Tôi đã tìm thấy một khu định cư nhỏ ẩn sâu sau những tán cây rậm rạp.
Thoạt nhìn, những ngôi nhà không thể ngụy trang tốt bằng những túp lều lớn phủ đầy lá được. Có ba túp lều như vậy. Ba gia đình, khoảng mười người.
Một số không gian, chẳng hạn như nhà bếp, khối để chặt củi, hoặc bàn mổ thịt, là tài sản dùng chung. Tất cả đều ở bên ngoài.
Tôi đã nhìn thoáng qua dân làng một chút. Tất cả bọn họ đều mặc áo dài làm bằng sợi lanh đơn giản và mang giày da. Họ sống một cuộc sống giản dị và mộc mạc, hòa hợp với thiên nhiên.
Tôi không thử giao tiếp với họ. Tôi có ngôn ngữ chung của thế giới bị nhét trong đầu, nhưng tôi thực sự không thể nói được. Và chỉ cần nhìn vào hình dạng của tôi bây giờ - động vật bình thường và NPC hình người sẽ bỏ chạy ngay. Tôi có lẽ sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn với người chơi. Chà, bởi vì tôi là một loại quỷ mà, cho nên thực sự thì điều đó cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm.
Tuy nhiên, tôi muốn tiếp tục quan sát họ. Chỉ cần thêm một lúc nữa thôi.
Tôi không thể tới gần cái thôn nhỏ, nhưng tôi đoán là họ không cái thứ rào cản đó.
Tôi muốn thư giãn. Bằng cách nào đó, đôi khi. Tinh thần của tôi lại bị hành hạ một cách không thương tiếc bởi sự bất an liên tục ập đến; giống như có hàng vạn cây đinh và cây kim đang đâm vào não tôi; bởi cảm giác cực đoan của sự mất kết nối với thực tế; cũng như bởi rất nhiều thứ khác. Tôi đã quen dần với chúng, từng chút từng chút một, nhưng tôi sợ rằng sau khi tôi đã hoàn toàn thích nghi với nó, việc quay trở lại thực tế sẽ khiến tôi phát điên mất.
Thực ra, tại sao những người này lại quyết định sống ở một nơi khỉ ho cò gáy như nơi đây chứ?
Thế giới này chân thực đến nỗi thỉnh thoảng tôi còn quên mất rằng đây là một trò chơi, nhưng họ là các NPC. Liệu có một lý do cụ thể cho việc họ sinh sống ở đây? Có phải các nhà phát triển mong đợi người chơi sẽ đi vào sâu tận đây không?
Tôi nghĩ rằng, đây có thể là một sự kiện, và sau khi tiếp cận gần hết mức mà tôi dám, thì tôi đã hiểu ra lý do tại sao họ lại sống ở đây. Họ là Elf.
Điều này đã nhắc nhở tôi về phần hướng dẫn. Nó cho biết có chín mươi chín quốc gia của loài người hình thành xung quanh chín mươi chín cây con. Điều đó có nghĩa là bất cứ ai không phải con người đều sẽ sống ở những nơi rất xa xôi? Tôi nghe nói nền văn minh của con người ở thế giới ảo này khá phát triển, với sự có mặt của tàu hỏa và nhiều thứ khác. Vì vậy, đã có sự bất bình đẳng về kinh tế ở đây.
Nếu thế giới này có kích thước rộng lớn như Trái đất, thì các nhà phát triển sẽ không bận tâm đến việc sắp xếp thủ công mọi ngôi làng và khu định cư đâu. Cho nên ngôi làng nhỏ này rất có thể đã được tạo ra một cách ngẫu nhiên.
Ồ, có một đứa trẻ. Một thằng nhóc, khoảng 5 tuổi. Những đứa trẻ khác trong khu định cư này đều là trẻ sơ sinh hết, do vậy cậu nhóc đang phải chơi một mình, trông khá là cô đơn.
…Ôi trời ơi tôi muốn gặp nhóc ấy. Tôi thực sự muốn nói chuyện với thằng nhóc đó!
Tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt về những người lớn và những người cùng độ tuổi với tôi. Ngoại lệ duy nhất chính là những đứa trẻ.
Có cách nào để làm cho cậu bé không cảnh giác trước tôi không nhỉ...? Tôi không thể nghĩ ra bất kì cách nào hết. Oh, khoan đã. Có những món đồ mà tên người chơi đó đã đánh rơi. Có lẽ tôi có thể dùng chúng.
Một chiếc áo choàng cũ, đã sờn.
Ba đồng xu nhỏ, và một vài đồng xu thuộc loại khác. Chúng lần lượt trông giống như được đúc từ bạc và đồng.
Một que gỗ trông giống như mấy cái que mà người ta dùng để xiên thịt.
Và Pha lê Thẩm Định 5/99 mà tôi đã có từ lúc bắt đầu, cộng với một cặp răng nanh của con sâu bướm đỏ thẫm.
…Tôi có thể trở thành một kẻ trông đáng ngờ nhất từ cổ chí kim tới nay.
Dù sao thì, mọi việc mà ta chọn làm trong cuộc sống này đều sẽ luôn có lần đầu tiên mà. Hãy thử mặc cái áo choàng nào. Cố…lên …trời ơi, việc này quá khó đi mất. Sử dụng đám khói lạnh khô của tôi như là những bàn tay thật sự rất khó.
Và phải mất thêm vài phút để tôi ngộ ra rằng nếu không có ngón tay, thì tôi sẽ chẳng thể thực hiện bất kì thao tác nào cho tốt được. Tôi đã mất gần một giờ chỉ để đặt cái áo choàng lên trên cơ thể của mình.
…vvvà cái áo choàng vừa tuột ra khỏi cơ thể Ghast của tôi…Tại sao chứ?
Tôi có thể sử dụng cơ thể mình 'nhặt' các thứ cơ mà. Thực sự thì nó giống với việc bao bọc mọi thứ hơn, nhưng nó đã có hiệu quả. Tôi có thể giữ những vật nhỏ như viên pha lê hoặc tiền xu ở bên trong cơ thể tôi, và chúng đã không rơi ra. Cảm giác giống như đang cầm một cái ví vậy. (điều này có nghĩa là nếu tôi giật mình, tôi sẽ làm rơi chúng).
Cái áo choàng rất to, nhưng tôi có thể giữ nó miễn là tôi bao bọc khoảng một nửa nó. Việc này mang cảm giác giống như là đang cân bằng một cái khay có đặt một món súp ở trên đầu vậy - rất khó, nhưng vẫn có thể làm được. Và tất nhiên là tôi vẫn sẽ đánh rơi nó nếu có bất cứ điều gì xảy ra.
Vì tôi có thể nhặt nó lên, nên tôi cũng đã nghĩ rằng điều đó có nghĩa là tôi cũng có thể mặc nó, nhưng không được. Đó là một giờ đầy căng thẳng đối với bộ não bé nhỏ của tôi. Hãy trả lại thời gian cho ta. Thiệt tình...
Thông thường, những avatar quái vật như tôi chỉ có các khả năng thực hiện những hành động cơ bản, được cài sẵn, giống như cách một nhân vật game bình thường chỉ có thể thực hiện các hành động bị ràng buộc trên bàn phím của bạn. Tôi đã có cơ hội được sử dụng VR một vài lần trước đây. Tôi đã nhìn thấy những người có thể bơi chìm nghỉm như những quả ngư lôi ở ngoài đời thực, và những võ sư mang trình độ bậc thầy mà không cần luyện tập lấy dù chỉ một ngày. Tất cả chúng đều là các hành động được cài sẵn.
Có thể là các nhà phát triển của trò chơi này cũng đang cho các alpha tester bọn tôi thử nghiệm xem những hành động nào sẽ có khả năng xảy ra đối với các avatar quái vật, ngoài mục đích đã được đề ra của họ.
… Tôi nên bình tĩnh lại. Tôi cảm thấy như mình vừa trải qua một giờ khó chịu bởi sự vụng về của bản thân. Tôi đã nghỉ ngơi, tận hưởng cảm giác suy nhược vì chóng mặt đến từ việc ngắm nhìn thiên nhiên đất trời tươi đẹp với tầm nhìn toàn cảnh 360 độ. Sau một vài giờ mất hết năng lực hoạt động, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy sức mạnh để lần nữa đối mặt với thực tại.
Ồ phải rồi, Ghasts có thể thay đổi hình dạng, phải không? Liệu tôi có thể thay đổi hình dạng thành con người?
Tôi nghĩ rằng cơ thể hiện tại của tôi linh hoạt hơn so với cơ thể bột nhão trước đây. Bây giờ tôi đã có thể tích lớn hơn, nên ít nhất tôi cũng có thể trông giống một đứa trẻ.
Được rồi, hãy thử xem nào.
…
……
………
…………
Chào mọi người. Hôm nay là một ngày mới đẹp trời.
Đúng vậy, cơ thể mới này của tôi có thể thực hiện những việc tương tự như cơ thể trước đây. Tôi có thể dãn ra và co lại, trải rộng và bao trùm, và nhiều cái nữa. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể hoàn toàn tự do thay đổi hình dạng của mình.
Khi tôi tập trung vào một phần để biến đổi, những phần khác mà tôi không còn tập trung vào đã bắt đầu trở nên sai lệch và bật ra. Việc xê dịch dù chỉ một phần một cm lại khiến nó bằng cách nào đó lại dãn ra đến cả mét. Và tôi đã phải chiến đấu chống lại chính cơ thể khí của mình, thứ đang liên tục trôi đi và biến đổi lung tung.
Tất cả những vấn đề này đã lấy đi một lượng lớn thời gian của tôi. Tâm trí của tôi đã bị tra tấn bởi cảm giác của việc trở thành một khối bùn dính, nhưng tôi vẫn kiên trì vượt qua được. Có phải là tôi đã xoay xở để phớt lờ mọi sự đau khổ và mệt mỏi trong khoảng khắc cực kì tập trung của mình không?
Dù sao thì, khi gần đến bình minh, cuối cùng thì tôi cũng đã xoay sở để mô phỏng được một hình dạng giống con người, chỉ cao ngang cậu bé Elf đó, làn da của tôi có màu trắng như thạch cao và có kết cấu mịn như sáp nến. Cơ mà một vấn đề: 'làn da' của tôi không ngừng tan chảy và nhỏ giọt.
…Tôi là cái quái gì đây? Một chủng quái vật mới à? Tôi thậm chí không thể hiểu nổi làm thế nào để tôi có thể giao tiếp với mọi người, trong hình dạng như thế này.
Hãy nghĩ về việc đó sau vậy. Tôi nên thử di chuyển. Việc này sẽ đơn giản thôi: chỉ cần cứ di chuyển như cơ thể ở thế giới thật là được. Thật dễ dàng!
Ôi trời, tôi đã hối hận vì sự ngây thơ ngọt ngào của mình vài phút trước rồi. Sao tôi lại có thể đánh giá thấp cái trò chơi này chứ.
Hãy thử tưởng tượng như thế này đi: bạn có 1 bức tượng hình người, được xây một cách cẩn thận từ bột sắt, được đặt trên một cái bàn. Và bạn chỉ được phép di chuyển nó với 10 thanh nam châm, tất cả được giữ trên những cánh tay khác nhau phía sau bức tượng, mà không để nó đổ sập.
Không. Không thể nào.
Và bộ não của tôi cũng đang than van với tôi. Nó đang la hét vì cảm giác mất kết nối cực độ, sinh ra từ việc di chuyển một cơ thể hình người theo những cách không phải của con người. Tầm nhìn của tôi đã trở nên vặn vẹo và uốn khúc đi.
[KHÔNG TÊN] [Chủng tộc: Ghast] [Hạ quỷ (Hạ cấp)]
- Một con quỷ cấp thấp làm từ bụi và khí. Một dạng sống tinh thần yếu ớt.
[MP: 160/160] 10↑
[Tổng lực chiến: 176/176] 11↑
[Unique Skill: Reroll] [Thẩm định đơn giản] [Dạng người(Tệ hại)]
…và trước khi tôi nhận ra, tôi đã có thêm một kỹ năng kỳ lạ. Cái gì đây…
[Dạng người(Tệ hại)]
Biến đổi một thứ không phải là con người thành một thứ có hình dạng người.
[Thẩm định] đã cho tôi khá nhiều thông tin hơn những gì tôi mong đợi.
Ngoài ra, tôi thực sự băn khoăn bởi điều này. Bởi từ ‘Tệ hại’, điều đó có nghĩa là kỹ năng này đang ở cấp độ thấp nhất, hay nó đang cà khịa kỹ năng nhào nặn của tôi nhỉ?
Dù sao đi nữa, nhờ vậy mà tôi đã có thêm một việc để luyện tập hàng ngày - giữ hình dạng con người. Tôi nên học cách đi bộ trước. Hiện tại, tôi phải mất hơn một phút chỉ để tiến một bước.
Tôi đã luyện tập cho đến khi mặt trời lặn vào ngày hôm đó, trong khi vẫn đang chiến đấu chống lại cơn buồn nôn. Kỹ năng nhào nặn của tôi vẫn chẳng khá hơn chút nào, vì vậy cuối cùng tôi đã chuyển sang tập trung luyện tập việc mặc áo choàng, cho đến tận sáng. Lần nữa.
…Tôi tự hỏi tôi đang làm gì với cuộc sống của mình thế này.
*
Chúng tôi đã gặp nhau khi cậu bé Elf đang hái trái cây và nhặt củi khô ngay gần ngôi làng của mình.
“...cậu là ai?” cậu bé rụt rè hỏi, nhưng cậu nhóc đã không vùng chạy ngay lập tức. Thật tốt. Nếu cậu nhóc như thế, thì tôi đã sẵn sàng để trở lại dạng hơi rồi chạy đi ngay lập tức. Ngoài ra, hãy cho một tràng pháo tay vì ngôn ngữ chung nào.
Được rồi, bước đầu đã thành công tốt đẹp. Đánh giá từ ánh mắt cậu bé, thì cậu nhóc ấy có vẻ không sợ tôi.
Lúc này tôi đang cao ngang với nhóc ấy, khoác trên mình một chiếc áo choàng quá khổ, và cái mũ trùm đầu đã che đi khuôn mặt tôi. Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận rằng mình bây giờ đang trông cực kì đáng ngờ. Nếu là tôi thì tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức nếu bắt gặp ai đó có vẻ ngoài như tôi lúc này.
Hiện tại, tôi mất tới 10 giây chỉ để đi 1 bước duy nhất, vì vậy tôi thực sự rất biết ơn vì sự can đảm của đứa nhóc… hoặc có lẽ các NPC thường thế này.
“…cậu cần gì à?” Cậu nhóc hỏi.
Chị không cần gì đâu nhóc. Bất chấp tất cả những nỗ lực mà tôi đã làm để có thể giao tiếp với cậu ta, nhưng khi nó ở ngay trước mắt thì tôi lại không muốn nữa.
Dù thế nào đi nữa, tôi đã cố gắng nghiêng đầu...được rồi, việc này thực sự rất khó khăn. Mặc dù vậy, Tôi đã cố gắng để không trông như kẻ kỳ quái đáng ghét. Tôi đã cố gắng, và bằng cách nào đó kiểm soát được cử chỉ của mình.
“Cậu không thể nói được?” Cậu nhóc trông có vẻ lo lắng.
Tôi khẽ gật đầu như một lời đáp lại. Nhóc ấy bước về phía trước. Tôi lắc đầu một cách cuống cuồng, và cậu nhóc đã dừng lại.
“Mình không nên đến gần sao?”
Tôi gật đầu xác nhận. Một lần nữa, cậu ta lại trông có vẻ lo lắng. Tôi hiểu mà, phải không? Tôi cũng sẽ không biết phải làm gì nếu gặp phải một đứa nhóc không biết nói, không cho phép bất cứ ai lại gần, cũng như không cho người khác thấy mặt.
Tôi chỉ muốn quan sát cận cảnh cậu bé thôi. Chứ tôi chẳng hề có bất cứ kế hoạch nào ngoài điều đó cả.
Cậu nhóc đã im lặng, đắm mình trong suy nghĩ. Một lúc sau, cậu nhóc gật đầu, dường như đã đi đến kết luận.
“…vì vậy, mình đang đi ra ngoài giúp mẹ.” cậu nhóc đã đột nhiên bắt đầu nói về bản thân mình, “Bố đi săn, và thỉnh thoảng ông ấy cũng đem cả quái vật về nữa. Chúng trông như sâu bướm đen, nhưng chúng thật sự ngon.”
Oh? Vậy những thứ đó ăn được thật à?
Cậu ta tiếp tục nhặt củi, nói chuyện trong khi giữ khoảng cách khoảng 10m với tôi. Công việc đã được hoàn thành sau một lúc. Cậu ta sốt ruột, điều chỉnh cái giỏ chất đầy củi và trái cây trên lưng, rồi nhìn tôi.
“…Này, umm, mình sẽ trở về nhà. Chúng ta có thể gặp lại vào ngày mai không?” Cậu nhóc đã đề xuất một ý tưởng tuyệt vời.
Tôi gật đầu.
“Được rồi, ngày mai nhé! Bây giờ mình phải về nhà ngay, nếu không mình sẽ bị mẹ mắng mất. Chúng mình đang chạy trốn lũ thợ săn nô lệ, vì vậy mình không được phép về nhà trễ”. Cậu ta trả lời với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi đã cố hết sức để vẫy tay chào. Cậu nhóc đã vui vẻ rời đi trong khi vẫy tay và chạy về phía ngôi làng. AI ngày nay thật sự tuyệt vời. Cảm giác giống như tôi đang nói chuyện với người thật vậy.
Chà, thợ săn nô lệ à… Vậy ra mấy Elf và thú nhân đeo vòng cổ tôi thấy trước đây thực sự là nô lệ.
Tôi đã chạm đến giới hạn của mình ngay sau khi cậu bé biến mất khỏi tầm mắt. Tôi đã quay trở về dạng khí rồi nhanh chóng đi vào sâu trong rừng.
Thông thường thì, các kĩ năng không phải sẽ được xử lý bởi hệ thống sao? Nhưng bộ não của tôi đã thực hiện tất cả mọi thứ kể từ lúc bắt đầu đến giờ.
Tôi đã cho phép bản thân mình thư giãn. Việc này rất thú vị, nhưng thực sự cũng rất căng thẳng. Ít nhất thì bây giờ tôi cũng biết thêm được nhiều thứ.
Ngay cả NPC – trong trường hợp này là những Elf trưởng thành – cũng có thể săn sâu bướm đen, mặc dù sức mạnh của họ dường như không cao cho lắm.
[Elf trưởng thành] [Chủng tộc:Elf ♂] [Dân làng?]
[Điểm ma thuật (MP): 50/50] [Điểm sinh mệnh (HP): 60/60]
[Tổng lực chiến: 63]
Khoảng ngang với sâu bướm đen, và bằng với tôi trước khi tiến hóa. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao họ có thể sống sót ở đây, trong khu rừng này.
Tôi đã luyện tập dạng người trong suốt hai ngày liền. Tôi nên trở lại với việc đi săn, nhưng sau khi biết về nguồn cung thực phẩm của họ, tôi cảm thấy khá miễn cưỡng khi sống ở đây. Có thứ gì để cho tôi săn ở xa hơn không nhỉ?
Những sự kiện gần đây đã cho thấy tôi phải thận trọng hơn nhiều, đó chính là lí do tại sao tôi lại đi thám thính một cách kỹ lưỡng. Và một vài tín hiệu ma thuật có tổ chức đang hiện diện trên radar của tôi.
Chúng là… con người? Chờ chút đã, đừng nói với tôi rằng việc đứa nhóc nói về bọn thợ săn nô lệ đã kích hoạt sự kiện trò chơi này nhé?
~~~//~~~
Trans: Muttsurini.
Edit: Deprave.
10 Bình luận