Tập 01: Thanh Kiếm Định Mệnh
World 1: Thế là thế giới bị thay đổi
8 Bình luận - Độ dài: 10,731 từ - Cập nhật:
World 1: Thế là thế giới bị thay đổi
(1)
Mặt đất màu nâu đỏ đập vào mắt.
Nơi hoang dã được tạo thành từng lớp nham thạch lộ thiên, phía trên phủ một lớp cát sỏi mỏng và không thấy được bóng dáng của bất kỳ loài động vật nào. Ở vùng đất khắc nghiệt này chỉ mọc lên vài bụi cây với đống cỏ kho ——
Có một chiếc xe tăng trinh sát dừng lại.
Đây là xe tải gắn thêm lớp bọc thép dày cộm và còn lắp thêm một khẩu pháo tự động nguy hiểm.
"Hai giờ chiều, vừa đến kịp lúc."
Lính trinh sát —— Kai Sakura Vento nhảy xuống và lấy ra ống nhòm.
Năm nay anh ấy 17 tuổi.
Kai có mái tóc màu xanh đậm với đôi mắt cùng màu.
Anh đang mặc quân phục của Đội Phòng Vệ Nhân Loại. Cơ thể rắn chắc được trui rèn mỗi ngày và đôi mắt cũng lộ ra ý chí kiên cường.
"Tiếp theo là bắt đầu đi giám sát 'Phần Mộ' . Saki, Ashura, các cậu cũng chuẩn bị đi."
Kai dùng ống nhòm theo dõi ở cuối đường chân trời và dừng lại ở nơi có một tòa nhà cổ quái đứng sừng sững.
Đó là một Kim Tự Tháp đen kịt.
Nó có hình dạng trông giống như hình chóp tam giác thông thường được vẽ chính xác bằng máy móc. Bề mặt hình chóp tam giác được phủ lên một lớp màu đen giống như mực và trở thành một tồn tại nổi bật ở trong vùng đất hoang dã màu nâu đỏ này.
"Tình trạng ——"
"Dĩ nhiên là không có gì bất thường chứ?"
Ở chỗ ngồi kế bên tài xa, thiếu niên với chiếc bảng kẹp đặt trên đùi uể oải đáp lại.
Thiếu niên đó tên là Ashura Hairoru.
Ashura lớn hơn Kai một tuổi, năm nay 18 tuổi, vóc dáng cao gầy và anh là đồng đội của lính trinh sát Kai.
"Không có chuyện gì xảy ra —— Đúng không, Kai?"
"Chỉ mới 70 giây trôi qua. Khoảng thời gian giám sát Phần Mộ luôn luôn cố định là 300 giây."
Kim Tự Tháp đen kịt đó được gọi là Phần Mộ.
Tòa nhà cao 200 mét được phản chiếu trong ống nhòm của Kai gần như tương đương với các tòa nhà cao ốc siêu hiện đại. Kai đang cẩn thận quan sát từ trên đỉnh xuống dưới.
"Đã nói là không có gì rồi mà. Này, đã qua 300 giây rồi, phải không?"
"Bây giờ mới 170 giây thôi."
"Ế ———— Thiệt tình, không phải làm thoáng một chút là tốt hơn sao... Thế nhưng, xe đi trên đường rung lắc đến mức làm tôi muốn say xe, lại không thể kết thúc công việc nhanh hơn một chút sao?"
Ashura đã sớm viết 'Không có gì khác thường' ở trên báo cáo và cả người uể oải dựa vào ghế. Mặt khác, Kai vẫn không rời tay khỏi ống nhóm.
"300 giây."
"... Này... Này... Ông vẫn luôn đâu ra đây như vậy à..."
"Báo cáo, không có gì bất thường ở Phần Mộ nằm bên trong lãnh thổ liên bang Urzhar. Ác Ma vẫn bị phong ấn như bình thường.
"... Haiz ~"
Ashura ở chỗ ngồi kế bên tài xế thở dài thật sâu và xoay người sang chỗ tay lái.
"Này, Saki, bà cũng nói hắn ta gì đó đi chứ. Nếu ngày hôm qua với hôm nay cũng không có gì khác thường, ngày hôm sau cũng không có gì khác thường chứ?"
"Hở ——?"
Thiếu nữ tóc cam được gọi là Saki ngồi dậy.
Cô ấy đang nhai tóp tép kẹo cao su ưa thích, nửa phần trên phẳng tựa vào tay lái của ghế tài xế.
"Cái này cũng không sao. Kai chăm chỉ làm việc, chúng ta cũng vui vẻ thoải mái mà."
"Nhưng mà nghiêm túc cũng phải có mức độ chứ. Đã 100 năm, 100 năm rồi đó. Từng phát sinh sự kiện bốn đại chủng tộc bốn bỏ trốn sau khi bị phong ấn ở cuộc đại chiến trên ghi chép chưa? Có không hả, Kai?"
"Không có."
"Thấy chưa hả?"
"Mục đích giám sát của chúng ta, chính là khiến cho ghi chép chưa bao giờ bỏ trốn vẫn tiếp tục được giữ nguyên."
"... Ông nói đúng, nhưng ông không cảm thấy bả vai mỏi nhừ sao?"
Saki lại ném một viên kẹo cao su vào trong miệng và mở miệng nói.
"Cho dù chỉ có phía chúng ta làm việc nghiêm túc cũng vô ích, tổng cộng có bốn ngôi mộ ở trên thế giới này."
"Chắc chắn là binh lính ở ba ngôi mộ kia cũng đang nghiêm túc giám sát."
Kai đáp lại giống như kiểu thông báo bình thường và bước về phía xe tăng trinh sát.
"Đây chính là nhiệm vụ quan trọng. Ngộ nhỡ Ác Ma từ trong phần mộ trốn ra, nó sẽ gây ra thảm kịch."
Tổng cộng có bốn Kim Tự Tháp đen kịt ở trên thế giới này.
Những công trình kiến trúc được gọi là Phần Mộ này được dùng để giam cầm những chủng tộc khác đã từng giao chiến với nhân loại trong cuộc đại chiến ở quá khứ.
—— Có thể sử dụng ma lực cường đại, tộc Demon (Ác Ma).
—— Bao gồm Thiên Sứ, Tinh Linh, Dwarf nắm trong tay thế lực vô cùng hùng hậu, tộc Primal / Bashin (Man Thần).
—— Hồn Ma với thể trạng đặc biệt, tộc Holy Spirit (Thánh Linh).
—— Long Tộc thống trị tối cao, được tập hợp từ những con quái thú khổng lồ, tộc Mythical Beast (Huyễn Thú).
Ở trong thời không rất dài, loài người chịu đủ sự uy hiếp từ bốn đại chủng tộc mang thực lực vượt xa chính họ.
Nhưng một bước ngoặt vào trăm năm trước đã khiến cho loài người phản kích thành công và lật ngược ván cờ.
Năm chủng tộc, bao gồm cả con người mở ra cuộc hỗn chiến và cuộc chiến giữa 5 chủng tộc có quy mô lớn nhất bùng nổ. Sau khi trải qua cuộc chiến này, con người thành công phong ấn bốn chủng tộc kia ở trong Kim Tự Tháp đen kịt được gọi là 'Phần Mộ'.
Từ ngày đó cho đến nay, loài người giám sát 24/24 Phần Mộ.
"Đúng rồi, đúng rồi, Kai, có chuyện quan trọng quên nói với ông."
Saki nhoài người ra khỏi ghế tài xế.
"Để chúc mừng Jeanne thăng chức vào tuần tới. Liên quan tới món quà sẽ tặng ấy ——"
"Mình vẫn đang làm nhiệm vụ. Xin lỗi, buổi tối nói chuyện tiếp."
"... Thiệt tình ——! Không có gì xảy ra cũng sẽ không có gì xảy ra mà! Bây giờ nó vẫn không xảy ra cái gì mà!"
Saki lớn tiếng phàn nàn.
Còn Ashura thì dựa vào ghế kế bên tài xế với vẻ mặt đầy ngây ngốc. Đây là phản ứng bình thường đối với xã hội hiện đại. Nói cách khác, 'đây là một thế giới hòa bình'.
Bốn chủng tộc kia không thể chạy trốn ra từ trong Phần Mộ ——
Không chỉ Saki với Ashura, mà đối với những người trẻ tuổi đã thực hiện nghĩa vụ quân sự trong 2 năm theo quy định của thế giới thì đây gần như đã là một sự thật không thể chối cãi.
Kai nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, có thể nói là một trường hợp ngoại lệ vô cùng hiếm hoi.
"Cho dù không có việc gì, mình cũng không có ý định làm việc qua loa. Nhưng một nửa trong số đó coi như là mình đang cứng đầu cố chấp đi."
Saki với Ashura cũng không phải là kiểu binh lính 'mượn gió bẻ măng'.
Chủ trương của hai người lại rất logic. Phần Mộ đã duy trì phong ấn trong hàng trăm năm, quả thật là không có khả năng sẽ bất ngờ sụp đổ 'rầm rầm' vào ngày mai được.
Tuy nhiên...
Kai lại có lý do đặc biệt đối với phong ấn của Phần Mộ.
"Bởi vì mình đã từng thấy nó."
Mười năm trước, cậu từng rơi vào trong Phần Mộ của tộc Demon (Ác Ma).
Kai từng ở bên trong Kim Tự Tháp đen kịt kia và tận mắt nhìn thấy rất nhiều Ác Ma rục rịch.
"Ông lại nói đến sự kiện đó à? Tôi với Ashura đã nghe hơn 20 lần rồi."
"Đã nói là ông đa nghi mà, làm gì có ai ngã vào trong đó mà có thể sống đi ra được chứ, nơi đó vốn là ổ Ác Ma cơ mà?"
Đúng như Ashura nói, Kai cũng cảm thấy việc mình còn sống đi ra cũng là một kỳ tích rồi.
Thế nhưng, bây giờ cậu vẫn sống rất tốt. Cho dù bị vô số Ác Ma tập kích khiến cho bất tỉnh, nhưng sau khi lấy lại ý thức thì cậu nhận ra bản thân đã nằm ở bên ngoài Phần Mộ.
Chỉ là cậu không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh ký ức đó của cậu là thật cả.
... Áp lực do những Ác Ma kia mang đến mãnh liệt và rõ ràng như vậy.
... Đó tuyệt đối không phải là tưởng tượng của tôi, tuyệt đối không phải là tôi đang nằm mơ.
Kai vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi vào lúc đối mặt với Ác Ma.
Cho dù không có cách nào đạt được sự thừa nhận của mọi người xung quanh mình, Kai vẫn dựa vào trực giác nhận định chủng tộc cường đại kia thật sự 'Có thể' phá hỏng phong ấn của Phần Mộ.
Cấu nói rằng kiểu gì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phản công của tộc Demon (Ác Ma).
Vì lý do này, Kai đã làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai trong thập kỷ này —— Không ngừng rèn luyện bản thân với sự hăng hái của đứa ngốc vậy.
Cậu dòn toàn bộ thời gian nghỉ ngơi vào việc rèn luyện và cho dù là đang tắm hay ở trong bữa ăn cũng tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc rèn luyện tưởng tượng. Đến ngay cả cấp trên cũng chết lặng tặng cho Kai một biệt danh là 'Tên cuồng rèn luyện'. Đây chính là Kai.
"Đó là chuyện khi Kai mới 7-8 nhỉ? Lối vào Phần Mộ chỉ có một, nếu ông rơi vào trong đó, đám binh lính trông coi cũng không thể không nhìn thấy chứ?"
"Ngoài ra còn có camera giám sát. Tôi nói Kai này, mọi thứ đều là bốc phét, đúng không?"
Thậm chí cũng không có nhân chứng nào có thể chứng minh Kai rơi vào trong đó.
Nói một cách chính xác, tất cả người lớn bên cạnh Kai vốn đều nhất trí cách giải quyết vấn đề là 'Không nhớ'.
"Cho nên tôi mới nói rằng đây chỉ là một giấc mơ, là một cơn ác mộng khi còn nhỏ! Kai, ông quên trước kia đã nói chuyện này với huấn luyện viên bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc và kết quả là chọc cho đối phương lộ ra vẻ mặt cổ quái sao?"
"Không, tôi vẫn nhớ.
"Đúng không ~"?"
Saki gật đầu liên tục.
"Cho nên tôi mới nói trí nhớ của Kai có vấn đề mà."
"Cho dù thật sự xảy ra vấn đề, cũng không có nghĩa là cậu ta buông lỏng nhiệm vụ giám sát Phần Mộ đâu."
"Cái gì cơ ————"
Saki với Ashura phát ra tiếng kêu thảm hương.
"Quay trở về trụ sở chính báo cáo đi. Công việc giám sát lúc 2 giờ chiều kết thúc, Phần Mộ không có gì bất thường."
Kai không để ý đến phản ứng của hai đồng đội.
Mà cậu quay đầu sang nhìn Phần Mộ khi nói như vậy.
(2)
Đội Phòng Vệ Nhân Loại ——
Đây là tổ chức của loài người đã kết thúc cuộc đại chiến giữa năm chủng tộc và được thành lập với mục đích nhắm vào những chủng tộc khác để phòng ngừa những sự cố bất ngờ.
Ngộ nhỡ Phần Mộ xảy ra bất thường.
Ngộ nhỡ bốn chùng tộc thoát ra khỏi Phần Mộ tập kích nhân loại.
Ngộ nhỡ cuộc đại chiến giữa năm chủng tộc lại bùng nổ một lần nữa.
Để 'lo trước tính sau' mà Đội Phòng Vệ Nhân Loại được các quốc gia ủy thác, phát triển vũ khí với hỏa lực cường đại, cũng chuẩn bị phương tiện vận tải đường sắt lẫn đường bộ và cũng lập ra hệ thống nghĩa vụ quân sự. Theo hệ thống hiện tại, toàn bộ công dân đều được yêu cầu tham gia 2 năm huấn luyện với tư cách là binh lính của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Tuy nhiên, đây đã là hệ thống có vẻ hơi lỗi thời.
Ở trong thời đại này, dường như đã không còn mấy người nghiêm túc đối với việc trở thành người lính.
"Haiz ~ Mệt quá à. Người ta phải nghỉ ngơi à!"
Nơi này là sân huấn luyện của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Ở trong một góc sân huấn luyện, Saki mặc bộ đồ chạy bộ ngồi xuống ở trên băng ghế dài.
"Đối thủ là một con rối Karakuri hử? Không chỉ tay bị trầy da mà nếu không tránh thoát được cú đấm của đối phương thì còn có thể bị đánh tới mức gãy xương sao? Ai mà chịu nổi cái này chứ Thực hiện việc rèn luyện này chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi! Lãng phí thời gian!"
"..."
"Này, Kai, ông có nghe thấy tôi nói không đó?"
"Bởi vì tộc Mythical Beast (Huyễn Thú) chính là kiểu chủng tộc đó, cho nên đánh thứ bất động cũng chẳng giúp được gì."
Trước mắt Kai là một con rối Karakuri cao đến 3 mét và mô phỏng theo hình dạng của một con Cự Long.
Ngộ nhỡ tộc Mythical Beast (Huyễn Thú) trốn ra khỏi Phần Mộ.
Đây cũng là khóa huấn luyện để phòng ngừa những điều bất ngờ, nhưng binh lính cho rằng 'Vô nghĩa' giống như Saki lại chiếm đại đa số.
—— Không thể chiến thắng được.
Theo ghi chép về cuộc đại chiến, lớp da rồng của tộc Mythical Beast (Huyễn Thú) đứng ở hàng TOP phòng ngựa và cho dù nhận lấy màn oanh tạc của pháo canon lắp trên xe tăng thì cũng không để lại chút thương tích nào cả.
"Cái này quả thật là có thể lãng phí sức lực."
Kai ngoài miệng nói như vậy nhưng cậu vẫn chui vào lòng ban chân con Karakuri rồng.
"Kai, ông đang làm gì thế?"
Saki hét to.
Nếu như lòng bàn chân giẫm phải, xương sống sẽ vỡ tan nát. Dưới tình huống xương toàn thân sắp có nguy cơ gãy nát, Kai cong đầu gối về phía cái chân to giống như gỗ thô —— Và toàn lực đâm vào nó sau đó.
Đây là 'Tuyệt Kỹ' Tứ Giới Chiến Đấu Thức, một kỹ thuật chiến đấu đối với chủng tộc khác được Đội Phòng Vệ Nhân Loại áp dụng trong quá trình huấn luyện.
Thế nhưng, một đòn này của Kai không thể làm con Karakuri rồng suy chuyển chút nào
"... Không thành công sao?"
"Kai, ông đang làm cái gì thế hả? Nếu như bị giẫm phải thì chắc chắn sẽ chết đó! Hơn nữa, không phải là chúng ta đã được dặn dò rồi sao, không được tự huấn luyện nếu không có huấn luyện viên và không được dùng Karakuri loại Mythical Beast (Huyễn Thú) sao!"
"Nếu không nhận thức được điều này, huấn luyện sẽ trở nên vô nghĩa."
"... Ôi chao, Kai, ông đúng là sinh nhầm thời đại rồi."
Saki cầm chai nhựa đựng nước lên uống và cười khổ nói.
Vẻ mặt cô ấy hơi sững sờ —— Một nửa là dựa trên sự ngưỡng mộ, một nửa kia là tâm trạng gần giống với việc nhìn thấy chim quý thú lạ ở trong sở thú.
"Ashura, ông không cho rằng đúng là như vậy sao?"
"... Đừng nói chuyện... Với tôi... Vết thương... Sẽ đau đó..."
Ngồi trên băng ghế dài đằng sau Saki, thiếu niên với vóc dáng cao gầy đang co người lại thành một cục và không thể động đậy.
Anh ta cũng luyện tập chiến đấu với một Karakuri khác, kết quả là bị đá một cước vào bụng và bây giờ đến ngay cả sức đứng lên cũng không có.
"Được rồi, đừng quan tâm đến Ashura nữa. Đến ngay cả huấn luyện viên cũng đã nói rồi, nếu Kai có thể sinh vào trong thời đại của đại chiến thì tốt rồi. Nói không chừng ông có thể thay thế Sid mà lưu danh sử sách đó."
"Mình không có bản lãnh cỡ đó, chỉ là không muốn buông lỏng việc rèn luyện mà thôi."
Kai ngửa mặt nhìn lên con Karakuri rồng và đáp lại với giọng đương nhiên như vậy.
Một trăm năm trước.
Tộc Demon (Ác Ma), tộc Primal / Bashin (Man Thần), tộc Mythical Beast (Huyễn Thú) và tộc Holy Spirit (Thánh Linh), mỗi tộc đều có cá thể mạnh nhất thống lĩnh toàn bộ chủng tộc.
Có rất nhiều danh từ để mô tả người đứng đầu mỗi chủng tộc như trưởng lão, thủ lĩnh hay thống soái, nhưng trong số những từ ngữ này thì cách lý giải của ngôn ngữ loài người về bốn người mạnh nhất rất được ưa thích và đó chính là cái tên mạnh mẽ lẫn vĩ đại nhất.
Những người đó được gọi là Tứ Anh Hùng ——
Anh Hùng của tộc Demon (Ác Ma), 'Minh Đế Vanessa'.
Anh Hùng của tộc Primal / Bashin (Man Thần), 'Chủ Thiên Alfreya'.
Anh Hùng của tộc Mythical Beast (Huyễn Thú), 'Nha Hoàng Rath=IE'.
Anh Hùng của tộc Holy Spirit (Thánh Linh), 'Linh Nguyên Thủ Rikugen Kyoko'.
Bọn họ tự hào về sức mạnh vô cùng cường đại của mình và thậm chí nằm toàn bộ quyền lực lãnh đạo bốn chủng tộc, cho nên họ được gọi là 'Anh Hùng'. Trong khi loài người bị bốn vị Anh Hùng này đẩy vào tuyệt cảnh.
Thế nhưng, một người hiện thân vào lúc này.
Vào lúc cuộc đại chiến giữa năm chủng tộc bùng nổ, người Anh Hùng của loài người đứng ra chống lại bốn vị Anh Hùng kia.
"Nhà Tiên tri Sid..."
Saki ngồi ở trên băng ghế và sững sờ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
"Anh Hùng của loài người 'Tiên Tri Sid'. Tay cầm thanh trường kiếm ánh sáng không thuộc về thời đại này, đánh bại Anh Hùng của bốn chủng tộc, cũng phong ấn bốn chủng tộc vào trong Phần Mộ —— Đó là truyền thuyết duy nhất được lưu truyền mà thôi?"
"Quả thật là 100 năm trước tồn tại người đàn ông được gọi là Sid, đến cả bức hình về ngài ấy cũng được giữ gìn."
Bức hình về người đàn ông mặc áo choàng.
Kai đã nhìn đi nhìn lại vô số lần bức hình về Nhà Tiên Tri Sid ở trong các tài liệu."
"Nhưng mà này —— Kai, không phải là đến cả các sử gia cũng hoài nghi về tính chân thực của truyền thuyết Sid sao?"
Saki nhún vai nói.
Người Anh Hùng của loài người 'Nhà Tiên Tri Sid' không tồn tại —— Đây là kết luận của thời đại hiện nay.
Đầu tiên, truyền thuyết mô tả 'Thanh kiếm Ánh Sáng' cũng không tồn tại cho đến thời đại hiện nay. Hồ sơ chiến tranh về việc Sid đánh bại bốn Anh Hùng kia cũng không được bảo tồn.
"Bởi vì không có chứng cớ về người tên là Sid từng chiến đấu với bốn Anh Hùng kia mà. Không chỉ không có hình ảnh lẫn phim lúc chiến đấu mà đế ngay cả thanh kiếm được gọi là kiếm của Sid cũng không được lưu truyền."
"... Cái này không sai."
Có khả năng là ghi chép về bằng chứng cũng không tồn tại.
Không thể tưởng tượng nổi, cái này tương tự với vụ Kai rơi xuống Phần Mộ Ác Ma.
Đến ngay cả một bức hình liên quan đến quá trình chiến đấu năm đó cũng không được lưu lại. Mặc dù là chuyện 100 năm trước, nhưng hình dáng của Sid đã giao chiến với Anh Hùng của bốn chủng tộc hoàn toàn không được lưu lại. Nó có phần tỏ ra quá bất thường. Vì vậy số người tin tưởng vào sự tích anh dũng của Sid đã ít lại càng ít hơn.
"Đúng là có chuyện như vậy. Cho dù người được gọi là Sid đó thật sự tồn tại, điều đó cũng không có nghĩa là ngài ấy đã từng thể hiện những thành tựu to lớn tựa như đại diện cho con người trong thời đại của cuộc đại chiến. Đúng không, Kai?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà ——"
Cậu gạt mồ hồi dính vào rìa tóc trên trán.
"Cho dù hi vọng đó là sự tích có thật, nó cũng không ảnh hưởng đến người khác nhỉ?"
"Cũng đúng. Được rồi, vậy mình đổi chủ đề... Này, Ashura, mau dậy đi."
"... Này!"
Saki không chút lưu tình đạp một cước vào đồng đội ngã dưới đất.
"Tôi cũng đã đề cập đến vào buổi trưa rồi mà, tiệc ăn mừng liên quan đến việc Jeanne thăng chức phải làm sao đó? Thành thực mà nói, tôi không còn mấy thời gian đâu."
"Hả? Để chúc mừng cô ấy thăng chức, tặng một bó hoa là đủ rồi nhỉ?"
Cuối cùng Ashura cũng đứng dậy và ngồi xuống băng ghế.
"Cổ điển hoàn cổ điển, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì sao?"
"Không được không được, cô ấy là Jeanne đó. Cô ấy không chỉ là Sizar mà còn được tuyên dương khen ngợi hàng năm. Mỗi lần như vậy đều được nhận bó hoa, bây giờ còn tặng bó hóa cho cô ấy thì há chẳng phải là rất vô nghĩa sao? Này, Kai, ông cũng nghĩ như vậy phải không?"
[Sizar: học sinh được giảm học phí hay chi phí do nhà nước cung cấp ]
"..."
"Kỳ lạ? Này —— Mình nói này Kai?"
Đúng lúc này, Kai vốn quay lưng về phía Saki thì thiết bị liên lạc trong túi ngực bỗng nhiên phát ra tiếng vang.
"... Jeanne?"
Thứ hiển thị trên màn hình thiết bị liên lạc to bằng bàn tay là tên bạn thanh mai trúc mã của Kai —— Cô ấy đồng thời cũng là đồng đội tham gia nghĩa vụ quân sự giống như Saki và Ashura.
"Ừm, Jeanne, cô ấy sao rồi?"
"Kỳ lạ ~ Người ta không nhận được tin nhắn, chỉ có mình Kai nhận được thôi sao?"
Hai đồng đội bật dậy khỏi băng ghế và rướn cổ nhìn vào. Họ trông giống như tò mò về nội dung tin nhắn của Kai trong khi Kai cho máy liên lạc hiển thị hình ảnh.
『 Gửi Kai.
Ngày mai cậu nghỉ chứ? Gặp tới tại trạm ga số 9 trước cái tượng con mèo nhỏ vào 10 giờ sáng!
Nhưng hãy giữ bí mật chuyện này với Saki và Ashura nhá. 』
"..."
Đợi chút đã, mặc dù nói phải giữ bí mật, nhưng hai người bên cạnh < Kai > vẫn nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ tò mò háo hức và định nhìn trộm nội dung tin nhắn bất cứ lúc nào.
"Kai, Jeanne nhắn cái gì cho ông thế?"
"Tôi cũng không nhận được tin nhắn, thật là hiếm thấy đó, thậm chí đến ngay cả tôi với Saki đều bị cho ra rìa... Này, Kai, chẳng lẽ ông với Jeanne có mối quan hệ nào đó không thể cho người khác biết chứ?"
"... Đợi đã."
Kai vươn một bàn tay ra về phía trước ngăn hai người kia lại.
"Là lỗi của mình, Jeanne vốn không gửi tin nhắn cho mình."
"Hả? Vậy tiếng chuông báo mình nghe được là cái gì thế?"
"Kai-kun, cậu không ngần ngại nói dối chúng mình, chẳng lẽ là tin nhắn đặc biệt gì sao ——?"
Saki nở nụ cười gian trong khi Ashura lộ ra vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Bọn họ kéo khoảng cách lại gần giống như đang uy hiếp Kai giao ra thiết bị liên lạc vậy.
"... Mình đột nhiên nhớ ra."
Kai ra sức cầm thiết bị liên lạc và xoay người quay lưng về phía hai đồng đội.
Cậu cứ tiếp tục chạy như điên.
"Hôm nay mình vẫn chưa thực hiện rèn luyện chạy đường dài, mình đi chạy 10 cây số đây."
"A! Tên xấu xa kia, đứng lại cho ta!"
"Mọi người đâu ——! Mau đến giúp tóm tên Kai lại! Hắn định lừa chúng ta, làm chuyện không thể cho người khác biết với Jeanne! Đây chính là trọng tối đó!"
"Mấy người hiểu lầm rồi... Thật sự không chịu nổi nữa rồi, rõ ràng là tôi chỉ muốn rèn luyện thật tốt mà thôi!"
Jeanne, đừng sử dụng thiết bị liên lạc của Đội Phòng Vệ Nhân Loại vì mấy lý do cá nhân như vậy.
Kai thầm kêu gào ở trong lòng và đồng thời điên cuồng chạy thoát khỏi cuộc đuổi bắt của hai đồng đội kia.
(3)
Liên Bang Urzhar ——
Một quốc gia rộng lớn tiên tiến lấy thủ đô Urzhar làm trung tâm.
Quốc gia này nằm ở trên phía bắc của lục địa thế giới, đã từng bị Ác Ma tấn công đến mức tan tác tơi bời và từng trở thành một phần của lãnh thổ Ác Ma. Và thủ lĩnh của đại quân đó, chính là Anh Hùng của Ác Ma, 'Minh Đế' Vanessa.
Nhưng vào 100 năm trước.
Cùng với việc giành được thắng lợi chấm dứt cuộc đại chiến giữa 5 chủng tộc, phần lãnh thổ đó lại nằm dưới sự kiểm soát của loài người một lần nữa.
"10 giờ sáng. Có lẽ Jeanne sẽ đến trễ một tiếng, tức là khoảng 11 giờ mới đến."
Trạm ga số 9.
Đi tàu điện ngầm từ ký túc xá của Kai đến đây sẽ mất khoảng 15 phút. Khu vực này cách thủ đô Urzhar khác gần và là một khu vực sầm uất với các tòa cao ốc hiện đại mọc lên như rừng.
"Kai, khiến cậu phải đợi lâu rồi."
Một giọng nói hoạt bát truyền tới.
Kai quay đầu nhìn sang và chỉ thấy một thiếu nữ tóc bạc cầm một túi xách đứng ở trước mặt.
"Hiếm khi Jeanne đến đúng giờ, mình vốn cho rằng còn phải đợi thêm một tiếng nữa cơ."
"Ế? Thật là thô lỗ đó ~"
Cô ấy phồng má lên.
Thế nhưng, thiếu nữ hiện ra vẻ mặt vui vẻ và sau đó cười hì hì.
"Dù sao tuần tới mình phải chuyển đến thủ độ Urzhar nhậm chức mà. Lúc này vẫn tính là đúng giờ."
Jeanne・E・Anisu ——
Cô ấy có thân hình cao hơn so với thiếu nữ cùng tuổi và vóc dáng cũng rất thon thả mảnh khảnh. Không chỉ mái tóc bạc dài tỏa ra khí tức nghiêm nghị, ngũ quan cũng vô cùng xinh xắn. Cô ấy là thiếu nữ cho người ta ấn tượng trông giống người mẫu ở trên trang bìa của một tạp chí vậy.
Jeanne sống cạnh nhà Kai và năm nay 17 tuổi.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi dài tay để phù hợp với thời tiết ấm áp và nửa người dưới là chiếc quần bò bó sát người. Mặc dù Jeanne ăn mặc theo phong cách nam giới, nhưng cái này lại bất ngờ làm nổi bật sức hấp dẫn và nữ tính của cô ấy.
"Được rồi, đến lúc phải đi rồi. Đi mau nào, đi mau nào, cấp dưới Kai, bò về tòa nhà đó cho tôi!"
"Cậu muốn làm như vậy ở trên đường sao?"
"Đùa thôi. Còn không phải là do cậu sao..."
Jeanne giơ tay chỉ vào trang phục mà Kai đang mặc.
Đó là quân phục của Đội Phòng Vệ Nhân Loại. Chiếc vali mà Kai vác trên vai là một khẩu súng trường. Dĩ nhiên, cái vali này đã khóa và không có cách nào lấy súng ra được ở trên đường phố.
"Kai, hôm nay cậu nghỉ cơ mà, tại sao phải mặc bộ quần áo nghiêm túc này chứ?"
"Bởi vì tớ vẫn đang tự rèn luyện trước khi đi mua sắm vào hôm nay mà."
"... Dĩ nhiên là mình biết, lời ban nãy là châm biếm cậu thôi. Thật khó chịu mà."
Thiếu nữ tóc bạc nở nụ cười sững sờ.
"Người được mình mời đi chơi cùng trong thời gian nghỉ phép mà vẫn có thể mặt không biến sắc như vậy, chắc chỉ có mỗi Kai thôi nhỉ."
"Cho nên cậu hay đi chơi với người khác lúc nghỉ phép sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi, mình chỉ đang châm biếm cậu thôi!"
Jeanne phồng mà lên phản bác và dùng cùi chỏ thúc vào hông Kai.
Hình như cô ấy rất thích trêu chọc như vậy
Giọng nói của cô ấy chứa đựng cảm xúc rất vui vẻ.
"... Đùa thôi. Tính cách này của Kai cũng không tệ."
Hai người sánh bước ở trong biển người.
Tất cả tòa nhà mọc như rừng đều là các tòa thương mại với các cửa hàng quần áo nổi tiếng hoặc cửa hàng bánh ngọt. Jeanne lộ ra ánh mắt nghiêm túc và quan sát từng cửa hàng một.
"Nên bắt đầu đi mua sắm từ cửa hàng nào đây nhỉ? Thời gian dài không đến, cửa hàng ở đây thật đúng là quá nhiều, làm cho người ta hoa cả mắt."
"Nhân tiện, hôm nay cậu định làm gì thế?"
"Là đi mua sắm —— Mình muốn chọn một món quà tặng cho Saki và Ashura."
Miệng của Jeanne nói ra tên hai đồng đội.
"Nếu như thêm cả Kai vào nữa thì chính là ba người nhỉ. Ba người hẳn là đang suy nghĩ đến việc tặng tớ một món quà kỷ niệm trước khi chuyển đến thủ đô nhậm chức đúng không?"
"... Đây là vấn đề nên hỏi mình sao?"
Quả đúng là có chuyện chuẩn bị quà chia tay.
Tuy nhiên món quà mà ba người nhóm Kai tặng cho Jeanne là bí mật, bởi vì họ muốn cho cô ấy một bất ngờ thú vị vào hôm đó và bị người trong cuộc hỏi như vậy thì dĩ nhiên là Kai không thể ngoan ngoãn trả lời là 'Mình đang suy nghĩ được'.
"Không sao, không sao, bởi vì mình cũng đang chuyện như thế mà."
"Chuyện như thế?"
"Quà kỷ niệm ấy. Mình muốn tặng cho các cậu trước khi chuyển lên thủ đô."
Gia đình của Jeanne xuất hiện lớp lớp nhân tời từ đời này đến đời khác và có rất nhiều nắm giữ chức vụ cao ở trong Đội Phòng Vệ Nhân Loại. Đó là một gia tộc tinh anh ưu tú 100%.
Cha Jeanne là một vị tướng nổi tiếng tại tổng bộ của Đội Phòng Vệ Nhân Loại ở Urzhar trong khi ông nội của cô đảm nhiệm vị trí Thống Đốc ở trụ sợ chính và là một quân nhân vĩ đại. Jeanne thừa kế huyết thống của họ và cũng thăng quan tiến chức rất nhanh so với các đồng đội.
—— Thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp chuyển đến thủ đô.
Cái này được gọi là sự thăng chức nhanh chóng chưa từng có và vẫn còn ở trên tin thời sự trong mấy tuần nay. Thậm chí còn có tin đồn cho rằng một ngày nào đó Jeanne sẽ trở thành một quân nhân vĩ đại vượt qua cả cha và ông nội mình.
"Nhân tiện, sau khi biết Jeanne sẽ phải rời đi, nam sinh chung quanh đều rất buồn bã đó."
Valkyrie.
Các đồng đội lẫn huấn luyện viên đều công khai gọi Jeanne như vậy.
Không những học hỏi được kỹ năng quản lý tổ chức quân đội từ cựu quân nhân giàu kinh nghiệm khi còn nhỏ, mà cô kế thứa thiên phú lãnh đạo được truyền từ đời này sang đời khác. Hơn nữa, cô ấy còn có vẻ đẹp tuyệt diệu khiến cho thiếu nữ tên Jeanne này càng thêm quyến rũ và thậm chí còn thu hút được các cấp trên tại trụ sở chính ở Urzhar. Cô nàng chắc cũng chẳng hay đồng đội nam giới sẽ đau lòng tới nhường nào, khi nghe tin ‘bóng hồng’ ấy chuyển tới thủ đô đâu.
"Ashura cũng buồn như đưa đám vậy. Saki cũng chả khác mấy."
"... Đây cũng là lần cuối cùng gặp bọn họ mà."
"Nói ‘cuối cùng’ thì hơi quá nhỉ nhỉ? Jeanne, lần chuyển công tác này của cậu nhiều lắm chỉ 2 năm thôi, đúng không?"
Chỉ cần chưa tới 2 năm là họ có thể trở thành quân nhân dự bị và gặp lại Jeanne ở nơi này. Kai vẫn cho rằng không cần phải vì vậy mà thương tâm khổ sở —— Cho đến khi cậu nghe câu trả lời của Jeanne mới dừng lại.
"Đợi đến lúc mình trở về, Saki và Ashura cũng đã sớm giải ngũ rồi."
"... À, thì ra là như vậy."
Thời gian tham gia nghĩa vụ quân sự là hai năm, những người trẻ tuổi sẽ cất bước đi trên đường đời của riêng mình sau khi 2 năm này kết thúc.
"Đến lúc đó thì bạn của mình hẳn chỉ còn lại mỗi Kai thôi nhỉ?"
"Xem ra là như vậy rồi."
Người hoàn thành nghĩa vụ quân sự sẽ rời đi ngay sau đó.
Người tình nguyện kéo dài nghĩa vụ quân sự hay thậm chí là bày tỏ muốn làm binh sĩ chính quy của Đội Phòng Vệ Nhân Loại giống như Kai thì có thể nói là trường hợp khác thường ở trong thời đại này.
"Mình là người dựa vào sở thích nên mới tham gia quân ngữ, nhưng người giống như mình hẳn là không nhiều nhỉ?"
"Mình cũng vậy mà."
"Cái đó mình biết. Cậu rất muốn vượt qua cấp bậc của bác trai, đúng không? Mình cũng nghe cái đó hàng chục lần rồi."
"Ít hơn một chữ số, là mấy trăm lần chứ?"
Ánh nắng chiếu xuống những chiếc lá, Jeanne đi trên phố tỏ ra thích thú.
"Dẫu sao mình nói chuyện này suốt với Kai, nói đến mức cậu nghe phát chán nhỉ."
"Nếu như Jeanne có thể vượt qua cấp bậc của bác trai, bác ấy cũng cảm thấy tự hào bởi vì con gái mình thành công như vậy... Tuy nhiên, quái nhân vẫn tiếp tục làm lính sau hai năm, có lẽ cũng chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi."
"Kai suốt ngày nói 'Giám Sát Phần Mộ là nghĩa vụ của mình' và còn nói đại quân của Ác Ma có thể chạy ra khỏi phong ấn bất cứ lúc nào nữa. Không chỉ thế, cậu còn nói là mình muốn nhìn thấy thanh kiếm của Sid một lần nữa."
"..."
Nhà Tiên Tri Sid chắc chắn đã từng tồn tại.
Kai vô cùng tin tưởng người đã từng giao chiến vơi Anh Hùng của bốn chủng tộc kia thực sự tồn tại.
... Bởi vì tôi đã nhìn thấy nó.
... Mười năm trước, tôi đã tận mắt nhìn thấy thanh kiếm của Sid.
Thanh kiếm của Anh Hùng thật sự tồn tại.
Ở ngay trong Phần Mộ của Ác Ma ——
Vào lúc rơi vào trong Kim Tự Tháp đen kịt đó, quả thật là Kai đã tận mắt nhìn thấy thứ đó.
Đó là một thanh trường kiếm tỏa sáng rực rỡ xung quanh và chói mắt giống như mặt trời. Kai bị số lượng lớn Ác Ma vây quanh mà tuyệt vọng vươn tay về phía thanh kiếm đó giống như đang tìm kiếm một phao cứu sinh vậy ——
Và ký ức của cậu cũng bị gián đoạn tại đó.
"Thế nhưng... Cũng không phải là mình không hiểu được tâm trạng của cậu."
Vì sao thanh kiếm của Sid lại được giấu ở trong Phần Mộ của Ác Ma bị phong ấn chứ?
Mặc dù phần này vẫn khiến cho đầu óc người ta mơ hồ, nhưng khi đó Kai thấy 'Thanh Kiếm Ánh Sáng' thì quả thật là nó khớp với miêu tả về thanh kiếm của Sid trong truyền thuyết.
Nhưng nhân tiện, người tin tưởng vào chuyện này cũng chỉ một mình Kai mà thôi.
"Bởi vì mình cảm thấy cho dù nói với Jeanne thì cũng bị cậu chê cười mà thôi."
"Mình cũng không cười cậu đâu."
Jeanne vừa nói vừa nhếch mép lên trông như rất vui mừng.
"Mình thực sự rất nghiêm túc đó."
"Mình sẽ không chế giễu chí hướng của người khác, chỉ biết chọc thái độ của Kai thôi. Bởi vì mỗi lần mình nói như vậy, khuôn mặt Kai đều trở nên tức giận, cho nên mình mới cảm thấy vui mà."
"... Ế, thì ra là vậy sao."
"Đó đã là chuyện vài năm trước nhỉ, Kai bỗng nhiên hét lên "Mình đã nhìn thấy thanh kiếm của Sid'. Đó là chuyện khi chúng ta mới khoảng 10 tuổi nhỉ? Chúng ta luôn chơi cùng nhau hồi đó nhỉ."
Bọn họ đi ở trong dòng người.
Vào lúc đi tới giữa ngã tư, thiếu nữ bên cạnh bỗng dừng bước.
"Từ nhỏ chơi cùng với mình, cho đến bây giờ cũng bằng lòng đi với mình, cũng chỉ một mình Kai mà thôi. Cho dù mình trở lại sau khi thuyên chuyển công tác thì cũng chỉ cậu là sẵn sàng ở lại bên cạnh mình mà thôi."
Cô ấy quay đầu lại lộ ra gò má.
Đôi mắt long lanh chớp một cái và quan sát khuôn mặt của Kai.
"Nè, Kai. Cậu cảm thấy chúng ta trong tương lai sẽ phát triển ra sao?"
"Cậu nói tương lai... Jeanne sẽ đến thủ đô, đợi ít nhất 2 năm và sau đó trở lại?"
"Không phải cái đó, cái mình đang hỏi là chuyện sau đó cơ."
Cô ấy hít một hơi thật sâu.
Bản thân là bạn thanh mai trúc mã lẫn đồng đội của cô ấy, Kai lại nhảy một bước về phía trước.
"Nè, Kai, nếu như mình ——————"
Ngay trong khoảnh khắc này.
—— Cơ thể thiếu nữ bỗng nhiên méo mó.
"Jeanne?"
"Ế? Kai, cậu sao thế?"
Cảnh tượng tựa như hình ảnh phản chiếu trên mặt nước bị biến dạng bởi gợn sóng và Jeanne đáp lại với giọng như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng không chỉ mỗi mình cô ấy. Toàn bộ cảnh tượng trước mắt Kai đều bắt đầu méo mó biến dạng. Tòa nhà chọc trời, hành cây và toàn bộ người đi đường xung quanh đều dần dần méo mó, biến dạng.
Tiếp theo đó là một cơn gió mạnh thổi đến.
Cơn bão cát cuốn theo những hạt bụi đen cực nhỏ cuồn cuộn kéo tới.
... Bất kể là chuyện gì phát sinh ở trên người mình hay là cơn bão cát này, không có một ai nhận ra được sao?
... Chuyện gì đang xảy ra vậy, rốt cuộc cái này là sao vậy?
Trước khi Kai ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đã dần dần nhuộm thành màu đen.
Mây trắng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, lao đến với tốc độ cực nhanh và đến ngay cả bầu trời xanh cũng dường như bị lấy đi mất mà từ từ thay đổi thành những cảnh sắc khác.
—— Màu đen đang xâm chiếm bầu trời.
Không chỉ bầu trời. Tòa nhà cao ốc méo mó mọc lên từ mặt đất, đến ngay cả bề mặt đường phố cũng bong tróc và bị bầu trời hút vào.
Đến ngay cả hành cây lẫn người đi đường cũng bị như vậy.
Nó giống như một 'Lỗ Đen' với trọng lực to lớn. Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hút vào trong vòng xoáy to lớn của bầu trời.
... Mọi người không hề nhận ra sao?
... Chẳng lẽ, người nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có mình tôi thôi sao?
Ở trước mặt Kai, thiếu nữ là bạn thanh mai trúc mã của cậu cũng bồng bềnh.
"Jeanne!"
"Ế, Kai, cậu sao thế? Ban nãy cậu gọi lên tên mình ở nơi đông người... Cái đó... Nên nói như thế nào nhỉ, mình... Mình có thể mong đợi cậu có điều gì đó quan trọng muốn không?"
Cô ấy bị thổi bay khi đang nở nụ cười. Cô nàng thanh mai trúc mã không hề nhận ra tình hình của bản thân và chậm rãi bay lên cao rồi bị hút vào trong bầu trời ở ngay trước mặt Kai.
"Jeanne, nắm lấy tay mình ————"
Ở trong cơn bão cát, Kai tuyệt vọng vươn tay ra.
Cùng lúc đó, tầm mắt của Kai bị bóng tối lấp đầy.
'Thế Giới Luân Hồi' khởi động.
Bắt đầu vận hành thế giới 'Ghi Đè' ——
(4)
Sau khi cơn cuồng phong giống như bão cát kết thúc...
Kai đứng ở ngã tư của trạm ga số 9 trong cùng một tư thế giống hệt lúc trước khi mất đi ý thức.
—— Thế nhưng chỉ có một mình cậu mà thôi.
Lẽ ra Jeanne phải ở trước mặt Kai lại không thấy bóng dáng đâu.
Vốn là mấy chục người đi đường trên ngã tư, bóng dáng của mấy trăm người đi mua sắm đi ra đi vào tòa nhà chọc trời cũng đều biến mất.
"... Chuyện này là sao vậy? Này, Jeanne? Jeanne, cậu đã đi đâu rồi! Nếu như cậu định trốn để dọa mình, trò đùa này hơi quá mức đó!"
Không có một bóng người ở trạm ga số 9.
Quanh cảnh trước mắt là sao?
Con đường dưới chân bị giẫm vỡ nát bởi vật thể khổng lồ nào đó và vị trí từng trồng hàng cây mở ra một cái hố khổng lồ. Kính của tòa nhà cao tầng vỡ vụn và thậm chí còn có một số tòa cao ốc sụp đổ sau khi va chạm mạnh.
Nó tựa như một đống đổ nát vậy. Trạm ga số 9 trở thành một bức ảnh thể hiện ngày tận thế vậy.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này... Jeanne với mọi người đều không thấy đâu..."
Cũng không hề thấy dấu vết của bất kỳ con người nào. Điều này thực sự quá bất thường.
Xảy ra hiện tượng vượt quá phạm vi hiểu biết —— Dự cảm như vậy khiến cho Kai liếc nhìn chiếc vali ở trên vai.
Gunblade của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Nếu Kai không có chìa khóa của tổng bộ Urzhar thì cậu không có cách nào mở khóa trên chiếc vali kia, nhưng ít ra là hiện giờ cậu vẫn có chút bản lĩnh tự vệ. Bản năng đang không ngừng báo động cho Kai cần thiết phải dùng đến vũ lực.
Bất kể là tìm kiếm Jeanne hay thăm dò khu vực này, đó đều không phải là chuyện nên làm lúc này.
"Mặc dù khoảng cách không hẳn là gần, nhưng mình vẫn phải tăng tốc..."
Cậu tiến về phía trụ sợ chỉnh Urzhar của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Đúng lúc, sau lưng Kai truyền đến tiếng vang của hòn đá nhỏ.
"Có âm thanh? Có người ở đây sao?"
Cho dù là mèo hoang hay chó hoang cũng được, chỉ cần có sinh vật tồn tại là có thể chứng minh đây là môi trường có thể tồn tại. Mà điều này cũng có thể gián tiếp chứng minh sự tồn tại của con người và khiến cho cậu cảm thấy an tâm.
"Này, có ai ở..."
Thứ kia hiện thân từ cái bóng của tòa cao ốc —— Và đó cũng không phải là chó hay mèo.
Thấy được hình dáng của đối phương, Kai cảm giác được cổ họng mình co giật.
"Hả?"
Thứ kia đứng bằng hai chân và chiều cao vượt xa 2 mét.
Làn da màu đen trông rất vừa dày vừa nặng tựa như nó đang mặc một lớp áo giáp.
Thứ sau lưng chính là đôi cánh dài màu đen khổng lồ và cái đuôi chuyển động ngu ngốc giống như rắn vậy. Cấu tạo đầu hình tam giác rõ ràng khác với con người trong khi nó có hai đốm trắng trên mắt và còn không có con ngươi nữa.
... Giống như 10 năm trước vậy.
... Giống như những tên mà tôi đã thấy lúc ngã xuống Phần Mộ.
Sau khi trở thành một quân nhân, Kai không bao giờ quên quang cảnh khi đó và cũng lo lắng về việc liệu quái vật ở Phần Mộ sẽ phá phong ấn xông ra vào một ngày nào đó hay không.
—— Ác Ma đen kịt.
Kai phải ngửa đầu mới có thể nhìn được toàn dộ diện mạo của con quái vật to lớn đang đứng trước mặt.
... Nó không phải là... Con rối Karakuri.
... Nó lại thật sự xuất hiện ở trong khu vực ồn ào như ở đây sao?
Con rối Karakuri bốn chủng tộc được Đội Phòng Vệ Nhân Loại phát triển chỉ cho phép khởi chạy quân địch giả ở sân luyện tập và không thể hiên ngang sải bước ở nơi này.
"Nhân ———— Nhân... Loại..."
Ác Ma há to miệng nói ra âm thanh đến rợn người.
Có lẽ là do cấu tạo dây thanh khác nhau, nghe hơi mơ hồ nhưng thật sự đúng là ngôn ngữ của nhân loại.
"—— Nhân loại sao? Ở nơi này sao?"
"Nó lại còn biết nói chuyện sao?"
Nghe đồn trong những Anh Hùng của bốn tộc còn có cả những kẻ thuộc tộc Demon (Ác Ma), những kẻ đó biết cả ngôn ngữ của nhân loại.
Thế nhưng, chỉ những kẻ bậc cao mới thấu được cả ngôn ngữ nhân loại —— Đây cũng là những gì Kai học được trong lịch sử.
"Nhân loại... Binh lính..."
Ánh sáng bỗng dưng tách ra —— Trên đường cong đôi cánh Ác Ma xuất hiện vật phát sáng rồi hóa thành đốm lửa và dần dần to lên ở trong hư không.
"Tan biến đi."
Đó là ngọn lửa oanh tạc giống như súng máy vậy.
Ngọn lửa lướt qua Kai, xuyên qua bức tường của tòa cao ốc phía sau và đốt trụi mặt đường để lại vệt than. Nếu Kai không hành động ngay lập tức thì ngọn lửa chắc chắn sẽ mở ra vô số lỗ thủng ở trên người cậu.
"Là pháp thuật sao?"
Kai đã nhảy lùi về phía sau ngay trước khi bị đánh trúng.
Pháp thuật —— Là một thuật ngữ chung cho các sức mạnh phi thường được gọi là ma thuật hay là phép màu ở trong thời cổ đại.
Uy lực của pháp thuật mạnh mẽ đến mức có thể sánh ngang với vũ khí hạng nặng của con người. Nghe nói trong các Ác Ma Cao Cấp, thậm chí có rất nhiều con quái vật có thể ném ra pháp thuật như vậy một cách thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Kai tận mắt nhìn thấy 'Hàng Thật'.
Tuy nhiên, nếu như hỏi bản thân có thể tránh thoát đòn công kích này mà không bị thương hay chỉ là tình cờ hay không thì câu trả lời kia chính là phủ nhận.
—— Cơ thể tự chuyển động theo bản năng.
Cậu vẫn cho rằng ngày này cuối cùng sẽ đến.
Cậu đặt cược vô số giờ vào cuộc rèn luyện chống lại Ác Ma. In dấu vào trong cơ thể hành động né tránh lúc ngàn cân treo sợi tóc và nó tự khởi động mà cứu cậu một mạng.
"... Mặc dù ta vẫn không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra."
Nhưng Kai cũng có thể xác nhận được một chuyện.
Con Ác Ma này cũng không phải là con rối Karakuri và nó còn mang thái độ thù địch rất rõ ràng đối với con người.
"———————— Giỏi thì đến đây."
Cùng với tiếng 'rắc rắc' , khóa kim loại rơi xuống.
Ngọn lửa của Ác Ma cũng không bắn thủng Kai mà lại đánh trúng vali chứa Gunblade ở trên vai cậu. Cùng với ổ khóa vỡ vụn, một thanh Gunblade chuôi đen hiện lên.
"Đánh một trận với ngươi nào."
Đặt tay vào cò, Kai gương súng lên, hướng nó và lưỡi kiếm về phía Ác Ma.
Khẩu Gunblade đa năng này được gọi là 'Vuốt Rồng' —— Đây là vũ khí có thiết kế mô phỏng theo vuốt của loài rồng thuộc chủng tộc Mythical Beast (Huyễn Thú).
"... Nhân loại
Bánh xe lửa mở rộng trên không trung vẽ ra vệt sáng.
So với 'viên đạn' ban nãy thì cái này lớn gấp mấy lần và được sinh ra bởi việc rót ma pháp lực cường đại của Ác Ma.
"Thứ chướng mắt!"
"Tinh Linh Đạn Mô Phỏng."
Một tia lửa màu trắng bắn ra từ nóng súng của Kai.
Viên đạn bắn ra khỏi khẩu Vuốt Rồng nửa trong suốt và tỏa sáng lóng lánh tựa như mảnh pha lê.
Viên đạn này —— Khiến cho hàng chục viên đạn lửa cháy rực tiêu tan trong nháy mắt.
"Cái gì?"
Mắt Ác Ma phồng lên giống như nó đang mở to mắt vì kinh ngạc.
"Thứ pháp thuật quỷ quái gì vậy?"
"Sai rồi, đây là kết tinh từ trí tuệ của nhân loại."
Đây là vũ khí do con người nghiên cứu và thử nghiệm sau cuộc đại chiến.
Bọn họ chế tạo ra viên đạn đặc biệt từ quặng sắt có hiệu quả phân tán pháp thuật và cũng tan biến ngay khi chạm vào pháp thuật —— Đây chính là hiệu ứng tiêu diệt pháp thuật.
"Nghe nói trong thời kỳ đại chiến, Tinh Linh của tộc Primal/Bashin (Man Thần) từng sử dụng vật phẩm có hiệu ứng như vậy."
Tuy nhiên, các pháp cụ do Tinh Linh chế tạo ra đều được rót vào pháp lực của Tinh Linh.
Công nghệ và khoa học cũng không đủ bù đắp cho sự thiếu hụt từ việc nhân loại không có pháp lực. Bởi vì chỉ là một món đồ thay thế bắt chước chức năng, vì vậy nó mới được gọi bằng cái tên là Tinh Linh Đạn 'Mô Phỏng'.
"Ta đến đây."
Cậu lao qua mặt đường loang lổ.
Sau đó lòng bàn chân Kai hiện ra vòng xuyến màu đỏ thẫm. Vòng xuyến với đường kính khoảng 5 mét bao bọc lấy Kai và sau đó ngọn lửa màu đỏ thẫm bùng lên từ trong đó.
"Cháy lên đi."
Cột lửa phóng lên cao. Vòng xuyến xuất hiện ở trên mặt đất phun ra ngọn lửa dữ dội và thiêu đốt toàn bộ mọi thứ trong đó.
Thậm chí còn không có cơ hội bắn ra một viên Tinh Linh Đạn Mô Phỏng.
Vào khoảnh khắc nhận ra được chuyện này, Kai liền bước về một phía và nhảy ra khỏi phạm vi vòng xuyến.
"... Tránh được sao?"
"Bởi vì ta vẫn luôn rèn luyện để chống lại Ác Ma."
Kai xông vào ngực Ác Ma và dùng Vuốt Rồng gõ liên tục về phía mạn sườn.
—— Bộc Phá.
Mũi kiếm của Vuốt Rồng tóe ra tia lửa trông giống như một đóa hoa màu đỏ thẫm chớm nở. Đòn đánh khiến cơ thể khổng lồ của Ác Ma chịu chấn động và khói đen lẫn ngọn lửa thoát ra bao trùm lấy cơ thể nó.
"Nói cho ngươi biết một thông tin, nhân loại không chỉ chế tạo ra mỗi Tinh Linh Đạn thôi đâu."
Ác Ma to lớn chậm rãi ngã xuống.
Chắc chắn là loại đạn được sử dụng lần đầu tiên trong thực chiến với bốn chủng tộc.
—— Long Đạn Mô Phỏng.
Đây là một quả bom mô phỏng hơi thở lửa của loài rông và đồng thời phát nổ khi bị lưỡi kiếm của Vuốt Rồng chém trúng. Ý tưởng thiết kế là hạ gục bốn chủng tộc với vụ nổ ở khoảng cách bằng 0.
"... Phù... Phù..."
Ác Ma không có dấu hiệu đứng dậy.
Kai cúi đầu nhìn xuống bàn tay run rẩy bị chấn động bởi vụ nổ và thở dài.
... Chỉ mới dùng một viên đạn. Mình bắn viên Tinh Linh Đạn Mô Phỏng và Long Đạn Mô Phỏng ra khỏi cò súng mà thôi.
... Cảm giác căng thẳng khiến cho toàn thân mình run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Kai giao chiến với 'Hàng Thật' và ban nãy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật. Nếu thời điểm nhảy chậm một bước thì cậu chắc chắn sẽ bị ngọn lửa nướng chín và không có cách nào thủ thắng mà không bị thương được.
"Nhưng mà đòn tấn công như vậy cũng hiệu quả!"
Nỗ lực đến mức dốc hết tâm huyết vào những thứ kia cho đến nay đều không hề lãng phí thời gian lẫn công sức.
"Mình có thể làm được... Cho dù đối thủ là Ác Ma, mình vẫn có thể chiến đấu với một trong số chúng."
Hiện giờ Kai vẫn không có cách nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Nhưng điều đó đã được chứng minh.
Cho dù đối đầu với Ác Ma cường đại, nhân loại cũng có thể chiến thắng. Điều này đại biểu cho việc bạn chỉ cần rèn luyện dài dài thì việc vượt qua đối thủ cũng không phải như chuyện 'nghìn lẻ một đêm' nữa.
"Ngươi là thứ gì vậy?"
Xuất hiện vô cùng bất ngờ.
Một tiếng vỗ cánh cổ quái thổi bay sạch dư vị của chiến thắng.
Đó là tiếng vang của đôi cánh vỗ 'phành phạch'. Tiếng vỗ cánh vang dội truyền tới từ trê đỉnh đầu Kai và nó to hơn nhiều so với đôi cánh của loài chim.
"Nhân loại...? Chủng tộc bọn ta... Bị nhân loại đánh bại sao...?"
Tên thứ hai. Mặc dù vẻ bề ngoài không khác nhiều so với tên thứ nhất, nhưng cơ thể này bay ở trên không trung 'tương đối nhỏ'.
Chiều cao của nó xấp xỉ với Kai và nó cho người ta ấn tượng yếu ớt không có sức mạnh so với con trước đó.
... Thế nhưng, cái áp lực này là gì vậy?
... Mặc dù Ác Ma ban nãy trông to lớn hơn, nhưng nhìn vào từ ngôn từ sử dụng thì nó thể hiện mình có trí tuệ hơn nhiều.
"Ngươi là loại gì?"
"Như người đã thấy đó, ta là nhân loại."
Con thứ hai nguy hiểm hơn rất nhiều so với con thứ nhất.
Trực giác tự nói với bản thân như vậy và đồng thời Kai chậm rãi đáp lại.
"Ta chỉ muốn hỏi, có vẻ ngươi nói ngôn ngữ của nhân loại rất lưu loát đó."
"———"
Ác Ma gầy gò lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống.
Ác Ma thứ hai dang rộng đôi cánh lơ lửng ở giữa không trung và cái miệng chậm rãi há to khi kéo dài ra từ bên má.
"Mặc kệ là tộc Demon (Ác Ma) chúng ta hay là những chủng tộc khác, sử dụng ngôn ngữ của nhân loại lúc nào cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Đó là có ý gì?
Ác Ma giống như đang cười nhạo Kai định tiếp tục đặt câu hỏi và tiếp tục mở miệng nói:
"Muốn sai bảo nô lệ, dùng ngôn ngữ của nô lệ là hiệu quả nhất."
"... Cái gì?"
Loài người trở thành nô lệ.
Những lời này ——
Nếu như đó là nguyên nhân căn bản thay đổi thế giới trở nên tàn khốc như vậy.
Vậy thì diện mạo của thế giới bây giờ có thể sử dụng cách thức thể hiện vô tình hơn nhưng đơn giản hơn.
Nhân loại thua bốn chủng tộc sao?
"Đã nhận được chỉ thị từ Vanessa-sama, số lượng nô lệ đã đầy đủ."
"Vanessa?"
Cái tên đó nghe hơi quen và khiến cho Kai nhíu mày.
Đó không phải là cái tên của Minh Đế —— 'Anh Hùng của Ác Ma' thống lĩnh tộc Demon (Ác Ma) sao?
"... Minh Đế Vanessa? Người mà ngươi nói chính là Đại Ác Ma đó sao?"
"Nhân loại, ngươi có mùi nguy hiểm. Tan biến đi."
Một cái vòng màu tím hiện lên từ đầu ngón tay Ác Ma.
Cái vòng xuyến màu tím kỳ quái không ngừng mở rộng bán kính, ánh chớp lóe lên với nó sau đó và đang không ngừng to lên trên vòng xuyến.
" ———— Nhắm mắt lại!"
Giọng nói quen thuộc truyền đến. Trước khi nhớ ra được giọng nói này là của ai, một ánh chớp sáng rực lóe lên đập thẳng vào mắt và che phủ toàn bộ tầm nhìn của Kai.
"Hả?
Ác Ma khẽ kêu. Có lẽ là nhìn thẳng vào vụ nổ ánh sáng lóe lên đã thiêu đốt đôi mắt của nó.
"... Lựu đạn choáng sao?"
Đó là vũ khí được sử dụng chính thức của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Dựa theo suy đoán, ngoại trừ chủng tộc Holy Spirit (Thánh Linh) có 'đôi mắt' đặc biệt ra thì lựu đạn choáng có hiệu quả đối với hầu hết các chủng tộc.
Thế nhưng, rốt cuộc là ai ném lựu đạn choáng ra chứ?
"Chạy đến bên này! Nếu không nhanh sẽ bị bầy Ác Ma bao vây đó!"
Con người sao?
Kai quay lưng về phía vụ nổ ánh sáng chói mắt và chạy như điên về phía bóng người vẫy tay ra hiệu chạy đi.
"Lên xa! Mặc dù quả bom kia hiệu quả rất mạnh, nhưng nó chỉ có thể duy trì hơn 10 giây thôi!"
Tay bị người kia cầm lấy. Trong khi tầm mắt đang lờ mờ, bóng dáng của một thiếu nữ dần dần hiện lên.
Kai cứ như vậy mà miễn cưỡng bị kéo thẳng lên xe bọc thép.
"Cứu được người đi lạc rồi, Ashura, lái xe đi!"
"Được rồi."
Bánh xe xoay tròn với tốc độ cao.
Cùng với tiếng ma sát cao vút vang lên, xe kéo dài khoảng cách với Ác Ma nhanh như chớp.
"Mặc dù 'những tên' Ác Ma kia có thể bay lở lửng trên không trung, nhưng chúng không có cách nào bay với tốc độ cao và không thể nào đuổi kịp nổi chiếc xe này... Đã không sao rồi... À —— Nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta giảm đi mấy năm tuổi thọ đó."
Ngồi ở phía sau xe bộc thép, thiếu nữ ngồi bên cạnh Kai thở phào nhẹ nhõm.
"Thật đúng là không muốn sống mà. Ông là người ở đâu thế? Là tù binh bị Ác Ma bắt được sao? Xét về tù binh trốn chạy mà nói, trang phục của ông cũng không hề giống với chúng tôi.
"... Saki?"
"Ế, ông biết tôi sao?"
Thiếu nữ sững sờ mở to đôi mắt.
Tuổi tác cô ấy cũng xấp xỉ Kai. Thiếu nữ có mái tóc ngắn màu cam xoăn lên, đôi mắt to giống như mèo vậy và khóe miệng có thể thoáng thấy răng nanh trong khi khuôn mặt có ít vết tàn nhan trên má.
Không thể lẫn vào đâu được, đi cùng với cô ấy còn có một đồng đội quân nhân khác.
"Làm sao có thể không nhận ra được. Cám ơn cậu, Saki. Đầu óc mình vẫn hơi mơ hồ..."
"Vậy thì, ông rốt cuộc là ai?"
"... Hả?"
Hai người cẩn thận quan sát tướng mạo của nhau.
Họ vẫn còn là đồng đội cùng được huấn luyện với nhau cho đến ngày hôm qua, cho dù là người khác cải trang thì Kai cũng tuyệt đối không thể nào nhìn lầm được.
"Bà là Saki? Saki Miscotti... Cái tên này không sai chứ?"
"Ừm."
"Hiện giờ bà đang tham gia nghĩa vụ quân sự của Đội Phòng Vệ Nhân Loại ——"
"Đó là gì vậy?"
Cô ấy nghiêng đầu và đưa tầm mắt nhìn về phía ghế tài xế.
"Nè, Ashura, ông có nghe thấy không? Đội Phòng Vệ Nhân Loại ấy? Liên Bang Urzhar có thứ này sao?"
Không không, tôi hoàn toàn chưa từng nghe đến nó ——"
Thanh niên kia khéo léo cầm lái vô lăng.
Kai cũng không nhận lầm gò má này và đó chính là của đồng đội cậu, Ashura.
"Này, Ashura? Ông là Ashura Hairoru, đúng không? Đến ngay cả ông cũng đừng chơi trò đùa tồi tệ như vậy chứ. Là tôi nè, tôi là Kai Sakura Vento đây!"
"Chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào rồi sao?"
"..."
Cứng họng không đáp được. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được bốn chữ như vậy phù hợp với tâm trạng của mình lúc này.
"Ông thật sự... Không nhớ ra tôi là ai sao?"
"Đúng vậy, người ta làm sao có thể đã từng thấy ông chứ. À, nhưng ông dường như cũng biết tên bọn tôi hử?"
Cái đó là dĩ nhiên rồi.
Bởi vì không phải là bọn họ cùng trải qua hơn một năm ở trong cùng một đội sao?
"Bà thích nhất kẹo cao su vị cam, ghét kẹo cao su vị cà phê và òn rất tự hào về độ dẻo dai của mình. Nếu như dạng chân thì bà thậm chí có thể dạng ra đến 190 độ."
"Ế? Đợi... Đợi đã, làm sao ông biết loại chuyện này?"
"Ashura trời sinh dễ dàng say xe và mỗi lần nhờ xe đều phải uống thuốc chống say, nhưng ngay cả như vậy, làm sao ông lái xe được vậy..."
Nói được một nửa, Kai mới giật mình.
Ashura đang lái xe sao? Điều đó có thể sao? Lộ trình đến Phần Mộ thường hay giao cho Kai hoặc Sai làm tài xế, người đàn ông này luôn luôn ở chỗ ngồi kế bên tài xế và ngủ khò khò.
"Ashura... Bệnh say xe của ông sao rồi?"
"Hả? Cái bệnh cỏn con đó đương nhiên là nghĩ ra cách khắc phục rồi."
Xe bọc thép chạy nhanh như bay ở những tòa cao ốc bỏ hoang.
Kỹ thuật lái xe ở trên con đường hoang vắng đầy chướng ngại này của Ashura, nói không chừng lại thuần thục hơn cả Kai.
"Đây là một thế giới tàn khốc, nếu ngay cả lái xe cũng không biết thì đã sớm bị Ác Ma bắt đi làm nô lệ rồi? Nói mình say xe còn có thể lấy lý do sao... Kỳ quái? Anh bạn này, làm sao ông biết được chuyện tiền đình của tôi rất yếu?"
"Thậm chí đến ngay cả vị kẹo cao su tôi thích cũng biết, cái này cũng rất khó tin đó."
Saki gật đầu liên tục nói.
"Rốt cuộc ông là ai?"
"... Hai người thật sự không nhớ sao?"
Khuôn mặt của Saki với Ashura đều giống hệt như trong ký ức của Kai. Kai chắc chắn đó là bọn họ.
Rõ ràng là như vậy.
"Đợi một chút... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thế nhưng chỉ có một mình "Kai" bị lãng quên ở đây mà thôi.
8 Bình luận