• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nội dung

Chương 32: Nước súp vô vị

1 Bình luận - Độ dài: 4,598 từ - Cập nhật:

Quân tiếp viện được chờ đợi từ lâu đã đến ........cho lực lượng Quân giải phóng đã chờ đợi để tấn công Sayeh.

Một số lượng lớn máy phóng và tháp vây thành đã được tiếp tế bởi Quân đội Giải phóng, những người lính đang sản xuất vũ khí năng suất cao với sự hợp tác của các thành phố địa phương.

Người dân cũng đã hợp tác toàn lực trong công tác vận chuyển, và rõ ràng là một lượng quá lớn một nghìn máy phóng và một trăm tháp vây thành đã được triển khai.

Chỉ huy Behrouz đã ra lệnh cho toàn bộ quân đội bắt đầu lại cuộc tấn công.

Bất kể ngày hay đêm, mũi tên và đá không ngừng tiếp tục dội xuống như tắm pháo đài.

Những viên đá sẽ được sử dụng cho phóng đã được ngâm trong dầu và bắn sau khi đốt cháy chúng.

Phía pháo đài không thể đối phó với chúng, và họ đang bị nghiền nát hoàn toàn.

Sau ba ngày và ba đêm tấn công, Quân giải phóng đã cho các tháp vây thành của họ cập được thành lũy pháo đài và liên tục dội mưa tên .

Các cung thủ Vương quốc trên đỉnh thành lũy không có nơi nào để ẩn nấp. Họ tuyệt vọng tiếp tục chống cự bất kể ngày đêm, nhưng họ đã ngã xuống từng người một do họ là mục tiêu dễ dàng.

Và, quân đồn trú bảo vệ cổng chính cũng ở trong tình trạng khó khăn.

Ầm ầm "Đừng cho bọn chúng vượt qua! Bảo vệ cổng bằng cả tính mạng! Cho đến khi quân tiếp viện từ Thủ đô Hoàng gia đến, chúng ta sẽ không mở cái cổng này!''

"Ou-!"

''Đổ dầu xuống! Đốt hết bọn nó!''

Cổng chính quân lính đẩy cơ thể của họ vào cổng, kiên cường chỉ để ngăn chặn quân giải phóng một chút. Họ tiếp tục chiến đấu với những gì họ còn lại.

Đội phá cổng của quân đội giải phóng đã ở sau cánh cổng, và mỗi lần, lực lượng này đã sử dụng thân gỗ đánh từng cú trời giáng khiến cơ thể họ như bị thổi bay.

Quân đồn trú phía trên cổng đổ xuống một khối lượng lớn dầu nóng và đang tuyệt vọng bắn những tên lửa ngăn Quân giải phóng đang đến gần.

Đội phá cổng đang bốc cháy cất những tiếng la thảm thiết, nhưng ngay cả như vậy, cuộc tấn công vẫn tiếp tục. Ngày càng có nhiều địch.

Các binh sĩ Quân giải phóng trèo qua các xác chết, và nắm lấy thân gỗ và tiếp tục công việc.

--Và sau đó,

Một cú đánh dữ dội từ thân gỗ đạ đập mạnh đã khiến cổng thủng một lỗ quân lính bị giết ngay khi quân địch tràn qua được đây là điểm yếu nhất của Pháo đài Sayeh.

Chỉ huy đồn trú ở cổng tự quyết, tháo vỏ kiếm và ra lệnh cuối cùng.

'' Chúng đến! Rút kiếm ra-, Quân đội Vương Quốc muôn năm! Tướng Yalder muôn năm!''

''Quân đội Vương Quốc muôn năm! Tướng Yalder muôn năm!''

''Giết bọn chúng! Theo ta-!"

Các giáo binh Vương quốc ngay lập tức đã sẵn sàng để xiên bọn Quân giải phóng xông qua trước.

Họ đã sử dụng những thi thể đồng đội đó như một lá chắn chống lại lực lượng Quân giải phóng đang đến trong bầy đàn.

Những người lính Vương Quốc đó đã bị nghiền nát, chà đạp và tàn sát tất cả mà không có cơ hội để hét lên.

Như thể người trong pháo đài bị tận diệt, những người lính Quân giải phóng đã tràn vào bên trong, giết chết mọi thứ mà họ gặp.

Không có công lý cũng như lẽ phải; Chỉ đơn thuần là những con thú say sưa điên cuồng và sôi sục với khát vọng giết chóc vô tâm.

Những người lính Yuze đã chiến đấu tốt. Họ đã chiến đấu rất tốt. Nhưng, chúng đã đông hơn. Số lượng đã áp đảo họ.

Bệnh xá nơi mà người bị thương được đưa đến đã bị chặn cửa và sau đó đốt cháy, và mọi người bên trong bị thiêu chết.

Mọi người trong pháo đài đều bị tàn sát mà không cần biết là quân lính hay dân thường. Những người lính của Quân giải phóng đã giết bát cứ ai vẫn còn thở, và vui vẻ khi được lập công.

Behrouz đã không đưa ra những mệnh lệnh như vậy, nhưng tất cả sự bất mãn, đau khổ và hận thù dồn nén đều hướng về những người lính của Vương quốc, và các chỉ huy không thể ngăn chặn nó. Nếu họ cố gắng ngăn chặn nó một cách vụng về, họ có khả năng bị giết để trả thù. Họ không thể can thiệp.

Bị cô lập trong tòa tháp cao nhất trong pháo đài, Yalder cởi mũ và lặng lẽ thở dốc.

Khuôn mặt ông có rất nhiều vết thương, và áo giáp cũng bị rách nát một phần. Cơn đau tràn qua khắp người khi ông di chuyển cơ thể. Một trong những xương sườn của ông có thể đã bị gãy.

Tóc rối mù, và râu ria mọc lên sau từng ấy thời gian. Lưỡi gươm đáng tin cậy đã sứt mẻ và trở nên vô dụng.

''...........Vậy đây là kết thúc, quân tiếp viện đã không đến. Thật là đáng tiếc. Barbora có lẽ có hoàn cảnh riêng của mình. Mình rất muốn được ngồi xuống có một cuộc trò chuyện, tốt đẹp với ông ấy một lần. Có vẻ như đã không có cơ hội đó.''

Yalder nở một nụ cười cay đắng trong sự cam chịu. Ông có thể nghe thấy những âm thanh chống cự dữ dội từ bên ngoài. Những người bảo vệ nơi đây những khoảng thời gian cuối cùng. Ông cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng đối với lòng trung thành của họ.

Đằng sau Yalder là cờ của Vương quốc, Quân đoàn thứ ba và Quân đoàn thứ tư được treo.

Trận chiến diễn ra dưới những lá cờ đó, chào đón những người lính Khoảnh khắc cuối cùng. Ông nhìn họ, vô cùng xúc động.

''Đây là dự đoán của tôi, nhưng Tể tướng có thể đã thông đồng với kẻ thù. Nghĩ về nó theo cách đó rằng quân tiếp viện sẽ không đến. Ngài Barbora có lẽ đã bị cầm tù, hoặc bị giết.''

Sidamo lẩm bẩm trong khi điều chỉnh đồng phục của mình bị xáo trộn trong công việc. Ngay cả anh ta, một sĩ quan chiến lược, đã cạn kiệt năng lượng trong tuyệt vọng, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Và bây giờ, anh đã bắt đầu chuẩn bị giây phút cuối cùng của mình.

''Vậy, ngay cả Tể tướng, quan chức cao nhất, đã từ bỏ Vương quốc? Có lẽ chúng ta không thể làm gì thêm nữa.''

"......."

''Này Sidamo. Vẫn chưa quá muộn. Ngươi có một cái gì đó phải làm đúng không? Ngươi không cần ở lại đây, bầu bạn với ta đâu. Ngụy trang đi và trốn thoát.''

Yalder đã không biết bao nhiêu lần đã cố gắng thuyết phục Sidamo. Sidamo mong muốn khôi phục lại ngôi nhà ở Arte.

Biết điều đó, Yalder đã bảo anh hãy nhanh chóng trốn thoát. Sidamo đã ở lại cho đến bây giờ; anh đã làm đủ rồi.

''Đúng vậy, như ngài nói, nhưng ngài không thể kích hoạt thứ này một mình. Chúng cần sức mạnh ma thuật.''

''Ngươi có ma thuật?''

Yalder hỏi với một biểu hiện lần đầu tiên ông nghe thấy điều này.

''Tôi có , nhưng tôi không thể sử dụng. Nhưng kích hoạt chúng thì không có vấn đề.''

Anh ta có năng lực phù thủy, nhưng anh ta không được ban phước để được chỉ dạy bởi phù thủy. Do đó, Sidamo đã nỗ lực hết mình và có được cấp bậc Sĩ quan với kiến thức của mình.

"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Chạy đi Sidamo. Sống và thực hiện mong muốn ấp ủ từ lâu của ngươi.''

''Tôi phải từ chối. Tôi cũng có phương châm sống. Tôi không thể sống trong sợ hãi khi để cho thủ lĩnh của mình hy sinh trong trận chiến. Thảo luận thêm về vấn đề này nữa là lãng phí cả thời gian của chúng ta.''

''Chết tiệt ngươi là một người đàn ông cứng đầu......... Đúng là rất giống ngươi. Được rồi, tự làm theo ý ngươi đi.''

"Thưa ngài. Dù sao thì tôi cũng định vậy.''

Khóe môi Sidamo nhếch lên một chút . Yalder mỉm cười.

''Ta tiếc vì không thể giữ lời hứa với Đại tá Schera. Thật là tiếc, yeah, tiếc thật.''

''Ngài, Schera cũng chắc chắn tiếc vì đã không có cơ hội.''

''Hmph, ta sẽ phải xin lỗi vào một ngày nào đó. Hy vọng cô ấy tha thứ cho ta.''

''Nếu ngài mang theo đồ ăn ngon, đó không còn là vấn đề. Schera là kiểu người như vậy.''

"Ta đoán vậy. Khi thời điểm đó đến, ta giữ lời hứa của mình—-"

Từ bên ngoài tháp cao vang vọng tiếng cổ vũ. Dường như tất cả vệ sĩ đã bị tiêu diệt. Cánh cửa của tòa tháp đã bị phá vỡ, và chúng đã xông vào trong.

Có lẽ sẽ chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng xông vào phòng của họ.

Yalder gật đầu, và Sidamo giấu mình. Anh chuẩn bị những thứ đó bên cạnh anh. Anh ta sẽ kích hoạt chúng theo tín hiệu của Yalder.

Âm thanh của vô số tiếng bước chân tăng vọt về phía họ, và cánh cửa được đạp tung ra trong nháy mắt.

''Tìm thấy ngươi rồi, Tướng của Vương quốc, Yalder! Đầu ngươi là của ta!''

Những người lính của Quân giải phóng vây quanh Yalder, những vũ khí của họ chỉa về phía ông, và bắt đầu chế nhạo.

''Vương quốc của ngươi đã toi rồi! Bây giờ hãy chấp nhận chết cho bọn ta lĩnh thưởng với cái đầu ngươi!''

''Thật là thảm hại. Người như ngươi sẽ bị giết bởi những thường dân bình thường!"

"Câm mồm! Ta có thể bị thương, nhưng ta, Yalder, sẽ không bao giờ giao nộp cái đầu cho nhà ngươi-!

Liếc nhìn những người lính cười nhạo ông của Quân giải phóng, Yalder cầm thanh kiếm bị sứt mẻ.

Thoáng chốc sau lời tuyên bố của Yalder, những người lính bực mình.

"Cái miệng như một con chó bị đánh đập! Chết đi!''

''Đầu của tướng địch! Nhiều phần thưởng như chúng ta muốn!'

''Hehe-, nó là của tao!''

Những người lính của Quân giải phóng đã lao tới Yalder với những ngọn giáo chĩa thẳng tới.

Xuyên qua như một con mồi nhỏ bị giằng xé, toàn thân Yalder đã bị nhiều ngọn giáo đâm xuyên qua.

Những mũi giáo ghìm sâu vào ông, ông ngã lùi về phía sau dựa tường. Các binh sĩ địch rút ngắn khoảng cách bước đến cái xác .

Sau khi chém được một nhát một tên đang lại gần, cuối cùng Yalder đã đưa ra quyết định của mình.

Trong khi ho ra máu, Yalder gầm lên với tất cả không khí trong phổi. Ông sẽ không đưa đầu cho những tên lính này.

"—-Vương quốc Yuze muôn năm-!"

Yalder tự cắt cổ họng mình bằng thanh kiếm. Mất mạng, ông gục xuống khi quì bằng đầu gối.

"Thật khỏe chúng ta khỏi phải rắc rồi!"

"Thằng óc c*c! Mau chặt đầu hắn lĩnh thưởng!"

Lao vào xác ông, những người lính nhe răng cười nhạo báng. Tất cả bọn họ đều lao vào xác chết Yalder.

Sau khi chứng kiến người bạn của mình trong khoảnh khắc cuối cùng, Sidamo đã hô vang câu thần chú đánh lửa cho mìn ma thuật lấy từ Quân đội Giải phóng.

Những quả mìn đã không nổ ở trận chiến trước đã được phục hồi từ xe bò và mang đến Sayeh.

Chúng được đặt ở bốn góc của căn phòng. Các binh sĩ Quân giải phóng phấn khích đã không nhận thấy, nhưng một lượng lớn thuốc súng và dầu đã nằm rải rác xung quanh.

Khi Sidamo đạt đến dòng cuối cùng của câu thần chú, những hình ảnh của anh trai quá cố và chị gái ngốc nghếch của anh trôi nổi trong tâm trí.

Và vì một số lý do, khuôn mặt đáng ghét của Schera cũng xuất hiện trong tâm trí của anh. Nghĩ đến cái danh hiệu Thần chết sau tất cả mọi thứ trong những giây phút cuối cùng của mình – Sidamo không thể giữ được nụ cười gượng gạo.

Nhưng, anh không ghét cách sống của cô. Tự do và không bị gò bó,tràn đầy ý chí; có lẽ anh ghen tị. Anh không thực sự chắc chắn.

(Rất may, mình vẫn còn chút thời gian. Muốn thử được như Schera có lối suy nghĩ ích kỷ cho bản thân hơn............ Anh ơi, em sẽ rời khỏi thế giới này. Vĩnh biệt, chị gái của em.)

Sidamo ngay lập tức hoàn thành câu thần chú, ánh sáng chói lòa dâng lên từ mìn phù thủy.Vụ nổ mở rộng đã thiêu rụi tất cả mọi người trong căn phòng không còn gì, quét sạch chúng mà không một dấu vết. Ngọn lửa khiến dầu, và thuốc súng làm tăng thêm sát thương, và toàn bộ tòa tháp bị cuốn vào vụ nổ.

Các Mìn phù thủy đã bắt đầu những ngày đau khổ của Yalder, giờ cũng giúp ông kết thúc.

Và thế là Sayeh thất thủ, và những người lính còn sống sót của quân đoàn Thứ ba và Quân đoàn thứ tư đã bị xóa sổ hoàn toàn. Yalder, Sidamo và pháo đài của tất cả mười ngàn binh sĩ dưới quyền họ đã chết trong trận chiến.

Tất cả những gì còn lại là những tiếng reo hò và tiếng khóc ăn mừng vang dội của Quân giải phóng đã chiến thắng.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Behrouz, người đã giành được chiến thắng thật là nghiệt ngã.

(..........Điều này..... không gì khác hơn là sử dụng cơn thịnh nộ của người dân cho mục đích của chúng ta phải không?, Không có gì chắc chắn một ngày nào đó thanh gươm của lòng hận thù không chĩa vào chúng ta)

Behrouz nhắm mắt lại và gạt đi những suy nghĩ của mình. Họ đã ở bên vì lẽ phải. Đúng là Vương quốc đã cai trị một cách tàn bạo. Công lý đã đứng về phía họ để giải phóng người dân.

—-Đúng vậy, đó là lý do tại sao họ là lẽ phải. Họ chỉ cần không lặp lại sai lầm tương tự. Con người học hỏi từ lịch sử. Họ sẽ đi trên con đường thịnh vượng.

Cùng với các sĩ quan mình ăn mừng chiến thắng của họ, Behrouz bước vào bên trong pháo đài.

Xác chết của những người lính Vương quốc, những xác chết bị thiêu chết, những xác chết bị nghiền nát, những xác chết bị làm nhục, ở khắp mọi nơi.

Vị tướng già Behrouz già ........tiếp tục bước đi, trong thế giới địa ngục này được biết dưới cái tên Công lý.

Khi khói đen bốc lên từ Pháo đài Sayeh, những người lính của Quân giải phóng bao quanh Pháo đài Cyrus đã cất tiếng reo hò ầm ầm.

Đồng thời là để thể hiện một màn trình diễn, để cho những người bên trong pháo đài nếm trải sự tuyệt vọng. —- Các ngươi là kẻ tiếp theo, ý nghĩa như vậy.

Một tháng đã trôi qua kể từ khi cuộc vây thành bắt đầu. Sẽ thật kỳ lạ nếu pháo đài chưa cạn kiệt kho.

Diener đã nghiên cứu những người lính vương quốc đứng trên thành lũy bằng một cái ống nhòm (spyglass). Má của chúng bị trũng xuống, và nước da rất kém. Cơ thể chúng loạng choạng, và hầu như không thể đứng vững.

Nhưng chúng vẫn sống. Vẫn còn quá sớm để tấn công. Khi họ tấn công bằng vũ lực và đánh sập pháo đài, điều đó sẽ quá khoan dung.

Thần chết sẽ phải nếm trải cơn đói thậm chí không thể chịu đựng được. Một khi cô phát điên vì đói, anh sẽ giết cô.

Hạ ống kính xuống, Diener ra lệnh cho Vander đứng cạnh anh ta.

"Giết chúng. Ta đã nói với ngươi rằng ta đã không chấp nhận đầu hàng."

"Ngài có chắc không? Họ đang vẫy một lá cờ trắng."

"Ta không quan tâm. Nói với những người lính rằng chúng giả đầu hàng. Tử thần đã trà trộn vào Quân đội đế quốc và tiêu diệt chúng bằng chiến thuật đó. Chúng ta sẽ không phạm sai lầm giống như vậy."

"Hiểu. Truyền tin, truyền đạt mệnh lệnh bắn ngay lính địch!"

"Rõ thưa ngài-!"

Sứ giả phóng lên ngựa rời khỏi lều chỉ huy. Vài phút sau, những người lính của Vương quốc cầm cờ trắng bị bắn bằng tên, và họ đã chết.

Anh sẽ cho phép bất cứ ai thoát khỏi Pháo đài Cyrus. Với một nụ cười trên khuôn mặt, Diener quay trở lại lều của mình.

—-Pháo đài Cyrus.

Xác nhận khói đen và biết pháo đài Sayeh đã ngã xuống, Larus quyết định đã đến lúc đầu hàng. Anh ta không thể làm cho những người lính chết cùng với sự ích kỷ của mình.

Nhưng, các đàm phán viên đã bị bắn trước khi họ có thể đến được trại của kẻ thù. Có vẻ như kẻ thù có ý định giết tất cả mọi người trong pháo đài này.

Vẻ mặt hốc hác, Larus cố đề ra một kế hoạch sau đó.

Quân tiếp viện chưa đến. Có lẽ họ sẽ không bao giờ đến bất kể họ cầm cự bao lâu, anh ta sợ. Nếu Barbora vẫn còn chỉ huy, lẽ ra họ đã đến từ lâu rồi.

Vậy đã có nghĩa là điều gì đó đã xảy ra ở Thủ đô Hoàng gia. Có khả năng cao là Barbora đã bị sa thải.

Anh ta không biết Tể tướng đang nghĩ gì, nhưng những gì Larus hiểu bây giờ chỉ là Tể tướng sẽ để pháo đài này sụp đổ.

Trong trường hợp đó, không có ý nghĩa gì trong việc giam bản thân như thế này. Họ chỉ lãng phí sức chịu đựng của họ.

Tuy nhiên, đã quá muộn để chuẩn bị một cuộc tấn công. Sự chuẩn bị của địch rất hoàn hảo. Chỉ có cái chết nếu họ mở cổng và thực hiện một cuộc tấn công dành giựt sự sống.

Hai lựa chọn dành cho Larus. Đầu hàng là không thể.

Liệu họ ở bên trong pháo đài cho đến cuối cùng và chết vì đói, hay họ sẽ đột kích vào đội hình của kẻ thù và tự hào khi chết trong trận chiến?

Larus đập bàn. Có rất nhiều điều anh ta có thể đã làm nếu anh biết rằng họ sẽ bị bỏ rơi từ đầu.

Sử dụng chiến thuật du kích và sử dụng Pháo đài Cyrus làm mồi nhử. Các cuộc tấn công linh động, lợi dụng khả năng cơ động của đơn vị Schera. Có thể làm chậm lại nhịp độ tiến quân của quân giải phóng bằng cách can thiệp vào đường tiếp tế của chúng.

Tuy nhiên, anh đã chọn con đường tử, nơi họ phải dành hàng ngày vì lo lắng về khoảng thời gian còn lại. Larus lại than thở về sự thận trọng và thụ động của chính mình. Anh cứ nói cần thêm một chút thời gian, cho đến khi anh có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong ý thức mơ hồ của mình, Schera ngồi trước cánh đồng với một vài kỵ binh.

Một kỵ binh đang đỡ Schera từ phía sau, vì đôi khi cô ấy sẽ bị bất tỉnh.

Nếu con người cầm cự bằng nước, thường sẽ mất hai hoặc ba tháng để chết đói. Tất nhiên, mỗi người là khác nhau.

Với sự thèm ăn mạnh mẽ của cô, mức độ suy nhược của Schera nghiêm trọng hơn những người lính khác, và người ta có thể thấy chỉ trong cái liếc mắt.

Má cô bị lũng vào, và cô không thể bước đi một cách vững vàng. Nhưng, cô vẫn có thể chiến đấu. Schera nắm chặt lưỡi hái bên cạnh cô.

Bây giờ đã một tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu vây thành, các bữa ăn đã giảm xuống còn một bữa một ngày và những bữa ăn đó cũng trong tình trạng khốn khổ.

Trước mặt Schera là một cái đĩa. Một mẩu bánh mì có kích thước bằng một hòn sỏi lặng lẽ ngồi trên nó.

Một lượng lớn chất lỏng được đổ vào một cái bát. Một món súp ít thành phần. Đó là một món súp chả có gì như nước; đó là nước lã.

Chính xác hơn, nước có pha với một chút muối. Cô nghĩ có thể nghe thấy tiếng các đầu bếp trên thế giới sẽ khóc khi nhìn thấy món này.

Schera nhặt mẩu bánh mì với đôi bàn tay run rẩy. Cô nhẹ nhàng đưa nó vào miệng, và từ từ nhai, chầm chậm. Khi không thể nếm được gì nữa, và một khi không thể nhai được nữa, cô nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng kêu.

"Thật ngon..."

Vùng má Schera như căng ra. Các kỵ binh không thể nhìn được nữa, và họ lên tiếng.

''Đại tá,làm ơn,hãy ăn luôn ph.....—-"

''Ta không cần nó."

Cô mạnh mẽ từ chối miếng bánh mì thêm. Cô căm ghét ăn đồ ăn của đồng đội. Cô nhấp một ngụm nước muối và nhổ nó ra.

Đó không thức ăn. Đó chỉ là nước. Schera mệt mỏi dựa vào một kỵ binh.

"Đại tá, tôi xin ngài, hãy ăn đi. Ngài cần dinh dưỡng nhiều hơn chúng tôi. Hãy Cố ăn."

"Không."

"Đại tá!"

"Tôi không muốn. Tôi thà chết còn hơn. Tôi không bao giờ ăn nó."

Schera kiên quyết từ chối lời đề nghị của cấp dưới của mình. Cô sẽ chỉ ăn phần được giao cho cô.

Là một sĩ quan cao cấp, Schera đáng lẽ phải được phát nhiều hơn các quân lính, nhưng cô chỉ ăn một lượng tương đương như kỵ binh của mình.

Cô không thể ăn nhiều hơn một mình, lấy đi một phần trong kho tí tẹo được.

Bất cứ thứ gì trừ điều đó. Bất cứ gì tương tự như quân đội nổi dậy. Những kẻ đó là những con sâu bọ trong khi nói rằng chúng đang chiến đấu vì người dân.

".......Ta hy vọng chúng .........nhanh chóng lớn .....để có thể ăn được."

Những cây cô trồng trước đã ra quả. Cô tự hỏi khi nào chúng sẽ lớn.

Trong khi dựa vai một trong những kỵ binh của mình, Schera nhìn chằm chằm vào vào vườn.

—-Katarina đã quyết định, khi nhìn thấy cảnh này.

Đêm đó. Katarina đợi những người lính canh gác ngủ thiếp đi, và cô quyết định ra ngoài pháo đài.

Cô sẽ sử dụng phép thuật để nhảy xuống từ thành lũy và lẻn vào trại địch bằng những gì cô biết về ma thuật che giấu.

Mục tiêu của cô là đoàn xe tiếp tế. Schera sẽ chấp nhận ăn thực phẩm đánh cắp từ quân đội giải phóng.

Với tình hình này, Schera sẽ chết vì suy dinh dưỡng.

Ngay cả khi bắt đầu giết tất cả những con ngựa chiến của ta và sử dụng thịt của chúng để làm thức ăn, Katarina có lẽ cũng không ăn chúng.

Thật là một trò đùa nếu "Tử thần" chết vì đói. Katarina không muốn ở bên cạnh Schera để chứng kiến cô ấy chết như thế.

Cô sẽ không bao giờ chấp nhận một cái chết như vậy.

Katarina đã chuẩn bị dụng cụ của mình và kiểm tra môi trường xung quanh thành lũy, khi đó,

"Yo. Ai là người đang thoắt ẩn thoắt hiện vào đêm khuya thế này? Hay đang ở đây ngắm sao?"

Có một người đàn ông giọng nói khàn khàn. Katarina mặt mày cau có, và hắn vẫy tay chào cô.Đó là tên ngu ngốc đến từ Madros, Darus Madros.

".............Chỉ là sở thích của tôi. Để tôi yên."

" Không phải cấp bật là tuyệt đối trong quân đội?"

"Ngài đã bỏ qua điều đó? Vì vậy, tôi cũng sẽ làm như vậy."

"Tôi biết rồi. Heh, thật là một người phụ nữ mạnh mẽ."

Darus lấy ra một bình sắt và đưa nó lên miệng. Bên trong của nó tất nhiên là nước .

"Ngài có cần gì không?"

Katarina chạm vào kính, cảnh giác.

" Kh, không hẳn. Tôi chỉ thấy rằng có một bóng người đáng ngờ đi ngang qua. Tất cả là vậy. Tôi sẽ không cản bất cứ điều gì cô định làm. Rốt cuộc, tôi đến đây theo một cách tương tự."

"Tôi hiểu rồi. Tôi đi đây . vì Đại tá, tôi chắc chắn sẽ đem về được một số thực phẩm."

"Vậy sao? Thôi, bảo trọng. Ngay cả khi cô không may mắn, chúng ta có thể sẽ gặp nhau. Sự khác biệt duy nhất là sớm hay muộn. Tôi sẽ giải thích với Đại tá khi đến lúc, vì vậy đừng lo lắng."

Biết rằng việc ngăn chặn cô là vô ích, Darus nhún vai và chuẩn bị rời đi. Katarina nói với lưng anh.

"Nếu, nếu như, tôi không trở lại, hãy chăm sóc Đại tá. Cô ấy sẽ không ổn và cần một người phụ tá mà tôi chắc chắn.

"Woah woah, cho tôi nghỉ đi. Tôi gần như bị chặt đầu bởi Đại tá. Đó không phải là một trò đùa."

Katarina phát ra một tiếng cười, khi thấy Darus đặt tay lên cổ anh.

"Tốt rồi. Tôi biết không có ai phù hợp với nhiệm vụ đó hơn tôi."

"Chính xác. Yeah Vì vậy, hãy cẩn thận. Ngoài ra, dải ruy băng màu hồng đó không phù hợp với cô đâu."

Darus lẩm bẩm, liếc nhìn dải băng màu hồng của Katarina và rời đi.

".........Không phải là việc để cậu quan tâm."

Katarina lấy cây gậy phép ra và nạp năng lượng ma thuật.

Cô ấy đã tăng cường sức mạnh cho đôi chân của mình, và cô ấy định sử dụng một chiếc thang dây để leo lên trở về. Cô phải dành một lượng ma lực tối thiểu. Sẽ rất khó cho dù cô ấy sử dụng nó bất cứ thế nào, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài làm điều đó.

(.....Mình đáng lẽ phải học được nhiều phép thuật hơn bên cạnh việc cần thiết cho những lúc như thế này. Mặc dù bây giờ đã quá muộn.)

Cô hít một hơi thật sâu, mở mắt ra và ẩn mình khỏi Pháo đài Cyrus.

—-Thiếu úy Katarina Nubes biến mất từ đêm đó trở đi và sẽ không bao giờ trở lại Pháo đài Cyrus còn sống.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Yeah, thật khóc liệt, thương main quá.
Xem thêm