thì tôi sẽ thử dùng nó.
Tôi xác nhận việc thiết lập.
Kỹ năng: Áp đảo.
Tôi không chắc về cái hiệu ứng của nó.
“Áp đảo?”
Một câu thần chú xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi có nên tụng nó?
“Tôi nên làm gì?”
“Không sao đâu, cứ đi thẳng.”
“Nó đang ở ngay phía trước.”
Người thương nhân làm theo những gì tôi nói, nhưng tôi có thể thấy được sự sợ hãi của ông ta.
Tôi cởi chiếc ba lô ra và để nó cùng với thanh kiếm đồng xuống dưới chân. Tôi rút thanh Durandal ra khỏi vỏ, và đeo cái vỏ của nó ở bên hông.
Khi chiếc xe hàng tiến đến, con Gumi Slime để ý đến chúng tôi và nó bắt đầu tiến lại.
“Được rồi, dừng thôi.”
“Ok.”
Khi tốc độ của chiếc xe giảm xuống, tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Tôi chạy qua bên hông con ngựa và tiến tới trước con Gumi Slime. Tôi chém ngang thanh Durandal từ phía bên trái. Nó xuyên thẳng qua bên phải con Gumi Slime.
Dường như tôi không thể kết thúc được nó trong một đòn.
“Bằng sự giải thoát của .... urgh.”
Tôi cố gắng niệm câu thần chú, nhưng con Gumi Slime nhảy bổ đến tôi. Tôi nhanh chóng xoay người, và xoay sở để tránh nó.
Có vẻ gần như là không thể niệm chú khi chiến đấu.
Con Gumi Slime lại nhảy, nhưng tôi tránh được nó vì tôi đã quan sát chuyển động của nó lúc này.
Tôi vung thanh Durandal xuống ngay chỗ con Gumi Slime vừa đáp. Tôi chém xuyên nó từ phần đầu xuống phần thân dưới... mặc dù tôi chắc là nó có đầu. Nếu tôi bị trúng đòn của nó thì tôi coi như xong.
Khi Gumi Slime tan chảy dưới đất. Nó trở thành khói xanh và bắt đầu tan biến.
Khi làn khói xanh tan hết, có một thứ gì đó màu trắng trên mặt đất.
Tinh Bột Slime
Tôi không rõ lắm về thứ vật dụng vừa rớt.
Nhưng dù gì tôi cũng sẽ lấy nó.
Để tiêu diệt một con Gumi Slime thì dường như phải chém nó bằng Durandal đến tận hai lần.
Thật khó để tụng chú sử dụng kỹ năng trong lúc chiến đấu, sự tập trung của tôi không được tốt. Có lẽ tôi chỉ dùng nó cho đòn phủ đầu.
Làm sao tôi có thể sử dụng kỹ năng trong lúc nguy khốn.
Tôi sẽ cần tập luyện cho việc này.
Khi tôi đang suy tư về cuộc chiến, người thương nhân chạy chiếc xe đến chỗ tôi.
“Cậu đã tiêu diệt được nó.”
“Vâng.”
“... Và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.... Thật đáng kinh ngạc.”
“Tôi đoán vậy.”
Do nhờ có Durandal mà chỉ cần có hai nhát.
Tôi không biết sẽ cần chém bao nhiêu nhát nếu dùng kiếm đồng, có vẻ như là tôi sẽ thất bại.
“Michio, cậu là pháp sư à?”
Vị thương nhân hỏi.
“Dù trông nó có vẻ vậy, nhưng tôi dùng kiếm.”
“Vâng, ngài cũng đã sử dụng thanh kiếm của ngày hôm qua.”
Tôi tiêu diệt bọn cướp mà không cần dùng đến ma thuật.
Nhưng nó chắc sẽ rất hữu dung.
“Đúng vậy.”
Tôi leo lên lại chiếc xe hàng.
Ma thuật chắc chắn tồn tại ở thế giới này. Trạng thái nhân vật của tôi đã cho tôi biết điều đó.
Tôi nghĩ pháp sư chắc cũng tồn tại, nhưng cũng có thể là tôi sai.
“Đó là tinh bột Slime à?”
“Vâng.”
“Ngài có muốn nó không? Tôi có thể mua nó như là một phần thưởng cho việc bảo vệ xe hàng.
Tôi mau chóng mở phần trạng thái nhân vật ra.
Tôi tháo bỏ điểm từ Vũ Khí Lv6, và để trở lại phần Tăng 30% Giá Bán.
Tôi hoàn tất việc điều chỉnh trạng thái, và giấu thanh Durandal để vị thương nhân khỏi nhìn thấy.
Tôi hy vọng ông ta không nghĩ tôi có gì lạ.
“Cảm ơn, sẽ tốt thôi.”
Tôi đưa tinh bột Slime cho người thương nhân.
Tôi có đủ nhanh tay không?.
“Tinh bột Slime có thể trở thành rượu. Nó lên men khi bạn hoà nó vào nước. Nó được gọi là Slime sake (rượu slime) và có nhiều người thích nó.
“Ồ.”
“Giá thông thường là 80 nars, nhưng tôi sẽ tăng lên gấp 10 vì cậu đã bảo vệ xe hàng. Tôi sẽ đưa cho cậu 1040 nars.
“Cảm ơn rất nhiều, tôi sẽ chấp nhận.”
10 lần là 800, nhưng nó tới 1040.
Có vẻ Tăng 30% Giá Bán đã có hiệu lực.
Vị thương nhân đưa tôi 10 tiền bạc, và 40 tiền đồng.
Tôi cất nó vào trong túi dây kéo, rồi để nó vào trong ba lô ở trên vai tôi.
“Có pháp sư nào ở quanh đây không?”
Tôi khá tò mò, nên tôi hỏi về nó.
“Tôi không biết. Để trở thành một pháp sư, cậu phải uống một loại thuốc đặt biệt từ lúc 5 tuổi. Hầu hết chỉ có những đứa trẻ quý tộc hoặc của một gia đình cực kỳ giàu có mới có thể trở thành pháp sư. Tôi chưa từng nghe đến có những ai như vậy quanh đây.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vậy có một số hạn chế nghiêm ngặt để trở thành một pháp sư.
Vậy tôi không thể trở thành pháp sư sao?
Hay là...
Đó là thứ tôi sẽ suy nghĩ sau này.
Tôi bắt đầu nghĩ về điểm thưởng trong khi bị lắc lư bởi xe hàng.
Tôi nghĩ điểm thưởng mình đã tăng lên nhưng nó không có ở đó.
Tôi dùng 63 điểm cho việc tăng giá bán.
15 điểm cho việc giảm điểm kinh nghiệm chuẩn.
5 điểm cho kinh nghiệm thưởng.
Tổng cộng là 93 điểm.
3 điểm cho nghề phụ thứ ba, vậy là 96.
Thẩm Định, Thiết Lập Nghề, và reset nhân vật, trọn là 99.
Đó là những gì tôi có lúc mới bắt đầu, vậy nó đã không tăng lên.
Sau khi cộng tất cả lại, chỉ có thể đó là...
Khi nghề dân làng tôi lên cấp, tôi đạt được điểm thưởng
Nhưng tôi đã thay nghề Dân Làng Lv3 bằng Nông Dân Lv1. Đây chắc là lý do điểm thưởng của tôi giống như lúc mới bắt đầu.
Để kiểm ta, tôi chuyển nghề chính thành Dân Làng Lv3.
Khi tôi reset nhân vật....
Có thêm 2 điểm thưởng.
1 Bình luận