Khi quyết định viết di chúc của bản thân, tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình không thể bắt đầu viết bất cứ thứ gì mà không giả định xem ai sẽ đọc nó.
Vừa giữ chiếc bút văn phòng phẩm mua ở một cửa hàng gần đây, tôi vừa nghĩ xem nên viết thứ gì một lúc lâu.
Những con ve ngoài kia đậu lại trên các cột điện, và độ ồn ào của chúng thì đủ để cho cảm giác như chúng đang ở trong này vậy.
Khi những con ve ở đó, tôi có thể đổ lỗi cho chúng việc mình không di chuyển được cây bút tẹo nào - thế nhưng thậm chí sau khi chúng đã ngừng kêu, tôi vẫn không thể viết được nổi một từ nào cả.
Ngay từ đầu thì ai là người tôi hi vọng sẽ đọc bản di chúc này nhỉ? Một bản di chúc về cơ bản có nghĩa là sự truyền đạt. Tôi phải viết để kể cho ai đấy điều gì đó về tôi để họ không thể hiểu theo cách khác.
Tôi tự hỏi, mình phải kể điều gì với người ta nhỉ? Đương nhiên, tôi ngay tức khắc nghĩ về người bạn thuở nhỏ của mình, Himeno. Thế thì nó sẽ chứa đựng lời cảm ơn của tôi tới Himeno, hay là lời thú nhận tình cảm của tôi đây?
Như một bài kiểm tra, tôi mất khoảng một giờ đồng hồ tỉ mẩn viết ra một lá thư cho cô ấy. Tóm lại khi tôi viết xong thì nó trông như thế này:
"Tớ không biết cậu nghĩ gì về tớ lúc này, nhưng tớ vẫn luôn yêu cậu từ ngày đó mười năm về trước.Tớ sống được cho tới hai mươi tuổi nhờ những ký ức từ lúc mình còn ở bên cậu, và tớ sẽ không thể sống tiếp quá hai mươi tuổi vì tớ không thể nào chịu nổi một thế giới không có cậu.Bây giờ khi sắp chết, tớ cuối cùng cũng nhận ra điều ấy. Nhưng theo một cách khác, thì tớ đã chết rất lâu rồi. Kể từ ngày đó, ngày chúng ta đi theo hai đường khác nhau.Tạm biệt. Tớ sẽ cầu nguyện cho mình lúc mười tuổi tồn tại trong cậu lâu thêm một chút nữa."
Đọc lại nó lần nữa, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ không gửi đi bức thư này. Nó có một vấn đề nghiêm trọng ở đâu đó.
Đây đại loại không phải thứ mà tôi muốn nói ra. Và tôi cũng không thể nào viết chính xác những gì mình muốn nói được. Rằng tôi sẽ chết sớm thôi.
Tôi nghĩ mong muốn của tôi gói gọn ở dòng cuối cùng mà mình viết. Để cho Himeno vẫn nhớ về tôi khi tôi còn mười tuổi được ít lâu.
Và nếu đó là mục đích của lá thư, thì dường như tôi có lẽ không nên viết bất kỳ thứ gì hết.
Hình thức nào cũng được; chỉ cần đối tượng là Himeno, còn tôi là người gửi, thì thế là đủ rồi. Và nó sẽ dẫn tới ít sự hiểu lầm nhất.
Nếu một tờ giấy trắng tinh có vẻ kỳ lạ, tôi có thể viết một dòng là: “Tớ chỉ muốn gửi đi một lá thư thôi.”
Hoặc có lẽ - một lựa chọn khác là không đả động gì tới cái chết của tôi hết, mà chỉ viết những chuyện bình thường, hằng ngày.
Tôi vứt cái bút lên bàn và vò nát bức thư để Miyagi không thể đọc được nó, rồi ngẩng mặt lên trần nhà.
...Dù sao thì, tôi viết bức thư cuối cùng là khi nào nhỉ? Tôi lục lọi trong trí nhớ của mình.
Giao tiếp qua thư không phải là một việc thường làm, và từ hồi học tiểu học, tôi chẳng có ai để gửi đi thiệp mừng năm mới hay mấy thứ kiểu như thế cả. Chắc chắn chỉ có một vài bức thư trong suốt toàn bộ cuộc đời tôi.
Ngoại trừ điều đó khi tôi 17 tuổi, lá thư cuối cùng tôi viết là... vào mùa hè năm lớp bốn.
Mùa hè ấy, lúc tôi mười tuổi, lớp chúng tôi chôn một chiếc hộp thời gian đằng sau phòng thể dục. Một đề nghị từ cùng cô giáo đã dạy cho chúng tôi bài học đạo đức, thứ đầu tiên khiến tôi nghĩ đến giá trị của cuộc sống.
Các học sinh đều viết thư để đặt vào bên trong chiếc hộp bo tròn.
“Cô muốn các em viết những lá thư cho chính bản thân mình mười năm sau,” cô nói. “Có lẽ các em sẽ không chắc chắn xem mình nên viết gì, bởi cô chỉ vừa bất chợt nói ra điều này... Cô biết, các em có thể viết những thứ giống như “Ước mơ của mình có thành hiện thực không?”, hoặc “Cậu có hạnh phúc không?”, “Cậu còn nhớ cái này chứ?”, hay là “Cậu muốn kể với mình chuyện gì nào?” Có rất nhiều thứ các em có thể hỏi. Các em cũng có thể viết về hy vọng của mình, kiểu như “Xin hãy biến ước mơ của mình thành sự thật,” “Hãy hạnh phúc nhé,” hay “Làm ơn đừng quên mất thứ này.””
Cô giáo đáng ra không thể đoán được rằng vào mười năm sau, một số những học sinh của mình đã vứt bỏ mơ ước, không hạnh phúc, và đã lãng quên rất nhiều thứ.
Có lẽ đó không phải một lá thư cho con người tương lai của bạn, mà là một lá thư cho chính bạn lúc ấy, khi bạn đang viết nó.
Cô ấy cũng nói điều này.
“Còn nữa, vào cuối bức thư, hãy viết ra người bạn tốt nhất bây giờ của mình là ai... Đừng lo lắng quá nhiều về việc người đó nghĩ gì về các em. Nếu là trường hợp “Cậu ấy ghét mình, nhưng mình thích cậu ấy!”, hãy cứ viết nó ra. Đừng lo, cô sẽ đảm bảo rằng không ai khác đọc nó, kể cả cô.”
Tôi không thể nhớ được tôi đã viết gì cho mình. Tôi còn không thể nhớ được tên người mà mình viết.
Chiếc hộp thời gian dự định được đào lên mười năm sau. Chính là năm nay, nhưng tôi vẫn chưa nghe bất cứ tin tức gì về nó.
Có thể tôi là người duy nhất không được liên lạc, nhưng nhiều khả năng, chỉ là họ quên đi chiếc hộp.
Tôi nghĩ rằng mình muốn đọc bức thư đó lần nữa trước khi chết. Nhưng không phải gặp bất kỳ bạn học nào cả. Chỉ mình tôi mà thôi.
“Anh định sử dụng ngày hôm nay của mình như thế nào?”, Miyagi hỏi khi tôi đứng dậy.
“Khám xét chiếc hộp thời gian,” tôi đáp lại.
Đã được một năm kể từ khi tôi trở lại thị trấn quê hương mình. Ra khỏi sân ga, nơi tồi tàn như một túp lều được dựng sẵn, tôi liền bắt gặp một vài khung cảnh quen thuộc.
Một thị trấn trên những ngọn đồi xanh mướt. Tiếng côn trùng rả ríc và mùi hương choáng ngợp của cây cối thậm chí không thể so sánh được với nơi tôi đang sống. Ngay cả khi căng tai ra nghe, tất cả tôi nghe thấy chỉ là chim chóc và sâu bọ.
“Chắc chắn anh không thể lén lút vào một ngôi trường tiểu học và đào những cái hố giữa thanh thiên bạch nhật rồi nhỉ?”, Miyagi hỏi trong lúc bước đi phía sau.
“Tất nhiên là tôi sẽ đợi tới khi đêm xuống.”
Nhưng dù đã đi xa thế này trong sự xốc nổi, tôi chưa hề nghĩ xem mình sẽ giết thời gian như thế nào cho tới lúc mặt trời xuống núi trong một thị trấn không có trung tâm giải trí hay nhà hàng gì ráo.
Thậm chí chẳng có lấy một cửa hàng tiện lợi trong khoảng có thể đi bộ được. Có thể sẽ hơi tốn thời gian, nhưng đáng lý ra đã tốt hơn nếu tôi đem theo chiếc xe máy của mình.
Cho dù có phí bao nhiêu thì giờ đi nữa, thì tôi cũng không có ý định ghé nhà thăm bố mẹ tôi. Gặp gỡ bạn bè cũng không được nốt.
“Nếu anh có thừa thời gian, có lẽ anh nên đi thăm vài nơi trong quá khứ chăng?”, Miyagi đề nghị. Cô ấy đã nhìn thấu tôi.
“Những nơi anh từng tới khi còn bé nhưng nhiều năm rồi chưa đến, chẳng hạn.”
“Những nơi tôi đã từng tới à, huh... Ở đây tôi có một quá khứ không được đẹp cho lắm.”
“Với ngoại lệ là cô Himeno, tôi cho là vậy?”
“Đừng có gọi tên cô ấy ra dễ dàng như thế. Tôi thật sự không muốn nghe nó phát ra từ miệng cô đâu.”
“Vậy à. Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn. ... Tuy nhiên, dù tôi không có ý tọc mạch, nhưng tôi sẽ khuyên anh không nên gặp bất kỳ ai cả.”
“Tôi chả có ý định đấy.”
“Ổn rồi, nếu anh nói vậy,” Miyagi đáp lại, nhẹ nhõm.
Ánh mặt trời dường như xuyên qua làn da của tôi. Sẽ lại là một ngày nóng như thiêu như đốt khác. Tôi ngồi trên một cái ghế dài ngoài nhà ga và cân nhắc xem nên đi đâu trước tiên.
Đột nhiên, tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Miyagi đang bôi một thứ hình như là kem chống nắng. Tôi luôn luôn nghĩ cô thật sự có một làn da đẹp, và tôi đoán cô phải chăm sóc để giữ được nó như vậy.
Cô ấy thật quá nghiêm túc khiến tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ thờ ơ với vẻ ngoài của mình, nên điều đó đến như một sự bất ngờ.
“Không phải là cô vô hình với mọi người trừ tôi ra sao?”, tôi hỏi.
“Về cơ bản thì đúng.”
“Lúc nào cũng thế?”
“Phải, tôi chỉ được trông thấy bởi những người tôi giám sát. Tuy thế, như anh biết, có vài ngoại lệ. ...Ví dụ, lúc anh lần đầu ghé vào cửa hàng chẳng hạn. Khi tôi không làm nhiệm vụ giám sát, tôi có thể được thấy bởi những người định bán đi tuổi thọ, thời gian, hoặc sức khoẻ. ...Có vấn đề gì sao?”
“Không. Tôi chỉ băn khoăn tại sao cô lại quá quan trọng vẻ ngoài của mình nếu như không ai có thể thấy được cô.”
Bất ngờ thay, Miyagi dường như xem lời nhận xét ấy như một đòn tấn công.
“Tôi làm nó cho mình thôi,” Miyagi vặn lại như thể bị tổn thương. “Anh sẽ tắm ngay cả khi anh không có ý định gặp ai cả, đúng chứ?”
Cô ấy dường như thật sự bực mình. Nếu là các cô gái khác, thì tôi đã rối rít xin lỗi rồi, nhưng với Miyagi, tôi vui mừng vì đã có thể trả đũa cô ấy. Tôi muốn cô ấy chỉ trích những nhận xét thiếu suy nghĩ của mình.
Trong lúc đi tha thẩn xung quanh và tự hỏi nên đi đâu, hai chân đã đưa tôi tới một bụi cây gần ngôi nhà cũ của tôi và Himeno. Chúng tôi vẫn thường chơi ở đó khi còn là những đứa nhóc.
Tôi hối hận về việc mình đã đi ngay vào đề xuất của Miyagi như thế nào. Cô ấy chỉ ra một cách chính xác hành động của tôi nhàm chán và tầm thường ra sao. Tôi đi cả một quãng đường vòng, cố gắng tránh xa khỏi nhà bố mẹ mình. Tôi tạt vào một cửa hàng kẹo mình từng hay ghé qua, nhưng nó đã đóng cửa còn bảng hiệu thì đã biến mất.
Tôi bắt đầu tiến vào chỗ bụi cây, rồi đi theo đường mòn khoảng năm phút trước khi tới đích đến của mình.
Ở đó có một chiếc xe buýt đã hỏng, nơi tôi và Himeno lúc còn trẻ dùng làm “căn cứ bí mật” của cả hai.
Những vết sơn đỏ còn lại trên xe buýt trông như gỉ sắt khi nhìn từ xa, nhưng nếu bạn đi vào trong và có thể bỏ qua tất cả các bụi bẩn chồng chất trên ghế và sàn xe, nó trông được đến không ngờ đấy. Trong đây nhìn có vẻ như sẽ có lúc nhúc toàn sâu bọ, nhưng tôi gần như chẳng thấy con nào cả.
Tôi đi xung quanh chiếc xe, kiếm tìm vết tích của mình và Himeno. Nhưng lúc tôi định đi khỏi sau khi bỏ cuộc vì không tìm thấy gì cả, tôi cuối cùng cũng trông thấy thứ gì đó trên ghế lái xe.
Có gì đó được viết ở cạnh của chiếc ghế bằng bút dạ màu xanh không phai. Tôi nhìn nó gần hơn và nhận ra nó là một mũi tên. Nhìn theo nơi mũi tên đó chỉ, tôi tìm thấy một mũi tên khác.
Sau khi được dẫn đường bởi sáu mũi tên, tôi tìm thấy, ở sau lưng một cái ghế, thứ dường như là một ai-ai-gasa. Một thứ ngờ nghệch ở trường tiểu học mà bạn viết tên của mình và tên người bạn thầm yêu dưới một chiếc ô.
Tất nhiên, đó là tên của tôi và của Himeno. Tôi không nhớ là đã từng vẽ một thứ như thế, và chỉ có Himeno và tôi biết về nơi này - nên đó hẳn là Himeno rồi.
Tôi không nghĩ cô ấy là kiểu người làm mấy thứ nữ tính truyền thống như thế này. Tuy vậy, một nụ cười hiện lên trên môi tôi.
Tôi nhìn đăm đăm vào chiếc ô một lát. Miyagi quan sát từ phía sau, nhưng hình như không chuẩn bị bất kỳ lời nhận xét mỉa mai nào hết.
Khi nó đã khắc sâu vào tâm trí, tôi rời khỏi xe buýt, và rồi hành động như một đứa trẻ, tôi dùng cái cây bị đổ để trèo lên nóc xe. Phủi đi vài chiếc lá rụng, tôi nằm xuống.
Và tôi cứ nắm thế cho tới khi nghe thấy ve cất lên vào buổi tối.
Sau khi thăm mộ của ông mình, trời đã về đêm, tôi bèn hướng thẳng tới trường tiểu học.
Tôi mượn một cái xẻng từ túp lều, lượn ra phía sau phòng thể dục, và bắt đầu đào bới, trong đầu chỉ nhớ mang máng vị trí của thứ đó. Ánh sáng xanh của lối thoát hiểm khẩn cấp le lói chiếu sáng xung quanh tôi.
Tôi nghĩ sẽ dễ dàng để tìm ra vật mình đang tìm kiếm, nhưng hoặc trí nhớ của tôi đã sai, hoặc là nó đã bị đào lên rồi. Tôi đào trong một giờ đồng hồ, nhưng tất cả tôi có được chỉ là rất nhiều mồ hôi và chẳng có chiếc hộp thời gian nào.
Cổ họng khô khốc. Còn bàn tay thì thực sự phồng rộp, cũng là bởi khoảng thời gian ở trung tâm đánh bóng hôm qua nữa. Miyagi ngồi cạnh và theo dõi tôi đào hố, viết gì đó trong sổ tay của cô.
Khi đang hút thuốc để nghỉ ngơi một lúc, trí nhớ sau cùng cũng quay về với tôi. Đúng rồi, chúng tôi đã định chôn nó cạnh một cái cây đằng sau phòng thể dục, nhưng ai đó đề cập rằng một cái cây mới có thể được trồng ở đó, nên chúng tôi chôn nó ở chỗ khác.
Sau gần mười phút đào bới phía sau cái hàng rào, tôi đào phải vật gì đó cưng cứng. Tôi cẩn thận bới lên để không làm hư hỏng nó, rồi đưa nó ra ngoài ánh đèn. Tôi nghĩ nó có thể bị khoá, nhưng nó trượt ra ngay tức khắc.
Kế hoạch ban đầu của tôi chỉ là lấy bức thư của mình ra và đặt nó lại chỗ cũ ngay lập tức. Nhưng sau tất cả nỗ lực kia, tôi muốn xem hết tất cả các bức thư. Một gã sẽ chết trong vài tháng ít ra nên được cho phép làm điều ấy.
Tôi chọn đại một bức và mở nó ra. Tôi đọc lướt qua “tin nhắn cho bản thân cậu trong tương lai” và phần “bạn tốt nhất.”
Đọc xong, tôi mở một quyển sổ tay ra, ghi tên người viết bức thư, và vẽ mũi tên trỏ vào người bạn tốt nhất của họ.
Sau khi làm đi làm lại điều này với vài lá thư nữa, số lượng tên và mũi tên tăng lên, dần dần tạo ra một biểu đồ quan hệ. Ai thích ai, ai được thích bởi ai. Cái nào được đáp lại, và cái nào không được.
Đúng như mong đợi, ngay lúc tôi đọc xong tất cả các lá thư, cái tên lẻ loi trên biểu đồ là tôi. Chẳng có lấy một người nào chọn tôi làm “bạn tốt” của họ cả.
Và... trong lúc tìm kiếm lá thư của Himeno trong chiếc hộp thời gian, tôi không thể tìm thấy nó. Điều này có lẽ vì cô ấy tình cờ không ở đấy vào ngày chúng tôi chôn nó.
Nếu cô ấy mà có mặt, chắc chắn cô ấy đã viết tên tôi rồi, tôi nghĩ. Ý tôi là, cô ấy đã bí mật vẽ ai-ai-gasa với tên hai đứa trong căn cứ bí mật của chúng tôi. Thì cô ấy nhất định sẽ viết tên tôi. Có lẽ là thêm một hoặc hai trái tim vào nữa.
Giá như lá thư của Himeno có ở đó.
Cất lá thư của mình, thứ tôi tìm thấy từ sớm, vào trong túi quần jean, tôi chôn chiếc hộp thời gian một lần nữa. Tôi trả lại cái xẻng vào túp lều, rửa tay và mặt bằng vòi nước gần đó, rồi rời khỏi trường tiểu học và lê tấm thân mệt mỏi dọc con đường. Miyagi đằng sau tôi cất lời.
“Tôi hy vọng là giờ anh đã hiểu? Anh không nên bám vào những mối quan hệ trong quá khứ của mình. Trên hết, anh thực ra đâu có giữ được cái nào đâu. Sau khi cô Himeno chuyển trường, anh đã gửi cho cô ấy dù chỉ là một lá thư chưa? Sau khi tốt nghiệp cao trung, có lần nào anh liên lạc với anh Naruse không? Vì sao cô Wakana lại bỏ rơi anh? Đã buổi họp lớp nào anh xuất hiện chưa? ...Xin lỗi đã nói thế này, nhưng anh không cảm thấy lúc này bấu víu vào quá khứ là đòi hỏi quá nhiều hay sao?”
Gương mặt tôi cau lại, tất nhiên, nhưng tôi chẳng có gì để đáp trả hết.
Có lẽ Miyagi nói đúng. Điều tôi đang làm giống như kiểu bình thường thì không tin vào ông thần ông thánh nào, nhưng lại đi đền, chùa và nhà thờ để cầu xin giúp đỡ khi tôi đang gặp hạn.
Nhưng nếu thế - với quá khứ và tương lai đều đóng sập lại với mình, thì tôi biết phải làm sao đây?
Quay lại nhà ga, tôi kiểm tra bảng lịch trình. Chuyến tàu cuối cùng đã khởi hành cách đây lâu rồi.
Tôi quả thực chưa bao giờ đi tàu nhiều khi ở đây, nhưng với một vùng quê như nơi này, tôi không nghĩ là chuyến tàu cuối cùng lại rời ga sớm đến thế.
Tôi có thể đã gọi taxi, và không phải tôi không thể đến nhà bố mẹ mình, nhưng rốt cuộc, tôi chọn ở lại nhà ga đêm nay.
Nghĩ về chuyện đó theo cách này, tôi thà phải chịu nỗi đau thể xác lớn hơn nỗi đau tinh thần, chứ không chịu đựng điều ngược lại. Làm bản thân tổn thương vừa đủ, tôi có thể chuyển sự chú ý của mình vào đó.
Tôi nằm trên một cái ghế dài, cứng và nhắm mắt lại. Tiếng côn trùng đập vào những bóng đèn huỳnh quang không ngừng nghỉ.
Dù tôi không nghĩ mình sẽ khó ngủ bởi vì đã hoàn toàn kiệt sức đến thế này, thì với ánh sáng xa lạ và côn trùng cứ vo ve quanh bàn chân, tôi biết mình không thể trông chờ một giấc ngủ thật thoải mái được.
Tôi nghe thấy tiếng bút Miyagi đang viết từ cái ghế đằng sau mình. Tôi ấn tượng bởi khả năng chịu đựng của cô ấy đấy. Cô ấy chắc hẳn không được ngủ nhiều chút nào trong những ngày cô ấy đã theo dõi tôi.
Dường như là ngay cả trong ban đêm, cô ấy cũng ở trong trạng thái tuần hoàn của việc ngủ một phút và rồi thức dậy năm phút. Cô chắc chắn không có lựa chọn nào khác, nhưng giám sát viên có vẻ như là một công việc quá khắc nghiệt cho một cô gái trẻ.
Dĩ nhiên, không phải là tôi đang đồng cảm đâu. Tôi chỉ là ước gì cô ấy sẽ không làm công việc đó nữa.
1 Bình luận