Tập 02
Chương 15: Trò chơi khiến cho người ta không thoải mái và khó chịu
5 Bình luận - Độ dài: 2,280 từ - Cập nhật:
Chương 15: Trò chơi khiến cho người ta không thoải mái và khó chịu
Câu chuyện bắt đầu trước khi ngủ.
...
Dưới sự hướng chỉ dạy kiên nhẫn của Lạc Tuyết, thành tích học tập của tôi ngày càng tăng lên và đạt tới mức trung bình trong lớp học. Tôi cực kỳ vui sướng và bởi vì như vậy mà tôi đã sớm không bị ông nội dạy dỗ nữa.
Bên cạnh việc học tập, Lạc Tuyết cũng thích ngồi nghe tôi kể về những câu chuyện bên ngoài ngôi nhà của cô ấy.Đặc biệt là những câu chuyện xảy ra trong trường học.
Bao gồm lớp học với đám bạn đồng trang lứa, những thầy cô giáo khác nhau, và đủ mọi loại hoạt động ngoại khóa.
Đối với tôi, hoạt động ngoại khóa của trường cực kỳ nhàm chán và không có gì thú vị. Nhưng Lạc Tuyết lại rất yêu thích những câu chuyện về nó và tôi cũng chỉ nhắm mắt cho qua mà nói cho cô ấy.
Dần dần,trong lòng tôi cũng có chút nghi vấn.
Tại sao Lạc Tuyết lại có thể ở nhà mỗi ngày, nhưng tôi thì lại phải đi tới ngôi trường đáng ghét đấy để học cơ chứ?
Trong một ngày tôi cùng với cô ấy.
Tôi buột miệng hỏi.
“Tiểu Tuyết, tại sao bạn lại không cần đến trường, và có thể chơi ở nhà chơi suốt cả ngày vậy? Mình thật hâm mộ quá đi!”
“....”
Lúc này, những cảm xúc dễ chịu mà cô ấy có lúc đang nói chuyện với tôi biến mất. Sau khi im lặng một hồi lâu, cô cuối cùng cũng nâng đôi mi óng ánh của mình lên và trả lời với vẻ mặt lạnh lùng như băng.
“Cái này thực sự không có gì phải hâm mộ cả."
“Tại sao? Được chơi đùa ở nhà mỗi ngày phải thật là tuyệt vời chứ.”
Lúc này,tôi càng khó hiểu hơn.
“Cậu sẽ không hiểu đâu.”
Lời lẽ của Lạc Tuyết càng ngày càng lạnh lùng như băng.
Cái lý do mà cô ấy không thể nói ra ngoài bị lấp liếm cho qua với thái độ cứng rắn của cô ấy.
Tôi đã nghĩ rằng đó có thể là do cơ thể của cô ấy có đôi chút yếu ớt. Nếu cô ấy chịu ăn nhiều đồ ăn lên và nghỉ ngơi điều độ, có thể cô ấy sẽ lại ra ngoài và chơi với chúng tôi một ngày nào đó!
Tôi bình tâm lại và tiếp tục buổi nói chuyện xã giao của chúng tôi.
Và thời gian cứ thế trôi đi, điểm số của tôi ngày một cao hơn và cao hơn. Dần dần, tôi để ý rằng kiến thức Lạc Tuyết bắt đầu thiếu hụt. Một chút kiến thức mới mà tôi được học,ngay cả cô ấy cũng không biết.
Mỗi khi cô ấy gặp khó khăn nào đó trong bài tập của tôi thì cô ấy sẽ tỏ ra rất thất vọng và mất mác.
Cô ấy cúi đầu và cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra được câu trả lời.Cuối cùng,cô ấy sẽ phồng hai má lên và ngừng lại rồi cứ nói ở bên cạnh tôi.
"Lục Phàm,tớ đã không còn theo kịp cậu,cậu chạy quá nhanh rồi."
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh.
“Không sao đâu, mình sẽ đi hỏi giáo viên vào ngày mai và quay trở lại giải thích cho cậu hiểu. Mình sẽ kèm cho cậu vậy nên hai chúng ta sẽ học cùng nhau.”
Tôi luôn nói như vậy với cô ấy.
Sau đó,tôi sẽ hỏi câu vấn đề đơn giản để cho cô ấy dễ dàng giải được chúng và cũng là để dỗ cho cô ấy vui vẻ hơn.
Bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười, nhưng trong quá khứ, dù cho vấn đề có khó cỡ nào đi chăng nữa tôi cũng chẳng bao giờ dám đi hỏi giáo viên. Lần thì tôi cảm thấy xấu hổ, lần khác, tôi lo sợ rằng giáo viên sẽ khinh thường tôi bởi vì câu hỏi tương đối dễ.
Nhưng bây giờ vì vẻ mặt tươi cười của Lạc Tuyết, hỏi bài giáo viên chỉ là một cái giá nhỏ.
Dần dần, buổi học của chúng tôi đã chuyển từ cô ấy dạy tôi học và tôi chơi cùng cô ấy biến thành tôi vừa dạy cô ấy vừa chơi cùng với cô ấy.
Nó như thể hợp đồng của chúng tôi đã bị phá vỡ và cô ấy đã không có kiến thức để đổi lấy việc tôi chơi cùng với cô ấy.
Tuy nhiên, tôi vẫn kiên định giữ vững lời hứa giữa chúng tôi.
Cô ấy cũng nhận ra điều đó.
Một ngày, cô ấy thận trọng đặt cây bút chì của mình xuống với một khuôn mặt sợ hãi bất an bởi tính cách nhạy cảm trời sinh của cô ấy.
"Tiểu Lục, nếu cậu không muốn tới đây nữa thì cậu không cần phải ép mình như thế đâu. Mình không còn gì để dạy cho câu nữa rồi, cậu không cần thiết phải đến đây chơi với mình...”
Ánh sáng trong đôi mắt ấy lóe lên. Mặc dù cô ấy vẫn đang ngồi thẳng lưng trên ghế của mình nhưng vẫn không ngừng lộn xộn như thể những mũi đinh đang đâm xuyên qua lớp vải mỏng. Vai cô rung nhẹ, và những ngón tay của cô thì đan vào nhau chắc như những thớ gỗ.
“Bây giờ, nó đã trở thành mình dạy cho cậu bài học và cậu chơi với mình, sao mình lại có thể không đến cơ chứ?”
Tôi chắc chắn sẽ không cho phép điều đó.
Bởi vì ở cùng với Lạc Tuyết đã trở thành một thứ như là thói quen rồi. Nếu tôi không đến một ngày, tôi sẽ cảm thấy rất không thoải mái và khó chịu.
“Nhưng vẫn còn rất nhiều hoạt động ngoại khóa và bạn bè thú vị khác ở bên ngoài, cậu có thể đi chơi với bọn họ. Bây giờ,mình thì chỉ có thể lắng nghe những câu chuyện của cậu trên chiếc ghế này thôi, mình không thể chơi với cậu được nữa rồi!”
Cô ấy chán nản và ủ rũ khi cô ấy cúi đầu và nói như vậy.
“Bọn họ rất tuyệt, nhưng mình chẳng muốn ở cùng với họ. Mình chỉ muốn được ở cùng với Tiểu Tuyết mà thôi, Tiểu Tuyết chắc phải cảm thấy rất cô đơn ở nhà. Nếu mình không có ở đây vì Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết sẽ cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo, đúng không nào?”
Sau đó tôi sẽ nắm lấy tay của cô ấy.
Đôi bàn tay của Lạc Tuyết cũng rất trắng và rất đẹp. Nhưng nó lúc nào cũng có cảm giác lạnh như băng, chẳng bao giờ ấm lên cho dù tôi có thổi hơi nóng vào nó bao nhiêu lần hay dùng tay xoa ấm áp đi chăng nữa.
“Cậu thực sự không cảm thấy buồn chán chứ?”
Cô ấy hỏi với vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Không, sao mình có thể được.”
Tôi nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé nhợt nhạt không có chút màu máu và lạnh như băng của cô ấy.
Tay của tôi thì lúc nào cũng rất ấm áp. Tôi tin là miễn sao tôi còn giữ tay cô ấy, cô cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Nhóm học hành nhỏ bé của chúng tôi kéo dài không được bao lâu và sau đó bị vội vàng kết thúc . Bởi vì tôi phải quay trở lại thành phố với mẹ và nhập học vào trường trung học.
Chúng tôi thường xuyên gọi điện qua lại với nhau trong khoảng thời gian đó. Tôi sẽ luôn hỏi thăm xem cô ấy ra làm sao rồi, nhưng cô luôn né tránh những câu hỏi của tôi và hỏi một vài câu về những gì tôi học được ở trường.
“Cậu phải học hết sức mình đó, và quay lại chỉ dạy cho mình khi cậu có thời gian.”
Tôi luôn luôn được nghe những lời nhắc nhở kiểu này từ giọng nói của cô ấy.
“Học hành mỗi ngày rất là mệt mỏi, mình thấy chỉ nên học bình thường thôi là đủ rồi!”
Tôi không nhịn được mà trả lời như vậy.
Nhưng chắc chắn là Lạc Tuyết sẽ chẳng bao giờ vui vẻ với câu trả lời như vậy cả.
“Những người khác có thể sao cũng được, nhưng việc học hành của Tiểu Lục có dính dáng tới cả hai chúng ta đấy, cậu phải cố gắng hết sức mình mới được! Không thì, làm sao cậu có thể dạy cho mình được?” Cô ấy luôn than phiền như vậy.
“Ừm, mình sẽ học thật giỏi.”
Để làm cho Lạc Tuyết vui vẻ,mặc dù tôi không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Thành thực mà nói.
Xếp hạng thời sơ trung của tôi khá là trung bình trong thành phố.
Học hành hồi đó không được quan tâm đến như là một việc cần phải được ưu tiên giữa tầng lớp học sinh. Nếu ai đó chăm chỉ học hành, những đứa bạn cùng trang lứa khác sẽ không coi nó là một tấm gương sáng, nhưng thay vào đó sẽ trêu đùa nó như là một tên mọt sách, một tên đần.
Bọn họ sẽ ưu tiên việc chơi bời và vui vẻ hơn. Và trong quá trình đó, những mầm non yêu đương sẽ chớm nở sớm hơn trong tầng lớp thanh thiếu niên bởi vì đang thời kỳ tuổi thanh xuân.
“Lãng mạn” học đường là việc thường thấy, và phía nhà trường cũng không hề kiểm soát tình hình. Miễn sao nó không làm ảnh hưởng đến hoạt động của lớp học, giáo viên cũng chẳng thèm quan tâm chút nào cả.
Bây giờ khi tôi nghĩ về nó, thứ “tình yêu” lúc đó thực chất cũng chả hơn gì một trò chơi giả tạo.
Một ngày, tôi đang đọc sách ở bàn của mình.
“Lục Phàm, mày có bạn gái chưa?”
Vào lúc ấy, một thằng bạn cùng bàn đầy rắc rối hỏi tôi câu như vậy.
“Một tên đầu rỗng như nó thì làm sao mà có bạn gái được.”
Đám con trai xung quanh cũng lên tiếng phụ họa theo
“Ha ha——”
Những đứa con gái mang khuôn mặt bình thường ở xung quanh cũng che miệng mình lại cười trộm.
“Lục Phàm ngây ngô,cảm giác thật là nhàm chán."
“Hắn ta còn không kể nổi một câu chuyện đùa. Trong người hắn chả có gì gọi là khiếu hài hước cả.”
“Ngoài việc học, thằng đó chắc chẳng có một chút suy nghĩ nào về lãng mạn cả, không đúng sao?”
...
“Trong lớp mình còn ai giống Lục Phàm không? Làm ơn giơ tay lên đi ạ!”
Tên phiền phức lúc nãy đột nhiên đứng dậy và hét ầm lên.
Nguyên cả lớp cười, và chẳng có ai giơ tay của mình lên cả.
Trong những lúc như thế, kể cả khi có một đứa con gái thích tôi đi chăng nữa, nó cũng sẽ chẳng dám giơ tay mình lên thừa nhận ở trước mặt mọi người, phải không nào?
Những tên ngốc.
“Ai bảo tôi không có bạn gái?”
Tôi không thể chịu nổi nữa rồi, và đứng dậy phản bác lại.
“Yo, thế thì bạn gái của mày đâu? Vẫn đang còn trong bụng mẹ chắc? Ha ha!”
Hiển nhiên là không có ai tin lời tôi nói.
Tôi ngay lập tức gọi cho Lạc Tuyết. Cô ấy là con gái, và cũng là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy sẽ làm bạn gái của tôi.
“Xin chào, Tiểu Lục?”
Giọng nói yếu ớt của Lạc Tuyết truyền tới từ đầu bên kia.
“Mình...”
Tôi có nên tỏ tình ngay tại đây không? Tôi lưỡng lự.
"Tao bảo này,nhìn mày trông lằng nhằng quá."
Thằng con trai giật lấy điện thoại của tôi
“Bạn là bạn gái của Lục Phàm sao? Bạn đã quen Lục Phàm được bao lâu rồi?”
Thằng đó hỏi thẳng.
“....”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
“Không phải, chúng mình chỉ là bạn bè. Bọn mình đã biết nhau được hai năm rồi.”
Lạc Tuyết trả lời như vậy ở đầu bên kia.
“Nói dối kìa! Lục Phàm !”
Tên khốn có vẻ như đã chứng minh được quan điểm của mình, và ném cái điện thoại lên bàn của tôi.
“Nói dối, nói dối, Lục Phàm là một tên nói dối!”
Những đứa bạn cùng lớp gần đó cũng nhạo báng.
Tôi chẳng thèm quan tâm tới bọn chúng chút nào, và lấy điện thoại của mình đi ra bên ngoài phòn học.
“Lục Phàm, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Giọng nói của Lạc Tuyết ở đầu bên kia rất lo lắng.
“Không có gì, điện thoại của mình bị mấy đứa bạn cùng lớp giật mất, tên đó chỉ đang trêu đùa với cậu thôi!”
"Lục Phàm,mình..."
Dường như Lạc Tuyết còn muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đang không có tâm trạng để nói chuyện vào lúc này.
Thật là buồn cười,chỉ là một trò chơi mà thôi.
Chúng tôi rõ ràng chỉ là bạn bè, tại sao tim tôi lại có thứ cảm giác không thoải mái và khó chịu này sau khi bị từ chối như thế.
...
“Lớp học sắp bắt đầu rồi; mình sẽ cúp máy đây.”
5 Bình luận
TFNC