Quay ngược lại quá khứ gần đây một chút.
Xa xa về phía nam Lục Địa Trung Tâm là Lục Địa Phía Nam. Hai quốc gia lớn và năm quốc gia nhỏ đã tuyên bố chủ quyền trên lục địa này, và ở cạnh họ là hai đảo quốc.
Các đảo quốc có dân số chỉ khoảng 50000 người. Vừa đủ để có thể được gọi là một thị trấn nhỏ. Nhưng dù sao đi nữa, rõ ràng ở thế giới này, bất kỳ nhóm dân cư nào tụ tập quanh một Chồi Cây đều có thể được coi là một quốc gia về mặt pháp lý, thế nên những nơi này mới được coi là một quốc gia.
Tôi đã dành chút thời gian để suy nghĩ nên tấn công nơi nào trước. Theo như sách hướng dẫn, Lục Địa Trung Tâm là nơi khai sinh của loài người. Nền văn minh ở đây khá tiên tiến, thêm vào đó là dân số rất đông. Nghĩa là quân đội của họ có thể chính là đối thủ khó nhằn nhất đối với tôi.
Sách hướng dẫn cũng bao gồm thứ tự tìm ra các Chồi Cây. Các quốc gia mang số từ 1 đến 50 là những quốc gia có lịch sử lâu đời. Đây mới là những quốc gia đích thực theo nghĩa đen.
Đế Chế Touze, nơi Tiz ở, là số 12. Và nó lại còn nằm ở Lục Địa Trung Tâm nữa chứ. Quân đội, dân số, lịch sử, nó có đủ mọi thứ. Đất nước này chắc chắn sẽ gây kha khá phiền phức cho tôi.
Và thế là tôi đã quyết định đến Lục Địa Phía Nam. Lý do đầu tiên, nó không phải là Lục Địa Trung Tâm. Thứ hai, các quốc gia ở đây rơi vào khoảng nửa sau của danh sách.
Đến được đó sẽ là cả một vấn đề. Vượt lục địa mà không dùng phi thuyền thực sự lãng phí rất rất nhiều thời gian.
Nếu tôi là người thường, tôi sẽ phải lên phi thuyền hoặc một chiếc thuyền từ Ayune đến Cinqres, rồi đi qua Neuft và Quarodeux để vào Lục Địa Phía Nam. Nhưng tôi không có thời gian để làm một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Thế giới này rõ ràng sẽ tiêu tùng chỉ trong một hoặc hai thập kỷ nữa. Nhưng nếu tôi mất quá nhiều thời gian để di chuyển đến các Chồi Cây, tôi sẽ mất đến vài thập kỷ để phá hủy hết chúng. Tôi lo rằng đến lúc đó Trái Đất đã bắt đầu việc thu thập mana trên quy mô lớn mất rồi.
May mắn thay, ‘đồng phạm’ của tôi, Cây Thế Giới, đã giúp tôi giải quyết một nửa vấn đề này.
Cây Thế Giới và các Chồi Cây của nó được kết nối với nhau bởi một hệ thống luân chuyển mana và linh hồn giữa chúng. Vì vậy tôi đã nghĩ, có lẽ mình cũng có thể đi nhờ nhỉ,, dù sao mình cũng là một dạng sống tinh thần mà , phải không? Đó là một ý tưởng đơn giản, nhưng nó có tác dụng… ít nhất.... là vậy.
Nếu tôi hóa sương, tôi có thể di chuyển bằng hệ thống. Nhưng một khi tôi chạm vào kết giới phòng thủ của những quốc gia nhân loại bao quanh Chồi cây, tôi sẽ bị đánh bật ra, có lẽ do tôi là một ác ma. Và đại khái thì tôi không thể trở lại dạng người trong lúc đang đi nhờ…
“…đây là đâu?”
Sau khi đâm vào kết giới, tôi hạ cánh tại một khu rừng ở đâu đó giữa những ngọn núi.
*boing*
Oh, Blobsy có vẻ đang hăng hái hơn bao giờ hết. [Không Gian Con] của tôi, dạng tiến hóa của [Người Lưu Trữ], không thể chứa các sinh vật sống. Hay nói chính xác hơn, tôi có thể nhét chúng vào nếu tôi muốn, nhưng các hoạt động sinh học của chúng sẽ ngừng khi ở trong [Không Gian Con] và chúng sẽ chết. Chỉ có Blobsy vẫn ổn vì con bé là quyến thuộc của tôi.
Tuy nhiên, con bé dường như rất chán khi phải ở lâu trong đó. Con bé nhảy lên vị trí quen thuộc trên vai tôi.
Trước tiên thì tôi cần biết mình đang ở đâu đã. Tôi lấy chiếc áo choàng từ [Không Gian Con] và mặc vào, rồi leo lên ngọn núi. Chỉ trong vài phút, tôi đã đi được một quãng đường mà người thường phải mất cả ngày để đi.
Trên đường đi, có vài lần tôi cảm nhận được sự thù địch, có lẽ nó là đến từ lũ thú hoang, tôi chỉ cần tập trung và phóng [Sợ Hãi] vào chúng là chẳng con nào dám đến gần. Tổng lực chiến cao Banzai!!!.
Ngay khi đã leo lên đến đỉnh núi, tôi tìm một cái cây cao. Tôi trèo lên ngọn cây và đứng kiễng chân trên đó.
Bên trái tôi là biển. Xa về bên phải, tôi nhìn thấy một thị trấn.
Với việc nó gần biển đến thế, có lẽ đây là một trong những quốc gia nhỏ của lục địa này nhỉ? Tôi ở gần mục tiêu hơn tôi tưởng. Tôi nhảy khỏi cái cây, hóa sương và bay đi.
Tôi chỉ cần đưa thẻ thám hiểm giả của mình cho lính canh xem và họ sẽ cho tôi vào mà không gặp vấn đề gì. Kiểm soát biên giới vẫn lười biếng như mọi khi. Tôi cho rằng một du khách đi bộ vào đất nước này không phải là chuyện thường thấy ở đây.
“Này, cô kia!”
“…”
Vì lý do gì đó, một trong những tên lính canh gọi tôi. Một thanh niên gần hai mươi nói gì đó với những lính canh khác rồi chạy về phía tôi.
“Cô đến từ đâu?”
“Bên ngoài.”
“Không, ý tôi là… à, thì cũng đúng, nhưng ý tôi không phải vậy.”
Anh ta nghiêng người lại gần và thì thầm.
“Nhìn vào đôi giày của cô, cô là một nữ quý tộc ở đâu đó phải chứ? Xe ngựa của cô bị hỏng và cô đã phải đi bộ đến đây à?”
“…ah.”
Whoops. Tôi quên mất đôi giày cao gót nhọn hoắt của mình (tôi có thể nói thêm rằng thứ này thực sự nguy hiểm chết người như cái tên của nó). Chúng vẫn đang ló ra khỏi áo choàng của tôi. Chẳng có thám hiểm giả bình thường nào lại mang chúng cả.
Tên này đang định đe dọa tôi à? Khi hắn thấy tôi trở nên cảnh giác, hắn vội nhảy lùi lại.
“Khoan đã, không, tôi không định làm gì cô đâu! Ý tôi là, cô định đến dinh thự cho quý tộc phải không? Hay có lẽ là một chốt canh? Sẽ rất nguy hiểm nếu cô đi một mình.”
Hmm… có vẻ như anh ta chỉ lo cho tôi. Tất nhiên là chỉ có vậy rồi. Ngay từ đầu tôi chưa từng có suy nghĩ rằng toàn bộ nhân loại đều là rác rưởi cả, dù có lẽ tôi thực sự có chút ác cảm.
“… Tôi muốn đến dinh thự của người đứng đầu.”
“Dinh thự của thống đốc?! Không, ý tôi là, việc này cũng ổn thôi, nhưng nó khá xa đấy, cô biết mà nhỉ?”
“Thật à?”
“Tôi có thể dẫn cô đến đó, cô không phiền chứ? Tôi cũng sẽ giới thiệu cho cô về thị trấn này trên đường đi.”
“…”
Hắn có thể trông thân thiện đó, nhưng dường như hắn còn có mục đích sâu xa nào nữa cơ. Dù sao việc này cũng có lợi cho tôi, thế nên tôi gật đầu. Hắn ta vẫy tay với những lính canh khác. Họ nhếch mép cười và giơ ngón cái với hắn.
Hắn kể cho tôi tôi về xe ngựa tốc hành của thành phố, thứ chúng tôi vừa nhìn thấy và bước lên. Hắn ta tự giới thiệu với tôi hắn tên là Laurent, mười chín tuổi. Con trai thứ năm của một gia đình hiệp sĩ nghèo. Dù nó là chỉ trên trên danh nghĩa thôi.
“Dù vậy chúng tôi sẽ bị giáng xuống thành thường dân nếu chúng tôi không có đóng góp lớn nào.”
“Vậy à…”
Laurent kể cho tôi rất nhiều thứ trong khi ngồi gần tôi một cách bất thường.
Chúng tôi đang ở Công Quốc Rantetrois, một đất nước nhỏ nằm ở phía bắc của Lục Địa Phía Nam. Dù được gọi là một ‘đất nước’, nơi này chỉ có mỗi thủ đô, nơi chúng tôi đang đứng, và một đồn điền anh đào lớn để nấu rượu. Dân số chỉ khoảng 100000 người.
Từ đầu, tôi đã biết nơi này khác Lục Địa Trung Tâm như thế nào. Tuy nhiên cho đến lúc tôi nhận ra không hề có một tòa nhà sang trọng nào trong thành phố này, giống như mấy cái trong thủ đô của Vương Quốc Trestan, tôi mới nhận ra sự khác biệt giữa hai nơi này lớn đến chừng nào.
“Nơi này trước đây từng được gọi là ‘cánh cổng đến Lục Địa Trung Tâm’, nhưng đến khi phi thuyền được phát minh, chẳng còn ai đến đây ngoài các thương nhân đến mua rượu.”
“… nhưng các anh có một Chồi Cây, thế nên cuộc sống vẫn ổn mà nhỉ?”
“Vâng, nhờ có nó, chúng tôi không phải lo việc ma lực bị lãng phí nữa. Tôi đã từng nghe một ông lão làm việc trên những cánh đồng phàn nàn về việc rau củ lớn quá nhanh bởi mana, và ông ta thực sự gặp vấn đề trong chuyện ăn hết chúng trước khi chúng hỏng.
“Hmm…”
Vậy là họ đang lãng phí ma lực.
Có vẻ Chồi Cây Thế Giới thực sự nằm ở dinh thự của thống đốc nơi này nếu nhìn vào độ nghiêm ngặt của an ninh nơi đây. Hầu hết các quốc gia có lẽ đều giống nhau trong việc đặt những Chồi Cây bên trong cung điện của họ.
Vài tiếng sau, chúng tôi đã đến nơi ở của thống đốc nơi này. Chúng tôi xuống xe và bắt đầu đi bộ. Những bước chân của tôi đưa tôi qua băng qua những con đường… và tránh xa khỏi Laurent mỗi lần hắn ta cố lại gần và nắm lấy tay tôi…
Nhưng khi tôi nhận ra cái sự thật ở nơi này, thị trấn trong mắt tôi không còn như trước đây nữa.
Ở kia và ở kia nữa, những chiếc máy điều hòa vẫn bật khi cửa mở. Nhưng bảng hiệu vẫn sáng đèn dù đang ban ngày. Hàng đống nông sản phát triển quá mức nhờ mana chất đống chật ních trên những gian hàng.
Và chẳng có người nào làm việc trên đồng cả. Chỉ có những nô lệ á nhân đang làm việc thôi.
Tôi cho rằng mana ở đây giống như dầu mỏ ở Trái Đất vậy. Nó thậm chí có thể sử dụng như điện mà chẳng cần đi qua các nhà máy.
Nếu mana biến mất, đất nước này sẽ ra sao?
Không quá khó để hình dung sự hỗn loạn khi ấy. Một lần nữa, tôi lại được chứng kiến sự bất khả thi trong việc nỗ lực thuyết phục họ từ bỏ mana.
Tôi dừng lại ở cửa hàng quần áo và mua một cái áo choàng cùng với một đôi bốt mới để ngụy trang, kèm cuốn sách hướng dẫn mới nhất. Một lúc sau chúng tôi đã đứng trước dinh thự của người đứng đầu nơi này rồi.
Nó thực sự là một dinh thự, chẳng phải là một lâu đài hay gì cả. Ba tầng, nhìn khá rộng rãi.
“Này, này, cho tôi biết tên cô đi chứ. Tôi đã đi cùng cô đến tận đây mà, sao chúng ta không uống vài ly để cảm ơn cái người dẫn đường chăm chỉ này nhỉ?”
Laurent hẳn đã mất kiên nhẫn bởi việc tôi từ chối nãy giờ. Anh ta tiếp tục cố gắng chạm vào tôi, cố gắng kéo tôi đến quán bar.
“Này, Laurent.”
“Mmm?”
“À, chỉ là giả thuyết thôi… sẽ thế nào nếu mana không phải là vô tận?”
“Hảa? Sao có thể thế được? Chúng ta có thể lấy bao nhiêu cũng được từ các Chồi Cây mà, phải chứ?”
“Và sẽ như thế nào nếu thế giới trở nên tồi tệ hơn trong tương lai nếu chúng ta cứ tiếp tục làm vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta chỉ khịt mũi.
“Heh, cô đang đùa phải không? Làm sao mà nó có thể xảy ra được. Và kể cả nếu nó thực sự xảy ra, kiểu gì thì lúc đó tôi cũng đã chết lâu rồi.”
“Vậy à…”
Đây có phải là suy nghĩ chung của loài người ở thế giới này à? Thật giống với Trái Đất trước đây, khi con người còn chưa để tâm đến môi trường.
Đến cuối cùng thì, các quốc gia vẫn sẽ tiếp tục bòn rút mana. Một khi họ biết được sự thoải mái nó mang lại, sẽ chẳng ai có dũng khí để dừng lại cả.
Không ai muốn làm người đầu tiên nói ra để rồi bị gắn mác phản diện.
Để thay đổi mọi thứ, cái ác là cần thiết. Một cái ác áp đảo trở thành mục tiêu cho toàn bộ sự bất mãn và oán giận của nhân loại.
“Vậy thì, cảm ơn nhé, Laurent. Tôi có thể tự đi từ đây.”
“Hahh? Cô nói gì vậy?”
Ban đầu tôi đã nghĩ mình chỉ cần lẻn vào và phá hủy Chồi Cây trong bí mật. Nhưng sau đó, sự oán giận của con người sẽ trút lên đầu những kẻ yếu.....
Như cách họ luôn làm với á nhân. Cũng như cách mà người lớn đối xử với tôi lúc còn bé…
Cách đó vài chục mét, các lính canh của dinh thự thống đốc nhìn chúng tôi với ánh mắt ngờ vực. Họ nhìn vào Laurent đang đi loanh quanh trong bộ đồng phục gác cổng, và kẻ đang giấu mặt dưới mũ trùm.
Dù tốt hay xấu, giờ tôi cũng đã có chút danh tiếng. Tôi sẽ tận dụng nó.
Tôi từ từ tiến về cánh cổng. Laurent đặt một tay lên vai tôi.
“Thôi nào, đừng đ-eeek!” Anh ta hét lên bởi luồng khí lạnh như băng.
Tôi đưa tay về phía trước và phóng luồng sương về phía cánh cổng.
“Aaaeeyyaa! G-Gì thế này?!”
Cánh cổng đóng băng trong nháy mắt. Rìa của đám sương lạnh giá ấy trúng vào Laurent. Anh ta hét lên rồi ngã gục.
Những luồng gió xoáy sinh ra bởi sự chênh lệch nhiệt độ thổi bật mũ trùm của tôi. Khoảnh khắc những người xung quanh nhìn thấy đôi tai trắng như tuyết của tôi, mắt họ mở to.
Tôi cởi bỏ áo choàng, để lộ đôi tai, đuôi, và cả bộ đồ thỏ đỏ tươi. Tôi nhếch mép tạo thành một nụ cười tự mãn.
“Nhanh nào, lũ người kia. Tránh sang một bên nếu các ngươi không muốn chết.”
*
A/N: Shedy đã tự quyết định trở thành cái ác. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô bé nên đánh nhau trực diện như thế này!
Chương này diễn ra ở quốc gia thứ 43, Công quốc Rantetrois.
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd
4 Bình luận