(Góc nhìn của Manami)
“Chị hai à, chị chẳng thành thật chút nào.”
Mình vừa thấy vui vừa thấy xấu hổ khi nói chuyện với chị hai, lúc này đây đã ngượng chín cả mặt.
“Im đi!”
“Nhưng đó là chuyện tốt mà, anh ấy còn khen ngon nữa kìa.”
“Cái đó… ừ… thì, nhưng…”
Nếu để một thằng con trai nhìn thấy chị ấy đang vùi mặt vào tấm đệm với khuôn mặt đỏ ửng, mình dám chắc họ sẽ xiêu lòng ngay. Có lẽ anh Kouki cũng sẽ thấy thế thôi.
Ngay cả chị hai đôi lúc cũng hay trở nên lo lắng lắm.
Chị ấy là một mĩ nhân, thậm chí đến cả khối mình còn biết về chuyện đó. Nếu mình xinh như chị, không biết liệu anh Kouki có nhìn mình với con mắt khác không.
Dù sao thì chị cũng là chị hai của mình mà.
“Chị nên thật lòng hơn đi.”
“Biết rồi!”
Chị ấy đáp lại với vẻ mặt như muốn nói “Chị không hiểu”, nhưng chị ấy đã rơm rớm nước mắt rồi, có lẽ chị đã cố gắng hết sức.
“Nếu chị cảm thấy khó khăn trong việc mở lòng thì để em giúp một tay vậy.”
“Chị mày thấy không ổn chút nào.”
“Gì hả!?”
Lòng tốt của con người trong mắt chị nó như thế nào vậy?
“Anh Kouki đã kèm học em đấy có biết không?”
“Ừ… Chị còn không có cơ hội tiếp cận… còn Manami…”
A, lỡ giẫm phải mìn rồi.
Rắc rối ghê ta. Tiếp tục thôi nào.
“Anh Kouki phải học để chuẩn bị cho kiểm tra, nên hôm nay anh ấy không đến.”
“Khoan, cậu ấy không đến à…?”
Hai người họ rất ít khi nói chuyện, đã thế mỗi khi anh Kouki đến, chị hai toàn nhìn chằm chằm anh ấy như thể dọa nạt ảnh vậy, dù chị ấy mong chờ ảnh tới lắm. Chị đúng thật là…
Mà, giờ thì ổn rồi.
“Nhưng! Nếu là học nhóm thì chắc chị có thể đến đó!”
“Học nhóm…?”
Gương mặt của chị ấy đột nhiên sáng bừng lên.
Ánh mắt xếch lên mơ hồ này, nếu để anh Kouki thấy chắc anh ấy sẽ đổ chị đó.
Mà em sẽ không bảo chị làm vậy đâu, vì nếu thế thì em sẽ không có cơ hội mất! Không, lẽ ra em nên khuyên chị nhiều hơn mới phải… Sau cùng thì, chuyện giữa anh Kouki, chị hai, và mình là kiểu tiến triển mình luôn mong đợi.
Chỉ là… mình sẽ giúp chị ấy một chút thôi, nhưng khi thời điểm quyết định đến, mình không nghĩ mình sẵn sàng cho chuyện ấy. Đó là cả một vấn đề phức tạp với mình.
Mà giờ quay trở lại với chị hai nào!
“Nên là học nhóm đi! Chị hai có thể hòa nhập được với bọn em đó!”
“Không không không không không!”
Chưa kịp nói gì thêm thì mình đã bị chị ấy từ chối rồi.
“Ể…”
“Vì chắc hẳn… cậu ấy… ghét chị lắm…”
Không có đâu.
Thật đấy, nó cũng như kiểu anh trai và em gái quan tâm lẫn nhau thôi.
“Sẽ rất khó xử nếu không ai chịu mở lòng đấy.”
Không thể phủ nhận điều đó được.
“Học hở…? Có lẽ nào?”
“Hể?”
Chị ấy đột nhiên đứng dậy và bắt đầu lục lọi cặp sách của mình.
“À! Đúng rồi!”
“Đúng cái gì?”
“Là vở ghi! Nhìn nè, lần này chắc là cậu ấy đã bị cảm và phải vắng mặt!”
Đúng là anh Kouki đã vắng mặt suốt học kì một.
Mình vẫn còn nhớ rõ chị hai thất vọng đến mức nào khi nói “Hôm nay tên đó lại không đến…”
“Ồ! Thế thì em có thể dựa vào chị hai bằng cách cho anh ấy mượn vở chị rồi.”
“Ừ! Thế thì em có thể học với cậu ấy, dù cậu ấy có thật sự cần cuốn vở này đi nữa!”
“Ể, chị hai không định đi à?”
Ý chị là sao khi bảo bọn em có thể học với nhau kể cả khi anh ấy cần những cuốn vở ấy? Chị có sao không đấy chị hai?
“Nếu chị ở đó… tên đó sẽ…”
“Chậc! Trời ạ, phiền quá đó! Cứ đi đi chị hai! Mệnh lệnh đấy!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!”
“Bình tĩnh đi.”
“Trả lời em trước!”
“Để chị suy nghĩ đã.”
“Có hay không?”
“Có…”
“Tốt lắm.”
Chuyện này mà không làm được thì chị không phải là chị của em nữa!
Đến mức này chắc có lẽ mình sẽ thắng được anh Kouki.
“Học nhóm… với cậu ấy ư…”
Nhưng nhìn biểu cảm dịu dàng, ủy mị của chị hai, tôi quyết định sẽ giấu những cảm xúc ấy trong lòng...
38 Bình luận
Lú quá r đấy bác
Đọc xong mà đau đầu thế
cầu hôn cho nhanh